Tối hôm qua, Trương Hoành Trương công công phụng ý chỉ Thái hậu truyền đòi Bắc Trấn Phủ Ty Tần Lâm, không phải là cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu, chuyện này thật sự khiến cho y khó chịu vô cùng. Chẳng lẽ hiện tại phải nói thật ra trước mặt mọi người, làm như vậy chẳng phải là tự tát vào mặt mình sao?
Bất đắc dĩ, Lưu Thủ Hữu không thể làm gì khác hơn là ấm a ấm ớ, tìm đủ chuyện ngụy trang nói cho qua, không để cho mọi người tại trường phát hiện ra mình cũng không biết gì.
Đa số đường thượng quan cẩm y là nhân vật tinh ranh, nhìn thần sắc Lưu Đô Đốc lập tức đoán được mấy phần, chẳng những đám thân tín không gạn hỏi nữa, ngược lại còn che chở giúp chủ nhân.
Nhưng trong đám huân quý vũ thần cũng có mấy tên nhờ vào tập ấm mà leo lên, trời sinh tính tình thẳng thắn thô lỗ, thấy Lưu Thủ Hữu nói chuyện không thật còn tưởng rằng y cố ý che che giấu giấu, không nhịn được lớn tiếng nói:
- Lưu Đô Đốc nói như vậy không có chút nghĩa khí nào cả. Ai mà không biết ngài là Đô Đốc Đại lão gia chưởng Cẩm Y Vệ, trong kinh sư trừ Phùng Đốc Công ra, chỉ có ngài là tin tức linh thông, vươn tay rất dài. Rốt cục đêm qua có chuyện gì, lão Lưu ngài nói thẳng đi, cần gì giở trò dông dài trước mặt đám người tính tình ngay thẳng như chúng ta?
- Thôi bỏ đi…
Một vị Bá gia mặc đồ trắng vỗ vỗ đồng liêu, cười lạnh nói:
- Lưu Đô Đốc phụng mật lệnh triều đình phá án, chuyện này vô cùng cơ mật, làm sao có thể tiết lộ cho những người không có nhiệm vụ như chúng ta? Giải tán giải tán, tất cả giải tán đi, còn đứng đây nghe, nói không chừng người ta còn tưởng là chúng ta manh tâm khó lường.
Đây quả thật là vạch áo cho người xem lưng, Lưu Thủ Hữu vô cùng lúng túng. Nếu còn nói vòng vo nữa ắt sẽ chọc cho các vị đồng liêu sinh lòng bất mãn, nhưng nếu nói thật là mình không biết gì, quả thật không còn mặt mũi nào…
Đúng lúc này Tần Lâm từ đàng xa đi tới, chỉ thấy đầu tóc hắn rối tung, ô sa không cánh đội lệch, Phi Ngư phục trên người nhăn nhó nhàu nát, dáng vẻ sa sút tinh thần.
Công tác bảo mật của Phùng Bảo coi như rất khá, chuyện đêm qua ngay cả Lưu Thủ Hữu cũng không biết quá tường tận. Y nhìn thấy dáng vẻ Tần Lâm như vậy còn tưởng rằng hắn không phá án được, lập tức lộ vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác.
- Tần tướng quân tới thật sớm...
Lưu Thủ Hữu âm dương quái khí chào hỏi:
- Chậm chốc lát nữa hẳn là đến giờ cơm trưa rồi…
Tần Lâm gật đầu một cái, đáp lại bằng một nụ cười ngây thơ vô hại:
- Đúng vậy, bản quan mới vừa thức dậy rời giường, chuẩn bị đi ra Đông An môn ăn bánh bao điểm tâm, nhân tiện tản bộ một chút.
Chúng Công Hầu Bá Đô Đốc vừa nghe lời này thiếu chút nữa sặc sụa, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn còn có thể ngủ thẳng đến trưa, quả thật tác phong cũng hết sức bất cần đời.
Hơn nữa Thiên gia uy nghiêm, người nào không có chuyện gì lại dám tản bộ trong hoàng thành. Nhìn phương hướng Tần Lâm tới rõ ràng là từ Thừa Thiên môn tiến vào, đi Đông An môn thì phải từ Nam sang Đông xuyên qua toàn bộ hoàng thành. Chỉ vì đi ăn bánh bao, cho dù là có lệnh bài xuyên cung cũng đâu cần lớn lối như vậy?
Lưu Thủ Hữu á khẩu nghẹn lời, sắc mặt hết sức buồn bực, một lúc lâu sau vung tay áo lên, lạnh giọng nói:
- Hừ, Tần tướng quân không chờ bên ngoài ngọ môn, lát nữa trong cung truyền đòi, bản Đô Đốc cũng không chờ ngươi.
- Không sao cả, Lưu Đô Đốc cứ đi vào trước là được, dù sao ta đoán chừng chưa tới giờ Ngọ, trong cung sẽ không truyền đòi ngoại thần.
Tần Lâm tràn đầy tự tin nói.
Ai tin ngươi được? Lưu Thủ Hữu cười lạnh một tiếng, bất kể thế nào cũng không tin.
