Cảm Ơn Em! Vì Đã Đến Và Yêu Anh

Chương 16: Đề Nghị Thi Hát

/91


Ba ngày sau, Thuyết Thuyết được xuất viện. Hôm nay cô cao hứng đi bộ đến trường, chắc là vì mấy ngày nay ở trong bệnh viện ngột ngạt quá nên đi bộ để hít thở không khí trong lành.

"Bing bing" Một chiếc BMW mui trần đi sát cô, một chàng trai tháo chiếc kính mát xuống rồi nở một nụ cười chết người, nói:

-Em xuất viện rồi à? Đã khỏe chưa mà đi học lại vậy?

Thuyết Thuyết lúc đầu rất tức giận vì lí do cô bị Tô Di đánh chính là bị hiểu nhầm với anh, nhưng cô đã suy nghĩ kĩ lại thì Tuấn Kỷ cũng không có lỗi, lỗi ở Tô Di quá yêu anh ta mà mất đi lí trí thôi. Giờ thì cô cũng xem anh là bạn rồi.

-Em khỏe rồi. Cảm ơn anh.-Thuyết Thuyết cười tươi nhìn anh.

-Tại sao lại đi bộ vậy? Có cần anh cho quá giang không nè.-Tuấn Kỷ nói.

-Ơ thôi ạ. Em thích đi bộ hơn.-Cô xua tay.

Có cho tiền cô cũng không dám trèo lên xe của anh đâu. Lúc trước chỉ mới nói chuyện với anh vài câu đã bị đánh nhập viện rồi, giờ lại đi học cùng với anh thì cô không biết Tô Di sẽ làm gì cô nữa đây.

-Không sao đâu.-Tuấn Kỷ mỉm cười.

-Em cảm ơn anh, nhưng em thích đi bộ hơn thật đấy ạ.-Cô không có ý định chấp nhận đi cùng với anh.

-Vậy em đi cẩn thận nhé! Anh đi trước đây.-Tuấn Kỷ nói rồi phóng xe đi.

Thuyết Thuyết khẽ thở phù nhẹ nhõm, thật là may quá đi.

Cô vừa vào đến lớp ai ai cũng xôn xao, không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng không phải về cô như vậy thì tốt. Sau khi ngồi vào chỗ cô loáng thoáng nghe thấy họ đang bàn về cuộc thi hát. Chắc là quan trọng lắm nên mới quan tâm như vậy.

Đột nhiên tiếng điện thoại báo tin nhắn của Thuyết Thuyết vang lên, nhìn vào màn hình để chữ điện thoại của Hàn Phong, cô thầm cười, mắt nhìn vào màn hình

“Giờ giải lao nhóc xuống phòng nhạc nha, anh có quà cho nhóc đó ”

“Em biết rồi, cảm ơn anh đã đưa em vào bệnh viện”

Sau khi đọc lại phần tin nhắn bấm nút send rồi thầm cười, còn anh khi nhận được tin nhắn cũng cười vui vẻ. Lâu rồi, anh chưa được vui như thế, cũng ba năm rồi nhỉ?

Giờ giải lao đến như lời hẹn, Thuyết Thuyết xuống phòng nhạc gặp Hàn Phong, thấy anh đang ngồi ngay cây đàn piano, Thuyết Thuyết bước lại gần anh lên tiếng trêu chọc:

-Chà hôm nay anh Hàn Phong nổi hứng chơi piano ta? Sao để ý ai để lấy lòng à?

-Để ý nhóc thì có, hôm nay gan nhỉ dám chọc anh sao?-Hàn Phong véo nhẹ má cô coi như hình phạt

-Em đâu có gan mà dám chọc anh, sao hôm nay nổi hứng chơi piano vậy?

-Lâu lâu chơi thôi.

-Anh kêu em xuống đây nói có quà mà, đâu?-Thuyết Thuyết xòe tay ra y như đứa trẻ vòi kẹo vậy

-Đây này, anh mua cho nhóc đấy, anh biết nhóc thích nghe nhạc nên mới mua.-Hàn Phong nói rồi đưa cho Thuyết Thuyết một cái máy MP3 loại xịn

-Anh nói anh nghèo sao còn mua thứ đắt giá như thế?.-Thuyết Thuyết xua tay từ chối

-Là có người tặng anh, mà anh không thích cái máy này cho lắm, em lấy đi.-Hàn Phong vội sửa lại lời nói.

-Nhưng… cái này …-cô khó xử nói

-Nhận đi, nhưng anh không làm ăn lỗ vốn đâu, em phải khao anh một bữa.-Hàn Phong đưa ra điều kiện

-Nể tình anh cứu em một mạng còn cho em chiếc máy MP3, em sẽ khao anh.-Thuyết Thuyết đồng ý

-Em hứa đó, anh chưa muốn bây giờ, để bữa nào đi.

-Vâng.-Thuyết Thuyết mỉm cười gật đầu

-Mà này, sao anh lại vào được trường này?-Thuyết Thuyết hiếu kì hỏi, không lẽ anh cũng đến đây giống cô? Hay là anh giả mạo danh tính của ai vào?

