“Thiếu gia, đã canh năm .” Người đàn ông trung niên để râu cúi người ở bên giường, cố ý đè thấp tiếng nói.
Màn trướng bằng gấm đen buông xuống từ đỉnh giường lớn khắc hoa, hơi hơi hé ra một khe hở hẹp, hắn đợi sau một lúc lâu vẫn như trước không thấy ai đáp lại, do dự, lúc này mới kiên trì thoáng nhìn vào trong……
Gối ngọc chăn mền đều còn, duy độc thiếu chủ nhân, đệm chăn san bằng, không có chút dấu vết.
Hắn thở dài, nâng cằm nói với hai tỳ nữ bưng chậu đồng chờ trước cửa:“Thủy Hàn, thay một chậu khác, một người ở lại lấy triều phục của đại nhân, theo ta đi Cảnh Minh Uyển.”
Cảnh Minh Uyển, góc phía tây hẻo lánh nhất trong tướng phủ, nói trắng ra kỳ thật đó là thư phòng, bên ngoài có một rừng trúc nhỏ bao bọc, trúc xanh ngói đỏ, thêm vài phần thanh nhã. Lúc này canh giờ còn sớm, ánh sáng le lói qua cửa sổ phá lệ rõ ràng trong đêm tối.
Diêu Thủ Nghĩa đứng im trước cửa phòng đóng chặt, không nói một câu.
Thấy mặt Thủ Nghĩa có chút đăm chiêu, nha hoàn đi theo phía sau không nhịn được nhỏ giọng hỏi:“Diêu tổng quản, có phải đêm qua thiếu gia lại không ngủ hay không?”
Diêu Thủ Nghĩa quay đầu lại, không hờn giận nhíu mày:“Nha đầu không đúng mực này, chuyện của chủ tử sao đến phiên hạ nhân như ngươi lắm miệng, lát nữa đi vào cần phải thông minh một chút, làm đại nhân nổi giận ai cũng không cứu được ngươi.”
“Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai.” Tiểu nha hoàn cúi thấp đầu, kinh sợ.
“Thôi, trước theo ta đi vào.” Nâng cổ tay nhẹ nhàng gõ hai cái trên cửa gỗ, hắn còn chưa kịp mở miệng, bên trong đã truyền ra tiếng nói hơi khàn –
“Vào đi.”
Dạ minh châu to như quả trứng thay thế ánh nến lay động, khảm ở đui đèn, khiến cho cả gian phòng trở nên rạng rỡ. Trên án thư đầy cuộn sách, văn phòng tứ bảo xếp đặt hơi lộn xộn, nghiên mực chưa khô, trên giấy Tuyên Thành có thể thấy chữ viết dầy đặc, về phần giá bút thiếu một cây, trước mắt đang bị ngón tay thon dài của người nào đó kẹp trong tay thưởng thức.
[văn phòng tứ bảo:bút, nghiên, giấy, mực]
“Thiếu gia, đã đến giờ rồi.” Diêu Thủ Nghĩa cung kính cúi lưng.
“Ừm.” Nghiêm Tử Trạm thản nhiên nói một tiếng.
Diêu Thủ Nghĩa thật cẩn thận đánh giá hắn, thấy hốc mắt dưới hàng mi dài nhàn nhạt xanh xao, rõ ràng một đêm không ngủ…… Vì thế tới gần nhẹ giọng nói:“Thiếu gia, không bằng uống ly trà sâm trước nâng cao tinh thần, rồi dùng đồ ăn sáng?”
Nghiêm Tử Trạm buông bút, xoa mi tâm:“Không cần, đồ ăn sáng cũng không cần chuẩn bị, giúp ta thay quần áo.”
“Vâng.” Nha hoàn đứng chờ một bên lập tức bày ra triều phục xanh đen, cẩn thận đến sau lưng hắn, cho dù trong lòng không ngừng lẩm bẩm nhắc nhở mình cần cẩn thận, nhưng khi giúp đối phương cài khuy áo lại vẫn như cũ thất thần……
Nghiêm Tử Trạm vốn chưa mặc áo ngoài, cổ áo trong hơi rộng mở, màu da trắng nõn, xương quai xanh hơi lộ ra, tôn thêm cho gương mặt lạnh lùng tuyệt sắc, không hiểu sao làm cho nàng nhìn mắt choáng váng. Phải biết rằng, lão gia nhà các nàng đều là mấy tên hán tử thô lỗ lưng hùm vai gấu, đã bao giờ thấy được……nam tử đẹp như vậy.
