Đột nhiên Thuyết Thuyết dừng lại, đây là tầng ba mà, sao cô lại lên đây nhỉ? Quy định của Hạo Thần là không được phép bén mảng lên tầng ba.
Nhưng mà Thuyết Thuyết cô rất thắc mắc căn phòng ở tầng ba này có gì? Tại sao lại không được phép vào? Lòng hiếu kì trỗi dậy, không kìm chế được mà hướng mũi dép về phía căn phòng cuối tầng.
Cánh cửa gỗ được sơn màu trắng, bàn tay vươn ra nắm chặt lấy tay nắm cửa, do dự không biết có nên mở hay không? Quy tắc của Hạo Thần quá rõ ràng, nhưng cô không xem thì sẽ chẳng bao giờ biết được điều gì cả.
Phải đấu tranh một lúc cô mới can đảm mở cửa nhưng chỉ đứng đó không bước vào, đập vào mắt cô là một căn phòng màu hồng, nó rất rộng, chắc là bằng với phòng Hạo Thần luôn đó chứ, cô nhìn chăm chăm chiếc giường ngủ kiểu công chúa rộng ơi là rộng, chủ nhân căn phòng này chắc rất là thích nó.
Đang định bước vào xem kĩ hơn thì phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lẽo tột độ, còn kèm theo sự tức giận nữa, Thuyết Thuyết như chết trân, chân mọc rễ không cử động.
-Ai cho phép cô vào đây?
Cơ thể Thuyết Thuyết như chấn động mạnh, run rẩy tay chân quay người lại, người con trai này, ngay lúc này đây thật sự đáng sợ, đôi mắt đen láy lạnh lẽo, vẻ mặt như ma vương tối cao vậy, hình như có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ cô, hơi thở có chút dồn dập. Cô biết, mình thật sự đã gây ra tội lớn rồi.
-Tôi hỏi, ai cho phép cô lên tầng ba, ai cho phép cô vào đây?-Hạo Thần lặp lại lần nữa, cô gái này càng ngày càng không coi anh ra gì, dám xem thường lời nói của anh.
-Tôi...tôi...tự tôi vào.-Thuyết Thuyết sợ hãi đến mức nói lắp ba lắp bắp.
-Cô ngày càng to gan nhỉ? Không xem lời nói của tôi ra gì.-Hạo Thần quát lên
-Không...không phải...tôi chỉ...chỉ là-Thuyết Thuyết run rẩy không nói nên lời.
-Chỉ cái gì? Lập tức ra ngoài ngay cho tôi.-Hạo Thần chỉ tay ra ngoài, giận dữ hét lên.
-Tôi xin lỗi. Tôi thực sự không cố ý, tôi...tôi
Câm miệng! Cút ngay!-Hạo Thần mất hết kiên nhẫn, quát to.
Thuyết Thuyết im bặt, lặng lẽ bước ra ngoài. Lần này cô đã vi phạm nội quy rồi, lần đầu tiên cô thấy Hạo Thần tức giận như vậy, nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy đó. Rốt cuộc chủ nhân căn phòng đó là ai? Mà khi cô vào đó, anh lại tức giận như vậy? Điều này làm cho cô càng hiếu kì hơn.
Khi Thuyết Thuyết bước ra khỏi phòng, gương mặt Hạo Thần mới dịu đi, anh bước tới bức ảnh to treo trên tường, bàn tay thon dài khẽ chạm vào bức tranh ấy, đôi mắt sầu thương, giọng khàn khàn.
-Xin lỗi! Đã để người con gái khác vào phòng em rồi. Xin lỗi!
Thuyết Thuyết trở về phòng của mình, mệt mỏi ngã mình xuống giường, nhắm mắt lại để nhớ đến đôi mắt giận dữ của Hạo Thần, thật sự rất đáng sợ.
Mộc Ngân là ai? Cô ta là chủ nhân của căn phòng xinh xắn đó sao? Không lẽ như lời Hạo Dương nói, cô gái này chính là người mà Hạo Thần yêu thương nhất?
