Cầm Đế

Chương 125 : Thất quốc thất long chiến , Ba Lợi bại vong

/336


Một khối đá thật lớn từ dãy núi bị sạt lở nặng nề rớt xuống, mặc dù không có tiếng va chạm đinh tai nhức óc nhưng bóng đen từ trên trời giáng xuống càng làm cho bọn chiến sĩ của Ba Lợi vương quốc người nào cũng tràn đầy cảm giác tuyệt vọng. Mà càng làm cho bọn họ mất đi ý nghĩ muốn phản kháng chính là theo khối đá này rơi xuống, vô số dòng dung nham theo không khí vặn vẹo mà bắn ra, cảnh tượng hùng tráng , hơn trăm núi lửa bắn ra hơn ngàn đạo dung nham thật là làm người khác chỉ có thể thở dài mà nhìn thôi.
100 tên ma pháp sự của Ba Lợi quốc liều mạng phóng ra đủ loại ma pháp phòng ngự của mình. Nhưng mà, phòng ngự của bọn họ có thể cùng cơn rống giận của đại tự nhiên so sánh không?
- Ly Sát, ngươi làm sao vậy?
Diệp Âm Trúc hô nhỏ một tiếng, hai tay giữ dây đàn lại, dừng việc chơi đàn.
Long Tường Thao cũng không cần tiếp tục đạn tấu nữa. Hai thủy long trong không trung cũng đã mất đi năng lực phi hành, hoặc có thể nói là mất đi khả năng không chế thân thể chính mình, từ trên không rơi xuống. Nếu thân thể cứng rắn như kim chúc long, từ độ cao như thế rớt xuống có lẽ cũng không chết được, nhưng cho dù là kim chúc long, nằm trong tình trạng hai thủy long rớt xuống lúc này cũng tuyệt đối không sống được, bởi vì phía dưới chính là miệng núi lửa.
- Cánh trái của ta không thể động, vì bị ám toán của tên nhóc Ba Lợi. Các ngươi ngồi im đừng động, ta bây giờ chỉ có thể dựa theo sự lượn vòng để hạ xuống. Mấy tên hỗn đản, lão nương cho các ngươi bơi trong nham thạch.
Cho dù thân thể bị thương do tên bắn, Ly Sát vẫn rất hài lòng với kiệt tác của mình, mắt thấy chiến sĩ Ba Lợi quốc phía dưới từng người từng người bị dung nham nuốt trọn, trong lòng lại có một trận sảng khoái thầm.
Ly Sát mang theo Diệp Âm Trúc cùng Hải Dương dựa theo hình tròn của ngọn núi mà lượn quanh, lượn qua được nửa ngọn núi thì mới thấy bọn chiến sĩ của Mễ Lan đế quốc đang gấp rút xuống núi.
Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng Nhạn đi ở cuối cùng. Do lưu tinh hỏa vũ bộc phát kế bên phía dãy núi bên kia, đến chỗ bọn họ bên này thì cũng đã yếu đi nhiều. Áo Lợi Duy Lạp cùng Hiệp Hồng Nhạn cản phía sau. Đều múa trọng kiếm của mình, từng đại chiến mang mạnh mẽ từ trên trọng kiếm trong tay bọn họ bạo phát ra, Phía sau người lưu lại nhiều hố sâu. Đem dung nham phân lưu ra, giúp người của bọn họ có nhiều thời gian hơn để thoát đi. Lúc này trên mặt hai người đã đầy mồ hôi, mắt thấy Ly Sát đang lượn đến, thần sắc có một tia nhẹ nhõm.
Một chùm sáng màu tím có chứa băng lam phía trong từ trên lưng Ly Sát bay xuống. Mang theo một tiếng vang trầm thấp, chùm sáng chỉnh tề trải rộng khắp sườn núi. Hình thành một đường rãnh dài, dung nham liền chảy vào đó. Bốc lên từng luồng khói trắng, tốc độ lại một lần nữa giảm đi. Lúc này, dòng chảy đã tản mát ra giải quyết đại bộ phận nguy cơ, bọn 500 chiến sĩ tử thần triệt để từ trong uy hiếp của núi lửa thoát ra.
Thân thể Ly Sát ở không trung lượn hơn ngàn thước nữa mới đáp xuống được, quang mang lóe lên. Nàng đã biến về nhân hình. Sắc mặt có chút tái nhợt. Nhờ Diệp Âm Trúc hỗ trợ mới có thể không té xuống đất.
- Ly Sát, ngươi sao rồi?
Diệp Âm Trúc giữ tay nàng hỏi.
Lý Sát hữu khí vô lực đáp
- Không biết tên vương bát đản nào bắn tên vào ta. Có thể khẳng định đó là cung cấp thần khí. Ma pháp thuẫn hộ thể của ta một kích đã bị xuyên thủng. Dù ma pháp lực của ta đã chấn mũi tên thành bụi phấn nhưng mũi tên đã hoàn toàn xâm nhập vào trong cánh trái. Không đau. Nhưng thật sự làm ta cảm thấy tê dại, toàn thân khí lực nhanh chóng bị yếu đi, phỏng chừng là tên độc.
Cánh trái của Ly Sát tự nhiên là tay trái nàng. Diệp Âm Trúc liếc lên dòng dung nham đang chảy xuống từ trên núi. Lúc này thế phun của núi lửa cũng đã chậm lại một chút. Hơn nữa phía bên kia vẫn còn lan ra mạnh mẽ, bọn họ phía bên này chắc cũng không có vấn đề gì lớn. Cẩn thận đỡ Ly Sát ngồi xuống bên cạnh một khối đá lớn.
- Dùng ma pháp khử độc có được không? Ta có thể đem tinh thần lực cộng hưởng cho ngươi.
