Cẩm Y Chi Hạ

Chương 124

/138


Dưới sự thúc giục nhiều lần của Lục Dịch, Kim Hạ mới bất đắc dĩ trở về phòng nghỉ ngơi. Sau khi nàng đi, Sầm Thọ mới bước vào, đem những chuyện xảy ra sau khi rời khỏi Hàng Châu bẩm báo lại cho Lục Dịch, cùng với những gì Kim Hạ đã kể đại khái cũng gần giống.

"Ti chức đánh mất ngân lượng, lại chưa chiếu cố tốt Thuần Vu cô nương, thỉnh đại công tử trách phạt." Sầm Thọ quỳ một chân xuống đất, hướng Lục Dịch thỉnh tội.

"Lưỡng Triết nơi nơi đều là giặc Oa làm loạn, không thể trách ngươi, nhưng ở bến đò không đưa các cô nương đến nơi an toàn cũng chưa an bài thoả đáng người chăm sóc họ, đích thật là lỗi của ngươi."

Sầm Thọ cũng không biện hộ cho mình, chỉ áy náy nói:"Là ti chức suy xét không chu toàn, lúc ấy cho rằng có thể tốc chiến tốc thắng."

Lục Dịch nhàn nhạt nói:"Thôi bỏ đi, việc này ta cũng có trách nhiệm, mấy người các ngươi đều là tính tình xốc nổi, chỉ thấy cái trước mắt mà không suy xét phía sau, Dương Nhạc chính là trầm ổn nhất, nhưng ngươi cũng không chịu nghe lời hắn khuyên. Tạm thời xem như giáo huấn, ngươi đứng lên đi."

Sầm Thọ lúc này mới đứng dậy lui ra ngoài, gặp Thẩm phu nhân đang bưng chén thuốc đến cửa. Hắn định đón lấy chén thuốc đưa vào thì Thẩm phu nhân lại không cho:"Ta còn phải bắt mạch cho hắn, để đấy cho ta."

Sầm Thọ không mảy may nghi ngờ, thi lễ rồi quay đi.

Thấy Thẩm phu nhân bưng thuốc vào phòng, Lục Dịch đứng dậy thi lễ nói:"Ngôn Uyên bất tài, lại làm tiền bối thêm phiền toái."

Ra hiệu cho hắn ngồi xuống, Thẩm phu nhân cầm chén thuốc đưa cho hắn, hơi mỉm cười nói: "Ngươi không cần nhận ân tình của ta, lần trước là ta nể mặt Lục đại ca, lần này là ta nể mặt đứa nhỏ Kim Hạ. Ngươi muốn cảm ơn, thì đi cảm ơn bọn họ, đừng cảm ơn ta."

Lục Dịch hạ mắt cười, một lát sau giương mắt hỏi:"Nói như thế, tiền bối chữa thương thế cho A Nhuệ cũng là vì nể mặt Kim Hạ?"

"Con người chứ không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, đứa nhỏ này nếu đã gọi ta 1 tiếng dì ta tự nhiên đối với nó tốt một chút." Thẩm phu nhân dừng một chút sau đó mới hỏi:"Lục đại nhân, lần này ngươi mang thương tích gấp gáp trở về cũng là vì lo lắng cho an nguy của Kim Hạ?"

Lục Dịch từ nhỏ tình cảm nội tâm, ngoại trừ đối với Kim Hạ ra, ở trước mặt người khác đều không nguyện biểu lộ, lập tức chỉ tìm cách trả lời vòng vo, cười nói: "Thích tướng quân mang binh xuất chinh, bên trong Tân Hà thành binh lực hư không, bá tánh trong thành cũng vô lực ngăn cản, thật là khiến người ta không được yên tâm."

Thấy hắn không chịu trả lời chính diện, Thẩm phu nhân cũng không hề giận, tự như đang nhàn thoại việc nhà mà đi thẳng vào vấn đề:"Ta thấy Kim Hạ đối với ngươi là chân thành cho nên có một số việc ta không thể không nhiều chuyện hỏi thêm một câu. Lấy thân phận của nó muốn gả vào Lục gia sợ là không dễ?"

Không nghĩ rằng Thẩm phu nhân lại hỏi dứt khoát như vậy, Lục Dịch cười nói:"Ý của tiền bối chính là?"

