Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Chương kết (2) - Ẩn giấu sự nguy hiểm

/248


Tả Tình Duyệt trong nháy mắt tỉnh táo lại, đêm tân hôn bản thân mình bị chính anh đẩy vào lòng người đàn ông khác, cảnh đó xuất hiện trong đầu cô khiến cô tỉnh táo hoàn toàn, giống như diễn lại lần nữa trước mắt cô, ba ngày đó biến thành vết thương cả đời không thể quên. Lần này cô không thể lại lao vào vết xe đổ đó.

“Cố Thịnh, buông tôi ra!” cô cố gắng thoát khỏi vòng tay dịu êm của anh, tuy rằng không nỡ, nhưng cô hiểu rõ, anh như một loại độc dược, trúng rồi không cai được, mọi chuyện sẽ rất phức tạp.

Cố Thịnh có ảnh hưởng rất lớn với cô, chỉ một ánh nhìn có thể khiến cô đắm đuối say mê, còn nói gì đến chuyện anh dùng sự dịu dàng mật ngọt mê hoặc cô!

Cố Thịnh sững người như bị tạt gáo nước lạnh, nhưng anh không buông cô ra mà nắm tay cô càng thêm chặt.

“Tại sao? Em không yêu anh sao?” Cố Thịnh nhăn nhó mặt mày, nếu cô không yêu, không sao hết, anh sẽ khiến cô yêu anh, cô chỉ cần chấp nhận hưởng thụ tình yêu của anh là được!

Không yêu anh? Không yêu anh là một chuyện rất khó khăn!

Mặc dù đã qua năm năm, tình yêu của cô đối với anh không hề giảm đi, cô chỉ không có dũng khí ở bên anh lần nữa mà thôi.

Gật đầu, thu gom lại ánh mắt, không nhìn thần sắc của anh, nhưng trong đầu lại nổi lên hình ảnh anh tức giận, yên lặng đợi anh phẫn nộ trút giận lên cô!

Một giây trôi qua, một phút trôi qua, mười phút trôi qua, vốn chờ mong sự tức giận nơi anh lại không trút lên người cô, điều này khiến cô kinh ngạc!

Cứ nghĩ anh đã rời đi rồi, nhưng anh vẫn cầm tay cô chưa buông, bản thân vẫn như lúc nãy, người nghiêng tựa vào lồng ngực vững chãi của anh, không khí cực kì thần bí. Trong ánh mắt người khác nhìn vào sẽ nghĩ họ là cặp vợ chồng ân ái hạnh phúc, khiến bao người hâm mộ, nhưng chỉ bọn họ biết, bên trong che dấu là gì?

Trầm mặc, tiếp tục trầm mặc…….giống như ai cũng không muốn phá vỡ đi loại không khí trầm mặc kì diệu này, giống như không cẩn thận phá vỡ đi sự cân bằng giữa hai người.

Màn này đồng thời cũng lọt vào ánh mắt của một người, vẻ giận dữ như bùng cháy trên mặt!

Tả Tình Yên sáng sớm đã đợi ngoài căn hộ của Duyệt Duyệt, đợi đến khi Duyệt Duyệt xuất hiện, cô ngoài sự ganh ghét ra còn có khiếp sợ tột cùng. Hai đứa trẻ, rõ ràng là bản sao của Cố Thịnh và cô ta, năm năm trước, đứa trẻ trong bụng cô ta chưa chết, còn đem bọn chúng sinh ra!

Sự đả kích này có thể so sánh với hôm cô nhìn thấy tấm hình Tả Tình Duyệt trên báo, tại sao cô ta lại hạnh phúc như vậy, còn cô thì sao?

Không những mất đi tất cả, mà bây giờ, bọn trẻ con nhìn thấy gương mặt cô, đều lộ ra thần sắc khiếp sợ!

Con mắt đằng sau kính râm ngưng tụ sự ganh ghét cực độ, giây phút này hình ảnh hai người họ ôm nhau rất nhức nhối, gia đình bọn họ còn rất hạnh phúc!

Không! Cô không muốn bọn họ hạnh phúc!

Cô không có được người đàn ông đó, cô không có được hạnh phúc, cô cũng không cho phép Tả Tình Duyệt có được. Nhà họ Tả chỉ có một người con gái là cô Tả Tình Yên, Tả Tình Duyệt chỉ là đứa con có cũng được mà không có cũng xong!

Bàn tay cô vô thức bóp thành nắm đấm, suy nghĩ căm thù xen lẫn tính toán, âm thầm nhìn đôi trai tài gái sắc đó nhếch mép cười.

Hãy chờ xem! Năm năm trước cô không hại được cô ta không có nghĩa là năm năm sau không thể làm được!