“Khụ khụ.” Diêu Thủ Nghĩa phát giác không ổn, bắt đầu ra hiệu bóng gió.
Tiểu nha đầu hoảng thần, lập tức cúi đầu, ngón tay không chịu khống chế run run, khi thay hắn sửa sang lại cổ tay áo không cẩn thận một cái liền chạm vào làn da mu bàn tay hắn, cảm giác nhẵn nhụi ấm áp kia nhanh chóng lan tràn toàn bộ đầu ngón tay.
Gần như là cùng lúc đó, một chút chán ghét lướt qua đáy mắt Nghiêm Tử Trạm, thân thể phản xạ lui lại một bước, hắn lạnh lẽo nhìn Diêu Thủ Nghĩa, người này nhanh chóng ngầm hiểu gật đầu.
Ngay sau đó, tiếng tát thanh thúy vang lên.
Diêu Thủ Nghĩa lớn tiếng mắng:“ Tiện tì không có mắt, ngay cả một việc nhỏ cũng không làm tốt, nên nhốt ngươi vào phòng chứa củi bỏ đói mấy ngày!” Cứ việc trong lòng có chút thương hại với nha đầu vừa mới tiến phủ chưa được mấy tháng này, nhưng lỡ may mình nương tay chọc giận thiếu gia chỉ sợ nha đầu kia phải chịu khổ gấp đôi, thực đến lúc đó thì phiền toái …… Vừa nghĩ tới, Diêu Thủ Nghĩa lại không hề cố kỵ tăng thêm sức lực, làm nhiều việc cùng một lúc, đánh cho khóe môi nàng cũng chảy ra máu.
Đáng thương tiểu nha hoàn vẫn quỳ trên mặt đất kia, muốn khóc lại không dám khóc, hai gò má sưng cao, vẫn phải không nhúc nhích thừa nhận, cô gái bưng nước tới sau nhìn thấy hoảng sợ vạn phần, chỉ có thể lựa chọn vội vàng tránh né, nâng tay đặt chậu đồng lên bàn, run run nói:“Thiếu, thiếu gia, nước.”
Mặt Nghiêm Tử Trạm không chút thay đổi đưa tay thò vào trong nước ấm, tiện thể lấy khăn tỳ nữ truyền đến tẩy rửa, động tác tao nhã chậm chạp chăm chút, không hề bị ảnh hưởng bởi hai người kia.
Mà kia, đến khi Diêu Thủ Nghĩa đánh cho thở hồng hộc bàn tay run lên, mới chờ được câu quát bảo ngưng lại không mặn không nhạt –
“Đủ rồi.”
“Thiếu gia muốn xử lý tiện tì này như thế nào?” Diêu Thủ Nghĩa xoa xoa tay, trong lòng bất an không yên.
“Sao ngay cả chuyện quản giáo hạ nhân như thế nào Diêu tổng quản cũng phải dồn cho ta?” Nghiêm Tử Trạm ngoài cười nhưng trong không cười gợi khóe miệng,“Xem ra lương của ngươi nên giảm một ít.”
Diêu Thủ Nghĩa khựng lại, sờ sờ cái trán chảy ra mồ hôi lạnh:“Lão nô sẽ xử lý tốt, thiếu gia yên tâm.” Nếu giao cho mình xử lý, ít nhất có thể cam đoan nha đầu kia không bị trục xuất khỏi phủ. Vì thế lại thấy thoáng an ủi một chút, hắn quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, thấp giọng nói:“Trời đã sáng, có phải thiếu gia cần đi vào triều sớm hay không?”
Nghiêm Tử Trạm mị mắt, không tiếp lời, sau một lúc lâu mới đột nhiên nói:“Người đàn bà kia đâu?”
Diêu Thủ Nghĩa nhanh chóng hiểu được ý tứ của hắn, đáp:“Lão phu nhân ở từ đường.”
[từ đường: nhà thờ dòng họ]
Nghiêm Tử Trạm cười lạnh một tiếng:“Để bà ấy ngoan ngoãn uống xong dược hôm nay, còn dám vụng trộm đổ đi ta sẽ tìm người thay bà ta rót thuốc.” Xoay người phất tay áo rời đi.
