“Ta còn chưa rõ, cha để ta tới dược trì này có dụng ý gì.” Cẩm Dạ nằm trên ghế gỗ, trên người chỉ mặc một tấm áo đơn, vai phải cùng cánh tay lộ ra bên ngoài, dưới bờ vai mượt mà oánh bạch là vết thương dữ tợn, nửa mới nửa cũ, phía trên còn bao trùm một lớp vảy già đỏ sậm.
Sơ Tình đang cầm bát ngọc, dùng vải bông dính thuốc mỡ màu đen bên trong, cẩn thận bôi lên miệng vết thương thay nàng, nhẹ giọng nói:“Có lẽ là lão gia nhìn thấy tiểu thư bị thương, mới mang người tới thánh địa này.”
“Không có khả năng.” Cẩm Dạ lắc đầu nói:“Cha ta xưa nay sơ ý, quyết không có khả năng phát hiện ra điều lạ…… Em còn nhớ hay không, mới vừa rồi ở cửa, chủ nhân dược trì thái độ kiên quyết, nói là người bình thường không thể vào, sau đó không biết cha ta thần thần bí bí cho hắn xem gì đó, người nọ bỗng nhiên thoải mái, thậm chí còn phái hai tiểu tỳ ở bên hầu hạ.”
Nói xong xoay mình, nhìn một cô gái đang vội vàng vung thứ bột phấn gì đó không biết tên vào trong dược trì, về phần một vị khác, tắc cung kính ôm sa y tuyết trắng, lẳng lặng đứng một bên.
Cẩm Dạ thở dài:“Ta nghĩ, nơi này tuyệt đối có lai lịch không nhỏ.” Hoa lệ như vậy, tuy nói là suối nước nóng thiên nhiên, nhưng trước đó khi đi qua khố phòng đã nhìn thấy nơi đó chất đầy dược liệu trân quý, nói vậy đều là phụ liệu dùng để cho vào nước suối. Đương nhiên, kỳ thật những thứ đó vẫn chưa làm nàng kinh hãi, chân chính cổ quái là, phí tổn cao như vậy, cư nhiên không thu khách nhân một xu!
Thật sự là không thể tưởng tượng được ……
“Lời nói của tiểu thư rất đúng.” Sơ Tình gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, thử nói:“Lát nữa tiểu thư thay đồ bôi thuốc xong, em có phải đi trước hay không?”
Cẩm Dạ hơi hơi kinh ngạc:“Sao, em có việc gì thế? Nếu có việc thì đi trước cũng không sao.”
Sơ Tình cúi đầu nghiêm mặt, muốn nói lại thôi.
Cẩm Dạ biết vậy nên hơi ngoài ý muốn, nha đầu kia luôn luôn ở bên người mình, gần như như hình với bóng, ít khi có yêu cầu như thế, còn nữa, tính cách nàng sang sảng, mặc dù bề ngoài lãnh diễm, nhưng là người thẳng tính, có cái gì thì nói cái đó, chưa từng thấy dáng vẻ ấp a ấp úng như bây giờ.
“Em có điều gì khó nói sao?” Nàng chậm rãi mở miệng, ngầm có ý thân thiết.
Sơ Tình buông bát, bình tĩnh nhìn Cẩm Dạ, do dự một hồi lâu cuối cùng không nhịn được nói:“Trước khi đi lão gia ngàn dặn vạn dặn, bảo em cần phải rời đi sau khi thay người bôi thuốc, nói là muốn cho người có thời gian im lặng một mình.”
“……” Lần này đến phiên Cẩm Dạ trầm mặc, đây là lần đầu tiên nàng không hiểu suy nghĩ của cha, ngày thường người ấy thành thật như tờ giấy trắng, sao lại bỗng nhiên làm cho nha hoàn bên người của nàng rời đi, theo như ý nghĩ của ông ấy, nên hận không thể phái hai ba người bảo vệ con gái mới đúng.
“Tiểu thư, em lo lắng cho người.” Sơ Tình chần chừ, nhưng cố tình mình lại đáp ứng lão gia rồi, cũng không nên làm một người thất tín, thật sự là hai bên đều khó.
Cẩm Dạ nhìn ra đối phương khó xử, khẽ cười nói:“Cha nói để ta một mình lẳng lặng, vậy em đi ra gian ngoài đi, như vậy cũng không tính là vi phạm hứa hẹn.” Nói xong liền đứng dậy, tỳ nữ bên cạnh nhanh chóng chào đón, thay nàng rút đi áo trong.
Sơ Tình thả lỏng một hơi:“Vẫn là tiểu thư nghĩ chu đáo.” Nói xong, nàng tiếp nhận sa y trên tay tỳ nữ, nói:“Ta làm là được, các ngươi đều đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Hai người theo phân phó lui ra.
Cẩm Dạ sờ sờ vải dệt mỏng như cánh ve kia, hiếu kỳ nói:“Nghe tỳ nữ giới thiệu, vật này dệt từ sợi tơ do con nhện nhả ra ở vùng biên cảnh, con nhện kia là trăm độc chi vương, nhưng sợi tơ này lại có hiệu quả trị liệu chữa khỏi ngoại thương, không biết lời này có phải thật hay không.”
“Thử xem sẽ biết.” Sơ Tình đi tới phía sau nàng, vừa nâng tay đã bị ngăn lại.
Cẩm Dạ khó được đỏ mặt, nói quanh co:“Không cần cởi yếm ra, dù sao vết thương của ta chỉ có trên cánh tay phải cùng bắp đùi, ngực bụng không tiếp xúc với nước suối cũng không sao cả.”
Sơ Tình sửng sốt, sau đó cười hì hì trêu ghẹo nói:“Tiểu thư chỉ có lúc này mới giống một khuê nữ bình thường.”
“Vậy em nói xem, thường ngày ta giống cái gì?” Cẩm Dạ tức giận gõ trán nàng ta một chút.
Sơ Tình ôm đầu, nhanh chóng chạy đi, tiếng cười không ngừng tràn ra khóe môi:“Bình thường sao, bình thường hoàn toàn là sói đội lốt cừu……” Chạy ra vài bước sau lại quay đầu lại, nhìn dáng vẻ tiểu thư nhà mình giả vờ tức giận, lúc này mới thu hồi ý cười:“Được rồi được rồi, không đùa nữa, tiểu thư mau xuống ao đi, em chờ ngay bên ngoài, có chuyện gì thì gọi em một tiếng.”
