Trịnh Trinh cố nén hốt hoảng trong lòng, trầm giọng nói:
- Có câu nói vô sự không lên điện tam bảo, Tần Đốc Chủ đến chỗ bản cung hẳn đã có tính toán, lần này chớ để cho bản cung thất vọng.
Tần Lâm gật đầu một cái:
- Không sai.
- Nương nương hao tổn bao nhiêu tâm huyết, bất quá chỉ vì Hoàng thứ tử thừa kế vị Thái tử.
Dù sao ở đây không có người ngoài, Tần Lâm dứt khoát nói huỵch toẹt ra, dừng một chút lại nói:
- Hiện tại Giang Lăng đảng rơi đài, thanh lưu văn thần gia tăng khí thế, bọn người mua danh bán tiếng Dư Mậu Học, Triệu Dụng Hiền, Ngô Trung Hành, Vương Dụng Cấp… thảy đều trở lại kinh sư. Trước sau có Cố Hiến Thành, Khâu Tranh, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập… nối gót theo sau, nương nương muốn làm được chuyện phế trưởng lập ấu, tất sẽ bị hàng ngàn hàng vạn người chỉ trích.
Trịnh Trinh không tự chủ được nhẹ nhàng gật đầu, quả thật nàng có thể coi là gian phi, bản lãnh am hiểu nhất chính là thao túng Vạn Lịch. Nhưng thế cục bây giờ rất rõ ràng, cho dù là Vạn Lịch chơi đùa như thế nào đi nữa cũng biết không thắng được đám quan văn hăng tiết như gà chọi kia. Y không thể làm gì khác hơn là sử dụng chiêu số ăn vạ giả bệnh, cho dù là Trịnh Trinh có thủ thỉ bên gối tới mức nào cũng không có tác dụng gì mấy.
Làm thế nào đối phó Vạn Lịch, nàng có nắm chắc, làm thế nào đối phó quan viên ngoại triều, chuyện này cũng chỉ có thể hỏi Tần Lâm.
Trịnh Trinh bản tính thông minh, nghĩ ngợi một chút đã có vẻ hiểu ra:
- Như vậy vì sao năm đó lệnh nhạc Trương Giang Lăng đoạt tình lại có thể thành công, chúng ta có thể bắt chước lão hay không? Khi đó bản cung còn nhỏ tuổi, nhưng cũng nhớ trong kinh sư quần tình dậy sóng, huyên náo không thể tách rời ra, cuối cùng vẫn là Trương Giang Lăng ra sức bài bác hết thảy, được như nguyện đoạt tình nguyên chức.
Thuận công công và Bàng Bảo, Lưu Thành cũng dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe, dù sao chuyện liên quan đến vinh hoa phú quý sau này, nếu Chu Thường Tuân có thể lập Thái tử, thừa kế đại thống, bọn họ sẽ là Phùng Bảo, Trương Kình tương lai.
Thủ Phụ không giữ phụ tang đoạt tình, vi phạm hiếu đạo Nho gia, Hoàng đế lập Thái tử phế trưởng lập ấu, cũng là vi phạm tổ chế, quả thật hai chuyện này có thể so sánh với nhau ở một mức độ nào đó, không biết Tần Lâm có lời gì để nói?
- Khó, khó, khó!
Tần Lâm nói ra ba chữ khó một mạch, sau đó rất kiên nhẫn giải thích cho Trịnh Trinh, sở dĩ năm đó Trương Giang Lăng có thể đoạt tình thành công, tuy rằng gặp phụ tang cũng không phải rời đi quyền vị, chính là có ba nguyên nhân căn bản: thứ nhất, Lý Thái hậu và Vạn Lịch gần như ủng hộ tuyệt đối, thứ hai, đồng minh Phùng Bảo hết sức tương trợ, thứ ba, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, Trương Cư Chính không phải là cô quân tác chiến, Giang Lăng đảng một tay lão thành lập hùng mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng!
