Thuyết Thuyết đi ra đứng trước mặt Hạo thần, vẻ mặt vẫn còn vương chút sự ngái ngủ, cô chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, bên trong là chiếc váy ngủ màu trắng dài đến đầu gối.
-Có chuyện gì sao? Hay là tôi lại làm gì sai?-Thuyết Thuyết căng thẳng hỏi.
-Ừ.-Hạo Thần khẽ gật đầu.
(Sai chuyện gì thì mọi người cũng biết rồi, là vì tự dưng hắn đang tập trung đua xe thì cô lại ở đâu nhảy vào trong đầu hắn làm hắn mất tập trung ý.)
Ừ? Là ý gì? Không lẽ cô lại làm sai gì nữa sao? Cô chỉ mới bị đuổi khỏi nhà Chính hai ngày, nếu gây ra chuyện nữa thì chắc chắn sẽ không còn cơ hội quay về đâu.
-Không có nhà. Hồ sơ anh kêu tôi lấy tôi đã nhờ anh Hạo Dương đưa anh rồi cơ mà. Tôi có làm gì sai nữa sao? Hình như...
Thuyết Thuyết còn chưa nói hết câu đã bị một bàn tay kéo vào trong xe, Hạo thần ấn cô ngồi xuống chiếc ghế phụ, Thuyết thuyết còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra thì tiếng động cơ đã vang lên, sau đó chiếc xe lao vào màn đêm.
Vì Thuyết Thuyết chưa thắt dây an toàn nên tiếng chuông báo động vang lên í ó nghe rất khó chịu, Thuyết Thuyết giật mình rồi sau đó hoảng loạn không biết cái xe bị gì, cô từ trước giờ có tìm hiểu gì về mấy cái siêu xe đắt tiền này đâu.
-Thắt dây an toàn vào.-Hạo Thần nhìn cô, không nóng không lạnh nhắc nhở.
-À à.
Thuyết Thuyết ngoan ngoãn thắt dây an toàn vào, cô cũng quên béng mất là hỏi hắn định đưa cô đi đâu.
-Này! Có phải nửa đêm anh ngủ không được nên tìm cách phá tôi hay không? Hay là anh thấy đuổi tôi ra khỏi nhà Chính vẫn là nhẹ nên bây giờ định...-Thuyết Thuyết bỏ đi vế sau, trong người không khỏi rùng mình.
-Tôi không thực hiện cái thứ nhất, cái thứ hai càng không có khả năng. Tôi thấy tốt nhất là quẳng cô xuống biển cho nhanh.-Hạo Thần dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thuyết Thuyết.
Có ai như cô ta không? Hạo thần chưa thấy cô gái nào trên đời này lại ngu ngốc và còn giàu sức tưởng tượng như vậy?
Thuyết Thuyết nghe hắn nói xong mặt mũi tái xanh, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh ung dung đáp trả:
-Tôi nói cho anh hay, tôi bơi rất giỏi đó, có quăng xuống biển cũng sẽ bơi lên bờ lại thôi.
Là nói xạo thôi, chứ cô làm gì biết bơi, nói như vậy lỡ đâu hắn biết điều mà không quăng cô xuống biển nữa.
Hạo Thần bị cô chọc giận đến nỗi mặt mày xám xịt, hắn thật muốn dán cái miệng lắm lời của cô lại. Có ai nghe bị uy hiếp mà ung dung đáp lại như thế không?
-Tốt nhất là cô ngậm miệng lại cho tôi.-Hạo Thần lườm cô một cái rõ dài.
Thuyết Thuyết hoảng sợ ngậm miệng, rụt cổ lại, cô làm sao biết mình đang chọc giận hắn, cô chỉ là đang bảo vệ cho bản thân thôi mà.
Không khí trong xe im ắng hẳn, chỉ còn tiếng nhạc che giấu đi sự im lặng trong xe, thế này thật là buồn chán, chán quá đi mất.
Thuyết Thuyết còn đang than chán thì có tiếng gì đó vang lên xuyên qua khe cửa sổ, hình như là tiếng sóng, còn có mùi mằn mặn, chát chát sực vào mũi. Thuyết Thuyết áp mặt vào cửa kính nhìn ra bên ngoài sau đó lại quay đầu nhìn Hạo Thần, khẽ nuốt nước bọt rồi khó khăn lên tiếng:
-Không lẽ...anh định quăng tôi xuống biển thật sao? Đừng nha! Lạnh lắm đó.
