Thuyết Thuyết bây giờ mới hiểu trong ba quy tắc của Hạo Thần đưa ra, bắt buộc phải nấu ăn ngon, bởi vì Mộc Ngân nấu ăn rất ngon, bất cứ khi nào Hạo Thần muốn ăn cô ấy đều sẵn sàng làm cho hắn những món ăn ngon, và vì sao phải nghe lời hắn là vì Mộc Ngân luôn làm theo ý hắn.
Thuyết Thuyết còn đang định lật trang tiếp theo thì nghe tiếng mở cửa, cô hoảng hốt làm rơi cuốn sổ xuống đất, vội vã lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi, gương mặt chứa đầy sự kinh hãi cùng lo lắng, vội vàng cất quyển sổ về vị trí cũ sau đó đứng thẳng người nhìn ra cửa.
Quản gia Liễu nhìn thấy cô, gương mặt già dặn vốn nghiêm nghị bây giờ đã biến sắc, và ta nhìn cô, rõ ràng là đang rất tức giận nhưng được kìm chế lại.
-Không phải quy tắc nói không được phép vào căn phòng này sao?
-Quản gia, cháu...cháu...cháu chỉ là-Thuyết Thuyết không kìm được sự sợ hãi, lời nói không rõ ràng.
-Tôi nhất định sẽ nói cho thiếu gia nhỏ biết.-Bà tức giận nói rồi quay người bỏ đi.
Thuyết Thuyết ngây người, sau một lúc mới bừng tỉnh, hoảng loạn chạy đuổi theo bà quản gia, nhưng mà cô đã chậm một bước, khi cô xuống dưới tầng một thì Hạo Thần đã về, bà quản gia còn đang nói điều gì đó với hắn, cô chỉ nhận thấy con ngươi hắn càng lúc càng sâu thẩm u tối.
Thuyết Thuyết như đứng không vững, phải dựa vào thành cầu thang, gương mặt vì sợ hãi mà trắng bệch, không huyết sắc. Cô biết, mình đã gây ra chuyện lớn rồi.
-Lăng Thuyết Thuyết.-Hạo Thần chầm chậm gọi tên cô, mắt sáng như đuốc nhìn cô chằm chằm.
Thuyết Thuyết vô thức nuốt nước bọt, từng bước từng bước đi xuống phía hắn, cô không dám nghĩ, hắn sẽ làm gì cô tiếp theo?
-Xin lỗi, xin lỗi.-Ngoài hai từ này, cô hoàn toàn không biết nói gì hơn.
-Không phải đã nói đừng bao giờ làm những việc không nên làm sao?-Hạo Thần nhếch môi, đáy mắt cũng lạnh lùng, cả người tản ra hơi lạnh có thể khiến đối phương đông lại thành khối băng...
-Tôi sai rồi, tôi xin lỗi.-Thuyết Thuyết cúi đầu, cô không biết nếu cô nói cô đọc trộm nhật kí của Mộc Ngân thì hắn sẽ như thế nào.
-Cô nghĩ tôi không dám làm gì cô?-Đôi môi mỏng tuyệt mỹ khẽ nhếch, bàn tay to lớn nắm lấy chiếc cằm nhỏ của Thuyết Thuyết, sau đó đột ngột siết chặt.
Thuyết Thuyết đau đến đỏ mặt, cô cảm giác như cằm của mình sắp bị hắn bóp cho vỡ vụn ra, nhưng cô vẫn không la đau, chỉ cắn răn nhìn thẳng vào đôi mắt đen sẫm như hồ nước sâu của hắn.
-Không phải...tôi biết tôi sai rồi...xin lỗi.-Thuyết Thuyết khó khăn nói.
-Xin lỗi? Có phải là quá muộn không?-Vẻ mặt hắn thản nhiên, nhưng giọng nói thì trở nên sắc bén.
Sau đó hắn buông tay, khóe môi lại nhếch lên độ tàn nhẫn.
-Thu dọn hành lí, rồi cút khỏi đây ngay lập tức. Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.
Thuyết Thuyết dường như không tin vào tai mình, sững sờ nhìn hắn.
-Tôi biết tôi sai rồi, tôi sẽ không tái phạm nữa...hãy tha lỗi cho tôi đi.
Thuyết Thuyết thực sự cảm thấy mình sai rồi, cô không nên chọc giận hắn, không nên làm theo ý nghĩ của bản thân, cô vẫn chưa đủ khả năng thuyết phục hắn.
