Từ hẻm Sách Lan cho đến bên này, hai bên đường phố đều là cửa hàng tơ lụa, không ít thương nhân, chưởng quỹ, người làm, phu khuân vác… đều đang thò đầu ra quan sát chăm chú. Không nghe nói những ngu dân này đều bị Tần Lâm lợi dụ, vô cùng oán hận Cố Hiến Thành sao? Nếu như vạch trần thân phận, kích động công phẫn, ngu dân cùng nhau xông lên, chẳng phải là hỏng bét sao?!
Cố Hiến Thành cũng coi như cực kỳ giảo hoạt, thấy tình thế không tốt liền hướng về phía các thương nhân chắp tay một cái:
- Cố Thúc Thời ư, lúc y tan triều đã đi Đông Hoa môn, không có ở nơi này. Hạ quan nghe nói chuyện này là triều đình công nghị, thật ra thì đối với Tần Đốc Chủ, bất kể thưởng phạt đều không phải là Cố Lang Trung có thể làm chủ.
Cố Hiến Thành bình thời rất thích gánh vác chuyện bao đồng, lúc này lại thành thật nói ra lời thật, chỉ vì muốn rút người ra lui bước.
Mấy tên thương nhân không gặp được Cố Hiến Thành vẫn không cam lòng, kêu la:
- Há đâu có lý như vậy, không nói Cố Hiến Thành, chúng ta phải nói ông chủ ra mặt đi tìm Thân Các Lão, cầu xin lão nể tình đồng hương nói giúp vài tiếng trong triều, đừng để Tần Đốc Chủ bị phế truất.
- Cho dù là mọi người quyên góp đền đáp, cũng phải mời lão nhân gia hết sức vãn hồi chuyện này!
Thân Thời Hành là người Tô Châu, cũng là đồng hương với đám thương nhân tơ lụa, cho nên bọn họ nghĩ ra chủ ý này. Rốt cục cả bọn cáo từ đám quan viên, mạnh ai nấy rời đi. Năm Vạn Lịch vốn hối lộ hết sức thịnh hành, các thương nhân dưới sự kích động kêu lên bốn chữ ‘quyên góp đáp đền’ trước mặt mọi người ở phố Trường An, chính là nghĩa này.
- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!
Giang Đông Chi thấy đám thương nhân đã đi xa, lúc này mới buông tay đang bịt miệng Lưu Đình Lan ra, trách móc:
- Lưu hiền đệ chớ nên hành động càn rỡ, những ngu dân này đều bị Tần tặc đầu độc sách động, có câu nói chúng giận khó phạm, lỡ như khơi dậy công phẫn, chẳng phải chúng ta gặp vô vọng tai ương sao?
Lưu Đình Lan vẫn giận dữ bất bình, Dương Khả Lập, Lý Thực rối rít khuyên nhủ, phải biết năm Vạn Lịch dân chúng không dễ chọc, lời tục gọi là ‘Nhất phẩm đại dân chúng’, bình thời nạp thuế chinh lương làm lương dân của Hoàng thượng gia, nhưng nếu thật sự chọc chúng giận, ngay cả Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ cũng phải bị đòn.
Cố Hiến Thành vất vả lắm mới lấy lại bình tĩnh, vung ống tay áo lên hai tay chắp sau lưng, nhìn mây trôi chân trời thở phào một tiếng:
- Thời thế suy đồi, lòng người thay đổi, thương nhân vì chút lợi nhỏ như hạt cát lại coi đạo chích là Nhan Uyên… Khổng Tử có câu ‘nếu chẳng ai thi hành đạo ta, vậy chẳng thà ngồi thuyền trôi lênh đênh trên biển’, chẳng lẽ chính nhân quân tử chúng ta vì vậy tiêu ma hay sao? Không, chúng ta không thể nào ngừng lại, phải phấn chấn tinh thần, dù có tan xương nát thịt thì đã sao, thề bất lưỡng lập cùng gian nịnh!
- Hay, hay cho câu thề bất lưỡng lập cùng gian nịnh!
Giang Đông Chi, Dương Khả Lập rối rít khen lớn, thân ảnh của Cố Hiến Thành trong mắt bọn họ chớp mắt trở nên cao lớn nguy nga.
Hắc! Hắc! Hắc! Tôn Thừa Tông sớm bị bọn chính nhân quân tử quên ở bên cạnh, đột nhiên cười to ba tiếng, sau đó hỏi:
- Có thật chỉ là thương nhân Giang Nam mới coi Tần Đốc Chủ là Nhan Uyên không? Chư vị cứ mặc tình tự quyết, học sinh không phụng bồi!
Các vị sĩ lâm quân tử nhìn nhau, có người siết chặt nắm tay sinh lòng ác độc, có người nở một nụ cười chế giễu, còn có người cúi đầu như có điều suy nghĩ.
Tôn Thừa Tông kéo Từ Quang Khải, vừa lắc đầu vừa cười.
Người ủng hộ Tần Lâm há chỉ có thương nhân tơ lụa Giang Nam, còn có ngư dân, thủy thủ kiếm sống ở vung ven biển Phúc Kiến Quảng Đông, phụ lão Tam Tấn từng chịu ân của hắn, dân chúng hai tộc Hán Mông Nam Bắc trường thành vùng biên giới Kế Liêu, Vân Nam Vĩnh Xương, Hồ Bắc Hưng Quốc...
Nếu như dân chúng cả nước đều nói Tần Lâm là Nhan Uyên, vậy rốt cục kẻ coi hắn là đạo chích là ai?!
-----------
Dĩ nhiên các vị huynh đệ ở phủ đệ Tần Lâm sẽ không hiểu biết mập mờ giống như đám thương nhân tơ lụa, hiểu sai ý tới của đại thần tuyên chỉ. Thấy đại thần tuyên chỉ tay cầm thánh chỉ lụa vàng tới trước phủ chính là tộc huynh của Từ Tân Di, Định Quốc Công Từ Văn Bích, Ngưu Đại Lực lập tức mở trung môn ra, Lục Viễn Chí lập tức chạy như ngựa về phủ báo tin mừng.
Từ Văn Bích cười khanh khách bưng thánh chỉ tiến vào, Trầm Lý, Bàng Bảo, Lưu Thành theo sát phía sau, cùng nhau đến trung đường ngồi xuống, người làm dâng trà lên.
Tần Lâm vận thường phục từ hậu đường tiến ra, cầm chiết phiến trong tay phe phẩy, sắc mặt đặc biệt tiêu sái tự tại, giống như rảnh rỗi ở nhà tu thân dưỡng tính, không hề nhìn ra chính là kẻ tàn độc vừa nện cho quốc cựu gia Trịnh Quốc Thái một trận.
Từ Văn Bích cười lên trước:
- Tần muội trượng, ngươi làm ra chuyện thật là lớn, hiện tại còn có thể an nhàn tự tại như vậy sao?
Tần Lâm cười nhạt một tiếng, nhìn chư vị thiên sứ thi lễ:
- Tần mỗ ở nhà nhàn cư, không biết thiên sứ đại giá quang lâm, không kịp tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội. Lần này Tần mỗ nhất thời công phẫn mới đánh quý thích đương triều, vừa đắc tội với triều đình lại làm phiền chư vị đi một chuyến, thật là xấu hổ xấu hổ!
- Ngươi còn giả bộ sao, cũng không tin ngươi không biết đạo chỉ ý này là cái gì!