Cẩm Dạ lên tiếng, khoác sa y bó sát người, đầu tiên là dò xét độ nóng của nước, sau đó mới thả lỏng đem hơn nửa thân mình tẩm vào trong nước, cảm giác ấm nóng nhanh chóng lan tràn toàn thân, cùng với hơi nước lượn lờ bay lên và mùi dược liệu, hình như miệng vết thương vốn âm ỉ đau cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Nàng thoải mái than nhẹ một tiếng, nhu nhu cổ, bắt đầu thưởng thức phong cảnh quanh mình……
Sườn trong của ao vốn là nham thạch lại được thay thế bằng mặt đá trơn nhẵn, cuối ao là một chiếc đầu rồng điêu khắc từ phỉ thúy, có vòi nước trong phun ra, từ miệng rồng chảy xuôi xuống. Phia cuối bên tay trái vẫn là thạch bích, bên trên có cây đèn bằng ngọc lưu ly, mà tay phải là một tấm bình phong sơn thủy thật lớn, nét bút phiêu dật, ý cảnh duy mĩ.
Xem ra là nguyên bản một cái ao bị chia làm hai nửa……
Nhận thấy được điểm ấy sau, không hiểu sao Cẩm Dạ liền trở nên lo lắng, không biết bình phong này có bền chắc hay không, lỡ may đổ một cái thì làm sao bây giờ, nghiêm trọng hơn một chút, nếu bên cạnh vào là đàn ông…… Nàng không tự chủ được nhíu nhíu mày, quả thực làm cho người ta ngẫm lại liền khó có thể chịu được, may mà trước mắt không có khách nhân nào khác, mới có thể tự tại như vậy.
Bất đắc dĩ ông trời không cho nàng như ý, nàng bên này còn đang may mắn, chỉ một lát đã có tiếng bước chân vang lên, sau đó là tiếng nói mềm mại của cô gái: “Đại nhân, nô tỳ thay ngài cởi áo.”
Cẩm Dạ đột nhiên trừng to mắt, được gọi đại nhân tất nhiên là đàn ông, trước mắt mình đang áo rách quần manh, mặc dù có bình phong cách xa nhau cũng đủ làm cho nàng bất an lo sợ, vì thế không thể tiếp tục chờ đợi, nàng xoay người đưa lưng về phía bình phong, bắt đầu nhỏ giọng gọi với ra ngoài cửa:“Sơ Tình, Sơ Tình, em có ở đó không?” Sau một lúc lâu không đợi được trả lời, nàng lại tăng thêm giọng:“Sơ Tình, mau chút tiến vào.”
Sau một lúc lâu, ngữ điệu quen thuộc truyền đến:“Tiểu thư, làm sao vậy?”
Cẩm Dạ nhẹ giọng nói:“Có chút choáng váng đầu, không muốn ngâm nữa, em giúp ta đem quần áo tắm rửa mang vào đây.”
“Vâng.”
Trong thời gian chờ đợi, Cẩm Dạ bỗng nhiên nghe được cách vách lại vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó thật lâu cũng không thấy động tĩnh, bên tai chỉ có tiếng hô hấp của chính mình cùng tiếng nước, không còn gì khác, thời gian giống như dừng lại, không gian này yên tĩnh đáng sợ. Mà cũng không biết Sơ Tình làm sao vậy, lấy bộ quần áo thôi, lại chậm chạp không đến……
Nàng nhẫn nại tính tình sau một hồi lâu, không nhịn được lại gọi:“Sơ Tình, đã được chưa!”
Không khí quỷ dị, trả lời nàng chỉ có tiếng vang của chính mình.
Cẩm Dạ ẩn ẩn có chút bất an, ghé vào bên cạnh ao, vươn dài tay định lấy bộ quần áo ban đầu thay ra, ngón tay còn chưa chạm vào vải dệt, phía sau đã truyền đến tiếng phanh nổ.
Bức bình phong kia bị người ta dùng một cước đá văng, lập tức có tiếng đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng nhàn nhạt truyền đến –
“Không nghĩ tới nhanh như vậy chúng ta lại thấy mặt.”.
Giọng nói của người tới đối với nàng mà nói không coi là xa lạ, thản nhiên mà nói, nếu hôm nay đổi thành người khác, nghe âm điệu triền miên thản nhiên trong trẻo như thế sẽ làm lỗ tai thực hưởng thụ, nhưng giờ phút này Cẩm Dạ lại hận không thể ngụp đầu xuống dược trì, tốt nhất khi ngẩng đầu lên lần nữa có thể phát hiện đây chỉ là một giấc mộng mà thôi, còn vị huynh đài mà đời này nàng không muốn gặp nhất kia sẽ biến mất không thấy.
Lúc này mới thật sự hiểu được, cái gọi là oan gia ngõ hẹp, ước chừng chính là ý tứ này.
Ông trời thích chọc ghẹo nàng, bất đắc dĩ lại nghĩ tới câu oan oan tương báo đến khi nào, nếu bây giờ nàng ngẩng đầu nói ra câu danh ngôn này, kết cục có thể đỡ……hay không.
Nước trong dược trì dường như tăng nhiệt độ trong nháy mắt, hơi nước tràn ngập không xua đi được, Cẩm Dạ trợn to đôi mắt, trong lòng như có sợi dây vô hình, từng chút từng chút một bị kéo căng, cuối cùng áp chế nàng không thể thở nổi. Nàng cố gắng cắn môi áp chế bất an, nửa nằm ở cạnh bờ ao, vẫn muốn làm chút nỗ lực cuối cùng:“Ngươi, ngươi là kẻ háo sắc ở đâu đến đây, vô lễ xâm nhập như vậy, mau cút đi! Nếu không cút ta sẽ gọi người !”
Úp mặt vào hai lòng bàn tay, nàng khóc nửa là thương tâm nửa là tức giận.
Đối phương cũng không thương tiếc, khẽ cười nói: “Sao vậy, mới ba ngày không gặp đã không nhớ rõ sao?” Lần này là vui đùa, đáng tiếc giọng nói hỗn loạn lãnh liệt mang cảm giác áp bách, nghe vào trong tai Cẩm Dạ càng cảm thấy ảo não.
Xem ra kiếp nạn hôm nay tất nhiên không thể tránh khỏi, nàng thu hồi hư tình giả ý, chậm rãi nói: “Nghiêm đại nhân, đã lâu không gặp, tiểu nữ đối với ngươi thật đúng là nhớ mãi không quên.” Nâng tay đem làn tóc dài buông ở trước ngực vắt đến sau lưng, để chắn trạng thái quẫn bách áo rách quần manh kia, nàng vừa tính toán khoảng cách đến đối phương không khỏi lại oán thầm trong lòng vì đàn bà con gái không tiện, nếu là đàn ông, tất nhiên có thể cứ như vậy chạy ra, dù sao cũng không cần để ý ánh mắt người qua đường.