-Cô còn nói nữa tôi lập tức thẩy cô xuống biển.-Hạo Thần lạnh lùng đe dọa.
-Được, được, tôi sẽ câm như hến luôn.-Thuyết Thuyết cười xuề xòa.
Hạo Thần còn định nói gì đó thì âm nhạc dừng lại, thay bằng tiếng chuông báo, màn hình điều khiển hiển thị có điện thoại đến, Hạo Thần nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, khẽ nhíu mày, sau đó cho xe dừng lại, rút chiếc điện thoại ra rồi mở cửa đi ra ngoài.
Hạo thần đứng trong phạm vi chiếu sáng của đèn xe nên Thuyết Thuyết có thể quan sát được nhất cử nhất động của hắn.
Bình thường khi nói chuyện điện thoại, mọi người hay vừa nói vừa bước đi thong thả, không thì một chân khụy một chân thẳng rồi đổi bên. Nhưng Hạo Thần lại không như vậy, hắn cứ đứng nguyên một chỗ, không đổi trọng tâm, cũng không bước đi, người thẳng tắp bất động. Một tay cầm điện thoại một tay bỏ vào túi quần.
Động cơ ô tô đã tắt, đèn vẫn sáng, máy điều hòa vẫn chạy, nhạc vẫn vang lên, Thuyết Thuyết ngồi trong xe, còn Hạo Thần đứng ngoài trời.
Thuyết Thuyết còn đang mải mê nhìn hắn thì đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn cô làm cô giật cả mình, nhưng sau đó hắn lại tiếp tục nghe điện thoại.
Thuyết Thuyết thở phù nhẹ nhõm, nhưng mà hắn nhìn cô làm gì chứ? Cô ngồi đợi trong xe cũng gần nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không thấy Hạo Thần nói chuyện xong, sốt ruột quá cô bèn mở cửa đi ra ngoài.
Thuyết Thuyết vừa bước ra ngoài thì Hạo Thần cũng đã kết thúc cuộc gọi, hắn nhìn cô đứng trước mặt mình trong bộ quần áo phong phanh, nhíu cặp mày lại hỏi:
-Không sợ chết cóng hay sao mà ra đây?
-Định ra xe xem thử anh đang nói chuyện với cô nào mà say sưa đến vậy?
Hạo Thần dùng ánh mắt lạnh băng nhìn cô, Thuyết Thuyết lập tức xua tay cười cười:
-Tôi đùa ấy mà. Tôi vào xe đây.
Nói xong liền quay lại xe, cầm tay mở cửa nhưng lại không được, nhất thời cô nhíu mày rồi thử mở lại lần nữa, vẫn không được, hình như bị khóa trong rồi, chìa khóa xe vẫn còn trong xe.
Không phải chứ?
-Làm sao vậy?-Hạo Thần nhìn cô cứ đứng vặn cửa hỏi.
-Bị khóa trong rồi.-Thuyết Thuyết mếu máo nhìn hắn, chắc chắn hắn sẽ xử tử cô cho mà xem.
-Lăng Thuyết Thuyết, rốt cục đầu óc cô để đi đâu hả?-Hạo Thần gần như muốn bóp chết cô.
-Xin lỗi, tôi không cố ý mà.-Thuyết Thuyết chắp hai tay lại mà nói.
-Bỏ đi, đợi người đến đón.-Hạo Thần không hơi đâu so đo với cô, mở điện thoại gọi cho ai đó.
-Đem xe đến bãi biển ngoại ô cho tôi, ngay bây giờ.-Hạo Thần lạnh lùng ra lệnh với người trong điện thoại.
-Không nói nhiều, càng nhanh càng tốt.-Hạo Thần vẫn vậy.
Thuyết Thuyết nhìn hắn mà cười không nổi.
Hạo thần nghe người trong điện thoại nói hết thì tắt máy, cất vào túi quần, sau đó đánh ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.
Thuyết Thuyết chột dạ, sau đó ngước lên nhìn bầu trời, miệng nói:
-Hơ, trời nhiều sao thật.
