Nghiêm Thấm Huyên vẻ mặt ngây ngốc nhìn cuốn sổ màu đen kia, hoài nghi mình đang ở trong mộng.
Điều này sao có thể? Làm sao có thể?
Đây là người ba từ nhỏ cô luôn kinh sợ cùng kính trọng, là một tay ba đã dùng đầu óc cần có của một thương nhân để khai sáng Nghiêm thị, trong mắt cô ba luôn là người cẩn thận tỉ mỉ không bao giờ phạm lỗi.
Phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể tiếp nhận được sự thật kinh hoàng này?
Trần Uyên Sam nhìn Nghiêm Thấm Huyên ở trong lòng anh run rẩy khóc, tiếng nghẹn ngào vang lên bên tai làm cho anh đau như bị xé rách. Choang một tiếng, ly thủy tinh trong tay anh đã bị bóp nát.
Ngày hôm nay, cô biết chuyện công ty bị thâm hụt tiền bạc, chính mắt thấy anh ra lệnh cho thuộc hạ giết người, biết chuyện người ba mình luôn kính trọng lấy tiền của công ty để đi đánh bạc.
Lòng anh yêu vợ mình nhiều như vậy làm sao có thể chứng kiến được cô chịu khổ sở?
Trần Uyên Sam không để ý tới việc tay đã rớm máu, một tay bế ngang Nghiêm Thấm Huyên lên sải bước vào trong thang máy.
Trong mộng Nghiêm Thấm Huyên cũng không yên ổn, nhíu mày, thỉnh thoảng sẽ vô tình nắm chặt lưng áo của anh, trong miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.
Trần Uyên Sam nằm bên cạnh ôm lấy cô, thỉnh thoảng nắm tay cô thật chặt, vuốt tóc cô, dịu dàng hôn lên trán cô.
Bảo bối. . . . . Không sao. Anh nhỏ giọng an ủi cô, nhẹ nhàng mở bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt của cô ra, mười ngón tay đan xen vào nhau, cau mày đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt cô.
Anh từng cho rằng trong cuộc đời mình tuyệt đối sẽ không phát sinh những chuyện không thể nắm giữ được, thế nhưng vô pháp dự liệu (không cách nào biết trước được), toàn bộ rắc rối lại nối đuôi nhau mà tới.
Mọi việc đã từng luôn luôn được anh nắm giữ trong lòng bàn tay, theo mọi dự liệu của anh, anh chỉ lạnh lùng ngồi nhìn, chờ cho nó xảy ra. Mà giờ đây tất cả đã bị phá vỡ, anh không có cách nào khống chế được những chuyện này xảy ra.
Anh sẽ sợ hãi, anh sẽ hoang mang, anh sẽ không bao giờ biết trước được tương lai của chính mình.
Chữ tình khẽ quấn, cả đời khó thoát.
Anh lẳng lặng ngắm dung nhan khi đang ngủ của cô, vỗ về lưng cô để cô có thể bình tĩnh lại, chờ đến khi cô chìm sâu vào giấc ngủ, anh giúp cô chỉnh lại mép chăn, cẩn thận tắt đèn, nhẹ nhàng đi xuống giường, cầm lấy chìa khóa xe đi ra cửa.
****
Màn đêm bao trùm, Lục Thiêm Lịch từ tầng hầm lên, vừa mới bước ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy một người đứng ở trước mặt hắn.
Thế nào? Vừa mới đến đã cho tôi một quyền hay sao? Lục Thiêm Lịch nhìn thấy người nọ thì sững sờ, ngay sau đó lập tức không chút sợ hãi lạnh lùng nhìn người đối diện.
Mày vẫn còn tới tìm tao? Tiền của công ty tài chính Nam Bắc kia khá đấy chứ? Vốn định rao bán Nghiêm thị sau đó lại đổi ý tự mình độc chiếm rồi hả? Trong giọng nói của hắn hàm chứa một tia trào phúng, lộ ra vẻ lạnh lẽo, Một tay mày che cả thành phố S rồi, Nghiêm Thấm Huyên quả thật có mắt chọn mà.