Lúc này Diệp Âm Trúc đã giải trừ tinh thần cộng hưởng giữa chính mình của Hải Dương.
Ly Sát lắc đầu, nói
- Đồ ngốc, nếu nói ma pháp có hiệu quả thì ta còn không tự mình giải độc được a! Độc này tựa hồ là nhằm vào Long tộc chúng ta, độc tính rất mạnh. Quang minh ma pháp của ta chỉ có thể tạm hoãn nó phát tán. Nhưng ta cảm giác được độc tố vẫn chầm chậm lan ra như cũ, một khi tiến vào tim. Ta sợ rằng cũng xong rồi. Thật sự không nghĩ tới. Ta tự nhiên lại gục ngã dưới một cây tên độc. Thật sự là chuyện đáng cười mà.
Vừa nói xong, trên mặt nàng có nụ cười khổ toát ra vài phần tự giễu.
- Nghiêm trọng thế sao?
Diệp Âm Trúc sắc mặt nhất thời trở nên khó nhìn. Lúc này, Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng Nhạn đã thống lĩnh bọn tử thần 500 chiến sĩ tập trung lại. Thấy sắc mặt Ly Sát cũng biết có chuyện rồi.
Diệp Âm Trúc chuyển hướng Áo Lợi Duy Lạp nói
- Ở đây không chỉ có quốc gia chúng ta mà trên không trung bọn ta còn phát hiện ra Ba Lợi vương quốc. Bọn chúng có hai thủy long đều bị bọn ta tiêu diệt rồi. Ly Sát đã phóng ra một cái lưu tinh hỏa vũ ở trên sườn núi bên kia. Đem dung nham dẫn ra bên kia. Chắc bọn chúng thương vong rất lớn. Áo Lợi Duy Lạp, Diệp Hồng Nhạn. Làm phiền các người dẫn một trăm chiến sĩ tốc độ nhanh nhất theo hướng chúng ta vừa tới bên kia mà truy tìm. Tìm những người còn sống của Ba Lợi vương quốc. Tìm được đầu tiên không được giết. Mang về đây hãy nói, nhất là cung tiễn thủ của bọn họ. Ly Sát bị trúng độc rồi.
Áp Lợi Duy Lạp gật đầu
- Khó trách chúng ta vừa rồi mới nghe bên kia có tiếng ầm ầm thật lớn, còn tưởng là núi lửa bạo phát quá kịch liệt, nguyên lai là Ly Sát công chúa ra uy. May mà như thế, phương hướng núi lửa bắn ra bị chuyển đi. Nếu không chúng ta muốn chạy trốn khỏi phạm vi dung nham thật không dễ dàng gì. Hồng Nhạn, chúng ta đi.
Hai người có chút khâm phục liếc qua Diệp Âm Trúc một cái. Lúc này mới nhanh chóng chọn ra một trăm chiến sĩ hướng phía bên kia núi lửa đi tới. Với thực lực của bọn họ, chỉ cần cẩn thận một chút, né tránh dòng dung nham của núi lửa tự nhiên cũng không có vấn đề gì.
Phái ra Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng Nhạn, Diệp Âm Trúc chỉ phải lo lắng Ba Lợi vương quốc đem lực lượng hoàn toàn xuất ra, hắn lại không thể đi, bởi vì hắn trước tiên phải dùng tốc độ nhanh nhất giúp Ly Sát liệu độc.
- Ly Sát, xin thứ lỗi.
Vừa nói xong, Diệp Âm Trúc dùng sức tay phải, Ly Sát vừa hô nhỏ một tiếng thì đã đem ống tay áo bên trái của nàng xé xuống rồi.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Ly Sát cũng xuất hiện một mảng đỏ
- Ngươi làm gì vậy?
Diệp Âm Trúc cầm tay trái của Ly Sát đặt vào trong tay Hải Dương, để cho nàng nâng thân thể của Ly Sát
- Đương nhiên là trị liệu cho ngươi. Chả lẽ trơ mắt nhìn ngươi chết sao?
Ngoài miệng nói, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn tập trung trên cánh tay phải của Ly Sát.
Lúc đó mục tiêu của mũi tên chính là vị trí trái tim của Ly Sát, mặc dù nàng nhanh nhẹn phản ứng né được nhưng mũi tên cũng đã bắn vào gốc cánh trái của nàng, hay cũng chính là vị trí gần bả vai nàng bây giờ. Lúc này, Ly Sát đã không thể tránh được cả cánh tay trái đã biến thành màu đen, thậm chí cả bả vai cũng có màu đen. Mặc dù Diệp Âm Trúc không xé thêm quần áo của nàng nhưng cũng đoán đươc đạo độc dược màu đen này đang hướng vị trí trái tim của nàng mà lan đến.
- Âm Trúc, không cần lãng phí khí lực. Long tộc chúng ta trời sanh đã có năng lực kháng độc rất mạnh, ngay cả quang minh ma pháp của ta cũng không thể giải độc, ngươi còn có thể làm gì? Không cần quản ta. Ta sống đã hai ngàn năm,cho dù chết bây giờ cũng đã sao.
Diệp Âm Trúc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Ly Sát một cái, hắn ngược lại lần đầu tiên cảm nhận được tính cách Ly Sát lại khoáng đạt như thế.
- Đừng có cứng đầu, ngươi để ta trị rồng chết thành rồng sống đi. Ly Sát, ngươi quá ỷ lại vào lực lượng ma pháp. Có đôi khi, ma pháp cũng không phải là tất cả.
Hải Dương đỡ cánh tay trái của Ly Sát nói
- Ly Sát tỷ, ngươi nghe lời Âm Trúc đi, tập trung ma pháp dùng hết khả năng ngăn cản độc khí lan ra. Lúc đầu khuôn mặt ta có vết sẹo hắn vẫn có thể trị tốt, hiện ta cũng nhất định có thể trị tốt cho ngươi.