Hạo Thần thật khâm phục tài đánh trống lãng của cô, trên trời, một ngôi sao còn không có, lấy đâu ra nhiều như cô nói.
Trời đêm ở biển thực sự rất lạnh, từng cơn gió mang theo hơi biển cứ lạnh lùng mà phả vào người Thuyết Thuyết, cô lại chỉ mặc một bộ đồ mỏng, Thuyết Thuyết dùng hai bàn tay xoa xoa cánh tay, người không ngừng run lên.
Thuyết Thuyết còn đang không ngừng tự hỏi bản thân ở kiếp trước đã gây họa gì mà kiếp này lại gặp con heo đực đáng ghét này, tự dưng nửa đêm khuya khoắt lại đưa cô ra biển để cô lạnh cóng như thế này thì có một chiếc áo khoác da được khoác lên bờ vai gầy đang run run của mình.
Thuyết Thuyết nhìn Hạo Thần đầy bất ngờ.
-Tôi, tôi không lạnh, anh lấy về đi.-Thuyết Thuyết còn định lấy chiếc áo khoác ra thì Hạo Thần lại lạnh lùng ra lệnh:
-Cô dám lấy ra, tôi lập tức ném cô xuống biển.
Thuyết Thuyết rụt cổ, không dám lấy ra, chỉ đành đứng yên nhìn hắn, trời lạnh như vậy, hắn lại chỉ đang mặc chiếc áo thun mỏng, hắn lại đưa áo khoác cho cô, chắc chắn sẽ bị lạnh cho coi.
-Anh...có lạnh không?
Hạo Thần không trả lời câu hỏi của cô, chỉ khoanh hai tay trước ngực rồi dựa người vào thành xe, chờ đợi người đến đón.
-Có muốn khoác cùng không?-Thuyết Thuyết nửa ngày mới dám nói ra câu đó, nhớ lại thì cảm thấy thật xấu hổ.
Mà hắn chỉ ung dung nhìn cô không nói gì.
Sau đó cô mạnh dạn chia cho hắn nửa cái áo khoác, vì hắn cao quá nên cô phải nhón người mới khoác được, lại vô tình mũi của mình chạm phải gương mặt tuấn mỹ của hắn.
Tim cô như muốn nhảy ra ngoài, mặt và tai cũng đỏ lên như quả cà chua.
Như trải qua nửa thế kỉ, Thuyết Thuyết cùng Hạo Thần bốn mắt nhìn nhau, lại chẳng nói gì. Sau đó bờ môi cô chợt mấp máy.
Bỗng dưng hắn rất muốn...hôn cô.
Thuyết Thuyết như lấy lại được tri giác, vội cúi đầu, nhưng chỉ sau một giây, cả người cô bị một cánh tay màu đồng rắn chắc kéo lại. Cả người cô núp gọn trong lồng ngực của hắn, hắn nhìn cô chằm chằm.
Không phải Thuyết Thuyết không dự cảm được điều gì đó, nhưng cô không dám cử động, càng không dám tự mình đa tình, cô chỉ biết ngây ngốc giương mắt nhìn Hạo Thần.
Trước đây cô chỉ cảm thấy gương mặt hắn vô cùng tuấn mỹ, hài hòa, cân xứng, nhưng chưa từng chú ý ánh mắt hắn lại hút hồn đến vậy. Con người đen láy lúc này tựa như mặt hồ gợn sóng dưới ánh trăng lấp lánh, khiến người ta nhìn vào lại không muốn rời đi.
Lúc này, giữa đêm khuya bãi biển yên tĩnh, lòng bàn tay Hạo Thần đặt trên mặt cô mềm mại đến nỗi khiến người ta nảy sinh ảo giác. Hắn từ từ cuối đầu xuống, sát gần khuôn mặt cô, sau đó đôi môi lạnh lẽo của hắn áp vào đôi môi anh đào đang run lên vì lạnh của cô.
Nụ hôn của hắn vẫn cuồng nhiệt nóng bỏng như thế. Thuyết Thuyết ngây ngốc cả người, như có luồn điện xẹt qua, lại không hiểu sao chầm chậm đáp trả lại nụ hôn của hắn, nụ hôn này như một cái máy sưởi, giúp cô ấm áp, cái lạnh giá của biển đêm như tan biến.