Tiếu Phan hứa hẹn cái gì với cậu? Trần Uyên Sam tựa người vào tường cắt đứt lời của hắn, lạnh nhạt nói, Hứa hẹn tiền tiêu vặt cho cậu hay là tính mạng của cả cậu và tôi?
Ba chữ tiền tiêu vặt này đã làm cho Lục Thiêm Lịch không thể kiên nhẫn được nữa, xông lên phía trước hung hăng giơ nắm đấm ra.
Trần Uyên Sam không nháy mắt nghiêng người túm lấy, một tay cầm lấy quả đấm của hắn bẻ ngược ra phía sau.
Điều này làm cho cánh tay của Lục Thiêm Lịch như muốn gãy ra, hắn đau đến đỏ cả mắt, khoanh tay tựa vào tường thở hổn hển.
Trần Uyên Sam đi tới bên cạnh từ trên cao nhìn xuống hắn, giọng nói lạnh lẽo, Cậu cho rằng Tiếu Phan là học sinh tiểu học sao? Chỉ vì cậu gây ra xích mích giữa tôi và Thấm Huyên sẽ liền bổ sung khoản tiền thiếu hụt cho cậu? Phải biết nghĩ chứ.
Lục Thiêm Lịch cắn răng hung hăng nhìn anh hồi lâu rồi cất tiếng cười to, Trần Uyên Sam, bên trong nội bộ của mày có gián điệp của Tiếu Phan, lúc nào cũng báo tin tức của mày cho hắn, hắn sẽ phải coi trọng tao, bên trong nội bộ của mày có mâu thuẫn như thế thì lấy gì mà đấu với Tiếu Phan?
Trần Uyên Sam nghe hắn nói thế sắc mặt vẫn không thay đổi, Vậy thì sao? Dừng một chút, anh rút ra một tờ giấy bỏ vào tay Lục Thiêm Lịch, ý bảo hắn mở ra xem một chút.
Lục Thiêm Lịch cau mày dùng cánh tay không bị thương mở tờ giấy ra nhìn, nhất thời cả kinh thất sắc, ngẩng đầu vẻ mặt không thể
Điều này sao có thể? Làm sao có thể?
Đây là người ba từ nhỏ cô luôn kinh sợ cùng kính trọng, là một tay ba đã dùng đầu óc cần có của một thương nhân để khai sáng Nghiêm thị, trong mắt cô ba luôn là người cẩn thận tỉ mỉ không bao giờ phạm lỗi.
Phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể tiếp nhận được sự thật kinh hoàng này?
Trần Uyên Sam nhìn Nghiêm Thấm Huyên ở trong lòng anh run rẩy khóc, tiếng nghẹn ngào vang lên bên tai làm cho anh đau như bị xé rách. Choang một tiếng, ly thủy tinh trong tay anh đã bị bóp nát.
Ngày hôm nay, cô biết chuyện công ty bị thâm hụt tiền bạc, chính mắt thấy anh ra lệnh cho thuộc hạ giết người, biết chuyện người ba mình luôn kính trọng lấy tiền của công ty để đi đánh bạc.
Lòng anh yêu vợ mình nhiều như vậy làm sao có thể chứng kiến được cô chịu khổ sở?
Trần Uyên Sam không để ý tới việc tay đã rớm máu, một tay bế ngang Nghiêm Thấm Huyên lên sải bước vào trong thang máy.
Trong mộng Nghiêm Thấm Huyên cũng không yên ổn, nhíu mày, thỉnh thoảng sẽ vô tình nắm chặt lưng áo của anh, trong miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.
Trần Uyên Sam nằm bên cạnh ôm lấy cô, thỉnh thoảng nắm tay cô thật chặt, vuốt tóc cô, dịu dàng hôn lên trán cô.
Bảo bối. . . . . Không sao. Anh nhỏ giọng an ủi cô, nhẹ nhàng mở bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt của cô ra, mười ngón tay đan xen vào nhau, cau mày đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt cô.
