Thứ nữ tiểu thiếp dám ở trên đầu đích nữ tác oai tác quái, trên quốc pháp ( luật lệ quốc gia) tuyệt không cho phép chuyện này xảy ra, Tề quốc phân chia đẳng cấp rất nghiêm khắc, đích nữ chính thê thân phận cao quý, chi phí ăn mặc sinh hoạt cao xa hơn thứ nữ tiểu thiếp rất nhiều, hài tử do thị thiếp sinh ra, không có tư cách ngồi chung bàn cơm với đích nữ chính thê.
Thật may trên quốc pháp còn có quy định, thị thiếp không được phù chính nếu không sẽ bị pháp luật xử theo tội ‘coi rẻ hoàng thất’. nếu không vì lý do đó thì có lẽ bây giờ mẹ con Triệu thị đã trắng trợn leo lên vị trí vợ cà và đích nữ dòng chính.
Tiêu lão gia trợn mắt, thân thể thoáng một cái ngã xuống, nếu không phải người làm nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp, có lẽ bây giờ đã nằm trên đất.
Tiêu Yên lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, không lịch sự đả kích đối phương thì sao. Nàng còn chưa có ý định thu tay đây.
Tiêu Yên bị đưa đi, lúc đi ngang qua Tiêu Uyển liền ngừng lại một lát, ghé vào bân tai nàng cười nói :
“Tiêu gia tứ tiểu thư bề ngoài đoan trang hào phóng, thế nhưng lại học thanh lâu bán thịt, hơn nữa so với kỹ nữ còn thành thạo hơn, muội muội tốt, tỷ tỷ ta thật sự cúi đầu bội phuc muội.”
“Muội muội, tỷ tỷ nhắc nhở ngươi cẩn thận một chút, nhất thời tham khoái lạc, coi chừng trong bụng lưu lại mầm mống, tỷ tỷ chúc ngươi sớm sinh quý tử, à quên…..Muội muội, hiện tại muội có muốn tỷ tỷ tìm hai người bà tử tới giúp ngơi xem một chút không ?”
Trên mặt Tiêu Uyển nháy mắt xuất hiện các loại biểu tình, tức giận, xấu hổ, sợ hãi, căm hận……..
Sau khi mọi người xem kịch vui đã tản đi, tại rừng cây Hợp Hoan cách tảng đá xanh Tiêu Yên ngủ trưa một khoảng, trên cành lá lộ ra một vạt áo màu đỏ.
“Công tử, ngài không hiền hậu, sao lại thả tiểu Hồng ra dọa người, Tiêu đại tiểu thư thật đáng thương, bị tiểu Hồng dọa sợ chưa nói, còn bị muội muội ruột tính kế hãm hại….”
“Chẳng lẽ ngươi không thấy bộ dáng sợ hãi của nàng khiến ta thật vui vẻ ? So với tiểu Hồng còn thú vị hơn.” ( Nam 9 lên sàn. Chẳng biết nên bảo anh phúc hắc hay nói anh BT nữa :D )
“Híc, đúng là vậy, nhưng mà ta thấy lời nói của nàng thú vị hơn, công tử, Tiêu đại tiểu thư sao không cãi lại ạ ?”
“Lãng phí sức lực.”
Nàng đương nhiên biết cho dù nàng có nói rách cổ họng cũng không có ai tin, cần gì lãng phí sức lực, lí trí thấy rõ sự việc, nhìn thấu lòng người.
Thật may trên quốc pháp còn có quy định, thị thiếp không được phù chính nếu không sẽ bị pháp luật xử theo tội ‘coi rẻ hoàng thất’. nếu không vì lý do đó thì có lẽ bây giờ mẹ con Triệu thị đã trắng trợn leo lên vị trí vợ cà và đích nữ dòng chính.
Tiêu lão gia trợn mắt, thân thể thoáng một cái ngã xuống, nếu không phải người làm nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp, có lẽ bây giờ đã nằm trên đất.
Tiêu Yên lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, không lịch sự đả kích đối phương thì sao. Nàng còn chưa có ý định thu tay đây.
Tiêu Yên bị đưa đi, lúc đi ngang qua Tiêu Uyển liền ngừng lại một lát, ghé vào bân tai nàng cười nói :
“Tiêu gia tứ tiểu thư bề ngoài đoan trang hào phóng, thế nhưng lại học thanh lâu bán thịt, hơn nữa so với kỹ nữ còn thành thạo hơn, muội muội tốt, tỷ tỷ ta thật sự cúi đầu bội phuc muội.”
“Muội muội, tỷ tỷ nhắc nhở ngươi cẩn thận một chút, nhất thời tham khoái lạc, coi chừng trong bụng lưu lại mầm mống, tỷ tỷ chúc ngươi sớm sinh quý tử, à quên…..Muội muội, hiện tại muội có muốn tỷ tỷ tìm hai người bà tử tới giúp ngơi xem một chút không ?”
Trên mặt Tiêu Uyển nháy mắt xuất hiện các loại biểu tình, tức giận, xấu hổ, sợ hãi, căm hận……..
Sau khi mọi người xem kịch vui đã tản đi, tại rừng cây Hợp Hoan cách tảng đá xanh Tiêu Yên ngủ trưa một khoảng, trên cành lá lộ ra một vạt áo màu đỏ.
“Công tử, ngài không hiền hậu, sao lại thả tiểu Hồng ra dọa người, Tiêu đại tiểu thư thật đáng thương, bị tiểu Hồng dọa sợ chưa nói, còn bị muội muội ruột tính kế hãm hại….”
“Chẳng lẽ ngươi không thấy bộ dáng sợ hãi của nàng khiến ta thật vui vẻ ? So với tiểu Hồng còn thú vị hơn.” ( Nam 9 lên sàn. Chẳng biết nên bảo anh phúc hắc hay nói anh BT nữa :D )
“Híc, đúng là vậy, nhưng mà ta thấy lời nói của nàng thú vị hơn, công tử, Tiêu đại tiểu thư sao không cãi lại ạ ?”
“Lãng phí sức lực.”
Nàng đương nhiên biết cho dù nàng có nói rách cổ họng cũng không có ai tin, cần gì lãng phí sức lực, lí trí thấy rõ sự việc, nhìn thấu lòng người.
/310
|