Ly Sát sửng sốt một lúc, lúc này nàng mới nhớ Diệp Âm Trúc ngoài thực lực cường đại phía ngoài.Còn có năng lực y thuật. Cũng không nói nữa, nhắm mắt thúc động ma pháp lực chống cự độc khí lan tràn.
Sắc mặt Diệp Âm Trúc rất ngưng trọng, Ly Sát nói không sai, độc khí trong người nàng lúc này rất mạnh. Từ tốc độ độc khí lan tràn thì có thể thấy rõ, Ly Sát chính là có cơ thể của Long tộc a! Ngay cả rồng cũng không chịu được, có thể thấy được chỗ cường hãn của độc khí này.
Từ trên đùi lấy ra bố nang có tử trúc thần châm, Diệp Âm Trúc giữ lại cánh tay trái của Ly Sát, một cây tử trúc thần châm lọt vào lòng bàn tay hắn, ở trên ngón giữa tay trái của nàng nhẹ nhàng điểm một cái, một thời, một đạo máu tươi màu tím đen bắn ra ngoài, đáp xuống mặt đất không ngờ phát ra một loạt âm thanh "phốc phốc" chói tai.
Hải Dương hô nhỏ một tiếng
- Độc tính thật mạnh.
Diệp Âm Trúc nhìn về phía Ly Sát, nói
- Lương y như từ mẫu, Ly Sát, ta phải đắc tội rồi. Hải Dương, giúp ta một chút, dùng khả năng che chắn của nàng cản tầm mắt của người khác.
- Được
Hải Dương buông tay trái của ly Sát ra giao cho Diệp Âm Trúc, đứng thẳng dậy, trên mặt nàng có một tầng ánh sáng màu trắng sữa theo khống chế của tinh thần lực trong nháy mắt lan ra, hình thành một vòng sáng dày màu trắng sữa, đem chính mình, Ly Sát cùng Diệp Âm Trúc ba người hoàn toàn bọc phía trong. Làm nơi ở của ba người trở thành một không gian riêng biệt không lớn lắm.
Sắc mặt của Ly Sát lúc này càng thêm khó nhìn, hơi thỡ cũng yếu đi nhiều
- Âm Trúc, ngươi muốn làm gì?
Diệp Âm Trúc nói
- ngươi tập trung tinh thần kháng trụ độc khí. Ta phải thấy độc khí của ngươi lan tràn thế nào mới có thể hạ châm chính xác. Xin lỗi vậy.
Việc này không thể chậm trễ, hắn cũng không thể giải thích nhiều để chờ Ly Sát đồng ý. Theo hắn thấy, hiện tại không có gì trọng yếu hơn cứu tính mạng của Ly Sát.
"Xoẹt" một tiếng xé vải vang lên, cái áo do ma pháp nguyên tố hóa thành của Ly Sát nhanh chóng bị Diệp Âm Trúc xé nát, một đôi thỏ ngọc nhất thời nhảy ra. Tuy Diệp Âm Trúc đã biết vóc người Ly Sát phi thường tốt, nhưng lúc này chân chánh nhìn lại mới phát hiện phần dư ra của Ly Sát không ngờ càng thêm khoa trương. Cùng sống lưng mảnh khảnh của nàng hình thành sáng tối đối lập nhau.
Lúc này là thời khắc quan trọng nhất để cứu sinh mệnh của Ly Sát, Diệp Âm Trúc chỉ nhìn sơ qua, lúc Ly Sát vừa kinh hô một tiếng, thì sáu đạo tử mang liên tiếp từ tay hắn đã bay ra, nhanh chóng đâm vào mấy vị trí trên bả vai cùng ngực trái của Ly Sát.
Độc khí lan ra nhanh phi thường, lúc này đã lan đến một nửa ngực trái của Ly Sát, nếu hướng xuống dưới thì sẽ lan đến tim rồi. Mà tử trúc thần châm của Diệp Âm Trúc lúc này chuẩn xác chặn ngay đường đi của độc khí, 6 cây tử trúc thần châm tạo thành một phòng tuyến kiên cố ổn định, mắt thường có thể thấy được độc tố đang lan tràn nhất thời bị đình chỉ ở vị trí ngực trái của Ly Sát.
Ly Sát nhắm chặt hai mắt, nàng cũng hiểu rõ Diệp Âm Trúc là vì trị liệu cho mình, nhưng dù sao nàng vẫn là nữ hài tử a!
Diệp Âm Trúc cũng không có dừng lại, đúng lúc 6 cây tử trúc thần chậm tạm ổn định đình trụ độc khí, bích ti trên cổ tay hắn cũng rất nhanh quấn quanh thân thể của Ly Sát, từ vai phải đến vai trái rồi dịch xuống dưới, áp lên ngực trái của Ly Sát cùng vị trí độc khí đang lan tràn hoàn toàn hợp lại, đùng ngay vị trí của 6 cây tử trúc thần châm lúc trước.
Buộc ti bích cho tốt lại, Diệp Âm Trúc mới dám thở ra một hơi, ít nhất độc tính tạm thời cũng trụ lại ổn định. Hít sâu một hơi, điều chỉnh đấu khí trong thể nội của mình, nhìn thoáng qua hai mắt đang nhắm chặt của Ly Sát "Ly Sát, xin lỗi, ta phải mạo phạm rồi, xin ngươi nhẫn nại một chút."
Không biết có phải vì độc khí ngừng lan tràn không mà Ly Sát khôi phúc được một chút khí lực, nàng không vui vẻ gì nói "Lão nương bị ngươi nhìn sạch rồi, không nhẫn nại thì làm thế nào được đây? Đến đi."
