Edit: Hạ Uyển
Trên mặt Lâu Tâm Nguyệt không còn chút huyết sắc, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Yên, duỗi ra ngón tay chỉ vào mũi của nàng:
“Ngươi…”
Tiêu Yên đưa tay đè xuống móng vuốt của Lâu Tâm Nguyệt, đón lấy lời của nàng.
“Ngươi nếu đã nói đến Mai Quý phi, vậy ta cũng tới nói một chút, ngươi biết rõ ta là người của Mai Quý phi, không được ta đồng ý mà đã đoạt thứ thuộc về ta, ta có thể cho rằng ngươi không thèm đem Mai Quý phi để vào mắt hay không?”
“Ta…”
“Ta biết rõ ngươi muốn nói cái gì, đúng là… Ngươi nói Mai Quý phi phải nghe lời ngươi, vẫn là nghe ta, Nha… Ta còn nghe nói năm đó, bệ hạ đem ngươi chỉ hôn cho Tam biểu ca của ta, đúng là ngươi không muốn leo lên quyền quý, cho nên cự tuyệt, ai ui, dì ta mỗi lần nói đến đều rất tức giận đây.”
“Ta thật thương Tam biểu ca, đường đường là hoàng tử, được bệ hạ sủng ái, lại bị một cái đại thần chi nữ là ngươi làm nhục, ngươi nói trong lòng hắn có tức giận bất bình hay không?”
Lâu Tâm Nguyệt cả kinh, nàng đương nhiên biết rõ Mai Quý phi đối với nàng có hận ý, cho nên mỗi lần vào cung, nàng đều tận lực giảm bớt số lần xuất hiện ở chỗ có Mai Quý phi.
Đúng là… Nàng không nghĩ tới, chuyện cách nhiều năm như vậy, Mai Quý phi lại không có để xuống.
Mai Quý phi làm người như thế nào, người ở ngoài cung mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng tính tình của nàng vẫn có thể biết một chút, trời sinh tính mạnh mẽ, rất sĩ diện, hơn nữa đặc biệt yêu thương hai đứa con trai của mình.
Nghĩ tới đây Lâu Tâm Nguyệt không khỏi bắt đầu sợ lên, Mai Quý phi có lẽ thật sự sẽ không bỏ qua cho nàng.
Lúc hai người đối chọi gay gắt, Hoàng hậu đã lạnh nhạt phân phó, cuộc thi tài nghệ có thể bắt đầu, đầu tiên tất là “Cho mời người có thẻ bài thứ nhất.”
Mắt thấy có thái giám đi tới chỗ các nàng, trong đầu Tiêu Yên đột nhiên xẹt qua một cái ý niệm to gan, nàng nhấc cánh tay cầm thẻ bài thứ nhất lên.
“Nếu Lâu tiểu thư không muốn ra, cho ta là người biểu diễn đầu tiên, Tiêu Yên nếu từ chối thì bất kính, bất quá… Ngươi cũng không nên hối hận a.”
Một câu nói làm cho Lâu Tâm Nguyệt toàn thân lạnh lẽo, nàng tự an ủi mình, bất kể như thế nào, Tiêu Yên cầm đi thẻ bài số một, đây đối với nàng là có lợi nhất.
Tiêu Yên chờ thái giám đi đến trước mặt Lâu Tâm Nguyệt, đang muốn mở miệng, mới chậm chạp mà lộ ra thẻ bài.
“Công công, thẻ bài số một ở chỗ này.”
Nhìn Lâu Tâm Nguyệt lúng túng, sắc mặt trắng bệch, Tiêu Yên trong lòng thoải mái, nàng cố ý làm cho nàng xấu mặt, ai bảo ngươi cứ muốn cùng bổn cô nương đấu.
Trên mặt Lâu Tâm Nguyệt không còn chút huyết sắc, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Yên, duỗi ra ngón tay chỉ vào mũi của nàng:
“Ngươi…”
Tiêu Yên đưa tay đè xuống móng vuốt của Lâu Tâm Nguyệt, đón lấy lời của nàng.
“Ngươi nếu đã nói đến Mai Quý phi, vậy ta cũng tới nói một chút, ngươi biết rõ ta là người của Mai Quý phi, không được ta đồng ý mà đã đoạt thứ thuộc về ta, ta có thể cho rằng ngươi không thèm đem Mai Quý phi để vào mắt hay không?”
“Ta…”
“Ta biết rõ ngươi muốn nói cái gì, đúng là… Ngươi nói Mai Quý phi phải nghe lời ngươi, vẫn là nghe ta, Nha… Ta còn nghe nói năm đó, bệ hạ đem ngươi chỉ hôn cho Tam biểu ca của ta, đúng là ngươi không muốn leo lên quyền quý, cho nên cự tuyệt, ai ui, dì ta mỗi lần nói đến đều rất tức giận đây.”
“Ta thật thương Tam biểu ca, đường đường là hoàng tử, được bệ hạ sủng ái, lại bị một cái đại thần chi nữ là ngươi làm nhục, ngươi nói trong lòng hắn có tức giận bất bình hay không?”
Lâu Tâm Nguyệt cả kinh, nàng đương nhiên biết rõ Mai Quý phi đối với nàng có hận ý, cho nên mỗi lần vào cung, nàng đều tận lực giảm bớt số lần xuất hiện ở chỗ có Mai Quý phi.
Đúng là… Nàng không nghĩ tới, chuyện cách nhiều năm như vậy, Mai Quý phi lại không có để xuống.
Mai Quý phi làm người như thế nào, người ở ngoài cung mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng tính tình của nàng vẫn có thể biết một chút, trời sinh tính mạnh mẽ, rất sĩ diện, hơn nữa đặc biệt yêu thương hai đứa con trai của mình.
Nghĩ tới đây Lâu Tâm Nguyệt không khỏi bắt đầu sợ lên, Mai Quý phi có lẽ thật sự sẽ không bỏ qua cho nàng.
Lúc hai người đối chọi gay gắt, Hoàng hậu đã lạnh nhạt phân phó, cuộc thi tài nghệ có thể bắt đầu, đầu tiên tất là “Cho mời người có thẻ bài thứ nhất.”
Mắt thấy có thái giám đi tới chỗ các nàng, trong đầu Tiêu Yên đột nhiên xẹt qua một cái ý niệm to gan, nàng nhấc cánh tay cầm thẻ bài thứ nhất lên.
“Nếu Lâu tiểu thư không muốn ra, cho ta là người biểu diễn đầu tiên, Tiêu Yên nếu từ chối thì bất kính, bất quá… Ngươi cũng không nên hối hận a.”
Một câu nói làm cho Lâu Tâm Nguyệt toàn thân lạnh lẽo, nàng tự an ủi mình, bất kể như thế nào, Tiêu Yên cầm đi thẻ bài số một, đây đối với nàng là có lợi nhất.
Tiêu Yên chờ thái giám đi đến trước mặt Lâu Tâm Nguyệt, đang muốn mở miệng, mới chậm chạp mà lộ ra thẻ bài.
“Công công, thẻ bài số một ở chỗ này.”
Nhìn Lâu Tâm Nguyệt lúng túng, sắc mặt trắng bệch, Tiêu Yên trong lòng thoải mái, nàng cố ý làm cho nàng xấu mặt, ai bảo ngươi cứ muốn cùng bổn cô nương đấu.
/310
|