Từ Văn Bích nheo mắt lại khinh bỉ Tần Lâm, vuốt chòm râu bạc phơ dưới cằm, cười ha hả nói:
- Vì sao muội trượng lại nói những lời này? Khoan nhắc tới Trịnh Quốc Thái vốn là có lỗi, thử hỏi đương kim thiên tử anh minh thần võ, Trịnh nương nương cũng không phải là hạng người ghen tỵ nhỏ mọn, há vì chuyện nhỏ này mà bắt tội công thần. Đạo chỉ ý này... Ha ha, từ nay về sau muội trượng cũng sẽ giống như ngu huynh, đời đời hưởng lộc….
Chiết phiến trong tay Tần Lâm rơi xuống đất, nhất thời đứng chết trân tại chỗ, sau đó đôi môi run run, mí mắt giật giật, cực kỳ không dám tin tưởng những gì vừa nghe thấy. Hắn ra vẻ kích động pha lẫn vui mừng một lúc lâu, dần dần mới bình phục tâm trạng, trước hết vô cùng trang trọng vái dài sát đất về phía Tử Cấm thành, sau đó nghiêm giọng nói:
- Ân nước sâu nặng, tương lai Tần mỗ ắt sẽ tận trung vì nước, chỉ tiến không lùi, dẫu chết không oán!
Từ Văn Bích bật cười ha hả, vỗ vai Tần Lâm một cái:
- Bằng chừng ấy tuổi đã lập được công lao khoáng thế, chẳng lẽ còn có thể rút người ra lui bước sao? Tương lai ra sức vì nước, ngươi cũng không nên kêu khổ kêu mệt.
Trong lòng lão lại đang âm thầm khinh bỉ, thầm nói tên muội phu này càng ngày càng đóng kịch thật giỏi. Màn biểu diễn vừa rồi vô cùng xuất sắc, nếu Tần muội phu lên sân khấu diễn, đám diễn viên gánh hát còn không xứng đáng xách giày cho hắn.
Bàng Bảo, Lưu Thành cũng dở khóc dở cười, ban đầu Trịnh quý phi vì giúp Tần Lâm nắm Đông Xưởng trong tay, thiếu chút nữa đã để cho hai người bọn họ cầm gươm ra trận, hiển nhiên hai bên sớm có cấu kết, vào lúc này lại diễn trò.
Thôi thôi thôi, hai ta vẫn nên làm cho triệt để công việc rất có tiền đồ trong mắt người khác này đi. Bàng Bảo, Lưu Thành liếc mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng bày ra dáng vẻ cảm động:
- Tần Đốc Chủ công trung với nước, chúng ta quá rõ ràng. Quân là minh quân, phi là hiền phi, thần là trung thần, Đại Minh ta vô cùng may mắn!
Sau đó đồng thời ở trong bụng mắng một câu: hừ, rõ ràng là gian phi và quyền thần, còn minh quân… chúng ta khinh! Không cần biết hắn trung hay bất trung, gian hay không gian, chúng ta chỉ cần lấy lòng chủ nhân là được, không cần để ý quá nhiều.
Lần này Tần Lâm diễn trò không phải cho Từ Văn Bích, Bàng Bảo và Lưu Thành xem, thật ra thì ba vị này đều là người mình.
Lễ bộ Thượng Thư Trầm Lý mới thật sự là người xem.
Vị đại gia Quan Lạc Lý học này làm quan chính trực liêm khiết, là một trong số ít quan viên không mấy tán thành triều chính mới của Giang Lăng đảng, nhưng cũng không xu phụ Trương Cư Chính, rất được Vạn Lịch Hoàng đế tin tưởng, bổ nhiệm làm Lễ bộ Thượng Thư, rất có danh vọng trong triều, cũng không phải là hạng người như bọn Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành vẫn tự xưng thanh lưu.
Trầm Lý thân là một thành viên trong tập đoàn văn thần, thật ra cũng không hy vọng thấy Tần Lâm phát triển mạnh mẽ. Nhưng coi như lão hành sự công chính, tới đây truyền chỉ cũng chỉ muốn xem thử, Tần Đốc Chủ được người đời vừa khen vừa chê rốt cục là nhân vật thế nào.
Bắt đầu từ khi vào phủ Trầm Lý vẫn dựng mặt lên không tỏ thái độ gì, đến lúc này thấy hành động của Tần Lâm, rốt cục lão cũng vuốt cằm mỉm cười, thần sắc trở nên hòa hoãn.
Nếu như Tần Lâm vui mừng tới mức đắc ý quên mình, không khỏi lộ ra quá cạn mỏng thô bỉ. Nhưng nếu biểu hiện của hắn vẫn bình thản như thường, với tuổi hắn như vậy thật sự quá mức thiếu niên lão thành, Trầm Lý ngược lại sẽ nghi ngờ hắn hoặc là đã biết trước tin tức, hoặc chính là hạng người trời sinh thô lỗ.
Nhưng Tần Lâm đầu tiên là không dám tin, sau đó vui mừng hớn hở, kế tiếp lại đè nén cảm giác vui mừng, cảm tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, biểu hiện đến cực điểm dáng vẻ một kẻ thiếu niên đắc chí trung thần lương tướng đã tâm tàn ý lạnh, bất ngờ nghe được tin vui, sau khi trấn định lại mới cảm tạ hoàng ân.
Tần Đốc Chủ của chúng ta chính là cao thủ tâm lý học, năm xưa tra hỏi phạm nhân diễn trò cớm tốt cớm xấu hết sức thuần thục, hiện tại giở bản lãnh này ra lừa gạt một người thật thà như Trầm Lý quả thật hết sức dễ dàng.
“Thì ra Tần Đốc Chủ cũng không phải kiêu ngạo ngang ngược như trong lời đồn. Hắn thiếu niên đắc chí, cũng giống như Khấu Chuẩn Khấu Trung Mẫn năm xưa, chỉ hơi không câu nệ tiểu tiết, thật ra thì cũng không đáng kể gì…”
Trầm Lý là quân tử chí thành không hề che giấu, trong lòng nghĩ như thế nào, tất cả đều viết ra trên mặt, lão cười nhìn Tần Lâm chắp tay một cái:
- Không cần nói Đốc Chủ công trung với nước, hôm nay thiếu niên đắc chí, đã là trọng thần triều đình lại được phong tước thế tập, quả thật đáng mừng!
Phong tước thế tập?! Trầm Lý vừa nói ra bốn chữ này, Lục Viễn Chí lập tức vui mừng ra mặt, Ngưu Đại Lực toét miệng cười vui, tất cả huynh đệ sai dịch trong sảnh thảy đều vui mừng hớn hở. Một người vinh cả bọn cùng vinh, Tần Đốc Chủ chắp cánh bay cao, tất cả mọi người cũng được hưởng lây vinh dự.
Còn có những nữ binh Giáp Ất Bính Đinh được Từ Tân Di mang theo, ở phía dưới hành lang nghe lén. Đại tiểu thư nhất thời vỗ Giáp Ất Bính Đinh một cái, bảo các nàng mau mau đem tin tức tốt nói cho Thanh Đại và Trương Tử Huyên biết.
Tần Lâm mời thiên sứ ngồi, mình trở về hậu đường thay quần áo, Ngưu Đại Lực dẫn các huynh đệ bài trí hương án trong đại viện, không bao lâu sau đã đầy đủ hết thảy.