-Đừng nói nhiều, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa. Ít nhất là bây giờ.-Hạo thần lạnh lùng bỏ lại câu đó rồi lướt qua người cô đi lên lầu.
Thuyết Thuyết hô hấp khó khăn, không khí xung quanh như bị hút cạn. Kỳ thật! Cô không muốn đi bây giờ, cô muốn ở lại.
Cô hốt hoảng chạy lên lầu, tự mình mở cửa phòng Hạo thần, thấy hắn đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, vẻ mặt thản nhiên như chưa có chuyện gì sảy ra.
-Tôi xin lỗi, thực xin lỗi. Có thể trong mắt anh, tôi chỉ là một đứa con gái lắm chuyện, bướng bỉnh, tôi cũng thừa nhận không nghe lời anh, tự mình gây nên lỗi lầm này. Thế nên tôi xin anh, làm ơn hãy tha lỗi cho tôi, tôi sẽ không phạm lỗi nữa đâu.
Hạo Thần nhìn cô, lại cười, nụ cười của đấng vương giả, Thuyết Thuyết không hiểu hết hàm ý của nụ cười này.
-Bây giờ cô tự mình đi hay tôi gọi người tới giúp?
-Tôi không muốn...anh muốn phạt tôi thế nào cũng được. Nhưng mà làm ơn, đừng bắt tôi phải đi.-Thuyết Thuyết thực sự đã sợ rồi, hắn là người không nên chọc vào, thế mà cô lại lần này đến lần khác phạm phải kỵ húy.
-Tôi thực sự biết sai rồi mà, tôi sẽ không bao giờ phạm lỗi nữa.-Giọng cô nghẹn lại như sắp khóc.
-Không phải đã cảnh cáo rồi sao? Đã làm thì đừng hối hận.-Hắn hừ lạnh.
Thuyết Thuyết như rơi xuống vực thẩm, cô không muốn trở về ngay lúc này, cô không thể thuyết phục được hắn thì tương đương với việc cô phải trả số nợ gấp đôi ban đầu, cô đào đâu ra số tiền lớn như vậy? Dường như có tảng đá lớn đang đè trên lồng ngực, cảm giác đau đớn ập tới.
Không tự chủ, giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt. Thuyết Thuyết cúi đầu khóc, tiếng khóc không lớn, tiếng khóc như tiếng ngọc vỡ nứt, nghe mà tan nát cõi lòng.
-Đừng khóc lóc trước mặt tôi, tôi cho cô hai lựa chọn. Một là lập tức thu dọn đồ đạc rồi rời đi, hai là tôi gọi vệ sĩ đuổi cô đi.-Hạo Thần tuyệt tình nói, không một chút thương xót.
Thuyết Thuyết vẫn khóc, cô không nói gì nữa, chỉ im lặng đi về phòng mình, thu dọn hành lí. Tạm thời vẫn không nên chọc giận hắn, đợi vài hôm nữa cô sẽ tìm cách quay lại, nhất định cô sẽ không đi một cách dễ dàng vậy đâu.
-Thuyết Thuyết.-Từ phía sau truyền đến một giọng nói ấm áp quen thuộc.
-Anh Hạo Dương.-Thuyết Thuyết quay đầu nhìn anh, nở một nụ cười gượng gạo.
-Anh...xin lỗi.-Hạo Dương không kiềm chế được, nâng tay lên, ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đầu ngón tay chạm vào một giọt nước mắt nóng bỏng thì lồng ngực đau như bị ai đó đâm cho một dao.
-Tại sao anh phải xin lỗi em?
-Anh không giúp gì được cho em cả.-Hạo Dương buồn buồn nói.
Thật ra lúc nãy anh đã tìm Hạo Thần nói chuyện, nhưng mà Hạo Thần không nghe lời, đó cũng là lần đầu tiên anh lớn tiếng với đứa em trai từ trước đến nay anh vô cùng thương yêu, nhưng vẫn không thể thuyết phục được.
-Anh đừng nói vậy. Từ trước đến nay, anh giúp đỡ em nhiều lắm rồi.
-Anh sẽ cố gắng tìm cách.
-Cảm ơn anh! Dương!
Thuyết Thuyết hít một hơi, sau đó đuổi khóe Hạo Dương đi, nếu anh cứ tiếp tục đứng đây, cô sợ sẽ khóc nhiều hơn nữa. Thuyết Thuyết kéo va li đi xuống nhà, chị Hoa cùng đám người làm nhìn cô, có chút tiếc nuối, còn bà quản gia, gương mặt vẫn nghiêm nghị.