"Ngươi có từng có ý định muốn kết hôn với Kim Hạ?" Thẩm phu nhân hỏi tiếp

Lục Dịch hơi chấn động, nhưng lại tiếp tục cười nói:"Kim Hạ gọi một tiếng dì quả là không uổng, khi ở Hàng Châu, nàng đã từng nói với ta, tiền bối đối xử với nàng còn tốt hơn mẹ ruột nàng đến vài phần. Đến bây giờ kể cả việc chung thân đại sự tiền bối cũng định thay nàng quyết định!"

Luận về miệng lưỡi vòng vo, Thẩm phu nhân tuy rằng lớn tuổi hơn Lục Dịch nhưng không so được với kinh nghiệm ở lâu trong quan trường như hắn, am hiểu cách nói chuyện.

Thẩm phu nhân khẽ cau mày, lại định mở miệng, lại bị Lục Dịch giành trước hỏi một câu.

"Phải rồi, không biết tiền bối có từng biết đến một người tên là Du Đại Du, Du tướng quân?"

Nghe vậy, Thẩm phu nhân ngẩn ra, Du Đại Du là người Phúc Kiến Tuyền Châu, ở Tuyền Châu cũng coi như là có chút danh tiếng, nếu nói chính mình không biết thì không khỏi là quá giải, nhưng nếu nói là biết, lại chỉ sợ...

"Có biết hay không tiền bối cũng cân nhắc lâu như vậy? Không khỏi quá mức cẩn thận sao."

"Hình như là có nghe qua, chỉ là đã quá lâu, có chút mơ hồ không nhớ rõ."

"Du tướng quân bái sư dưới môn hạ của Lý Lương Khâm, ta nghe nói Lý Lương Khâm tổng cộng thu nhận hai đệ tử, ngoài Du tướng quân ra còn có một người là đệ tử quan môn của hắn." Lục Dịch vẫn luôn để ý quan sát biểu cảm của Thẩm phu nhân,"Nghe nói người này cũng là thân thích bà con xa của Lâm gia các người, nói vậy tiền bối chắc là cũng biết."

Thẩm phu nhân trên mặt gợn sóng hoảng hốt, nhàn nhạt nói:"Nhớ năm đó, Lâm gia chúng ta ở Tuyền Châu cũng được xem là hào môn thế gia, người tới nhận thân thích cũng nhiều vô kể, còn có một vài người thân thích bà con xa chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên, ta đâu thể nào biết hết mọi người."

Bà nói những lời này không lộ chút dấu vết nhưng Lục Dịch vẫn tìm ra được kẽ hở cho thấy bà giấu đầu lòi đuôi.

"Tiền bối còn chưa hỏi người này là ai sao đã vội phủ nhận là không biết." Lục Dịch hỏi.

"....Người này là ai?"

"Hắn họ Dương, đơn danh là một chữ Lập, nghe nói sau khi vào Bộ liền đổi tên rồi." Lục Dịch nhìn chằm chằm Thẩm phu nhân, nhẹ nhàng hỏi:"Tiền bối, người nghĩ kỹ xem, có nhớ ra người này không?"

Thẩm phu nhân lập tức trả lời:"Ta không nhớ ra."

Lục Dịch nhìn chằm chằm một hồi, cũng không che giấu ánh mắt tìm tòi quan sát, ước chừng qua nửa khắc mới thu hồi ánh mắt nhẹ nhàng cười nói:" Ta nhớ ra rồi, lúc ở Hàng Châu, Kim Hạ có lần nói qua là tiền bối nói cái tên Dương Trình Vạn rất quen thuộc giống như tên của một vị cố nhân."

Đã bị hắn bức đến tận điểm này, Thẩm phu nhân không biết được Lục Dịch đến tột cùng đã tra ra bao nhiêu, nếu hắn chỉ là đang thăm dò mình thì chính mình ngàn vạn lần không thể rơi vào bẫy của hắn. Trước mắt thì cứ tính là xem như thừa nhận nhưng cũng không thể để hắn bắt lấy bất cứ nhược điểm gì.

"Phải, chỉ là nghe thấy cái tên này có vài phần quen tai."

"Vậy cũng thật trùng hợp quá đi, Dương Lập sau khi vào kinh đã đổi tên mình là Dương Trình Vạn, tiền bối đã nói là cố nhân, sao lại ko nhớ ra vị đó chứ."

Thẩm phu nhân ra vẻ kinh ngạc:" Trùng hợp như vậy sao, có thể nào chỉ là trùng tên trùng họ hay không?"

