- Là Lưu Đại Đao, nghe nói cây đại đao của y nặng một trăm hai mươi cân, trời ơi, chém người như chém chuối!
Cảnh Mã Thổ Ty thì thầm trong miệng, trên mặt không có chút huyết sắc nào.
Loan Điện Thổ Ty cũng không khá hơn chút nào, thần sắc quỷ dị nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn Mãng Ứng Lý trên lưng chiến tượng ngoài xa một dặm, lại liếc mắt nhìn Đại tướng quân Miến Điện Mạc Hãn cách đó không xa, sau đó mới thấp giọng nói:
- Lão huynh, cẩn thận bị người nghe thấy... Ôi, làm sao huynh đệ ta không hối hận, rốt cục Trung Quốc cũng là thiên triều, chúng ta bị Mãng Ứng Lý bắt buộc, nhất thời hồ đồ đi lầm đường, đã tới nước này…
Đại tướng Miến Điện Mạc Hãn và Mãng Ứng Lý xa hơn một chút đều thấy Lưu Đĩnh xuất hiện ở cánh hông yếu kém của mình, càng nhiều thủ lĩnh quân Miến Điện hơn cũng phát hiện dị trạng. Bọn họ kinh hoảng thất thố, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tại sao quân Minh có thể vượt qua rừng rậm nguyên thủy có võ sĩ Miến Điện tộc tinh nhuệ canh giữ, xuất hiện ở vị trí chí mạng nhất.
Mặc dù cánh quân Minh này là Xuyên quân giỏi tác chiến nơi vùng rừng núi, nhưng chắc chắn không cản nổi võ sĩ Bắc Miến Điện lớn lên trong rừng rậm. Hơn nữa cho dù là vô số Miến Điện tộc bị tiêu diệt toàn quân, vì sao không thể phát ra tín hiệu bị tập kích nào cả, để cho quân Minh chạy tới điểm yếu bên hông quân mình?!
Lưu Đĩnh đột nhiên cười ha hả, giơ roi chỉ vào quân Miến Điện:
- Có phải vẫn còn chờ võ sĩ các ngươi mai phục trong rừng rậm hay không, hãy xem đây!
Mấy tên tiểu giáo dùng trường mâu bêu ba cái đầu người xuất hiện, có tên quân Miến Điện tinh mắt lập tức nhận ra, chính là ba tên thủ lĩnh võ sĩ Miến Điện tộc, Cam Ba, Đan Nạp Thụy và Thái Ngõa trên Triệu gia sơn.
Quân Miến Điện thảy đều kinh hãi chấn động, Lưu Đĩnh lại giết chết ba tên thủ lĩnh võ sĩ được xưng vô địch dũng võ nhất trong rừng rậm. Chẳng lẽ y có thể mọc cánh bay lên Triệu Gia sơn, nhất cử chém chết ba người?
- Phi tướng quân, phi tướng quân!
Không ít binh sĩ, nhất là quân chư hầu các tộc toát ra vẻ sợ hãi trong mắt.
Lưu Đĩnh cỡi trên lưng ngựa cười ha hả, trong lòng thầm nói một tiếng xấu hổ, bởi vì ba thủ lĩnh võ sĩ này cũng không phải là y giết chết.
Bạch Sương Hoa lẻn vào rừng rậm, bàn về tác chiến chính diện, võ công cao hơn nữa cũng không ngăn được trường thương đại kích như tường mà vào, hoặc là hỏa thương hỏa pháo bắn một lượt, nhưng chiến đấu đơn độc trong rừng rậm vậy hoàn toàn bất đồng. Nàng giết chết một mạch tất cả võ sĩ Miến Điện tộc ẩn nấp dọc đường, còn giết chết ba tên thủ lĩnh võ sĩ trên Triệu gia sơn.
Sau đó nàng đổi áo đen võ sĩ Miến Điện tộc, nhặt lệnh kỳ lên tiếp quản quyền chỉ huy, dụ hết đám võ sĩ Miến Điện tộc ẩn trong rừng rậm lọt vào vòng mai phục do thám báo quân Minh bố trí. Còn lại mấy tên tinh khôn trở thành cá lọt lưới cũng bị nàng giết chết dễ dàng, không còn một mống.
Vì vậy đại đội quân Minh thông qua vùng núi không trở ngại chút nào, vòng trở lại bên hông quân Miến Điện, lúc này Bạch Sương Hoa mới ung dung rời đi.
Lưu Đĩnh không biết thân phận Bạch Sương Hoa, chỉ biết là thân binh hay đi theo bên cạnh Tần Đốc Soái. Bởi vì lúc nàng nói chuyện với Tần Lâm thường không khách sáo, Tần Lâm vẫn không hề tỏ ra tức giận. Nói ‘y’ là Sư Gia được Đốc Soái mời, lại không thấy bàn luận với hai vị Từ, Tôn. Nói ‘y’ là thân binh thiếp thân, đối với Tần Lâm lại không có vẻ cung kính gì, thậm chí Lưu Đĩnh không khỏi ác ý suy đoán, ‘y’ là người Đốc Soái Đại nhân mang theo để sưởi ấm chăn.