Diệp Âm Trúc giơ tay phải lên,trúc đấu khí mới đạt được tử cấp sơ giai trong cơ thể bay nhanh tập trung trên bàn tay phải. Cả bàn tay đều bị một tầng ánh sang màu tím mờ mờ bao kín, từ từ ép xuống, mà vị trí ấn xuống đúng là ngực trái của Ly Sát.
Ly Sát đầu tiên cảm thấy ngực trái của mình có một trận tê dại, cùng loại tê dại khi trúng độc hoàn toàn bất đồng. Trúng độc thì chỉ tê ở một chỗ, mà như lúc này thì trong nháy mắt truyền đến mọi ngõ ngách trong cơ thể nàng. Cặp mắt đang nhắm càng chặt hơn, trong lòng thầm mắng "Diệp Âm Trúc tiểu tử xấu xa, có thật hắn chỉ vì trị liệu cho ta không? Chắc là phải, Hải Dương vẫn còn bên cạnh mà."
Theo cảm giác tê liệt còn xuất hiện một cổ đấu khí tinh thuần, là đấu khí tràn ngập sinh mạng khí tức, Diệp Âm Trúc ép xuống ngay tại vị trí của bích ti, đem trúc đấu khí cùng bích ti phối hợp, khí tức sinh mạng khổng lồ trong bích ti mạnh mẽ phát ra.
Diệp Âm Trúc không có thuốc giải độc, ma pháp lại vô dụng, hắn đang làm lúc này là bằng vào đấu khí của mình thúc đẩy sinh mệnh khí tức áp chế độc tính. Độc tính nào cũng thuộc về tà tính. Cùng khí tức sinh mạng thuần chánh luôn bài xích lẫn nhau, hắn lợi dụng chính là nguyên lý này.
Nhờ đấu khí đạt tới cấp bậc tử trúc của Diệp Âm Trúc hỗ trợ. Ánh sáng từ bích ti mạnh mẽ phát ra, sinh mệnh khí tức làm cho Hải Dương đang giữ kết giới bên cảm cũng cảm thấy toàn thân một trận thư thả thích thú. Mắt thấy màu đen do độc tính cực mạnh nọ mang đến rất nhanh đã lui về phía sau mấy tấc. Đúng lúc độc tính lại muốn lan lên lại thì tay phải của Diệp Âm Trúc nhanh chóng hạ xuống 6 cây tử trúc thần châm, đem hắn khí đó hạn chế trong ở vị trí vừa mới rời khỏi, lúc này độc khí đã ly khai vị trí ngực trái của Ly Sát.
Diệp Âm Trúc trong mắt toát ra một tia thuần hòa, hai tay trái phải phồi hợp cực kì điều đặn, tay phải hạ châm, tay trái thì rất nhanh cỡi bỏ chỗ bích ti đang quấn. Rồi lại quấn vào vị trí độc khí vừa mới bị bức lùi lại.Bởi vì độc khí áp về phía sau, làm cho cánh tay trái của Ly Sát sưng to lên một chút.
"Hải Dương. Nàng có thể giúp ta không?" Diệp Âm Trúc ngẩng đầu nhìn về phía Hải Dương.
Hải Dương gất đầu nói "Không thành vấn đề." Nàng giữ rào chắn chỉ cần có tinh thần lực cầm cự là được. Mà nàng đề thăng lên thanh cấp tinh thần lực,có thể duy trì một đoạn thời gian không ngắn.
"Tốt lắm. Nàng dùng một cây tử trúc châm đục 5 ngón tay bên tay phải của Ly Sát, cẩn thận một chút, đừng để máu độc bắn lên người."
Nữ hài đa số đều sợ máu, nhưng Hải Dương lại chỉ do dự một thoáng đã kiên định gật gật đầu, ngồm xổm xuống, đem cánh tay trái của Ly Sát đặt trên gối, rút một cây tử trúc thần châm từ bố nang của Diệp Âm Trúc cẩn thân châm trên trên 5 ngón tay nàng một cái. Tử trúc thần châm mặc dù nhọn nhưng long tộc trời sinh thì phòng ngự vật lý rất mạnh,tuy đang suy yếu nhưng cường độ nhục thể bản thân vẫn không đổi, Hải Dương đâm như thế dĩ nhiên không thể làm rách da tay.
"Hải Dương, dùng sức đâm, dù sao ta cũng không cảm thấy đau được." Không biết Ly Sát lúc nào đã mở mắt, ánh mắt nàng có chút không dám đối mặt với Diệp Âm Trúc, chỉ nhìn về phía Hải Dương bên kia.
"Nhanh." Diệp Âm thúc dục một tiếng. Độc tính trong cơ thể Ly Sát còn tồn đọng lúc nào thì sự thương tổn từ sự ăn mòn đối với cơ thể nàng lại càng tăng thêm một phần.
Lúc này Hải Dương cũng không còn mềm tay, rốt cục trên năm ngón tay của Ly Sát đã mở 5 lỗ, nhất thời năm đạo máu tươi màu tím đen bắn nhanh ra, lại một trận hỗn hợp mùa tanh và âm thanh "phốc phốc" nổi lên, chỉ bất quá lúc này không dừng lại như lúc trước. Diệp Âm Trúc dặn dò Hải Dương chỉ cần vết thương khép lại lập tức lại đâm lủng, đồng thời tay phải hắn lại hạ xuống đặt ngay bên rìa ngực bên trái của Ly Sát. Đồng dạng như lúc trước,trước sinh mạng khí tức cường đại của bích ti, độc tố một lần nữa lại bị bức lui. 6 cây thần châm đâm vào cơ thể của Ly Sát từ trước cũng thay đổi vị trí, đem độc khí tích tụ phong tỏa lại, lúc này độc khí đã bị Diệp Âm Trúc bức tới vị trí vai trái của Ly Sát.
