Mà là thân phận đế sư khiến cho lão có thể gia tăng ảnh hưởng đối với Hoàng đế, Từ Thánh Lý Thái Hậu tín nhiệm càng gia tăng thêm ảnh hưởng này. Thân là Thủ Phụ nội các, có quyền bỏ phiếu (Hoàng đế sẽ căn cứ vào ý kiến trong phiếu này mà quyết định) trong tấu chương của trăm quan dâng lên.
Quan hệ đồng minh với Chưởng Ấn thái giám Phù Bảo Ty Lễ Giám có thể giúp cho phiếu của lão có thể thông qua thủ tục ‘phê hồng’ (phê chuẩn bút son) không hề trở ngại, cuối cùng biến thành chỉ ý triều đình, do các ngành quán triệt thi hành.
Trương Cư Chính cũng không phải là độc đoán chuyên quyền uy chấn thiên hạ giống như các đời quyền thần trước, mà là lấy quyền mưu thủ đoạn đặc thù, mở ra một con đường toàn đèn xanh giữa các quan ải chế độ triều Minh. Thế nhưng chỉ cần bất cứ cửa ải nào trong đó, bất kể Vạn Lịch Đế, Lý Thái Hậu hay là Phùng Bảo bật đèn đỏ với lão, con đường biến quân chỉ của Thủ Phụ trở thành thánh chỉ của Hoàng đế sẽ lập tức bị ngăn chặn.
Cho nên ở một mức độ nào đó, trước khi Hoàng đế trưởng thành, trên thực tế Trương Cư Chính hành sử quyền lực Hoàng đế, cũng mượn đó đẩy mạnh cải cách triều chính mới. Nhưng mặt khác, quyền lực của lão cũng không phải là không thể phá, thậm chí là tương đối yếu ớt.
- Người khác chỉ nói Trương gia ta được thánh ân cuồn cuộn, hiển hách nhất thời, lại không biết là cha vì đẩy mạnh triều chính mới, mở ra cục diện Đại Minh trung hưng, bảo vệ trăm năm khí vận Hoa Hạ, trong lòng thực là, thực là...
Trương Cư Chính trầm ngâm hồi lâu, thở dài ra một hơi, thốt ra tám chữ:
- Nơm nớp lo sợ, như trên băng mỏng.
Ba huynh muội Trương gia ngơ ngác nhìn nhau, một mặt không thể không tin lời của phụ thân, một mặt lại cảm thấy khó lòng tin được: ở tướng phủ Giang Lăng, du lịch ở Giang Nam, khắp nơi chỉ cảm thấy phụ thân uy thế hiển hách, quan dân vạn phần kính ngưỡng, ai biết lại gian nan như vậy?
Tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc của các con, Trương Cư Chính cũng có ý mượn cơ hội phát tiết tâm sự trong lòng, liền cười vẽ một vòng tròn trên mặt đất:
- Đây là người đọc sách trên đời này, vi phụ lại vẽ một vòng ở bên trong, đây chính là quan văn bên ngoài triều. Các con biết bây giờ hàn môn sĩ tử thi đậu Tiến Sĩ đã không tới hai thành, tám thành chiếm đa số toàn là con em quan thân phú thương.
-Triều chính mới của phụ thân có hai điểm đo đạc ruộng đất, truy thu thuế, để hạ thấp gánh nặng thuế đất thuế ruộng cho dân chúng, thanh tra đất đai mà quan thân giấu diếm, đây chính là đối nghịch với hương thân khắp cả thiên hạ.
- Mà Nhất Điều Tiên Pháp đổi chinh thu thuế bằng lương thực vải vóc thành chinh thu bạc, mặc dù truy thu được phần hao tổn, nhưng địa phương cũng không thể tùy ý làm khó dễ dân chúng như trước nữa, hành động này chính là đối nghịch với lại viên nha môn.
- Khảo Thành Pháp khảo hạch thành tích toàn năm của quan viên, từ giáng chức cho đến cách chức đám tham quan, hôn quan, đây cũng là đối nghịch với đám quan văn ngu ngốc đầy bụng Tứ Thư Ngũ Kinh, nhưng làm trăm việc lại không có việc nào thành.
Mỗi lần Trương Cư Chính nói tới một thành phần đối nghịch, lại vẽ tách ra một mảnh bên trong vòng tròn giống như ta cắt bánh bông lan. Vẽ đến sau cùng vốn là vòng tròn chỉ còn lại ba mảnh, cuối cùng chỉ còn lại lưa thưa không có mấy. Số sau cùng chính là thân tín mà Trương Cư Chính tự tay cất nhắc cùng với quan viên tham gia triều chính mới, bởi vì thực hành triều chính mới mà nhận được ích lợi.
Ra sức đẩy mạnh triều chính mới, quyết liệt với tập đoàn có lợi ích cố hữu, trên thực tế Trương Cư Chính đã đứng về phía đối lập với phần lớn quan văn xuất thân khoa cử.