"Ta đây cũng không rõ nữa." Lục Dịch thở dài,"Tiếc quá, lúc đó Dương bổ đầu cũng ở Dương Châu, nếu hai người có thể gặp mặt thì tốt rồi."

"Đúng vậy, thật đáng tiếc." Thẩm phu nhân ra vẻ trấn định, khẽ mỉm cười, đem chén thuốc đẩy qua:" Lục đại nhân, thuốc sắp nguội rồi, ngươi trước tiên uống thuốc cái đã. Thương thế của ngươi chưa lành nên nghỉ ngơi tĩnh tâm nhiều hơn mới đúng, những việc hao tổn tinh thần nên bớt nhọc lòng suy nghĩ." Câu cuối hiển nhiên ẩn chứa hàm ý.

"Đa tạ tiền bối quan tâm, Ngôn Uyên sẽ nhớ kỹ."

Cũng không đợi hắn uống thuốc xong, càng miễn bàn đến chuyện bắt mạch, Thẩm phu nhân quên cả mang khay thuốc về, lập tức trở về phòng mình.

Trong phòng, Cái Thúc đang cần một bó ngải thảo xua xua khắp nơi đuổi muỗi, mỗi góc nhà đều xua xua vài cái, đến gầm giường cũng không bỏ sót. Thấy Thẩm phu nhân bước vào cửa, sắc mặt có vẻ không tốt, hắn ngạc nhiên hỏi:"Nàng sao vậy?"

"Ta vừa mới đi đến chỗ cháu ngoan của ngươi đó, định hỏi hắn có dự định kết hôn cùng Kim Hạ hay không?" Nhớ lại đoạn đối thoại cùng Lục Dịch, Thẩm phu nhân thở một hơi dài, còn cảm thấy mệt đến hoảng.

"Sau đó thì sao? Hắn nói như thế nào?"

"Hắn căn bản không trả lời câu hỏi của ta, trái lại còn thăm dò ta." Thẩm phu nhân tức giận mắng,"Cẩm Y Vệ! thật là không có lấy một chút lương thiện."

"Hắn dám thăm dò nàng? Phản rồi!" Cái Thúc lòng đầy căm phẫn:" Luận bối phận, hắn còn phải gọi nàng một tiếng bà nội. Bây giờ ta đi lôi cổ hắn về đây."

Thẩm phu nhân liếc hắn một cái, oán trách nói:" Ai là bà nội của hắn, ta già đến như vậy sao?"

"Không có không có, đương nhiên là không phải!" Cái Thúc bắt đầu vén tay áo:"Nói đi, nàng muốn hắn chịu đòn nhận tội hay dập đầu nhận sai?"

"Ngươi đừng làm loạn nữa, ta đang phát sầu đây." Thẩm phu nhân tháo lại tay áo đã bị vén lên của hắn, chỉnh sửa lại gọn gàng, rũ mi nói,"Không nghĩ tới lần này hắn đi Sầm Cảng cư nhiên lại chó ngáp phải ruồi, khiến hắn tra ra mấu chốt của Dương Trình Vạn. Ta thật lo lắng, nếu hắn điều tra tiếp nói không chừng sẽ lật lại chuyện năm đó."

"Năm đó tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Cái Thúc nghiêm mặt nói,"Nàng dù sao cũng để cho ta biết chút ít manh mối, vạn nhất xảy ra chuyện, ta mới ứng phó kịp lúc."

Thẩm phu nhân ra hiệu cho hắn đóng cửa lại trước rồi mới nhẹ nhàng nói"Huynh không phải vẫn luôn hỏi ta, vì sao đối xử với Kim Hạ không giống với những người khác đó sao? Bởi vì ta đoán là Kim Hạ chính là hài tử của tỷ tỷ."

"Sao?" Cái Thúc giật mình sửng sốt.

Thẩm phu nhân lúc này mới đem chuyện năm đó từ từ kể lại...

"Sư phụ Kim Hạ không phải gọi là Dương Trình Vạn, hắn vốn dĩ tên là Dương Lập.Cậu của Dương Lập là đường đệ của nhị thẩm ta, luận ra cũng coi như là thân thích, hắn thường xuyên qua lại Lâm gia. Khi đó ta còn nhỏ, thường vòi vĩnh hắn cùng chơi, tỷ tỷ vì phải trông chừng ta cũng thường xuyên cùng chúng ta chơi đùa. Ta còn nhớ, trên người hắn mang một cái túi thơm, được gìn giữ như bảo vật, đường may sợi chỉ rất giống như tỷ tỷ ta làm. Nghĩ lại, khi đó bọn họ đã lưỡng tình tương duyệt, chỉ là ta không biết thôi."