“Xem ra thù mới hận cũ, lại thêm một món nợ.” Người nào đó cười chế nhạo, lại chậm rãi bổ sung: “Có điều ta nghĩ, thêm món nợ mới này, cô nên mất mạng.”
Cẩm Dạ hô hấp cứng lại, ngón tay bấu vào vách ao bởi vì căng thẳng hơi hơi phát run.
Tiếp theo, nàng không thể nhẫn nại cục diện bị động này được nữa, phân rõ vị trí hắn đang đứng một phen, lập tức xoay người một tay che mặt một tay xoay lại, hung hăng đập vào mặt nước, chất lỏng trong dược trì đột nhiên hóa thành rồng nước, từ gần tới xa dâng lên hướng về bên kia.
Kêu rên trong dự kiến vang lên.
Trong nháy mắt, Cẩm Dạ cũng không thể kịp nghĩ gì nữa, thừa dịp người ta bị nước ao mãnh liệt kích thích mờ ánh mắt hết sức nhanh chóng đứng dậy, điểm mũi chân trên mặt nước mượn lực, toát ra lao tới gần hắn.
“Tích……”
“Tích cái đầu ngươi!” Nàng đè thấp tiếng nói, khó được thô lỗ mắng tục, cánh tay trái không hề lưu tình vung qua:“Còn muốn gọi hộ vệ!”
Dạ dày là bộ phận tương đối yếu ớt trong ngũ tạng lục phủ, cảm giác bị ngoại lực gây thương tích nhất định rất khổ sở, huống chi một cùi này của nàng dùng chín phần sức lực, cho nên khi nàng nhìn thấy Nghiêm Tử Trạm trắng bệch nghiêm mặt nhưng không sứt mẻ chút nào đứng tại chỗ, không khỏi nhíu mày âm thầm mắng.
Trên đời này vì sao lại có loại quái thai đến gây chuyện làm người ta tức giận như thế này, bị đánh cũng không xin khoan dung không kêu thảm thiết, vẻ mặt kiêu căng khinh thường, rất giống như nàng vớ vẩn buồn cười đến mức nào. Chính loại phản ứng này làm cho nàng đêm đó báo thù ngay cả vung roi cũng không thấy tận hứng, người đàn ông này xứng đáng bị giáo huấn trăm ngàn lần, đợi đến thời khắc hắn thần phục dịu ngoan, mới có thể hết giận……
“Có phải Nghiêm đại nhân rất hối hận chưa học võ nghệ hay không, mới bị tiểu nữ cưỡi ở trên đầu?” Rất kỳ quái, thói hư tật xấu của nàng luôn có thể dễ dàng bị người này kích thích, hết thảy lời nói châm chọc ác ý giống như tự có ý thức, luôn có thể phát huy mạnh mẽ khi gặp được hắn.
“Chết đến nơi còn không biết thu liễm.” Môi mỏng phun ra khinh miệt, ánh mắt hắn bởi vì bị nước thuốc hắt mà không ngừng chảy nước mắt ra bên ngoài, kết hợp với gương mặt kinh diễm kiệt ngạo khó thuần kia, hình thành một hình ảnh dị thường đối lập.
Cẩm Dạ chậm rãi rụt lui, định lấy quần áo. Còn chưa đi ra nửa bước, cánh tay đã bị người ta bắt được, nàng phản xạ định quay đầu, nhìn đến tươi cười ác ý lạnh lẽo kia, liền thấy không ổn. Bề mặt xung quanh ao lát bằng đá cẩm thạch đen, cực kỳ trơn nhẵn, hơn nữa nước bị vẩy lên, không cẩn thận sẽ dễ dàng trượt chân.
“Ngươi làm gì……” Nàng kinh hãi ngược lại bị mất cân bằng.
Nghiêm Tử Trạm là đàn ông không hơn không kém, bằng vào sức lực tự nhiên mạnh mẽ hơn Cẩm Dạ rất nhiều, vì thế bị lôi kéo như vậy lòng bàn chân nàng trượt, chật vật ngã vào trong ao. Hắn đứng ở bên cạnh ao, cứ việc không thưởng thức được hình ảnh nàng ướt sũng xấu xí có chút tiếc nuối, nhưng vẫn không quên bỏ đá xuống giếng:“Còn muốn chạy? Có thể nói cô đã tính toán nhầm rồi.”
Cẩm Dạ cắn răng, cố gắng vươn dài cánh tay, cũng thật may nàng là người tập võ, thân thể so với người thường mềm dẻo hơn rất nhiều, trong tình trạng này còn có thể túm ống tay áo người khởi xướng, từng chữ thoát ra từ trong kẽ răng:“Yên tâm, ta chết cũng muốn kéo ngươi làm đệm lưng.”
Bùm –
Bọt nước văng khắp nơi, hai người song song ngã xuống trong ao.
Dược trì này kỳ thật chia làm hai vòng trong ngoài, bên ngoài là chỗ ngâm mình, mà bên trong là chỗ dược tính mạnh nhất, chiều sâu cũng đủ quá đỉnh đầu người. Cẩm Dạ ló đầu ra, thở dốc từng ngụm từng ngụm, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, lại nâng tay lần nữa phát hiện trên tay là một chiếc áo bào đen trống rỗng.
Người đâu?!
Vì nước thuốc nhức mắt, nàng không dám lặn xuống, đề phòng gập thắt lưng sờ soạng. Chính đang nhìn xung quanh, dưới chân lại bị cái gì cọ một chút, may mà lần này phản ứng cực nhanh ổn định thân hình, có điều……
Trên cổ không hiểu sao nhiều hơn một phen chủy thủ. [chủy thủ: dao nhỏ]
“Chưa học võ thì sao? Cô học võ thì như thế nào chứ?” Hắn đứng ngay ở sau lưng nàng, khẩu khí tràn đầy hèn mọn.
Cẩm Dạ trầm mặc, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Nghiêm Tử Trạm chậm rãi chuyển tới trước người nàng.
Giọt nước từ thái dương lướt qua gò má độ cong duyên dáng, cánh môi ẩm ướt như hoa đào tháng ba, trên thân hắn không một mảnh vải, làn da trơn bóng mềm nhẵn như ngọc, giờ phút này tóc đen tán loạn nổi trên mặt nước, mắt phượng hẹp dài nhắm chặt xinh đẹp một cách kinh tâm động phách, nếu không phải mi mắt quá mức kiêu ngạo, mang đến anh khí bễ nghễ thế nhân, sợ là thật sự sẽ làm người khác hiểu lầm giới tính……
Cẩm Dạ không thể không thừa nhận, đàn ông mỹ mạo càng làm người ta chậc lưỡi, cứ việc sớm biết người này cực kì xuất sắc, vẫn không tự giác có nửa khắc hoảng thần. Quơ quơ đầu, nàng rũ sạch thứ cảm xúc không nên có này, ra vẻ thoải mái nói:“Đừng bảo Nghiêm đại nhân sẽ mượn phen chủy thủ nhỏ bé này đến uy hiếp ta chứ?”
