Trần Gia Lạc ngồi một mình trong góc.
Tóc bị ghế cọ rối, áo màu sáng cũng hơi nhăn. Anh ngẩng đầu lên, tay cầm một chén rượu đầy, lẳng lặng mà buồn bã, cũng không ngờ đột nhiên bị một câu nói của Hiểu Hiểu mà thu hút sự chú ý của mọi người, như bị kim đâm.
Trần Gia Lạc vội ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn Hiểu Hiểu, hồi lâu sau, tay nắm chặt ly rượu, cố gắng cười trấn tĩnh:
- Không, tôi ly hôn, còn chưa kết hôn nên không cần đâu!
Hiểu Hiểu nhướn mày, cũng tự rót cho mình một ly rượu. Bàng tiên sinh luôn theo sát lập tức lo lắng cầm lấy chai rượu Hiểu Hiểu vừa đặt xuống, nhìn cẩn thận vài lần, thấy là rượu vang chuẩn bị cho phụ nữ thì mới không nói gì.
Hiểu Hiểu thấy vẻ lo lắng của Bàng tiên sinh thì thoáng mỉm cười, quay đầu ôm cổ Bàng tiên sinh rồi hôn chụt lên má anh.
Tất cả mọi người trong phòng đều thoáng sững sờ, sau đó đều ồn ào kêu lớn, trêu đùa. Phía xa một số bạn học cũ cũng lắc lắc đầu rồi mỉm cười, chỉ có sắc mặt Trần Gia Lạc là càng tái nhợt.
Bàng tiên sinh vuốt vuốt mặt, cũng ngại ngùng ngồi xuống bên cạnh. Đàn ông lớn tuổi thường khá câu nệ, đương nhiên da mặt cũng mỏng hơn một chút.
Hiểu Hiểu bưng chén rượu, ôm bụng, tựa như quý phu nhân vậy, nhẹ nhàng đi đến bên Trần Gia Lạc, Trần Gia Lạc vội nhìn nàng chăm chú.
Hiểu Hiểu nhìn qua, phát hiện một thời gian không gặp, người đàn ông luôn sạch sẽ gọn gàng lại trở nên luộm thuộm như vậy, khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ như trong suốt dưới ánh đèn, cúc áo mở lộ ra xương quai xanh gầy gò.
Ái dà, như thể anh ta mới là người bị hại vậy, vừa đáng thương lại vừa kiên cường.
Người bị hại vừa đáng thương vừa kiên cường cảnh giác ngồi thẳng dậy, thấp giọng mắng Hiểu Hiểu:
- Rốt cuộc cô định làm gì? Mắng tôi? Cười nhạo tôi? Hay là đánh tôi?
Không đợi Hiểu Hiểu trả lời, Trần Gia Lạc lại chán nản cúi đầu xuống, nhỏ giọng cười rộ lên:
- Đúng rồi! Đều là lỗi của tôi, cô muốn thế nào cũng được!
Anh ta ngả người về phía sau, giơ tay lên che mắt, như buông xuôi mà nằm vật xuống ghế salon trong góc nơi không ai để ý, góc áo sơ mi bị động tác của anh ta mà lật lên, lộ ra một vùng eo lớn.
Hiểu Hiểu thoáng cảm động vì biểu hiện chán chường, bi thương, sám hối này của Trần Gia Lạc, cô nhướn mày, ôm bụng ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu. Hương rượu thản nhiên tản ra nơi đầu lưỡi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hiểu Hiểu thoáng qua nụ cười như có như không, ánh mắt mang theo chút đặc biệt quét qua quét lại Trần Gia Lạc hai, ba vòng.
Ánh mắt kia như có như không, từ khuôn mặt cho đến cơ thể Trần Gia Lạc, lại đảo lại một vòng, đến ngón tay cũng không tha.
Xung quanh vốn không ít người định xem kịch vui nhìn qua, thấy không khí giữa hai người lại có vẻ như chẳng có gì thì một đám người quay đầu đi.
Căn phòng nằm trong trường học, bên ngoài còn đang bật bài hát viết về trường, các bạn học trong phòng chiêu đãi cũng tụm năm tụm ba lại, cười cười nói nói. Trần Gia Lạc cảm thấy mọi thứ ở đây đều rất lạc lõng, còn cả ánh mắt của Hiểu Hiểu khiến cho anh thực sự không thoải mái.
