“Chọn đồ vật đoán tương lai” vẫn luôn là lễ mừng chính thức đầu tiên của con cháu vương triều Bách Lý. Từ trước đến nay đều là một buổi lễ vô cùng quan trọng. Lúc này, Bách Lý Thừa Hiên đã được sắc phong là hoàng thái tử từ lâu, hơn nữa tang kì của Nguyễn thái hậu đã qua, trong cung rất cần đến một buổi yến tiệc chúc mừng thay đổi không khí.
Khi Nguyễn Vô Song tới đại điện, bốn vị tần phi sớm đã có mặt đầy đủ, ăn mặc xinh đẹp động lòng người. Thấy nàng đến, đều xoay người hành lễ: “Chúng nô tỳ thỉnh an hoàng hậu nương nương!” Nguyễn Vô Song thản nhiên mỉm cười: “Đều miễn lễ đi!”
Sau khi an vị, Nhan phi của Giáng Vân cung nhìn thấy tiểu thái tử trên tay Mặc Trúc, cười nói: “Tiểu thái tử nhà chúng ta tuấn tú quá à. Nào lại đây, để bổn cung bế chút nào!” Mặc Trúc nhìn tiểu thư liếc mắt một cái, chỉ thấy nàng cười gật đầu, liền đi qua, đem đứa nhỏ giao cho Nhan phi. Chúng phi cũng sán lại, cùng khen ngợi. Liễu phi cười nói: “Tiểu thái tử trán rộng tai to, vừa nhìn đã biết là phú quý hơn người.”
Nguyễn Vô Song đón lấy chung trà Mặc Lan đưa qua, nhấp một ngụm nói: “Thì ra Liễu phi còn tinh thông tướng thuật a!” Liễu phi cười duyên nói: “Nô tì không dám xưng tinh thông, chỉ là ngày thường thấy thuật này thú vị cho nên tìm vài cuốn sách để xem thôi.” Nguyễn Vô Song gật gật đầu. Mới nói nói chuyện một lúc, Bách Lý Hạo Triết cũng đã tới. Mọi người hành lễ xong liền an tọa.
Trên bàn những món sơn hào hải vị được bày la liệt, chúng thị nữ qua lại bày biện. Doãn phi của Trừng Bích cung là người đầu tiên đi lên kính rượu, trên tóc trâm ngọc bát bảo sáng ngời, có vẻ thanh lệ động lòng người, thanh âm cũng trong veo mềm mại như nước: “Nô tì kính Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương, thân thể an khang. Chúc thái tử kim an!” Tao nhã ngửa đầu, một ngụm đã đem chén rượu uống cạn.
Lòng Nguyễn Vô Song có chút bất ngờ, không thể tưởng được Doãn phi lễ độ suy nghĩ trước sau như vậy, lại vẫn là khẽ cười nói: “Cám ơn!” Bách Lý Hạo Triết gật đầu cười nói: “Tửu lượng của Doãn phi quả là khá a!” Nghe ra tâm tình hắn rất vui vẻ. Ba phi tử bên dưới cũng không cam yếu thế, đều đi lên kính rượu. Nguyễn Vô Song sau khi ẩm mấy chén, cười yếu ớt nói: “Tửu lượng của mấy muội đều tốt quá, hôm nay hãy hầu hạ Hoàng Thượng uống nhiều chút đi.” Ngữ khí thế nhưng có chút khác với ngày thường, mang theo chút kiều mỵ. Bách Lý Hạo Triết quay đầu nhìn nàng một cái, chỉ thấy khuôn mặt nàng đã ửng hồng, giống như phù dung nở rộ, thơ mộng quyến rũ. Tửu lượng của nàng vẫn rất kém!
Đường phi của Văn Nghê cung cười nói: “Hôm nay là ngày mừng vui của thái tử, Hoàng hậu nương nương cũng nên uống góp vui mới đúng, không say không được! Lúc này đây cảnh đẹp ý hay, có lẽ có chút âm nhạc sẽ hoàn mỹ hơn. Nô tỳ xin dâng lên một khúc kính tặng Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng Thượng cùng nương nương vạn sự như ý, thọ cùng trời đất! Chúc thái tử khỏe mạnh chóng lớn!” Quả nhiên là nữ tử biết ăn biết nói. Nguyễn Vô Song còn chưa mở miệng, đã nghe Bách Lý Hạo Triết mỉm cười nói: “Hiếm khi Đường phi có nhã hứng thế này, trẫm cùng hoàng hậu sẽ chống mắt thưởng thức!”
Liễu Lam che miệng nhìn bộ dáng Đường phi lấy lòng Hoàng Thượng cùng hoàng hậu, khóe miệng mỉm cười. Đứng dậy hướng Bách Lý Hạo Triết hơi cúi thấp đầu, dịu dàng nói: “Hoàng Thượng, nương nương, nếu Đường phi nương nương đã có nhã hứng, nô tỳ cũng muốn dâng lên một điệu múa chúc mừng thái tử. Hy vọng Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương ân chuẩn!” Nguyễn Vô Song nâng đầu, cười nói: “Chả mấy khi Liễu phi bày tỏ thịnh tình, không chuẩn sao đúng với đạo lý được? Hoàng Thượng, người nói xem?” Từ khi bốn phi được sắc phong, Bách Lý Hạo Triết chỉ lâm hạnh Giáng Vân cung cùng Trừng Bích cung. Lúc này Đường phi cùng Liễu phi đã ra mặt như thế, chỉ sợ muốn chúc phúc hoàng nhi chả có mấy phần chỉ là hy vọng tạo được ấn tượng tốt trước mặt Bách Lý Hạo Triết mà thôi. Chỉ nghe thanh âm trầm thấp của Bách Lý Hạo Triết truyền đến: “Hoàng hậu nói rất hay!”
Thị nữ dâng đàn lên, đặt trước mặt Đường Xảo Yên. Thanh âm thánh thót rất nhanh đã truyền đến từ đầu ngón tay của Đường Xảo Yên, ban đầu vô cùng nhu hòa, chậm rãi tăng dần, thanh u uyển chuyển, như hoàng anh xuất cốc, oanh yến râm ran. Nguyễn Vô Song nhấp mấy ngụm trà nóng Mặc Lan đưa tới, lúc này đầu mới thư thái hơn chút. Đàn rất hay, xem ra đã học rất nhiều năm. Mà Liễu phi cũng bắt đầu múa, theo tiết tấu tiếng đàn, tay áo bay múa. Qủa là xứng với họ “Liễu” của nàng ta, eo nhỏ nhắn mềm mại như liễu, dáng vẻ khi múa thướt tha uyển chuyển tựa như tiên nữ.
