*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Cảnh vốn là người thành Cẩm Quan. Năm đó nhà họ Chu và nhà họ Trang cùng ở thành Nam, nhà Chu là nhà quan lại còn nhà Trang lại là thương nhân. Mười năm trước kẻ gian Tào Thái Hàm cấu kết với một bang giặc cướp, lợi dụng tình hình hỗn loạn mà cướp bóc trong thành Cẩm Quan, hai nhà Chu Trang đều gặp phải tai họa ngập đầu. Có một lần, Chu Cảnh cũng đến tị nạn ở Trúc lý, y còn niên thiếu lại tài học uyên bác, được hưởng tiếng thơm. Bởi thù nhà năm đó, Chu Cảnh không chịu dốc sức vì Công Tôn thị chiếm cứ đất Thục, sau khi rời khỏi Trúc lý, mọi người chỉ biết y ra ngoài du học, nhưng không biết tung tích của y.
Viên An Thế đeo trên lưng một bộ cung tên cũ kĩ, một mình thận trọng đến Trúc lý. Trên đường đi nếu gặp phải người đi đường cũng thấy an tâm, có bạn dọc đường, nhưng chỉ sợ lại gặp lũ cướp bóc cản đường.
Tuy nói Viên An Thế nghèo đến nỗi manh áo tốt nhất cũng vá chằng vá đụp nhưng anh ta cũng sợ cướp lắm. Có tiền sợ bị cướp tiền, không có tiền, lại sợ cướp mạng.
“Viên sinh?”
Nghe thấy một tiếng gọi dễ nghe, Viên An Thế dừng bước quay đầu nhìn lại, thấy một thiếu niên anh tuấn cưỡi ngựa.
“A Hoằng, gặp được cậu thật là quá tốt!”
Viên An Thế thấy Lưu Hoằng thì mừng khôn tả.
“Lại đi bắt cướp?”
“Không, đến thôn Đổng một chuyến.”
“Đi xem nhà bác cậu à?”
“Không phải, đi thăm Vương thúc.”
“Cậu cũng thật có tâm, thời điểm này rối ren, người trong nhà còn chưa chắc chịu nhìn nhau.”
Lưu Hoằng cho ngựa đi chậm lại, Viên An Thế đi bên cạnh, hai người chuyện ngẫu.
“Viên sinh định đến Trúc lý ư?”
“Nghe nói tiên sinh của chúng ta đang ở Trúc lý, định đến yết kiến.”
Tin tức Từ Mộ tiên sinh ở Trúc lý đã truyền ra, mặc dù y đến Trúc lý cùng lắm mới có hai ngày.
Lưu Hoằng không hiểu, chẳng qua Chu Cảnh chỉ là một thư sinh, tại sao y lại có danh tiếng lớn như vậy ở Lâm Cung. Trái lại hắn biết An Thế và cậu hai là đồng môn.
Lưu Hoằng đưa Viên An Thế đến nhà họ Trang, Trang Dương và Chu Cảnh đang đi dạo bên bờ ao. Hai người sóng vai nhau đi, chuyện trò vui vẻ tựa như trên đời này chỉ có hai người họ.
Chu Cảnh đoan chính, Trang Dương lại tuấn mỹ, hai chàng trai mỹ mạo trẻ tuổi sớm chiều làm bạn, không khỏi khiến người ta mơ ước.
Lưu Hoằng đứng sau cây sơn trà, dõi mắt nhìn Viên An Thế đi về phía trước, cúi bái Chu Cảnh. Ánh mắt Lưu Hoằng rơi vào người Trang Dương. Nhưng Trang Dương lại không để ý đến hắn.
“A Hoằng huynh, huynh muốn tìm huynh trưởng sao?”
Thấy Lưu Hoằng đứng yên dưới gốc sơn trà, Trang Lan tới hỏi.
“Không.”
Lưu Hoằng xoay người đi, bóng dáng lộ vẻ cô đơn.