Tiếng chuông điện thoại vang lên một hồi, cô mới choàng người dậy nghe điện thoại. Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói ấm áp có phần lo lắng.
[Nghe nói nhóc lại bị Tô Di đánh hả? Có sao không?]
-Em không sao.-Cô gượng cười nói.
[Không sao thì tốt rồi]-Hàn Phong nhẹ nhõm nói.
-Anh Hàn Phong!-Thuyết Thuyết đột nhiên gọi tên anh, rồi ngập ngừng không dám nói.
[Có chuyện gì sao?]
-Em...anh có biết chuyện gì về chuyện của...Hạo Thần không?-Cô lấy hết can đảm hỏi, dù biết hai người họ không thích nhau nhưng cô muốn biết.
[Không]-Hàn Phong không do dự trả lời.
-Vậy, vậy còn Mộc Ngân?
[...]
Hàn Phong im lặng không nói gì, Thuyết Thuyết hết sức căng thẳng, không lẽ anh giận mình rồi sao?
-Em chỉ hỏi vậy thôi, anh đừng bận tâm.
[La Mộc Ngân, anh có quen...]-Hàn Phong nói với giọng trầm ổn.
Thuyết Thuyết nghe thấy trong giọng nói trầm ổn ấy có chứa chút bất lực, chút nhớ nhung, nhưng không biết là tại sao?
-Em không nên hỏi anh vấn đề này, em...em xin lỗi.-Thuyết Thuyết áy náy nói.
[Được rồi, em ngủ sớm đi]-Hàn Phong lấy lại giọng điệu ban đầu, nói.
-Anh cũng vậy.-Nói xong cô dập máy, thở dài một cái.
Thuyết Thuyết đứng trước cửa phòng Hạo Thần, trên tay là ly cà phê Uyên Ương như mọi ngày, cô thật sự không muốn vào, nhưng có thể không vào sao?
Thuyết Thuyết mở cửa bước vào, Hạo Thần đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, nghe tiếng mở cửa nhưng cũng chẳng thèm ngước đầu nhìn, cũng chẳng quan tâm là ai bước vào.
-Thực sự xin lỗi chuyện lúc nãy. Tôi chỉ đem cà phê lên cho anh thôi, tôi ra ngoài liền.-Thuyết Thuyết nhẹ nhàng đặt cốc cà phê xuống bàn và nói, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài
-Chủ nhật tuần này, cùng tôi dự tiệc.-Hạo Thần cuối cùng cũng bỏ quyển sách xuống, cầm ly cà phê vừa uống vừa nói.
-Hả?!-Thuyết Thuyết ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh và hỏi. Cô còn tưởng anh sẽ nói những câu như: "Cô chết chắc rồi", "Cô không mau cút đi" nữa chứ.
-Nhìn cái gì? Đừng tưởng chuyện lúc nãy tôi sẽ bỏ qua, lại đây.-Hạo Thần lãnh đạm nói.
Thuyết Thuyết chầm chậm đi tới, dùng vẻ mặt khó hiểu cùng nghi hoặc nhìn anh.
-Cầm lấy.-Hạo Thần đưa cho cô một quyển sách.
Thuyết Thuyết càng ngày càng không hiểu, nhưng vẫn cầm lấy. Sách này dành cho doanh nhân mà, cô đâu có muốn trở thành doanh nhân đâu, đưa cho cô làm gì?
-Anh đưa tôi cái này làm gì?
-Chép hết, chép y chang cho tôi. Mười lần.
-Cái gì??-Cô trợn tròn mắt la to lên, vết thương ở cổ đau điếng, cô vội đưa tay sờ cổ. Quyển này dày cộm mà chép làm cái quái gì?
-Không lặp lại hai lần, chủ nhật này không được trốn.-Hạo Thần không nhanh không chậm nói, sau đó đưa tay chỉ về cửa. Ám chỉ bảo cô ra ngoài.
-Anh...tôi...rõ ràng...-Cô nói năng không rõ ràng.
-Ra ngoài.
Thuyết Thuyết ngậm ngùi bước ra ngoài, nghĩ sao mà bắt cô chép cái cuốn sách dày sấn này, mà những mười lần luôn vậy? Đồ đáng ghét!
