- Thì ra là ả, khó trách khó trách…
Cách đó không xa trên Bình Hải lâu, một vị hán tử trung niên vóc người khôi ngô, dung mạo rất là hào hùng, thở dài gật đầu một cái.
Một hán tử râu chuột gầy gò bên cạnh nghe vậy bĩu môi khinh thường:
- Đại ca quá lo lắng, Kim Anh Cơ ỷ vào mấy phần sắc đẹp múa may trong quan trường Hàng Châu, cũng chỉ là công phu bề ngoài, trong quan trường vẫn tin Đại ca nhiều hơn.
Thì ra vị Đại ca này chính là đại hải thương Trần Bạch Sa tung hoành vùng duyên hải Chiết Giang sau khi Uông Trực mất, hán tử râu chuột bên cạnh là Nhị đương gia Triệu Hải Mã. Hai người bọn họ mượn thế lực quan phủ từ từ quật khởi, chèn ép ngư dân cùng tiểu thương nhân vùng duyên hải, ỷ vào thực lực cưỡng mua ép bán. Trong thời gian ngắn liền quật khởi trở thành người đại diện đạt quan hiển quý Hàng Châu buôn lậu, ở trong ngoài vịnh Hàng Châu nói một không hai.
Nhưng triều đình chiêu an Ngũ Phong hải thương, phong Kim Anh Cơ là nữ Thổ Ty, chuyện này làm bọn họ sinh ra cảm giác nguy cơ nghiêm trọng.
Quả nhiên sau Phúc Kiến Nguyệt Cảng, Hàng Châu cũng mở ra hải cấm, Kim Anh Cơ liền từ hải ngoại trở về, mười chiếc cự hạm chở đầy hàng hóa hai đại dương Đông Tây đủ các màu sắc. Trước đây không lâu dỡ hàng ở bến thuyền Hàng Châu, thanh thế thật kinh người: chiết phiến Nhật Bản, đồ sơn mài, đao Đông Dương, đồ sứ Cao Ly, đông châu, nhân sâm, ngân đĩnh Tây Dương, bảo thạch Ba Tư, nhung thảm Ấn Độ, cái gì cần đều có.
Kim Anh Cơ là Thổ Ty mới quy thuận, được thiên tử tín nhiệm, mượn ngọn gió Đông này bèn đi bái phỏng khắp xung quanh. Nếu không phải dự yến với quan viên phủ thành Hàng Châu, vậy cũng xướng họa thơ văn với tài tử giai nhân Chiết Giang. Nàng lại tinh thông cầm kỳ thi họa, trong lúc nhất thời Hàng Châu không biết bao nhiêu tài tử cả già lẫn trẻ ngã dưới gấu quần, bị sắc đẹp của nàng làm cho hồn phi phách tán.
- Hừ, chỉ dựa vào nhan sắc cũng muốn phá hỏng cục diện làm ăn mấy chục vạn lượng bạc của chúng ta sao?
Triệu Hải Mã phun xuống lầu một cái, tức giận thốt ra hai chữ:
- Nằm mơ!
Trần Bạch Sa lại lắc đầu một cái, nheo mắt lại quan sát Kim Anh Cơ nơi xa:
- Ả chỉ dựa vào nhan sắc ư? Hừ hừ, vậy ngươi xem ả quá đơn giản rồi…
Đúng lý ra một nữ tử làm nghề hải thương, lại là trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp tất nhiên phong lưu thành tánh, thế nhưng cám treo để heo nhịn đói. Đối với bất kỳ ai Kim Anh Cơ cũng nở nụ cười hết sức đáng yêu, nhưng nếu muốn tiếp cận, nàng lại từ chối người ngoài ngàn dặm.
Trần Bạch Sa tung hoành trên biển hơn mười năm, sóng to gió lớn cỡ nào cũng đã từng trải qua, anh hùng hảo hán bậc nào cũng từng gặp qua. Trực giác nói cho y biết, Kim Anh Cơ Kim trưởng quan này cũng không phải đơn giản như ngoài mặt, đây gọi là kẻ thiện không tới người tới bất thiện, nếu không có bản lãnh, ai dám lên Lương Sơn?!