-Có chuyện gì sao? Hay là tôi lại làm gì sai?-Thuyết Thuyết căng thẳng hỏi.
-Ừ.-Hạo Thần khẽ gật đầu.
(Sai chuyện gì thì mọi người cũng biết rồi, là vì tự dưng hắn đang tập trung đua xe thì cô lại ở đâu nhảy vào trong đầu hắn làm hắn mất tập trung ý.)
Ừ? Là ý gì? Không lẽ cô lại làm sai gì nữa sao? Cô chỉ mới bị đuổi khỏi nhà Chính hai ngày, nếu gây ra chuyện nữa thì chắc chắn sẽ không còn cơ hội quay về đâu.
-Không có nhà. Hồ sơ anh kêu tôi lấy tôi đã nhờ anh Hạo Dương đưa anh rồi cơ mà. Tôi có làm gì sai nữa sao? Hình như...
Thuyết Thuyết còn chưa nói hết câu đã bị một bàn tay kéo vào trong xe, Hạo thần ấn cô ngồi xuống chiếc ghế phụ, Thuyết thuyết còn đang ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra thì tiếng động cơ đã vang lên, sau đó chiếc xe lao vào màn đêm.
Vì Thuyết Thuyết chưa thắt dây an toàn nên tiếng chuông báo động vang lên í ó nghe rất khó chịu, Thuyết Thuyết giật mình rồi sau đó hoảng loạn không biết cái xe bị gì, cô từ trước giờ có tìm hiểu gì về mấy cái siêu xe đắt tiền này đâu.
-Thắt dây an toàn vào.-Hạo Thần nhìn cô, không nóng không lạnh nhắc nhở.
-À à.
Thuyết Thuyết ngoan ngoãn thắt dây an toàn vào, cô cũng quên béng mất là hỏi hắn định đưa cô đi đâu.
-Này! Có phải nửa đêm anh ngủ không được nên tìm cách phá tôi hay không? Hay là anh thấy đuổi tôi ra khỏi nhà Chính vẫn là nhẹ nên bây giờ định...-Thuyết Thuyết bỏ đi vế sau, trong người không khỏi rùng mình.
-Tôi không thực hiện cái thứ nhất, cái thứ hai càng không có khả năng. Tôi thấy tốt nhất là quẳng cô xuống biển cho nhanh.-Hạo Thần dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thuyết Thuyết.
Có ai như cô ta không? Hạo thần chưa thấy cô gái nào trên đời này lại ngu ngốc và còn giàu sức tưởng tượng như vậy?
Thuyết Thuyết nghe hắn nói xong mặt mũi tái xanh, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh ung dung đáp trả:
-Tôi nói cho anh hay, tôi bơi rất giỏi đó, có quăng xuống biển cũng sẽ bơi lên bờ lại thôi.
Là nói xạo thôi, chứ cô làm gì biết bơi, nói như vậy lỡ đâu hắn biết điều mà không quăng cô xuống biển nữa.
Hạo Thần bị cô chọc giận đến nỗi mặt mày xám xịt, hắn thật muốn dán cái miệng lắm lời của cô lại. Có ai nghe bị uy hiếp mà ung dung đáp lại như thế không?
-Tốt nhất là cô ngậm miệng lại cho tôi.-Hạo Thần lườm cô một cái rõ dài.
Thuyết Thuyết hoảng sợ ngậm miệng, rụt cổ lại, cô làm sao biết mình đang chọc giận hắn, cô chỉ là đang bảo vệ cho bản thân thôi mà.
Không khí trong xe im ắng hẳn, chỉ còn tiếng nhạc che giấu đi sự im lặng trong xe, thế này thật là buồn chán, chán quá đi mất.
Thuyết Thuyết còn đang than chán thì có tiếng gì đó vang lên xuyên qua khe cửa sổ, hình như là tiếng sóng, còn có mùi mằn mặn, chát chát sực vào mũi. Thuyết Thuyết áp mặt vào cửa kính nhìn ra bên ngoài sau đó lại quay đầu nhìn Hạo Thần, khẽ nuốt nước bọt rồi khó khăn lên tiếng:
-Không lẽ...anh định quăng tôi xuống biển thật sao? Đừng nha! Lạnh lắm đó.
