Từ sau khi chính thức vào ở Kê Oa thôn, Phiền Lạc liền cảm thấy chính mình giống như đánh mất thứ gì đó.
Hắn vì Nhiếp Bất Phàm mà vứt bỏ thân phận, trách nhiệm cùng với hết thảy vinh nhục trên đời, mang những ngày tháng còn lại của mình buộc chặt trên người tên kia. Vốn dĩ tưởng rằng chỉ cần ở bên cạnh người nọ đã là hạnh phúc một đời, thế nhưng người nào đó còn có rất nhiều ái nhân, mà hắn thì cứ quanh đi quẩn lại bên ngoài cánh cửa trái tim người nọ, chung quy vẫn không thể tìm thấy một chỗ đứng cho chính bản thân mình.
Hắn có chút mất mát, nhưng cũng không hối hận, chẳng qua thi thoảng có cảm giác ngỡ ngàng mà thôi.
Hắn chỉ có thể tận lực làm chút chuyện mà mình yêu thích, tỷ như ủ rượu, mà đó cũng là thứ duy nhất giúp cho hắn có thể thân cận người kia.
Mãi cho đến một ngày, Nhiếp Bất Phàm uống đến say khướt, mới ôm lấy hắn nói, “Lạc Lạc, ngươi thật tốt. ”
Vừa mở miệng liền nói người tốt cái gì, Phiền Lạc buồn bực không cách nào phát tiết.
Sau đó, người kia lại nói, “Ta biết ngươi vì ta vứt bỏ rất nhiều thứ, nhưng ta lại không cách nào toàn tâm toàn ý với ngươi. ”
Phiền Lạc có chút giật mình, không nghĩ tới người này cư nhiên cũng có thời điểm cảm tính như vậy, mình trước đây thật sự đã hiểu lầm rồi.
“Đừng buồn. ” Nhiếp Bất Phàm cọ cọ lên mặt hắn, ôn nhu nói, “Tuy rằng không cách nào cho ngươi được nhiều hơn, nhưng ta sẽ làm cho tên tuổi của ngươi lưu danh thiên cổ. ”
Lưu danh thiên cổ?Phiền Lạc cười cười rồi khẽ lắc đầu, sau đó cẩn thận ôm người nọ lên giường.
“Chỉ cần trái tim ngươi có chỗ cho ta, thế là đủ rồi. ”
Người này lúc thanh tỉnh đều không nói được mấy câu có thể tin là thật, chứ đừng nói gì đến khi đã uống say. Những lời kia, hắn chỉ xem như một lời bâng quơ đùa giỡn mà thôi.
Quả nhiên, ngày hôm sau, tên kia liền quên sạch sẽ, một bộ dáng vô tâm vô phế thực sự khiến cho người khác giận đến nghiến răng.
Bất quá nửa tháng trôi qua, một ngày, Nhiếp Bất Phàm đột nhiên cho người mang một cái rương lớn tới phòng Phiền Lạc.
“Đây là cái gì?” Phiền Lạc hỏi.
Nhiếp Bất Phàm mở cái thùng gỗ ra, bên trong thế mà lại là từng chồng thư sách sắp xếp ngay ngắn gọn gàng, “Đây là những cuốn sách trân quý do thúc phụ của Thái Bạch sưu tập từ khắp mọi nơi, về sau liền giao cho ngươi biên dịch. ”
Phiền Lạc đáy mắt ánh lên một tia kinh hỉ, cầm lấy một cuốn lật mở, quả thực là thư tịch ngoại bang.
Dừng một chút, Phiền Lạc ngẩng đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Nhiếp Bất Phàm. Không ngờ tên kia lại biết sở thích của mình?Hắn vốn có trí nhớ siêu phàm chỉ xem đã thuộc, kiến thức uyên thâm, tinh thông văn tự nhiều quốc gia, cho nên đối với thư tịch tất nhiên rất có hứng thú. Còn tưởng rằng sau khi vào ở Kê Oa thôn sẽ không có cơ hội động vào sách vở, không ngờ người đó lại dành cho hắn một kinh hỉ lớn đến thế này.
Đúng lúc này, Nhiếp Bất Phàm lại nói, “Lạc Lạc, ngươi là lão sư tương lai của đám hài tử nhà chúng ta, cho nên tất nhiên phải chuẩn bị một chút, biên soạn vài cuốn sách, mở rộng hiểu biết là việc nên làm. ”
Phiền Lạc không nói gì. Hắn đã biết tên này như thế nào lại có hảo ý như vậy?Thì ra chính là bồi dưỡng lão sư cho đám nhi tử mà thôi.