Ai cho rằng Ngũ Phong thuyền chủ đạp sóng đạo hải, hiệu lệnh ba mươi sáu đảo chỉ là nhân vật lấy sắc dụ người, kẻ đó chính là kẻ ngốc không hơn không kém.
Có lẽ xinh đẹp quyến rũ chỉ là biểu tượng của nàng, trong xương tủy cũng là một mỹ nữ xà kịch độc!
Trần Bạch Sa liếm liếm đôi môi bị gió biển thổi làm khô, do dự ra lệnh:
- Lão Triệu, nói với các huynh đệ một tiếng, những ngày này thu liễm lại một chút, chớ có ép bức đám ngư dân nghèo khổ kia quá mức, lúc ép bán ép mua với thương khách ngoại địa tới, ăn uống cũng đừng để quá mức khó coi. Ngoài ra đút lót cho Lý Bố Chính cùng Ngô Tri Phủ một lần đi.
Đại ca cần gì cẩn thận quá mức như vậy? Triệu Hải Mã cảm thấy Trần Bạch Sa có vẻ lo lắng quá mức, nhưng cuối cùng không cưỡng được, hậm hực gật đầu một cái.
Đang buồn bực, Triệu Hải Mã đột nhiên chỉ dưới đình, cười hắc hắc vô cùng gian xảo:
- Đại ca xem kìa, Lý công tử tới, e rằng bà nương kia sẽ phải bêu xấu trước mặt mọi người, ha ha…
Chỗ mà Triệu Hải Mã chỉ có một công tử trẻ tuổi ra vẻ dương dương đắc ý đang di chuyển trong đám đông. Có tám tên tay sai để ngực trần mở đường cho y, đẩy dân chúng đang xem thủy triều ngã trái ngã phải, thỉnh thoảng còn cười đểu cáng, nhân cơ hội sờ loạn trên người đại cô nương tiểu tức phụ, đưa tới từng tràng tiếng thét chói tai.
Mọi người giận mà không dám nói gì, bởi vì trước người công tử trẻ tuổi còn có bốn tên ác phó áo xanh nón nhỏ, trong đó hai người dắt chó dữ giương nanh múa vuốt, hai người khác cầm đèn lồng quan hàm trên có năm chữ to ‘Bố Chính Sứ Chiết Giang’ hết sức bắt mắt.
Vị này chính là Lý công tử tiếng xấu vang dậy bên trong Hàng Châu thành, Đại thiếu gia của Bố Chính Sứ, ai dám chọc tới y?
Một tên ác phó cầm đèn lồng khum tay che trán, nhìn lên đình xem triều, sau đó xoay lại khom người nói:
- Công tử gia, quả nhiên Kim tiểu thư đang ở trên đình, chúng ta tới thật vừa đúng lúc!
Kim Anh Cơ đang trên đình xa xa nhìn thấy cảnh tượng Lý công tử hoành hành bá đạo, nhất thời khẽ cau mày liễu, mười ngón tay thon nhẹ đỡ trán, vừa cảm thấy chán ghét lại vừa đầu đầu nhức óc.
Ngày đó Kim Anh Cơ dẫn dắt đại đội nhân mã Ngũ Phong hải thương chạy tới Di Châu Kê Lung cảng. Nơi đó năm năm trước vốn là cảng tránh gió của đại hải thương đại hải khấu Lâm Phượng cát cứ xưng vương, tiến công đảo Luzon. Bởi vì bộ hạ tiếp nhận chiêu an, Lâm Phượng tung tích không rõ, Kê Lung cảng dần dần suy bại, chỉ có một ít người Hán di dân khai hoang và một ít tiểu hải thương, hải tặc thỉnh thoảng đến chỗ này nghỉ chân.
Thật may là bến thuyền, phòng ốc, kho hàng… năm đó Lâm Phượng xây dựng vẫn còn bảo tồn căn bản hoàn hảo, sau khi đại đội nhân mã Ngũ Phong hải thương đến lập tức ra tay tu sửa, nhờ vậy cũng tiết kiệm rất nhiều chuyện.
