Ta bưng bát thuốc, trong lòng hồi hộp, đứng chôn chân tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan...
"Nương tử?"
"A... à, à, vâng!" Ta nuốt nước bọt, tay bưng bát thuốc khẽ run, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nhìn hắn, "Phu quân, ta, ta..."
"Mẹ bảo nàng mang thuốc đến à?" Hắn có ánh mắt ôn hòa, giọng nói nhẹ nhàng, êm ái như rót mật vào tai, "Mang đến đây nào."
Sống mười lăm năm trên đời, chưa từng có nam nhân nào dịu dàng với ta như thế…
“Vâng." Ta cúi đầu, bưng bát thuốc, cẩn thận từng bước tiến về phía hắn.
"Phu quân... uống thuốc đi kẻo nguội." Ta nhẹ nhàng đặt bát thuốc lên bàn.
"Chờ đã."
Khi ta định rút tay về, hắn đưa tay ra, nắm lấy tay ta!
"Ta..." Tim ta đập thình thịch!
Đang định nói với hắn rằng cha mẹ chồng đã biết chuyện này...
"Tay nàng sao lại bị nứt nẻ nhiều thế này?"
Ta sững sờ.
Từ khi còn bé, ngày nào ta cũng làm việc từ sáng đến tối, sáng sớm phải dậy vo gạo nấu cơm, giặt giũ, gánh nước cho lợn ăn... tất cả đều dùng nước lạnh, nên mùa đông năm nào tay ta cũng bị nứt nẻ.
Cái lạnh từ da thịt đến xương tủy, rồi đến cả sự lạnh lẽo trong tim, ta đều đã nếm trải.
Chưa từng có ai hỏi han, quan tâm ta lấy một lần.
Người này... là người đầu tiên làm việc này.
"Ta... ta không sao." Ta rút tay về, mỉm cười nói, "Năm nào cũng vậy, ta quen rồi."
"Nàng chờ ta một chút." Hắn nhíu đôi mày kiếm, đưa tay đến chỗ tay vịn của chiếc ghế hắn đang ngồi, xoay một cái, chiếc ghế liền tự động lùi về sau, xoay thêm cái nữa, chiếc ghế lại từ từ lăn bánh xe về phía trước.
Đúng vậy, đây là một chiếc ghế có hai bánh xe, có thể tự động di chuyển!
Ta chưa từng thấy bao giờ, kinh ngạc trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn...
Vừa rồi ta còn thầm nghĩ, nghe nói phu quân bị tật ở chân, sao lại có thể ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách như vậy?
Ta cứ tưởng cha mẹ chồng đã bế hắn đến đây...
Hình như phu quân nhìn ra sự ngạc nhiên của ta, hắn khẽ cười, nói: "Cha ta là một thợ mộc nổi tiếng, chiếc ghế lăn này là do ông ấy làm riêng cho ta."
"Ồ... lợi hại, thật lợi hại!" Ta gật đầu lia lịa!
Không chỉ cha chồng tài giỏi mà phu quân của ta cũng rất tài giỏi!
Phu quân ta mười sáu tuổi đã thi đậu tú tài, là vị tú tài trẻ tuổi nhất từ trước đến nay trong vùng mười dặm tám làng!
Chỉ tiếc, bốn năm trước hắn mắc phải một căn bệnh lạ, hai chân không thể đi lại được nữa.
Đây là điều mẹ chồng đã nói với ta khi múc canh gà cho ta uống.
"Lại đây." Lúc này, phu quân ta lấy ra một chiếc lọ sứ màu trắng từ trong ngăn kéo, xoay ghế lăn về phía trước bàn, gọi ta đến gần.
Có lẽ vì hắn có dung mạo tuấn tú, tính tình lại ôn hòa, nên ta không hề sợ hắn, ngoan ngoãn bước đến gần.
Hắn mở nắp lọ, bên trong là một loại thuốc mỡ màu xanh nhạt, tỏa ra mùi thơm dìu dịu.
"Đưa tay cho ta."
Ta chầm chậm đưa hai tay ra.
Hắn nắm lấy tay ta, thật dịu dàng mà cũng thật mạnh mẽ.
Bàn tay hắn thon dài, gân guốc, đẹp mắt vô cùng.
Còn tay ta thì đen đúa, nhăn nheo, chi chít những vết nứt nẻ, xấu xí vô cùng.
Ta bỗng thấy xấu hổ, hai má lặng lẽ ửng đỏ.
Hắn dường như không để ý, bôi thuốc lên những vết nứt nẻ trên tay ta, rồi lại lấy thêm một ít, nhẹ nhàng thoa lên má ta.
Thuốc mát lạnh, thoa lên vết thương hơi xót một chút, nhưng chỉ một lát sau, cơn đau đã biến mất.
Hắn đậy nắp lọ, nói: "Thuốc này rất tốt, nhưng nàng nhớ kỹ, nửa ngày tới đừng để tay và mặt dính nước."