Nàng quay đầu liếc nhìn Bách Lý Hạo Triết một cái, thấy hắn đang chuyên tâm thưởng thức ca múa. Con người ta khi mọi chuyện tốt đẹp đều vô cùng vui mừng, nàng cũng như thế, huống chi là hắn! Nhưng nghĩ vậy, đáy lòng lại dâng lên chút rầu rĩ.
Bách Lý Hạo Triết liên tục vỗ tay khen ngợi: “Hay! Hay! Đường phi đàn hay. Liễu phi múa đẹp! Người tới!” Thạch Toàn Nhất ngẩng mắt ngơ ngác hướng về phía Bách Lý Hạo Triết hỏi: “Hoàng Thượng, người có phân phó gì?” Bách Lý Hạo Triết nói: “Đem toàn bộ châu báu hôm trước Ngô Việt Vương dâng tặng mang lên đây!” Nội thị rất nhanh đã trở về, tay bưng khay đứng ở một bên. Bách Lý Hạo Triết nói: “Trẫm ban cho hai nàng mỗi người một bộ trang sức! Tự mình chọn đi!” Đường Xảo Yên cùng Liễu Lam vui mừng ra mặt, vội quỳ xuống tạ ơn. Qủa là cực ân sủng nha, từ trước đến nay chỉ có hoàng hậu cùng ái phi cực sủng của Hoàng Thượng mới được ban thưởng như vậy.
Bách Lý Hạo Triết quay đầu, ánh mắt sâu thẳm không rõ ý tứ nhìn Nguyễn Vô Song, miễn cưỡng nói: “Hoàng hậu sẽ không để ý chứ?” Nguyễn Vô Song cười nhạt, cụp mi mắt, nói: “Nô tỳ không dám. Đường phi cùng Liễu phi xuất sắc như vậy, nô tỳ còn cảm thấy Hoàng Thượng keo kiệt khi chỉ ban thưởng một bộ châu báu đó!” Bách Lý Hạo Triết “À” một tiếng, giống như có chút hứng thú, cụp mắt suy nghĩ liếc nhìn nàng. Chỉ thấy được cánh mi thanh tú cụp xuống nhìn không được ý tứ gì trên mặt. Vuốt cằm, cười nói: “Vậy ý tứ của hoàng hậu là thế nào?”
Nguyễn Vô Song nhẹ giọng nói: “Theo ý nô tỳ thì để cho Đường phi và Liễu phi chọn hai bộ phần còn lại hoàng thượng ban đều cho bốn muội muội đi!” Bách Lý Hạo triết nhìn chằm chằm nàng vài lần, bỗng nhiên bật cười, quay đầu nói: “Qủa là chủ ý tốt. Như vậy Đường phi và Liễu phi chọn trước đi!” Nhan phi cùng Doãn phi cũng nhất loạt quỳ xuống tạ ơn: “Tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn Hoàng hậu nương nương!”
Sau khi ban thưởng, rượu và thức ăn cũng dùng quá một nửa. Nghi lễ chọn đồ vật đoán tương lai mới bắt đầu. Nội thị lần lượt dâng lên những món đồ đặt vào chiếc khăn màu vàng đặt trên bàn giữa đại điện, mang lên vương hợi toán, thương hiệt giản, tài mãn tinh, hồng nhai nhạc, thực thần hạp, mũ tướng quân, xuyến linh, y duẫn hoạch, lỗ ban đấu, vòng nhạc, con quay, lệnh bài, màu nước, trống bỏi cùng với —- cùng với một cái ngọc tỷ!
Nguyễn Vô Song nhìn liếc qua rồi khẽ nhíu nhíu mày, dân chúng bình thường chỉ có dùng quan ấn, hoàng gia luôn luôn có Long ấn. Đối với đứa con cái nhà thường dân nếu bắt được quan ấn thì nói là “Có tướng làm quan”. Mà con cháu hoàng gia thì biểu thị cho việc có cơ hội ngồi lên ngai vàng. Nhưng là chưa từng nghe nói sẽ có ngọc tỷ.
Nội thị ôm Bách Lý Thừa Hiên, đặt nó ở một góc rất xa giữa bàn, vị trí này cách ngọc tỷ là xa nhất, cách bởi rất nhiều thứ gì đó. Xem ra là đang thử nghiệm Tử Tín, trong lòng hiểu được đây nhất định là do Bách Lý Hạo Triết an bài.
Toàn đại điện trở lên yên lặng, tất cả mọi người đều khẩn trương chờ mong kết quả. Chỉ thấy đứa nhỏ chậm rãi bò tới, chưa kịp ngẩng đầu nhìn mọi người đã cười khanh khách vui vẻ. Đầu tiên là đi đến bên cạnh thương hiệt giản gần nó nhất, dùng tay nhỏ bé vần qua vần lại, hình như cảm thấy không thích lắm, lại bắt đầu bò đi. Thương hiệt giản chính là sách thẻ tre. Thương hiệt giản theo truyền thuyết là cuốn sách đầu tiên được viết, do một nho sĩ uyên thâm sáng tạo ra Hán tự. Cho nên bắt được thương nhiệt giản theo cách nói của dân gian tương lai nhất định học thức uyên thâm, có thể đỗ Trạng Nguyên.
Sau đó đi đến bên cạnh vòng nhạc, tay nhỏ xúc xắc vài cái. Nghe được tiếng vang từ vòng nhạc phát ra, cảm thấy rất thú vị, nhưng cũng không cầm lấy, dùng tay đẩy đẩy đi. Mặc Trúc ở một bên đã bắt đầu sốt ruột, lòng bàn tay cơ hồ đã ướt đẫm mồ hôi : Thái tử tốt của tôi, ngàn vạn lần đừng có cầm lấy vòng nhạc a. Tương truyền Tôn Tư Mạc dùng vòng nhạc cứu một con hổ chúa mà không bị ăn thịt, cho nên sau đó lang y đều dùng nó làm bùa hộ mệnh cho bản thân. Chỉ thấy đứa nhỏ chơi một hồi, lại bò tới bên cạnh mũ giáp của tướng quân, vuốt chùm lông trên đỉnh mũ, vuốt rồi thả, thả rồi vuốt cũng không có làm gì khác.
Đột nhiên thấy mắt bé con sáng ngời lên, bò một mạch đến bên cạnh ngọc tỷ, dùng hai tay nhỏ bé xoay trái xoay phải, một hồi lâu, cuối cùng mới ôm lấy, nhưng bởi vì quá nặng, căn bản không thể nhấc lên được. Nhưng một mực không chịu dời đi, quay đầu lại hướng phía Bách Lý Hạo Triết, cười khanh khách không ngừng, miệng còn mơ hồ nói không rõ nói: “Muốn —— muốn -” . Kỳ thật tiếng nói rất nhẹ, nhưng bởi vì trong điện không một tiếng động nào, cho nên ai nấy đều nghe được vô cùng rõ ràng.