Nghiêm Tử Trạm mỉm cười, một tay đặt lên trên gáy nàng: “Cô đang phát run, cuối cùng cũng biết sợ hãi sao.”
Cẩm Dạ nhất thời sợ hãi cả người, hõm vai cùng cổ vốn là bộ phận nàng sợ nhất, mà độ ấm nơi đầu ngón tay đối phương giống như xuyên thấu qua làn da, rót vào trong máu…… Loại cảm giác này rất quái dị, nàng nắm chặt lòng bàn tay, hận nói:“Buông tay ngươi ra.”
“Lời này thật là có chút quen thuộc.” Nghiêm Tử Trạm hơi dùng lực một chút, lưỡi dao sắc bén kia ngay tại cần cổ nàng vẽ ra vết máu, tinh tế vuốt ve miệng vết thương kia, hắn thản nhiên nói:“Ta nhớ rõ đêm đó là ta bảo cô buông tay, lúc ấy thái độ của cô vô cùng hờn giận.”
Cẩm Dạ cười đến miễn cưỡng:“Chẳng phải Nghiêm đại nhân ghét nhất tiếp xúc thân thể với người khác sao? Ta cũng vậy suy nghĩ cho ngươi thôi……”
Ý cười của Nghiêm Tử Trạm càng lúc càng nhạt:“Vì lát nữa có thể chậm rãi tra tấn cô, ta nghĩ chút thói quen nhỏ bé ấy vẫn có thể chịu đựng một chút, cô nói đúng không?” Lấy đao lướt trái lướt phải khoa tay múa chân, hắn tiếp tục nói: “Cô không cần có ý định chạy trốn, ta không biết thương hương tiếc ngọc, nếu nhất thời trượt tay…… thì không tốt đâu.”
Cẩm Dạ dùng sức nhắm mắt lại, lòng cũng lạnh .
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đánh nhau, tiếng binh khí va chạm vang lên trong không gian yên tĩnh này phá lệ rõ ràng, thỉnh thoảng hỗn loạn tiếng con gái quát to.
Cẩm Dạ vui vẻ:“Sơ Tình!”
Nghiêm Tử Trạm cũng không hoảng, thản nhiên nói:“Ta không biết nha hoàn của cô lợi hại cỡ nào, nhưng Tích Kì do một tay ta bồi đắp nên, tứ đại cấm vệ của hoàng thành cũng không phải đối thủ, cô đoán xem, trận chiến này ai thua ai thắng?”
Cẩm Dạ phẫn nộ ngậm miệng, hắn nói đúng, võ nghệ của Tích Kì nàng tận mắt chứng kiến, Sơ Tình có lẽ không qua được mười lăm chiêu sẽ thất bại……
Quả nhiên, lại qua một lúc lâu sau bên ngoài không còn động tĩnh, ngay sau đó chỉ vang lên tiếng bước chân một người.
Nghiêm Tử Trạm ra vẻ tiếc hận lắc đầu:“Thật là đáng tiếc.”
Chỉ mành treo chuông, Cẩm Dạ nhìn thấy cửa sổ cách đó không xa, lòng sinh một kế, bỗng nhiên hét lên một tiếng:“Trốn chỗ nào!”
Nghiêm Tử Trạm sửng sốt, khi phản ứng lại chủy thủ kia đã bị đoạt đi.
Cẩm Dạ dương cao tay, dùng sức ném về phía phương hướng kia, cửa sổ gỗ khắc hoa nhanh chóng mở rộng, nàng vô cùng lo lắng nắm lên áo đen rơi xuống cạnh bên, cũng may nó dính nước có chút sức nặng, liền tùy ý vo vo ném ra ngoài cửa sổ.
Nghiêm Tử Trạm nhếch mi:“Cô……”
“Đi xuống!” Cẩm Dạ đè lại bờ vai của hắn, đồng thời nín thở lặn xuống phía dưới.
Nghiêm Tử Trạm tất nhiên không có khả năng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, liều mạng giãy dụa, Cẩm Dạ cần tiêu tốn tất cả sức lực mới có thể chế trụ hắn, ngay cả hai tay hai chân cũng triền ở trên người hắn, nàng ảo não mới vừa rồi mình cư nhiên ngốc đến mức như thế, quên điểm huyệt của hắn, từ trước đến nay mình thật sự chưa bao giờ vất vả như vậy, chỉ sợ mặt nước có một chút gợn sóng sẽ bị người ta phát giác ra manh mối.
Một mảnh im lặng, tiếng bước chân kia ở cạnh ao đi một vòng sau lại dừng lại.
Nghiêm Tử Trạm há mồm, định phát ra âm thanh.
Cẩm Dạ vốn tựa đầu để ở hõm vai hắn, phát hiện ý đồ này sau kinh hãi, làm sao bây giờ, nàng thật sự không còn tay chân thừa thãi che lại nếu hắn há mồm, nếu hắn gọi người tới, Tích Kì sẽ phát giác vấn đề, mà nàng hoàn toàn không phải đối thủ của Tích Kì……
So sánh với sự hoảng sợ của Cẩm Dạ, Nghiêm Tử Trạm giờ phút này có thể nói là nắm chắc phần thắng, chỉ cần hắn kêu một cái, như vậy cô gái đáng giận này sẽ như chim trong lồng, mọc cánh cũng khó bay, hắn tạm thời thả lỏng trái tim căng thẳng, bắt đầu nghĩ lát nữa nên dùng biện pháp gì đối phó nàng.
Bất đắc dĩ ngày vui ngắn chẳng tầy gang, đùng cái, trên môi bỗng nhiên bị vật thể mềm mại che kín, hắn nháy mắt cứng đờ, nàng cư nhiên dám! Nàng làm sao dám!
Mà Cẩm Dạ duy nhất chỉ có một ý tưởng, tên đàn ông thối, lại tiện nghi ngươi ……
Giọng điệu lo lắng của cô gái gọi khẽ ở cách đó không xa:“Tiểu thư, tiểu thư, người đi đâu–”
Vì sao người đến lại là Sơ Tình?!