"Vâng." Ta nhìn hắn, nói: "Ta đem đi cất là được, phu quân... chàng mau uống thuốc đi kẻo nguội, thuốc nguội sẽ đắng."
Hắn gật đầu, đưa lọ thuốc cho ta: "Đa tạ nương tử nhắc nhở."
"..."
Rõ ràng là vì bôi thuốc cho ta mà hắn chậm trễ uống thuốc, phải không?
“Khô... không cần cảm ơn..."
Hắn uống thuốc xong, ta dọn bát thuốc đi ra ngoài, thấy cha mẹ chồng đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt có chút lo lắng chờ đợi.
"Tứ Nha, con thấy thế nào?" Mẹ chồng thấy ta đi ra, vội vàng tiến lên.
"A?" Ta hơi khó hiểu.
Bà ấy mỉm cười, nhỏ giọng hỏi: "Con thấy Văn Vũ nhà ta thế nào?"
Trước đây, bà mối đã nói với ta, phu quân họ Lương, tên là Văn Vũ, tự Thanh Tùng.
"Rất tốt..." Ta cúi đầu, hai má ửng hồng, tim đập hơi nhanh.
Vận dụng hết những gì mình học được, ta nói: "Phu quân… chàng ấy... dung mạo tuấn tú, khí chất thanh cao như cây tùng, vừa đẹp trai vừa nho nhã!"
"Tốt, tốt!" Mẹ chồng cười kéo tay ta, rồi lại thở dài nói, "Chỉ tiếc là Văn Vũ hiện giờ đang bị bệnh, sau này cũng không biết sẽ thế nào. Làm phiền con vất vả chăm sóc nó rồi..."
Ta khẽ gật đầu: "Gả chim theo chim, gả cây theo cây. Con đã là dâu nhà họ Lương, đương nhiên phải cùng phu quân đồng cam cộng khổ, chia ngọt sẻ bùi!"
Ta cẩn thận trả lời, cố gắng không để lộ ra vẻ ngu dốt của mình.
"Nghe con nói chuyện, hình như là có học hành?" Quả nhiên, mẹ chồng hỏi.
Ta gật đầu: "Con biết đọc, biết viết một chút ạ."
"Nếu con thích đọc sách, viết chữ, sau này cứ để Văn Vũ dạy con." Mẹ chồng dịu dàng vỗ tay ta.
Ta hơi ngạc nhiên.
Bà ấy thật khác với mẹ ta.
"Nương tử?"
"A... à, à, vâng!" Ta nuốt nước bọt, tay bưng bát thuốc khẽ run, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, nhìn hắn, "Phu quân, ta, ta..."
"Mẹ bảo nàng mang thuốc đến à?" Hắn có ánh mắt ôn hòa, giọng nói nhẹ nhàng, êm ái như rót mật vào tai, "Mang đến đây nào."
Sống mười lăm năm trên đời, chưa từng có nam nhân nào dịu dàng với ta như thế…
“Vâng." Ta cúi đầu, bưng bát thuốc, cẩn thận từng bước tiến về phía hắn.
"Phu quân... uống thuốc đi kẻo nguội." Ta nhẹ nhàng đặt bát thuốc lên bàn.
"Chờ đã."
Khi ta định rút tay về, hắn đưa tay ra, nắm lấy tay ta!
"Ta..." Tim ta đập thình thịch!
Đang định nói với hắn rằng cha mẹ chồng đã biết chuyện này...
"Tay nàng sao lại bị nứt nẻ nhiều thế này?"
Ta sững sờ.
Từ khi còn bé, ngày nào ta cũng làm việc từ sáng đến tối, sáng sớm phải dậy vo gạo nấu cơm, giặt giũ, gánh nước cho lợn ăn... tất cả đều dùng nước lạnh, nên mùa đông năm nào tay ta cũng bị nứt nẻ.
Cái lạnh từ da thịt đến xương tủy, rồi đến cả sự lạnh lẽo trong tim, ta đều đã nếm trải.
Chưa từng có ai hỏi han, quan tâm ta lấy một lần.
Người này... là người đầu tiên làm việc này.
"Ta... ta không sao." Ta rút tay về, mỉm cười nói, "Năm nào cũng vậy, ta quen rồi."
"Nàng chờ ta một chút." Hắn nhíu đôi mày kiếm, đưa tay đến chỗ tay vịn của chiếc ghế hắn đang ngồi, xoay một cái, chiếc ghế liền tự động lùi về sau, xoay thêm cái nữa, chiếc ghế lại từ từ lăn bánh xe về phía trước.
Đúng vậy, đây là một chiếc ghế có hai bánh xe, có thể tự động di chuyển!
Ta chưa từng thấy bao giờ, kinh ngạc trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn...
Vừa rồi ta còn thầm nghĩ, nghe nói phu quân bị tật ở chân, sao lại có thể ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách như vậy?