Bách Lý Hạo Triết gật gật đầu, hướng nàng cười nói: “Không hổ là hoàng nhi của trẫm, tương lai nhất định kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.” Lòng Nguyễn Vô Song chấn động mạnh, sắc mặt vẫn cố gắng duy trì như thường. Nàng khẽ cụp mắt không dám đối diện với ánh mắt hắn.
Thời điểm Mặc Lan thị hầu nàng thay quần áo, vui rạo rực nói: “Tiểu thư, thái tử thật là có bản lĩnh, lại bắt được ngọc tỷ!” Nguyễn Vô Song khẽ cười cười, kỳ thật đây chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi, cũng không nên coi là sự thật. Tử Tín nhỏ như vậy làm gì biết cái gì đâu. Cũng chỉ là đúng dịp thì nó chọn bừa thôi. Nhớ đến trước kia đại ca bắt được con quay, hiện giờ lại chưởng quản binh quyền.
“Đùa vui tý thôi!” Nguyễn Vô Song nói. Nhìn thấy một đống lớn lễ vật lại nói: “Là vị nương nương nào tặng thế?” Mặc Lan chải tóc cho nàng, một bên đáp: “Bạch ngọc búp bê tế sư tử là Nhan phi tặng. Phượng hoàng mã não là Doãn phi tặng. Đôi ngọc như ý là Liễu phi tặng. ường phi tặng rùa bạch ngọc ———” đều là vài thứ trò chơi của trẻ con.
Mặc Lan chợt nghĩ đến một việc, nói: “Tiểu thư, hôm nay Đường phi nương nương đàn quả là êm tai, nô tỳ thấy Hoàng Thượng đều liên tục gật đầu khen hay nha!” Nguyễn Vô Song thản nhiên nói: “Thế sao?” Mặc Lan nói: “Tiểu thư, người đừng trách nô tỳ lắm chuyện. Tiểu thư nhìn xem mấy vị nương nương ở trước mặt hoàng thượng chủ động biết bao nhiêu nha, đánh đàn có đánh đàn, múa có múa. Còn người thì sao? Từ khi thành thân đến bây giờ, nô tỳ thấy ở trước mặt hoàng thượng tiểu thư đàn cũng chưa từng đàn một lần, đừng nói gì đến múa. Nô tỳ cũng không phải không hiểu, tài cầm kỳ của tiểu thư so với Đường phi còn hơn một bậc nha! Ngài như vậy làm sao có thể hấp dẫn Hoàng Thượng chứ, phải tìm cách nào làm cho Hoàng Thượng ở lại Chiêu Dương điện đây?”
Nàng ảm đạm cười, nói: “Ta chỉ đàn cho chính mình nghe. Lấy đâu ra tài nghệ?” Từ trước đến nay khi phiền lòng nàng mới lấy đàn ra đàn đến khi tĩnh tâm. Mặc Lan lấy vòng mã não qua, đưa cho nàng, lẩm bẩm: “Tốt thì không sánh bằng người ta, nhưng kém cũng trên tài kẻ khác. Người nhìn tửu lượng mấy vị nương nương đi?” Nguyễn Vô Song cười ra vẻ giận nói: “Nha đầu nhà ngươi, còn nói nữa ta sẽ không tha cho ngươi!” Bốn vị phi tử quả nhiên là người khéo léo. Bộ dáng lại quốc sắc thiên hương, phong thái lầu các. Nàng có thể không lo lắng thay cho tiểu thư sao?
Thị nữ canh giữ ở cửa vội vàng chạy tới, khom người hành lễ nói: “Hoàng hậu nương nương, Thạch tổng quản phái Tiểu Lộc Tử lại đây nói, Hoàng Thượng đang trên đường tới.” Mặc Lan cười nói: “Hôm nay thật là song hỷ lâm môn nha!” Vui cười cùng thị nữ ra cửa đợi hầu hạ.
Từ sau khi Tử Tín tròn một tuổi, hắn tới rất thường xuyên, cũng rất có quy luật mấy ngày đến một lần. Không quá tốt nhưng cũng không phải chuyện xấu. Nhìn qua bản ghi chép lâm hạnh, hắn cũng có đi đến những cung khác. Chuyện này nàng đã quen cho nên cũng chỉ thế mà thôi. Ngày qua ngày, năm nối tiếp năm, thẳng đến già là tốt rồi. Bác chính là như vậy mà sống qua ngày. Nàng xưa nay thích thanh tịnh, ngay cả chuyện thỉnh an mỗi ngày của bốn vị phi tần cũng miễn cho. Mỗi ngày đều phải rập khuôn nói chuyện với các nàng ta, thật là mệt người, nàng thà rằng cùng Tử Tín chơi đùa còn hơn.
Mặc Lan sai người triệt hạ điểm tâm, lo lắng nói: “Tiểu thư, hôm nay thế nào không động một miếng a? Cả ngày trời, một chút đồ ăn cũng không động đũa là sao!” Hôm nay tiểu thư là lạ. Nàng thả một quân đen xuống bàn cờ, quay đầu nói: “Ta không đói bụng.” Khi nói chuyện, tay áo không cẩn thận quyét qua quân cờ, một bàn cờ đã đổ ập xuống sàn. Nàng chậm rãi đứng lên, ôm ngực. Mặc Lan vội đã đi tới, giúp đỡ nàng, sốt ruột nói: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Vô Song lắc lắc đầu, cũng không biết là làm sao, hôm nay từ lúc tỉnh dậy lòng đã lo lắng bất an, đánh đàn thì đứt giây, ngay cả uống trà cũng bị nước tràn ra tay. Thị nữ ngoài cửa lại di vào, hành lễ nói: “Hoàng Thượng cho mời Hoàng hậu nương nương tiến đến Thừa Kiền điện!” Nàng có chút kinh ngạc, nàng từ trước đến nay rất ít đặt chân đến nơi đó. Lại đừng nói đến canh giờ này. Từ trước đên nay lúc này là thời điểm hắn phê duyệt tấu chương.
Tiến vào bên trong ngự thư phòng của hắn, nàng chỉ cảm thấy có chút không thích hợp, sao thư phòng lớn như vậy lại chỉ có một nội thị hầu hạ. Rất yên lặng, yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ. Có một người đang quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống rất thấp, nhìn như là phạm tội rất nặng. Nàng nhìn lướt qua, chậm rãi đi lên phía trước, khom mình hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng!” Một hồi lâu sau, mới nghe được thanh âm của Bách Lý Hạo Triết, cực lãnh đạm nói: “Hãy bình thân!”