Anh biết Hiểu Hiểu từ lâu, nghe nói điều kiện nhà Hiểu Hiểu rất tốt, cha mẹ là quan lớn trong quân đội gì đó, lúc Thư Tâm nói chuyện này với anh cũng chỉ cười không nói gì thêm nên anh không biết chi tiết. Nhưng từ khi còn đi học, anh đã cảm thấy ánh mắt nhìn người của Hiểu Hiểu có cảm giác cao cao tại thương.
Đây là khí thế khác biệt so với những người xuất thân nông thôn như anh, cô chỉ hơi nhìn cũng đã dễ dàng trấn áp được người khác. Khí thế từ cô ép đến khiến anh không thở nổi, vô cùng mất tự nhiên.
Anh đã từng hỏi những nam sinh theo đuổi Hiểu Hiểu, có người nói với anh: theo đuổi Hiểu Hiểu có thể bớt phải phấn đấu ít nhất là mười năm. Cũng có người cười hỏi anh: anh không thấy người con gái cởi mở, phóng khoáng như cô thật ra rất đáng yêu sao?
Trước kia anh đã khinh thường bọn họ nhưng rồi cũng lại hiểu ra.
Ai biết được những người kia nói thật hay không? Con gái như Thư Tâm có lẽ tốt hơn? Dịu dàng, đơn thuần lại chu đáo.
Sau đó, anh phấn đấu ở thành phố xa lạ, phồn hoa này lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy, từ vị trí thấp nhất đi lên đến bây giờ, khó khăn gian nan cũng thành một giám đốc, cũng mặc âu phục, thắt caravat, ngồi trong phòng riêng có điều hòa mát lạnh.
Sẽ có người tôn kính gọi anh một tiếng giám đốc Trần, sẽ có người cung kính đến xin chỉ thị của anh, cũng sẽ có người gọi điện đến mời anh đi ăn cơm, anh như đã quên mất ánh mắt khi xưa mọi người nhìn mình.
Nhưng một khi trí nhớ đã dâng lên thì rõ ràng sẽ không dễ để người ta trốn tránh.
Trần Gia Lạc chỉ cảm thấy một luồng khí nóng bốc lên tận đỉnh đầu, khiến anh thoáng quay đầu, xiết chặt tay, nhìn trừng trừng vào Hiểu Hiểu.
Anh không biết ánh mắt mình như thế nào, chỉ biết Bàng tiên sinh ở bên lập tức đứng bên Hiểu Hiểu, hơi ôm Hiểu Hiểu vào lòng, nhìn anh đầy phòng bị, lạnh lùng cảnh cáo:
- Trần tiên sinh, vợ tôi đang mang thai, xin anh để ý một chút!
Trần Gia Lạc thoáng như bị những lời này châm ngòi, nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Bàng tiên sinh:
- Mang thai? Mang thai! Có gì hơn người? Vì cái gì? Vì sao các người chỉ biết bức ép tôi, chỉ biết nhắc tới con cái, có bao giờ nghĩ tới tôi? Có bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của tôi không! (Lúc anh ngoại tình thì anh nghĩ đến cảm nhận của ai?)
Trần Gia Lạc vung tay nói, vẻ mặt phẫn nộ, giọng nói còn át cả bài hát trên loa, có không ít người còn nhăn mày hỏi người bên cạnh:
- Ai thế? Thật là…
Mất lịch sự.
Trần Gia Lạc không nghe thấy nhưng anh ta như có thể cảm nhận được những từ ngữ này từ trong những cái nhíu mày kia, cả người run rẩy.
Hiểu Hiểu ở bên lại cười lạnh lùng, ly rượu vang trong tay giơ lên, không hề khách khí mà hắt thẳng vào mặt Trần Gia Lạc.
Hiểu Hiểu đầy khí thế, hơi vênh mặt nhìn Trần Gia Lạc, nhìn lửa giận của Trần Gia Lạc bị một ly rượu vang đẩy lên đến đỉnh điểm.