Tằng Tỉnh Ngô xung phong hãm trận, Thân Thời Hành tiếp ứng trước sau, Vương Quốc Quang trấn giữ trung quân, Trương Học Nhan điều độ nhịp nhàng, Lý Ấu Tư bày mưu tính kế, Thích Kế Quang bảo giá hộ hàng, Phan Thịnh, Vương Triện cầm quân hai cánh, Từ Học Mô, Phan Quý Tuần, Vương Chi Viên… là Đại tướng hết lòng ủng hộ. Một đội hình toàn sao hùng mạnh như vậy, tập trung tất cả quan viên có năng lực nhất trong triều Vạn Lịch thời kỳ đầu. Lại thêm bọn họ có hàng trăm hàng ngàn môn sinh cố lại, cơ hồ từ trên xuống dưới hoàn toàn nắm giữ triều chính, hết thảy thanh âm phản đối đều sẽ bị áp chế vô tình, trở nên nhỏ bé không đáng để ý tới.
Cho nên Trương Cư Chính muốn đoạt tình thì đoạt tình, muốn thi hành triều chính mới thì thi hành triều chính mới.
Trịnh Trinh cúi đầu nghĩ ngợi cẩn thận: nàng có thể được Vạn Lịch toàn lực ủng hộ, mặc dù không có Lý Thái hậu nhưng bây giờ Vạn Lịch nắm triều chính, so với tiểu Hoàng đế năm xưa tất nhiên đã khác xa. Bên nội đình, mặc dù Trương Kình Trương Thành không phải là đồng minh của nàng, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không phá hỏng chuyện của nàng. Lại thêm Tần Lâm chấp chưởng Đông Xưởng, cũng không kém Phùng Bảo năm xưa. Duy ngoại triều chỉ có một mình vị ca ca ăn hại Trịnh Quốc Thái, có vẻ có lòng mà không đủ lực.
- Tần Lâm, rõ ràng ngươi đang lừa gạt bản cung!
Đột nhiên Trịnh Trinh vỗ vỗ mép giường, ánh mắt nhìn Tần Lâm bất ngờ trở nên lạnh đi:
- Ngươi chỉ muốn khôi phục Giang Lăng đảng để làm vây cánh cho mình, mình làm quyền thần, lại tới trước mặt bản cung đùa bỡn hoa thương (giở trò bịp bợm)!
Tần Lâm khẽ nhếch môi, nở một nụ cười xấu xa, tiến tới hạ thấp giọng:
- Nương nương chớ có quên lúc trước Tần mỗ đã chơi thương loại nào, cần gì tới hôm nay mới đùa bỡn hoa thương.
Trịnh Trinh nhất thời quẫn bách, cánh mũi tinh xảo phập phồng kịch liệt, mặt đỏ tận mang tai.
Bàng Bảo, Lưu Thành không nghe rõ ràng, trong lòng âm thầm kinh ngạc, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt thăm dò nhìn về phía Thuận công công. Tên này vội vàng giả vờ bình thản như không có chuyện gì, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng thầm niệm: Tiểu Thuận Tử không biết gì cả, không biết, không biết, không biết...
Trịnh Trinh cưỡng bách mình trấn định, hung hăng nguýt Tần Lâm một cái, sau đó cũng quay đầu qua, khiêu khích nói:
- Tần Đốc Chủ hối hận rồi sao? Có muốn thử một lần hay không?
Không hổ là gian phi, lòng dạ rất rắn, da mặt cũng rất dày.
Tần Lâm ngượng ngùng cười một tiếng, thuận miệng cười ha hả cho qua chuyện.
- Hừ, đổi lại là Vĩnh Ninh, nhất định ngươi không phải là như vậy!
Trịnh Trinh cũng tỏ vẻ nhẹ nhõm, mơ hồ có hơi mất mát, giọng điệu có hơi chua.