Nhưng chuyện mới vừa phát sinh, ngay cả Lưu Đĩnh cũng phải kinh ngạc không bút nào tả xiết. Chỉ cần một mình Bạch Sương Hoa đã đánh tan phòng tuyến võ sĩ quân Miến Điện trong rừng rậm, người tuổi trẻ diện mạo thanh tú này quả thật là Địch võ tướng tái thế. Không ngờ rằng một thân binh tầm thường bên cạnh Tần Đốc Soái lại có bản lãnh cao cường như vậy.
Có lẽ trước kia, đối với câu nói về Tần Lâm ‘Du Long Thích Hổ Lưu Đại Đao, tất cả không bằng Tần Lâm Tần Nhất Thương’, Lưu Đĩnh còn có vẻ thuộc hạ nịnh nọt cấp trên, hiện tại y đã hết sức tin tưởng không còn nghi ngờ.
Những tiếng lý lố khó hiểu vang lên làm rối loạn dòng suy nghĩ của Lưu Đĩnh. Đại tướng quân Miến Điện Mạc Hãn múa Tam Xoa Kích vỗ ngựa tới, sau lưng rất nhiều quân Miến Điện ồ ạt kéo theo.
Phát hiện các thủ lĩnh Thổ Ty đều mất đi ý chí chiến đấu, Mạc Hãn biết là lúc mình tận trung vì quốc vương Miến Điện. Nếu để cho Lưu Đĩnh từ vùng núi đánh xuống, giống như một quyền nện mạnh vào vùng bụng yếu ớt của quân Miến Điện, như vậy sẽ không có bất cứ cơ hội nào cho quân Miến Điện.
Không ít binh sĩ quân Minh cầm điểu thương lên nhắm vào Mạc Hãn đang điên cuồng la hoảng. Bọn họ nắm chắc sau khi tên này tiến vào tầm bắn sẽ bắn loạn khiến cho toàn thân y thủng lỗ chỗ như tổ ong.
- Chậm đã!
Lưu Đĩnh khoát tay ngăn bộ hạ.
Y là một tướng lãnh dùng võ dũng xưng danh, mặc dù đây cũng không phải là thời đại lấy võ dũng bản thân tướng lãnh để quyết định thắng bại, nhưng biểu hiện kịp thời cũng có thể đưa tới tác dụng thúc đẩy lớn lao đối với chiến cục.
Lưu Đĩnh đưa tay ra nhìn ba tên thân binh khiêng đao:
- Đao!
Lúc tướng quân kêu lên ‘chậm đã’, đám thân binh cũng biết y muốn làm gì. Không ai khuyên can, bởi vì khuyên can cũng không có tác dụng gì, cho nên bọn họ ăn ý đồng thời phát lực, ném thanh đại đao thép ròng này lên.
Lưu Đĩnh nhẹ nhàng chộp lấy, chộp dính đại đao vào tay. May là thớt Hoàng Phiếu Phi Điện mã thân thể khỏe mạnh cường tráng, cũng bị ép tới thân hình lảo đảo.
Cười lạnh nhìn chăm chú vào tướng quân quân Miến Điện vọt tới, ánh mắt của Lưu Đĩnh bắt đầu đỏ lên, không phải là vì sợ hãi mà là vì hưng phấn.
Điểu thương thủ quân Minh giơ ngang điểu thương, mấy khẩu Hổ Tồn pháo vốn không nhiều lắm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tác xạ. Đến khi Mạc Hãn xông vào trong tầm bắn súng pháo hai trăm bước, Lưu Đĩnh mới vỗ ngựa từ từ nghênh đón.
Lưu Đĩnh dùng võ dũng xưng danh, nhưng y không phải là kẻ ngốc.
Mạc Hãn hiểu ý Lưu Đĩnh, cũng ngăn quân Miến Điện chuẩn bị giương cung bắn tên lại, sau đó dùng Hán ngữ hét lớn một tiếng:
- Lưu Đại Đao, Miến Điện Mạc Hãn ta tới lấy tính mạng ngươi!
Đại tướng quân Miến Điện bắt đầu giục ngựa xung phong thật nhanh, Tam Thiết Xoa chỉ xéo vào nơi yếu hại cổ và ngực bụng Lưu Đĩnh.
Tốc độ Lưu Đĩnh thủy chung không nhanh không chậm, tay trái khống chế cương ngựa, tay phải vung ngược đại đao, mặc cho chiến mã chạy xông tới nghênh đón.
- Ngươi tìm chết!
Mạc Hãn hưng phấn nghiến chặt hàm răng, tiếng gió kịch liệt thổi qua bên tai vù vù, máu nóng toàn thân cũng đã sôi trào.
Mắt thấy hai con ngựa chỉ còn cách nhau có năm trượng, cấp tốc xông tới cũng chỉ trong thời gian chớp mắt sẽ đến, cương xoa Mạc Hãn sẽ đâm vào cổ họng Lưu Đĩnh, nhưng vị tướng quân kiêu ngạo này vẫn chưa vung đại đao của mình lên.