Thầy trò ba người, đánh cờ bên ao, chuyện ngẫu về hoàn cảnh của mỗi người sau khi biệt ly, bồi hồi không thôi. Những năm qua Chu Cảnh chu du nhiều nơi, biết nhiều thế lực chia cắt. Chu Cảnh mang tin tức từ thế giới bên ngoài mà người dân ở Lâm Cung không biết, còn phân tích thế cục thiên hạ cùng những môn sinh. Trang Dương cũng tham dự trong đó, anh ít lời, chủ yếu là lắng nghe lời Chu Cảnh nói. Trang Dương cũng không có lý tưởng to lớn cứu đời, chỉ vì thời cuộc hỗn loạn, đã ảnh hưởng đến nơi bình yên mà xa xôi như Trúc lý.
Sự xuất hiện của Chu Tử Mộ mang theo tin tức bất an, cũng sắp phá vỡ cuộc sống yên bình ở Trúc lý.
Trời tờ mờ sáng, Trang Dương từ trong mơ tỉnh lại, anh gặp phải ác mộng. Nội dung giấc mơ anh không nhớ nổi, nhưng lại có cảm giác đau đớn như đánh mất thứ tình yêu chân thành. Trang Dương khoác áo xuống giường, đi ra khỏi phòng, anh thấy bên kia sông Lưu Hoằng đã ở ngoài sân hoạt động. Lưu Hoằng đứng trong ánh nắng mai bắn một mũi tên, hắn cởi một bên tay áo, xoay cây cung lớn. Trang Dương đứng từ xa không thể nhìn rõ bia ngắm nhưng vẫn biết chắc rằng mỗi một mũi tên hắn đều bắn trúng hồng tâm.
Hai ngày nay hầu như không thấy Lưu Hoằng, Trang Dương lo lắng liệu có phải hắn lại bị Đoàn du chước gọi đi bắt cướp không. Giờ thấy bóng dáng hắn đang hoạt động ở bờ bên kia, khiến người ta thoáng vui và yên tâm phần nào.
Trước cửa nhà Lưu Hoằng có một gốc đại thụ không biết tên, Lưu Hoằng treo bia ngắm trên gốc cây ấy, “vùn vụt” từng mũi từng mũi tên bay ra. Lưu Hoằng dùng một cây cung rất lớn, đã vậy hôm nay lại dùng lực rất mạnh, đáng thương cho cái cây và cả bia ngắm phải chịu tàn phá.
Mũi tên bắn xuyên bia cắm thẳng vào thân cây, Lưu Hoằng rút mạnh ra, thu hết lại vào bao đựng tên. Hắn buồn bực không vui, sau khi thu hết tên ngẩng đầu lên lại nhìn thấy nơi hành lang gỗ nhà họ Trang, có cậu hai đang đứng cùng một người con trai khác, hiển nhiên là Chu Cảnh.
Nhìn từ phía Lưu Hoằng, hai người đứng tựa lan can gỗ kia đang trò chuyện thân mật khăng khít. Lưu Hoằng buồn bực vào nhà.
Bên phía Trang Dương, sớm tinh mơ Trang Dương đã ngắm Lưu Hoằng hồi lâu, đúng lúc Chu Cảnh cũng thức giấc sớm, đi đến bên cạnh Trang Dương, hoài nghi anh đang mải nhìn gì mà không chớp mắt, không ngờ lại là đang ngắm một cậu thiếu niên đang luyện cung. Chu Cảnh biết, Trang Dương không thích cung tên cũng như các loại vũ khí, vậy hẳn là thiếu niên bắn cung kia thu hút Trang Dương.
nhưng có lúc hành vi lại như đứa trẻ, chắc là đang giận dỗi.