Nàng ngồi thẳng người lại, nhàn nhạt nói:
- Tần Đốc Chủ đừng mơ lừa gạt ta, chẳng lẽ ngươi không có thế lực ngoại đình sao? Bản cung nghe nói qua ngươi có vị bái huynh gọi là Trương Công Ngư, cũng có mối liên hệ với Thân Các Lão. Ngoài ra ngươi còn có quan hệ rất tốt với Triệu Cẩm Triệu Đô Đường, còn có vị tân nhậm Nam Kinh Hình bộ Thượng Thư Vương Thế Trinh, lãnh tụ văn đàn, ngươi cũng có mối liên quan không ít.
Xem ra Trịnh Trinh hạ không ít công phu đối với Tần Lâm, biết chuyện của hắn thật nhiều. Tần Lâm theo bản năng sờ sờ mũi, nở một nụ cười khổ ngoài mặt, trong lòng lại có hơi đắc ý, tối thiểu nàng cũng chưa biết còn có huynh đệ Cảnh gia ẩn nấp sâu hơn.
- Nương nương sai rồi!
Tần Lâm lắc đầu một cái vô cùng kiên quyết:
- Trương Công Ngư hiện tại đang nhậm chức bên ngoài, làm Tuần Phủ Sơn Tây, không thể vươn tay vào triều chính. Thân Các Lão vốn là có cầu tất ứng đối với bệ hạ, sẽ không phản đối chuyện của nương nương, nhưng người này trơn tuột như lươn, muốn lão ra sức cũng sẽ rất khó. Triệu Cẩm Tâm Học truyền, là vị chính nhân quân tử, tuy rằng giao hảo với ta nhưng không thể nào tán thành phế trưởng lập ấu. Vương Thế Trinh cũng cố kỵ danh tiếng một đời, huống chi tuổi tác đã cao, đứng ngoài đánh trống phất cờ cổ vũ còn tạm được, xung phong hãm trận thì không được.
Trịnh Trinh trở nên trầm mặc, quyền hành hơn thiệt được mất, chuyện này quan hệ quá nhiều, cho dù nàng tâm tư linh mẫn, nhưng trong lúc nhất thời cũng khó có thể quyết định được.
- Có câu nói vô sự không lên điện tam bảo, Tần Đốc Chủ đến chỗ bản cung hẳn đã có tính toán, lần này chớ để cho bản cung thất vọng.
Tần Lâm gật đầu một cái:
- Không sai.
- Nương nương hao tổn bao nhiêu tâm huyết, bất quá chỉ vì Hoàng thứ tử thừa kế vị Thái tử.
Dù sao ở đây không có người ngoài, Tần Lâm dứt khoát nói huỵch toẹt ra, dừng một chút lại nói:
- Hiện tại Giang Lăng đảng rơi đài, thanh lưu văn thần gia tăng khí thế, bọn người mua danh bán tiếng Dư Mậu Học, Triệu Dụng Hiền, Ngô Trung Hành, Vương Dụng Cấp… thảy đều trở lại kinh sư. Trước sau có Cố Hiến Thành, Khâu Tranh, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập… nối gót theo sau, nương nương muốn làm được chuyện phế trưởng lập ấu, tất sẽ bị hàng ngàn hàng vạn người chỉ trích.
Trịnh Trinh không tự chủ được nhẹ nhàng gật đầu, quả thật nàng có thể coi là gian phi, bản lãnh am hiểu nhất chính là thao túng Vạn Lịch. Nhưng thế cục bây giờ rất rõ ràng, cho dù là Vạn Lịch chơi đùa như thế nào đi nữa cũng biết không thắng được đám quan văn hăng tiết như gà chọi kia. Y không thể làm gì khác hơn là sử dụng chiêu số ăn vạ giả bệnh, cho dù là Trịnh Trinh có thủ thỉ bên gối tới mức nào cũng không có tác dụng gì mấy.
Làm thế nào đối phó Vạn Lịch, nàng có nắm chắc, làm thế nào đối phó quan viên ngoại triều, chuyện này cũng chỉ có thể hỏi Tần Lâm.