Những người Hán di dân cùng tiểu hải thương ở nơi này kể từ khi Lâm Phượng rơi đài, Kê Lung suy bại, cuộc sống trở nên hết sức kham khổ. Hiện tại thấy đại giá Ngũ Phong thuyền chủ uy chấn ba mươi sáu đảo thân tới, lập tức vui mừng đầu dựa vào.
Di Châu có nhiều người hóa ngoại, xung quanh Kê Lung cảng cũng có mấy tộc quần Bình Bộ tộc. So sánh với đồng bào của họ ở vùng núi tính khí nóng nảy, tính tình những người này tương đối ôn hòa hơn, vả lại từ rất sớm đã bị người Hán di dân ở Kê Lung cảng ảnh hưởng, hoặc nhiều hoặc ít có chút Hán hóa, tuyệt không phải man di ngoan cố hung tàn.
Nhìn thấy cự hạm che trời Ngũ Phong hải thương tới, người Bình Bộ chung quanh Kê Lung cảng bị dọa sợ đến không nhẹ, rất nhanh liền phái sứ giả tới liên lạc. Đến khi nghe nói đại đội nhân mã cũng không phải tới tấn công bọn họ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vô cùng vui vẻ mang thịt nai, khoai lang, cá khô… tới để đổi vàng bạc vải vóc, đồ kim khí của Ngũ Phong hải thương, ngược lại cũng tạm thời giải quyết vấn đề tiếp liệu cho Ngũ Phong hải thương.
Kim Anh Cơ vừa được triều đình sắc phong làm nữ Thổ Ty Doanh Châu Trưởng Quan Ty chính lục phẩm, có quyền thống trị hợp pháp, khai phủ xây nha ở Kê Lung không cần nói. Lại phái hải thương thoải mái đi Nguyệt Cảng mua lương thực tiếp liệu, chiêu mộ lưu dân vùng duyên hải Phúc Kiến đi Kê Lung khai khẩn, bỏ ra ngàn vàng mời đủ các loại thợ thuyền, đây toàn là những chuyện nên làm.
Cách đó không xa trên Bình Hải lâu, một vị hán tử trung niên vóc người khôi ngô, dung mạo rất là hào hùng, thở dài gật đầu một cái.
Một hán tử râu chuột gầy gò bên cạnh nghe vậy bĩu môi khinh thường:
- Đại ca quá lo lắng, Kim Anh Cơ ỷ vào mấy phần sắc đẹp múa may trong quan trường Hàng Châu, cũng chỉ là công phu bề ngoài, trong quan trường vẫn tin Đại ca nhiều hơn.
Thì ra vị Đại ca này chính là đại hải thương Trần Bạch Sa tung hoành vùng duyên hải Chiết Giang sau khi Uông Trực mất, hán tử râu chuột bên cạnh là Nhị đương gia Triệu Hải Mã. Hai người bọn họ mượn thế lực quan phủ từ từ quật khởi, chèn ép ngư dân cùng tiểu thương nhân vùng duyên hải, ỷ vào thực lực cưỡng mua ép bán. Trong thời gian ngắn liền quật khởi trở thành người đại diện đạt quan hiển quý Hàng Châu buôn lậu, ở trong ngoài vịnh Hàng Châu nói một không hai.
Nhưng triều đình chiêu an Ngũ Phong hải thương, phong Kim Anh Cơ là nữ Thổ Ty, chuyện này làm bọn họ sinh ra cảm giác nguy cơ nghiêm trọng.
Quả nhiên sau Phúc Kiến Nguyệt Cảng, Hàng Châu cũng mở ra hải cấm, Kim Anh Cơ liền từ hải ngoại trở về, mười chiếc cự hạm chở đầy hàng hóa hai đại dương Đông Tây đủ các màu sắc. Trước đây không lâu dỡ hàng ở bến thuyền Hàng Châu, thanh thế thật kinh người: chiết phiến Nhật Bản, đồ sơn mài, đao Đông Dương, đồ sứ Cao Ly, đông châu, nhân sâm, ngân đĩnh Tây Dương, bảo thạch Ba Tư, nhung thảm Ấn Độ, cái gì cần đều có.
