Lý Trường Thuận liếc Tiêu lão gia một cái, kì quái nói: “Vất vả một chút nhưng so với việc hồ đồ mà mất đi tính mạng vẫn tốt hơn, lão nô được Quý phi ra lệnh đến đón biểu tiểu thư vào cung, nếu xảy ra chuyện gì, đến đầu lão nô cũng không giữ được.”
“Công công nói rất đúng, Tiêu Yên nín cười, thành thật gật đầu.
Lý Trường Thuận cười hòa ái, lại tuôn ra một câu khiến Tiêu lão gia thấp thỏm lo âu.
“Nếu Tiêu lão gia không tra được việc này, vậy…giao cho Tống tri châu Tống đại nhân thẩm tra là được, Tống đại nhân quang minh chính đại, nhất định sẽ tra rõ mọi việc, chắc chắn sẽ tìm ra manh mối….xem xem kẻ nào to gan lớn mật, dám ra tay với người của Quý phi nương nương.”
Tiêu Yên vội vàng cắn môi quay đầu đi, sợ nhịn không được mà cười ra tiếng.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, mới vừa rồi nàng còn tiếc rẻ không nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mẹ con Triệu thị, lại không ngờ…. Lý Trường Thuận lại rõ ràng tâm tư của nàng như vậy.
Xem ra, rời khỏi đây thì tám chín phần là đến quý phủ Tống tri châu để ở.
Tiêu Yên nhịn không được vui vẻ, việc này giao cho Tống đại nhân, thì dù Triệu thị không hạ thủ thì bà ta cũng vẫn là hung thủ.
Trong nha môn có không ít biện pháp có thể khiến bà ta nhận tội.
Tiêu lão gia nghe xong trợn tròn mắt, giao cho…. Tống tri châu thẩm tra? Vậy chẳng phải…….
Tiêu lão gia vội vàng ngăn Lý Trường Thuận lại, hoảng loạn nói: “Lý công công, Lý công công…. Loại chuyện nhỏ nhặt này sao có thể quấy rầy Tống đại nhân, hay là…. Để lão phu tự xử lý đi….”
Càng lo lắng càng nói bậy, nói bậy là nói sai, nói sai sẽ khiến hậu quả không thể nào lường trước được.
Lý công công nở nụ cười, rất nghiêm chỉnh, rất có hảo cảm.
“Chuyện nhỏ? Thì ra trong mắt Tiêu lão gia, người mưu hại dòng chính nữ lại còn là cháu bên ngoại của Quý phi nương nương là chuyện nhỏ, ngược lại lão phu cũng muốn biết trong mắt Tiêu lão gia cái gì mới là đại sự?”.
“Lão phu….lão phu không có ý này, lão phu…….”
Lý Trường Thuận tức giận phất tay, không để Tiêu lão gia nói tiếp.
“Được rồi, lão nô hiểu ý của Tiêu lão gia, trog lòng ngài biểu tiểu thư là chuyện nhỏ, nhưng trong lòng Quý phi lại là bảo bối, người dám mưu hại biểu tiểu thư nương nương nhất định không bỏ qua, Tam hoàng Tử cùng Ngũ điện hạ cũng nhất định không tha thứ.”
“Công công nói rất đúng, Tiêu Yên nín cười, thành thật gật đầu.
Lý Trường Thuận cười hòa ái, lại tuôn ra một câu khiến Tiêu lão gia thấp thỏm lo âu.
“Nếu Tiêu lão gia không tra được việc này, vậy…giao cho Tống tri châu Tống đại nhân thẩm tra là được, Tống đại nhân quang minh chính đại, nhất định sẽ tra rõ mọi việc, chắc chắn sẽ tìm ra manh mối….xem xem kẻ nào to gan lớn mật, dám ra tay với người của Quý phi nương nương.”
Tiêu Yên vội vàng cắn môi quay đầu đi, sợ nhịn không được mà cười ra tiếng.
Quả nhiên gừng càng già càng cay, mới vừa rồi nàng còn tiếc rẻ không nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mẹ con Triệu thị, lại không ngờ…. Lý Trường Thuận lại rõ ràng tâm tư của nàng như vậy.
Xem ra, rời khỏi đây thì tám chín phần là đến quý phủ Tống tri châu để ở.
Tiêu Yên nhịn không được vui vẻ, việc này giao cho Tống đại nhân, thì dù Triệu thị không hạ thủ thì bà ta cũng vẫn là hung thủ.
Trong nha môn có không ít biện pháp có thể khiến bà ta nhận tội.
Tiêu lão gia nghe xong trợn tròn mắt, giao cho…. Tống tri châu thẩm tra? Vậy chẳng phải…….
Tiêu lão gia vội vàng ngăn Lý Trường Thuận lại, hoảng loạn nói: “Lý công công, Lý công công…. Loại chuyện nhỏ nhặt này sao có thể quấy rầy Tống đại nhân, hay là…. Để lão phu tự xử lý đi….”
Càng lo lắng càng nói bậy, nói bậy là nói sai, nói sai sẽ khiến hậu quả không thể nào lường trước được.
Lý công công nở nụ cười, rất nghiêm chỉnh, rất có hảo cảm.
“Chuyện nhỏ? Thì ra trong mắt Tiêu lão gia, người mưu hại dòng chính nữ lại còn là cháu bên ngoại của Quý phi nương nương là chuyện nhỏ, ngược lại lão phu cũng muốn biết trong mắt Tiêu lão gia cái gì mới là đại sự?”.
“Lão phu….lão phu không có ý này, lão phu…….”
Lý Trường Thuận tức giận phất tay, không để Tiêu lão gia nói tiếp.
“Được rồi, lão nô hiểu ý của Tiêu lão gia, trog lòng ngài biểu tiểu thư là chuyện nhỏ, nhưng trong lòng Quý phi lại là bảo bối, người dám mưu hại biểu tiểu thư nương nương nhất định không bỏ qua, Tam hoàng Tử cùng Ngũ điện hạ cũng nhất định không tha thứ.”
/310
|