Trịnh Trinh bản tính thông minh, nghĩ ngợi một chút đã có vẻ hiểu ra:
- Như vậy vì sao năm đó lệnh nhạc Trương Giang Lăng đoạt tình lại có thể thành công, chúng ta có thể bắt chước lão hay không? Khi đó bản cung còn nhỏ tuổi, nhưng cũng nhớ trong kinh sư quần tình dậy sóng, huyên náo không thể tách rời ra, cuối cùng vẫn là Trương Giang Lăng ra sức bài bác hết thảy, được như nguyện đoạt tình nguyên chức.
Thuận công công và Bàng Bảo, Lưu Thành cũng dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe, dù sao chuyện liên quan đến vinh hoa phú quý sau này, nếu Chu Thường Tuân có thể lập Thái tử, thừa kế đại thống, bọn họ sẽ là Phùng Bảo, Trương Kình tương lai.
Thủ Phụ không giữ phụ tang đoạt tình, vi phạm hiếu đạo Nho gia, Hoàng đế lập Thái tử phế trưởng lập ấu, cũng là vi phạm tổ chế, quả thật hai chuyện này có thể so sánh với nhau ở một mức độ nào đó, không biết Tần Lâm có lời gì để nói?
- Khó, khó, khó!
Tần Lâm nói ra ba chữ khó một mạch, sau đó rất kiên nhẫn giải thích cho Trịnh Trinh, sở dĩ năm đó Trương Giang Lăng có thể đoạt tình thành công, tuy rằng gặp phụ tang cũng không phải rời đi quyền vị, chính là có ba nguyên nhân căn bản: thứ nhất, Lý Thái hậu và Vạn Lịch gần như ủng hộ tuyệt đối, thứ hai, đồng minh Phùng Bảo hết sức tương trợ, thứ ba, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, Trương Cư Chính không phải là cô quân tác chiến, Giang Lăng đảng một tay lão thành lập hùng mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng!
Tằng Tỉnh Ngô xung phong hãm trận, Thân Thời Hành tiếp ứng trước sau, Vương Quốc Quang trấn giữ trung quân, Trương Học Nhan điều độ nhịp nhàng, Lý Ấu Tư bày mưu tính kế, Thích Kế Quang bảo giá hộ hàng, Phan Thịnh, Vương Triện cầm quân hai cánh, Từ Học Mô, Phan Quý Tuần, Vương Chi Viên… là Đại tướng hết lòng ủng hộ. Một đội hình toàn sao hùng mạnh như vậy, tập trung tất cả quan viên có năng lực nhất trong triều Vạn Lịch thời kỳ đầu. Lại thêm bọn họ có hàng trăm hàng ngàn môn sinh cố lại, cơ hồ từ trên xuống dưới hoàn toàn nắm giữ triều chính, hết thảy thanh âm phản đối đều sẽ bị áp chế vô tình, trở nên nhỏ bé không đáng để ý tới.
Cho nên Trương Cư Chính muốn đoạt tình thì đoạt tình, muốn thi hành triều chính mới thì thi hành triều chính mới.
Trịnh Trinh cúi đầu nghĩ ngợi cẩn thận: nàng có thể được Vạn Lịch toàn lực ủng hộ, mặc dù không có Lý Thái hậu nhưng bây giờ Vạn Lịch nắm triều chính, so với tiểu Hoàng đế năm xưa tất nhiên đã khác xa. Bên nội đình, mặc dù Trương Kình Trương Thành không phải là đồng minh của nàng, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không phá hỏng chuyện của nàng. Lại thêm Tần Lâm chấp chưởng Đông Xưởng, cũng không kém Phùng Bảo năm xưa. Duy ngoại triều chỉ có một mình vị ca ca ăn hại Trịnh Quốc Thái, có vẻ có lòng mà không đủ lực.
- Tần Lâm, rõ ràng ngươi đang lừa gạt bản cung!