Nơi xa Mãng Ứng Lý cỡi chiến tượng Quả Đương Đại vương đưa ánh mắt nhìn về phía bên này, thầm nói Lưu Đĩnh sơ suất như vậy chính là cơ hội tốt, nếu Mạc Hãn có thể chém chết y tại chỗ, chiến cuộc còn có thể vãn hồi.
Lúc này thần sắc thủ lĩnh quân chư hầu các tộc khác nhau, có kẻ hưng phấn, có người kinh ngạc, có kẻ biểu lộ cổ quái, nhưng điểm giống nhau là bọn họ đều giật mình há to miệng.
Đại đao Lưu Đĩnh nặng đến một trăm hai mươi cân, dĩ nhiên sử dụng uy lực vô cùng, nhưng binh khí càng trầm nặng, biến chiêu lại càng chậm, lúc này y còn chưa động, còn có cơ hội không?
Hai tay Mạc Hãn đặt ngang, đâm Tam Thiết Xoa thẳng ra ngoài, tựa hồ cách cổ họng Lưu Đĩnh gần trong gang tấc.
Lưu Đĩnh chợt thét một tiếng lớn tựa như sét đánh, giống như cuối chân trời thình lình có một tiếng sấm nổ vang. Sắc mặt của các thủ lĩnh chư hầu nơi xa ai nấy đại biến, Mạc Hãn đứng mũi chịu sào càng không cần phải nói, dường như tim y đã bị tiếng thét này chấn cho tan nát.
Tay phải Lưu Đĩnh phát lực vung đại đao lên, chỉ nghe một tiếng keng thật lớn, cương xoa đâm trúng chuôi đại đao, phát ra một chuỗi hoa lửa vô cùng chói mắt. Lưu Đại Đao danh bất hư truyền, ngay cả chuôi thanh đại đao hai trăm cân này cũng được làm bằng thép ròng.
Hai món binh khí chạm vào nhau, hai con chiến mã đều lui về phía sau một bước. Lực đạo mạnh mẽ ập tới, nửa người Mạc Hãn bị chấn động tê chồn, hổ khẩu hai tay vỡ toác, máu tươi chảy ròng ròng.
- Buông tay!
Lưu Đĩnh lại rống to một tiếng, hai tay cầm lấy chuôi đao xoay một cái, Mạc Hãn nhất thời không giữ được cương xoa, đành buông rơi xuống đất.
Cương xoa còn chưa rơi xuống đất, đại đao Lưu Đĩnh đã chém mạnh từ trên xuống dưới, đao phong xanh biếc mang theo lực phá núi, soạt một tiếng chém đứt nửa người Mạc Hãn từ cổ bên phải đến dưới nách bên trái. Đao pháp không hề chậm lại, thuận thế cũng chém đầu chiến mã của đối phương rơi xuống.
Trong nháy mắt, cương xoa, đầu người, đầu ngựa trước sau rơi xuống đất, máu người máu ngựa phun ra điên cuồng, cùng nhau ngã xuống.
Lưu Đĩnh bị suối máu tưới khắp người cũng không thèm để ý, chỉ thấy toàn thân y đẫm máu, hai tay múa đại đao vun vút liên hồi, giục ngựa tiến tới vài bước rống to về phía quân Miến Điện:
- Lưu Đĩnh Lưu Đại Đao ở chỗ này, tên nào liều mạng, mau tiến lên chịu chết!
Cả người lẫn ngựa Lưu Đĩnh bị máu tươi nhuộm đỏ giống như Ma Thần giáng phàm, tiếng hô chấn động màng nhĩ quân Miến Điện, thân binh dưới quyền Mạc Hãn lập tức bỏ chạy tứ tán.
Các thủ lĩnh quân chư hầu các tộc thấy tình hình như vậy, ai nấy sợ suýt chút nữa tan gan vỡ mật. Cảnh Mã Thổ Ty cũng không kịp quản chuyện khác, tung người xuống ngựa, lăn một vòng về phía trước, quỳ xuống dập đầu như tế sao:
- Tội thần Cảnh Mã Trấn An sứ, bị quân Miến Điện ép bức phải đầu hàng, bây giờ bỏ tối đầu sáng, cầu xin Lưu Đại lão gia tha mạng!
- Lưu Đại lão gia tha mạng!
Loan Điện Thổ Ty cũng quỳ theo van xin.
Đám Thổ Ty rối rít quỳ xuống đầu hàng, cũng có một số ít phần tử ngoan cố không biết hối cải, xoay người giục ngựa chạy như điên, nhưng không có một ai dám kiên trì chống cự.
Quân chư hầu các tộc rối rít vứt bỏ binh khí, cờ xí, ôm đầu quỳ xuống xin tha mạng một mảng lớn, có ít nhất một hai vạn người.
Lưu Đĩnh cười ha hả:
- Triều đình hồng phúc, Đốc Soái trù mưu, tự có cơ hội quỷ thần khó lường, bọn ngươi chỉ là nhãi nhép cũng dám chống lại thiên triều ư? Tránh đường cho ta, xem ta lấy đầu Mãng Ứng Lý!
Hai ngàn quân Minh được Lưu Đĩnh dẫn dắt xông thẳng mà qua, không thèm để ý tới cánh quân chư hầu một hai vạn mất đi ý chí chiến đấu này. Các binh sĩ được võ dũng của chủ tướng khích lệ, tất cả đều hô to giơ lên võ khí, xông về phía Mãng Ứng Lý.