A! Cô là phụ nữ mà, đương nhiên có quyền kiêu ngạo, ngang ngược, mà hành động của cô lại chẳng hề do dự, cộng thêm ánh mắt khinh miệt của cô đã khiến người ta quên việc chỉ trích cô.
Giọt rượu thơm nồng chảy dài xuống trán Trần Gia Lạc, Trần Gia Lạc a một tiếng đau đớn rồi vội lau mắt. Anh ra sức nháy mắt, trong lúc mơ hồ thấy Hiểu Hiểu đứng trước mặt mình, chiếc váy rộng bay bay trong tầm mắt.
- Kêu cái gì mà kêu? Giờ đã nhìn rõ tôi là ai chưa? Có phải là đàn ông không thế? Đừng nghĩ gặp ai cũng có thể khóc lóc om sòm nhé! Đồ rác rưởi! Nhu nhược! Chỉ biết trốn tránh. Bất kể làm gì cũng đều không ngừng tự kiếm cớ cho bản thân. Cho dù biết tôi đến gây phiền phức cũng không dám phản đối sao? Chỉ biết dùng lỗi lầm của người khác để biện hộ cho mình, anh đúng là hết thuốc chữa! Tôi đúng là ngốc nên mới đi tìm anh nói chuyện! Đúng là làm mất giá trị con người!
Bàng tiên sinh ở bên vội đỡ lấy Hiểu Hiểu, thấp giọng an ủi:
- Bà xã à, nghỉ ngơi chút đi, đừng nóng giận, giận dữ không tốt cho em bé đâu.
Trần Gia Lạc dùng tay áo lau khô rượu nơi khóe mắt, mắt đỏ bừng phẫn nộ nhìn Hiểu Hiểu:
- Nói bậy! Tôi không như thế!
Hiểu Hiểu đẩy Bàng tiên sinh ra, khinh miệt liếc nhìn anh ta một cái rồi đột nhiên cười rất quỷ dị:
- Được! Anh không thế! Vậy anh có dám đứng ở đây, nói với bạn học cũ những chuyện của mình làm không? Để cho mọi người bình luận, phân xử xem có phải là tôi nói oan cho anh không? Để xem người như anh đã làm được việc gì đáng để kiêu ngạo!
Sắc mặt Trần Gia Lạc trở nên vô cùng khó coi, đột nhiên lui về phía sau một bước, bối rối quay đầu lại thấy ánh mắt mọi người đang nhìn qua.
Những ánh mắt kia từ bốn phương tám hướng bắn tới khiến Trần Gia Lạc choáng váng. Trần Gia Lạc giật mình cảm thấy, trong mắt mọi người có đủ sự khinh bỉ, đều đang chờ xem anh bị xấu hổ.
Không! Anh không thể nói! Sao có thể! Anh là cán bộ xí nghiệp nhà nước… nếu chuyện này đến tai công ty, vậy anh… tiền đồ của anh…
Người Trần Gia Lạc đột nhiên ngã phịch xuống ghế, ngồi thất thần hồi lâu.
Công ty… Tiền đồ…
Mãi đến khi trong đầu lặp đi lặp lại những lời này, anh mới không thể không tự thừa nhận, cái anh gọi là sám hối, là áy náy, là giằng co cũng không chỉ là vì Thư Tâm rời khỏi anh.
Trần Gia Lạc không cam lòng nhìn Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu lại đứng thẳng đó, thân mật cùng Bàng tiên sinh đi qua chỗ khác. Sự không thèm đếm xỉa này khiến cho Trần Gia Lạc vô cùng oán, vô cùng hận, vô cùng ngã lòng cũng chẳng có chỗ phát tiết, cứ thế dồn nén trong lòng, ép anh không thể thở nổi.
Thì ra thứ anh cho là tình yêu, sự hối hận và cầu xin anh vẫn nói cũng chẳng giá trị là mấy.
Thì ra khi anh ta ngồi lên vị trí cao, nhìn những người đàn ông xung quanh rượu chè gái gú rồi cũng bắt chước mà phản bội Thư Tâm.
Thì ra anh ta vẫn luôn là thế… kẻ ích kỉ.
Trần Gia Lạc ôm đầu, vừa ẩm ướt lại vừa xấu hổ, ngón tay nắm chặt tóc, cơ hồ kéo đỏ cả da đầu, giữa những ngón tay còn có cả những sợi tóc đứt vụn.