Áp lực trên ngực biến mất làm Ly Sát thở dài một hơi, sắc mặt khôi phục vài phần, trộm nhìn thoáng qua Diệp Âm Trúc,nàng thấy Diệp Âm Trúc đang chăm chú nhìn vị trí trúng độc trên cơ thể mình, mồ hôi ẩn hiện trên trán, bức độc nhìn qua đơn giản nhưng dùng đấu khí phải thập phần chuẩn xác, nếu không độc tố không thể bị bức hết ra ngoài, ngược lại còn có thể làm bị thương Ly Sát. Sự cảm kích trong mắt lan tràn, trong lòng Ly Sát thầm than một tiếng, xem ra mình lựa chọn linh hồn y phụ với hắn cũng không sai, mắc dù khi đối diện địch nhân hắn rất lãnh khốc nhưng khi đối với đồng đội của mình thì hắn luôn thiện lương như vậy, như vậy có thể nói là một người mà có hai mặt không?
Diệp Âm Trúc tự nhiên không biết Ly Sát lúc này đang nghĩ gì, hắn hoàn toàn chuyên chú vào việc trừ độc.Lúc độc khí bị bích ti bức lui thì trên ngón tay của Ly Sát bắn ra máu độc càng nhiều, vị trí trên tay Ly Sát mà độc khí tiêu thất thì cũng chỉ còn lại một màng da tái nhợt không còn chút máu.
Tiếp tục biện pháp như vậy, 12 cây tử trúc thần châm cùng bích ti không ngừng thay đổi vị trí. Diệp Âm Trúc không dám tiến mạnh, từng chút từng chút đem độc khí từ từ bức ra bên ngoài cơ thể Ly Sát. Hắn biết, bây giờ chính mình không thể có sơ suất gì, bức độc như vậy hiệu quả không sai nhưng cũng tiêu hao một lượng lớn máu tươi trong người Ly Sát, nếu như độc tố một lần nữa xâm nhập vào thể nội của Ly Sát thì lực đề kháng của nàng cũng hoàn toàn tiêu thất, cho dù có xử dụng biện pháp đồng dạng để cứu nàng thì nàng cũng không còn máu tươi để tiêu hao.
Cả quá trình trị liệu ké dài khoảng một giờ, làm Diệp Âm Trúc thở dài một hơi,khi độc khí cuối cùng từ ngón tay ly Sát hoàn toàn chảy ra ngoài, Hải Dương bên cạnh cũng không nhịn được hoan hô một tiếng.
Ly Sát sắc mặt rất khó coi, máu tươi trong cơ thể nàng chảy ra mặt đất thành một vũng lớn, Diệp Âm Trúc đặc biệt đào một lỗ lớn trên mặt đất, lúc này cũng hoàn toàn bị máu độc rót đầy rồi. Mất đi nhiều máu như vậy, sắc mặt nàng dễ nhìn mới là lạ đấy.
"Cho ta quần áo." Ly Sát cảm thấy chính mình rất mệt mỏi, mọi chuyện trước mắt đều có chút mơ hồ, độc huyết tiêu thất rồi, nhưng tình trạng thân thể nàng cũng không lạc quan, tính ra mặc dù long tộc cường hãn,nhưng muốn khôi phục nhiều máu tươi như thế cũng không thể trong một lúc thì có thể làm được.
Diệp Âm Trúc từ trong Tu Di thần giới lấy ra một cái áo ngoài của mình phủ lên mình Ly Sát, đem thân thể mềm mại của nàng trùm lại. Từ khi bắt đầu trị liệu cho đến khi kết thúc, trừ lúc đầu nhìn thấy thân thể Le Sát thì ánh mắt có phát ra chút giật mình,ngoài ra ánh mắt hắn thủy chung phi thường thuần chính.Nhưng không phải bởi vì hắn là chánh nhân quân tử gì mà là chuyện của Hương Loan làm cho hắn cảnh giác. Nếu không phải chính mình đối với Hương Loan có vài phần ảo tưởng, thì như thế nào sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ? Diệp Âm Trúc tự biết trên vai mình gánh trách nhiệm rất rất nặng, căn bản không phải lúc để nghĩ đến tư tình nhi nữ, loại cảm tình như vậy thì càng ít càng tốt. Có ý nghĩ như thế, trong lòng hắn không ngừng tự nhắc nhỏ, Lý Sát chỉ là bệnh nhân của mình, dùng hết khả năng để không nhìn thân thể Ly Sát, tự nhiên cũng không có phản ứng quá lớn.
"Tốt lắm, Hải Dương, làm khổ nàng rồi." Vừa nói, Diệp Âm Trúc vừa đem bích ti quấn quanh cổ tay Ly Sát, lúc này mới để Hải Dương mở vách ngăn ra.
Lúc này, Hải Dương cùng Diệp Âm Trúc giống nhau, đều một đầu đầy mồ hôi. Năng lực khôi phục thân thể của long tộc rất tốt, châm vừa tạo thành lỗ hổng thì rất nhanh đã khép lại, nàng phải không ngừng đâm trên tay Ly Sát tạo ra lỗ mới, đối với một người không có đấu khi như nàng mà nói hiển nhiên không phải công tác dễ dàng gì. Nhưng thủy chung Hải Dương vẫn không có một câu oán hận, cắn răng kiên trì mà đâm.
Mở vách ngăn, Diệp Âm Trúc nhìn một cái đã thấy Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng Nhạn bọn họ đã trở về.