Nhìn vòng tròn trên mặt đất cuối cùng bị cắt hết còn lại không có mấy, huynh đệ Trương gia tuôn mồ hôi trán như nước.
Trương Tử Huyên chớp mắt một cái, cũng nhặt lên một cành cây, vẽ bên ngoài vòng tròn kia một hình vuông, một hình tam giác, một hình ngũ giác, sau đó nhìn phụ thân.
Trương Cư Chính tán thưởng gật đầu một cái, hiểu ý nữ nhi: Trương Tử Huyên còn đang cố gắng thuyết phục mình về chuyện xử trí Vương Bản Cố. Ba hình vẽ kia đại biểu cho Từ Thánh Lý Thái Hậu tín nhiệm có thừa đối với mình, đệ tử Vạn Lịch Hoàng đế cùng với đồng minh Ty Lễ Giám Phùng Bảo. Có ba vị này ủng hộ, chỉ là thế lực cựu quan văn phản đối cũng không đủ để dao động triều chính mới, cũng không cần phải tiếp nhận Vương Bản Cố đầu dựa vào.
Trầm ngâm hồi lâu, khóe miệng Trương Cư Chính giật giật, lộ vẻ miễn cưỡng cười cười:
- Nội các sinh hoa sen trắng, Hàn Lâm viện có song bạch yến, đoạn thời gian trước ta đưa tới cho Hoàng đế chơi đùa, Phùng Bảo phái người tới nói ‘Hoàng đế còn tấm bé, không nên dùng những thứ kỳ kỳ quái quái này khiến cho Hoàng đế ham chơi’... Ôi, quá khứ Phùng Bảo không dám nói với cha như vậy…
Trương Cư Chính vì triều chính mới tất nhiên đắc tội quan văn, cho nên lão không thể không ỷ lại vào Lý Thái Hậu cùng Ty Lễ Giám Phùng Bảo. Trong năm năm Vạn Lịch đầu, Trương Cư Chính tuyệt đối chiếm cứ địa vị chủ đạo trong quan hệ đồng minh, nhưng theo thời gian dời đổi, Phùng Bảo cũng từ từ hiển lộ ra dã tâm.
Thân là Thủ Phụ đế sư, Trương Cư Chính nhất định phải mượn lực nội đình áp chế phái phản đối cải cách trong quan văn. Nhưng bản thân lão lại là lãnh tụ quan văn ngoài triều, Thủ Phụ nội các, nhất định phải phòng ngừa lực lượng hoạn quan nội đình nhân cơ hội bành trướng phát triển, nếu không tương lai xuất hiện hoạn quan vượt quyền như Vương Chấn, Lưu Cẩn, triều chính mới nhất định vạn kiếp bất phục.
Mà thanh lưu ngôn quan giống như chó điên chính là lợi khí dùng để cân bằng với hoạn quan, bởi vì thanh lưu cùng hoạn quan cừu địch nhau giống như chó với mèo, gặp nhau luôn cắn xé lẫn nhau.
Phù… huynh đệ Trương gia thở ra một hơi thật dài, đến đây đã bị phụ thân thuyết phục hoàn toàn.
Nhìn tóc bạc hai bên Thái Dương và trán đầy nếp nhăn của phụ thân, lần đầu tiên trong đời Trương Tử Huyên lãnh hội sâu sắc ý nghĩa của bốn chữ ‘gian nan từng bước’.
Bây giờ vấn đề nàng suy tính chính là, làm thế nào mới có thể thuyết phục Tần Lâm?
- Bên Kim thị, đã giải oan cho Uông Trực, lại cho phép nàng khai Hàng Châu cảng thông thương, hẳn nàng nhận biết đại thể, tương lai tự nhiên còn có nhiều lợi ích. Về phần Tần Lâm, lão phu đích thân viết cho hắn một phong thơ, ngoài ra bộ chiếu của Binh bộ không tiện đường, các con cũng mang tới cho hắn!
Trương Cư Chính nhìn dáng vẻ lo được lo mất của nữ nhi, đã nhìn ra mấy phần đầu mối, cười vang nói:
- Vi phụ sẽ điều hắn đến kinh sư làm đường thượng quan Cẩm Y Vệ, để tiện bề khảo sát vị thanh niên tài tuấn này.
Chớ nói Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ, cho dù là Chỉ Huy Đồng Tri, Chỉ Huy Sứ cũng sẽ không được đương triều Thủ Phụ tự mình tới khảo sát. Có lẽ chỉ có Tả Đô Đốc Thái Tử Thái Phó Lưu Thủ Hữu chưởng Cẩm Y Vệ có tư cách này, cho nên khảo sát trong miệng Trương Cư Chính tất nhiên có một hàm nghĩa khác.