Cẩm Dạ mắt choáng váng, đầu nhanh chóng ngửa ra sau, rời đi môi hắn, luống cuống tay chân muốn nổi lên mặt nước. Không may, phần eo bị người ta hung hăng vòng lấy, ngay sau đó, ngay cả môi cũng không thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
Lần này, có tính là nàng mua dây buộc mình hay không……
Sơ Tình đang cầm bát ngọc, dùng vải bông dính thuốc mỡ màu đen bên trong, cẩn thận bôi lên miệng vết thương thay nàng, nhẹ giọng nói:“Có lẽ là lão gia nhìn thấy tiểu thư bị thương, mới mang người tới thánh địa này.”
“Không có khả năng.” Cẩm Dạ lắc đầu nói:“Cha ta xưa nay sơ ý, quyết không có khả năng phát hiện ra điều lạ…… Em còn nhớ hay không, mới vừa rồi ở cửa, chủ nhân dược trì thái độ kiên quyết, nói là người bình thường không thể vào, sau đó không biết cha ta thần thần bí bí cho hắn xem gì đó, người nọ bỗng nhiên thoải mái, thậm chí còn phái hai tiểu tỳ ở bên hầu hạ.”
Nói xong xoay mình, nhìn một cô gái đang vội vàng vung thứ bột phấn gì đó không biết tên vào trong dược trì, về phần một vị khác, tắc cung kính ôm sa y tuyết trắng, lẳng lặng đứng một bên.
Cẩm Dạ thở dài:“Ta nghĩ, nơi này tuyệt đối có lai lịch không nhỏ.” Hoa lệ như vậy, tuy nói là suối nước nóng thiên nhiên, nhưng trước đó khi đi qua khố phòng đã nhìn thấy nơi đó chất đầy dược liệu trân quý, nói vậy đều là phụ liệu dùng để cho vào nước suối. Đương nhiên, kỳ thật những thứ đó vẫn chưa làm nàng kinh hãi, chân chính cổ quái là, phí tổn cao như vậy, cư nhiên không thu khách nhân một xu!
Thật sự là không thể tưởng tượng được ……
“Lời nói của tiểu thư rất đúng.” Sơ Tình gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, thử nói:“Lát nữa tiểu thư thay đồ bôi thuốc xong, em có phải đi trước hay không?”
Cẩm Dạ hơi hơi kinh ngạc:“Sao, em có việc gì thế? Nếu có việc thì đi trước cũng không sao.”
Sơ Tình cúi đầu nghiêm mặt, muốn nói lại thôi.
Cẩm Dạ biết vậy nên hơi ngoài ý muốn, nha đầu kia luôn luôn ở bên người mình, gần như như hình với bóng, ít khi có yêu cầu như thế, còn nữa, tính cách nàng sang sảng, mặc dù bề ngoài lãnh diễm, nhưng là người thẳng tính, có cái gì thì nói cái đó, chưa từng thấy dáng vẻ ấp a ấp úng như bây giờ.
“Em có điều gì khó nói sao?” Nàng chậm rãi mở miệng, ngầm có ý thân thiết.
Sơ Tình buông bát, bình tĩnh nhìn Cẩm Dạ, do dự một hồi lâu cuối cùng không nhịn được nói:“Trước khi đi lão gia ngàn dặn vạn dặn, bảo em cần phải rời đi sau khi thay người bôi thuốc, nói là muốn cho người có thời gian im lặng một mình.”
“……” Lần này đến phiên Cẩm Dạ trầm mặc, đây là lần đầu tiên nàng không hiểu suy nghĩ của cha, ngày thường người ấy thành thật như tờ giấy trắng, sao lại bỗng nhiên làm cho nha hoàn bên người của nàng rời đi, theo như ý nghĩ của ông ấy, nên hận không thể phái hai ba người bảo vệ con gái mới đúng.
“Tiểu thư, em lo lắng cho người.” Sơ Tình chần chừ, nhưng cố tình mình lại đáp ứng lão gia rồi, cũng không nên làm một người thất tín, thật sự là hai bên đều khó.
Cẩm Dạ nhìn ra đối phương khó xử, khẽ cười nói:“Cha nói để ta một mình lẳng lặng, vậy em đi ra gian ngoài đi, như vậy cũng không tính là vi phạm hứa hẹn.” Nói xong liền đứng dậy, tỳ nữ bên cạnh nhanh chóng chào đón, thay nàng rút đi áo trong.
Sơ Tình thả lỏng một hơi:“Vẫn là tiểu thư nghĩ chu đáo.” Nói xong, nàng tiếp nhận sa y trên tay tỳ nữ, nói:“Ta làm là được, các ngươi đều đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Hai người theo phân phó lui ra.
Cẩm Dạ sờ sờ vải dệt mỏng như cánh ve kia, hiếu kỳ nói:“Nghe tỳ nữ giới thiệu, vật này dệt từ sợi tơ do con nhện nhả ra ở vùng biên cảnh, con nhện kia là trăm độc chi vương, nhưng sợi tơ này lại có hiệu quả trị liệu chữa khỏi ngoại thương, không biết lời này có phải thật hay không.”
“Thử xem sẽ biết.” Sơ Tình đi tới phía sau nàng, vừa nâng tay đã bị ngăn lại.
Cẩm Dạ khó được đỏ mặt, nói quanh co:“Không cần cởi yếm ra, dù sao vết thương của ta chỉ có trên cánh tay phải cùng bắp đùi, ngực bụng không tiếp xúc với nước suối cũng không sao cả.”
Sơ Tình sửng sốt, sau đó cười hì hì trêu ghẹo nói:“Tiểu thư chỉ có lúc này mới giống một khuê nữ bình thường.”
“Vậy em nói xem, thường ngày ta giống cái gì?” Cẩm Dạ tức giận gõ trán nàng ta một chút.
Sơ Tình ôm đầu, nhanh chóng chạy đi, tiếng cười không ngừng tràn ra khóe môi:“Bình thường sao, bình thường hoàn toàn là sói đội lốt cừu……” Chạy ra vài bước sau lại quay đầu lại, nhìn dáng vẻ tiểu thư nhà mình giả vờ tức giận, lúc này mới thu hồi ý cười:“Được rồi được rồi, không đùa nữa, tiểu thư mau xuống ao đi, em chờ ngay bên ngoài, có chuyện gì thì gọi em một tiếng.”