Thì ra, đêm hôm đó… Nói chuyện làm ăn, uống rượu, rồi vào khách sạn thuê phòng, thực ra chẳng phải là say đến bất tình nhân sự như anh ta đã nghĩ.
Thậm chí anh còn có thể nhớ lại sự non mềm của làn da ấy, lời ca ngợi của cô gái trẻ trung, sự nhiệt tình ấy, còn cả những tiếng rên rỉ phóng túng anh ta chưa từng được nghe từ miệng Thư Tâm.
Thậm chí anh ta còn nhớ những giọt mồ hôi của mình rơi xuống bầu ngực của người con gái đó, dưới ánh đèn chiếu ra ánh sáng mê người và mái tóc rối của Vương Hiểu Hân trong cơn ý loạn tình mê.
Đúng thế, anh ta thực sự đã hối hận, cũng từng sợ hãi, khi tiến vào thân thể lạ lẫm của người con gái đó. Chỉ là, cũng chỉ thoáng trong nháy mắt.
Trong nháy mắt đó, anh đã nhớ tới khuôn mặt dịu dàng của Thư Tâm, nhớ tới sự cổ vũ của cô mỗi lần anh nhụt chí, vì vậy, anh nghĩ, đã cùng chung sống vài năm, tính khí Thư Tâm… chắc… chắc cũng chỉ tức giận, cãi cọ với anh một chút mà thôi!
Anh nghĩ như vậy rồi, đã chẳng còn nhẫn nại và nhẫn nhịn gì thêm nữa.
Người con gái trẻ trung kia nhiệt tình ôm anh như vậy, nhiệt tình phóng đãng nói cô muốn…
Anh nghĩ, một lần… một lần là được rồi…
Từ ngày đầu tiên đến công ty, cô gái đó đã luôn ngọt ngào gọi anh là giám đốc Trần, dùng ánh mắt sùng bái mà đi theo anh, sau mỗi lần được anh giúp đỡ thì đều ôm tay anh mà nói: “Giám đốc Trần, anh thật lợi hại.
Chưa từng có… Cuộc đời anh chưa từng có ai như vậy. Một người con gái ca ngợi anh không hề ngại ngùng, vì thế, trong nháy mắt, anh cảm thấy lâng lâng.
Sau đó, có mấy lần anh cố ý đưa Vương Hiểu Hân cùng đi dự tiệc rượu, càng chứng kiến Vương Hiểu Hân linh hoạt như cá nhỏ trên sông, vô cùng tự nhiên mà giao tiếp với mọi người. Cho nên anh mới có thể chỉ thoáng sửng sốt khi cánh tay Vương Hiểu Hân quấn lên cổ mình như rắn nước chứ không hề phản đối.
Chỉ là… chỉ là… Cho dù là thế thì anh ta cũng chưa từng nghĩ tới việc ly hôn với Thư Tâm!
Anh ta chỉ là… chỉ là… chỉ như tất cả những thằng đàn ông đi ăn vụng, cho rằng chuyện này sẽ không bị phát hiện, mà cho dù có bị phát hiện thì những người phụ nữ nhu nhược đó cũng sẽ chẳng làm gì quá.
Anh ta chỉ là…… Chỉ là muốn đôi khi được phóng túng bản thân, chơi đùa một chút mà thôi. Sao anh ta có thể… có thể lấy người con gái như thế? Loại con gái không biết xấu hổ… phóng đãng như vậy…
Vợ trong suy nghĩ của anh ta vẫn luôn là người như Thư Tâm!
Nhưng mà, anh sai rồi.
Thư Tâm không phải là đóa hoa nhỏ yếu đuối, chỉ có thể leo bám vào đàn ông mới có thể trổ lá.
Cô là bồ liễu, thoạt trông mềm mại yếu ớt nhưng trên thực tế lại rất cứng cỏi.
Mà anh cũng không ngờ, Vương Hiểu Hân luôn như con thỏ non chỉ biết ngọt ngào ca ngợi anh như vua chúa… lại to gan lớn mật chạy đến trước mặt anh mà nói rằng cô ta có thai.