Nàng ngẩng đầu hỏi: “Không biết Hoàng Thượng gọi nô tỳ đến là có chuyện gì?” Bách Lý Hạo Triết tránh tầm mắt của nàng, trên mặt không có một tia biểu tình, cũng không có lên tiếng. Chỉ nghe một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng gọi ngài đến, tự nhiên trong lòng ngài đã hiểu rõ!” Kỳ thật là thanh âm rất bình thường, nhưng đối với nàng mà nói tựa như sét đánh mang tai. Giọng nói này, cả đời nàng cũng sẽ không quên, cho dù hóa thành tro nàng cũng vĩnh viễn nhớ rõ. Nội thị kia chậm rãi xoay người lại, đúng là người nàng hận thấu xương .
Năm ấy là ngày lễ mừng thọ 50 tuổi của bác, nàng đi tới bên cạnh hồ nước. Hắn dẫn nàng đến một tẩm cung hẻo lánh trong cung: “Hoàng hậu nương nương mệnh tiểu nhân đem ngài đưa đến đây, thỉnh Nguyễn cô nương vào đó chờ đợi!” Tại đêm đó, cuộc đời nàng thay đổi. Vốn tưởng rằng đời này không bao giờ . . . nhìn thấy hắn nữa, không thể tưởng được hôm nay hắn lại xuất hiện ở Thừa Kiền điện! Nhưng vừa nghe thấy, nàng tựa như đã biết được chuyện gì, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch, trắng bệch như giấy, cả người lắc lư đứng không vững.
Bách Lý Hạo Triết chậm rãi nói, từng chữ từng chữ hỏi: “Nói cho trẫm biết, những lời hắn nói có phải là thật hay không?” Tay nàng nắm chặt, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, không nói lời nào.
Thanh âm kia lại vang lên: “Hoàng Thượng, chuyện này chẳng lẽ còn là giả sao! Không phải ngài đã hỏi qua Tô thái y sao?” Người đang quỳ dưới đất liên tục dập đầu: “Hoàng Thượng, tiểu nhân đã đem tất cả mọi chuyện biết được nói ra hết. Cầu xin Hoàng Thượng tha cho tiểu nhân. Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết. Nhưng tiểu nhân thật sự không có cách nào cả ——–” giọng nói kia đúng là của Tô Kinh Hồng, run rẩy bất an.
Nàng lùi về sau vài bước, tựa vào cột chạm hình rồng, lúc này mới có khí lực nói, khẩu khí nói ra cũng cực yếu ớt: “Hoàng Thượng, người nghe nô tỳ giải thích ——–” Giọng nói kia lại lạnh lùng thốt lên: “Hoàng hậu nương nương nghĩ muốn giải thích cái gì? Giải thích trước khi ngài gả cho Hoàng Thượng đã thất tiết sao? Hay là muốn giải thích đương kim hoàng thái tử không phải là cốt nhục của Hoàng Thượng?”
Nàng suy sụp quỳ xuống: “Không, Hoàng Thượng ——- không phải như thế ——” Bách Lý Hạo Triết không nói gì, hắn ngay cả một câu cũng không nói. Nàng thật sự hoảng hốt đến cực điểm.
Giọng nói kia vẫn không tính buông tha cho nàng, hướng cửa đại điện nói lớn: “Người đâu, giải Tôn thị vào đây!” Có hai nội thị áp giải một bà già đi vào, đẩy ngã xuống đất, lại đi ra ngoài. Nguyễn Vô Song vừa quay đầu, bà già kia đúng là vú Tôn. Đáy mắt vú Tôn tràn ngập sợ hãi, cả người không ngừng phát run, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Hoàng hậu nương nương, không cần nói với nô tài bà vú này ngài cũng không quen chứ?” Nội thị kia cười lạnh nói. Quay đầu hướng vú Tôn nói: “Đem những gì ngươi biết kể lại lần nữa!” Vú Tôn nhìn Nguyễn Vô Song, hai mắt đẫm lệ mơ hồ: “Tiểu thư —- tiểu thư —- vú thực xin lỗi ngài! Thực xin lỗi Tể tướng cùng phu nhân!!” Dứt lời, đang định lao đến cây cột. Nội thị kia đã vội vã kéo lấy bà : “Muốn chết không dễ dàng như vậy, ngẫm lại xem con trai của ngươi, tôn tử, con cháu nhà ngươi xem. Mau đem mọi chuyện ngươi biết lặp lại lần nữa, ta đảm bảo nhà ngươi già trẻ bình an!” Bà vú không nói lời nào, chỉ run rẩy nức nở khóc.
Không biết qua bao lâu, Nguyễn Vô Song chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh bà vú, lau nước mắt cho bà. Quay đầu nhìn Bách Lý Hạo Triết, thấp giọng nói: “Không cần phải nói gì nữa. Chuyện tới bây giờ, ta nói gì đã không còn quan trọng nữa. Không phải sao?” Thì ra trời xanh chiếu cố cho nàng cũng chỉ thế này mà thôi. Nhưng hắn vẫn quay mặt đi, ngay cả một ánh mắt cũng không nguyện ý cho . . . nàng nữa.
Nội thị kia lớn tiếng nói: “Người tới, đưa Hoàng hậu nương nương về Chiêu Dương điện, không có ý chỉ của Hoàng Thượng không cho phép Hoàng hậu nương nương bước ra cửa nửa bước!” Hai nội thị lên tiếng trả lời đi vào, đứng ở trước mặt nàng, mời nàng đi ra ngoài.
Nàng chậm rãi xoay người, chậm rãi nhấc chân bước đi, kỳ thật một chút tri giác cũng không có. Nhưng chân lại như là có ý thức, vẫn là từng bước một bước đi. Thư phòng rất lớn, nàng liền từng bước một tiêu sái, giống như đây là cuộc đời của nàng, mỗi bước bước ra là lại ít đi một bước. Rốt cục vẫn ra tới cửa điện. Cuối cùng cũng đến bước cuối cùng. Khoảnh khắc khi bước ra khỏi cửa điện, nàng quay đầu, thầm nghĩ liếc nhìn hắn một cái. Nàng biết đây là một lần cuối cùng trong cuộc đời này nàng có thể nhìn thấy hắn, một cái liếc mắt tuy rằng ngắn ngủi, nhưng đã quá đủ rồi.
Ánh trời chiều theo khe cửa tiến vào trong phòng, mông lung hắt lên người hắn. Hắn cũng đang nheo mắt nhìn nàng, mặt buộc chặt, mắt bình tĩnh ngóng nhìn nàng, tựa hồ đang nhìn một người không thể đội trời chung. Rốt cục tất cả ánh sáng cũng tắt, tất cả ồn ào náo động đều đã không còn. Nàng quay đầu! Chỉ sau một gang tấc, từ nay về sau cách tựa thiên thai!