Nụ cười tàn nhẫn dần dần giấu kín trên mặt, Tả Tình Yên cuối cùng nhìn đến hai đứa bé đang chơi đùa, trong mắt thoáng qua tia xấu xa, dần dần mất đi tính nhẫn nại, kéo xuống tấm khăn lụa dùng để che vết sẹo xấu xí, xác định kính râm có thể che đậy bớt một mảng lớn sẹo, mới yên tâm xoay người rời đi.

Trong công viên, hai người đang trầm ngâm nhìn nhau vẫn chưa có kết quả, không biết trải qua bao lâu, Cố Thịnh như nghĩ ra điều gì đó, mới chậm rãi mở lời, phá vỡ sự trầm ngâm kì dị trong đó.

“Tiểu Ngữ và Hạo Nhiên sắp kết hôn rồi, anh…..muốn Ninh Ninh và Hạo Hạo làm phù dâu nhỏ cho họ!” Cố Thịnh thử hỏi ý cô, tuy rằng thể hiện sự đồng ý của bản thân nhưng giọng điệu lại như đang trưng cầu sự đồng ý của cô.

Tả Tình Duyệt nghĩ đến họ sắp làm đám cưới trên mặt nở rộ tươi cười, bọn họ sắp kết hôn ư?

“Lúc nào vậy?” Cận Hạo Nhiên là bạn tốt của cô, cô luôn hy vọng anh có thể hạnh phúc, năm năm trước lúc họ đính hôn, cô tuy rằng có quan sát thấy anh ấy có vẻ không tự nguyện, nhưng năm năm sau gặp lại, cô lại cảm thấy được tình yêu của Hạo Nhiên dành cho Tiểu Ngữ. Nhớ lại hôm chạm mặt hai người họ, trong ánh mắt của Cận Hạo Nhiên toàn bộ là hình ảnh Tiểu Ngữ.

Không ngờ được năm năm trước, cô gái nhỏ Cố Tâm Ngữ có tâm trí như một đứa trẻ con, bây giờ đã đến tuổi lấy chồng.

“Sẽ rất nhanh, vẫn chưa định ngày, có thể để Hạo Hạo và Ninh Ninh làm phù dâu nhỏ không?” Cố Thịnh vô thức bóp nhẹ bàn tay cô, khuôn mặt nở rộ nụ cười của cô khiến anh ngẩn người, sự sủng nịch càng lộ rõ trong ánh mắt.

“Được, tôi không ý kiến.” cô sáng khoái nhận lời, hai con cô dù sao cũng là cháu của hai người họ, để các con làm phù dâu nhí là điều nên làm.

“Vậy….” đôi mắt Cố Thịnh lóe sáng khi thấy sự hưng phấn trong giọng nói của Duyệt Duyệt “Hôn lễ của Tiểu Ngữ, anh sẽ đứng ra tổ chức, anh muốn….dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, hôn lễ của Tiểu Ngữ, em và hai con có thể đến tham gia không? Tham gia với thân phận là Cố phu nhân!”

Cố Thịnh ánh mắt không chớp nhìn Duyệt Duyệt, như không muốn bỏ sót bất kì biểu tình nào trên mặt cô, quả nhiên vừa nói xong, thấy đôi mày Duyệt Duyệt lập tức cau lại, “Em không đồng ý ư? Là anh yêu cầu quá đáng ư? Không sao, nếu em không đồng ý, có thể không cần nhận lời, đừng miễn cưỡng bản thân, bên phóng viên nhà báo, anh sẽ sắp xếp.”

Chiêu này của Cố Thịnh rõ ràng là lấy lùi làm tiến, anh đang đánh cược, cược tấm lòng thiện lương của Duyệt Duyệt, không nhẫn tâm nhìn nhà họ Cố bị đám phóng viên đoán già đoán non, còn có Cận Hạo Nhiên lại là bạn thân của cô nữa mà?

Quả nhiên những lời của Cố Thịnh, càng làm cho Duyệt Duyệt có cảm giác bị bức lên Lương Sơn, nếu như cô cố chấp không đồng ý, giống như mình đã làm việc không nên làm vậy.

“Đừng suy nghĩ nữa, chỉ cần việc nào em không đồng ý, anh sẽ không ép buộc em” Cố Thịnh không kìm được nhẹ nhàng vuốt má cô, ánh mắt nuông chiều như nước lũ tuôn ra cuốn trôi Duyệt Duyệt.

“Tôi đồng ý.” Đối diện với một Cố Thịnh như vậy, cô không cách nào phản kháng, nhưng lúc cô nói ra lời đồng ý, trong lòng lại có chút hối hận. Cô nếu như đồng ý, chính là với thân phận Cố phu nhân….. nếu như trong đám cưới giới truyền thông lại có cách nghĩ nào đó, không phải cô càng khó dời đi sao?

Lần này cô tự mình đẩy mình vào hoàn cảnh ngượng ngùng khó xử rồi!


/248

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status