Cố nhiên bắt sống địch nhân có thể ghi công, nhưng đầu Mãng Ứng Lý chắc chắn có giá trị hơn nhiều, Đốc Soái nói chỉ thưởng ba văn đồng tiền hẳn là đùa giỡn…
Hết thảy quân Miến Điện đều thấy cánh phải thất bại, vốn là còn có một hai vạn quân đồng minh chư hầu bảo vệ chỗ yếu, hiện tại đã lộ rõ ràng dưới binh phong của quân Minh.
Phía Bắc, pháo hỏa quân Minh bắn tới liên hồi, không ít chiến tượng bị bắn phải xoay người chạy ngược trở lại, khiến cho trận thế trung quân rối loạn. Phía Đông, quân Minh được Lưu Đĩnh dẫn dắt khí thế dâng cao không gì cản nổi, xông tới như long trời lở đất, bởi vì quân chư hầu đầu hàng, bên cánh quân Miến Điện đã không còn ai bảo vệ.
Bất cứ kẻ nào cũng biết đánh tới nước này, quân Miến Điện chỉ có đường thất bại.
Ý chí chiến đấu của quân Miến Điện cũng không cao hơn quân chư hầu bao nhiêu, bắt đầu lục tục có người quỳ xuống xin hàng. Mà quân Minh cũng thật sự không giết tù binh, cũng không thèm nhìn bọn họ lần nào, chỉ chạy ngang qua bên cạnh. Tù binh có thể mang về trước kinh sư diễu võ giương oai, đồng thời thỏa mãn lòng hư vinh Hoàng đế và triều thần, có giá trị hơn xa thủ cấp người chết. Cho nên dù quân Minh có thói xấu cắt thủ cấp ghi công, nhưng cũng không sẽ tàn sát tù binh.
Đáng thương Mãng Ứng Lý một đời hùng chủ Miến Điện Đông Hu vương triều, lúc này sau lưng đã toát ra mồ hôi lạnh, tay chân lạnh như băng mất đi tri giác, cỡi trên lưng chiến tượng ngơ ngác không biết làm sao.
Ba đời Mãng Thụy Thể, Mãng Ứng Long, Mãng Ứng Lý cầm quân đánh Đông dẹp Tây chiến công hiển hách. Mộng đẹp xây dựng Đông Hu vương triều hùng mạnh nhất trong lịch sử Miến Điện, đánh tới Đại Lý thành lập triều xưng đế, sánh ngang với Trung Hoa thiên triều, trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói.
Cho dù Mãng Ứng Lý cũng được coi là bậc kiêu hùng Miến Điện, lúc này cũng cảm thấy tâm như tro tàn, chỉ muốn chết đi cho xong.
- Đại vương, Đại vương, chạy mau!
Nhạc Phượng vội vàng chạy tới, y thấy tình thế không ổn liền hoàn toàn từ bỏ bộ binh trung quân, chạy tới nơi này nhìn thấy Mãng Ứng Lý ngẩn người, trong lòng nhất thời như chìm xuống, vội vàng kéo gấu quần y khổ sở cầu khẩn:
- Người Hán chúng ta có thơ, ‘Giang Đông tuổi trẻ nhiều anh kiệt, trở về chờ dịp trả nợ xưa’, Đại vương ở Miến Điện cố gắng khôi phục lại, mười năm, hai mươi năm, một ngày nào đó có thể đánh trở lại!
Đúng, đúng… Mãng Ứng Lý lập tức thức tỉnh, chỗ giao giới Bắc Miến Điện và Vân Nam núi non trùng điệp, quân Minh cũng không có khả năng mấy có thể đuổi được tới đó. Như vậy chỉ cần có thể sống sót trở về, sau này vẫn còn cơ hội.
Tối thiểu y vẫn có thể tiếp tục làm quốc vương Miến Điện, bằng vào số võ sĩ Miến Điện tộc trung thành vẫn có thể áp chế các nước Xiêm La, Nam Chưởng, tiếp tục xưng vương xưng bá ở vùng đất xa xôi. Cho dù là quân Minh vươn tay ra dài tới mức nào cũng không thể làm gì được.
Nghĩ tới đây, tâm niệm Mãng Ứng Lý thay đổi thật nhanh, rút đao chém hờ về phía tiết kỳ Khâm Sai của Tần Lâm:
- Tiểu tặc Tần Lâm, Mãng Ứng Lý ta thề không đội trời chung với ngươi, mối thù hôm nay ngày sau sẽ trả!
Dứt lời, Mãng Ứng Lý cỡi chiến tượng mở đường, Nhạc Phượng theo sát phía sau, hỏa thương binh Tây Ban Nha bị đánh phải ném khôi tháo giáp cũng theo kịp, chạy như điên về phía Nam.
Quân Miến Điện kêu cha gọi mẹ, chỉ hận cha mẹ sinh ra mình có hai cái chân, bị quân Minh vây công đánh cho tan tác. Thậm chí còn có chư hầu Thổ Ty trở giáo phản bội, chỉ huy bộ đội gia nhập quân Minh.
