Đang ăn ngon lành thì Bảo nắm tay Thùy An bước vào, thì ra đây là lý do mà chị không ăn trưa ở nhà. An để ý từng hành động của thân mật của Bảo dành cho chị lòng cảm thấy nhói đau. Yêu đơn phương một người đau khổ như thế sao.
Khoa biết An thích Bảo vì An đã từng kể cậu nghe, nhưng không nghĩ lại nhiều đến mức này. Cậu đưa tay qua nắm lấy tay cô an ủi.
-Không sao chứ?
An chỉ gật đầu không trả lời, thức ăn bây giờ chỉ có vị đắng khiến cô không nuốt nổi, cô chỉ muốn về nhà lúc này thôi.
-Mình về nha Khoa.
-Ừm.
Khoa đưa An về, trên suốt đường đi không ai nói với ai một câu nào. Khoa biết An buồn nhưng không biết an ủi cô như thế nào, bởi cảm giác của cậu hiện giờ cũng rất kỳ lạ mà chính bản thân mình cũng không thể lý giải được.
…
Rồi cái ngày An không mong đợi cũng đến.
Ba mẹ chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng cho hai chị em, sân vườn cũng được trang trí rất đẹp mắt. An không mời một người bạn nào của mình bởi căn bản cô không có hứng thú với những bữa tiệc đậm chất “kinh doanh” như thế này. Cô vẫn sẽ xuất hiện theo đúng yêu cầu của mẹ, vẫn sẽ cố gắng cười thật tươi nhưng trong lòng ngay cả một chút niềm vui nho nhỏ cũng chẳng có được.
Chị Thùy An lộng lẫy xuất hiện trong chiếc đầm ôm màu đỏ thu hút bao nhiêu cặp mắt ngưỡng mộ của những người khác, còn cô chỉ đơn giản trong chiếc váy màu trắng tinh khôi, An có cảm tưởng sự xuất hiện của mình chỉ để làm nền cho chị ấy mà thôi.
Bữa tiệc diễn ra thật nhàm chán, mẹ vô cùng tự hào khi giới thiệu hai cô con gái của mình, còn những người khác cứ luôn miệng tấm tắc khen ba mẹ khéo đẻ, chẳng biết có bao nhiêu phần trăm thật lòng trong những câu nói của họ nữa.
-- Anh Thái, anh đến rồi sao.
Nhìn thấy Thái, Thùy An vui hẳn, cô chạy lại ôm lấy cánh tay anh thân thiết.
-Chúc mừng sinh nhật em nha. Thái đưa cho Thùy An một chiếc hộp nhỏ hình trái tim xinh xắn, khỏi phải nói cô vui đến mức độ nào.
-Cảm ơn anh.
Thấy Thái không quan tâm gì đến câu nói của mình mà cứ nhìn xung quanh, Thùy An có chút bực bội, lẽ ra anh phải rất vinh hạnh khi được chủ nhân xinh đẹp của bữa tiệc tiếp đón nồng hậu chứ.
-Anh đang tìm ai hả?
-Không có, chỉ là anh thấy khung cảnh đẹp quá.
Thái nói dối vì không muốn ai biết mình đang tìm cô bé nghịch ngợm kia, không biết cô trốn đi đâu rồi nữa. Thùy An hơi khó chịu nhưng vẫn cố gắng ra vẻ niềm nở, cô cứ bám chặt Thái không rời nửa bước, vài người nhìn thấy còn vui vẻ chúc mừng đôi tai trài gái sắc xứng đôi vừa lứa làm cô càng thêm hãnh diện.
-Thái An, em qua đây.
Nhìn thấy cô em đang đứng bên bàn rượu táy máy tay chân, Thùy An vội gọi cô lại, chủ yếu là để An thấy tình cảm thân thiết của hai người và bỏ ý định cưa cẩm người yêu của cô thôi.
An đi tới, gật đầu chào Thái lễ phép.
-Woa, hôm nay Thái An thùy mỵ quá xíu nữa anh nhận không ra luôn.
Thái không để ý đến sắc mặt của Thùy An nên tự nhiên nói chuyện vui vẻ với An, không hiểu sao cứ mỗi lần gặp cô bé là lại muốn nói đủ thứ chuyện hết.
An liếc mắt nhìn Thái cảnh cáo, nếu không phải hôm nay có tiệc là cô đã đấu khẩu một trận cho đã miệng rồi.
-Chúc mừng sinh nhật song An nha.
Bảo bất ngờ xuất hiện với hai phần quà to tướng trên tay, anh bước đến cạnh Thùy An và nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc chị một cái. Hành động hết sức bình thường nhưng cũng đủ làm An đau nhói, cô lầm lũi ra phía góc vườn, nơi không ai nhìn thấy để che giấu cảm xúc của mình. Từ giờ trở đi, cho dù có khó khăn cách mấy An cũng sẽ tập quên Bảo vì cô biết trong trái tim anh chỉ có một mình chị Thùy An mà thôi.