Tóc bị ghế cọ rối, áo màu sáng cũng hơi nhăn. Anh ngẩng đầu lên, tay cầm một chén rượu đầy, lẳng lặng mà buồn bã, cũng không ngờ đột nhiên bị một câu nói của Hiểu Hiểu mà thu hút sự chú ý của mọi người, như bị kim đâm.
Trần Gia Lạc vội ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn Hiểu Hiểu, hồi lâu sau, tay nắm chặt ly rượu, cố gắng cười trấn tĩnh:
- Không, tôi ly hôn, còn chưa kết hôn nên không cần đâu!
Hiểu Hiểu nhướn mày, cũng tự rót cho mình một ly rượu. Bàng tiên sinh luôn theo sát lập tức lo lắng cầm lấy chai rượu Hiểu Hiểu vừa đặt xuống, nhìn cẩn thận vài lần, thấy là rượu vang chuẩn bị cho phụ nữ thì mới không nói gì.
Hiểu Hiểu thấy vẻ lo lắng của Bàng tiên sinh thì thoáng mỉm cười, quay đầu ôm cổ Bàng tiên sinh rồi hôn chụt lên má anh.
Tất cả mọi người trong phòng đều thoáng sững sờ, sau đó đều ồn ào kêu lớn, trêu đùa. Phía xa một số bạn học cũ cũng lắc lắc đầu rồi mỉm cười, chỉ có sắc mặt Trần Gia Lạc là càng tái nhợt.
Bàng tiên sinh vuốt vuốt mặt, cũng ngại ngùng ngồi xuống bên cạnh. Đàn ông lớn tuổi thường khá câu nệ, đương nhiên da mặt cũng mỏng hơn một chút.
Hiểu Hiểu bưng chén rượu, ôm bụng, tựa như quý phu nhân vậy, nhẹ nhàng đi đến bên Trần Gia Lạc, Trần Gia Lạc vội nhìn nàng chăm chú.
Hiểu Hiểu nhìn qua, phát hiện một thời gian không gặp, người đàn ông luôn sạch sẽ gọn gàng lại trở nên luộm thuộm như vậy, khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ như trong suốt dưới ánh đèn, cúc áo mở lộ ra xương quai xanh gầy gò.
Ái dà, như thể anh ta mới là người bị hại vậy, vừa đáng thương lại vừa kiên cường.
Người bị hại vừa đáng thương vừa kiên cường cảnh giác ngồi thẳng dậy, thấp giọng mắng Hiểu Hiểu:
- Rốt cuộc cô định làm gì? Mắng tôi? Cười nhạo tôi? Hay là đánh tôi?
Không đợi Hiểu Hiểu trả lời, Trần Gia Lạc lại chán nản cúi đầu xuống, nhỏ giọng cười rộ lên:
- Đúng rồi! Đều là lỗi của tôi, cô muốn thế nào cũng được!
Anh ta ngả người về phía sau, giơ tay lên che mắt, như buông xuôi mà nằm vật xuống ghế salon trong góc nơi không ai để ý, góc áo sơ mi bị động tác của anh ta mà lật lên, lộ ra một vùng eo lớn.
Hiểu Hiểu thoáng cảm động vì biểu hiện chán chường, bi thương, sám hối này của Trần Gia Lạc, cô nhướn mày, ôm bụng ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu. Hương rượu thản nhiên tản ra nơi đầu lưỡi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hiểu Hiểu thoáng qua nụ cười như có như không, ánh mắt mang theo chút đặc biệt quét qua quét lại Trần Gia Lạc hai, ba vòng.
Ánh mắt kia như có như không, từ khuôn mặt cho đến cơ thể Trần Gia Lạc, lại đảo lại một vòng, đến ngón tay cũng không tha.
Xung quanh vốn không ít người định xem kịch vui nhìn qua, thấy không khí giữa hai người lại có vẻ như chẳng có gì thì một đám người quay đầu đi.
Căn phòng nằm trong trường học, bên ngoài còn đang bật bài hát viết về trường, các bạn học trong phòng chiêu đãi cũng tụm năm tụm ba lại, cười cười nói nói. Trần Gia Lạc cảm thấy mọi thứ ở đây đều rất lạc lõng, còn cả ánh mắt của Hiểu Hiểu khiến cho anh thực sự không thoải mái.