Cảnh Mã Thổ Ty thì thầm trong miệng, trên mặt không có chút huyết sắc nào.
Loan Điện Thổ Ty cũng không khá hơn chút nào, thần sắc quỷ dị nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn Mãng Ứng Lý trên lưng chiến tượng ngoài xa một dặm, lại liếc mắt nhìn Đại tướng quân Miến Điện Mạc Hãn cách đó không xa, sau đó mới thấp giọng nói:
- Lão huynh, cẩn thận bị người nghe thấy... Ôi, làm sao huynh đệ ta không hối hận, rốt cục Trung Quốc cũng là thiên triều, chúng ta bị Mãng Ứng Lý bắt buộc, nhất thời hồ đồ đi lầm đường, đã tới nước này…
Đại tướng Miến Điện Mạc Hãn và Mãng Ứng Lý xa hơn một chút đều thấy Lưu Đĩnh xuất hiện ở cánh hông yếu kém của mình, càng nhiều thủ lĩnh quân Miến Điện hơn cũng phát hiện dị trạng. Bọn họ kinh hoảng thất thố, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tại sao quân Minh có thể vượt qua rừng rậm nguyên thủy có võ sĩ Miến Điện tộc tinh nhuệ canh giữ, xuất hiện ở vị trí chí mạng nhất.
Mặc dù cánh quân Minh này là Xuyên quân giỏi tác chiến nơi vùng rừng núi, nhưng chắc chắn không cản nổi võ sĩ Bắc Miến Điện lớn lên trong rừng rậm. Hơn nữa cho dù là vô số Miến Điện tộc bị tiêu diệt toàn quân, vì sao không thể phát ra tín hiệu bị tập kích nào cả, để cho quân Minh chạy tới điểm yếu bên hông quân mình?!
Lưu Đĩnh đột nhiên cười ha hả, giơ roi chỉ vào quân Miến Điện:
- Có phải vẫn còn chờ võ sĩ các ngươi mai phục trong rừng rậm hay không, hãy xem đây!
Mấy tên tiểu giáo dùng trường mâu bêu ba cái đầu người xuất hiện, có tên quân Miến Điện tinh mắt lập tức nhận ra, chính là ba tên thủ lĩnh võ sĩ Miến Điện tộc, Cam Ba, Đan Nạp Thụy và Thái Ngõa trên Triệu gia sơn.
Quân Miến Điện thảy đều kinh hãi chấn động, Lưu Đĩnh lại giết chết ba tên thủ lĩnh võ sĩ được xưng vô địch dũng võ nhất trong rừng rậm. Chẳng lẽ y có thể mọc cánh bay lên Triệu Gia sơn, nhất cử chém chết ba người?
- Phi tướng quân, phi tướng quân!
Không ít binh sĩ, nhất là quân chư hầu các tộc toát ra vẻ sợ hãi trong mắt.
Lưu Đĩnh cỡi trên lưng ngựa cười ha hả, trong lòng thầm nói một tiếng xấu hổ, bởi vì ba thủ lĩnh võ sĩ này cũng không phải là y giết chết.
Bạch Sương Hoa lẻn vào rừng rậm, bàn về tác chiến chính diện, võ công cao hơn nữa cũng không ngăn được trường thương đại kích như tường mà vào, hoặc là hỏa thương hỏa pháo bắn một lượt, nhưng chiến đấu đơn độc trong rừng rậm vậy hoàn toàn bất đồng. Nàng giết chết một mạch tất cả võ sĩ Miến Điện tộc ẩn nấp dọc đường, còn giết chết ba tên thủ lĩnh võ sĩ trên Triệu gia sơn.
Sau đó nàng đổi áo đen võ sĩ Miến Điện tộc, nhặt lệnh kỳ lên tiếp quản quyền chỉ huy, dụ hết đám võ sĩ Miến Điện tộc ẩn trong rừng rậm lọt vào vòng mai phục do thám báo quân Minh bố trí. Còn lại mấy tên tinh khôn trở thành cá lọt lưới cũng bị nàng giết chết dễ dàng, không còn một mống.
Vì vậy đại đội quân Minh thông qua vùng núi không trở ngại chút nào, vòng trở lại bên hông quân Miến Điện, lúc này Bạch Sương Hoa mới ung dung rời đi.
Lưu Đĩnh không biết thân phận Bạch Sương Hoa, chỉ biết là thân binh hay đi theo bên cạnh Tần Đốc Soái. Bởi vì lúc nàng nói chuyện với Tần Lâm thường không khách sáo, Tần Lâm vẫn không hề tỏ ra tức giận. Nói ‘y’ là Sư Gia được Đốc Soái mời, lại không thấy bàn luận với hai vị Từ, Tôn. Nói ‘y’ là thân binh thiếp thân, đối với Tần Lâm lại không có vẻ cung kính gì, thậm chí Lưu Đĩnh không khỏi ác ý suy đoán, ‘y’ là người Đốc Soái Đại nhân mang theo để sưởi ấm chăn.