Tần Lâm vận triều phục mãng bào ngọc đái trở ra, chờ chúng thiên sứ xuống dưới đường đứng ngay ngắn, hắn dâng hương đảnh lễ đâu vào đấy, đã vô cùng quen thuộc chuyện này.
Cứ như vậy mà tiếp chỉ sao? Trầm Lý có hơi kinh ngạc, nhìn vào hướng hậu đường thấy không có gia quyến đi theo ra nghênh tiếp vinh dự chưa từng có này, trong lòng rất là không hiểu. Bất quá rất nhanh lão đã vỡ lẽ: Tần Lâm mới được phong tước lần đầu tiên, có lẽ là chưa hiểu biết.
Từ Văn Bích chậm rãi mở cuộn lụa vàng thánh chỉ ra, hắng giọng tuyên đọc:
- Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Trụ Quốc Đặc Tiến Vinh Lộc Đại Phu Tả Đô Đốc Thiếu Bảo Tần Lâm phụng chỉ chiêu an chư di Nam Cương, đốc soái đại quân chinh phạt phản nghịch, diệt địch quốc, bắt đầu sỏ, công lao rất lớn, nên trẫm không tiếc phong tước cho. Nay đặc phong thế tập Vũ Xương Bá, tấn vị Thiếu Phó, đặc tiến Quang Lộc Đại Phu, gia huân Tả Trụ Quốc, thụ kim thư thiết khoán, viết Phụng Thiên Dực Vệ Thôi Thành Tuyên Lực võ thần, khâm thử!
- Vi thần khấu tạ thánh ân!
Tần Lâm tung hô vạn tuế, sau đó nhận lấy thánh chỉ từ trong tay Từ Văn Bích, đặt lên bàn hương án.
Trầm Lý tay bưng hộp gấm, giao kim thư thiết khoán mới vừa ra lò cho Tần Lâm.
Thiết khoán kia hình dáng như mảnh ngói, trên có khắc chữ nạm vàng:
- Khanh ngũ sơn trấn địa, nhất trụ kình thiên, Nam chinh Bắc chiến, lập được công lớn, tru lục gian tà như cắt cỏ, tiễu trừ bọn xấu như đốt nương, bình định Nam Cương, công lao không kém Gia Cát Võ Hầu, quảng bá ân thiên triều, còn hơn cả Mã Viện. Hoàng đế thưởng công ban ân, sắc phong ngươi là Phụng Thiên Dực Vệ Thôi Thành Tuyên Lực võ thần, thế tập Vũ Xương Bá. Nếu như phạm tội thông thường, quan lại không được xử phạt, ngoại trừ mưu phản nghịch ra miễn cho ba lần tử tội. Ngươi phải trung thành với triều đình, tận trung chức thủ, như vậy ắt sẽ giữ được vinh sủng lâu dài, giàu sang không dứt, vĩnh viễn khiến cho con cháu no ấm. Trẫm và con cháu cũng không phụ ngươi, nếu làm trái lời thề này sẽ bị trời đất trừng phạt, vận nước lâm nguy.
Bàng Bảo, Lưu Thành cũng nhất nhất dâng lên những vật cáo mệnh.
Tần Lâm lại quay về phía phương hướng Tử Cấm thành tung hô hô vạn tuế, tiếp chỉ tuyên bố kết thúc.
Bốn vị thiên sứ lập tức buông lỏng, Bàng Bảo tươi cười hớn hở, chĩa ngón tay cái lên:
- Muội trượng thụ phong, thế huynh truyền chỉ, quả thật là giai thoại một thời!
Lưu Thành cũng nói:
- Năm đó Ngụy Quốc Công và Trương Giang Lăng gả ái nữ cho, chúng ta làm nô tỳ còn kinh ngạc. Chậc chậc, rốt cục là bọn họ làm đại quan đại phủ tầm nhìn sâu rộng, đã sớm biết sau này Tần Đốc Chủ sẽ được phong tước thế tập, chắp cánh bay cao.
Gương mặt già của Từ Văn Bích cười tít nhăn nhúm, hừ một tiếng:
- Lão Bàng lão Lưu, chút tâm tư này của các ngươi không gạt được ta, không phải là muốn xin tiền muội trượng ta sao?!
Bàng Bảo Lưu Thành cùng cười, nói chuyến này hành sự đã phải tranh chấp vỡ đầu sứt trán ở chỗ bệ hạ mới được, tự nhiên muốn xin Tần Lâm một phần tiền lì xì hậu hĩ.
Thái giám đòi tiền là chuyện hợp lẽ thường tình, nhưng Từ Văn Bích thế tập Quốc Công, Trầm Lý là Bộ Đường đại quan, lại khác hai người bọn họ, lúc này bèn cáo từ rời đi.
Trầm Lý chỉ sợ Tần Lâm không hiểu quy củ, trước khi đi còn đặc biệt nhắc nhở hắn, lát nữa phải ra ngoài Thừa Thiên môn khấu tạ hoàng ân. Có thể nhìn ra được, ấn tượng của Trầm Thượng Thư đối với Tần Đốc Chủ rất tốt.
Từ Văn Bích cười đến nỗi gần trẹo quai hàm, lão Trầm ôi lão Trầm, ngươi đã bị muội trượng ta lừa gạt mà không hay biết gì.
Bàng Bảo Lưu Thành cũng không phải là ở lại đòi tiền lì xì, chờ Từ Văn Bích và Trầm Lý vừa đi, hai người bọn họ lập tức quỳ sụp xuống đất, dập đầu bình bịch với Tần Lâm:
- Chúc mừng Bá gia, chúc mừng Bá gia, hôm nay được phong Bá tước, sang năm phong Hầu phong Công, chúng tiểu nhân cũng vui mừng vô tận.
Trước một chút là thiên sứ, sau khoảnh khắc là nô tài, phàm có người ngoài ở chỗ này e rằng phải kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Cũng không phải là Bàng Bảo, Lưu Thành tự hạ thấp mình, bọn họ vô cùng kiêu ngạo trước mặt người khác, nhưng trước mặt Tần Đốc Chủ lại không dám hó hé nửa lời.
Thái giám trong cung phàm là làm đến chức vị cao đều hiểu rất rõ ràng, Bàng Bảo, Lưu Thành biết Tần Lâm cấu kết với chủ nhân của mình Trịnh quý phi, thật ra trong chuyện giận đánh quốc cựu gia có điều quái dị. Ngay cả chuyện nhận nhiệm vụ truyền chỉ lần này thật ra cũng không phải là bọn họ chạy chọt với Vạn Lịch, mà là Trịnh quý phi bảo bọn họ tới.
- Hai vị xin đứng lên, xin đứng lên!
Tần Lâm cười khanh khách đỡ Bàng Bảo Lưu Thành dậy, đưa tay vẫy vẫy, Lục Viễn Chí cầm hai xấp ngân phiếu chạy tới thật nhanh, nhét vào tay hai thái giám.
Thái giám thấy bạc như ruồi thấy máu, đây là thứ làm cho bọn họ say mê nhất trừ quyền lực ra, nụ cười Bàng Bảo Lưu Thành nhất thời càng thêm rạng rỡ, càng thêm chân thành.
- Ôi, hôm nay lâm triều ở ngọ môn vô cùng náo nhiệt!
Bàng Bảo chép chép miệng, sau đó lắc đầu, dường như đang nhớ lại cảnh tượng khó quên kia.