Anh biết Hiểu Hiểu từ lâu, nghe nói điều kiện nhà Hiểu Hiểu rất tốt, cha mẹ là quan lớn trong quân đội gì đó, lúc Thư Tâm nói chuyện này với anh cũng chỉ cười không nói gì thêm nên anh không biết chi tiết. Nhưng từ khi còn đi học, anh đã cảm thấy ánh mắt nhìn người của Hiểu Hiểu có cảm giác cao cao tại thương.
Đây là khí thế khác biệt so với những người xuất thân nông thôn như anh, cô chỉ hơi nhìn cũng đã dễ dàng trấn áp được người khác. Khí thế từ cô ép đến khiến anh không thở nổi, vô cùng mất tự nhiên.
Anh đã từng hỏi những nam sinh theo đuổi Hiểu Hiểu, có người nói với anh: theo đuổi Hiểu Hiểu có thể bớt phải phấn đấu ít nhất là mười năm. Cũng có người cười hỏi anh: anh không thấy người con gái cởi mở, phóng khoáng như cô thật ra rất đáng yêu sao?
Trước kia anh đã khinh thường bọn họ nhưng rồi cũng lại hiểu ra.
Ai biết được những người kia nói thật hay không? Con gái như Thư Tâm có lẽ tốt hơn? Dịu dàng, đơn thuần lại chu đáo.
Sau đó, anh phấn đấu ở thành phố xa lạ, phồn hoa này lâu như vậy, cố gắng lâu như vậy, từ vị trí thấp nhất đi lên đến bây giờ, khó khăn gian nan cũng thành một giám đốc, cũng mặc âu phục, thắt caravat, ngồi trong phòng riêng có điều hòa mát lạnh.
Sẽ có người tôn kính gọi anh một tiếng giám đốc Trần, sẽ có người cung kính đến xin chỉ thị của anh, cũng sẽ có người gọi điện đến mời anh đi ăn cơm, anh như đã quên mất ánh mắt khi xưa mọi người nhìn mình.
Nhưng một khi trí nhớ đã dâng lên thì rõ ràng sẽ không dễ để người ta trốn tránh.
Trần Gia Lạc chỉ cảm thấy một luồng khí nóng bốc lên tận đỉnh đầu, khiến anh thoáng quay đầu, xiết chặt tay, nhìn trừng trừng vào Hiểu Hiểu.
Anh không biết ánh mắt mình như thế nào, chỉ biết Bàng tiên sinh ở bên lập tức đứng bên Hiểu Hiểu, hơi ôm Hiểu Hiểu vào lòng, nhìn anh đầy phòng bị, lạnh lùng cảnh cáo:
- Trần tiên sinh, vợ tôi đang mang thai, xin anh để ý một chút!
Trần Gia Lạc thoáng như bị những lời này châm ngòi, nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Bàng tiên sinh:
- Mang thai? Mang thai! Có gì hơn người? Vì cái gì? Vì sao các người chỉ biết bức ép tôi, chỉ biết nhắc tới con cái, có bao giờ nghĩ tới tôi? Có bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của tôi không! (Lúc anh ngoại tình thì anh nghĩ đến cảm nhận của ai?)
Trần Gia Lạc vung tay nói, vẻ mặt phẫn nộ, giọng nói còn át cả bài hát trên loa, có không ít người còn nhăn mày hỏi người bên cạnh:
- Ai thế? Thật là…
Mất lịch sự.
Trần Gia Lạc không nghe thấy nhưng anh ta như có thể cảm nhận được những từ ngữ này từ trong những cái nhíu mày kia, cả người run rẩy.
Hiểu Hiểu ở bên lại cười lạnh lùng, ly rượu vang trong tay giơ lên, không hề khách khí mà hắt thẳng vào mặt Trần Gia Lạc.
Hiểu Hiểu đầy khí thế, hơi vênh mặt nhìn Trần Gia Lạc, nhìn lửa giận của Trần Gia Lạc bị một ly rượu vang đẩy lên đến đỉnh điểm.