-Cô còn nói nữa tôi lập tức thẩy cô xuống biển.-Hạo Thần lạnh lùng đe dọa.
-Được, được, tôi sẽ câm như hến luôn.-Thuyết Thuyết cười xuề xòa.
Hạo Thần còn định nói gì đó thì âm nhạc dừng lại, thay bằng tiếng chuông báo, màn hình điều khiển hiển thị có điện thoại đến, Hạo Thần nhìn dãy số trên màn hình điện thoại, khẽ nhíu mày, sau đó cho xe dừng lại, rút chiếc điện thoại ra rồi mở cửa đi ra ngoài.
Hạo thần đứng trong phạm vi chiếu sáng của đèn xe nên Thuyết Thuyết có thể quan sát được nhất cử nhất động của hắn.
Bình thường khi nói chuyện điện thoại, mọi người hay vừa nói vừa bước đi thong thả, không thì một chân khụy một chân thẳng rồi đổi bên. Nhưng Hạo Thần lại không như vậy, hắn cứ đứng nguyên một chỗ, không đổi trọng tâm, cũng không bước đi, người thẳng tắp bất động. Một tay cầm điện thoại một tay bỏ vào túi quần.
Động cơ ô tô đã tắt, đèn vẫn sáng, máy điều hòa vẫn chạy, nhạc vẫn vang lên, Thuyết Thuyết ngồi trong xe, còn Hạo Thần đứng ngoài trời.
Thuyết Thuyết còn đang mải mê nhìn hắn thì đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn cô làm cô giật cả mình, nhưng sau đó hắn lại tiếp tục nghe điện thoại.
Thuyết Thuyết thở phù nhẹ nhõm, nhưng mà hắn nhìn cô làm gì chứ? Cô ngồi đợi trong xe cũng gần nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không thấy Hạo Thần nói chuyện xong, sốt ruột quá cô bèn mở cửa đi ra ngoài.
Thuyết Thuyết vừa bước ra ngoài thì Hạo Thần cũng đã kết thúc cuộc gọi, hắn nhìn cô đứng trước mặt mình trong bộ quần áo phong phanh, nhíu cặp mày lại hỏi:
-Không sợ chết cóng hay sao mà ra đây?
-Định ra xe xem thử anh đang nói chuyện với cô nào mà say sưa đến vậy?
Hạo Thần dùng ánh mắt lạnh băng nhìn cô, Thuyết Thuyết lập tức xua tay cười cười:
-Tôi đùa ấy mà. Tôi vào xe đây.
Nói xong liền quay lại xe, cầm tay mở cửa nhưng lại không được, nhất thời cô nhíu mày rồi thử mở lại lần nữa, vẫn không được, hình như bị khóa trong rồi, chìa khóa xe vẫn còn trong xe.
Không phải chứ?
-Làm sao vậy?-Hạo Thần nhìn cô cứ đứng vặn cửa hỏi.
-Bị khóa trong rồi.-Thuyết Thuyết mếu máo nhìn hắn, chắc chắn hắn sẽ xử tử cô cho mà xem.
-Lăng Thuyết Thuyết, rốt cục đầu óc cô để đi đâu hả?-Hạo Thần gần như muốn bóp chết cô.
-Xin lỗi, tôi không cố ý mà.-Thuyết Thuyết chắp hai tay lại mà nói.
-Bỏ đi, đợi người đến đón.-Hạo Thần không hơi đâu so đo với cô, mở điện thoại gọi cho ai đó.
-Đem xe đến bãi biển ngoại ô cho tôi, ngay bây giờ.-Hạo Thần lạnh lùng ra lệnh với người trong điện thoại.
-Không nói nhiều, càng nhanh càng tốt.-Hạo Thần vẫn vậy.
Thuyết Thuyết nhìn hắn mà cười không nổi.
Hạo thần nghe người trong điện thoại nói hết thì tắt máy, cất vào túi quần, sau đó đánh ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.
Thuyết Thuyết chột dạ, sau đó ngước lên nhìn bầu trời, miệng nói:
-Hơ, trời nhiều sao thật.