Lưu Thành hướng về phía Tử Cấm thành chắp tay một cái:
- Bệ hạ kể chuyện xưa, bọn Dư Đại Chủy, Cố Hiến Thành thảy đều trợn mắt há mồm. Ha ha, Trịnh nương nương chúng ta trời sinh phải làm trung cung, bằng không làm sao có thể nghĩ ra được như vậy?!
Trước triều thần, Vạn Lịch kể lại một lượt tích xưa Tuyệt Anh hội mà đêm qua Trịnh Trinh nhắc tới.
Sở Trang vương thiết yến đãi quần thần, đến tối giữa yến tiệc đột nhiên có cơn gió thổi qua làm cho đèn đuốc tắt hết. Có người thừa cơ kéo áo cung nữ, cung nữ này níu đứt giải mũ kẻ kia tố cáo, xin cho thắp đèn lên để tra xét xem ai là người bị đứt giải mũ. Vua không nghe theo, lệnh cho quần thần cùng nhau bứt đứt giải mũ trước khi thắp đèn trở lại. Ba năm sau Tấn Sở đại chiến, có viên tướng trẻ ra sức chiến đấu quên mình, nhờ vậy quân Sở đại thắng. Vua cho vời hỏi han, mới biết chính là người lúc trước trêu ghẹo cung nữ, vì cảm ân vua không bắt nên quên mình đền đáp.
Quần thần đã nghe thuộc làu chuyện này, Sở Trang vương là hiền vương, Vạn Lịch mang Tuyệt Anh hội ra kể có ẩn ý cho mình là hiền vương. Mà Trịnh Trinh hiểu biết đại thể, chỉ lo đại cục mà bất chấp ca ca ruột bị đánh, bắt y tới Tần phủ phụ kinh thỉnh tội, rõ ràng là hình tượng của một vị hiền phi, vượt qua xa vị cung nữ Sở quốc kia.
Các văn thần thuộc làu kinh sử còn hiểu sâu hơn: ‘Ba năm không bay, vừa bay đã lên tới trời, ba năm không kêu, vừa cất tiếng kêu lập tức kinh người’ cũng là chuyện về vị Sở Trang vương này. Sau khi y lên ngôi ba năm tỏ ra ngây ngô đần độn, trên thực tế là âm thầm lặng lẽ tích góp lực lượng, đợi đến khi lông cánh đầy đủ mới thẳng tay bài trừ tệ nạn cải cách triều chính. Chuyện này cũng ngầm hợp với Vạn Lịch phải ở dưới cái bóng của Trương Cư Chính mười năm, sau mười năm mới được đích thân nắm triều chính.
Nếu các vị văn thần lên tiếng phản bác, chẳng phải là nói Vạn Lịch cũng không anh minh, thật là hôn quân sao?
Hơn nữa Tuyệt Anh hội cũng là một đoạn giai thoại quân hiền thần trung, muốn phản bác thật sự không dễ.
Vốn có rất nhiều thanh lưu ngôn quan khí thế hung hăng chỉ trích Tần Lâm, gán cho hắn đủ các loại tội danh như tự tiện bổ nhiệm người thân, kéo bè kết đảng, cấu kết ngoại phiên… Nhưng hiện tại bọn họ buồn bực phát hiện, bởi vì Tần Lâm đánh Trịnh Quốc Thái, Vạn Lịch lại kể ra nguyên văn lời Trịnh Trinh, nếu vào lúc này còn ai dám tiếp tục công kích Tần Lâm, ngược lại sẽ giống như đang trút giận, biện hộ thay Trịnh Quốc Thái.
Bất kể Cường Hạng Lệnh (Đổng Tuyên) Hán triều, hay Hải Bút Giá bản triều đều nổi danh là không sợ quyền quý. Đám thanh lưu vô cùng oán hận tên đần độn Trịnh Quốc Thái, bình thời công kích cũng không tiếc lời. Hiện tại y đã đối nghịch với Tần Lâm, vào thời khắc mấu chốt này, ai dám công kích Tần Lâm, kẻ đó sẽ có hiềm nghi cấu kết với Trịnh Quốc Thái.
Trịnh Quốc Thái khi nam hiếp nữ, danh tiếng trong dân gian và sĩ lâm ở kinh sư rất kém cỏi, nếu ai bị chụp mũ là xu nịnh quyền quý, đứng về phe Trịnh quốc cựu, tương lai chắc chắn sẽ mất chiêu bài chữ vàng thanh lưu.
Giống như thình lình bị nhét một bao cỏ vào miệng, đám thanh lưu ngôn quan chỉ muốn khóc: không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng bạn giống như heo!
Còn có người không thức thời vụ đứng ra nói đôi câu, chỉ trích Tần Lâm thế nọ thế kia, kết quả cảm giác được ánh mắt khác thường của các vị đồng liêu, mình cũng cảm thấy lúng túng, không thể làm gì khác hơn là rút trở về.
Thân Thời Hành, Triệu Cẩm không mất thời cơ khen lớn thánh quân hiền thần, vì vậy triều cục thế như chẻ tre hưng thịnh vô cùng, thánh chỉ gia quan tấn tước Tần Lâm nhất thời ban hạ.
Sau khi nhất nhất nói rõ đầy đủ nội tình với Tần Lâm, hơn nữa nhắc tới là nhờ Trịnh quý phi thúc đẩy sinh ra tác dụng, Bàng Bảo Lưu Thành mới cáo từ rời đi, trước khi đi không quên nói với Tần Lâm:
- Tâm nguyện của Đốc Chủ, nương nương tự có đạo lý. Sau ngọ môn hiến tiệp ngày mai, sợ rằng đám chua lét kia sẽ nói chuyện lập quốc bản, đến lúc đó mong rằng Đốc Chủ hết sức tương trợ.
Tần Lâm tiễn hai thái giám đi, trong lòng không khỏi kinh ngạc: ta còn có tâm nguyện gì chứ? Cho dù là tương lai phong Hầu phong Công, thậm chí còn... Đó cũng không phải là Trịnh Trinh có thể làm chủ, muốn đập sắt, bản thân mình phải cứng trước đã…
Hắn không biết, Trịnh nương nương chỉ là một chuyện khác, ma trảo gian phi đã dần dần đưa về phía tiểu cô tử Vĩnh Ninh đáng thương...
- Này, ngươi là tên ngốc!
Từ Tân Di dẫn theo nương tử quân từ hậu viện chạy ra nhanh như làn gió, Thanh Đại và Trương Tử Huyên cũng không ngăn được, để nàng vọt tới trước người Tần Lâm, hai tay chống eo thon nhỏ:
- Vì sao không cho chúng ta ra tiếp chỉ? Hừ... Chê chúng ta mất thể diện ư?
Loại chuyện sắc phong thế tập tước vị này chính là quang tông diệu tổ, thường thường là cả nhà cùng nhau tiếp chỉ, nhà Từ Tân Di nhiều đời chịu ân nước, vô cùng rõ ràng chuyện này.
- Đần!
Tần Lâm gõ một cái thật mạnh vào trán Từ Đại tiểu thư:
- Cha nàng làm tới Quốc Công, ta chỉ là một Bá tước có gì là ly kỳ, chờ tương lai làm lớn hơn chút rồi hãy nói.