Từ xưa đến nay, quân vương lâm triều ắt không thể thiếu thảo luận chính sự. Thái tổ hoàng đế vương triều Đại Trì ban phát quy củ vào ngày đó, quan văn trên ngũ phẩm mỗi ngày đều diện thánh, mà võ tướng đồng phẩm như thế thì ba ngày một lần, những quan trên cửu phẩm đầu và giữa tháng vào cung, người nào tự tiện không đến sẽ trừ bổng lộc một tháng, ngoài những việc đó thì cười nói ồn ào, đi muộn, ăn không ngồi rồi dưới hành lang, sai phạm lễ nghi đều bị trách phạt tại chỗ.
Trong giáo điều khắc nghiệt như thế này, quần thần tất nhiên không dám làm càn, trong đó những người nhà ở hơi xa, nửa đêm đã mắt nhắm mắt mở ngồi kiệu tiến cung, có vài người không kịp dùng đồ ăn sáng, cũng chỉ phải rỗng bụng chờ ngoài điện, chờ đợi ngự sứ điểm danh xong, mới được vào điện chầu triều.
Nói ngắn gọn, việc lâm triều cần phải cẩn thận, nếu nói ai có thể ngoại lệ, cũng chỉ có thể là hoàng đế lão tử……
Hoàng thành, Lưỡng Nghi điện.
Quần thần đứng yên hai bên, quan văn bên trái, quan võ bên phải, mọi người hướng mặt về phía nam, đại bộ phận các khuôn mặt có oán khí ẩn nhẫn, thỉnh thoảng hỗn loạn không kiên nhẫn, vừa thấy đã biết là dáng vẻ bị chờ lâu. Mà cung nữ tay cầm quạt khổng tước linh chia làm hai bên đứng sau ngự tòa rỗng tuếch, mặt không chút thay đổi.
[quạt khổng tước linh: quạt to như đuôi công đứng sau ghế rồng]
Trước mắt đang thời tiết giữa hè, nhiệt độ không khí tăng cao, mọi người chờ lâu hơn một canh giờ còn không thấy bóng dáng hoàng đế, cuối cùng không chịu nổi, không khỏi có chút tiếng nói khe khẽ truyền ra.
“Không biết hôm nay Hoàng Thượng có đến hay không.”
“Tính tính đã là lần thứ mười lăm trong tháng này, ta chỉ không rõ , vì cái gì……”
“Haiz haiz, Chúc Thái úy! Đừng nói lung tung, cẩn thận tai vách mạch rừng……”
“Đúng đúng, đa tạ Trương đại nhân nhắc nhở, hạ quan xấu hổ.”
Khi nói chuyện, đại thái giám Thường Hỉ bên người hoàng đế vội vã chạy vào, tiến đến bên tai Khâm Lễ Thị Lang nói thầm vài câu, người nọ gật đầu, đi ra trước mọi người cao giọng tuyên bố –
“Hôm nay long thể của Hoàng Thượng không khỏe, chúng thần nếu có quốc sự tướng nghị thì thượng tấu lên nội các, không có chuyện gì thì bãi triều.”
“Nguyện Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Mọi người phất tay áo quỳ xuống đất, cùng cao giọng kêu gọi, sau khi đứng lên đều bất đắc dĩ lắc đầu, tiện đà nối đuôi nhau rời đi.
Đại điện trở về yên lặng, còn dư lại vài người, vây quanh Tống Chính Thanh nội các thủ phụ.
“Thủ phụ đại nhân, mong ngài thay ta đệ tấu trước mặt hoàng thượng, hạ quan sứt đầu mẻ trán vì khô hạn ở Khúc Châu, nay dân chúng khổ không nói nổi, ngân lượng cứu trị thiên tai lại bị sơn tặc cướp mất, hạ quan thật sự là lòng có dư mà lực không đủ, không biết rốt cuộc nên làm thế nào.”
Tống Chính Thanh vuốt chòm râu dài, cười đến bí hiểm:“Hoàng Tri Phủ đây là muốn ta khuyên Hoàng Thượng mở quốc khố, lấy ngân lượng chẩn tai sao?”
Không nghĩ đối phương lại trực tiếp như thế, Hoàng Tri Phủ nhất thời có chút xấu hổ, sau một lúc lâu lại cười mỉa:“Thủ phụ đại nhân là trọng thần triều đình, chỉ cần ngài mở miệng, Hoàng Thượng sao có thể……”
Còn chưa nói xong, đã bị Tống Chính Thanh lớn tiếng ngắt lời:“Làm càn!”