Đột nhiên Trịnh Trinh vỗ vỗ mép giường, ánh mắt nhìn Tần Lâm bất ngờ trở nên lạnh đi:
- Ngươi chỉ muốn khôi phục Giang Lăng đảng để làm vây cánh cho mình, mình làm quyền thần, lại tới trước mặt bản cung đùa bỡn hoa thương (giở trò bịp bợm)!
Tần Lâm khẽ nhếch môi, nở một nụ cười xấu xa, tiến tới hạ thấp giọng:
- Nương nương chớ có quên lúc trước Tần mỗ đã chơi thương loại nào, cần gì tới hôm nay mới đùa bỡn hoa thương.
Trịnh Trinh nhất thời quẫn bách, cánh mũi tinh xảo phập phồng kịch liệt, mặt đỏ tận mang tai.
Bàng Bảo, Lưu Thành không nghe rõ ràng, trong lòng âm thầm kinh ngạc, không hẹn mà cùng đưa ánh mắt thăm dò nhìn về phía Thuận công công. Tên này vội vàng giả vờ bình thản như không có chuyện gì, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng thầm niệm: Tiểu Thuận Tử không biết gì cả, không biết, không biết, không biết...
Trịnh Trinh cưỡng bách mình trấn định, hung hăng nguýt Tần Lâm một cái, sau đó cũng quay đầu qua, khiêu khích nói:
- Tần Đốc Chủ hối hận rồi sao? Có muốn thử một lần hay không?
Không hổ là gian phi, lòng dạ rất rắn, da mặt cũng rất dày.
Tần Lâm ngượng ngùng cười một tiếng, thuận miệng cười ha hả cho qua chuyện.
- Hừ, đổi lại là Vĩnh Ninh, nhất định ngươi không phải là như vậy!
Trịnh Trinh cũng tỏ vẻ nhẹ nhõm, mơ hồ có hơi mất mát, giọng điệu có hơi chua.
Nàng ngồi thẳng người lại, nhàn nhạt nói:
- Tần Đốc Chủ đừng mơ lừa gạt ta, chẳng lẽ ngươi không có thế lực ngoại đình sao? Bản cung nghe nói qua ngươi có vị bái huynh gọi là Trương Công Ngư, cũng có mối liên hệ với Thân Các Lão. Ngoài ra ngươi còn có quan hệ rất tốt với Triệu Cẩm Triệu Đô Đường, còn có vị tân nhậm Nam Kinh Hình bộ Thượng Thư Vương Thế Trinh, lãnh tụ văn đàn, ngươi cũng có mối liên quan không ít.
Xem ra Trịnh Trinh hạ không ít công phu đối với Tần Lâm, biết chuyện của hắn thật nhiều. Tần Lâm theo bản năng sờ sờ mũi, nở một nụ cười khổ ngoài mặt, trong lòng lại có hơi đắc ý, tối thiểu nàng cũng chưa biết còn có huynh đệ Cảnh gia ẩn nấp sâu hơn.
- Nương nương sai rồi!
Tần Lâm lắc đầu một cái vô cùng kiên quyết:
- Trương Công Ngư hiện tại đang nhậm chức bên ngoài, làm Tuần Phủ Sơn Tây, không thể vươn tay vào triều chính. Thân Các Lão vốn là có cầu tất ứng đối với bệ hạ, sẽ không phản đối chuyện của nương nương, nhưng người này trơn tuột như lươn, muốn lão ra sức cũng sẽ rất khó. Triệu Cẩm Tâm Học truyền, là vị chính nhân quân tử, tuy rằng giao hảo với ta nhưng không thể nào tán thành phế trưởng lập ấu. Vương Thế Trinh cũng cố kỵ danh tiếng một đời, huống chi tuổi tác đã cao, đứng ngoài đánh trống phất cờ cổ vũ còn tạm được, xung phong hãm trận thì không được.
Trịnh Trinh trở nên trầm mặc, quyền hành hơn thiệt được mất, chuyện này quan hệ quá nhiều, cho dù nàng tâm tư linh mẫn, nhưng trong lúc nhất thời cũng khó có thể quyết định được.
/1145
|