Khi Nguyễn Vô Song tới đại điện, bốn vị tần phi sớm đã có mặt đầy đủ, ăn mặc xinh đẹp động lòng người. Thấy nàng đến, đều xoay người hành lễ: “Chúng nô tỳ thỉnh an hoàng hậu nương nương!” Nguyễn Vô Song thản nhiên mỉm cười: “Đều miễn lễ đi!”
Sau khi an vị, Nhan phi của Giáng Vân cung nhìn thấy tiểu thái tử trên tay Mặc Trúc, cười nói: “Tiểu thái tử nhà chúng ta tuấn tú quá à. Nào lại đây, để bổn cung bế chút nào!” Mặc Trúc nhìn tiểu thư liếc mắt một cái, chỉ thấy nàng cười gật đầu, liền đi qua, đem đứa nhỏ giao cho Nhan phi. Chúng phi cũng sán lại, cùng khen ngợi. Liễu phi cười nói: “Tiểu thái tử trán rộng tai to, vừa nhìn đã biết là phú quý hơn người.”
Nguyễn Vô Song đón lấy chung trà Mặc Lan đưa qua, nhấp một ngụm nói: “Thì ra Liễu phi còn tinh thông tướng thuật a!” Liễu phi cười duyên nói: “Nô tì không dám xưng tinh thông, chỉ là ngày thường thấy thuật này thú vị cho nên tìm vài cuốn sách để xem thôi.” Nguyễn Vô Song gật gật đầu. Mới nói nói chuyện một lúc, Bách Lý Hạo Triết cũng đã tới. Mọi người hành lễ xong liền an tọa.
Trên bàn những món sơn hào hải vị được bày la liệt, chúng thị nữ qua lại bày biện. Doãn phi của Trừng Bích cung là người đầu tiên đi lên kính rượu, trên tóc trâm ngọc bát bảo sáng ngời, có vẻ thanh lệ động lòng người, thanh âm cũng trong veo mềm mại như nước: “Nô tì kính Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương, thân thể an khang. Chúc thái tử kim an!” Tao nhã ngửa đầu, một ngụm đã đem chén rượu uống cạn.
Lòng Nguyễn Vô Song có chút bất ngờ, không thể tưởng được Doãn phi lễ độ suy nghĩ trước sau như vậy, lại vẫn là khẽ cười nói: “Cám ơn!” Bách Lý Hạo Triết gật đầu cười nói: “Tửu lượng của Doãn phi quả là khá a!” Nghe ra tâm tình hắn rất vui vẻ. Ba phi tử bên dưới cũng không cam yếu thế, đều đi lên kính rượu. Nguyễn Vô Song sau khi ẩm mấy chén, cười yếu ớt nói: “Tửu lượng của mấy muội đều tốt quá, hôm nay hãy hầu hạ Hoàng Thượng uống nhiều chút đi.” Ngữ khí thế nhưng có chút khác với ngày thường, mang theo chút kiều mỵ. Bách Lý Hạo Triết quay đầu nhìn nàng một cái, chỉ thấy khuôn mặt nàng đã ửng hồng, giống như phù dung nở rộ, thơ mộng quyến rũ. Tửu lượng của nàng vẫn rất kém!
Đường phi của Văn Nghê cung cười nói: “Hôm nay là ngày mừng vui của thái tử, Hoàng hậu nương nương cũng nên uống góp vui mới đúng, không say không được! Lúc này đây cảnh đẹp ý hay, có lẽ có chút âm nhạc sẽ hoàn mỹ hơn. Nô tỳ xin dâng lên một khúc kính tặng Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng Thượng cùng nương nương vạn sự như ý, thọ cùng trời đất! Chúc thái tử khỏe mạnh chóng lớn!” Quả nhiên là nữ tử biết ăn biết nói. Nguyễn Vô Song còn chưa mở miệng, đã nghe Bách Lý Hạo Triết mỉm cười nói: “Hiếm khi Đường phi có nhã hứng thế này, trẫm cùng hoàng hậu sẽ chống mắt thưởng thức!”
Liễu Lam che miệng nhìn bộ dáng Đường phi lấy lòng Hoàng Thượng cùng hoàng hậu, khóe miệng mỉm cười. Đứng dậy hướng Bách Lý Hạo Triết hơi cúi thấp đầu, dịu dàng nói: “Hoàng Thượng, nương nương, nếu Đường phi nương nương đã có nhã hứng, nô tỳ cũng muốn dâng lên một điệu múa chúc mừng thái tử. Hy vọng Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương ân chuẩn!” Nguyễn Vô Song nâng đầu, cười nói: “Chả mấy khi Liễu phi bày tỏ thịnh tình, không chuẩn sao đúng với đạo lý được? Hoàng Thượng, người nói xem?” Từ khi bốn phi được sắc phong, Bách Lý Hạo Triết chỉ lâm hạnh Giáng Vân cung cùng Trừng Bích cung. Lúc này Đường phi cùng Liễu phi đã ra mặt như thế, chỉ sợ muốn chúc phúc hoàng nhi chả có mấy phần chỉ là hy vọng tạo được ấn tượng tốt trước mặt Bách Lý Hạo Triết mà thôi. Chỉ nghe thanh âm trầm thấp của Bách Lý Hạo Triết truyền đến: “Hoàng hậu nói rất hay!”
Thị nữ dâng đàn lên, đặt trước mặt Đường Xảo Yên. Thanh âm thánh thót rất nhanh đã truyền đến từ đầu ngón tay của Đường Xảo Yên, ban đầu vô cùng nhu hòa, chậm rãi tăng dần, thanh u uyển chuyển, như hoàng anh xuất cốc, oanh yến râm ran. Nguyễn Vô Song nhấp mấy ngụm trà nóng Mặc Lan đưa tới, lúc này đầu mới thư thái hơn chút. Đàn rất hay, xem ra đã học rất nhiều năm. Mà Liễu phi cũng bắt đầu múa, theo tiết tấu tiếng đàn, tay áo bay múa. Qủa là xứng với họ “Liễu” của nàng ta, eo nhỏ nhắn mềm mại như liễu, dáng vẻ khi múa thướt tha uyển chuyển tựa như tiên nữ.
Nàng quay đầu liếc nhìn Bách Lý Hạo Triết một cái, thấy hắn đang chuyên tâm thưởng thức ca múa. Con người ta khi mọi chuyện tốt đẹp đều vô cùng vui mừng, nàng cũng như thế, huống chi là hắn! Nhưng nghĩ vậy, đáy lòng lại dâng lên chút rầu rĩ.