Chị Hoa tiễn cô ra cỗng, Thuyết Thuyết nhìn chị gượng cười.
-Chị đừng tiễn em nữa, nếu không em sẽ khóc luôn đó.
-Em thật ngốc, bây giờ rồi còn đùa.-Chị Hoa lắc đầu.
-Em nhất định sẽ tìm cách quay về, chị yên tâm đi.-Thuyết Thuyết không phải nói đùa như lúc nãy, lời nói hoàn toàn chắc nịch.
-Nếu chị biết em vào căn phòng ở tầng ba đó, chị chắc chắn sẽ giấu giúp em, nhưng đằng này là bà quản gia, chị muốn giúp cũng không được.
-Em biết bà quản gia thích chị Mộc Ngân, vì chị ấy làm Hạo Thần hạnh phúc, chỉ là em không ngờ bà ấy kích động như vậy.
-Em sai rồi. Sở dĩ bà ta kích động như vậy là vì trước kia bà ta là vú nuôi của Mộc Ngân, bà ta chăm sóc cho cô ấy từ nhỏ đến lớn, rồi sau đó mới đến Cố gia làm quản gia.
Thuyết Thuyết ngây người, ba ấy là vú nuôi của Mộc Ngân lâu như vậy chắc chắn sẽ sinh tình cảm bà cháu, bây giờ cô mới hiểu vì sao bà ấy không thích cô, và tất cả các cô gái đến đây để thuyết phục Hạo Thần.
-Chị Hoa, chị mau vào nhà đi, nếu không sẽ phải đi theo em đó.
-Ừ. Chị tin em sẽ quay lại.-Chị Hoa cầm tay cô mỉm cười nói, sau đó luyến tiếc đi vào nhà.
Thuyết Thuyết đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn lên cánh cửa sổ phòng Hạo Thần, đèn vẫn còn sáng, rèm cửa không được kéo ra, cô hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong.
Nếu bây giờ về nhà, Trọng Minh sẽ không cho cô quay lại đây nữa, nhưng cô nhất định phải quay lại. Rút điện thoại ra, bấm một dãy số, chần chừ hồi lâu rồi cũng ấn nút gọi. Cô như vậy có làm phiền anh quá không?
Đầu giây bên kia nhanh chóng truyền tới một giọng nói trầm ấm.
Thuyết Thuyết còn đang định lật trang tiếp theo thì nghe tiếng mở cửa, cô hoảng hốt làm rơi cuốn sổ xuống đất, vội vã lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi, gương mặt chứa đầy sự kinh hãi cùng lo lắng, vội vàng cất quyển sổ về vị trí cũ sau đó đứng thẳng người nhìn ra cửa.
Quản gia Liễu nhìn thấy cô, gương mặt già dặn vốn nghiêm nghị bây giờ đã biến sắc, và ta nhìn cô, rõ ràng là đang rất tức giận nhưng được kìm chế lại.
-Không phải quy tắc nói không được phép vào căn phòng này sao?
-Quản gia, cháu...cháu...cháu chỉ là-Thuyết Thuyết không kìm được sự sợ hãi, lời nói không rõ ràng.
-Tôi nhất định sẽ nói cho thiếu gia nhỏ biết.-Bà tức giận nói rồi quay người bỏ đi.
Thuyết Thuyết ngây người, sau một lúc mới bừng tỉnh, hoảng loạn chạy đuổi theo bà quản gia, nhưng mà cô đã chậm một bước, khi cô xuống dưới tầng một thì Hạo Thần đã về, bà quản gia còn đang nói điều gì đó với hắn, cô chỉ nhận thấy con ngươi hắn càng lúc càng sâu thẩm u tối.
Thuyết Thuyết như đứng không vững, phải dựa vào thành cầu thang, gương mặt vì sợ hãi mà trắng bệch, không huyết sắc. Cô biết, mình đã gây ra chuyện lớn rồi.
-Lăng Thuyết Thuyết.-Hạo Thần chầm chậm gọi tên cô, mắt sáng như đuốc nhìn cô chằm chằm.
Thuyết Thuyết vô thức nuốt nước bọt, từng bước từng bước đi xuống phía hắn, cô không dám nghĩ, hắn sẽ làm gì cô tiếp theo?
-Xin lỗi, xin lỗi.-Ngoài hai từ này, cô hoàn toàn không biết nói gì hơn.