"Âm Trúc, Ly Sát thế nào rồi?" Áo Lợi Duy Lạp quan tâm hỏi. Cũng bởi vì là Ngân Long chiến đấu duy nhất, Ly Sát trong cả đội ngũ có tác dụng rất lớn. Mà trong khoảng thời gian gần đây thì Ly Sát cùng mọi người ở cùng một chỗ, mọi người đã xem nàng là đồng đội rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Diệp Âm Trúc trầm giọng nói "Độc đã bị ta bức ra nhưng vì mất một lượng máu lớn nên hiện giờ Ly Sát cần phải nghỉ ngơi. Ta nghĩ đầu tiên phải đem nàng vào sinh mệnh trữ tồn bảo thạch để nàng từ từ khôi phục. Sau này sợ rằng chúng ta phải dựa vào lực lượng chính mình thôi. Không có Ly Sát trinh sát từ trên cao, mọi người phải càng thêm cẩn thận . "
Áo Lợi Duy Lạp nghe Diệp Âm Trúc nói vậy, trên mặt toát ra vài phần lo lắng, ánh sáng màu hồng phấn nổi lên, Diệp Âm Trúc đã cẩn thận đem Ly Sát đang ngủ mê thu vào trong sinh mệnh trữ tồn bảo thạch. Hắn mang theo bảo thạch này tác dụng chính là khi chiến đấu có thể thu đồng đội bị thương vào để dưỡng thương.
Cùng lúc với chuyện thu hồi Ly Sát,quang mang trong mắt Diệp Âm Trúc lóe lên "A Đại, ra nào." Một cơn sóng màu bạc xuất hiện ngay trước mặt Diệp Âm Trúc, từ mi tâm hắn lóe lên một ngọn lửa bạc nhàn nhạt. Ánh sáng lóe lên, một thân thể thật lớn đột nhiên xuất hiện trên mặt đất trống.
Tên gia hỏa to lớn xuất hiện nhất thời dọa cho Áo Lợi Duy Lạp nhảy dựng lên, ngẩng đầu lên nhìn thân thể to lớn kia, chỉ thấy là một người vượn to lớn toàn thân bao phủ một bộ lông trắng như tuyết, không khí nóng rực do núi lửa bạo phát sau khi hắn xuất hiện tự nhiên bị quét mất, hàn khí lạnh như băng không ngừng từ trên người vượn to lớn này phòng thích ra, hắn trầm giọng rít gào một tiếng, không ngờ lại làm động tác giống như nhân loại, cung kính hướng Diệp Âm Trúc hành lễ.
"Tham kiến Cầm Đế đại nhân."
Người vượn to lớn này tự nhiên chính là lão đại trong ba huynh đệ ma viên mà bọn Diệp Âm Trúc lúc trước đã gặp trong băng sâm ở hoang nguyên bắc cực. Lúc đầu để cho đơn giản, nên trực tiếp gọi hắn A Đại. Diệp Âm Trúc sau khi từ dưới mật thất ở Ám Tháp trở về, đã sớm tu luyện để tinh thần thanh tĩnh lại, vì chuyện thất quốc thất long bài vị chiến, hắn đặc ý truyền tống về Cầm Thành. Tử tuy đã từ trong tu luyện thanh tỉnh lại, nhưng hai người cũng không kịp trao đổi được nhiều. Diệp Âm Trúc trực tiếp từ Địch Tư ở đó mà lấy linh hồn chi hỏa mà A Đại hiến tế, rồi lại trở về dịch quán tiếp tục tu luyện. Vốn Địch Tư không cách nào đem linh hồn hiến tế chi hỏa đã thu vào rồi lại phóng thích ra nhưng có Tử thì tình huống cũng không cùng một dạng. Tử Tinh Bỉ Mông đặc biệt có kỹ năng bắt ra linh hồn chi hỏa mà A Đại đã hiến tế.
Lựa chọn A Đại cũng là chuyện Diệp Âm Trúc trải qua suy nghĩ lựa chọn kỹ càng,trong đám cửu cấp ma thú ở Cầm Thành, cường đại nhất không cần nghi ngờ sẽ là Tử . Nhưng thân phận của Tử thật sự quá mẫn cảm. Nơi này lại là Pháp Lam, người khác có lẽ không nhận ra Tử Tinh Bỉ Mông nhưng ai có thể khẳng định đám ma pháp sư cường đại ở Pháp Lam này cũng không nhận ra được? Diệp Âm Trúc không dám mạo hiểm. Về phần Hoàng Kim Bỉ Mông lại càng không được. Bọn họ là mục tiêu quá rõ ràng. Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Âm Trúc mới quyết định đem A Đại đi. Mặc dù hắn chỉ là cửu giai hạ vị ma thú. Cùng Địch Tư, Mạt Kim Tư so sánh thì thua không ít, nhưng so với phổ thông ma thú thì lại cường đại hơn nhiều. Ngoài ra phòng ngự của hắn phi thường không tồi, vừa hợp với ý muốn tìm cái khiên thịt của Diệp Âm Trúc.
"Âm Trúc, đây là…" Áo Lợi Duy Lạp giật mình nhìn hắn.
Diệp Âm Trúc nói
"Đây là khế ước ma thú của ta, Băng Cực Ma Viên. Các người có thể gọi hắn là A Đại."
Áo Lợi Duy Lạp biến sắc nói
"Âm Trung, thất quốc thất long bài vị chiến không cho phép triệu hoán ma thú, chẳng lẽ ngươi quên lời nói của quang minh tháp chủ Áo Bố Lai Ân khi bắt đầu bài vị chiến đã nói sao? Ngươi sẽ bị hủy bỏ tư cách thi đấu."