Ôi chao… Từ Tân Di ôm đầu, tâm tư nàng hời hợt, nghe được chí hướng thật xa trong giọng điệu Tần Lâm lập tức cười khúc khích, ôm cánh tay hắn lay lay:
- Nữ nhân tốt không dựa dẫm vào phụ mẫu, phụ thân là phụ thân, chàng là chàng.
Cố Hiến Thành cũng coi như cực kỳ giảo hoạt, thấy tình thế không tốt liền hướng về phía các thương nhân chắp tay một cái:
- Cố Thúc Thời ư, lúc y tan triều đã đi Đông Hoa môn, không có ở nơi này. Hạ quan nghe nói chuyện này là triều đình công nghị, thật ra thì đối với Tần Đốc Chủ, bất kể thưởng phạt đều không phải là Cố Lang Trung có thể làm chủ.
Cố Hiến Thành bình thời rất thích gánh vác chuyện bao đồng, lúc này lại thành thật nói ra lời thật, chỉ vì muốn rút người ra lui bước.
Mấy tên thương nhân không gặp được Cố Hiến Thành vẫn không cam lòng, kêu la:
- Há đâu có lý như vậy, không nói Cố Hiến Thành, chúng ta phải nói ông chủ ra mặt đi tìm Thân Các Lão, cầu xin lão nể tình đồng hương nói giúp vài tiếng trong triều, đừng để Tần Đốc Chủ bị phế truất.
- Cho dù là mọi người quyên góp đền đáp, cũng phải mời lão nhân gia hết sức vãn hồi chuyện này!
Thân Thời Hành là người Tô Châu, cũng là đồng hương với đám thương nhân tơ lụa, cho nên bọn họ nghĩ ra chủ ý này. Rốt cục cả bọn cáo từ đám quan viên, mạnh ai nấy rời đi. Năm Vạn Lịch vốn hối lộ hết sức thịnh hành, các thương nhân dưới sự kích động kêu lên bốn chữ ‘quyên góp đáp đền’ trước mặt mọi người ở phố Trường An, chính là nghĩa này.
- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!
Giang Đông Chi thấy đám thương nhân đã đi xa, lúc này mới buông tay đang bịt miệng Lưu Đình Lan ra, trách móc:
- Lưu hiền đệ chớ nên hành động càn rỡ, những ngu dân này đều bị Tần tặc đầu độc sách động, có câu nói chúng giận khó phạm, lỡ như khơi dậy công phẫn, chẳng phải chúng ta gặp vô vọng tai ương sao?
Lưu Đình Lan vẫn giận dữ bất bình, Dương Khả Lập, Lý Thực rối rít khuyên nhủ, phải biết năm Vạn Lịch dân chúng không dễ chọc, lời tục gọi là ‘Nhất phẩm đại dân chúng’, bình thời nạp thuế chinh lương làm lương dân của Hoàng thượng gia, nhưng nếu thật sự chọc chúng giận, ngay cả Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ cũng phải bị đòn.
Cố Hiến Thành vất vả lắm mới lấy lại bình tĩnh, vung ống tay áo lên hai tay chắp sau lưng, nhìn mây trôi chân trời thở phào một tiếng:
- Thời thế suy đồi, lòng người thay đổi, thương nhân vì chút lợi nhỏ như hạt cát lại coi đạo chích là Nhan Uyên… Khổng Tử có câu ‘nếu chẳng ai thi hành đạo ta, vậy chẳng thà ngồi thuyền trôi lênh đênh trên biển’, chẳng lẽ chính nhân quân tử chúng ta vì vậy tiêu ma hay sao? Không, chúng ta không thể nào ngừng lại, phải phấn chấn tinh thần, dù có tan xương nát thịt thì đã sao, thề bất lưỡng lập cùng gian nịnh!
- Hay, hay cho câu thề bất lưỡng lập cùng gian nịnh!
Giang Đông Chi, Dương Khả Lập rối rít khen lớn, thân ảnh của Cố Hiến Thành trong mắt bọn họ chớp mắt trở nên cao lớn nguy nga.
Hắc! Hắc! Hắc! Tôn Thừa Tông sớm bị bọn chính nhân quân tử quên ở bên cạnh, đột nhiên cười to ba tiếng, sau đó hỏi:
- Có thật chỉ là thương nhân Giang Nam mới coi Tần Đốc Chủ là Nhan Uyên không? Chư vị cứ mặc tình tự quyết, học sinh không phụng bồi!
Các vị sĩ lâm quân tử nhìn nhau, có người siết chặt nắm tay sinh lòng ác độc, có người nở một nụ cười chế giễu, còn có người cúi đầu như có điều suy nghĩ.
Tôn Thừa Tông kéo Từ Quang Khải, vừa lắc đầu vừa cười.
Người ủng hộ Tần Lâm há chỉ có thương nhân tơ lụa Giang Nam, còn có ngư dân, thủy thủ kiếm sống ở vung ven biển Phúc Kiến Quảng Đông, phụ lão Tam Tấn từng chịu ân của hắn, dân chúng hai tộc Hán Mông Nam Bắc trường thành vùng biên giới Kế Liêu, Vân Nam Vĩnh Xương, Hồ Bắc Hưng Quốc...
Nếu như dân chúng cả nước đều nói Tần Lâm là Nhan Uyên, vậy rốt cục kẻ coi hắn là đạo chích là ai?!
-----------
Dĩ nhiên các vị huynh đệ ở phủ đệ Tần Lâm sẽ không hiểu biết mập mờ giống như đám thương nhân tơ lụa, hiểu sai ý tới của đại thần tuyên chỉ. Thấy đại thần tuyên chỉ tay cầm thánh chỉ lụa vàng tới trước phủ chính là tộc huynh của Từ Tân Di, Định Quốc Công Từ Văn Bích, Ngưu Đại Lực lập tức mở trung môn ra, Lục Viễn Chí lập tức chạy như ngựa về phủ báo tin mừng.
Từ Văn Bích cười khanh khách bưng thánh chỉ tiến vào, Trầm Lý, Bàng Bảo, Lưu Thành theo sát phía sau, cùng nhau đến trung đường ngồi xuống, người làm dâng trà lên.
Tần Lâm vận thường phục từ hậu đường tiến ra, cầm chiết phiến trong tay phe phẩy, sắc mặt đặc biệt tiêu sái tự tại, giống như rảnh rỗi ở nhà tu thân dưỡng tính, không hề nhìn ra chính là kẻ tàn độc vừa nện cho quốc cựu gia Trịnh Quốc Thái một trận.
Từ Văn Bích cười lên trước:
- Tần muội trượng, ngươi làm ra chuyện thật là lớn, hiện tại còn có thể an nhàn tự tại như vậy sao?
Tần Lâm cười nhạt một tiếng, nhìn chư vị thiên sứ thi lễ:
- Tần mỗ ở nhà nhàn cư, không biết thiên sứ đại giá quang lâm, không kịp tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội. Lần này Tần mỗ nhất thời công phẫn mới đánh quý thích đương triều, vừa đắc tội với triều đình lại làm phiền chư vị đi một chuyến, thật là xấu hổ xấu hổ!
- Ngươi còn giả bộ sao, cũng không tin ngươi không biết đạo chỉ ý này là cái gì!