Ta cứ tưởng cha mẹ chồng đã bế hắn đến đây...
Hình như phu quân nhìn ra sự ngạc nhiên của ta, hắn khẽ cười, nói: "Cha ta là một thợ mộc nổi tiếng, chiếc ghế lăn này là do ông ấy làm riêng cho ta."
"Ồ... lợi hại, thật lợi hại!" Ta gật đầu lia lịa!
Không chỉ cha chồng tài giỏi mà phu quân của ta cũng rất tài giỏi!
Phu quân ta mười sáu tuổi đã thi đậu tú tài, là vị tú tài trẻ tuổi nhất từ trước đến nay trong vùng mười dặm tám làng!
Chỉ tiếc, bốn năm trước hắn mắc phải một căn bệnh lạ, hai chân không thể đi lại được nữa.
Đây là điều mẹ chồng đã nói với ta khi múc canh gà cho ta uống.
"Lại đây." Lúc này, phu quân ta lấy ra một chiếc lọ sứ màu trắng từ trong ngăn kéo, xoay ghế lăn về phía trước bàn, gọi ta đến gần.
Có lẽ vì hắn có dung mạo tuấn tú, tính tình lại ôn hòa, nên ta không hề sợ hắn, ngoan ngoãn bước đến gần.
Hắn mở nắp lọ, bên trong là một loại thuốc mỡ màu xanh nhạt, tỏa ra mùi thơm dìu dịu.
"Đưa tay cho ta."
Ta chầm chậm đưa hai tay ra.
Hắn nắm lấy tay ta, thật dịu dàng mà cũng thật mạnh mẽ.
Bàn tay hắn thon dài, gân guốc, đẹp mắt vô cùng.
Còn tay ta thì đen đúa, nhăn nheo, chi chít những vết nứt nẻ, xấu xí vô cùng.
Ta bỗng thấy xấu hổ, hai má lặng lẽ ửng đỏ.
Hắn dường như không để ý, bôi thuốc lên những vết nứt nẻ trên tay ta, rồi lại lấy thêm một ít, nhẹ nhàng thoa lên má ta.
Thuốc mát lạnh, thoa lên vết thương hơi xót một chút, nhưng chỉ một lát sau, cơn đau đã biến mất.
Hắn đậy nắp lọ, nói: "Thuốc này rất tốt, nhưng nàng nhớ kỹ, nửa ngày tới đừng để tay và mặt dính nước."
"Vâng." Ta nhìn hắn, nói: "Ta đem đi cất là được, phu quân... chàng mau uống thuốc đi kẻo nguội, thuốc nguội sẽ đắng."
Hắn gật đầu, đưa lọ thuốc cho ta: "Đa tạ nương tử nhắc nhở."
"..."
Rõ ràng là vì bôi thuốc cho ta mà hắn chậm trễ uống thuốc, phải không?
“Khô... không cần cảm ơn..."
Hắn uống thuốc xong, ta dọn bát thuốc đi ra ngoài, thấy cha mẹ chồng đang đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt có chút lo lắng chờ đợi.
"Tứ Nha, con thấy thế nào?" Mẹ chồng thấy ta đi ra, vội vàng tiến lên.
"A?" Ta hơi khó hiểu.
Bà ấy mỉm cười, nhỏ giọng hỏi: "Con thấy Văn Vũ nhà ta thế nào?"
Trước đây, bà mối đã nói với ta, phu quân họ Lương, tên là Văn Vũ, tự Thanh Tùng.
"Rất tốt..." Ta cúi đầu, hai má ửng hồng, tim đập hơi nhanh.
Vận dụng hết những gì mình học được, ta nói: "Phu quân… chàng ấy... dung mạo tuấn tú, khí chất thanh cao như cây tùng, vừa đẹp trai vừa nho nhã!"
"Tốt, tốt!" Mẹ chồng cười kéo tay ta, rồi lại thở dài nói, "Chỉ tiếc là Văn Vũ hiện giờ đang bị bệnh, sau này cũng không biết sẽ thế nào. Làm phiền con vất vả chăm sóc nó rồi..."
Ta khẽ gật đầu: "Gả chim theo chim, gả cây theo cây. Con đã là dâu nhà họ Lương, đương nhiên phải cùng phu quân đồng cam cộng khổ, chia ngọt sẻ bùi!"
Ta cẩn thận trả lời, cố gắng không để lộ ra vẻ ngu dốt của mình.
"Nghe con nói chuyện, hình như là có học hành?" Quả nhiên, mẹ chồng hỏi.
Ta gật đầu: "Con biết đọc, biết viết một chút ạ."
"Nếu con thích đọc sách, viết chữ, sau này cứ để Văn Vũ dạy con." Mẹ chồng dịu dàng vỗ tay ta.
Ta hơi ngạc nhiên.
Bà ấy thật khác với mẹ ta.
/14
|