Trong đầu Thuyết Thuyết toàn suy nghĩ ra những vấn đề không đâu, cũng không hề nghĩ ra vấn đề nào tốt cho Hàn Phong.

-Anh giúp thầy hiệu trưởng ở đây nên thầy ấy cảm kích cho anh vào học.-Hàn Phong nhún vai nói

-Đơn giản vậy thôi sao?-Thuyết Thuyết ngờ vực hỏi

-Chứ nhóc muốn sao nữa?

-Em còn nghĩ anh giả mạo người khác hoặc uy hiếp ai đó để vào đây học.-Thuyết Thuyết chớp mắt nói

-Trong mắt nhóc, anh xấu xa đến vậy sao?-Hàn Phong nhíu mày

-Chứ gì nữa, lần nào gặp anh, anh cũng "nhóc này nhóc nọ" còn trêu chọc em. Còn nữa, lần đầu tiên gặp anh cũng bọn người áo đen đuổi, chắc chắn là làm gì rồi mới bị người ta đuổi theo.-Thuyết Thuyết bĩu môi.

-Bị đuổi chưa chắc làm gì xấu xa nha, còn nữa kêu bằng "nhóc" nghe nó dễ thương chứ bộ.-Hàn Phong véo nhẹ chóp mũi của cô.

-Vậy anh nói đi, vì sao lại bị đuổi theo?-Thuyết Thuyết chống cầm nói

-Là anh thiếu tiền họ, nên mới bị họ rượt đuổi.-Hàn Phong buồn cười đáp

-Hai chúng ta giống nhau nhỉ? Em thiếu tiền phải đến đây, còn anh thiếu tiền bị chủ nợ rượt theo, tình cờ em và anh gặp mặt, đúng là số trời nha.-Thuyết Thuyết cười thích thú nói.

-Đúng vậy, là số trời.

Hàn Phong nhìn cô, ánh mắt sắc bén lộ ra tia lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng bị anh che giấu đi.

-Thuyết Thuyết, nếu sau này, anh làm gì không tốt với nhóc, hoặc giấu nhóc điều gì thì nhóc sẽ thế nào?-Hàn Phong nghiêm túc hỏi cô

-Chưa biết nữa, để xem đó là gì, mà anh chắc không làm vậy đâu, đúng không?-Thuyết Thuyết cười híp cả mắt

-Đúng vậy, sẽ không.

Cả hai rơi vào im lặng, anh, anh không thể hạ tay được, ngay từ lần đầu gặp anh đã có cảm tình đặc biệt với cô bé này, không giả tạo lại rất ngây thơ, mộc mạc, nếu anh lợi dụng cô, thì sẽ ra sao?

-Thuyết Thuyết, nhóc có định tham gia cuộc thi hát không?

-Em không định thi, vả lại em hát không hay lắm.-Thuyết Thuyết lắc đầu

-Nhóc hát hay lắm, sao lại nói không? Nhóc thi đi, anh sẽ ủng hộ nhóc.-Hàn Phong nháy mắt nói

-Không thi đâu, em ghét hát lắm, rất ghét.-Thuyết Thuyết buồn bực nói

-Nhóc bị sao vậy? Nếu không muốn anh không ép.-Hàn Phong nhíu mày.

-Không phải tại anh, em xin lỗi.-Thuyết Thuyết vội nói, cô đã quá quan trọng, chính cô cũng thích hát nhưng khi hát cô lại nhớ đến bà ta, người đã cho cô cuộc sống này.

-Anh phải nói câu xin lỗi mới đúng.

-Đừng nói chuyện này nữa, để xem, anh đẹp thế này chắc được nhiều cô theo lắm chứ gì?-Thuyết Thuyết nhanh chóng làm bầu không khí vui vẻ trở lại

-Đó là điều đương nhiên, anh đẹp thế này mà.-Hàn Phong dương dương tự đắc nói

Thuyết Thuyết nghe xong, thật sự muốn ói, trên đời này có ai tự tin như anh không trời?

-Em sắp ói rồi nè.

-Em không tin thì thôi, nhưng sự thật là sự thật.-Hàn Phong không giận còn cười

-Em bó tay với anh rồi.-Thuyết Thuyết hết cách lắc đầu, đúng là tự tin quá mức mà.

Hàn Phong buồn cười nhìn cô, cô bé này khá thú vị, lại còn nghĩ anh và cô giống nhau mới đáng nói, không biết khi biết được sự thật thì sẽ thế nào nhỉ?

Tiếng chuông báo giờ vào học vang lên, Thuyết Thuyết chào tạm biệt Hàn Phong xong chạy về lớp học. Nhìn bóng dáng cô khuất dần từ xa, Hàn Phong khẽ cười nhạt, khuôn mặt tựa thiên thần lộ ra giữa ánh nắng ban mai, nhưng lại nguy hiểm không thua gì ác quỷ.

-Lăng Thuyết Thuyết, em nhất định... phải thi hát.


/91

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status