Từ Văn Bích nheo mắt lại khinh bỉ Tần Lâm, vuốt chòm râu bạc phơ dưới cằm, cười ha hả nói:
- Vì sao muội trượng lại nói những lời này? Khoan nhắc tới Trịnh Quốc Thái vốn là có lỗi, thử hỏi đương kim thiên tử anh minh thần võ, Trịnh nương nương cũng không phải là hạng người ghen tỵ nhỏ mọn, há vì chuyện nhỏ này mà bắt tội công thần. Đạo chỉ ý này... Ha ha, từ nay về sau muội trượng cũng sẽ giống như ngu huynh, đời đời hưởng lộc….
Chiết phiến trong tay Tần Lâm rơi xuống đất, nhất thời đứng chết trân tại chỗ, sau đó đôi môi run run, mí mắt giật giật, cực kỳ không dám tin tưởng những gì vừa nghe thấy. Hắn ra vẻ kích động pha lẫn vui mừng một lúc lâu, dần dần mới bình phục tâm trạng, trước hết vô cùng trang trọng vái dài sát đất về phía Tử Cấm thành, sau đó nghiêm giọng nói:
- Ân nước sâu nặng, tương lai Tần mỗ ắt sẽ tận trung vì nước, chỉ tiến không lùi, dẫu chết không oán!
Từ Văn Bích bật cười ha hả, vỗ vai Tần Lâm một cái:
- Bằng chừng ấy tuổi đã lập được công lao khoáng thế, chẳng lẽ còn có thể rút người ra lui bước sao? Tương lai ra sức vì nước, ngươi cũng không nên kêu khổ kêu mệt.
Trong lòng lão lại đang âm thầm khinh bỉ, thầm nói tên muội phu này càng ngày càng đóng kịch thật giỏi. Màn biểu diễn vừa rồi vô cùng xuất sắc, nếu Tần muội phu lên sân khấu diễn, đám diễn viên gánh hát còn không xứng đáng xách giày cho hắn.
Bàng Bảo, Lưu Thành cũng dở khóc dở cười, ban đầu Trịnh quý phi vì giúp Tần Lâm nắm Đông Xưởng trong tay, thiếu chút nữa đã để cho hai người bọn họ cầm gươm ra trận, hiển nhiên hai bên sớm có cấu kết, vào lúc này lại diễn trò.
Thôi thôi thôi, hai ta vẫn nên làm cho triệt để công việc rất có tiền đồ trong mắt người khác này đi. Bàng Bảo, Lưu Thành liếc mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng bày ra dáng vẻ cảm động:
- Tần Đốc Chủ công trung với nước, chúng ta quá rõ ràng. Quân là minh quân, phi là hiền phi, thần là trung thần, Đại Minh ta vô cùng may mắn!
Sau đó đồng thời ở trong bụng mắng một câu: hừ, rõ ràng là gian phi và quyền thần, còn minh quân… chúng ta khinh! Không cần biết hắn trung hay bất trung, gian hay không gian, chúng ta chỉ cần lấy lòng chủ nhân là được, không cần để ý quá nhiều.
Lần này Tần Lâm diễn trò không phải cho Từ Văn Bích, Bàng Bảo và Lưu Thành xem, thật ra thì ba vị này đều là người mình.
Lễ bộ Thượng Thư Trầm Lý mới thật sự là người xem.
Vị đại gia Quan Lạc Lý học này làm quan chính trực liêm khiết, là một trong số ít quan viên không mấy tán thành triều chính mới của Giang Lăng đảng, nhưng cũng không xu phụ Trương Cư Chính, rất được Vạn Lịch Hoàng đế tin tưởng, bổ nhiệm làm Lễ bộ Thượng Thư, rất có danh vọng trong triều, cũng không phải là hạng người như bọn Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành vẫn tự xưng thanh lưu.
Trầm Lý thân là một thành viên trong tập đoàn văn thần, thật ra cũng không hy vọng thấy Tần Lâm phát triển mạnh mẽ. Nhưng coi như lão hành sự công chính, tới đây truyền chỉ cũng chỉ muốn xem thử, Tần Đốc Chủ được người đời vừa khen vừa chê rốt cục là nhân vật thế nào.
Bắt đầu từ khi vào phủ Trầm Lý vẫn dựng mặt lên không tỏ thái độ gì, đến lúc này thấy hành động của Tần Lâm, rốt cục lão cũng vuốt cằm mỉm cười, thần sắc trở nên hòa hoãn.
Nếu như Tần Lâm vui mừng tới mức đắc ý quên mình, không khỏi lộ ra quá cạn mỏng thô bỉ. Nhưng nếu biểu hiện của hắn vẫn bình thản như thường, với tuổi hắn như vậy thật sự quá mức thiếu niên lão thành, Trầm Lý ngược lại sẽ nghi ngờ hắn hoặc là đã biết trước tin tức, hoặc chính là hạng người trời sinh thô lỗ.
Nhưng Tần Lâm đầu tiên là không dám tin, sau đó vui mừng hớn hở, kế tiếp lại đè nén cảm giác vui mừng, cảm tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, biểu hiện đến cực điểm dáng vẻ một kẻ thiếu niên đắc chí trung thần lương tướng đã tâm tàn ý lạnh, bất ngờ nghe được tin vui, sau khi trấn định lại mới cảm tạ hoàng ân.
Tần Đốc Chủ của chúng ta chính là cao thủ tâm lý học, năm xưa tra hỏi phạm nhân diễn trò cớm tốt cớm xấu hết sức thuần thục, hiện tại giở bản lãnh này ra lừa gạt một người thật thà như Trầm Lý quả thật hết sức dễ dàng.
“Thì ra Tần Đốc Chủ cũng không phải kiêu ngạo ngang ngược như trong lời đồn. Hắn thiếu niên đắc chí, cũng giống như Khấu Chuẩn Khấu Trung Mẫn năm xưa, chỉ hơi không câu nệ tiểu tiết, thật ra thì cũng không đáng kể gì…”
Trầm Lý là quân tử chí thành không hề che giấu, trong lòng nghĩ như thế nào, tất cả đều viết ra trên mặt, lão cười nhìn Tần Lâm chắp tay một cái:
- Không cần nói Đốc Chủ công trung với nước, hôm nay thiếu niên đắc chí, đã là trọng thần triều đình lại được phong tước thế tập, quả thật đáng mừng!
Phong tước thế tập?! Trầm Lý vừa nói ra bốn chữ này, Lục Viễn Chí lập tức vui mừng ra mặt, Ngưu Đại Lực toét miệng cười vui, tất cả huynh đệ sai dịch trong sảnh thảy đều vui mừng hớn hở. Một người vinh cả bọn cùng vinh, Tần Đốc Chủ chắp cánh bay cao, tất cả mọi người cũng được hưởng lây vinh dự.
Còn có những nữ binh Giáp Ất Bính Đinh được Từ Tân Di mang theo, ở phía dưới hành lang nghe lén. Đại tiểu thư nhất thời vỗ Giáp Ất Bính Đinh một cái, bảo các nàng mau mau đem tin tức tốt nói cho Thanh Đại và Trương Tử Huyên biết.
Tần Lâm mời thiên sứ ngồi, mình trở về hậu đường thay quần áo, Ngưu Đại Lực dẫn các huynh đệ bài trí hương án trong đại viện, không bao lâu sau đã đầy đủ hết thảy.
Tần Lâm vận triều phục mãng bào ngọc đái trở ra, chờ chúng thiên sứ xuống dưới đường đứng ngay ngắn, hắn dâng hương đảnh lễ đâu vào đấy, đã vô cùng quen thuộc chuyện này.