Nhưng chuyện mới vừa phát sinh, ngay cả Lưu Đĩnh cũng phải kinh ngạc không bút nào tả xiết. Chỉ cần một mình Bạch Sương Hoa đã đánh tan phòng tuyến võ sĩ quân Miến Điện trong rừng rậm, người tuổi trẻ diện mạo thanh tú này quả thật là Địch võ tướng tái thế. Không ngờ rằng một thân binh tầm thường bên cạnh Tần Đốc Soái lại có bản lãnh cao cường như vậy.
Có lẽ trước kia, đối với câu nói về Tần Lâm ‘Du Long Thích Hổ Lưu Đại Đao, tất cả không bằng Tần Lâm Tần Nhất Thương’, Lưu Đĩnh còn có vẻ thuộc hạ nịnh nọt cấp trên, hiện tại y đã hết sức tin tưởng không còn nghi ngờ.
Những tiếng lý lố khó hiểu vang lên làm rối loạn dòng suy nghĩ của Lưu Đĩnh. Đại tướng quân Miến Điện Mạc Hãn múa Tam Xoa Kích vỗ ngựa tới, sau lưng rất nhiều quân Miến Điện ồ ạt kéo theo.
Phát hiện các thủ lĩnh Thổ Ty đều mất đi ý chí chiến đấu, Mạc Hãn biết là lúc mình tận trung vì quốc vương Miến Điện. Nếu để cho Lưu Đĩnh từ vùng núi đánh xuống, giống như một quyền nện mạnh vào vùng bụng yếu ớt của quân Miến Điện, như vậy sẽ không có bất cứ cơ hội nào cho quân Miến Điện.
Không ít binh sĩ quân Minh cầm điểu thương lên nhắm vào Mạc Hãn đang điên cuồng la hoảng. Bọn họ nắm chắc sau khi tên này tiến vào tầm bắn sẽ bắn loạn khiến cho toàn thân y thủng lỗ chỗ như tổ ong.
- Chậm đã!
Lưu Đĩnh khoát tay ngăn bộ hạ.
Y là một tướng lãnh dùng võ dũng xưng danh, mặc dù đây cũng không phải là thời đại lấy võ dũng bản thân tướng lãnh để quyết định thắng bại, nhưng biểu hiện kịp thời cũng có thể đưa tới tác dụng thúc đẩy lớn lao đối với chiến cục.
Lưu Đĩnh đưa tay ra nhìn ba tên thân binh khiêng đao:
- Đao!
Lúc tướng quân kêu lên ‘chậm đã’, đám thân binh cũng biết y muốn làm gì. Không ai khuyên can, bởi vì khuyên can cũng không có tác dụng gì, cho nên bọn họ ăn ý đồng thời phát lực, ném thanh đại đao thép ròng này lên.
Lưu Đĩnh nhẹ nhàng chộp lấy, chộp dính đại đao vào tay. May là thớt Hoàng Phiếu Phi Điện mã thân thể khỏe mạnh cường tráng, cũng bị ép tới thân hình lảo đảo.
Cười lạnh nhìn chăm chú vào tướng quân quân Miến Điện vọt tới, ánh mắt của Lưu Đĩnh bắt đầu đỏ lên, không phải là vì sợ hãi mà là vì hưng phấn.
Điểu thương thủ quân Minh giơ ngang điểu thương, mấy khẩu Hổ Tồn pháo vốn không nhiều lắm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tác xạ. Đến khi Mạc Hãn xông vào trong tầm bắn súng pháo hai trăm bước, Lưu Đĩnh mới vỗ ngựa từ từ nghênh đón.
Lưu Đĩnh dùng võ dũng xưng danh, nhưng y không phải là kẻ ngốc.
Mạc Hãn hiểu ý Lưu Đĩnh, cũng ngăn quân Miến Điện chuẩn bị giương cung bắn tên lại, sau đó dùng Hán ngữ hét lớn một tiếng:
- Lưu Đại Đao, Miến Điện Mạc Hãn ta tới lấy tính mạng ngươi!
Đại tướng quân Miến Điện bắt đầu giục ngựa xung phong thật nhanh, Tam Thiết Xoa chỉ xéo vào nơi yếu hại cổ và ngực bụng Lưu Đĩnh.
Tốc độ Lưu Đĩnh thủy chung không nhanh không chậm, tay trái khống chế cương ngựa, tay phải vung ngược đại đao, mặc cho chiến mã chạy xông tới nghênh đón.
- Ngươi tìm chết!
Mạc Hãn hưng phấn nghiến chặt hàm răng, tiếng gió kịch liệt thổi qua bên tai vù vù, máu nóng toàn thân cũng đã sôi trào.
Mắt thấy hai con ngựa chỉ còn cách nhau có năm trượng, cấp tốc xông tới cũng chỉ trong thời gian chớp mắt sẽ đến, cương xoa Mạc Hãn sẽ đâm vào cổ họng Lưu Đĩnh, nhưng vị tướng quân kiêu ngạo này vẫn chưa vung đại đao của mình lên.
Nơi xa Mãng Ứng Lý cỡi chiến tượng Quả Đương Đại vương đưa ánh mắt nhìn về phía bên này, thầm nói Lưu Đĩnh sơ suất như vậy chính là cơ hội tốt, nếu Mạc Hãn có thể chém chết y tại chỗ, chiến cuộc còn có thể vãn hồi.