Bách Lý Hạo Triết liên tục vỗ tay khen ngợi: “Hay! Hay! Đường phi đàn hay. Liễu phi múa đẹp! Người tới!” Thạch Toàn Nhất ngẩng mắt ngơ ngác hướng về phía Bách Lý Hạo Triết hỏi: “Hoàng Thượng, người có phân phó gì?” Bách Lý Hạo Triết nói: “Đem toàn bộ châu báu hôm trước Ngô Việt Vương dâng tặng mang lên đây!” Nội thị rất nhanh đã trở về, tay bưng khay đứng ở một bên. Bách Lý Hạo Triết nói: “Trẫm ban cho hai nàng mỗi người một bộ trang sức! Tự mình chọn đi!” Đường Xảo Yên cùng Liễu Lam vui mừng ra mặt, vội quỳ xuống tạ ơn. Qủa là cực ân sủng nha, từ trước đến nay chỉ có hoàng hậu cùng ái phi cực sủng của Hoàng Thượng mới được ban thưởng như vậy.
Bách Lý Hạo Triết quay đầu, ánh mắt sâu thẳm không rõ ý tứ nhìn Nguyễn Vô Song, miễn cưỡng nói: “Hoàng hậu sẽ không để ý chứ?” Nguyễn Vô Song cười nhạt, cụp mi mắt, nói: “Nô tỳ không dám. Đường phi cùng Liễu phi xuất sắc như vậy, nô tỳ còn cảm thấy Hoàng Thượng keo kiệt khi chỉ ban thưởng một bộ châu báu đó!” Bách Lý Hạo Triết “À” một tiếng, giống như có chút hứng thú, cụp mắt suy nghĩ liếc nhìn nàng. Chỉ thấy được cánh mi thanh tú cụp xuống nhìn không được ý tứ gì trên mặt. Vuốt cằm, cười nói: “Vậy ý tứ của hoàng hậu là thế nào?”
Nguyễn Vô Song nhẹ giọng nói: “Theo ý nô tỳ thì để cho Đường phi và Liễu phi chọn hai bộ phần còn lại hoàng thượng ban đều cho bốn muội muội đi!” Bách Lý Hạo triết nhìn chằm chằm nàng vài lần, bỗng nhiên bật cười, quay đầu nói: “Qủa là chủ ý tốt. Như vậy Đường phi và Liễu phi chọn trước đi!” Nhan phi cùng Doãn phi cũng nhất loạt quỳ xuống tạ ơn: “Tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn Hoàng hậu nương nương!”
Sau khi ban thưởng, rượu và thức ăn cũng dùng quá một nửa. Nghi lễ chọn đồ vật đoán tương lai mới bắt đầu. Nội thị lần lượt dâng lên những món đồ đặt vào chiếc khăn màu vàng đặt trên bàn giữa đại điện, mang lên vương hợi toán, thương hiệt giản, tài mãn tinh, hồng nhai nhạc, thực thần hạp, mũ tướng quân, xuyến linh, y duẫn hoạch, lỗ ban đấu, vòng nhạc, con quay, lệnh bài, màu nước, trống bỏi cùng với —- cùng với một cái ngọc tỷ!
Nguyễn Vô Song nhìn liếc qua rồi khẽ nhíu nhíu mày, dân chúng bình thường chỉ có dùng quan ấn, hoàng gia luôn luôn có Long ấn. Đối với đứa con cái nhà thường dân nếu bắt được quan ấn thì nói là “Có tướng làm quan”. Mà con cháu hoàng gia thì biểu thị cho việc có cơ hội ngồi lên ngai vàng. Nhưng là chưa từng nghe nói sẽ có ngọc tỷ.
Nội thị ôm Bách Lý Thừa Hiên, đặt nó ở một góc rất xa giữa bàn, vị trí này cách ngọc tỷ là xa nhất, cách bởi rất nhiều thứ gì đó. Xem ra là đang thử nghiệm Tử Tín, trong lòng hiểu được đây nhất định là do Bách Lý Hạo Triết an bài.
Toàn đại điện trở lên yên lặng, tất cả mọi người đều khẩn trương chờ mong kết quả. Chỉ thấy đứa nhỏ chậm rãi bò tới, chưa kịp ngẩng đầu nhìn mọi người đã cười khanh khách vui vẻ. Đầu tiên là đi đến bên cạnh thương hiệt giản gần nó nhất, dùng tay nhỏ bé vần qua vần lại, hình như cảm thấy không thích lắm, lại bắt đầu bò đi. Thương hiệt giản chính là sách thẻ tre. Thương hiệt giản theo truyền thuyết là cuốn sách đầu tiên được viết, do một nho sĩ uyên thâm sáng tạo ra Hán tự. Cho nên bắt được thương nhiệt giản theo cách nói của dân gian tương lai nhất định học thức uyên thâm, có thể đỗ Trạng Nguyên.
Sau đó đi đến bên cạnh vòng nhạc, tay nhỏ xúc xắc vài cái. Nghe được tiếng vang từ vòng nhạc phát ra, cảm thấy rất thú vị, nhưng cũng không cầm lấy, dùng tay đẩy đẩy đi. Mặc Trúc ở một bên đã bắt đầu sốt ruột, lòng bàn tay cơ hồ đã ướt đẫm mồ hôi : Thái tử tốt của tôi, ngàn vạn lần đừng có cầm lấy vòng nhạc a. Tương truyền Tôn Tư Mạc dùng vòng nhạc cứu một con hổ chúa mà không bị ăn thịt, cho nên sau đó lang y đều dùng nó làm bùa hộ mệnh cho bản thân. Chỉ thấy đứa nhỏ chơi một hồi, lại bò tới bên cạnh mũ giáp của tướng quân, vuốt chùm lông trên đỉnh mũ, vuốt rồi thả, thả rồi vuốt cũng không có làm gì khác.
Đột nhiên thấy mắt bé con sáng ngời lên, bò một mạch đến bên cạnh ngọc tỷ, dùng hai tay nhỏ bé xoay trái xoay phải, một hồi lâu, cuối cùng mới ôm lấy, nhưng bởi vì quá nặng, căn bản không thể nhấc lên được. Nhưng một mực không chịu dời đi, quay đầu lại hướng phía Bách Lý Hạo Triết, cười khanh khách không ngừng, miệng còn mơ hồ nói không rõ nói: “Muốn —— muốn -” . Kỳ thật tiếng nói rất nhẹ, nhưng bởi vì trong điện không một tiếng động nào, cho nên ai nấy đều nghe được vô cùng rõ ràng.