Kim Anh Cơ là Thổ Ty mới quy thuận, được thiên tử tín nhiệm, mượn ngọn gió Đông này bèn đi bái phỏng khắp xung quanh. Nếu không phải dự yến với quan viên phủ thành Hàng Châu, vậy cũng xướng họa thơ văn với tài tử giai nhân Chiết Giang. Nàng lại tinh thông cầm kỳ thi họa, trong lúc nhất thời Hàng Châu không biết bao nhiêu tài tử cả già lẫn trẻ ngã dưới gấu quần, bị sắc đẹp của nàng làm cho hồn phi phách tán.
- Hừ, chỉ dựa vào nhan sắc cũng muốn phá hỏng cục diện làm ăn mấy chục vạn lượng bạc của chúng ta sao?
Triệu Hải Mã phun xuống lầu một cái, tức giận thốt ra hai chữ:
- Nằm mơ!
Trần Bạch Sa lại lắc đầu một cái, nheo mắt lại quan sát Kim Anh Cơ nơi xa:
- Ả chỉ dựa vào nhan sắc ư? Hừ hừ, vậy ngươi xem ả quá đơn giản rồi…
Đúng lý ra một nữ tử làm nghề hải thương, lại là trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp tất nhiên phong lưu thành tánh, thế nhưng cám treo để heo nhịn đói. Đối với bất kỳ ai Kim Anh Cơ cũng nở nụ cười hết sức đáng yêu, nhưng nếu muốn tiếp cận, nàng lại từ chối người ngoài ngàn dặm.
Trần Bạch Sa tung hoành trên biển hơn mười năm, sóng to gió lớn cỡ nào cũng đã từng trải qua, anh hùng hảo hán bậc nào cũng từng gặp qua. Trực giác nói cho y biết, Kim Anh Cơ Kim trưởng quan này cũng không phải đơn giản như ngoài mặt, đây gọi là kẻ thiện không tới người tới bất thiện, nếu không có bản lãnh, ai dám lên Lương Sơn?!
Ai cho rằng Ngũ Phong thuyền chủ đạp sóng đạo hải, hiệu lệnh ba mươi sáu đảo chỉ là nhân vật lấy sắc dụ người, kẻ đó chính là kẻ ngốc không hơn không kém.
Có lẽ xinh đẹp quyến rũ chỉ là biểu tượng của nàng, trong xương tủy cũng là một mỹ nữ xà kịch độc!
Trần Bạch Sa liếm liếm đôi môi bị gió biển thổi làm khô, do dự ra lệnh:
- Lão Triệu, nói với các huynh đệ một tiếng, những ngày này thu liễm lại một chút, chớ có ép bức đám ngư dân nghèo khổ kia quá mức, lúc ép bán ép mua với thương khách ngoại địa tới, ăn uống cũng đừng để quá mức khó coi. Ngoài ra đút lót cho Lý Bố Chính cùng Ngô Tri Phủ một lần đi.
Đại ca cần gì cẩn thận quá mức như vậy? Triệu Hải Mã cảm thấy Trần Bạch Sa có vẻ lo lắng quá mức, nhưng cuối cùng không cưỡng được, hậm hực gật đầu một cái.
Đang buồn bực, Triệu Hải Mã đột nhiên chỉ dưới đình, cười hắc hắc vô cùng gian xảo:
- Đại ca xem kìa, Lý công tử tới, e rằng bà nương kia sẽ phải bêu xấu trước mặt mọi người, ha ha…
Chỗ mà Triệu Hải Mã chỉ có một công tử trẻ tuổi ra vẻ dương dương đắc ý đang di chuyển trong đám đông. Có tám tên tay sai để ngực trần mở đường cho y, đẩy dân chúng đang xem thủy triều ngã trái ngã phải, thỉnh thoảng còn cười đểu cáng, nhân cơ hội sờ loạn trên người đại cô nương tiểu tức phụ, đưa tới từng tràng tiếng thét chói tai.