Lưu Hoằng bước nhanh tới cây cầu gỗ lại dừng lại, hắn tỏ ra do dự, ngẩng đầu nhìn Trang Dương thấy Trang Dương cũng đang nhìn mình, hắn lại quay đầu đi. Từ ngày Chu Cảnh đến ở nhà họ Trang, đêm đến Lưu Hoằng sẽ có những giấc mơ khó mà mở miệng, mơ thấy hắn làm chuyện đại nghịch bất đạo với Trang Dương. Thấy Trang Dương hắn lại cảm thấy tội lỗi, đồng thời, hắn lại cả thấy bị một thứ tình cảm chi phối, không muốn để ý tới Trang Dương.
Trang Dương đi về phía Lưu Hoằng, anh đến cạnh hắn, ôn hòa hỏi hắn: “Cậu đang giận tôi sao?” Lưu Hoằng nhìn dòng nước chảy dưới cây cầu, nỗi khó chịu vướng mắc trong lòng như cũng xuôi dòng chảy đi, Lưu Hoằng lắc đầu.
Phía trước, Viên An Thế ra sức khua tay, anh ta muốn gọi Trang Dương quay về. Viên An Thế nhìn hai người trên cầu, chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy bản thân không nên đi qua.
Trang Dương đứng trên cầu cùng Lưu Hoằng, từ đầu đến cuối Lưu Hoằng không để ý đến anh, cũng không nhìn anh. Trang Dương có vẻ bất đắc dĩ, cơn gió sớm mai thổi quần áo hai người phất phơ, gió lay động, hai người không nói một lời, yên lặng đến khó mà chịu nổi. Trang Dương thấy Viên An Thế vẫn đang đứng bên kia bờ nhìn bọn họ, anh xoay người rời đi.
Không ngờ, vừa mới bước hai bước, bất ngờ bị người ôm chặt lấy từ phía sau.
Lưu Hoằng ôm Trang Dương, ra sức ôm chặt, hắn vùi đầu trên vai Trang Dương.
Lau sậy ven sông mọc cao vút, che khuất hơn nửa thân hai người bọn họ, người khác không nhìn thấy được hành vi của họ, nhưng lại dọa Viên An Thế giật mình.
Chu Cảnh vốn là người thành Cẩm Quan. Năm đó nhà họ Chu và nhà họ Trang cùng ở thành Nam, nhà Chu là nhà quan lại còn nhà Trang lại là thương nhân. Mười năm trước kẻ gian Tào Thái Hàm cấu kết với một bang giặc cướp, lợi dụng tình hình hỗn loạn mà cướp bóc trong thành Cẩm Quan, hai nhà Chu Trang đều gặp phải tai họa ngập đầu. Có một lần, Chu Cảnh cũng đến tị nạn ở Trúc lý, y còn niên thiếu lại tài học uyên bác, được hưởng tiếng thơm. Bởi thù nhà năm đó, Chu Cảnh không chịu dốc sức vì Công Tôn thị chiếm cứ đất Thục, sau khi rời khỏi Trúc lý, mọi người chỉ biết y ra ngoài du học, nhưng không biết tung tích của y.
Viên An Thế đeo trên lưng một bộ cung tên cũ kĩ, một mình thận trọng đến Trúc lý. Trên đường đi nếu gặp phải người đi đường cũng thấy an tâm, có bạn dọc đường, nhưng chỉ sợ lại gặp lũ cướp bóc cản đường.
Tuy nói Viên An Thế nghèo đến nỗi manh áo tốt nhất cũng vá chằng vá đụp nhưng anh ta cũng sợ cướp lắm. Có tiền sợ bị cướp tiền, không có tiền, lại sợ cướp mạng.
“Viên sinh?”
Nghe thấy một tiếng gọi dễ nghe, Viên An Thế dừng bước quay đầu nhìn lại, thấy một thiếu niên anh tuấn cưỡi ngựa.
“A Hoằng, gặp được cậu thật là quá tốt!”
Viên An Thế thấy Lưu Hoằng thì mừng khôn tả.
“Lại đi bắt cướp?”
“Không, đến thôn Đổng một chuyến.”
“Đi xem nhà bác cậu à?”