Bách Lý Hạo Triết gật gật đầu, hướng nàng cười nói: “Không hổ là hoàng nhi của trẫm, tương lai nhất định kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước.” Lòng Nguyễn Vô Song chấn động mạnh, sắc mặt vẫn cố gắng duy trì như thường. Nàng khẽ cụp mắt không dám đối diện với ánh mắt hắn.
Thời điểm Mặc Lan thị hầu nàng thay quần áo, vui rạo rực nói: “Tiểu thư, thái tử thật là có bản lĩnh, lại bắt được ngọc tỷ!” Nguyễn Vô Song khẽ cười cười, kỳ thật đây chẳng qua chỉ là một trò chơi mà thôi, cũng không nên coi là sự thật. Tử Tín nhỏ như vậy làm gì biết cái gì đâu. Cũng chỉ là đúng dịp thì nó chọn bừa thôi. Nhớ đến trước kia đại ca bắt được con quay, hiện giờ lại chưởng quản binh quyền.
“Đùa vui tý thôi!” Nguyễn Vô Song nói. Nhìn thấy một đống lớn lễ vật lại nói: “Là vị nương nương nào tặng thế?” Mặc Lan chải tóc cho nàng, một bên đáp: “Bạch ngọc búp bê tế sư tử là Nhan phi tặng. Phượng hoàng mã não là Doãn phi tặng. Đôi ngọc như ý là Liễu phi tặng. ường phi tặng rùa bạch ngọc ———” đều là vài thứ trò chơi của trẻ con.
Mặc Lan chợt nghĩ đến một việc, nói: “Tiểu thư, hôm nay Đường phi nương nương đàn quả là êm tai, nô tỳ thấy Hoàng Thượng đều liên tục gật đầu khen hay nha!” Nguyễn Vô Song thản nhiên nói: “Thế sao?” Mặc Lan nói: “Tiểu thư, người đừng trách nô tỳ lắm chuyện. Tiểu thư nhìn xem mấy vị nương nương ở trước mặt hoàng thượng chủ động biết bao nhiêu nha, đánh đàn có đánh đàn, múa có múa. Còn người thì sao? Từ khi thành thân đến bây giờ, nô tỳ thấy ở trước mặt hoàng thượng tiểu thư đàn cũng chưa từng đàn một lần, đừng nói gì đến múa. Nô tỳ cũng không phải không hiểu, tài cầm kỳ của tiểu thư so với Đường phi còn hơn một bậc nha! Ngài như vậy làm sao có thể hấp dẫn Hoàng Thượng chứ, phải tìm cách nào làm cho Hoàng Thượng ở lại Chiêu Dương điện đây?”
Nàng ảm đạm cười, nói: “Ta chỉ đàn cho chính mình nghe. Lấy đâu ra tài nghệ?” Từ trước đến nay khi phiền lòng nàng mới lấy đàn ra đàn đến khi tĩnh tâm. Mặc Lan lấy vòng mã não qua, đưa cho nàng, lẩm bẩm: “Tốt thì không sánh bằng người ta, nhưng kém cũng trên tài kẻ khác. Người nhìn tửu lượng mấy vị nương nương đi?” Nguyễn Vô Song cười ra vẻ giận nói: “Nha đầu nhà ngươi, còn nói nữa ta sẽ không tha cho ngươi!” Bốn vị phi tử quả nhiên là người khéo léo. Bộ dáng lại quốc sắc thiên hương, phong thái lầu các. Nàng có thể không lo lắng thay cho tiểu thư sao?
Thị nữ canh giữ ở cửa vội vàng chạy tới, khom người hành lễ nói: “Hoàng hậu nương nương, Thạch tổng quản phái Tiểu Lộc Tử lại đây nói, Hoàng Thượng đang trên đường tới.” Mặc Lan cười nói: “Hôm nay thật là song hỷ lâm môn nha!” Vui cười cùng thị nữ ra cửa đợi hầu hạ.
Từ sau khi Tử Tín tròn một tuổi, hắn tới rất thường xuyên, cũng rất có quy luật mấy ngày đến một lần. Không quá tốt nhưng cũng không phải chuyện xấu. Nhìn qua bản ghi chép lâm hạnh, hắn cũng có đi đến những cung khác. Chuyện này nàng đã quen cho nên cũng chỉ thế mà thôi. Ngày qua ngày, năm nối tiếp năm, thẳng đến già là tốt rồi. Bác chính là như vậy mà sống qua ngày. Nàng xưa nay thích thanh tịnh, ngay cả chuyện thỉnh an mỗi ngày của bốn vị phi tần cũng miễn cho. Mỗi ngày đều phải rập khuôn nói chuyện với các nàng ta, thật là mệt người, nàng thà rằng cùng Tử Tín chơi đùa còn hơn.
Mặc Lan sai người triệt hạ điểm tâm, lo lắng nói: “Tiểu thư, hôm nay thế nào không động một miếng a? Cả ngày trời, một chút đồ ăn cũng không động đũa là sao!” Hôm nay tiểu thư là lạ. Nàng thả một quân đen xuống bàn cờ, quay đầu nói: “Ta không đói bụng.” Khi nói chuyện, tay áo không cẩn thận quyét qua quân cờ, một bàn cờ đã đổ ập xuống sàn. Nàng chậm rãi đứng lên, ôm ngực. Mặc Lan vội đã đi tới, giúp đỡ nàng, sốt ruột nói: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Vô Song lắc lắc đầu, cũng không biết là làm sao, hôm nay từ lúc tỉnh dậy lòng đã lo lắng bất an, đánh đàn thì đứt giây, ngay cả uống trà cũng bị nước tràn ra tay. Thị nữ ngoài cửa lại di vào, hành lễ nói: “Hoàng Thượng cho mời Hoàng hậu nương nương tiến đến Thừa Kiền điện!” Nàng có chút kinh ngạc, nàng từ trước đến nay rất ít đặt chân đến nơi đó. Lại đừng nói đến canh giờ này. Từ trước đên nay lúc này là thời điểm hắn phê duyệt tấu chương.
Tiến vào bên trong ngự thư phòng của hắn, nàng chỉ cảm thấy có chút không thích hợp, sao thư phòng lớn như vậy lại chỉ có một nội thị hầu hạ. Rất yên lặng, yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ. Có một người đang quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống rất thấp, nhìn như là phạm tội rất nặng. Nàng nhìn lướt qua, chậm rãi đi lên phía trước, khom mình hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng!” Một hồi lâu sau, mới nghe được thanh âm của Bách Lý Hạo Triết, cực lãnh đạm nói: “Hãy bình thân!”
