Tiêu Yên cảm thấy nói như vậy thì các nàng phải tự hiểu.
Lúc này, nàng tuyệt đối không nhân từ nương tay, nếu như các nàng có vận khí tốt có thể thoát chết trong tay Tồng đại nhân. Vậy… nàng cũng không ngại lặng lẽ cho họ một đao.
Tiêu Yên tin tưởng Chu lão gia nhất định sẽ hết lòng hỗ trợ.
Ngàn vạn không nên cùng nàng lôi kéo tình tỷ muội, hay ràng buộc huyết thống, nàng chẳng qua chỉ biết mình tạm thời vượt qua một ải, sinh mệnh sau này có thể sống bao lâu còn chưa biết, lấy đâu ra tâm tư quản chuyện khỉ gió của họ làm gì.
Tiêu lão gia biết Triệu thị lúc này đã thua triệt để, cũng biết rằng nếu Tiêu Yên nói hắn ái thiếp diệt thê, sợ rằng bản thân cũng khó giữ được tính mạng.
Cho nên lúc Triệu thị đau khổ cầu xin, dù đau lòng muốn chết, nhưng vẫn không đứng ra góp lời, sợ sẽ kích thích đến Tiêu Yên.
Nhưng dù có kích thích hay không thì người ta cũng không bỏ qua cho mẹ con Triệu thị, điều này khiến Tiêu lão gia từng thương vợ yêu con chịu không nổi.
Không chừa sĩ diện, liền lộ ra bộ mặt dạy dỗ nữ nhi, giảng dạy như một “từ phụ” :
“Yên nhi, con…sao con có thể không chút tình cảm, các nàng là thân muội muội của con, con là tỷ a, mặc kệ Triệu thị làm gì, nhưng con cùng Uyển nhi đều chảy dòng máu Tiêu gia, sao con có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết…”
Tiêu Yên cùng Thúy Trúc đứng xem nãy giờ, ôm bụng cưới đến không đứng thẳng được.
Đợi cười xong, mới thở gấp nói: “Trước kia… trước kia khi ta bị hành hạ, bị Uyển nhi của ngươi dùng chân giẫm đạp…lên mặt, bị ái thiếp của ngươi đánh đến nỗi không thể nhúc nhích…ừ, sao lúc đó lại không nghe ngươi nói một tiếng Ta là thân tỷ tỷ của nàng a?
Lúc hạ Con Báo Hương, vì cái gì các nàng lại không nghĩ qua ‘không thể trơ mắt nhìn ta đi tìm chết’ , hiện tại bám vào thân thích, ngươi không biết là đã quá muộn?”
Tiêu lão gia bị chặn họng đến không thể phản đối, khí thế vừa rồi thoáng cái biến mất, chỉ há miệng hồi lâu nhưng không thể nói một câu.
“Nhưng là… nhưng là chẳng phải ngươi vẫn hoàn hảo đứng tại đây sao, bất kể các nàng đã làm gì, chẳng phải ngươi vẫn hoàn hảo còn sống sao?”
Tiêu lão gia lựa chọn mù mắt, hắn nguyện không nhìn thấy mẹ con Triệu thị tìm mọi cách hãm hại Tiêu Yên, hắn… chỉ nhìn thấy ái thiếp cùng ái nữ sắp phải chết.
Lúc này, nàng tuyệt đối không nhân từ nương tay, nếu như các nàng có vận khí tốt có thể thoát chết trong tay Tồng đại nhân. Vậy… nàng cũng không ngại lặng lẽ cho họ một đao.
Tiêu Yên tin tưởng Chu lão gia nhất định sẽ hết lòng hỗ trợ.
Ngàn vạn không nên cùng nàng lôi kéo tình tỷ muội, hay ràng buộc huyết thống, nàng chẳng qua chỉ biết mình tạm thời vượt qua một ải, sinh mệnh sau này có thể sống bao lâu còn chưa biết, lấy đâu ra tâm tư quản chuyện khỉ gió của họ làm gì.
Tiêu lão gia biết Triệu thị lúc này đã thua triệt để, cũng biết rằng nếu Tiêu Yên nói hắn ái thiếp diệt thê, sợ rằng bản thân cũng khó giữ được tính mạng.
Cho nên lúc Triệu thị đau khổ cầu xin, dù đau lòng muốn chết, nhưng vẫn không đứng ra góp lời, sợ sẽ kích thích đến Tiêu Yên.
Nhưng dù có kích thích hay không thì người ta cũng không bỏ qua cho mẹ con Triệu thị, điều này khiến Tiêu lão gia từng thương vợ yêu con chịu không nổi.
Không chừa sĩ diện, liền lộ ra bộ mặt dạy dỗ nữ nhi, giảng dạy như một “từ phụ” :
“Yên nhi, con…sao con có thể không chút tình cảm, các nàng là thân muội muội của con, con là tỷ a, mặc kệ Triệu thị làm gì, nhưng con cùng Uyển nhi đều chảy dòng máu Tiêu gia, sao con có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết…”
Tiêu Yên cùng Thúy Trúc đứng xem nãy giờ, ôm bụng cưới đến không đứng thẳng được.
Đợi cười xong, mới thở gấp nói: “Trước kia… trước kia khi ta bị hành hạ, bị Uyển nhi của ngươi dùng chân giẫm đạp…lên mặt, bị ái thiếp của ngươi đánh đến nỗi không thể nhúc nhích…ừ, sao lúc đó lại không nghe ngươi nói một tiếng Ta là thân tỷ tỷ của nàng a?
Lúc hạ Con Báo Hương, vì cái gì các nàng lại không nghĩ qua ‘không thể trơ mắt nhìn ta đi tìm chết’ , hiện tại bám vào thân thích, ngươi không biết là đã quá muộn?”
Tiêu lão gia bị chặn họng đến không thể phản đối, khí thế vừa rồi thoáng cái biến mất, chỉ há miệng hồi lâu nhưng không thể nói một câu.
“Nhưng là… nhưng là chẳng phải ngươi vẫn hoàn hảo đứng tại đây sao, bất kể các nàng đã làm gì, chẳng phải ngươi vẫn hoàn hảo còn sống sao?”
Tiêu lão gia lựa chọn mù mắt, hắn nguyện không nhìn thấy mẹ con Triệu thị tìm mọi cách hãm hại Tiêu Yên, hắn… chỉ nhìn thấy ái thiếp cùng ái nữ sắp phải chết.
/310
|