Cẩm Dạ lên tiếng, khoác sa y bó sát người, đầu tiên là dò xét độ nóng của nước, sau đó mới thả lỏng đem hơn nửa thân mình tẩm vào trong nước, cảm giác ấm nóng nhanh chóng lan tràn toàn thân, cùng với hơi nước lượn lờ bay lên và mùi dược liệu, hình như miệng vết thương vốn âm ỉ đau cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Nàng thoải mái than nhẹ một tiếng, nhu nhu cổ, bắt đầu thưởng thức phong cảnh quanh mình……
Sườn trong của ao vốn là nham thạch lại được thay thế bằng mặt đá trơn nhẵn, cuối ao là một chiếc đầu rồng điêu khắc từ phỉ thúy, có vòi nước trong phun ra, từ miệng rồng chảy xuôi xuống. Phia cuối bên tay trái vẫn là thạch bích, bên trên có cây đèn bằng ngọc lưu ly, mà tay phải là một tấm bình phong sơn thủy thật lớn, nét bút phiêu dật, ý cảnh duy mĩ.
Xem ra là nguyên bản một cái ao bị chia làm hai nửa……
Nhận thấy được điểm ấy sau, không hiểu sao Cẩm Dạ liền trở nên lo lắng, không biết bình phong này có bền chắc hay không, lỡ may đổ một cái thì làm sao bây giờ, nghiêm trọng hơn một chút, nếu bên cạnh vào là đàn ông…… Nàng không tự chủ được nhíu nhíu mày, quả thực làm cho người ta ngẫm lại liền khó có thể chịu được, may mà trước mắt không có khách nhân nào khác, mới có thể tự tại như vậy.
Bất đắc dĩ ông trời không cho nàng như ý, nàng bên này còn đang may mắn, chỉ một lát đã có tiếng bước chân vang lên, sau đó là tiếng nói mềm mại của cô gái: “Đại nhân, nô tỳ thay ngài cởi áo.”
Cẩm Dạ đột nhiên trừng to mắt, được gọi đại nhân tất nhiên là đàn ông, trước mắt mình đang áo rách quần manh, mặc dù có bình phong cách xa nhau cũng đủ làm cho nàng bất an lo sợ, vì thế không thể tiếp tục chờ đợi, nàng xoay người đưa lưng về phía bình phong, bắt đầu nhỏ giọng gọi với ra ngoài cửa:“Sơ Tình, Sơ Tình, em có ở đó không?” Sau một lúc lâu không đợi được trả lời, nàng lại tăng thêm giọng:“Sơ Tình, mau chút tiến vào.”
Sau một lúc lâu, ngữ điệu quen thuộc truyền đến:“Tiểu thư, làm sao vậy?”
Cẩm Dạ nhẹ giọng nói:“Có chút choáng váng đầu, không muốn ngâm nữa, em giúp ta đem quần áo tắm rửa mang vào đây.”
“Vâng.”
Trong thời gian chờ đợi, Cẩm Dạ bỗng nhiên nghe được cách vách lại vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó thật lâu cũng không thấy động tĩnh, bên tai chỉ có tiếng hô hấp của chính mình cùng tiếng nước, không còn gì khác, thời gian giống như dừng lại, không gian này yên tĩnh đáng sợ. Mà cũng không biết Sơ Tình làm sao vậy, lấy bộ quần áo thôi, lại chậm chạp không đến……
Nàng nhẫn nại tính tình sau một hồi lâu, không nhịn được lại gọi:“Sơ Tình, đã được chưa!”
Không khí quỷ dị, trả lời nàng chỉ có tiếng vang của chính mình.
Cẩm Dạ ẩn ẩn có chút bất an, ghé vào bên cạnh ao, vươn dài tay định lấy bộ quần áo ban đầu thay ra, ngón tay còn chưa chạm vào vải dệt, phía sau đã truyền đến tiếng phanh nổ.
Bức bình phong kia bị người ta dùng một cước đá văng, lập tức có tiếng đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng nhàn nhạt truyền đến –
“Không nghĩ tới nhanh như vậy chúng ta lại thấy mặt.”.
Giọng nói của người tới đối với nàng mà nói không coi là xa lạ, thản nhiên mà nói, nếu hôm nay đổi thành người khác, nghe âm điệu triền miên thản nhiên trong trẻo như thế sẽ làm lỗ tai thực hưởng thụ, nhưng giờ phút này Cẩm Dạ lại hận không thể ngụp đầu xuống dược trì, tốt nhất khi ngẩng đầu lên lần nữa có thể phát hiện đây chỉ là một giấc mộng mà thôi, còn vị huynh đài mà đời này nàng không muốn gặp nhất kia sẽ biến mất không thấy.
Lúc này mới thật sự hiểu được, cái gọi là oan gia ngõ hẹp, ước chừng chính là ý tứ này.
Ông trời thích chọc ghẹo nàng, bất đắc dĩ lại nghĩ tới câu oan oan tương báo đến khi nào, nếu bây giờ nàng ngẩng đầu nói ra câu danh ngôn này, kết cục có thể đỡ……hay không.
Nước trong dược trì dường như tăng nhiệt độ trong nháy mắt, hơi nước tràn ngập không xua đi được, Cẩm Dạ trợn to đôi mắt, trong lòng như có sợi dây vô hình, từng chút từng chút một bị kéo căng, cuối cùng áp chế nàng không thể thở nổi. Nàng cố gắng cắn môi áp chế bất an, nửa nằm ở cạnh bờ ao, vẫn muốn làm chút nỗ lực cuối cùng:“Ngươi, ngươi là kẻ háo sắc ở đâu đến đây, vô lễ xâm nhập như vậy, mau cút đi! Nếu không cút ta sẽ gọi người !”
Úp mặt vào hai lòng bàn tay, nàng khóc nửa là thương tâm nửa là tức giận.
Đối phương cũng không thương tiếc, khẽ cười nói: “Sao vậy, mới ba ngày không gặp đã không nhớ rõ sao?” Lần này là vui đùa, đáng tiếc giọng nói hỗn loạn lãnh liệt mang cảm giác áp bách, nghe vào trong tai Cẩm Dạ càng cảm thấy ảo não.
Xem ra kiếp nạn hôm nay tất nhiên không thể tránh khỏi, nàng thu hồi hư tình giả ý, chậm rãi nói: “Nghiêm đại nhân, đã lâu không gặp, tiểu nữ đối với ngươi thật đúng là nhớ mãi không quên.” Nâng tay đem làn tóc dài buông ở trước ngực vắt đến sau lưng, để chắn trạng thái quẫn bách áo rách quần manh kia, nàng vừa tính toán khoảng cách đến đối phương không khỏi lại oán thầm trong lòng vì đàn bà con gái không tiện, nếu là đàn ông, tất nhiên có thể cứ như vậy chạy ra, dù sao cũng không cần để ý ánh mắt người qua đường.
“Xem ra thù mới hận cũ, lại thêm một món nợ.” Người nào đó cười chế nhạo, lại chậm rãi bổ sung: “Có điều ta nghĩ, thêm món nợ mới này, cô nên mất mạng.”