Tự biết nói lỡ, sắc mặt Hoàng Tri Phủ trắng bệch, hai đầu gối mềm nhũn, gần như sắp quỳ xuống.
Tống Chính Thanh lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái, tiếp tục nói:“Mặc dù Hoàng Thượng tuổi nhỏ, nhưng thân thể tôn quý, thiên tư hơn người, đối với quốc sự sớm có quyết định của chính mình, ta chỉ là bề tôi, sao có thể thao túng ý tưởng của Hoàng Thượng, lời nói mới vừa rồi của Hoàng Tri Phủ thực vớ vẩn.”
[thiên tư: tư chất trời cho]
“Hạ quan biết tội, hạ quan biết tội.” Hoàng Tri Phủ mồ hôi chảy ròng ròng lui xuống, trong lòng sợ hãi như trước, tân đế kế vị năm tám tuổi, cho tới bây giờ cũng mới ngắn ngủn hai năm, mười tuổi sao có thể xử lý triều chính…… Ngày thường tấu chương đều giao cho nội các hoặc Nghiêm tướng phê duyệt giúp, đây là chuyện mọi người đều biết, nhưng hôm nay Tống Chính Thanh lại cố tình phát hỏa với mình, thực làm người ta lo sợ bất an.
Sóng gió nhỏ qua đi rất nhanh, một lát lại có tấu chương trình lên,“Thủ phụ đại nhân……”
“Chậm đã!” Tống Chính Thanh bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía đại môn, chậm rãi nói:“ Hôm nay các ngươi có ai từng nhìn thấy Nghiêm tướng?”
Mọi người sửng sốt, lúc sau mới bước ra một người, thật cẩn thận nói:“Nghiêm tướng hôm nay hẳn là không tới.”
Tống Chính Thanh nghiêm mặt nói:“Sao lại khẳng định như thế? Có lẽ chúng ta đều sơ sót.”
Người nọ không đáp lại, yên lặng ngậm miệng.
Mọi người nhất trí oán thầm, thủ phụ đại nhân, ngài cũng có lúc hồ đồ, đối với loại người như Nghiêm Tử Trạm mà nói, tình trạng đến muộn chưa bị chú ý tới hoặc nhạt nhòa trong đám người là tuyệt đối không có khả năng xảy ra trên người hắn……
Màn trướng bằng gấm đen buông xuống từ đỉnh giường lớn khắc hoa, hơi hơi hé ra một khe hở hẹp, hắn đợi sau một lúc lâu vẫn như trước không thấy ai đáp lại, do dự, lúc này mới kiên trì thoáng nhìn vào trong……
Gối ngọc chăn mền đều còn, duy độc thiếu chủ nhân, đệm chăn san bằng, không có chút dấu vết.
Hắn thở dài, nâng cằm nói với hai tỳ nữ bưng chậu đồng chờ trước cửa:“Thủy Hàn, thay một chậu khác, một người ở lại lấy triều phục của đại nhân, theo ta đi Cảnh Minh Uyển.”
Cảnh Minh Uyển, góc phía tây hẻo lánh nhất trong tướng phủ, nói trắng ra kỳ thật đó là thư phòng, bên ngoài có một rừng trúc nhỏ bao bọc, trúc xanh ngói đỏ, thêm vài phần thanh nhã. Lúc này canh giờ còn sớm, ánh sáng le lói qua cửa sổ phá lệ rõ ràng trong đêm tối.
Diêu Thủ Nghĩa đứng im trước cửa phòng đóng chặt, không nói một câu.
Thấy mặt Thủ Nghĩa có chút đăm chiêu, nha hoàn đi theo phía sau không nhịn được nhỏ giọng hỏi:“Diêu tổng quản, có phải đêm qua thiếu gia lại không ngủ hay không?”
Diêu Thủ Nghĩa quay đầu lại, không hờn giận nhíu mày:“Nha đầu không đúng mực này, chuyện của chủ tử sao đến phiên hạ nhân như ngươi lắm miệng, lát nữa đi vào cần phải thông minh một chút, làm đại nhân nổi giận ai cũng không cứu được ngươi.”
“Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai.” Tiểu nha hoàn cúi thấp đầu, kinh sợ.
“Thôi, trước theo ta đi vào.” Nâng cổ tay nhẹ nhàng gõ hai cái trên cửa gỗ, hắn còn chưa kịp mở miệng, bên trong đã truyền ra tiếng nói hơi khàn –
“Vào đi.”