Hai huynh đệ Trương gia đều cao hứng thay muội muội, chỉ có bản thân Trương Tử Huyên vẫn khẽ cau mày liễu như trước: tên Tần Lâm kia ngoài tròn trong vuông (ngoài mềm trong cứng), thật ra là tính tình như một với phụ thân, há có thể dễ dàng thuyết phục?
Quả nhiên hiện tại mang thư trở lại Nam Kinh gặp mặt, Tần Lâm cũng không vì phong thư do đích thân đế sư Thủ Phụ viết mà cảm thấy quá sợ vì được yêu, lại càng không hề thấy trát bổ nhiệm Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ, hiệp chưởng Nam Trấn Phủ Ty mừng rỡ như điên, mà trước tiên đã phát hiện chỗ thiếu sót trong chuyện xử trí Vương Bản Cố.
Huynh muội Trương gia nhìn nhau, mặt lộ vẻ lúng túng, hồi lâu Trương Tử Huyên mới đi tới một bước, nhìn vào ánh mắt của Tần Lâm, gằn từng chữ nói:
- Tần huynh nói cho tiểu muội biết, là báo thù tuyết hận thay mười vạn oan hồn đã chết quan trọng, hay là đẩy mạnh triều chính mới, để cho dân chúng thiên hạ còn sống được giảm thuế má, khiến cho ác bá hương thân không thể giấu giếm ruộng đất, triều đình gia tăng thu nhập, Thích soái biên luyện lính mới có bạc dư thừa, thiên hạ đại trị, mở ra thịnh thế Đại Minh trung hưng quan trọng hơn?
Sắc mặt của Tần Lâm vẫn không chút dao động, lần đầu tiên đối mặt Trương Tử Huyên hắn tỏ ra nghiêm túc như vậy:
- Không đúng. Thứ nhất, triều chính mới của lệnh tôn có mấy chỗ thiếu sót, cũng không thể đạt tới trình độ lý tưởng như nàng nói. Thứ hai, nếu không giết gian nịnh tư thông giặc Oa, oan khiên khó giải. Nếu vì thực hiện một mục tiêu thoạt nhìn rất đẹp mà phải bỏ qua đại nghĩa, điên đảo thị phi, mục tiêu này thường thường là hư vọng, con đường đi về phía nó cũng là sai lầm.
Huynh muội Trương gia quả thật không tin, trong lòng bọn họ triều chính mới của phụ thân chính là lương sách mở ra vạn thế thái bình, làm sao lại khó có thể thực hiện?
- Xin Tần huynh hãy xem lại phong thư gia phụ viết, chúng ta thông gia thế hảo, tựa hồ không cần đối chọi gay gắt với nhau như vậy.
Trương Mậu Tu liên tục không ngừng đưa mắt ra hiệu cho Tần Lâm, nhấn mạnh bốn chữ ‘thông gia thế hảo’, còn lặng lẽ ra dấu cho tiểu muội từ phía sau.
Quan vị Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ, hiệp chưởng Nam Trấn Phủ Ty hiển hách, cơ hội nghênh hôn nữ nhi độc nhất của Trương Cư Chính, trên đời này có ai có thể cự tuyệt đây?
Gương mặt trắng trẻo như ngọc của Trương Tử Huyên lập tức trở nên đỏ bừng, thu ba yêu kiều nhìn Tần Lâm, hô hấp cũng biến thành dồn dập. Nàng vô cùng hy vọng Tần Lâm có thể thỏa hiệp.
Tần Lâm chợt nhoẻn miệng cười, trong lúc huynh muội Trương gia thở phào nhẹ nhõm, hắn lại lắc đầu một cái:
- Lệnh tôn có Đại Đạo của lệnh tôn, tại hạ cũng có tiểu đạo của mình, đây gọi là đạo bất đồng thì không thể cùng mưu. Cho nên hảo ý của Thủ Phụ Đại nhân tại hạ xin tâm lãnh, thư và bộ chiếu này cũng chỉ có thể xin thứ cho kẻ bất tài.
Hắn nắm tay của Trương Tử Huyên lên, đặt thư Trương Cư Chính đích thân viết cùng bộ chiếu thăng quan vào trong tay nàng.
Ngây người sợ run hồi lâu, cố nén chua xót, Trương Tử Huyên cáo từ rời đi, trong khoảnh khắc nàng xoay người, hai hàng lệ châu đã lăn dài trên má.
Trương Mậu Tu hung hăng trợn mắt nhìn Tần Lâm một cái, bước nhanh đuổi theo.
Trương Kính Tu lắc đầu thở dài, trước khi rời đi cực kỳ bội phục vái chào Tần Lâm tới đất:
- Tâm cảnh Tần thế huynh quả thật vững như Thái Sơn bàn thạch, không thể dao động!
Sau khi huynh muội Trương gia rời đi, tất cả mọi người trong phủ Tần Lâm lòng mang thấp thỏm vây lại, ai cũng toát mồ hôi lạnh thay cho hắn.