Nhưng mà Thuyết Thuyết cô rất thắc mắc căn phòng ở tầng ba này có gì? Tại sao lại không được phép vào? Lòng hiếu kì trỗi dậy, không kìm chế được mà hướng mũi dép về phía căn phòng cuối tầng.
Cánh cửa gỗ được sơn màu trắng, bàn tay vươn ra nắm chặt lấy tay nắm cửa, do dự không biết có nên mở hay không? Quy tắc của Hạo Thần quá rõ ràng, nhưng cô không xem thì sẽ chẳng bao giờ biết được điều gì cả.
Phải đấu tranh một lúc cô mới can đảm mở cửa nhưng chỉ đứng đó không bước vào, đập vào mắt cô là một căn phòng màu hồng, nó rất rộng, chắc là bằng với phòng Hạo Thần luôn đó chứ, cô nhìn chăm chăm chiếc giường ngủ kiểu công chúa rộng ơi là rộng, chủ nhân căn phòng này chắc rất là thích nó.
Đang định bước vào xem kĩ hơn thì phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lẽo tột độ, còn kèm theo sự tức giận nữa, Thuyết Thuyết như chết trân, chân mọc rễ không cử động.
-Ai cho phép cô vào đây?
Cơ thể Thuyết Thuyết như chấn động mạnh, run rẩy tay chân quay người lại, người con trai này, ngay lúc này đây thật sự đáng sợ, đôi mắt đen láy lạnh lẽo, vẻ mặt như ma vương tối cao vậy, hình như có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy cổ cô, hơi thở có chút dồn dập. Cô biết, mình thật sự đã gây ra tội lớn rồi.
-Tôi hỏi, ai cho phép cô lên tầng ba, ai cho phép cô vào đây?-Hạo Thần lặp lại lần nữa, cô gái này càng ngày càng không coi anh ra gì, dám xem thường lời nói của anh.
-Tôi...tôi...tự tôi vào.-Thuyết Thuyết sợ hãi đến mức nói lắp ba lắp bắp.
-Cô ngày càng to gan nhỉ? Không xem lời nói của tôi ra gì.-Hạo Thần quát lên
-Không...không phải...tôi chỉ...chỉ là-Thuyết Thuyết run rẩy không nói nên lời.
-Chỉ cái gì? Lập tức ra ngoài ngay cho tôi.-Hạo Thần chỉ tay ra ngoài, giận dữ hét lên.
-Tôi xin lỗi. Tôi thực sự không cố ý, tôi...tôi
Câm miệng! Cút ngay!-Hạo Thần mất hết kiên nhẫn, quát to.
Thuyết Thuyết im bặt, lặng lẽ bước ra ngoài. Lần này cô đã vi phạm nội quy rồi, lần đầu tiên cô thấy Hạo Thần tức giận như vậy, nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy đó. Rốt cuộc chủ nhân căn phòng đó là ai? Mà khi cô vào đó, anh lại tức giận như vậy? Điều này làm cho cô càng hiếu kì hơn.
Khi Thuyết Thuyết bước ra khỏi phòng, gương mặt Hạo Thần mới dịu đi, anh bước tới bức ảnh to treo trên tường, bàn tay thon dài khẽ chạm vào bức tranh ấy, đôi mắt sầu thương, giọng khàn khàn.
-Xin lỗi! Đã để người con gái khác vào phòng em rồi. Xin lỗi!
Thuyết Thuyết trở về phòng của mình, mệt mỏi ngã mình xuống giường, nhắm mắt lại để nhớ đến đôi mắt giận dữ của Hạo Thần, thật sự rất đáng sợ.
Mộc Ngân là ai? Cô ta là chủ nhân của căn phòng xinh xắn đó sao? Không lẽ như lời Hạo Dương nói, cô gái này chính là người mà Hạo Thần yêu thương nhất?
Tiếng chuông điện thoại vang lên một hồi, cô mới choàng người dậy nghe điện thoại. Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói ấm áp có phần lo lắng.