Dạ minh châu to như quả trứng thay thế ánh nến lay động, khảm ở đui đèn, khiến cho cả gian phòng trở nên rạng rỡ. Trên án thư đầy cuộn sách, văn phòng tứ bảo xếp đặt hơi lộn xộn, nghiên mực chưa khô, trên giấy Tuyên Thành có thể thấy chữ viết dầy đặc, về phần giá bút thiếu một cây, trước mắt đang bị ngón tay thon dài của người nào đó kẹp trong tay thưởng thức.
[văn phòng tứ bảo:bút, nghiên, giấy, mực]
“Thiếu gia, đã đến giờ rồi.” Diêu Thủ Nghĩa cung kính cúi lưng.
“Ừm.” Nghiêm Tử Trạm thản nhiên nói một tiếng.
Diêu Thủ Nghĩa thật cẩn thận đánh giá hắn, thấy hốc mắt dưới hàng mi dài nhàn nhạt xanh xao, rõ ràng một đêm không ngủ…… Vì thế tới gần nhẹ giọng nói:“Thiếu gia, không bằng uống ly trà sâm trước nâng cao tinh thần, rồi dùng đồ ăn sáng?”
Nghiêm Tử Trạm buông bút, xoa mi tâm:“Không cần, đồ ăn sáng cũng không cần chuẩn bị, giúp ta thay quần áo.”
“Vâng.” Nha hoàn đứng chờ một bên lập tức bày ra triều phục xanh đen, cẩn thận đến sau lưng hắn, cho dù trong lòng không ngừng lẩm bẩm nhắc nhở mình cần cẩn thận, nhưng khi giúp đối phương cài khuy áo lại vẫn như cũ thất thần……
Nghiêm Tử Trạm vốn chưa mặc áo ngoài, cổ áo trong hơi rộng mở, màu da trắng nõn, xương quai xanh hơi lộ ra, tôn thêm cho gương mặt lạnh lùng tuyệt sắc, không hiểu sao làm cho nàng nhìn mắt choáng váng. Phải biết rằng, lão gia nhà các nàng đều là mấy tên hán tử thô lỗ lưng hùm vai gấu, đã bao giờ thấy được……nam tử đẹp như vậy.
“Khụ khụ.” Diêu Thủ Nghĩa phát giác không ổn, bắt đầu ra hiệu bóng gió.
Tiểu nha đầu hoảng thần, lập tức cúi đầu, ngón tay không chịu khống chế run run, khi thay hắn sửa sang lại cổ tay áo không cẩn thận một cái liền chạm vào làn da mu bàn tay hắn, cảm giác nhẵn nhụi ấm áp kia nhanh chóng lan tràn toàn bộ đầu ngón tay.
Gần như là cùng lúc đó, một chút chán ghét lướt qua đáy mắt Nghiêm Tử Trạm, thân thể phản xạ lui lại một bước, hắn lạnh lẽo nhìn Diêu Thủ Nghĩa, người này nhanh chóng ngầm hiểu gật đầu.
Ngay sau đó, tiếng tát thanh thúy vang lên.
Diêu Thủ Nghĩa lớn tiếng mắng:“ Tiện tì không có mắt, ngay cả một việc nhỏ cũng không làm tốt, nên nhốt ngươi vào phòng chứa củi bỏ đói mấy ngày!” Cứ việc trong lòng có chút thương hại với nha đầu vừa mới tiến phủ chưa được mấy tháng này, nhưng lỡ may mình nương tay chọc giận thiếu gia chỉ sợ nha đầu kia phải chịu khổ gấp đôi, thực đến lúc đó thì phiền toái …… Vừa nghĩ tới, Diêu Thủ Nghĩa lại không hề cố kỵ tăng thêm sức lực, làm nhiều việc cùng một lúc, đánh cho khóe môi nàng cũng chảy ra máu.
Đáng thương tiểu nha hoàn vẫn quỳ trên mặt đất kia, muốn khóc lại không dám khóc, hai gò má sưng cao, vẫn phải không nhúc nhích thừa nhận, cô gái bưng nước tới sau nhìn thấy hoảng sợ vạn phần, chỉ có thể lựa chọn vội vàng tránh né, nâng tay đặt chậu đồng lên bàn, run run nói:“Thiếu, thiếu gia, nước.”