"Dương Lập công phu cao cường, lúc rãnh rỗi thường giúp nhà ta áp giải dược liệu, cha ta đối với hắn rất coi trọng. Đáng tiếc, nương ta và nhị thẩm có mâu thuẫn, lại nhìn ra hắn đối với tỷ tỷ có tình cảm bèn không cho phép hắn lai vãng đến hậu viện nhà ta, lại trông chừng không cho tỷ tỷ gặp hắn. Về sau cũng không biết là ai giật dây bắc cầu, tỷ tỷ đã bị hứa gả cho con trai Hạ Ngôn là Hạ Trường Thanh."

"Nam Kinh và Tuyền Châu cách xa như vậy, tỷ tỷ gả đi chính xác là gả đi nơi xa vời. Ta còn nhớ rất rõ trước khi xuất giá tỷ tỷ vụng trộm khóc thầm mấy lần, ta không hiểu còn cho rằng tỷ tỷ luyến thương cha mẹ. Ngày tỷ tỷ xuất giá, ta còn nhìn thấy Dương Lập đứng ở góc khuất nhìn kiệu hoa. Ta còn chạy tới nói với hắn, kêu hắn nhớ đến chơi với ta. Nhưng hắn nói hắn cũng phải ra đi rồi. Ta hỏi hắn định đi đâu, hắn nói hắn muốn đi kinh thành xây dựng sự nghiệp công thành danh toại, khiến người ta không còn xem thường hắn nữa."

"Dương Lập lần đó đi chính là đi mấy chục năm, ta không hề nghe được bất kỳ tin tức gì từ hắn, khi đó ta không biết hắn đã đổi tên, chỉ cảm thấy người này cứ như là đã biến mất ở nhân gian không còn để lại dấu vết. Còn sau này..."

Thẩm phu nhân ngừng một hồi lâu, Cái Thúc thấy sắc mặt của nàng tái nhợt đi bèn rót cho nàng một ly trà nóng.

Nhấp mấy ngụm trà nóng, đem chén trà xoay xoay trong lòng bàn tay, hấp thu một chút ấm áp, sau khi lấy lại bình tĩnh, Thẩm phu nhân mới lại nói tiếp

"Sau đó ta nhận được thư của tỷ tỷ, trong thư tỷ tỷ tựa hồ đã biết trước được tai hoạ sắp đổ lên đầu Hạ gia nên tỷ tỷ nói cho ta biết tỷ đã đem nữ nhi tạm thời phó thác cho Dương Lập, còn nói Dương Lập hiện giờ đã đổi tên thành Dương Trình Vạn, làm Cẩm Y Vệ trong kinh. Nếu nàng không thoát được kiếp nạn này, sau này nhờ ta nuôi nấng nữ nhi của nàng lớn lên."

"Lúc đó ta còn chưa hiểu được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì chỉ có thể sai người đi khắp nơi hỏi thăm, kết quả là chưa đầy hai ngày sau liền nghe nói Hạ Ngôn bị xử trảm, tỷ phu một nhà bị sung quân, ở trên đường lại xảy ra chuyện. Ta muốn đi tìm Dương Trình Vạn đón hài tử trở về bên mình thì lại nghe nói Dương Trình Vạn bị giam vào Bắc Trấn Phủ Tư, đã không còn đường sống."

"Vốn dĩ ta định đi hỏi thăm Thẩm gia, lại không ngờ rằng Thẩm Liên cũng bị sung quân, Lâm gia bởi vì liên quan đến Hạ gia và Thẩm gia nên cũng bị lục soát nhà. Tuỳ tùng gia phó đều lấy ngân lượng bỏ chạy, ta chỉ có thể một thân một mình về quê, vừa lúc gặp ngươi bị rắn cắn... Những chuyện sau đó, huynh đều biết rồi." Thẩm phu nhân ngước mắt nhìn Cái Thúc.

Cái Thúc giờ mới hiểu những năm nay Thẩm phu nhân nói năng thận trọng thì ra là có nguyên nhân sâu xa phức tạp như thế, suy nghĩ một lát, giương mắt cười nói:" Khi đó ta gặp nàng, nàng toát ra khí chất cao ngạo một chút cũng không giống với tiểu thư nghèo khó."