Cẩm Dạ hô hấp cứng lại, ngón tay bấu vào vách ao bởi vì căng thẳng hơi hơi phát run.
Tiếp theo, nàng không thể nhẫn nại cục diện bị động này được nữa, phân rõ vị trí hắn đang đứng một phen, lập tức xoay người một tay che mặt một tay xoay lại, hung hăng đập vào mặt nước, chất lỏng trong dược trì đột nhiên hóa thành rồng nước, từ gần tới xa dâng lên hướng về bên kia.
Kêu rên trong dự kiến vang lên.
Trong nháy mắt, Cẩm Dạ cũng không thể kịp nghĩ gì nữa, thừa dịp người ta bị nước ao mãnh liệt kích thích mờ ánh mắt hết sức nhanh chóng đứng dậy, điểm mũi chân trên mặt nước mượn lực, toát ra lao tới gần hắn.
“Tích……”
“Tích cái đầu ngươi!” Nàng đè thấp tiếng nói, khó được thô lỗ mắng tục, cánh tay trái không hề lưu tình vung qua:“Còn muốn gọi hộ vệ!”
Dạ dày là bộ phận tương đối yếu ớt trong ngũ tạng lục phủ, cảm giác bị ngoại lực gây thương tích nhất định rất khổ sở, huống chi một cùi này của nàng dùng chín phần sức lực, cho nên khi nàng nhìn thấy Nghiêm Tử Trạm trắng bệch nghiêm mặt nhưng không sứt mẻ chút nào đứng tại chỗ, không khỏi nhíu mày âm thầm mắng.
Trên đời này vì sao lại có loại quái thai đến gây chuyện làm người ta tức giận như thế này, bị đánh cũng không xin khoan dung không kêu thảm thiết, vẻ mặt kiêu căng khinh thường, rất giống như nàng vớ vẩn buồn cười đến mức nào. Chính loại phản ứng này làm cho nàng đêm đó báo thù ngay cả vung roi cũng không thấy tận hứng, người đàn ông này xứng đáng bị giáo huấn trăm ngàn lần, đợi đến thời khắc hắn thần phục dịu ngoan, mới có thể hết giận……
“Có phải Nghiêm đại nhân rất hối hận chưa học võ nghệ hay không, mới bị tiểu nữ cưỡi ở trên đầu?” Rất kỳ quái, thói hư tật xấu của nàng luôn có thể dễ dàng bị người này kích thích, hết thảy lời nói châm chọc ác ý giống như tự có ý thức, luôn có thể phát huy mạnh mẽ khi gặp được hắn.
“Chết đến nơi còn không biết thu liễm.” Môi mỏng phun ra khinh miệt, ánh mắt hắn bởi vì bị nước thuốc hắt mà không ngừng chảy nước mắt ra bên ngoài, kết hợp với gương mặt kinh diễm kiệt ngạo khó thuần kia, hình thành một hình ảnh dị thường đối lập.
Cẩm Dạ chậm rãi rụt lui, định lấy quần áo. Còn chưa đi ra nửa bước, cánh tay đã bị người ta bắt được, nàng phản xạ định quay đầu, nhìn đến tươi cười ác ý lạnh lẽo kia, liền thấy không ổn. Bề mặt xung quanh ao lát bằng đá cẩm thạch đen, cực kỳ trơn nhẵn, hơn nữa nước bị vẩy lên, không cẩn thận sẽ dễ dàng trượt chân.
“Ngươi làm gì……” Nàng kinh hãi ngược lại bị mất cân bằng.
Nghiêm Tử Trạm là đàn ông không hơn không kém, bằng vào sức lực tự nhiên mạnh mẽ hơn Cẩm Dạ rất nhiều, vì thế bị lôi kéo như vậy lòng bàn chân nàng trượt, chật vật ngã vào trong ao. Hắn đứng ở bên cạnh ao, cứ việc không thưởng thức được hình ảnh nàng ướt sũng xấu xí có chút tiếc nuối, nhưng vẫn không quên bỏ đá xuống giếng:“Còn muốn chạy? Có thể nói cô đã tính toán nhầm rồi.”
Cẩm Dạ cắn răng, cố gắng vươn dài cánh tay, cũng thật may nàng là người tập võ, thân thể so với người thường mềm dẻo hơn rất nhiều, trong tình trạng này còn có thể túm ống tay áo người khởi xướng, từng chữ thoát ra từ trong kẽ răng:“Yên tâm, ta chết cũng muốn kéo ngươi làm đệm lưng.”
Bùm –
Bọt nước văng khắp nơi, hai người song song ngã xuống trong ao.
Dược trì này kỳ thật chia làm hai vòng trong ngoài, bên ngoài là chỗ ngâm mình, mà bên trong là chỗ dược tính mạnh nhất, chiều sâu cũng đủ quá đỉnh đầu người. Cẩm Dạ ló đầu ra, thở dốc từng ngụm từng ngụm, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, lại nâng tay lần nữa phát hiện trên tay là một chiếc áo bào đen trống rỗng.
Người đâu?!
Vì nước thuốc nhức mắt, nàng không dám lặn xuống, đề phòng gập thắt lưng sờ soạng. Chính đang nhìn xung quanh, dưới chân lại bị cái gì cọ một chút, may mà lần này phản ứng cực nhanh ổn định thân hình, có điều……
Trên cổ không hiểu sao nhiều hơn một phen chủy thủ. [chủy thủ: dao nhỏ]
“Chưa học võ thì sao? Cô học võ thì như thế nào chứ?” Hắn đứng ngay ở sau lưng nàng, khẩu khí tràn đầy hèn mọn.
Cẩm Dạ trầm mặc, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Nghiêm Tử Trạm chậm rãi chuyển tới trước người nàng.
Giọt nước từ thái dương lướt qua gò má độ cong duyên dáng, cánh môi ẩm ướt như hoa đào tháng ba, trên thân hắn không một mảnh vải, làn da trơn bóng mềm nhẵn như ngọc, giờ phút này tóc đen tán loạn nổi trên mặt nước, mắt phượng hẹp dài nhắm chặt xinh đẹp một cách kinh tâm động phách, nếu không phải mi mắt quá mức kiêu ngạo, mang đến anh khí bễ nghễ thế nhân, sợ là thật sự sẽ làm người khác hiểu lầm giới tính……
Cẩm Dạ không thể không thừa nhận, đàn ông mỹ mạo càng làm người ta chậc lưỡi, cứ việc sớm biết người này cực kì xuất sắc, vẫn không tự giác có nửa khắc hoảng thần. Quơ quơ đầu, nàng rũ sạch thứ cảm xúc không nên có này, ra vẻ thoải mái nói:“Đừng bảo Nghiêm đại nhân sẽ mượn phen chủy thủ nhỏ bé này đến uy hiếp ta chứ?”