“Không phải, đi thăm Vương thúc.”
“Cậu cũng thật có tâm, thời điểm này rối ren, người trong nhà còn chưa chắc chịu nhìn nhau.”
Lưu Hoằng cho ngựa đi chậm lại, Viên An Thế đi bên cạnh, hai người chuyện ngẫu.
“Viên sinh định đến Trúc lý ư?”
“Nghe nói tiên sinh của chúng ta đang ở Trúc lý, định đến yết kiến.”
Tin tức Từ Mộ tiên sinh ở Trúc lý đã truyền ra, mặc dù y đến Trúc lý cùng lắm mới có hai ngày.
Lưu Hoằng không hiểu, chẳng qua Chu Cảnh chỉ là một thư sinh, tại sao y lại có danh tiếng lớn như vậy ở Lâm Cung. Trái lại hắn biết An Thế và cậu hai là đồng môn.
Lưu Hoằng đưa Viên An Thế đến nhà họ Trang, Trang Dương và Chu Cảnh đang đi dạo bên bờ ao. Hai người sóng vai nhau đi, chuyện trò vui vẻ tựa như trên đời này chỉ có hai người họ.
Chu Cảnh đoan chính, Trang Dương lại tuấn mỹ, hai chàng trai mỹ mạo trẻ tuổi sớm chiều làm bạn, không khỏi khiến người ta mơ ước.
Lưu Hoằng đứng sau cây sơn trà, dõi mắt nhìn Viên An Thế đi về phía trước, cúi bái Chu Cảnh. Ánh mắt Lưu Hoằng rơi vào người Trang Dương. Nhưng Trang Dương lại không để ý đến hắn.
“A Hoằng huynh, huynh muốn tìm huynh trưởng sao?”
Thấy Lưu Hoằng đứng yên dưới gốc sơn trà, Trang Lan tới hỏi.
“Không.”
Lưu Hoằng xoay người đi, bóng dáng lộ vẻ cô đơn.
Thầy trò ba người, đánh cờ bên ao, chuyện ngẫu về hoàn cảnh của mỗi người sau khi biệt ly, bồi hồi không thôi. Những năm qua Chu Cảnh chu du nhiều nơi, biết nhiều thế lực chia cắt. Chu Cảnh mang tin tức từ thế giới bên ngoài mà người dân ở Lâm Cung không biết, còn phân tích thế cục thiên hạ cùng những môn sinh. Trang Dương cũng tham dự trong đó, anh ít lời, chủ yếu là lắng nghe lời Chu Cảnh nói. Trang Dương cũng không có lý tưởng to lớn cứu đời, chỉ vì thời cuộc hỗn loạn, đã ảnh hưởng đến nơi bình yên mà xa xôi như Trúc lý.
Sự xuất hiện của Chu Tử Mộ mang theo tin tức bất an, cũng sắp phá vỡ cuộc sống yên bình ở Trúc lý.
Trời tờ mờ sáng, Trang Dương từ trong mơ tỉnh lại, anh gặp phải ác mộng. Nội dung giấc mơ anh không nhớ nổi, nhưng lại có cảm giác đau đớn như đánh mất thứ tình yêu chân thành. Trang Dương khoác áo xuống giường, đi ra khỏi phòng, anh thấy bên kia sông Lưu Hoằng đã ở ngoài sân hoạt động. Lưu Hoằng đứng trong ánh nắng mai bắn một mũi tên, hắn cởi một bên tay áo, xoay cây cung lớn. Trang Dương đứng từ xa không thể nhìn rõ bia ngắm nhưng vẫn biết chắc rằng mỗi một mũi tên hắn đều bắn trúng hồng tâm.
Hai ngày nay hầu như không thấy Lưu Hoằng, Trang Dương lo lắng liệu có phải hắn lại bị Đoàn du chước gọi đi bắt cướp không. Giờ thấy bóng dáng hắn đang hoạt động ở bờ bên kia, khiến người ta thoáng vui và yên tâm phần nào.