Hắn tuyệt vọng, xách cổ áo Nhiếp Bất Phàm thẳng tay ném ra ngoài, sau đó ‘pang’ một tiếng đóng sầm cửa lại.
“Ai, đừng như vậy, ta sẽ không bóc lột ngươi, ngươi có thời gian thì xem một chút cũng được. ” Thanh âm của người nào đó rất không biết điều mà từ bên ngoài vọng tới.
“Cút!”
Tức giận thì tức giận, nhưng Phiền Lạc thực sự thích đọc sách, mỗi lúc rảnh rỗi đều bắt tay vào phiên dịch. Sức hấp dẫn từ đủ loại văn tự ngoại bang khiến cho hắn tìm được khoái hoạt và thỏa mãn trong cuộc sống đời thường. Bởi vậy, hắn đối với biểu hiện động kinh bất thường hoặc phong tình khó hiểu của Nhiếp Bất Phàm cũng rộng lượng khoan dung hơn nhiều.
Nhiếp Bất Phàm miệt mài giúp hắn sưu tầm sách vở, mà Phiền Lạc cũng say mê vùng vẫy khắp các đại dương qua từng trang sách.
Hắn hoàn toàn không biết, Nhiếp Bất Phàm mang toàn bộ sách hắn biên dịch sắp xếp lại rồi đưa cho Trương Quân Thực tiến hành buôn bán. Phiền Lạc thân là dịch giả, từng bước vang danh thiên hạ. Trong lúc sinh thời, hắn tổng cộng dịch được hai ngàn ba trăm bốn mươi bộ sách, đủ các loại từ Thiên văn, Địa lý, Văn học, Chính trị, Quân sự, Nghệ thuật, Y khoa… không gì không có.
Có lẽ ngay cả Phiền Lạc cũng không ngờ được, hứng thú của hắn thế mà khiến cho Minh quốc trở thành quốc gia đầu tiên nhìn ra thế giới, cũng là quốc gia đầu tiên bước chân ra khỏi phạm vi eo hẹp giữa lục quốc xung quanh. Truyền bá tri thức, giải phóng tư tưởng là cống hiến vĩ đại của hắn. Tên tuổi của hắn được lưu truyền trong sử sách như một dấu ấn đột phá ngàn đời.
Bất tri bất giác, Nhiếp Bất Phàm thật sự đã thực hiện lợi hứa trước kia của mình – “làm cho tên tuổi ngươi lưu danh thiên cổ”.
Hắn vì Nhiếp Bất Phàm mà vứt bỏ thân phận, trách nhiệm cùng với hết thảy vinh nhục trên đời, mang những ngày tháng còn lại của mình buộc chặt trên người tên kia. Vốn dĩ tưởng rằng chỉ cần ở bên cạnh người nọ đã là hạnh phúc một đời, thế nhưng người nào đó còn có rất nhiều ái nhân, mà hắn thì cứ quanh đi quẩn lại bên ngoài cánh cửa trái tim người nọ, chung quy vẫn không thể tìm thấy một chỗ đứng cho chính bản thân mình.
Hắn có chút mất mát, nhưng cũng không hối hận, chẳng qua thi thoảng có cảm giác ngỡ ngàng mà thôi.
Hắn chỉ có thể tận lực làm chút chuyện mà mình yêu thích, tỷ như ủ rượu, mà đó cũng là thứ duy nhất giúp cho hắn có thể thân cận người kia.
Mãi cho đến một ngày, Nhiếp Bất Phàm uống đến say khướt, mới ôm lấy hắn nói, “Lạc Lạc, ngươi thật tốt. ”
Vừa mở miệng liền nói người tốt cái gì, Phiền Lạc buồn bực không cách nào phát tiết.
Sau đó, người kia lại nói, “Ta biết ngươi vì ta vứt bỏ rất nhiều thứ, nhưng ta lại không cách nào toàn tâm toàn ý với ngươi. ”
Phiền Lạc có chút giật mình, không nghĩ tới người này cư nhiên cũng có thời điểm cảm tính như vậy, mình trước đây thật sự đã hiểu lầm rồi.
“Đừng buồn. ” Nhiếp Bất Phàm cọ cọ lên mặt hắn, ôn nhu nói, “Tuy rằng không cách nào cho ngươi được nhiều hơn, nhưng ta sẽ làm cho tên tuổi của ngươi lưu danh thiên cổ. ”
Lưu danh thiên cổ?Phiền Lạc cười cười rồi khẽ lắc đầu, sau đó cẩn thận ôm người nọ lên giường.
“Chỉ cần trái tim ngươi có chỗ cho ta, thế là đủ rồi. ”
Người này lúc thanh tỉnh đều không nói được mấy câu có thể tin là thật, chứ đừng nói gì đến khi đã uống say. Những lời kia, hắn chỉ xem như một lời bâng quơ đùa giỡn mà thôi.