A! Cô là phụ nữ mà, đương nhiên có quyền kiêu ngạo, ngang ngược, mà hành động của cô lại chẳng hề do dự, cộng thêm ánh mắt khinh miệt của cô đã khiến người ta quên việc chỉ trích cô.
Giọt rượu thơm nồng chảy dài xuống trán Trần Gia Lạc, Trần Gia Lạc a một tiếng đau đớn rồi vội lau mắt. Anh ra sức nháy mắt, trong lúc mơ hồ thấy Hiểu Hiểu đứng trước mặt mình, chiếc váy rộng bay bay trong tầm mắt.
- Kêu cái gì mà kêu? Giờ đã nhìn rõ tôi là ai chưa? Có phải là đàn ông không thế? Đừng nghĩ gặp ai cũng có thể khóc lóc om sòm nhé! Đồ rác rưởi! Nhu nhược! Chỉ biết trốn tránh. Bất kể làm gì cũng đều không ngừng tự kiếm cớ cho bản thân. Cho dù biết tôi đến gây phiền phức cũng không dám phản đối sao? Chỉ biết dùng lỗi lầm của người khác để biện hộ cho mình, anh đúng là hết thuốc chữa! Tôi đúng là ngốc nên mới đi tìm anh nói chuyện! Đúng là làm mất giá trị con người!
Bàng tiên sinh ở bên vội đỡ lấy Hiểu Hiểu, thấp giọng an ủi:
- Bà xã à, nghỉ ngơi chút đi, đừng nóng giận, giận dữ không tốt cho em bé đâu.
Trần Gia Lạc dùng tay áo lau khô rượu nơi khóe mắt, mắt đỏ bừng phẫn nộ nhìn Hiểu Hiểu:
- Nói bậy! Tôi không như thế!
Hiểu Hiểu đẩy Bàng tiên sinh ra, khinh miệt liếc nhìn anh ta một cái rồi đột nhiên cười rất quỷ dị:
- Được! Anh không thế! Vậy anh có dám đứng ở đây, nói với bạn học cũ những chuyện của mình làm không? Để cho mọi người bình luận, phân xử xem có phải là tôi nói oan cho anh không? Để xem người như anh đã làm được việc gì đáng để kiêu ngạo!
Sắc mặt Trần Gia Lạc trở nên vô cùng khó coi, đột nhiên lui về phía sau một bước, bối rối quay đầu lại thấy ánh mắt mọi người đang nhìn qua.
Những ánh mắt kia từ bốn phương tám hướng bắn tới khiến Trần Gia Lạc choáng váng. Trần Gia Lạc giật mình cảm thấy, trong mắt mọi người có đủ sự khinh bỉ, đều đang chờ xem anh bị xấu hổ.
Không! Anh không thể nói! Sao có thể! Anh là cán bộ xí nghiệp nhà nước… nếu chuyện này đến tai công ty, vậy anh… tiền đồ của anh…
Người Trần Gia Lạc đột nhiên ngã phịch xuống ghế, ngồi thất thần hồi lâu.
Công ty… Tiền đồ…
Mãi đến khi trong đầu lặp đi lặp lại những lời này, anh mới không thể không tự thừa nhận, cái anh gọi là sám hối, là áy náy, là giằng co cũng không chỉ là vì Thư Tâm rời khỏi anh.
Trần Gia Lạc không cam lòng nhìn Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu lại đứng thẳng đó, thân mật cùng Bàng tiên sinh đi qua chỗ khác. Sự không thèm đếm xỉa này khiến cho Trần Gia Lạc vô cùng oán, vô cùng hận, vô cùng ngã lòng cũng chẳng có chỗ phát tiết, cứ thế dồn nén trong lòng, ép anh không thể thở nổi.
Thì ra thứ anh cho là tình yêu, sự hối hận và cầu xin anh vẫn nói cũng chẳng giá trị là mấy.
Thì ra khi anh ta ngồi lên vị trí cao, nhìn những người đàn ông xung quanh rượu chè gái gú rồi cũng bắt chước mà phản bội Thư Tâm.
Thì ra anh ta vẫn luôn là thế… kẻ ích kỉ.
Trần Gia Lạc ôm đầu, vừa ẩm ướt lại vừa xấu hổ, ngón tay nắm chặt tóc, cơ hồ kéo đỏ cả da đầu, giữa những ngón tay còn có cả những sợi tóc đứt vụn.