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói
"Không, ta không giống vậy. Bởi vì ta là ngoại tịch ngân long, tuổi lại không đến 20, án chiếu theo quy tắc của thất quốc thất long bài vị chiến từ xưa, ta có quyền triệu hóa một ma thú để trợ giúp bản thân tác chiến. Chúng ta hiện tại ở trong phong ấn. Nếu như ta quy phạm nguyên tắc, hiện tại đã bị tống khứ ra ngoài mới đúng. Chẳng phải ta vẫn còn tốt lành đấy sao?"
Áo Lợi Duy Lạp thở dài một hơi, Diệp Âm Trúc chính là nhân vật linh hồn ở một phương của Mễ Lan đế quốc. Hiện tại Ly Sát đã tạm thời mất đi lực chiến đấu, nếu như nói hắn cũng rời khỏi trận đấu cho dù 500 chiến sĩ tử thần có cường thịnh lại, không có Thần Âm Quang Hoàn của hắn khi chiến đấu thì cũng không có khả năng làm được gì.
"Nga, được rồi, Âm Trúc, chúng ta đã bắt được người về đây."
Áo Lợi Duy Lạp vung tay lên, vài tên trong 500 chiến sĩ tử thần lập tực thúc một người đi lên.
Người này nhìn bộ dạng khoảng 27-28 tuổi. Tướng mạo bình thường. Cặp mắt đảo qua đảo lại, không biết suy nghĩ cái gì. Bộ dáng của hắn quả thực có chút chật vật.Trên khải giáp đang mặc trên người bị một tầng tro bụi dày từ núi lửa bám lên,đầu tóc biến thành một đống than cháy, hơi thở rõ ràng là không ổn. Hiển nhiên là trạng thái thân thể không tốt lắm.
"Chỉ có một người còn sống sao?"
Diệp Âm Trúc hỏi.
Áo Lợi Duy Lạp gật đầu
"Lực lượng của đại tự nhiên đúng là kinh khủng, lưu tinh hỏa vũ cơ hồ làm một bên núi lửa bên kia biến thành bình địa, dung nham bắn ra khắp nơi, làm chiến đội của Ba Lợi quốc hoàn toàn bị nuốt vào. Chúng ta cũng mất không ít khí lực mợi tìm được một người còn sống. Lúc ấy chung quanh hắn có hơn 20 ma pháp sư thi triển ma pháp ngăn cản dung nham, khi chúng ta đến nơi thì những ma pháp sư này cầm cự không nổi, ta nghĩ nên dẫn một người sống về nên cứu hắn ra. Tên gia hỏa này có thể được hơn 20 ma pháp sư bảo hộ, trong chiến đội của Ba Lợi vương quốc tính ra chắc cũng là nhân vật đứng đầu."
Diệp Âm Trúc vuốt cằm nói
"Áo Lợi Duy Lạp, các ngươi cực khổ rồi, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi. Quang Minh tháp chủ nói hoàn cảnh trong phong ấn này mỗi 3 giờ sẽ thay đổi một lần, hiện tai chúng ta cũng không có nhiều thời gian để điều chỉnh nữa."
"Được."
Áo Lợi Dy Lạp đáp ứng một tiếng, lập tức ra lệnh tất cả tử thần chiến sĩ nghỉ ngơi tại chỗ. Theo lời phân phó của Diệp Âm Trúc, A Đại cũng tìm một chỗ ngồi xuống. Đối với hoàn cảnh nóng nực nơi này hắn cũng có chút không thích ứng, nhưng dù sao cũng là cửu cấp ma thú, nhiệt độ như thế này đối với hắn cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.
Diệp Âm Trúc nhìn tên tù binh kia, lúc này hai tay hắn bị hai gã tử thần chiến sĩ giữ lấy, bộ dạng uể oải, nhưng Diệp Âm Trúc lại nhìn ra sự linh hoạt biến đổi trong ánh mặt hắn, tên này tuyệt không bị bắt được mà tức giận. Lúc này miệng của hắn bị chiến sĩ bên cạnh dùng vải bố cột lại, hiển nhiên không để cho hắn gọi Pháp Lam hai chữ tự thoát ly khỏi chiến trường.
Diệp Âm Trúc vung tay lên, để tử thần chiến sĩ mở vài bố trên miệng hắn, hỏi
"Ngươi tên gì? Không nên làm trò, ngươi có thể thử, dù ngươi gọi hai chữ Pháp Lam để thoát ly chiến trường tốc độ có nhanh, nhưng mà ta khi nghe ngươi kêu một chữ thì tốc độ giết người cũng không chậm. Ta nghĩ, cho dù muốn truyền tống ra khỏi cái ma pháp trận thật lớn này cũng có một đoạn thời gian trì hoãn đấy."
"Hừ"
Người nọ quay đầu đi, không thèm nhìn Diệp Âm Trúc một cái. Hắn biết, Diệp Âm Trúc nói đúng, bởi vì khi núi lửa phun, Ba Lợi vương quốc cũng có không ít chiến sĩ lựa chọn kêu lớn Pháp Lam muốn thoát ly chiến trường, mà lúc bọn chúng đã hô lên Pháp Lam cũng là lúc hai chân chúng dừng lại một giây đủ để tống tử sinh mạng của bọn chúng. Chánh thức có thể thoát ly khỏi chiến trường không ngờ trong mười người không có một.
Diệp Hồng Nhạn bên cạnh Diệp Âm Trúc vừa muốn tiến lên giáo huấn hắn thì lại bị Diệp Âm Trúc cản lại, hắn chậm rãi bước lên vài bước, trước khi giúp Ly Sát chữa thương đã thi triển Long Tường Thao giết được hai đầu thủy long đối với bản thân hắn cũng tiêu hao không nhỏ, may mà có Thần Nguyên ma pháp bào có thể sàng lọc bổ sung ma pháp nguyên tố, cho dù ở trạng thái không tu luyện thì hiệu quả cũng không tệ.