"Cha ta nói kỹ đa bất áp thân, từ nhỏ ta và tỷ tỷ đã đi theo lão tiên sinh ở y quán học y thuật, ta có không gả đi thì dựa vào nghề y cũng dư dả nuôi sống bản thân."

"Đúng thế đúng thế, nàng chính là trụ cột của nhà ta, đại đương gia!" Cái thúc nịnh hót nói.

Thẩm phu nhân bị hắn chọc cho bật cười, thoắt cái lại lâm vào ưu sầu nói:" Bây giờ, Lục Dịch đã tra ra Dương Trình Vạn chính là Dương Lập ngày đó, ta lo hắn sẽ còn tiếp tục tra xét, vạn nhất hắn tra ra thân phận thật của Kim Hạ thì phải làm sao bây giờ?"

"Khoan đã," Cái Thúc có một chỗ không hiểu rõ hỏi:"Nếu như năm đó Dương Trình Vạn rơi vào chiếu ngục nàng vì sao còn nhận định Kim Hạ chính là cháu đàng ngoại của nàng."

"Mắt và chân mày của Kim Hạ quả thật giống của tỷ tỷ y hệt, chỉ là tỷ tỷ ôn nhu hiện thục, tính tình của hai người lại khác biệt như trời với đất, cho nên ngay từ đầu ta căn bản không hề nghĩ đến phương diện này. Mãi đến ngày hôm ấy ở phủ Dương Châu, ta biết được Dương Trình Vạn chính là sư phụ của Kim Hạ, sau đó mới đột nhiên phát giác Kim Hạ và tỷ tỷ có rất nhiều điểm giống nhau, quả thực có thể nói là càng nhìn càng giống."

"Cái này....chỉ là dựa vào tướng mạo," Cái Thúc cảm thấy điều này quả là không đáng tin cậy, "Nàng nghĩ thử xem, có thể nào là do nàng trong lòng nhớ thương đứa nhỏ này, lại vừa lúc biết được tin tức của Dương Trình Vạn, Kim Hạ lại là đồ nhi của Dương Trình Vạn, trong tên của nàng lại còn trùng hợp có chữ Hạ cho nên nàng liền cảm thấy càng nhìn càng giống, càng giống lại càng khẳng định, càng khẳng định lại càng nhìn càng thấy giống, càng giống lại càng....."

Cái thúc nói một hồi trở thành líu lưỡi, Thẩm phu nhân ngắt lời hắn, kiên định lắc đầu:" Không phải đâu, cảm giác của ta sẽ không sai, Kim Hạ khẳng định chính là đứa bé đó. Hơn nữa trước kia tỷ tỷ có nói trong thư là đứa nhỏ này bướng bỉnh nghịch ngợm, cằm đập vào chậu hoa bên cạnh, chảy rất nhiều máu còn lưu lại một vết sẹo, ta đã để ý thấy, chỗ cằm Kim Hạ cũng có một vết sẹo nhỏ, tuyệt đối không thể sai."

Cái thúc le lưỡi uốn uốn mấy cái mới nói:"Ta thấy chuyện này tốt nhất là nàng nên gặp mặt Dương Trình Vạn một lần, hỏi rõ ràng mới thoả đáng."

"Trước mắt là hắn đang ở Dương Châu, muốn gặp mặt không dễ, hơn nữa... " Thẩm phu nhân vẫn lắc đầu:" Cẩm Y Vệ tai mắt khắp nơi, ta lo sẽ bị Lục Dịch phát hiện."

"Ta cảm thấy nàng không cần phải lo lắng hắn, nàng không phải đã từng nói là hắn đối với nha đầu kia rất tốt hay sao."

Thẩm phu nhân lắc đầu thở dài:" Nhưng phàm là người đều không tránh khỏi xu lợi tị hại bo bo giữ mình, năm đó Lâm gia suy tàn ta đã chứng kiến rất nhiều. Trước mắt tuy hắn đối tốt với Kim Hạ nhưng hai người rốt cuộc vẫn là chưa có hôn ước, nếu như Kim Hạ xảy ra chuyện, hắn có thể ngay lập tức phủi sạch trơn. Chỉ cần là hắn chưa cưới con bé, ta đối với hắn nhất định giữ đề phòng."

/138

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status