Lúc hai đứa con trai Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương tiên sinh rời đi, Trương Kính Tu buồn bã ra mặt, Trương Mậu Tu đỏ mặt tía tai. Mà mắt vị thiên kim tướng phủ tựa như thiên tiên kia sưng mọng lên, mặt trắng như ngọc treo nước mắt, dáng vẻ tan nát cõi lòng lại cố nhẫn nhịn, quả thật là hết sức đáng thương.
Rốt cục Tần Lâm đã làm chuyện gì khiến cho ba vị Trương gia tức tối như vậy, đắc tội với Thủ Phụ đế sư, có thể đối mặt trả thù đáng sợ hay không?
Mọi người bàn tán xôn xao, khống chế âm lượng nói chuyện trong bầu không khí nặng nề, trầm trầm.
Chợt Lục mập vỗ đùi, ngũ quan trên mặt mập chen chúc lại thành một đống, kêu trời liên tiếp:
- Tần Đại ca của ta ôi, huynh quả thật là tham sắc. Người ta là thiên kim tiểu thư chưa xuất các, vì sao huynh lại ra tay tàn độc bẻ hoa như vậy? Lần này người ta đánh tới cửa, chúng ta phải làm sao?
Tất cả mọi người sợ ngây người, nhìn dáng vẻ Trương Tử Huyên lúc rời đi thương tâm rơi lệ, cách nói của Lục Viễn Chí có khả năng cực cao.
- Mẹ của ta ôi, Tần trưởng quan cũng thật lợi hại, ngay cả thiên kim tướng phủ cũng dám...
Ngưu Đại Lực cũng hít sâu một hơi khí lạnh, che miệng rộng.
Tần Lâm từ thư phòng đi ra, nghe thấy tên mập và Ngưu Đại Lực đang bàn tán, sắc mặt hắn vốn đã khó coi lần này trở nên dở khóc dở cười, trừng mắt:
- Nói nhăng gì đó, chớ phá hoại danh tiết người ta. Mới vừa rồi bất quá chỉ là tranh cãi ngoài miệng, cũng không có chuyện gì lớn. Ừm, nghe đâu thánh chỉ đã ra khỏi kinh sư. Lục mập, Ngưu Đại Lực, Từ tiên sinh lưu lại thương nghị, còn lại tất cả giải tán đi!
Mọi người nửa tin nửa ngờ, bất quá Tần Lâm đã nói như vậy, tất cả bèn giải tán.
Tần Lâm bảo Ngưu Đại Lực đi một chuyến, gọi Quyền Chính Ngân ở khách điếm bên cạnh và Hàn Phi Liêm trấn giữ sở chữ Canh cùng tới.
Đám người đến đông đủ ngồi vào sảnh, Tần Lâm phất tay để cho nha hoàn bưng trà rót nước rời đi, sau đó nói thẳng vào vấn đề:
- Mới vừa rồi ba vị Trương gia tới đây, mang đến cho bản quan bộ chiếu Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ cùng ủy trát hiệp chưởng Nam Trấn Phủ Ty...
Lục mập giống như quả bóng nảy lên trên ghế, tươi cười hớn hở nói:
- Hay quá, Tần ca, huynh giải quyết Trương tiểu thư rồi sao?
Tần Lâm ngây người hồi lâu, tức giận trợn mắt nhìn tên mập một cái, nhàn nhạt nói:
- Ta đã trả lại bộ chiếu và trát.
Mọi người nghi hoặc không hiểu, chỉ có khóe miệng Từ Văn Trường giật giật, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi.
Tần Lâm nói sơ chuyện này một lượt:
- Trương Thủ Phụ muốn cho Vương Bản Cố ra công khuyển mã, phất cờ hô hào cho triều chính mới của lão. Mà bản quan cho là quyền mưu thủ đoạn chỉ có thể được như ý trong lúc nhất thời, chỉ có minh chính pháp kỷ, trừng trước răn sau mới có thể chỉnh trị thói đời lòng người, khiến cho đám chuột nhắt sợ hãi, chân chính bảo vệ cho triều chính mới cùng giang sơn Đại Minh xã tắc Hoa Hạ.
Mọi người trợn to hai mắt, tất cả đồng thanh nói:
- Cho nên trưởng quan ngài...
Tần Lâm khẽ mỉm cười:
- Ta nói cho ba vị Trương gia, bản quan cùng Thủ Phụ Trương tiên sinh đạo bất đồng không thể cùng mưu.
Hay cho câu đạo bất đồng không thể cùng mưu. Trong thiên hạ này có được mấy người dám nói những lời này với Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính.
Lục mập hít mạnh một hơi, lại thở ra một hơi thật dài, giọng điệu trở nên đứng đắn chưa từng có từ trước tới nay:
- Tần ca, huynh quả thật ngu hết chỗ nói... Nhưng đệ thật bội phục huynh! Cho dù là cách chức điều tra, không làm quan nữa, đệ trở về y quán làm tiểu học đồ, đi theo huynh phá đại án, ra biển khơi đấu tiểu quỷ tử, không thẹn với lương tâm, đời này cũng đáng!