Mọi người giận mà không dám nói gì, bởi vì trước người công tử trẻ tuổi còn có bốn tên ác phó áo xanh nón nhỏ, trong đó hai người dắt chó dữ giương nanh múa vuốt, hai người khác cầm đèn lồng quan hàm trên có năm chữ to ‘Bố Chính Sứ Chiết Giang’ hết sức bắt mắt.
Vị này chính là Lý công tử tiếng xấu vang dậy bên trong Hàng Châu thành, Đại thiếu gia của Bố Chính Sứ, ai dám chọc tới y?
Một tên ác phó cầm đèn lồng khum tay che trán, nhìn lên đình xem triều, sau đó xoay lại khom người nói:
- Công tử gia, quả nhiên Kim tiểu thư đang ở trên đình, chúng ta tới thật vừa đúng lúc!
Kim Anh Cơ đang trên đình xa xa nhìn thấy cảnh tượng Lý công tử hoành hành bá đạo, nhất thời khẽ cau mày liễu, mười ngón tay thon nhẹ đỡ trán, vừa cảm thấy chán ghét lại vừa đầu đầu nhức óc.
Ngày đó Kim Anh Cơ dẫn dắt đại đội nhân mã Ngũ Phong hải thương chạy tới Di Châu Kê Lung cảng. Nơi đó năm năm trước vốn là cảng tránh gió của đại hải thương đại hải khấu Lâm Phượng cát cứ xưng vương, tiến công đảo Luzon. Bởi vì bộ hạ tiếp nhận chiêu an, Lâm Phượng tung tích không rõ, Kê Lung cảng dần dần suy bại, chỉ có một ít người Hán di dân khai hoang và một ít tiểu hải thương, hải tặc thỉnh thoảng đến chỗ này nghỉ chân.
Thật may là bến thuyền, phòng ốc, kho hàng… năm đó Lâm Phượng xây dựng vẫn còn bảo tồn căn bản hoàn hảo, sau khi đại đội nhân mã Ngũ Phong hải thương đến lập tức ra tay tu sửa, nhờ vậy cũng tiết kiệm rất nhiều chuyện.
Những người Hán di dân cùng tiểu hải thương ở nơi này kể từ khi Lâm Phượng rơi đài, Kê Lung suy bại, cuộc sống trở nên hết sức kham khổ. Hiện tại thấy đại giá Ngũ Phong thuyền chủ uy chấn ba mươi sáu đảo thân tới, lập tức vui mừng đầu dựa vào.
Di Châu có nhiều người hóa ngoại, xung quanh Kê Lung cảng cũng có mấy tộc quần Bình Bộ tộc. So sánh với đồng bào của họ ở vùng núi tính khí nóng nảy, tính tình những người này tương đối ôn hòa hơn, vả lại từ rất sớm đã bị người Hán di dân ở Kê Lung cảng ảnh hưởng, hoặc nhiều hoặc ít có chút Hán hóa, tuyệt không phải man di ngoan cố hung tàn.
Nhìn thấy cự hạm che trời Ngũ Phong hải thương tới, người Bình Bộ chung quanh Kê Lung cảng bị dọa sợ đến không nhẹ, rất nhanh liền phái sứ giả tới liên lạc. Đến khi nghe nói đại đội nhân mã cũng không phải tới tấn công bọn họ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vô cùng vui vẻ mang thịt nai, khoai lang, cá khô… tới để đổi vàng bạc vải vóc, đồ kim khí của Ngũ Phong hải thương, ngược lại cũng tạm thời giải quyết vấn đề tiếp liệu cho Ngũ Phong hải thương.
Kim Anh Cơ vừa được triều đình sắc phong làm nữ Thổ Ty Doanh Châu Trưởng Quan Ty chính lục phẩm, có quyền thống trị hợp pháp, khai phủ xây nha ở Kê Lung không cần nói. Lại phái hải thương thoải mái đi Nguyệt Cảng mua lương thực tiếp liệu, chiêu mộ lưu dân vùng duyên hải Phúc Kiến đi Kê Lung khai khẩn, bỏ ra ngàn vàng mời đủ các loại thợ thuyền, đây toàn là những chuyện nên làm.
/1145
|