Thì ra, đêm hôm đó… Nói chuyện làm ăn, uống rượu, rồi vào khách sạn thuê phòng, thực ra chẳng phải là say đến bất tình nhân sự như anh ta đã nghĩ.
Thậm chí anh còn có thể nhớ lại sự non mềm của làn da ấy, lời ca ngợi của cô gái trẻ trung, sự nhiệt tình ấy, còn cả những tiếng rên rỉ phóng túng anh ta chưa từng được nghe từ miệng Thư Tâm.
Thậm chí anh ta còn nhớ những giọt mồ hôi của mình rơi xuống bầu ngực của người con gái đó, dưới ánh đèn chiếu ra ánh sáng mê người và mái tóc rối của Vương Hiểu Hân trong cơn ý loạn tình mê.
Đúng thế, anh ta thực sự đã hối hận, cũng từng sợ hãi, khi tiến vào thân thể lạ lẫm của người con gái đó. Chỉ là, cũng chỉ thoáng trong nháy mắt.
Trong nháy mắt đó, anh đã nhớ tới khuôn mặt dịu dàng của Thư Tâm, nhớ tới sự cổ vũ của cô mỗi lần anh nhụt chí, vì vậy, anh nghĩ, đã cùng chung sống vài năm, tính khí Thư Tâm… chắc… chắc cũng chỉ tức giận, cãi cọ với anh một chút mà thôi!
Anh nghĩ như vậy rồi, đã chẳng còn nhẫn nại và nhẫn nhịn gì thêm nữa.
Người con gái trẻ trung kia nhiệt tình ôm anh như vậy, nhiệt tình phóng đãng nói cô muốn…
Anh nghĩ, một lần… một lần là được rồi…
Từ ngày đầu tiên đến công ty, cô gái đó đã luôn ngọt ngào gọi anh là giám đốc Trần, dùng ánh mắt sùng bái mà đi theo anh, sau mỗi lần được anh giúp đỡ thì đều ôm tay anh mà nói: “Giám đốc Trần, anh thật lợi hại.
Chưa từng có… Cuộc đời anh chưa từng có ai như vậy. Một người con gái ca ngợi anh không hề ngại ngùng, vì thế, trong nháy mắt, anh cảm thấy lâng lâng.
Sau đó, có mấy lần anh cố ý đưa Vương Hiểu Hân cùng đi dự tiệc rượu, càng chứng kiến Vương Hiểu Hân linh hoạt như cá nhỏ trên sông, vô cùng tự nhiên mà giao tiếp với mọi người. Cho nên anh mới có thể chỉ thoáng sửng sốt khi cánh tay Vương Hiểu Hân quấn lên cổ mình như rắn nước chứ không hề phản đối.
Chỉ là… chỉ là… Cho dù là thế thì anh ta cũng chưa từng nghĩ tới việc ly hôn với Thư Tâm!
Anh ta chỉ là… chỉ là… chỉ như tất cả những thằng đàn ông đi ăn vụng, cho rằng chuyện này sẽ không bị phát hiện, mà cho dù có bị phát hiện thì những người phụ nữ nhu nhược đó cũng sẽ chẳng làm gì quá.
Anh ta chỉ là…… Chỉ là muốn đôi khi được phóng túng bản thân, chơi đùa một chút mà thôi. Sao anh ta có thể… có thể lấy người con gái như thế? Loại con gái không biết xấu hổ… phóng đãng như vậy…
Vợ trong suy nghĩ của anh ta vẫn luôn là người như Thư Tâm!
Nhưng mà, anh sai rồi.
Thư Tâm không phải là đóa hoa nhỏ yếu đuối, chỉ có thể leo bám vào đàn ông mới có thể trổ lá.
Cô là bồ liễu, thoạt trông mềm mại yếu ớt nhưng trên thực tế lại rất cứng cỏi.
Mà anh cũng không ngờ, Vương Hiểu Hân luôn như con thỏ non chỉ biết ngọt ngào ca ngợi anh như vua chúa… lại to gan lớn mật chạy đến trước mặt anh mà nói rằng cô ta có thai.
/70
|