Quan hệ đồng minh với Chưởng Ấn thái giám Phù Bảo Ty Lễ Giám có thể giúp cho phiếu của lão có thể thông qua thủ tục ‘phê hồng’ (phê chuẩn bút son) không hề trở ngại, cuối cùng biến thành chỉ ý triều đình, do các ngành quán triệt thi hành.
Trương Cư Chính cũng không phải là độc đoán chuyên quyền uy chấn thiên hạ giống như các đời quyền thần trước, mà là lấy quyền mưu thủ đoạn đặc thù, mở ra một con đường toàn đèn xanh giữa các quan ải chế độ triều Minh. Thế nhưng chỉ cần bất cứ cửa ải nào trong đó, bất kể Vạn Lịch Đế, Lý Thái Hậu hay là Phùng Bảo bật đèn đỏ với lão, con đường biến quân chỉ của Thủ Phụ trở thành thánh chỉ của Hoàng đế sẽ lập tức bị ngăn chặn.
Cho nên ở một mức độ nào đó, trước khi Hoàng đế trưởng thành, trên thực tế Trương Cư Chính hành sử quyền lực Hoàng đế, cũng mượn đó đẩy mạnh cải cách triều chính mới. Nhưng mặt khác, quyền lực của lão cũng không phải là không thể phá, thậm chí là tương đối yếu ớt.
- Người khác chỉ nói Trương gia ta được thánh ân cuồn cuộn, hiển hách nhất thời, lại không biết là cha vì đẩy mạnh triều chính mới, mở ra cục diện Đại Minh trung hưng, bảo vệ trăm năm khí vận Hoa Hạ, trong lòng thực là, thực là...
Trương Cư Chính trầm ngâm hồi lâu, thở dài ra một hơi, thốt ra tám chữ:
- Nơm nớp lo sợ, như trên băng mỏng.
Ba huynh muội Trương gia ngơ ngác nhìn nhau, một mặt không thể không tin lời của phụ thân, một mặt lại cảm thấy khó lòng tin được: ở tướng phủ Giang Lăng, du lịch ở Giang Nam, khắp nơi chỉ cảm thấy phụ thân uy thế hiển hách, quan dân vạn phần kính ngưỡng, ai biết lại gian nan như vậy?
Tựa hồ nhìn thấu nghi hoặc của các con, Trương Cư Chính cũng có ý mượn cơ hội phát tiết tâm sự trong lòng, liền cười vẽ một vòng tròn trên mặt đất:
- Đây là người đọc sách trên đời này, vi phụ lại vẽ một vòng ở bên trong, đây chính là quan văn bên ngoài triều. Các con biết bây giờ hàn môn sĩ tử thi đậu Tiến Sĩ đã không tới hai thành, tám thành chiếm đa số toàn là con em quan thân phú thương.
-Triều chính mới của phụ thân có hai điểm đo đạc ruộng đất, truy thu thuế, để hạ thấp gánh nặng thuế đất thuế ruộng cho dân chúng, thanh tra đất đai mà quan thân giấu diếm, đây chính là đối nghịch với hương thân khắp cả thiên hạ.
- Mà Nhất Điều Tiên Pháp đổi chinh thu thuế bằng lương thực vải vóc thành chinh thu bạc, mặc dù truy thu được phần hao tổn, nhưng địa phương cũng không thể tùy ý làm khó dễ dân chúng như trước nữa, hành động này chính là đối nghịch với lại viên nha môn.
- Khảo Thành Pháp khảo hạch thành tích toàn năm của quan viên, từ giáng chức cho đến cách chức đám tham quan, hôn quan, đây cũng là đối nghịch với đám quan văn ngu ngốc đầy bụng Tứ Thư Ngũ Kinh, nhưng làm trăm việc lại không có việc nào thành.
Mỗi lần Trương Cư Chính nói tới một thành phần đối nghịch, lại vẽ tách ra một mảnh bên trong vòng tròn giống như ta cắt bánh bông lan. Vẽ đến sau cùng vốn là vòng tròn chỉ còn lại ba mảnh, cuối cùng chỉ còn lại lưa thưa không có mấy. Số sau cùng chính là thân tín mà Trương Cư Chính tự tay cất nhắc cùng với quan viên tham gia triều chính mới, bởi vì thực hành triều chính mới mà nhận được ích lợi.
Ra sức đẩy mạnh triều chính mới, quyết liệt với tập đoàn có lợi ích cố hữu, trên thực tế Trương Cư Chính đã đứng về phía đối lập với phần lớn quan văn xuất thân khoa cử.
Nhìn vòng tròn trên mặt đất cuối cùng bị cắt hết còn lại không có mấy, huynh đệ Trương gia tuôn mồ hôi trán như nước.