Cô ngồi xuống nhìn những chậu cúc dại xinh xắn, rồi thầm thì với chúng để trút bầu tâm sự trong lòng mình.
-Chị Thái An ngu ngốc lắm phải không? Ngay cả bản thân chị còn ghét chính mình thì làm sao người khác có thể yêu được chứ.
-Đúng rồi, chị chính là người ngốc nhất thế giới.
An giật mình la lên khi nghe thấy giọng nói ai đó, đến khi nghe thấy tiếng cười của tên anh rể chết bầm mới biết là anh ta cố ý giả giọng để chọc mình.
-Tự kỷ hay sao mà ra đây nói chuyện một mình vậy em?
Thái vừa đong đưa xích đu vừa hỏi, người gì mà vô duyên phá hỏng không gian yên tĩnh của người khác.
-Mặc kệ tôi, nhiều chuyện.
An nhặt viên sỏi ném về phía Thái, cũng may anh nhanh nhẹn né kịp.
-Hôm nay sinh nhật sao mặt buồn thiu vậy, hay là bị ai ăn hiếp?
-Sao anh nhiều chuyện thế, anh muốn ở đây thì cứ việc ở, tôi đi ra ngoài.
Bực mình, An đứng lên định đi vào trong thì bị Thái kéo tay lại,rồi bất ngờ nhét vào tay An một cái hộp nhỏ giống như của chị Thùy An làm cô ngạc nhiên.
-Sinh nhật vui vẻ, quà cho em đó.
An còn đang đứng đơ người vì chưa hiểu chuyện gì xảy thì điện thoại reo, cô vội quay người chỗ khác nghe điện thoại, cũng may là có người cứu đúng lúc.
-Alo.
-An heo, cho mấy người 10 phút phải có mặt tại chỗ cũ, cấm vắng, cấm trễ, cấm từ chối.
Nghe giọng Khoa tự nhiên An vui kinh khủng, nhưng làm sao mà đi bây giờ, mẹ mà biết chắc đời tàn luôn.
-An không đi được đâu, tiệc còn chưa kết thúc mà.
-10 phút sau mà không có thì đừng nhìn mặt tụi này nữa.
Nói xong Khoa lập tức cúp máy. Thật sự An chẳng muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, nhưng đi lỡ bị phát hiện thì sao.
Sau vài phút vò đầu bứt tóc suy nghĩ, cuối cùng An cũng quyết định đi, bạn bè là trên hết mà. Nhưng chưa kịp chuồn cổng sau trốn đi thì bị Thái kéo tay lại, tên này làm gì mà cứ bám theo mình hoài vậy không biết, nãy giờ quên mất tiêu tên này, ngộ nhỡ anh ta nhiều chuyện mách lẻo là tiêu.
-Dám trốn đi chơi hả? Anh sẽ vào mách mẹ cho xem.
Nghe Thái hăm dọa An đành phải xuống nước năn nỉ.
-Anh rể, cho em đi đi mà, anh đừng mách mẹ nha.
Hai hàng lông mi cong vút cứ chớp liên tục của An làm Thái buồn cười không chịu được, lúc nào cần nịnh nọt ai là lại giở chiêu này ra.
-Anh không thể bao che cho em đâu.
Không đủ kiên nhẫn để nói lý lẽ với tên này nữa, An bực bội chống nạnh nhìn Thái đầy thách thức.
-Giờ anh muốn sao đây, nói thẳng ra đi.
-Đơn giản, anh sẽ bao che cho em với điều kiện dẫn anh đi ké.
Trời ạ, chỗ con nít đi chơi anh ta muốn đi theo làm gì chứ, An gạt phăng ngay lập tức.
-Anh hâm à?
-Vậy thôi ở nhà hết. Một là anh chở đi, hai là hai đứa ở nhà. Em tự quyết định xem cái nào có lợi hơn đi.
Thái quan sát gương mặt nhăn nhó của An, anh biết thế nào anh cũng đạt được mục đích mà thôi, cô bé này anh hiểu quá mà.
-Được rồi, nhưng anh không được làm gì quá đáng, không được chọc quê, không sỉ nhục, không bêu xấu tôi dưới mọi hình thức.
An đưa tay lên cảnh cáo, xui xẻo nhất trong đời cô là gặp phải tên anh rể đáng ghét này, ai biểu cô ham hố đi chơi quá làm gì để phải rước theo cục nợ này chứ.
Thái vừa đi lấy xe mà vừa buồn cười, anh cũng chẳng hiểu sao lại muốn đi chung với cô bé đó nữa, một phần vì anh thích nhìn thấy vẻ mặt tức tối của An, phần vì anh lo lắng khi cô đi ra ngoài một mình vào lúc trời tối như thế này. Càng ngày anh càng chẳng hiểu nổi mình đang nghĩ gì nữa.