Hạo Thần thật khâm phục tài đánh trống lãng của cô, trên trời, một ngôi sao còn không có, lấy đâu ra nhiều như cô nói.
Trời đêm ở biển thực sự rất lạnh, từng cơn gió mang theo hơi biển cứ lạnh lùng mà phả vào người Thuyết Thuyết, cô lại chỉ mặc một bộ đồ mỏng, Thuyết Thuyết dùng hai bàn tay xoa xoa cánh tay, người không ngừng run lên.
Thuyết Thuyết còn đang không ngừng tự hỏi bản thân ở kiếp trước đã gây họa gì mà kiếp này lại gặp con heo đực đáng ghét này, tự dưng nửa đêm khuya khoắt lại đưa cô ra biển để cô lạnh cóng như thế này thì có một chiếc áo khoác da được khoác lên bờ vai gầy đang run run của mình.
Thuyết Thuyết nhìn Hạo Thần đầy bất ngờ.
-Tôi, tôi không lạnh, anh lấy về đi.-Thuyết Thuyết còn định lấy chiếc áo khoác ra thì Hạo Thần lại lạnh lùng ra lệnh:
-Cô dám lấy ra, tôi lập tức ném cô xuống biển.
Thuyết Thuyết rụt cổ, không dám lấy ra, chỉ đành đứng yên nhìn hắn, trời lạnh như vậy, hắn lại chỉ đang mặc chiếc áo thun mỏng, hắn lại đưa áo khoác cho cô, chắc chắn sẽ bị lạnh cho coi.
-Anh...có lạnh không?
Hạo Thần không trả lời câu hỏi của cô, chỉ khoanh hai tay trước ngực rồi dựa người vào thành xe, chờ đợi người đến đón.
-Có muốn khoác cùng không?-Thuyết Thuyết nửa ngày mới dám nói ra câu đó, nhớ lại thì cảm thấy thật xấu hổ.
Mà hắn chỉ ung dung nhìn cô không nói gì.
Sau đó cô mạnh dạn chia cho hắn nửa cái áo khoác, vì hắn cao quá nên cô phải nhón người mới khoác được, lại vô tình mũi của mình chạm phải gương mặt tuấn mỹ của hắn.
Tim cô như muốn nhảy ra ngoài, mặt và tai cũng đỏ lên như quả cà chua.
Như trải qua nửa thế kỉ, Thuyết Thuyết cùng Hạo Thần bốn mắt nhìn nhau, lại chẳng nói gì. Sau đó bờ môi cô chợt mấp máy.
Bỗng dưng hắn rất muốn...hôn cô.
Thuyết Thuyết như lấy lại được tri giác, vội cúi đầu, nhưng chỉ sau một giây, cả người cô bị một cánh tay màu đồng rắn chắc kéo lại. Cả người cô núp gọn trong lồng ngực của hắn, hắn nhìn cô chằm chằm.
Không phải Thuyết Thuyết không dự cảm được điều gì đó, nhưng cô không dám cử động, càng không dám tự mình đa tình, cô chỉ biết ngây ngốc giương mắt nhìn Hạo Thần.
Trước đây cô chỉ cảm thấy gương mặt hắn vô cùng tuấn mỹ, hài hòa, cân xứng, nhưng chưa từng chú ý ánh mắt hắn lại hút hồn đến vậy. Con người đen láy lúc này tựa như mặt hồ gợn sóng dưới ánh trăng lấp lánh, khiến người ta nhìn vào lại không muốn rời đi.
Lúc này, giữa đêm khuya bãi biển yên tĩnh, lòng bàn tay Hạo Thần đặt trên mặt cô mềm mại đến nỗi khiến người ta nảy sinh ảo giác. Hắn từ từ cuối đầu xuống, sát gần khuôn mặt cô, sau đó đôi môi lạnh lẽo của hắn áp vào đôi môi anh đào đang run lên vì lạnh của cô.
Nụ hôn của hắn vẫn cuồng nhiệt nóng bỏng như thế. Thuyết Thuyết ngây ngốc cả người, như có luồn điện xẹt qua, lại không hiểu sao chầm chậm đáp trả lại nụ hôn của hắn, nụ hôn này như một cái máy sưởi, giúp cô ấm áp, cái lạnh giá của biển đêm như tan biến.
/91
|