Trương Tử Huyên chớp mắt một cái, cũng nhặt lên một cành cây, vẽ bên ngoài vòng tròn kia một hình vuông, một hình tam giác, một hình ngũ giác, sau đó nhìn phụ thân.
Trương Cư Chính tán thưởng gật đầu một cái, hiểu ý nữ nhi: Trương Tử Huyên còn đang cố gắng thuyết phục mình về chuyện xử trí Vương Bản Cố. Ba hình vẽ kia đại biểu cho Từ Thánh Lý Thái Hậu tín nhiệm có thừa đối với mình, đệ tử Vạn Lịch Hoàng đế cùng với đồng minh Ty Lễ Giám Phùng Bảo. Có ba vị này ủng hộ, chỉ là thế lực cựu quan văn phản đối cũng không đủ để dao động triều chính mới, cũng không cần phải tiếp nhận Vương Bản Cố đầu dựa vào.
Trầm ngâm hồi lâu, khóe miệng Trương Cư Chính giật giật, lộ vẻ miễn cưỡng cười cười:
- Nội các sinh hoa sen trắng, Hàn Lâm viện có song bạch yến, đoạn thời gian trước ta đưa tới cho Hoàng đế chơi đùa, Phùng Bảo phái người tới nói ‘Hoàng đế còn tấm bé, không nên dùng những thứ kỳ kỳ quái quái này khiến cho Hoàng đế ham chơi’... Ôi, quá khứ Phùng Bảo không dám nói với cha như vậy…
Trương Cư Chính vì triều chính mới tất nhiên đắc tội quan văn, cho nên lão không thể không ỷ lại vào Lý Thái Hậu cùng Ty Lễ Giám Phùng Bảo. Trong năm năm Vạn Lịch đầu, Trương Cư Chính tuyệt đối chiếm cứ địa vị chủ đạo trong quan hệ đồng minh, nhưng theo thời gian dời đổi, Phùng Bảo cũng từ từ hiển lộ ra dã tâm.
Thân là Thủ Phụ đế sư, Trương Cư Chính nhất định phải mượn lực nội đình áp chế phái phản đối cải cách trong quan văn. Nhưng bản thân lão lại là lãnh tụ quan văn ngoài triều, Thủ Phụ nội các, nhất định phải phòng ngừa lực lượng hoạn quan nội đình nhân cơ hội bành trướng phát triển, nếu không tương lai xuất hiện hoạn quan vượt quyền như Vương Chấn, Lưu Cẩn, triều chính mới nhất định vạn kiếp bất phục.
Mà thanh lưu ngôn quan giống như chó điên chính là lợi khí dùng để cân bằng với hoạn quan, bởi vì thanh lưu cùng hoạn quan cừu địch nhau giống như chó với mèo, gặp nhau luôn cắn xé lẫn nhau.
Phù… huynh đệ Trương gia thở ra một hơi thật dài, đến đây đã bị phụ thân thuyết phục hoàn toàn.
Nhìn tóc bạc hai bên Thái Dương và trán đầy nếp nhăn của phụ thân, lần đầu tiên trong đời Trương Tử Huyên lãnh hội sâu sắc ý nghĩa của bốn chữ ‘gian nan từng bước’.
Bây giờ vấn đề nàng suy tính chính là, làm thế nào mới có thể thuyết phục Tần Lâm?
- Bên Kim thị, đã giải oan cho Uông Trực, lại cho phép nàng khai Hàng Châu cảng thông thương, hẳn nàng nhận biết đại thể, tương lai tự nhiên còn có nhiều lợi ích. Về phần Tần Lâm, lão phu đích thân viết cho hắn một phong thơ, ngoài ra bộ chiếu của Binh bộ không tiện đường, các con cũng mang tới cho hắn!
Trương Cư Chính nhìn dáng vẻ lo được lo mất của nữ nhi, đã nhìn ra mấy phần đầu mối, cười vang nói:
- Vi phụ sẽ điều hắn đến kinh sư làm đường thượng quan Cẩm Y Vệ, để tiện bề khảo sát vị thanh niên tài tuấn này.
Chớ nói Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ, cho dù là Chỉ Huy Đồng Tri, Chỉ Huy Sứ cũng sẽ không được đương triều Thủ Phụ tự mình tới khảo sát. Có lẽ chỉ có Tả Đô Đốc Thái Tử Thái Phó Lưu Thủ Hữu chưởng Cẩm Y Vệ có tư cách này, cho nên khảo sát trong miệng Trương Cư Chính tất nhiên có một hàm nghĩa khác.
Hai huynh đệ Trương gia đều cao hứng thay muội muội, chỉ có bản thân Trương Tử Huyên vẫn khẽ cau mày liễu như trước: tên Tần Lâm kia ngoài tròn trong vuông (ngoài mềm trong cứng), thật ra là tính tình như một với phụ thân, há có thể dễ dàng thuyết phục?