Lúc này thần sắc thủ lĩnh quân chư hầu các tộc khác nhau, có kẻ hưng phấn, có người kinh ngạc, có kẻ biểu lộ cổ quái, nhưng điểm giống nhau là bọn họ đều giật mình há to miệng.
Đại đao Lưu Đĩnh nặng đến một trăm hai mươi cân, dĩ nhiên sử dụng uy lực vô cùng, nhưng binh khí càng trầm nặng, biến chiêu lại càng chậm, lúc này y còn chưa động, còn có cơ hội không?
Hai tay Mạc Hãn đặt ngang, đâm Tam Thiết Xoa thẳng ra ngoài, tựa hồ cách cổ họng Lưu Đĩnh gần trong gang tấc.
Lưu Đĩnh chợt thét một tiếng lớn tựa như sét đánh, giống như cuối chân trời thình lình có một tiếng sấm nổ vang. Sắc mặt của các thủ lĩnh chư hầu nơi xa ai nấy đại biến, Mạc Hãn đứng mũi chịu sào càng không cần phải nói, dường như tim y đã bị tiếng thét này chấn cho tan nát.
Tay phải Lưu Đĩnh phát lực vung đại đao lên, chỉ nghe một tiếng keng thật lớn, cương xoa đâm trúng chuôi đại đao, phát ra một chuỗi hoa lửa vô cùng chói mắt. Lưu Đại Đao danh bất hư truyền, ngay cả chuôi thanh đại đao hai trăm cân này cũng được làm bằng thép ròng.
Hai món binh khí chạm vào nhau, hai con chiến mã đều lui về phía sau một bước. Lực đạo mạnh mẽ ập tới, nửa người Mạc Hãn bị chấn động tê chồn, hổ khẩu hai tay vỡ toác, máu tươi chảy ròng ròng.
- Buông tay!
Lưu Đĩnh lại rống to một tiếng, hai tay cầm lấy chuôi đao xoay một cái, Mạc Hãn nhất thời không giữ được cương xoa, đành buông rơi xuống đất.
Cương xoa còn chưa rơi xuống đất, đại đao Lưu Đĩnh đã chém mạnh từ trên xuống dưới, đao phong xanh biếc mang theo lực phá núi, soạt một tiếng chém đứt nửa người Mạc Hãn từ cổ bên phải đến dưới nách bên trái. Đao pháp không hề chậm lại, thuận thế cũng chém đầu chiến mã của đối phương rơi xuống.
Trong nháy mắt, cương xoa, đầu người, đầu ngựa trước sau rơi xuống đất, máu người máu ngựa phun ra điên cuồng, cùng nhau ngã xuống.
Lưu Đĩnh bị suối máu tưới khắp người cũng không thèm để ý, chỉ thấy toàn thân y đẫm máu, hai tay múa đại đao vun vút liên hồi, giục ngựa tiến tới vài bước rống to về phía quân Miến Điện:
- Lưu Đĩnh Lưu Đại Đao ở chỗ này, tên nào liều mạng, mau tiến lên chịu chết!
Cả người lẫn ngựa Lưu Đĩnh bị máu tươi nhuộm đỏ giống như Ma Thần giáng phàm, tiếng hô chấn động màng nhĩ quân Miến Điện, thân binh dưới quyền Mạc Hãn lập tức bỏ chạy tứ tán.
Các thủ lĩnh quân chư hầu các tộc thấy tình hình như vậy, ai nấy sợ suýt chút nữa tan gan vỡ mật. Cảnh Mã Thổ Ty cũng không kịp quản chuyện khác, tung người xuống ngựa, lăn một vòng về phía trước, quỳ xuống dập đầu như tế sao:
- Tội thần Cảnh Mã Trấn An sứ, bị quân Miến Điện ép bức phải đầu hàng, bây giờ bỏ tối đầu sáng, cầu xin Lưu Đại lão gia tha mạng!
- Lưu Đại lão gia tha mạng!
Loan Điện Thổ Ty cũng quỳ theo van xin.
Đám Thổ Ty rối rít quỳ xuống đầu hàng, cũng có một số ít phần tử ngoan cố không biết hối cải, xoay người giục ngựa chạy như điên, nhưng không có một ai dám kiên trì chống cự.
Quân chư hầu các tộc rối rít vứt bỏ binh khí, cờ xí, ôm đầu quỳ xuống xin tha mạng một mảng lớn, có ít nhất một hai vạn người.
Lưu Đĩnh cười ha hả:
- Triều đình hồng phúc, Đốc Soái trù mưu, tự có cơ hội quỷ thần khó lường, bọn ngươi chỉ là nhãi nhép cũng dám chống lại thiên triều ư? Tránh đường cho ta, xem ta lấy đầu Mãng Ứng Lý!
Hai ngàn quân Minh được Lưu Đĩnh dẫn dắt xông thẳng mà qua, không thèm để ý tới cánh quân chư hầu một hai vạn mất đi ý chí chiến đấu này. Các binh sĩ được võ dũng của chủ tướng khích lệ, tất cả đều hô to giơ lên võ khí, xông về phía Mãng Ứng Lý.