Mặt Nghiêm Tử Trạm không chút thay đổi đưa tay thò vào trong nước ấm, tiện thể lấy khăn tỳ nữ truyền đến tẩy rửa, động tác tao nhã chậm chạp chăm chút, không hề bị ảnh hưởng bởi hai người kia.
Mà kia, đến khi Diêu Thủ Nghĩa đánh cho thở hồng hộc bàn tay run lên, mới chờ được câu quát bảo ngưng lại không mặn không nhạt –
“Đủ rồi.”
“Thiếu gia muốn xử lý tiện tì này như thế nào?” Diêu Thủ Nghĩa xoa xoa tay, trong lòng bất an không yên.
“Sao ngay cả chuyện quản giáo hạ nhân như thế nào Diêu tổng quản cũng phải dồn cho ta?” Nghiêm Tử Trạm ngoài cười nhưng trong không cười gợi khóe miệng,“Xem ra lương của ngươi nên giảm một ít.”
Diêu Thủ Nghĩa khựng lại, sờ sờ cái trán chảy ra mồ hôi lạnh:“Lão nô sẽ xử lý tốt, thiếu gia yên tâm.” Nếu giao cho mình xử lý, ít nhất có thể cam đoan nha đầu kia không bị trục xuất khỏi phủ. Vì thế lại thấy thoáng an ủi một chút, hắn quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, thấp giọng nói:“Trời đã sáng, có phải thiếu gia cần đi vào triều sớm hay không?”
Nghiêm Tử Trạm mị mắt, không tiếp lời, sau một lúc lâu mới đột nhiên nói:“Người đàn bà kia đâu?”
Diêu Thủ Nghĩa nhanh chóng hiểu được ý tứ của hắn, đáp:“Lão phu nhân ở từ đường.”
[từ đường: nhà thờ dòng họ]
Nghiêm Tử Trạm cười lạnh một tiếng:“Để bà ấy ngoan ngoãn uống xong dược hôm nay, còn dám vụng trộm đổ đi ta sẽ tìm người thay bà ta rót thuốc.” Xoay người phất tay áo rời đi.
Từ xưa đến nay, quân vương lâm triều ắt không thể thiếu thảo luận chính sự. Thái tổ hoàng đế vương triều Đại Trì ban phát quy củ vào ngày đó, quan văn trên ngũ phẩm mỗi ngày đều diện thánh, mà võ tướng đồng phẩm như thế thì ba ngày một lần, những quan trên cửu phẩm đầu và giữa tháng vào cung, người nào tự tiện không đến sẽ trừ bổng lộc một tháng, ngoài những việc đó thì cười nói ồn ào, đi muộn, ăn không ngồi rồi dưới hành lang, sai phạm lễ nghi đều bị trách phạt tại chỗ.
Trong giáo điều khắc nghiệt như thế này, quần thần tất nhiên không dám làm càn, trong đó những người nhà ở hơi xa, nửa đêm đã mắt nhắm mắt mở ngồi kiệu tiến cung, có vài người không kịp dùng đồ ăn sáng, cũng chỉ phải rỗng bụng chờ ngoài điện, chờ đợi ngự sứ điểm danh xong, mới được vào điện chầu triều.
Nói ngắn gọn, việc lâm triều cần phải cẩn thận, nếu nói ai có thể ngoại lệ, cũng chỉ có thể là hoàng đế lão tử……
Hoàng thành, Lưỡng Nghi điện.
Quần thần đứng yên hai bên, quan văn bên trái, quan võ bên phải, mọi người hướng mặt về phía nam, đại bộ phận các khuôn mặt có oán khí ẩn nhẫn, thỉnh thoảng hỗn loạn không kiên nhẫn, vừa thấy đã biết là dáng vẻ bị chờ lâu. Mà cung nữ tay cầm quạt khổng tước linh chia làm hai bên đứng sau ngự tòa rỗng tuếch, mặt không chút thay đổi.
[quạt khổng tước linh: quạt to như đuôi công đứng sau ghế rồng]
Trước mắt đang thời tiết giữa hè, nhiệt độ không khí tăng cao, mọi người chờ lâu hơn một canh giờ còn không thấy bóng dáng hoàng đế, cuối cùng không chịu nổi, không khỏi có chút tiếng nói khe khẽ truyền ra.
“Không biết hôm nay Hoàng Thượng có đến hay không.”