Quả nhiên, ngày hôm sau, tên kia liền quên sạch sẽ, một bộ dáng vô tâm vô phế thực sự khiến cho người khác giận đến nghiến răng.
Bất quá nửa tháng trôi qua, một ngày, Nhiếp Bất Phàm đột nhiên cho người mang một cái rương lớn tới phòng Phiền Lạc.
“Đây là cái gì?” Phiền Lạc hỏi.
Nhiếp Bất Phàm mở cái thùng gỗ ra, bên trong thế mà lại là từng chồng thư sách sắp xếp ngay ngắn gọn gàng, “Đây là những cuốn sách trân quý do thúc phụ của Thái Bạch sưu tập từ khắp mọi nơi, về sau liền giao cho ngươi biên dịch. ”
Phiền Lạc đáy mắt ánh lên một tia kinh hỉ, cầm lấy một cuốn lật mở, quả thực là thư tịch ngoại bang.
Dừng một chút, Phiền Lạc ngẩng đầu, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía Nhiếp Bất Phàm. Không ngờ tên kia lại biết sở thích của mình?Hắn vốn có trí nhớ siêu phàm chỉ xem đã thuộc, kiến thức uyên thâm, tinh thông văn tự nhiều quốc gia, cho nên đối với thư tịch tất nhiên rất có hứng thú. Còn tưởng rằng sau khi vào ở Kê Oa thôn sẽ không có cơ hội động vào sách vở, không ngờ người đó lại dành cho hắn một kinh hỉ lớn đến thế này.
Đúng lúc này, Nhiếp Bất Phàm lại nói, “Lạc Lạc, ngươi là lão sư tương lai của đám hài tử nhà chúng ta, cho nên tất nhiên phải chuẩn bị một chút, biên soạn vài cuốn sách, mở rộng hiểu biết là việc nên làm. ”
Phiền Lạc không nói gì. Hắn đã biết tên này như thế nào lại có hảo ý như vậy?Thì ra chính là bồi dưỡng lão sư cho đám nhi tử mà thôi.
Hắn tuyệt vọng, xách cổ áo Nhiếp Bất Phàm thẳng tay ném ra ngoài, sau đó ‘pang’ một tiếng đóng sầm cửa lại.
“Ai, đừng như vậy, ta sẽ không bóc lột ngươi, ngươi có thời gian thì xem một chút cũng được. ” Thanh âm của người nào đó rất không biết điều mà từ bên ngoài vọng tới.
“Cút!”
Tức giận thì tức giận, nhưng Phiền Lạc thực sự thích đọc sách, mỗi lúc rảnh rỗi đều bắt tay vào phiên dịch. Sức hấp dẫn từ đủ loại văn tự ngoại bang khiến cho hắn tìm được khoái hoạt và thỏa mãn trong cuộc sống đời thường. Bởi vậy, hắn đối với biểu hiện động kinh bất thường hoặc phong tình khó hiểu của Nhiếp Bất Phàm cũng rộng lượng khoan dung hơn nhiều.
Nhiếp Bất Phàm miệt mài giúp hắn sưu tầm sách vở, mà Phiền Lạc cũng say mê vùng vẫy khắp các đại dương qua từng trang sách.
Hắn hoàn toàn không biết, Nhiếp Bất Phàm mang toàn bộ sách hắn biên dịch sắp xếp lại rồi đưa cho Trương Quân Thực tiến hành buôn bán. Phiền Lạc thân là dịch giả, từng bước vang danh thiên hạ. Trong lúc sinh thời, hắn tổng cộng dịch được hai ngàn ba trăm bốn mươi bộ sách, đủ các loại từ Thiên văn, Địa lý, Văn học, Chính trị, Quân sự, Nghệ thuật, Y khoa… không gì không có.
Có lẽ ngay cả Phiền Lạc cũng không ngờ được, hứng thú của hắn thế mà khiến cho Minh quốc trở thành quốc gia đầu tiên nhìn ra thế giới, cũng là quốc gia đầu tiên bước chân ra khỏi phạm vi eo hẹp giữa lục quốc xung quanh. Truyền bá tri thức, giải phóng tư tưởng là cống hiến vĩ đại của hắn. Tên tuổi của hắn được lưu truyền trong sử sách như một dấu ấn đột phá ngàn đời.
Bất tri bất giác, Nhiếp Bất Phàm thật sự đã thực hiện lợi hứa trước kia của mình – “làm cho tên tuổi ngươi lưu danh thiên cổ”.
/112
|