Cố nhiên bắt sống địch nhân có thể ghi công, nhưng đầu Mãng Ứng Lý chắc chắn có giá trị hơn nhiều, Đốc Soái nói chỉ thưởng ba văn đồng tiền hẳn là đùa giỡn…
Hết thảy quân Miến Điện đều thấy cánh phải thất bại, vốn là còn có một hai vạn quân đồng minh chư hầu bảo vệ chỗ yếu, hiện tại đã lộ rõ ràng dưới binh phong của quân Minh.
Phía Bắc, pháo hỏa quân Minh bắn tới liên hồi, không ít chiến tượng bị bắn phải xoay người chạy ngược trở lại, khiến cho trận thế trung quân rối loạn. Phía Đông, quân Minh được Lưu Đĩnh dẫn dắt khí thế dâng cao không gì cản nổi, xông tới như long trời lở đất, bởi vì quân chư hầu đầu hàng, bên cánh quân Miến Điện đã không còn ai bảo vệ.
Bất cứ kẻ nào cũng biết đánh tới nước này, quân Miến Điện chỉ có đường thất bại.
Ý chí chiến đấu của quân Miến Điện cũng không cao hơn quân chư hầu bao nhiêu, bắt đầu lục tục có người quỳ xuống xin hàng. Mà quân Minh cũng thật sự không giết tù binh, cũng không thèm nhìn bọn họ lần nào, chỉ chạy ngang qua bên cạnh. Tù binh có thể mang về trước kinh sư diễu võ giương oai, đồng thời thỏa mãn lòng hư vinh Hoàng đế và triều thần, có giá trị hơn xa thủ cấp người chết. Cho nên dù quân Minh có thói xấu cắt thủ cấp ghi công, nhưng cũng không sẽ tàn sát tù binh.
Đáng thương Mãng Ứng Lý một đời hùng chủ Miến Điện Đông Hu vương triều, lúc này sau lưng đã toát ra mồ hôi lạnh, tay chân lạnh như băng mất đi tri giác, cỡi trên lưng chiến tượng ngơ ngác không biết làm sao.
Ba đời Mãng Thụy Thể, Mãng Ứng Long, Mãng Ứng Lý cầm quân đánh Đông dẹp Tây chiến công hiển hách. Mộng đẹp xây dựng Đông Hu vương triều hùng mạnh nhất trong lịch sử Miến Điện, đánh tới Đại Lý thành lập triều xưng đế, sánh ngang với Trung Hoa thiên triều, trong khoảnh khắc đã tan thành mây khói.
Cho dù Mãng Ứng Lý cũng được coi là bậc kiêu hùng Miến Điện, lúc này cũng cảm thấy tâm như tro tàn, chỉ muốn chết đi cho xong.
- Đại vương, Đại vương, chạy mau!
Nhạc Phượng vội vàng chạy tới, y thấy tình thế không ổn liền hoàn toàn từ bỏ bộ binh trung quân, chạy tới nơi này nhìn thấy Mãng Ứng Lý ngẩn người, trong lòng nhất thời như chìm xuống, vội vàng kéo gấu quần y khổ sở cầu khẩn:
- Người Hán chúng ta có thơ, ‘Giang Đông tuổi trẻ nhiều anh kiệt, trở về chờ dịp trả nợ xưa’, Đại vương ở Miến Điện cố gắng khôi phục lại, mười năm, hai mươi năm, một ngày nào đó có thể đánh trở lại!
Đúng, đúng… Mãng Ứng Lý lập tức thức tỉnh, chỗ giao giới Bắc Miến Điện và Vân Nam núi non trùng điệp, quân Minh cũng không có khả năng mấy có thể đuổi được tới đó. Như vậy chỉ cần có thể sống sót trở về, sau này vẫn còn cơ hội.
Tối thiểu y vẫn có thể tiếp tục làm quốc vương Miến Điện, bằng vào số võ sĩ Miến Điện tộc trung thành vẫn có thể áp chế các nước Xiêm La, Nam Chưởng, tiếp tục xưng vương xưng bá ở vùng đất xa xôi. Cho dù là quân Minh vươn tay ra dài tới mức nào cũng không thể làm gì được.
Nghĩ tới đây, tâm niệm Mãng Ứng Lý thay đổi thật nhanh, rút đao chém hờ về phía tiết kỳ Khâm Sai của Tần Lâm:
- Tiểu tặc Tần Lâm, Mãng Ứng Lý ta thề không đội trời chung với ngươi, mối thù hôm nay ngày sau sẽ trả!
Dứt lời, Mãng Ứng Lý cỡi chiến tượng mở đường, Nhạc Phượng theo sát phía sau, hỏa thương binh Tây Ban Nha bị đánh phải ném khôi tháo giáp cũng theo kịp, chạy như điên về phía Nam.
Quân Miến Điện kêu cha gọi mẹ, chỉ hận cha mẹ sinh ra mình có hai cái chân, bị quân Minh vây công đánh cho tan tác. Thậm chí còn có chư hầu Thổ Ty trở giáo phản bội, chỉ huy bộ đội gia nhập quân Minh.
/1145
|