“Tính tính đã là lần thứ mười lăm trong tháng này, ta chỉ không rõ , vì cái gì……”
“Haiz haiz, Chúc Thái úy! Đừng nói lung tung, cẩn thận tai vách mạch rừng……”
“Đúng đúng, đa tạ Trương đại nhân nhắc nhở, hạ quan xấu hổ.”
Khi nói chuyện, đại thái giám Thường Hỉ bên người hoàng đế vội vã chạy vào, tiến đến bên tai Khâm Lễ Thị Lang nói thầm vài câu, người nọ gật đầu, đi ra trước mọi người cao giọng tuyên bố –
“Hôm nay long thể của Hoàng Thượng không khỏe, chúng thần nếu có quốc sự tướng nghị thì thượng tấu lên nội các, không có chuyện gì thì bãi triều.”
“Nguyện Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Mọi người phất tay áo quỳ xuống đất, cùng cao giọng kêu gọi, sau khi đứng lên đều bất đắc dĩ lắc đầu, tiện đà nối đuôi nhau rời đi.
Đại điện trở về yên lặng, còn dư lại vài người, vây quanh Tống Chính Thanh nội các thủ phụ.
“Thủ phụ đại nhân, mong ngài thay ta đệ tấu trước mặt hoàng thượng, hạ quan sứt đầu mẻ trán vì khô hạn ở Khúc Châu, nay dân chúng khổ không nói nổi, ngân lượng cứu trị thiên tai lại bị sơn tặc cướp mất, hạ quan thật sự là lòng có dư mà lực không đủ, không biết rốt cuộc nên làm thế nào.”
Tống Chính Thanh vuốt chòm râu dài, cười đến bí hiểm:“Hoàng Tri Phủ đây là muốn ta khuyên Hoàng Thượng mở quốc khố, lấy ngân lượng chẩn tai sao?”
Không nghĩ đối phương lại trực tiếp như thế, Hoàng Tri Phủ nhất thời có chút xấu hổ, sau một lúc lâu lại cười mỉa:“Thủ phụ đại nhân là trọng thần triều đình, chỉ cần ngài mở miệng, Hoàng Thượng sao có thể……”
Còn chưa nói xong, đã bị Tống Chính Thanh lớn tiếng ngắt lời:“Làm càn!”
Tự biết nói lỡ, sắc mặt Hoàng Tri Phủ trắng bệch, hai đầu gối mềm nhũn, gần như sắp quỳ xuống.
Tống Chính Thanh lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái, tiếp tục nói:“Mặc dù Hoàng Thượng tuổi nhỏ, nhưng thân thể tôn quý, thiên tư hơn người, đối với quốc sự sớm có quyết định của chính mình, ta chỉ là bề tôi, sao có thể thao túng ý tưởng của Hoàng Thượng, lời nói mới vừa rồi của Hoàng Tri Phủ thực vớ vẩn.”
[thiên tư: tư chất trời cho]
“Hạ quan biết tội, hạ quan biết tội.” Hoàng Tri Phủ mồ hôi chảy ròng ròng lui xuống, trong lòng sợ hãi như trước, tân đế kế vị năm tám tuổi, cho tới bây giờ cũng mới ngắn ngủn hai năm, mười tuổi sao có thể xử lý triều chính…… Ngày thường tấu chương đều giao cho nội các hoặc Nghiêm tướng phê duyệt giúp, đây là chuyện mọi người đều biết, nhưng hôm nay Tống Chính Thanh lại cố tình phát hỏa với mình, thực làm người ta lo sợ bất an.
Sóng gió nhỏ qua đi rất nhanh, một lát lại có tấu chương trình lên,“Thủ phụ đại nhân……”
“Chậm đã!” Tống Chính Thanh bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía đại môn, chậm rãi nói:“ Hôm nay các ngươi có ai từng nhìn thấy Nghiêm tướng?”
Mọi người sửng sốt, lúc sau mới bước ra một người, thật cẩn thận nói:“Nghiêm tướng hôm nay hẳn là không tới.”
Tống Chính Thanh nghiêm mặt nói:“Sao lại khẳng định như thế? Có lẽ chúng ta đều sơ sót.”
Người nọ không đáp lại, yên lặng ngậm miệng.
Mọi người nhất trí oán thầm, thủ phụ đại nhân, ngài cũng có lúc hồ đồ, đối với loại người như Nghiêm Tử Trạm mà nói, tình trạng đến muộn chưa bị chú ý tới hoặc nhạt nhòa trong đám người là tuyệt đối không có khả năng xảy ra trên người hắn……
/71
|