[Nghe nói nhóc lại bị Tô Di đánh hả? Có sao không?]
-Em không sao.-Cô gượng cười nói.
[Không sao thì tốt rồi]-Hàn Phong nhẹ nhõm nói.
-Anh Hàn Phong!-Thuyết Thuyết đột nhiên gọi tên anh, rồi ngập ngừng không dám nói.
[Có chuyện gì sao?]
-Em...anh có biết chuyện gì về chuyện của...Hạo Thần không?-Cô lấy hết can đảm hỏi, dù biết hai người họ không thích nhau nhưng cô muốn biết.
[Không]-Hàn Phong không do dự trả lời.
-Vậy, vậy còn Mộc Ngân?
[...]
Hàn Phong im lặng không nói gì, Thuyết Thuyết hết sức căng thẳng, không lẽ anh giận mình rồi sao?
-Em chỉ hỏi vậy thôi, anh đừng bận tâm.
[La Mộc Ngân, anh có quen...]-Hàn Phong nói với giọng trầm ổn.
Thuyết Thuyết nghe thấy trong giọng nói trầm ổn ấy có chứa chút bất lực, chút nhớ nhung, nhưng không biết là tại sao?
-Em không nên hỏi anh vấn đề này, em...em xin lỗi.-Thuyết Thuyết áy náy nói.
[Được rồi, em ngủ sớm đi]-Hàn Phong lấy lại giọng điệu ban đầu, nói.
-Anh cũng vậy.-Nói xong cô dập máy, thở dài một cái.
Thuyết Thuyết đứng trước cửa phòng Hạo Thần, trên tay là ly cà phê Uyên Ương như mọi ngày, cô thật sự không muốn vào, nhưng có thể không vào sao?
Thuyết Thuyết mở cửa bước vào, Hạo Thần đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, nghe tiếng mở cửa nhưng cũng chẳng thèm ngước đầu nhìn, cũng chẳng quan tâm là ai bước vào.
-Thực sự xin lỗi chuyện lúc nãy. Tôi chỉ đem cà phê lên cho anh thôi, tôi ra ngoài liền.-Thuyết Thuyết nhẹ nhàng đặt cốc cà phê xuống bàn và nói, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài
-Chủ nhật tuần này, cùng tôi dự tiệc.-Hạo Thần cuối cùng cũng bỏ quyển sách xuống, cầm ly cà phê vừa uống vừa nói.
-Hả?!-Thuyết Thuyết ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh và hỏi. Cô còn tưởng anh sẽ nói những câu như: "Cô chết chắc rồi", "Cô không mau cút đi" nữa chứ.
-Nhìn cái gì? Đừng tưởng chuyện lúc nãy tôi sẽ bỏ qua, lại đây.-Hạo Thần lãnh đạm nói.
Thuyết Thuyết chầm chậm đi tới, dùng vẻ mặt khó hiểu cùng nghi hoặc nhìn anh.
-Cầm lấy.-Hạo Thần đưa cho cô một quyển sách.
Thuyết Thuyết càng ngày càng không hiểu, nhưng vẫn cầm lấy. Sách này dành cho doanh nhân mà, cô đâu có muốn trở thành doanh nhân đâu, đưa cho cô làm gì?
-Anh đưa tôi cái này làm gì?
-Chép hết, chép y chang cho tôi. Mười lần.
-Cái gì??-Cô trợn tròn mắt la to lên, vết thương ở cổ đau điếng, cô vội đưa tay sờ cổ. Quyển này dày cộm mà chép làm cái quái gì?
-Không lặp lại hai lần, chủ nhật này không được trốn.-Hạo Thần không nhanh không chậm nói, sau đó đưa tay chỉ về cửa. Ám chỉ bảo cô ra ngoài.
-Anh...tôi...rõ ràng...-Cô nói năng không rõ ràng.
-Ra ngoài.
Thuyết Thuyết ngậm ngùi bước ra ngoài, nghĩ sao mà bắt cô chép cái cuốn sách dày sấn này, mà những mười lần luôn vậy? Đồ đáng ghét!
/91
|