Anh từng cho rằng trong cuộc đời mình tuyệt đối sẽ không phát sinh những chuyện không thể nắm giữ được, thế nhưng vô pháp dự liệu (không cách nào biết trước được), toàn bộ rắc rối lại nối đuôi nhau mà tới.
Mọi việc đã từng luôn luôn được anh nắm giữ trong lòng bàn tay, theo mọi dự liệu của anh, anh chỉ lạnh lùng ngồi nhìn, chờ cho nó xảy ra. Mà giờ đây tất cả đã bị phá vỡ, anh không có cách nào khống chế được những chuyện này xảy ra.
Anh sẽ sợ hãi, anh sẽ hoang mang, anh sẽ không bao giờ biết trước được tương lai của chính mình.
Chữ tình khẽ quấn, cả đời khó thoát.
Anh lẳng lặng ngắm dung nhan khi đang ngủ của cô, vỗ về lưng cô để cô có thể bình tĩnh lại, chờ đến khi cô chìm sâu vào giấc ngủ, anh giúp cô chỉnh lại mép chăn, cẩn thận tắt đèn, nhẹ nhàng đi xuống giường, cầm lấy chìa khóa xe đi ra cửa.
****
Màn đêm bao trùm, Lục Thiêm Lịch từ tầng hầm lên, vừa mới bước ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy một người đứng ở trước mặt hắn.
Thế nào? Vừa mới đến đã cho tôi một quyền hay sao? Lục Thiêm Lịch nhìn thấy người nọ thì sững sờ, ngay sau đó lập tức không chút sợ hãi lạnh lùng nhìn người đối diện.
Mày vẫn còn tới tìm tao? Tiền của công ty tài chính Nam Bắc kia khá đấy chứ? Vốn định rao bán Nghiêm thị sau đó lại đổi ý tự mình độc chiếm rồi hả? Trong giọng nói của hắn hàm chứa một tia trào phúng, lộ ra vẻ lạnh lẽo, Một tay mày che cả thành phố S rồi, Nghiêm Thấm Huyên quả thật có mắt chọn mà.
Tiếu Phan hứa hẹn cái gì với cậu? Trần Uyên Sam tựa người vào tường cắt đứt lời của hắn, lạnh nhạt nói, Hứa hẹn tiền tiêu vặt cho cậu hay là tính mạng của cả cậu và tôi?
Ba chữ tiền tiêu vặt này đã làm cho Lục Thiêm Lịch không thể kiên nhẫn được nữa, xông lên phía trước hung hăng giơ nắm đấm ra.
Trần Uyên Sam không nháy mắt nghiêng người túm lấy, một tay cầm lấy quả đấm của hắn bẻ ngược ra phía sau.
Điều này làm cho cánh tay của Lục Thiêm Lịch như muốn gãy ra, hắn đau đến đỏ cả mắt, khoanh tay tựa vào tường thở hổn hển.
Trần Uyên Sam đi tới bên cạnh từ trên cao nhìn xuống hắn, giọng nói lạnh lẽo, Cậu cho rằng Tiếu Phan là học sinh tiểu học sao? Chỉ vì cậu gây ra xích mích giữa tôi và Thấm Huyên sẽ liền bổ sung khoản tiền thiếu hụt cho cậu? Phải biết nghĩ chứ.
Lục Thiêm Lịch cắn răng hung hăng nhìn anh hồi lâu rồi cất tiếng cười to, Trần Uyên Sam, bên trong nội bộ của mày có gián điệp của Tiếu Phan, lúc nào cũng báo tin tức của mày cho hắn, hắn sẽ phải coi trọng tao, bên trong nội bộ của mày có mâu thuẫn như thế thì lấy gì mà đấu với Tiếu Phan?
Trần Uyên Sam nghe hắn nói thế sắc mặt vẫn không thay đổi, Vậy thì sao? Dừng một chút, anh rút ra một tờ giấy bỏ vào tay Lục Thiêm Lịch, ý bảo hắn mở ra xem một chút.
Lục Thiêm Lịch cau mày dùng cánh tay không bị thương mở tờ giấy ra nhìn, nhất thời cả kinh thất sắc, ngẩng đầu vẻ mặt không thể
/59
|