Cô quay lại nhìn hắn thêm vài lần, cắn răng gật đầu một cái, không do dự chạy xuống cầu thang như điên.
Kim Tuấn che vết thương trên vai lại bước mấy bước, vừa mới nhấc phiến đá trở lại vị trí ban đầu, thuộc hạ của Tiếu Phan đã đuổi tới cửa, Kim Tuấn mày đúng là kẻ ăn cây táo rào cây sung (Nhận lợi ích từ của nơi này nhưng lại bán sức cho nơi khác)!
Lúc này ánh mắt hắn không cảm xúc, không đợi cho đối phương kịp phản ứng, hướng họng súng về phía họ bóp cò.
Sau khi kết thúc hắn đá mấy thi thể trên mặt đất, ngoảnh lại nhìn phiến đá kia mấy lần, kéo lê cái ghế trên sàn, bước ra ngoài.
***
Trần Uyên Sam một đường chạy tới cảng khẩu, nhìn quanh, nhíu nhíu mày hỏi Diêm Giang bên cạnh, Từ bên trong khoang tàu chạy ra thì lối ra ở đâu?
Diêm Giang nhìn vào bản đồ điện tử, vừa mới đưa ngón tay ra chỉ, thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé bò từ trong tàu ra chạy tới chỗ bọn họ đang đứng.
Trần Uyên Sam sửng sốt hai giây, lập tức liều chết chạy về phía người kia.
Lúc này ở trên sàn tàu Tiếu Phan theo dõi biến hóa ở dưới mặt đất, híp mắt cầm súng nhắm vào Trần Uyên Sam đang chạy tới bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, bóp cò.
Diêm Giang đứng phía sau thấy Tiếu Phan cầm súng nhắm vào Trần Uyên Sam, hét lên, Cẩn thận ——!
Ánh mắt Trần Uyên Sam di chuyển, đột nhiên nhanh như tia chớp vươn tay ra đẩy Nghiêm Thấm Huyên xuống, cô bị đẩy mạnh ngã xuống đất, trong gang tấc viên đạn bay sượt qua vai cô.
Đám người của Trần Uyên Sam cũng đã chạy lại bên cạnh Trần Uyên Sam và Nghiêm Thấm Huyên, Trần Uyên Sam ôm lấy Nghiêm Thấm Huyên đã hôn mê bất tỉnh, hét to, Đi!
. . .
Trong sương mù Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm thấy trên trán có cảm giác nhoi nhói, ánh đèn sáng choang đâm vào mắt cô, cô cảm thấy cả người từ đầu đến chân đều mệt mỏi, muốn mở mắt cũng không mở được, lại tiếp tục nhắm mắt chìm vào hư vô.
Buổi tối ngày hôm sau, cô mới chỉ có chút tỉnh táo, cảm giác đau đớn bên vai trái truyền đến, cô khẽ hít vào một hơi, vừa mới mở mắt đã nhìn thấy con ngươi sâu thẳm quen thuộc.
Quanh cằm Trần Uyên Sam mọc râu lún phún, mắt giống như bị bụi bay vào đỏ như máu, hình như anh vẫn còn có chút không thể tin được là cô đã tỉnh lại, khẽ giật mình nhìn người trước mắt.
Sống mũi cô cay cay, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng như muốn trào lên, cố gắng kìm nén đau đớn trên trán, nhẹ nhàng mỉm cười với anh.
Toàn thân Trần Uyên Sam chấn động, anh còn chưa phản ứng kịp, nước mắt Tách đã rớt xuống.
Anh vươn tay ôm cô thật chặt vào trong ngực, ôm chặt đến nỗi xương cốt trên người cô như muốn vỡ vụn, Nghiêm Thấm Huyên gắt gao ôm lấy bờ vai của anh, nước mắt rơi xuống làm cho cổ áo sơ mi của anh ướt nhẹp.
Qua một lúc lâu anh mới buông cô ra, từ từ quỳ gối bên mép giường trên sàn nhà nắm tay của cô khàn khàn nói từng câu từng chữ: Cái ngày em bị bắt cóc đó anh đã suy nghĩ, anh có thể cho Tiếu Phan lấy đi tất cả cơ nghiệp cùng tài sản, hay kể cả đầu của anh.
Nghiêm Thấm Huyên nhìn anh, mắt đã bị tầng nước bao phủ có chút mơ hồ.
Nhưng nếu như em chết, trên thế giới này ngay cả ba chữ Trần Uyên Sam cũng không còn tồn tại nữa.
Nếu như không có em, cho dù anh có sống qua loa như thế nào, cũng chỉ là một cái xác không hồn. Vài năm nay anh chỉ có một mình, không vướng víu, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày có một người có thể làm cho anh không màng sống chết tới như thế.
Đời này anh đã trao toàn bộ tình cảm của anh cho em, bao gồm cả mạng sống của anh.
***
May mắn trên người Nghiêm Thấm Huyên không có vết thương gì quá lớn, trừ việc trán bị thương cùng với vết thương trên bả vai do Trần Uyên Sam bất đắc dĩ đập phải, cơ hồ không có gì đáng ngại, chỉ là trong bụng cô còn có đứa bé, thật đúng là dọa cho Trần Uyên Sam mất nửa cái mạng rồi.
Anh đưa cô về căn cứ, nhanh chóng mời bác sĩ tới kiểm tra toàn thân cho cô, mặc dù cô gặp va chạm, chạy nhanh cùng với nhiều vấn đề khác, thế nhưng thật kì lạ là đứa bé trong bụng lại không gặp vấn đề gì.
Trần Uyên Sam khi nghe bác sĩ chuẩn đoán thì thở dài một tiếng, lắc đầu nói với bác sĩ, Đứa bé của tôi so với tôi còn lợi hại hơn.
Kể từ sau khi Nghiêm Thấm Huyên tỉnh lại, anh một tấc cũng không rời cô, lúc cô đi vệ sinh cũng phải đứng ở cửa nhà vệ sinh chờ cô, cô dở khóc dở cười nói anh đã lo lắng quá mức rồi, người đã ở đây dưới tầm mắt của anh rồi còn có thể gặp chuyện gì được nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của anh, cô không thể nói nổi gì nữa.
Suy bụng ta ra bụng người, cô biết bảy ngày nay anh rất khổ sở, khi đó chỉ trong một giây thôi, có lẽ hai người đã âm dương cách biệt, không có đường lui nữa.
Trần thiếu. . . . . . Diêm Giang gõ cửa đi vào, định nói gì đó, đã nhìn thấy Trần Uyên Sam tựa người vào giường nhìn vật gì đó, trong ngực là Nghiêm Thấm Huyên đang say ngủ.
Diêm Giang biết lúc này cho dù sự tình gấp gáp thế nào đi chăng nữa cũng phải để sang một bên, gật đầu với anh xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Thân thể Nghiêm Thấm Huyên rốt cuộc cũng hồi phục lại, chỉ là cả ngày nghỉ ngơi trên giường, ngủ một mạch từ tối đến trưa ngày hôm sau, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy cái cằm
/59
|