Quả nhiên hiện tại mang thư trở lại Nam Kinh gặp mặt, Tần Lâm cũng không vì phong thư do đích thân đế sư Thủ Phụ viết mà cảm thấy quá sợ vì được yêu, lại càng không hề thấy trát bổ nhiệm Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ, hiệp chưởng Nam Trấn Phủ Ty mừng rỡ như điên, mà trước tiên đã phát hiện chỗ thiếu sót trong chuyện xử trí Vương Bản Cố.
Huynh muội Trương gia nhìn nhau, mặt lộ vẻ lúng túng, hồi lâu Trương Tử Huyên mới đi tới một bước, nhìn vào ánh mắt của Tần Lâm, gằn từng chữ nói:
- Tần huynh nói cho tiểu muội biết, là báo thù tuyết hận thay mười vạn oan hồn đã chết quan trọng, hay là đẩy mạnh triều chính mới, để cho dân chúng thiên hạ còn sống được giảm thuế má, khiến cho ác bá hương thân không thể giấu giếm ruộng đất, triều đình gia tăng thu nhập, Thích soái biên luyện lính mới có bạc dư thừa, thiên hạ đại trị, mở ra thịnh thế Đại Minh trung hưng quan trọng hơn?
Sắc mặt của Tần Lâm vẫn không chút dao động, lần đầu tiên đối mặt Trương Tử Huyên hắn tỏ ra nghiêm túc như vậy:
- Không đúng. Thứ nhất, triều chính mới của lệnh tôn có mấy chỗ thiếu sót, cũng không thể đạt tới trình độ lý tưởng như nàng nói. Thứ hai, nếu không giết gian nịnh tư thông giặc Oa, oan khiên khó giải. Nếu vì thực hiện một mục tiêu thoạt nhìn rất đẹp mà phải bỏ qua đại nghĩa, điên đảo thị phi, mục tiêu này thường thường là hư vọng, con đường đi về phía nó cũng là sai lầm.
Huynh muội Trương gia quả thật không tin, trong lòng bọn họ triều chính mới của phụ thân chính là lương sách mở ra vạn thế thái bình, làm sao lại khó có thể thực hiện?
- Xin Tần huynh hãy xem lại phong thư gia phụ viết, chúng ta thông gia thế hảo, tựa hồ không cần đối chọi gay gắt với nhau như vậy.
Trương Mậu Tu liên tục không ngừng đưa mắt ra hiệu cho Tần Lâm, nhấn mạnh bốn chữ ‘thông gia thế hảo’, còn lặng lẽ ra dấu cho tiểu muội từ phía sau.
Quan vị Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ, hiệp chưởng Nam Trấn Phủ Ty hiển hách, cơ hội nghênh hôn nữ nhi độc nhất của Trương Cư Chính, trên đời này có ai có thể cự tuyệt đây?
Gương mặt trắng trẻo như ngọc của Trương Tử Huyên lập tức trở nên đỏ bừng, thu ba yêu kiều nhìn Tần Lâm, hô hấp cũng biến thành dồn dập. Nàng vô cùng hy vọng Tần Lâm có thể thỏa hiệp.
Tần Lâm chợt nhoẻn miệng cười, trong lúc huynh muội Trương gia thở phào nhẹ nhõm, hắn lại lắc đầu một cái:
- Lệnh tôn có Đại Đạo của lệnh tôn, tại hạ cũng có tiểu đạo của mình, đây gọi là đạo bất đồng thì không thể cùng mưu. Cho nên hảo ý của Thủ Phụ Đại nhân tại hạ xin tâm lãnh, thư và bộ chiếu này cũng chỉ có thể xin thứ cho kẻ bất tài.
Hắn nắm tay của Trương Tử Huyên lên, đặt thư Trương Cư Chính đích thân viết cùng bộ chiếu thăng quan vào trong tay nàng.
Ngây người sợ run hồi lâu, cố nén chua xót, Trương Tử Huyên cáo từ rời đi, trong khoảnh khắc nàng xoay người, hai hàng lệ châu đã lăn dài trên má.
Trương Mậu Tu hung hăng trợn mắt nhìn Tần Lâm một cái, bước nhanh đuổi theo.
Trương Kính Tu lắc đầu thở dài, trước khi rời đi cực kỳ bội phục vái chào Tần Lâm tới đất:
- Tâm cảnh Tần thế huynh quả thật vững như Thái Sơn bàn thạch, không thể dao động!
Sau khi huynh muội Trương gia rời đi, tất cả mọi người trong phủ Tần Lâm lòng mang thấp thỏm vây lại, ai cũng toát mồ hôi lạnh thay cho hắn.
Lúc hai đứa con trai Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương tiên sinh rời đi, Trương Kính Tu buồn bã ra mặt, Trương Mậu Tu đỏ mặt tía tai. Mà mắt vị thiên kim tướng phủ tựa như thiên tiên kia sưng mọng lên, mặt trắng như ngọc treo nước mắt, dáng vẻ tan nát cõi lòng lại cố nhẫn nhịn, quả thật là hết sức đáng thương.