Nàng ngẩng đầu hỏi: “Không biết Hoàng Thượng gọi nô tỳ đến là có chuyện gì?” Bách Lý Hạo Triết tránh tầm mắt của nàng, trên mặt không có một tia biểu tình, cũng không có lên tiếng. Chỉ nghe một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng gọi ngài đến, tự nhiên trong lòng ngài đã hiểu rõ!” Kỳ thật là thanh âm rất bình thường, nhưng đối với nàng mà nói tựa như sét đánh mang tai. Giọng nói này, cả đời nàng cũng sẽ không quên, cho dù hóa thành tro nàng cũng vĩnh viễn nhớ rõ. Nội thị kia chậm rãi xoay người lại, đúng là người nàng hận thấu xương .
Năm ấy là ngày lễ mừng thọ 50 tuổi của bác, nàng đi tới bên cạnh hồ nước. Hắn dẫn nàng đến một tẩm cung hẻo lánh trong cung: “Hoàng hậu nương nương mệnh tiểu nhân đem ngài đưa đến đây, thỉnh Nguyễn cô nương vào đó chờ đợi!” Tại đêm đó, cuộc đời nàng thay đổi. Vốn tưởng rằng đời này không bao giờ . . . nhìn thấy hắn nữa, không thể tưởng được hôm nay hắn lại xuất hiện ở Thừa Kiền điện! Nhưng vừa nghe thấy, nàng tựa như đã biết được chuyện gì, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch, trắng bệch như giấy, cả người lắc lư đứng không vững.
Bách Lý Hạo Triết chậm rãi nói, từng chữ từng chữ hỏi: “Nói cho trẫm biết, những lời hắn nói có phải là thật hay không?” Tay nàng nắm chặt, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, không nói lời nào.
Thanh âm kia lại vang lên: “Hoàng Thượng, chuyện này chẳng lẽ còn là giả sao! Không phải ngài đã hỏi qua Tô thái y sao?” Người đang quỳ dưới đất liên tục dập đầu: “Hoàng Thượng, tiểu nhân đã đem tất cả mọi chuyện biết được nói ra hết. Cầu xin Hoàng Thượng tha cho tiểu nhân. Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết. Nhưng tiểu nhân thật sự không có cách nào cả ——–” giọng nói kia đúng là của Tô Kinh Hồng, run rẩy bất an.
Nàng lùi về sau vài bước, tựa vào cột chạm hình rồng, lúc này mới có khí lực nói, khẩu khí nói ra cũng cực yếu ớt: “Hoàng Thượng, người nghe nô tỳ giải thích ——–” Giọng nói kia lại lạnh lùng thốt lên: “Hoàng hậu nương nương nghĩ muốn giải thích cái gì? Giải thích trước khi ngài gả cho Hoàng Thượng đã thất tiết sao? Hay là muốn giải thích đương kim hoàng thái tử không phải là cốt nhục của Hoàng Thượng?”
Nàng suy sụp quỳ xuống: “Không, Hoàng Thượng ——- không phải như thế ——” Bách Lý Hạo Triết không nói gì, hắn ngay cả một câu cũng không nói. Nàng thật sự hoảng hốt đến cực điểm.
Giọng nói kia vẫn không tính buông tha cho nàng, hướng cửa đại điện nói lớn: “Người đâu, giải Tôn thị vào đây!” Có hai nội thị áp giải một bà già đi vào, đẩy ngã xuống đất, lại đi ra ngoài. Nguyễn Vô Song vừa quay đầu, bà già kia đúng là vú Tôn. Đáy mắt vú Tôn tràn ngập sợ hãi, cả người không ngừng phát run, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Hoàng hậu nương nương, không cần nói với nô tài bà vú này ngài cũng không quen chứ?” Nội thị kia cười lạnh nói. Quay đầu hướng vú Tôn nói: “Đem những gì ngươi biết kể lại lần nữa!” Vú Tôn nhìn Nguyễn Vô Song, hai mắt đẫm lệ mơ hồ: “Tiểu thư —- tiểu thư —- vú thực xin lỗi ngài! Thực xin lỗi Tể tướng cùng phu nhân!!” Dứt lời, đang định lao đến cây cột. Nội thị kia đã vội vã kéo lấy bà : “Muốn chết không dễ dàng như vậy, ngẫm lại xem con trai của ngươi, tôn tử, con cháu nhà ngươi xem. Mau đem mọi chuyện ngươi biết lặp lại lần nữa, ta đảm bảo nhà ngươi già trẻ bình an!” Bà vú không nói lời nào, chỉ run rẩy nức nở khóc.
Không biết qua bao lâu, Nguyễn Vô Song chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh bà vú, lau nước mắt cho bà. Quay đầu nhìn Bách Lý Hạo Triết, thấp giọng nói: “Không cần phải nói gì nữa. Chuyện tới bây giờ, ta nói gì đã không còn quan trọng nữa. Không phải sao?” Thì ra trời xanh chiếu cố cho nàng cũng chỉ thế này mà thôi. Nhưng hắn vẫn quay mặt đi, ngay cả một ánh mắt cũng không nguyện ý cho . . . nàng nữa.
Nội thị kia lớn tiếng nói: “Người tới, đưa Hoàng hậu nương nương về Chiêu Dương điện, không có ý chỉ của Hoàng Thượng không cho phép Hoàng hậu nương nương bước ra cửa nửa bước!” Hai nội thị lên tiếng trả lời đi vào, đứng ở trước mặt nàng, mời nàng đi ra ngoài.
Nàng chậm rãi xoay người, chậm rãi nhấc chân bước đi, kỳ thật một chút tri giác cũng không có. Nhưng chân lại như là có ý thức, vẫn là từng bước một bước đi. Thư phòng rất lớn, nàng liền từng bước một tiêu sái, giống như đây là cuộc đời của nàng, mỗi bước bước ra là lại ít đi một bước. Rốt cục vẫn ra tới cửa điện. Cuối cùng cũng đến bước cuối cùng. Khoảnh khắc khi bước ra khỏi cửa điện, nàng quay đầu, thầm nghĩ liếc nhìn hắn một cái. Nàng biết đây là một lần cuối cùng trong cuộc đời này nàng có thể nhìn thấy hắn, một cái liếc mắt tuy rằng ngắn ngủi, nhưng đã quá đủ rồi.
Ánh trời chiều theo khe cửa tiến vào trong phòng, mông lung hắt lên người hắn. Hắn cũng đang nheo mắt nhìn nàng, mặt buộc chặt, mắt bình tĩnh ngóng nhìn nàng, tựa hồ đang nhìn một người không thể đội trời chung. Rốt cục tất cả ánh sáng cũng tắt, tất cả ồn ào náo động đều đã không còn. Nàng quay đầu! Chỉ sau một gang tấc, từ nay về sau cách tựa thiên thai!
/35
|