-Không phải đã nói đừng bao giờ làm những việc không nên làm sao?-Hạo Thần nhếch môi, đáy mắt cũng lạnh lùng, cả người tản ra hơi lạnh có thể khiến đối phương đông lại thành khối băng...
-Tôi sai rồi, tôi xin lỗi.-Thuyết Thuyết cúi đầu, cô không biết nếu cô nói cô đọc trộm nhật kí của Mộc Ngân thì hắn sẽ như thế nào.
-Cô nghĩ tôi không dám làm gì cô?-Đôi môi mỏng tuyệt mỹ khẽ nhếch, bàn tay to lớn nắm lấy chiếc cằm nhỏ của Thuyết Thuyết, sau đó đột ngột siết chặt.
Thuyết Thuyết đau đến đỏ mặt, cô cảm giác như cằm của mình sắp bị hắn bóp cho vỡ vụn ra, nhưng cô vẫn không la đau, chỉ cắn răn nhìn thẳng vào đôi mắt đen sẫm như hồ nước sâu của hắn.
-Không phải...tôi biết tôi sai rồi...xin lỗi.-Thuyết Thuyết khó khăn nói.
-Xin lỗi? Có phải là quá muộn không?-Vẻ mặt hắn thản nhiên, nhưng giọng nói thì trở nên sắc bén.
Sau đó hắn buông tay, khóe môi lại nhếch lên độ tàn nhẫn.
-Thu dọn hành lí, rồi cút khỏi đây ngay lập tức. Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.
Thuyết Thuyết dường như không tin vào tai mình, sững sờ nhìn hắn.
-Tôi biết tôi sai rồi, tôi sẽ không tái phạm nữa...hãy tha lỗi cho tôi đi.
Thuyết Thuyết thực sự cảm thấy mình sai rồi, cô không nên chọc giận hắn, không nên làm theo ý nghĩ của bản thân, cô vẫn chưa đủ khả năng thuyết phục hắn.
-Đừng nói nhiều, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa. Ít nhất là bây giờ.-Hạo thần lạnh lùng bỏ lại câu đó rồi lướt qua người cô đi lên lầu.
Thuyết Thuyết hô hấp khó khăn, không khí xung quanh như bị hút cạn. Kỳ thật! Cô không muốn đi bây giờ, cô muốn ở lại.
Cô hốt hoảng chạy lên lầu, tự mình mở cửa phòng Hạo thần, thấy hắn đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, vẻ mặt thản nhiên như chưa có chuyện gì sảy ra.
-Tôi xin lỗi, thực xin lỗi. Có thể trong mắt anh, tôi chỉ là một đứa con gái lắm chuyện, bướng bỉnh, tôi cũng thừa nhận không nghe lời anh, tự mình gây nên lỗi lầm này. Thế nên tôi xin anh, làm ơn hãy tha lỗi cho tôi, tôi sẽ không phạm lỗi nữa đâu.
Hạo Thần nhìn cô, lại cười, nụ cười của đấng vương giả, Thuyết Thuyết không hiểu hết hàm ý của nụ cười này.
-Bây giờ cô tự mình đi hay tôi gọi người tới giúp?
-Tôi không muốn...anh muốn phạt tôi thế nào cũng được. Nhưng mà làm ơn, đừng bắt tôi phải đi.-Thuyết Thuyết thực sự đã sợ rồi, hắn là người không nên chọc vào, thế mà cô lại lần này đến lần khác phạm phải kỵ húy.
-Tôi thực sự biết sai rồi mà, tôi sẽ không bao giờ phạm lỗi nữa.-Giọng cô nghẹn lại như sắp khóc.
-Không phải đã cảnh cáo rồi sao? Đã làm thì đừng hối hận.-Hắn hừ lạnh.
Thuyết Thuyết như rơi xuống vực thẩm, cô không muốn trở về ngay lúc này, cô không thể thuyết phục được hắn thì tương đương với việc cô phải trả số nợ gấp đôi ban đầu, cô đào đâu ra số tiền lớn như vậy? Dường như có tảng đá lớn đang đè trên lồng ngực, cảm giác đau đớn ập tới.
Không tự chủ, giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt. Thuyết Thuyết cúi đầu khóc, tiếng khóc không lớn, tiếng khóc như tiếng ngọc vỡ nứt, nghe mà tan nát cõi lòng.