Nghiêm Tử Trạm mỉm cười, một tay đặt lên trên gáy nàng: “Cô đang phát run, cuối cùng cũng biết sợ hãi sao.”
Cẩm Dạ nhất thời sợ hãi cả người, hõm vai cùng cổ vốn là bộ phận nàng sợ nhất, mà độ ấm nơi đầu ngón tay đối phương giống như xuyên thấu qua làn da, rót vào trong máu…… Loại cảm giác này rất quái dị, nàng nắm chặt lòng bàn tay, hận nói:“Buông tay ngươi ra.”
“Lời này thật là có chút quen thuộc.” Nghiêm Tử Trạm hơi dùng lực một chút, lưỡi dao sắc bén kia ngay tại cần cổ nàng vẽ ra vết máu, tinh tế vuốt ve miệng vết thương kia, hắn thản nhiên nói:“Ta nhớ rõ đêm đó là ta bảo cô buông tay, lúc ấy thái độ của cô vô cùng hờn giận.”
Cẩm Dạ cười đến miễn cưỡng:“Chẳng phải Nghiêm đại nhân ghét nhất tiếp xúc thân thể với người khác sao? Ta cũng vậy suy nghĩ cho ngươi thôi……”
Ý cười của Nghiêm Tử Trạm càng lúc càng nhạt:“Vì lát nữa có thể chậm rãi tra tấn cô, ta nghĩ chút thói quen nhỏ bé ấy vẫn có thể chịu đựng một chút, cô nói đúng không?” Lấy đao lướt trái lướt phải khoa tay múa chân, hắn tiếp tục nói: “Cô không cần có ý định chạy trốn, ta không biết thương hương tiếc ngọc, nếu nhất thời trượt tay…… thì không tốt đâu.”
Cẩm Dạ dùng sức nhắm mắt lại, lòng cũng lạnh .
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đánh nhau, tiếng binh khí va chạm vang lên trong không gian yên tĩnh này phá lệ rõ ràng, thỉnh thoảng hỗn loạn tiếng con gái quát to.
Cẩm Dạ vui vẻ:“Sơ Tình!”
Nghiêm Tử Trạm cũng không hoảng, thản nhiên nói:“Ta không biết nha hoàn của cô lợi hại cỡ nào, nhưng Tích Kì do một tay ta bồi đắp nên, tứ đại cấm vệ của hoàng thành cũng không phải đối thủ, cô đoán xem, trận chiến này ai thua ai thắng?”
Cẩm Dạ phẫn nộ ngậm miệng, hắn nói đúng, võ nghệ của Tích Kì nàng tận mắt chứng kiến, Sơ Tình có lẽ không qua được mười lăm chiêu sẽ thất bại……
Quả nhiên, lại qua một lúc lâu sau bên ngoài không còn động tĩnh, ngay sau đó chỉ vang lên tiếng bước chân một người.
Nghiêm Tử Trạm ra vẻ tiếc hận lắc đầu:“Thật là đáng tiếc.”
Chỉ mành treo chuông, Cẩm Dạ nhìn thấy cửa sổ cách đó không xa, lòng sinh một kế, bỗng nhiên hét lên một tiếng:“Trốn chỗ nào!”
Nghiêm Tử Trạm sửng sốt, khi phản ứng lại chủy thủ kia đã bị đoạt đi.
Cẩm Dạ dương cao tay, dùng sức ném về phía phương hướng kia, cửa sổ gỗ khắc hoa nhanh chóng mở rộng, nàng vô cùng lo lắng nắm lên áo đen rơi xuống cạnh bên, cũng may nó dính nước có chút sức nặng, liền tùy ý vo vo ném ra ngoài cửa sổ.
Nghiêm Tử Trạm nhếch mi:“Cô……”
“Đi xuống!” Cẩm Dạ đè lại bờ vai của hắn, đồng thời nín thở lặn xuống phía dưới.
Nghiêm Tử Trạm tất nhiên không có khả năng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, liều mạng giãy dụa, Cẩm Dạ cần tiêu tốn tất cả sức lực mới có thể chế trụ hắn, ngay cả hai tay hai chân cũng triền ở trên người hắn, nàng ảo não mới vừa rồi mình cư nhiên ngốc đến mức như thế, quên điểm huyệt của hắn, từ trước đến nay mình thật sự chưa bao giờ vất vả như vậy, chỉ sợ mặt nước có một chút gợn sóng sẽ bị người ta phát giác ra manh mối.
Một mảnh im lặng, tiếng bước chân kia ở cạnh ao đi một vòng sau lại dừng lại.
Nghiêm Tử Trạm há mồm, định phát ra âm thanh.
Cẩm Dạ vốn tựa đầu để ở hõm vai hắn, phát hiện ý đồ này sau kinh hãi, làm sao bây giờ, nàng thật sự không còn tay chân thừa thãi che lại nếu hắn há mồm, nếu hắn gọi người tới, Tích Kì sẽ phát giác vấn đề, mà nàng hoàn toàn không phải đối thủ của Tích Kì……
So sánh với sự hoảng sợ của Cẩm Dạ, Nghiêm Tử Trạm giờ phút này có thể nói là nắm chắc phần thắng, chỉ cần hắn kêu một cái, như vậy cô gái đáng giận này sẽ như chim trong lồng, mọc cánh cũng khó bay, hắn tạm thời thả lỏng trái tim căng thẳng, bắt đầu nghĩ lát nữa nên dùng biện pháp gì đối phó nàng.
Bất đắc dĩ ngày vui ngắn chẳng tầy gang, đùng cái, trên môi bỗng nhiên bị vật thể mềm mại che kín, hắn nháy mắt cứng đờ, nàng cư nhiên dám! Nàng làm sao dám!
Mà Cẩm Dạ duy nhất chỉ có một ý tưởng, tên đàn ông thối, lại tiện nghi ngươi ……
Giọng điệu lo lắng của cô gái gọi khẽ ở cách đó không xa:“Tiểu thư, tiểu thư, người đi đâu–”
Vì sao người đến lại là Sơ Tình?!
Cẩm Dạ mắt choáng váng, đầu nhanh chóng ngửa ra sau, rời đi môi hắn, luống cuống tay chân muốn nổi lên mặt nước. Không may, phần eo bị người ta hung hăng vòng lấy, ngay sau đó, ngay cả môi cũng không thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn.
Lần này, có tính là nàng mua dây buộc mình hay không……
/71
|