Rốt cục Tần Lâm đã làm chuyện gì khiến cho ba vị Trương gia tức tối như vậy, đắc tội với Thủ Phụ đế sư, có thể đối mặt trả thù đáng sợ hay không?
Mọi người bàn tán xôn xao, khống chế âm lượng nói chuyện trong bầu không khí nặng nề, trầm trầm.
Chợt Lục mập vỗ đùi, ngũ quan trên mặt mập chen chúc lại thành một đống, kêu trời liên tiếp:
- Tần Đại ca của ta ôi, huynh quả thật là tham sắc. Người ta là thiên kim tiểu thư chưa xuất các, vì sao huynh lại ra tay tàn độc bẻ hoa như vậy? Lần này người ta đánh tới cửa, chúng ta phải làm sao?
Tất cả mọi người sợ ngây người, nhìn dáng vẻ Trương Tử Huyên lúc rời đi thương tâm rơi lệ, cách nói của Lục Viễn Chí có khả năng cực cao.
- Mẹ của ta ôi, Tần trưởng quan cũng thật lợi hại, ngay cả thiên kim tướng phủ cũng dám...
Ngưu Đại Lực cũng hít sâu một hơi khí lạnh, che miệng rộng.
Tần Lâm từ thư phòng đi ra, nghe thấy tên mập và Ngưu Đại Lực đang bàn tán, sắc mặt hắn vốn đã khó coi lần này trở nên dở khóc dở cười, trừng mắt:
- Nói nhăng gì đó, chớ phá hoại danh tiết người ta. Mới vừa rồi bất quá chỉ là tranh cãi ngoài miệng, cũng không có chuyện gì lớn. Ừm, nghe đâu thánh chỉ đã ra khỏi kinh sư. Lục mập, Ngưu Đại Lực, Từ tiên sinh lưu lại thương nghị, còn lại tất cả giải tán đi!
Mọi người nửa tin nửa ngờ, bất quá Tần Lâm đã nói như vậy, tất cả bèn giải tán.
Tần Lâm bảo Ngưu Đại Lực đi một chuyến, gọi Quyền Chính Ngân ở khách điếm bên cạnh và Hàn Phi Liêm trấn giữ sở chữ Canh cùng tới.
Đám người đến đông đủ ngồi vào sảnh, Tần Lâm phất tay để cho nha hoàn bưng trà rót nước rời đi, sau đó nói thẳng vào vấn đề:
- Mới vừa rồi ba vị Trương gia tới đây, mang đến cho bản quan bộ chiếu Chỉ Huy Thiêm Sự Cẩm Y Vệ cùng ủy trát hiệp chưởng Nam Trấn Phủ Ty...
Lục mập giống như quả bóng nảy lên trên ghế, tươi cười hớn hở nói:
- Hay quá, Tần ca, huynh giải quyết Trương tiểu thư rồi sao?
Tần Lâm ngây người hồi lâu, tức giận trợn mắt nhìn tên mập một cái, nhàn nhạt nói:
- Ta đã trả lại bộ chiếu và trát.
Mọi người nghi hoặc không hiểu, chỉ có khóe miệng Từ Văn Trường giật giật, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi.
Tần Lâm nói sơ chuyện này một lượt:
- Trương Thủ Phụ muốn cho Vương Bản Cố ra công khuyển mã, phất cờ hô hào cho triều chính mới của lão. Mà bản quan cho là quyền mưu thủ đoạn chỉ có thể được như ý trong lúc nhất thời, chỉ có minh chính pháp kỷ, trừng trước răn sau mới có thể chỉnh trị thói đời lòng người, khiến cho đám chuột nhắt sợ hãi, chân chính bảo vệ cho triều chính mới cùng giang sơn Đại Minh xã tắc Hoa Hạ.
Mọi người trợn to hai mắt, tất cả đồng thanh nói:
- Cho nên trưởng quan ngài...
Tần Lâm khẽ mỉm cười:
- Ta nói cho ba vị Trương gia, bản quan cùng Thủ Phụ Trương tiên sinh đạo bất đồng không thể cùng mưu.
Hay cho câu đạo bất đồng không thể cùng mưu. Trong thiên hạ này có được mấy người dám nói những lời này với Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính.
Lục mập hít mạnh một hơi, lại thở ra một hơi thật dài, giọng điệu trở nên đứng đắn chưa từng có từ trước tới nay:
- Tần ca, huynh quả thật ngu hết chỗ nói... Nhưng đệ thật bội phục huynh! Cho dù là cách chức điều tra, không làm quan nữa, đệ trở về y quán làm tiểu học đồ, đi theo huynh phá đại án, ra biển khơi đấu tiểu quỷ tử, không thẹn với lương tâm, đời này cũng đáng!
/1145
|