Diệp Âm Trúc vẫn đi tới đến vị trí cách đối phương khoảng một thước mới ngừng lại
"Ta đầu tiên nói cho ngươi ta là ai đã. Ta nghĩ, lúc trước ở Pháp Lam thánh thành ngươi chắc cũng đã thấy qua ta. Ta là lãnh đạo của đội quân Mễ Lan đế quốc lần này, đồng thời cũng là Ngoại tịch Ngân long. Ta trong thế giới của nhân loại còn có một thân phận khác, ta chính là một tinh thần hệ ma pháp sư. Không biết linh hồn của ngươi so với hai đầu thủy long bay trên không lúc trước thì như thế nào? Nếu nói là ngươi có tự tin, không bằng để ta thử dùng Sưu hồn thuật xem sao. Cam đoan không cần ngươi mở miệng, ngươi thấy thế nào?"
Tù binh kia nghe đến Sưu hồn thuật sắc mặt nhất thời trở thành một mảng trắng bệch, hắn đương nhiên biết loại ma pháp này bá đạo ra sao, mặc dù hắn không rõ ma pháp lực của Diệp Âm Trúc đạt tới trình độ nào rồi, nhưng tinh thần lực của Ngoại tịch Ngân long như thế nào có thể thấp được đây? Hắn là một chiến sĩ, tinh thần lực mặc dù so với phổ thông chiến sĩ mạnh hơn một chút, nhưng cùng với ma pháp sư cường đại làm sao có thể so sánh. Một khi Sưu hồn thuật xâm nhập vào trong linh hồn, hết thảy chuyện hắn biết từ trước đều bị Diệp Âm Trúc biết được, đồng thời hắn cũng lập tức trở thành một người ngu ngốc hoặc người điên.
"Đừng, đừng dùng Sưu hồn thuật, ta tên là Bội Cổ."
Nuốt một ngụm nước bọt, Bội Cổ không cam tâm nói.
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói
"Vậy là tốt. Vừa rồi đồng bạn của ta có nói, trừ ngươi ra Ba Lợi vương quốc không còn người sống đúng không?"
Bội Cổ biết, mình không có khả năng nói dối được một ma pháp sư tinh thần hệ, đồng thời đối với vấn đề Diệp Âm Trúc hỏi hắn cũng không có gì để nói dối
"Đúng vậy, ngoại trừ hai vị sứ giả thủy long tộc không rõ tình huống thế nào, bây giời chỉ còn mình ta thôi.Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi tùy ý mà xử lý."
Diệp Âm Trúc nói
"Nêu ngươi trả lời ta một vấn đế, nói không chừng ta sẽ thả ngươi ra. Không cần hỏi cũng biết ngươi cũng là một trong những người lãnh đạo của Ba Lợi quốc. Lúc trước trong chiến đội của các ngươi, là ai dùng tên bắn bị thương ngân long đồng bạn của ta. Người bắn cung nọ hiện đang ở chỗ nào?"
Bội Cổ toàn thân chấn động, sắc mặt nhất thời biến thành màu tro tàn, từ khi bị bắt đến giờ, hắn vẫn tìm cơ hội chạy trốn, nhưng mỗi gã tử thần chiến sĩ xung quanh đều gây cho hắn áp lực rất lớn, lúc này nghe Diệp Âm Trúc hỏi ai bắn bị thương Ly Sát, hắn trong lòng cảm thấy một tia xui xẻo. Thần sắc trên mặt biến thành băng lãnh, dùng lực mạnh mẽ đứng lên, dưới sức ép của hai tử thần chiến sĩ mà vẫn đứng thẳng dậy.
"Bắn bị thương Ngân long chính là lão tử, ta biết hôm nay ta không sống được. Ngươi muốn tìm người giương cung thì chính là ta, ta dù sao cũng chết, đối với ngươi cũng không là gì. Nhưng ta hi vọng ngươi có thể để ta chết thống khoái, không nên hành hạ ta."
Ánh mắt linh động cũng đã biến mất, chọn lựa kiên định đúng là coi chết như về.
Lệ quang trong mắt Diệp Âm Trúc lóe lên, thật sự là đạp nát giày sắt mà tìm kiếm, không ngờ tên trước mắt lại là người bắn bị thương Ly Sát. Nếu nói không có tên này,trận chiến lúc trước chỉ có thể dùng từ hoàn mỹ mà hình dung. Chỉ vì một mũi tên độc mà có thể làm chính mình mất đi một đồng bọn cường đại nhất. Mà trọng yếu là mất đi năng lực trinh sát từ trên cao.
"Ta không đáp ứng."
Diệp Âm Trúc đè nén lửa giận trong lòng nói ra bốn chữ.
"Ngươi…."
Bội Cổ trợn mắt gầm lên
"Chẳng lẽ ta ngay cả quyền được chết cũng không có sao? Ngươi có tinh thần kị sĩ hay không?"
Diệp Âm Trúc cười lạnh
"Ta là ma pháp sư, không thể có cái gì kị sĩ kia. Tên độc của ngươi bắn bị thương đồng bạn của ta làm nàng suýt chết. Muốn chết cũng không dễ dàng như vậy. Độc của ngươi có giải dược hay không?"
Ánh mắt Bội Cổ vốn thấy chết không sờn lại trở nên linh hoạt lên
"Giải dược? Có, đương nhiên là có. Ngươi nếu có thể khẳng định sẽ thả ta ra, ta có thể đem giải dược cho ngươi. Nếu không, cùng lắm ta cũng bằng hữu ngân long của ngươi đồng vu quy tận, mạng ta không đáng giá, đổi hay không đổi ngươi suy nghĩ cho kĩ."

/336

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status