Trước cửa nhà Lưu Hoằng có một gốc đại thụ không biết tên, Lưu Hoằng treo bia ngắm trên gốc cây ấy, “vùn vụt” từng mũi từng mũi tên bay ra. Lưu Hoằng dùng một cây cung rất lớn, đã vậy hôm nay lại dùng lực rất mạnh, đáng thương cho cái cây và cả bia ngắm phải chịu tàn phá.
Mũi tên bắn xuyên bia cắm thẳng vào thân cây, Lưu Hoằng rút mạnh ra, thu hết lại vào bao đựng tên. Hắn buồn bực không vui, sau khi thu hết tên ngẩng đầu lên lại nhìn thấy nơi hành lang gỗ nhà họ Trang, có cậu hai đang đứng cùng một người con trai khác, hiển nhiên là Chu Cảnh.
Nhìn từ phía Lưu Hoằng, hai người đứng tựa lan can gỗ kia đang trò chuyện thân mật khăng khít. Lưu Hoằng buồn bực vào nhà.
Bên phía Trang Dương, sớm tinh mơ Trang Dương đã ngắm Lưu Hoằng hồi lâu, đúng lúc Chu Cảnh cũng thức giấc sớm, đi đến bên cạnh Trang Dương, hoài nghi anh đang mải nhìn gì mà không chớp mắt, không ngờ lại là đang ngắm một cậu thiếu niên đang luyện cung. Chu Cảnh biết, Trang Dương không thích cung tên cũng như các loại vũ khí, vậy hẳn là thiếu niên bắn cung kia thu hút Trang Dương.
nhưng có lúc hành vi lại như đứa trẻ, chắc là đang giận dỗi.
Lưu Hoằng bước nhanh tới cây cầu gỗ lại dừng lại, hắn tỏ ra do dự, ngẩng đầu nhìn Trang Dương thấy Trang Dương cũng đang nhìn mình, hắn lại quay đầu đi. Từ ngày Chu Cảnh đến ở nhà họ Trang, đêm đến Lưu Hoằng sẽ có những giấc mơ khó mà mở miệng, mơ thấy hắn làm chuyện đại nghịch bất đạo với Trang Dương. Thấy Trang Dương hắn lại cảm thấy tội lỗi, đồng thời, hắn lại cả thấy bị một thứ tình cảm chi phối, không muốn để ý tới Trang Dương.
Trang Dương đi về phía Lưu Hoằng, anh đến cạnh hắn, ôn hòa hỏi hắn: “Cậu đang giận tôi sao?” Lưu Hoằng nhìn dòng nước chảy dưới cây cầu, nỗi khó chịu vướng mắc trong lòng như cũng xuôi dòng chảy đi, Lưu Hoằng lắc đầu.
Phía trước, Viên An Thế ra sức khua tay, anh ta muốn gọi Trang Dương quay về. Viên An Thế nhìn hai người trên cầu, chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy bản thân không nên đi qua.
Trang Dương đứng trên cầu cùng Lưu Hoằng, từ đầu đến cuối Lưu Hoằng không để ý đến anh, cũng không nhìn anh. Trang Dương có vẻ bất đắc dĩ, cơn gió sớm mai thổi quần áo hai người phất phơ, gió lay động, hai người không nói một lời, yên lặng đến khó mà chịu nổi. Trang Dương thấy Viên An Thế vẫn đang đứng bên kia bờ nhìn bọn họ, anh xoay người rời đi.
Không ngờ, vừa mới bước hai bước, bất ngờ bị người ôm chặt lấy từ phía sau.
Lưu Hoằng ôm Trang Dương, ra sức ôm chặt, hắn vùi đầu trên vai Trang Dương.
Lau sậy ven sông mọc cao vút, che khuất hơn nửa thân hai người bọn họ, người khác không nhìn thấy được hành vi của họ, nhưng lại dọa Viên An Thế giật mình.
/40
|