-Đừng khóc lóc trước mặt tôi, tôi cho cô hai lựa chọn. Một là lập tức thu dọn đồ đạc rồi rời đi, hai là tôi gọi vệ sĩ đuổi cô đi.-Hạo Thần tuyệt tình nói, không một chút thương xót.
Thuyết Thuyết vẫn khóc, cô không nói gì nữa, chỉ im lặng đi về phòng mình, thu dọn hành lí. Tạm thời vẫn không nên chọc giận hắn, đợi vài hôm nữa cô sẽ tìm cách quay lại, nhất định cô sẽ không đi một cách dễ dàng vậy đâu.
-Thuyết Thuyết.-Từ phía sau truyền đến một giọng nói ấm áp quen thuộc.
-Anh Hạo Dương.-Thuyết Thuyết quay đầu nhìn anh, nở một nụ cười gượng gạo.
-Anh...xin lỗi.-Hạo Dương không kiềm chế được, nâng tay lên, ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đầu ngón tay chạm vào một giọt nước mắt nóng bỏng thì lồng ngực đau như bị ai đó đâm cho một dao.
-Tại sao anh phải xin lỗi em?
-Anh không giúp gì được cho em cả.-Hạo Dương buồn buồn nói.
Thật ra lúc nãy anh đã tìm Hạo Thần nói chuyện, nhưng mà Hạo Thần không nghe lời, đó cũng là lần đầu tiên anh lớn tiếng với đứa em trai từ trước đến nay anh vô cùng thương yêu, nhưng vẫn không thể thuyết phục được.
-Anh đừng nói vậy. Từ trước đến nay, anh giúp đỡ em nhiều lắm rồi.
-Anh sẽ cố gắng tìm cách.
-Cảm ơn anh! Dương!
Thuyết Thuyết hít một hơi, sau đó đuổi khóe Hạo Dương đi, nếu anh cứ tiếp tục đứng đây, cô sợ sẽ khóc nhiều hơn nữa. Thuyết Thuyết kéo va li đi xuống nhà, chị Hoa cùng đám người làm nhìn cô, có chút tiếc nuối, còn bà quản gia, gương mặt vẫn nghiêm nghị.
Chị Hoa tiễn cô ra cỗng, Thuyết Thuyết nhìn chị gượng cười.
-Chị đừng tiễn em nữa, nếu không em sẽ khóc luôn đó.
-Em thật ngốc, bây giờ rồi còn đùa.-Chị Hoa lắc đầu.
-Em nhất định sẽ tìm cách quay về, chị yên tâm đi.-Thuyết Thuyết không phải nói đùa như lúc nãy, lời nói hoàn toàn chắc nịch.
-Nếu chị biết em vào căn phòng ở tầng ba đó, chị chắc chắn sẽ giấu giúp em, nhưng đằng này là bà quản gia, chị muốn giúp cũng không được.
-Em biết bà quản gia thích chị Mộc Ngân, vì chị ấy làm Hạo Thần hạnh phúc, chỉ là em không ngờ bà ấy kích động như vậy.
-Em sai rồi. Sở dĩ bà ta kích động như vậy là vì trước kia bà ta là vú nuôi của Mộc Ngân, bà ta chăm sóc cho cô ấy từ nhỏ đến lớn, rồi sau đó mới đến Cố gia làm quản gia.
Thuyết Thuyết ngây người, ba ấy là vú nuôi của Mộc Ngân lâu như vậy chắc chắn sẽ sinh tình cảm bà cháu, bây giờ cô mới hiểu vì sao bà ấy không thích cô, và tất cả các cô gái đến đây để thuyết phục Hạo Thần.
-Chị Hoa, chị mau vào nhà đi, nếu không sẽ phải đi theo em đó.
-Ừ. Chị tin em sẽ quay lại.-Chị Hoa cầm tay cô mỉm cười nói, sau đó luyến tiếc đi vào nhà.
Thuyết Thuyết đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn lên cánh cửa sổ phòng Hạo Thần, đèn vẫn còn sáng, rèm cửa không được kéo ra, cô hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong.
Nếu bây giờ về nhà, Trọng Minh sẽ không cho cô quay lại đây nữa, nhưng cô nhất định phải quay lại. Rút điện thoại ra, bấm một dãy số, chần chừ hồi lâu rồi cũng ấn nút gọi. Cô như vậy có làm phiền anh quá không?
Đầu giây bên kia nhanh chóng truyền tới một giọng nói trầm ấm.
/91
|