….
Khoa biết An thích Bảo vì An đã từng kể cậu nghe, nhưng không nghĩ lại nhiều đến mức này. Cậu đưa tay qua nắm lấy tay cô an ủi.
-Không sao chứ?
An chỉ gật đầu không trả lời, thức ăn bây giờ chỉ có vị đắng khiến cô không nuốt nổi, cô chỉ muốn về nhà lúc này thôi.
-Mình về nha Khoa.
-Ừm.
Khoa đưa An về, trên suốt đường đi không ai nói với ai một câu nào. Khoa biết An buồn nhưng không biết an ủi cô như thế nào, bởi cảm giác của cậu hiện giờ cũng rất kỳ lạ mà chính bản thân mình cũng không thể lý giải được.
…
Rồi cái ngày An không mong đợi cũng đến.
Ba mẹ chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng cho hai chị em, sân vườn cũng được trang trí rất đẹp mắt. An không mời một người bạn nào của mình bởi căn bản cô không có hứng thú với những bữa tiệc đậm chất “kinh doanh” như thế này. Cô vẫn sẽ xuất hiện theo đúng yêu cầu của mẹ, vẫn sẽ cố gắng cười thật tươi nhưng trong lòng ngay cả một chút niềm vui nho nhỏ cũng chẳng có được.
Chị Thùy An lộng lẫy xuất hiện trong chiếc đầm ôm màu đỏ thu hút bao nhiêu cặp mắt ngưỡng mộ của những người khác, còn cô chỉ đơn giản trong chiếc váy màu trắng tinh khôi, An có cảm tưởng sự xuất hiện của mình chỉ để làm nền cho chị ấy mà thôi.
Bữa tiệc diễn ra thật nhàm chán, mẹ vô cùng tự hào khi giới thiệu hai cô con gái của mình, còn những người khác cứ luôn miệng tấm tắc khen ba mẹ khéo đẻ, chẳng biết có bao nhiêu phần trăm thật lòng trong những câu nói của họ nữa.
-- Anh Thái, anh đến rồi sao.
Nhìn thấy Thái, Thùy An vui hẳn, cô chạy lại ôm lấy cánh tay anh thân thiết.
-Chúc mừng sinh nhật em nha. Thái đưa cho Thùy An một chiếc hộp nhỏ hình trái tim xinh xắn, khỏi phải nói cô vui đến mức độ nào.
-Cảm ơn anh.
Thấy Thái không quan tâm gì đến câu nói của mình mà cứ nhìn xung quanh, Thùy An có chút bực bội, lẽ ra anh phải rất vinh hạnh khi được chủ nhân xinh đẹp của bữa tiệc tiếp đón nồng hậu chứ.
-Anh đang tìm ai hả?
-Không có, chỉ là anh thấy khung cảnh đẹp quá.
Thái nói dối vì không muốn ai biết mình đang tìm cô bé nghịch ngợm kia, không biết cô trốn đi đâu rồi nữa. Thùy An hơi khó chịu nhưng vẫn cố gắng ra vẻ niềm nở, cô cứ bám chặt Thái không rời nửa bước, vài người nhìn thấy còn vui vẻ chúc mừng đôi tai trài gái sắc xứng đôi vừa lứa làm cô càng thêm hãnh diện.
-Thái An, em qua đây.
Nhìn thấy cô em đang đứng bên bàn rượu táy máy tay chân, Thùy An vội gọi cô lại, chủ yếu là để An thấy tình cảm thân thiết của hai người và bỏ ý định cưa cẩm người yêu của cô thôi.
An đi tới, gật đầu chào Thái lễ phép.
-Woa, hôm nay Thái An thùy mỵ quá xíu nữa anh nhận không ra luôn.
Thái không để ý đến sắc mặt của Thùy An nên tự nhiên nói chuyện vui vẻ với An, không hiểu sao cứ mỗi lần gặp cô bé là lại muốn nói đủ thứ chuyện hết.
An liếc mắt nhìn Thái cảnh cáo, nếu không phải hôm nay có tiệc là cô đã đấu khẩu một trận cho đã miệng rồi.
-Chúc mừng sinh nhật song An nha.
Bảo bất ngờ xuất hiện với hai phần quà to tướng trên tay, anh bước đến cạnh Thùy An và nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc chị một cái. Hành động hết sức bình thường nhưng cũng đủ làm An đau nhói, cô lầm lũi ra phía góc vườn, nơi không ai nhìn thấy để che giấu cảm xúc của mình. Từ giờ trở đi, cho dù có khó khăn cách mấy An cũng sẽ tập quên Bảo vì cô biết trong trái tim anh chỉ có một mình chị Thùy An mà thôi.