Cứ như vậy mà tiếp chỉ sao? Trầm Lý có hơi kinh ngạc, nhìn vào hướng hậu đường thấy không có gia quyến đi theo ra nghênh tiếp vinh dự chưa từng có này, trong lòng rất là không hiểu. Bất quá rất nhanh lão đã vỡ lẽ: Tần Lâm mới được phong tước lần đầu tiên, có lẽ là chưa hiểu biết.
Từ Văn Bích chậm rãi mở cuộn lụa vàng thánh chỉ ra, hắng giọng tuyên đọc:
- Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Trụ Quốc Đặc Tiến Vinh Lộc Đại Phu Tả Đô Đốc Thiếu Bảo Tần Lâm phụng chỉ chiêu an chư di Nam Cương, đốc soái đại quân chinh phạt phản nghịch, diệt địch quốc, bắt đầu sỏ, công lao rất lớn, nên trẫm không tiếc phong tước cho. Nay đặc phong thế tập Vũ Xương Bá, tấn vị Thiếu Phó, đặc tiến Quang Lộc Đại Phu, gia huân Tả Trụ Quốc, thụ kim thư thiết khoán, viết Phụng Thiên Dực Vệ Thôi Thành Tuyên Lực võ thần, khâm thử!
- Vi thần khấu tạ thánh ân!
Tần Lâm tung hô vạn tuế, sau đó nhận lấy thánh chỉ từ trong tay Từ Văn Bích, đặt lên bàn hương án.
Trầm Lý tay bưng hộp gấm, giao kim thư thiết khoán mới vừa ra lò cho Tần Lâm.
Thiết khoán kia hình dáng như mảnh ngói, trên có khắc chữ nạm vàng:
- Khanh ngũ sơn trấn địa, nhất trụ kình thiên, Nam chinh Bắc chiến, lập được công lớn, tru lục gian tà như cắt cỏ, tiễu trừ bọn xấu như đốt nương, bình định Nam Cương, công lao không kém Gia Cát Võ Hầu, quảng bá ân thiên triều, còn hơn cả Mã Viện. Hoàng đế thưởng công ban ân, sắc phong ngươi là Phụng Thiên Dực Vệ Thôi Thành Tuyên Lực võ thần, thế tập Vũ Xương Bá. Nếu như phạm tội thông thường, quan lại không được xử phạt, ngoại trừ mưu phản nghịch ra miễn cho ba lần tử tội. Ngươi phải trung thành với triều đình, tận trung chức thủ, như vậy ắt sẽ giữ được vinh sủng lâu dài, giàu sang không dứt, vĩnh viễn khiến cho con cháu no ấm. Trẫm và con cháu cũng không phụ ngươi, nếu làm trái lời thề này sẽ bị trời đất trừng phạt, vận nước lâm nguy.
Bàng Bảo, Lưu Thành cũng nhất nhất dâng lên những vật cáo mệnh.
Tần Lâm lại quay về phía phương hướng Tử Cấm thành tung hô hô vạn tuế, tiếp chỉ tuyên bố kết thúc.
Bốn vị thiên sứ lập tức buông lỏng, Bàng Bảo tươi cười hớn hở, chĩa ngón tay cái lên:
- Muội trượng thụ phong, thế huynh truyền chỉ, quả thật là giai thoại một thời!
Lưu Thành cũng nói:
- Năm đó Ngụy Quốc Công và Trương Giang Lăng gả ái nữ cho, chúng ta làm nô tỳ còn kinh ngạc. Chậc chậc, rốt cục là bọn họ làm đại quan đại phủ tầm nhìn sâu rộng, đã sớm biết sau này Tần Đốc Chủ sẽ được phong tước thế tập, chắp cánh bay cao.
Gương mặt già của Từ Văn Bích cười tít nhăn nhúm, hừ một tiếng:
- Lão Bàng lão Lưu, chút tâm tư này của các ngươi không gạt được ta, không phải là muốn xin tiền muội trượng ta sao?!
Bàng Bảo Lưu Thành cùng cười, nói chuyến này hành sự đã phải tranh chấp vỡ đầu sứt trán ở chỗ bệ hạ mới được, tự nhiên muốn xin Tần Lâm một phần tiền lì xì hậu hĩ.
Thái giám đòi tiền là chuyện hợp lẽ thường tình, nhưng Từ Văn Bích thế tập Quốc Công, Trầm Lý là Bộ Đường đại quan, lại khác hai người bọn họ, lúc này bèn cáo từ rời đi.
Trầm Lý chỉ sợ Tần Lâm không hiểu quy củ, trước khi đi còn đặc biệt nhắc nhở hắn, lát nữa phải ra ngoài Thừa Thiên môn khấu tạ hoàng ân. Có thể nhìn ra được, ấn tượng của Trầm Thượng Thư đối với Tần Đốc Chủ rất tốt.
Từ Văn Bích cười đến nỗi gần trẹo quai hàm, lão Trầm ôi lão Trầm, ngươi đã bị muội trượng ta lừa gạt mà không hay biết gì.
Bàng Bảo Lưu Thành cũng không phải là ở lại đòi tiền lì xì, chờ Từ Văn Bích và Trầm Lý vừa đi, hai người bọn họ lập tức quỳ sụp xuống đất, dập đầu bình bịch với Tần Lâm:
- Chúc mừng Bá gia, chúc mừng Bá gia, hôm nay được phong Bá tước, sang năm phong Hầu phong Công, chúng tiểu nhân cũng vui mừng vô tận.
Trước một chút là thiên sứ, sau khoảnh khắc là nô tài, phàm có người ngoài ở chỗ này e rằng phải kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Cũng không phải là Bàng Bảo, Lưu Thành tự hạ thấp mình, bọn họ vô cùng kiêu ngạo trước mặt người khác, nhưng trước mặt Tần Đốc Chủ lại không dám hó hé nửa lời.
Thái giám trong cung phàm là làm đến chức vị cao đều hiểu rất rõ ràng, Bàng Bảo, Lưu Thành biết Tần Lâm cấu kết với chủ nhân của mình Trịnh quý phi, thật ra trong chuyện giận đánh quốc cựu gia có điều quái dị. Ngay cả chuyện nhận nhiệm vụ truyền chỉ lần này thật ra cũng không phải là bọn họ chạy chọt với Vạn Lịch, mà là Trịnh quý phi bảo bọn họ tới.
- Hai vị xin đứng lên, xin đứng lên!
Tần Lâm cười khanh khách đỡ Bàng Bảo Lưu Thành dậy, đưa tay vẫy vẫy, Lục Viễn Chí cầm hai xấp ngân phiếu chạy tới thật nhanh, nhét vào tay hai thái giám.
Thái giám thấy bạc như ruồi thấy máu, đây là thứ làm cho bọn họ say mê nhất trừ quyền lực ra, nụ cười Bàng Bảo Lưu Thành nhất thời càng thêm rạng rỡ, càng thêm chân thành.
- Ôi, hôm nay lâm triều ở ngọ môn vô cùng náo nhiệt!
Bàng Bảo chép chép miệng, sau đó lắc đầu, dường như đang nhớ lại cảnh tượng khó quên kia.
Lưu Thành hướng về phía Tử Cấm thành chắp tay một cái:
- Bệ hạ kể chuyện xưa, bọn Dư Đại Chủy, Cố Hiến Thành thảy đều trợn mắt há mồm. Ha ha, Trịnh nương nương chúng ta trời sinh phải làm trung cung, bằng không làm sao có thể nghĩ ra được như vậy?!