Cô ngồi xuống nhìn những chậu cúc dại xinh xắn, rồi thầm thì với chúng để trút bầu tâm sự trong lòng mình.
-Chị Thái An ngu ngốc lắm phải không? Ngay cả bản thân chị còn ghét chính mình thì làm sao người khác có thể yêu được chứ.
-Đúng rồi, chị chính là người ngốc nhất thế giới.
An giật mình la lên khi nghe thấy giọng nói ai đó, đến khi nghe thấy tiếng cười của tên anh rể chết bầm mới biết là anh ta cố ý giả giọng để chọc mình.
-Tự kỷ hay sao mà ra đây nói chuyện một mình vậy em?
Thái vừa đong đưa xích đu vừa hỏi, người gì mà vô duyên phá hỏng không gian yên tĩnh của người khác.
-Mặc kệ tôi, nhiều chuyện.
An nhặt viên sỏi ném về phía Thái, cũng may anh nhanh nhẹn né kịp.
-Hôm nay sinh nhật sao mặt buồn thiu vậy, hay là bị ai ăn hiếp?
-Sao anh nhiều chuyện thế, anh muốn ở đây thì cứ việc ở, tôi đi ra ngoài.
Bực mình, An đứng lên định đi vào trong thì bị Thái kéo tay lại,rồi bất ngờ nhét vào tay An một cái hộp nhỏ giống như của chị Thùy An làm cô ngạc nhiên.
-Sinh nhật vui vẻ, quà cho em đó.
An còn đang đứng đơ người vì chưa hiểu chuyện gì xảy thì điện thoại reo, cô vội quay người chỗ khác nghe điện thoại, cũng may là có người cứu đúng lúc.
-Alo.
-An heo, cho mấy người 10 phút phải có mặt tại chỗ cũ, cấm vắng, cấm trễ, cấm từ chối.
Nghe giọng Khoa tự nhiên An vui kinh khủng, nhưng làm sao mà đi bây giờ, mẹ mà biết chắc đời tàn luôn.
-An không đi được đâu, tiệc còn chưa kết thúc mà.
-10 phút sau mà không có thì đừng nhìn mặt tụi này nữa.
Nói xong Khoa lập tức cúp máy. Thật sự An chẳng muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, nhưng đi lỡ bị phát hiện thì sao.
Sau vài phút vò đầu bứt tóc suy nghĩ, cuối cùng An cũng quyết định đi, bạn bè là trên hết mà. Nhưng chưa kịp chuồn cổng sau trốn đi thì bị Thái kéo tay lại, tên này làm gì mà cứ bám theo mình hoài vậy không biết, nãy giờ quên mất tiêu tên này, ngộ nhỡ anh ta nhiều chuyện mách lẻo là tiêu.
-Dám trốn đi chơi hả? Anh sẽ vào mách mẹ cho xem.
Nghe Thái hăm dọa An đành phải xuống nước năn nỉ.
-Anh rể, cho em đi đi mà, anh đừng mách mẹ nha.
Hai hàng lông mi cong vút cứ chớp liên tục của An làm Thái buồn cười không chịu được, lúc nào cần nịnh nọt ai là lại giở chiêu này ra.
-Anh không thể bao che cho em đâu.
Không đủ kiên nhẫn để nói lý lẽ với tên này nữa, An bực bội chống nạnh nhìn Thái đầy thách thức.
-Giờ anh muốn sao đây, nói thẳng ra đi.
-Đơn giản, anh sẽ bao che cho em với điều kiện dẫn anh đi ké.
Trời ạ, chỗ con nít đi chơi anh ta muốn đi theo làm gì chứ, An gạt phăng ngay lập tức.
-Anh hâm à?
-Vậy thôi ở nhà hết. Một là anh chở đi, hai là hai đứa ở nhà. Em tự quyết định xem cái nào có lợi hơn đi.
Thái quan sát gương mặt nhăn nhó của An, anh biết thế nào anh cũng đạt được mục đích mà thôi, cô bé này anh hiểu quá mà.
-Được rồi, nhưng anh không được làm gì quá đáng, không được chọc quê, không sỉ nhục, không bêu xấu tôi dưới mọi hình thức.
An đưa tay lên cảnh cáo, xui xẻo nhất trong đời cô là gặp phải tên anh rể đáng ghét này, ai biểu cô ham hố đi chơi quá làm gì để phải rước theo cục nợ này chứ.
Thái vừa đi lấy xe mà vừa buồn cười, anh cũng chẳng hiểu sao lại muốn đi chung với cô bé đó nữa, một phần vì anh thích nhìn thấy vẻ mặt tức tối của An, phần vì anh lo lắng khi cô đi ra ngoài một mình vào lúc trời tối như thế này. Càng ngày anh càng chẳng hiểu nổi mình đang nghĩ gì nữa.
….
/108
|