Trước triều thần, Vạn Lịch kể lại một lượt tích xưa Tuyệt Anh hội mà đêm qua Trịnh Trinh nhắc tới.
Sở Trang vương thiết yến đãi quần thần, đến tối giữa yến tiệc đột nhiên có cơn gió thổi qua làm cho đèn đuốc tắt hết. Có người thừa cơ kéo áo cung nữ, cung nữ này níu đứt giải mũ kẻ kia tố cáo, xin cho thắp đèn lên để tra xét xem ai là người bị đứt giải mũ. Vua không nghe theo, lệnh cho quần thần cùng nhau bứt đứt giải mũ trước khi thắp đèn trở lại. Ba năm sau Tấn Sở đại chiến, có viên tướng trẻ ra sức chiến đấu quên mình, nhờ vậy quân Sở đại thắng. Vua cho vời hỏi han, mới biết chính là người lúc trước trêu ghẹo cung nữ, vì cảm ân vua không bắt nên quên mình đền đáp.
Quần thần đã nghe thuộc làu chuyện này, Sở Trang vương là hiền vương, Vạn Lịch mang Tuyệt Anh hội ra kể có ẩn ý cho mình là hiền vương. Mà Trịnh Trinh hiểu biết đại thể, chỉ lo đại cục mà bất chấp ca ca ruột bị đánh, bắt y tới Tần phủ phụ kinh thỉnh tội, rõ ràng là hình tượng của một vị hiền phi, vượt qua xa vị cung nữ Sở quốc kia.
Các văn thần thuộc làu kinh sử còn hiểu sâu hơn: ‘Ba năm không bay, vừa bay đã lên tới trời, ba năm không kêu, vừa cất tiếng kêu lập tức kinh người’ cũng là chuyện về vị Sở Trang vương này. Sau khi y lên ngôi ba năm tỏ ra ngây ngô đần độn, trên thực tế là âm thầm lặng lẽ tích góp lực lượng, đợi đến khi lông cánh đầy đủ mới thẳng tay bài trừ tệ nạn cải cách triều chính. Chuyện này cũng ngầm hợp với Vạn Lịch phải ở dưới cái bóng của Trương Cư Chính mười năm, sau mười năm mới được đích thân nắm triều chính.
Nếu các vị văn thần lên tiếng phản bác, chẳng phải là nói Vạn Lịch cũng không anh minh, thật là hôn quân sao?
Hơn nữa Tuyệt Anh hội cũng là một đoạn giai thoại quân hiền thần trung, muốn phản bác thật sự không dễ.
Vốn có rất nhiều thanh lưu ngôn quan khí thế hung hăng chỉ trích Tần Lâm, gán cho hắn đủ các loại tội danh như tự tiện bổ nhiệm người thân, kéo bè kết đảng, cấu kết ngoại phiên… Nhưng hiện tại bọn họ buồn bực phát hiện, bởi vì Tần Lâm đánh Trịnh Quốc Thái, Vạn Lịch lại kể ra nguyên văn lời Trịnh Trinh, nếu vào lúc này còn ai dám tiếp tục công kích Tần Lâm, ngược lại sẽ giống như đang trút giận, biện hộ thay Trịnh Quốc Thái.
Bất kể Cường Hạng Lệnh (Đổng Tuyên) Hán triều, hay Hải Bút Giá bản triều đều nổi danh là không sợ quyền quý. Đám thanh lưu vô cùng oán hận tên đần độn Trịnh Quốc Thái, bình thời công kích cũng không tiếc lời. Hiện tại y đã đối nghịch với Tần Lâm, vào thời khắc mấu chốt này, ai dám công kích Tần Lâm, kẻ đó sẽ có hiềm nghi cấu kết với Trịnh Quốc Thái.
Trịnh Quốc Thái khi nam hiếp nữ, danh tiếng trong dân gian và sĩ lâm ở kinh sư rất kém cỏi, nếu ai bị chụp mũ là xu nịnh quyền quý, đứng về phe Trịnh quốc cựu, tương lai chắc chắn sẽ mất chiêu bài chữ vàng thanh lưu.
Giống như thình lình bị nhét một bao cỏ vào miệng, đám thanh lưu ngôn quan chỉ muốn khóc: không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng bạn giống như heo!
Còn có người không thức thời vụ đứng ra nói đôi câu, chỉ trích Tần Lâm thế nọ thế kia, kết quả cảm giác được ánh mắt khác thường của các vị đồng liêu, mình cũng cảm thấy lúng túng, không thể làm gì khác hơn là rút trở về.
Thân Thời Hành, Triệu Cẩm không mất thời cơ khen lớn thánh quân hiền thần, vì vậy triều cục thế như chẻ tre hưng thịnh vô cùng, thánh chỉ gia quan tấn tước Tần Lâm nhất thời ban hạ.
Sau khi nhất nhất nói rõ đầy đủ nội tình với Tần Lâm, hơn nữa nhắc tới là nhờ Trịnh quý phi thúc đẩy sinh ra tác dụng, Bàng Bảo Lưu Thành mới cáo từ rời đi, trước khi đi không quên nói với Tần Lâm:
- Tâm nguyện của Đốc Chủ, nương nương tự có đạo lý. Sau ngọ môn hiến tiệp ngày mai, sợ rằng đám chua lét kia sẽ nói chuyện lập quốc bản, đến lúc đó mong rằng Đốc Chủ hết sức tương trợ.
Tần Lâm tiễn hai thái giám đi, trong lòng không khỏi kinh ngạc: ta còn có tâm nguyện gì chứ? Cho dù là tương lai phong Hầu phong Công, thậm chí còn... Đó cũng không phải là Trịnh Trinh có thể làm chủ, muốn đập sắt, bản thân mình phải cứng trước đã…
Hắn không biết, Trịnh nương nương chỉ là một chuyện khác, ma trảo gian phi đã dần dần đưa về phía tiểu cô tử Vĩnh Ninh đáng thương...
- Này, ngươi là tên ngốc!
Từ Tân Di dẫn theo nương tử quân từ hậu viện chạy ra nhanh như làn gió, Thanh Đại và Trương Tử Huyên cũng không ngăn được, để nàng vọt tới trước người Tần Lâm, hai tay chống eo thon nhỏ:
- Vì sao không cho chúng ta ra tiếp chỉ? Hừ... Chê chúng ta mất thể diện ư?
Loại chuyện sắc phong thế tập tước vị này chính là quang tông diệu tổ, thường thường là cả nhà cùng nhau tiếp chỉ, nhà Từ Tân Di nhiều đời chịu ân nước, vô cùng rõ ràng chuyện này.
- Đần!
Tần Lâm gõ một cái thật mạnh vào trán Từ Đại tiểu thư:
- Cha nàng làm tới Quốc Công, ta chỉ là một Bá tước có gì là ly kỳ, chờ tương lai làm lớn hơn chút rồi hãy nói.
Ôi chao… Từ Tân Di ôm đầu, tâm tư nàng hời hợt, nghe được chí hướng thật xa trong giọng điệu Tần Lâm lập tức cười khúc khích, ôm cánh tay hắn lay lay:
- Nữ nhân tốt không dựa dẫm vào phụ mẫu, phụ thân là phụ thân, chàng là chàng.
/1145
|