- Nếu Tần muội phu nói như vậy, ngu huynh sẽ đi ăn bánh bao với đệ…
Từ Văn Bích đột nhiên đi tới, cười híp mắt sờ sờ bụng:
- Thức dậy quá sớm, mới giờ này đã sôi ruột kêu òng ọc, ha ha…
Bàn về bản lãnh xem sắc đoán ý, loại lão hồ ly như Từ Văn Bích tuyệt đối là nhất đẳng, lão đã nhìn ra vài phần manh mối, không phải là ủng hộ Tần Lâm đơn thuần chỉ vì thân thích.
Đứng sóng vai cùng Từ Văn Bích, Tần Lâm nhìn lướt qua đám đường thượng quan cẩm y:
- Chư vị đồng liêu, có còn ai đi ăn bánh bao với chúng ta hay không?
- Cửa hàng bánh bao bên ngoài Đông Hoa môn là do sư phó điểm tâm của Quang Lộc Tự trước đây mở, rất ngon…
Từ Văn Bích lại nói bổ sung.
Không biết vì sao chúng đường thượng quan cẩm y vốn vẫn đi theo sau lưng Lưu Thủ Hữu lại tỏ ra do dự, có vài người muốn động nhưng lại trông trước trông sau.
Quảng trường ngọ môn và dãy triều phòng hai bên tụ tập tất cả quan viên lớn nhỏ của kinh sư có quyền tham triều, cảnh tượng này hấp dẫn lực chú ý mọi người rất nhanh. Không biết bao nhiêu người dựng đứng lỗ tai, không biết bao nhiêu người dùng dư quang khóe mắt nhìn sang bên này.
Lưu Thủ Hữu lập tức giật mình kinh hãi, nếu như bên mình lòng quân dao động, có mấy người thật sự đi theo Tần Lâm, như vậy uy phong của y trước mặt văn võ bá quan coi như mất sạch. Đổi lại là bất cứ người nào cũng phải cẩn thận suy nghĩ một chút: rốt cục Lưu Thủ Hữu còn có thể nắm Cẩm Y Vệ trong tay hay không?
Vì tình thế cấp bách, Lưu Thủ Hữu cũng không kịp quản rất nhiều, thấy Tần Lâm ăn mặc xốc xếch dơ dáy bèn mượn đó phát huy, mang dáng vẻ thượng quan ra khiển trách:
- Tần tướng quân, ngươi ngủ tới trưa mới rời giường, có thời gian rảnh rỗi đi ăn bánh bao nhưng không sửa sang lại nghi dung, thất lễ trước điện chính là tội khi quân. Ngươi xem lại mình xem có ra hình ra dáng gì… đầu không gội, đội mũ lệch, y phục cũng lôi thôi lếch thếch, ngang hông đeo một sợi… ặc, cửu, long, ngọc, đái?
Lưu Thủ Hữu cơ hồ gằn từng chữ nói ra bốn chữ cuối cùng, ánh mắt mở to hết cỡ.
Lúc đầu y phục Tần Lâm lôi thôi lếch thếch rũ xuống, che ngọc đái hơn phân nửa, mọi người cũng không chú ý, vào lúc này Lưu Thủ Hữu vạch trần, mới nhất tề phát ra một tiếng thét kinh hãi: cửu long ngọc đái kia chính là Vạn Lịch Hoàng đế bình thời thắt ở ngang hông, vì sao chạy sang thắt lưng Tần Lâm?
- Ngươi nói ngọc đái này ư?
Dường như Tần Lâm mới vừa nhớ ra, nhấc nhấc ngọc đái càng thêm chói mắt. Ngọc đái này do tơ vàng dệt thành hào quang rực rỡ, trên khảm dương chi bạch ngọc trắng muốt bóng loáng, phản chiếu ánh mặt trời trong mùa Đông càng thêm sáng loáng.
Trong lòng cười lạnh một tiếng, Tần Lâm sờ sờ mũi, lúc này mới từ từ nói:
- Đương nhiên là bệ hạ ban cho ta rồi, Thái hậu nương nương, Trương Thủ Phụ cùng Phùng Đốc Công đều ở đây, không tin ngươi có thể đi hỏi bọn họ!
Cửu long ngọc đái là do bệ hạ ban cho Tần Lâm ngay trước mặt Lý Thái hậu, Phùng Bảo cùng Trương Cư Chính. Tin tức này giống như tạc đạn nặng ký đột nhiên ném ra, nổ cho tất cả mọi người cảm thấy đầu óc choáng váng.
Quả thật lão Chu gia Đại Minh vương triều rất thích ban thưởng chút tiểu ân tiểu huệ cho đám thần tử của mình, tỷ như tỏi, củ cải, cà rốt, thịt dê… để tỏ lòng vinh sủng.
Bất đắc dĩ, Lưu Thủ Hữu không thể làm gì khác hơn là ấm a ấm ớ, tìm đủ chuyện ngụy trang nói cho qua, không để cho mọi người tại trường phát hiện ra mình cũng không biết gì.
Đa số đường thượng quan cẩm y là nhân vật tinh ranh, nhìn thần sắc Lưu Đô Đốc lập tức đoán được mấy phần, chẳng những đám thân tín không gạn hỏi nữa, ngược lại còn che chở giúp chủ nhân.
Nhưng trong đám huân quý vũ thần cũng có mấy tên nhờ vào tập ấm mà leo lên, trời sinh tính tình thẳng thắn thô lỗ, thấy Lưu Thủ Hữu nói chuyện không thật còn tưởng rằng y cố ý che che giấu giấu, không nhịn được lớn tiếng nói:
- Lưu Đô Đốc nói như vậy không có chút nghĩa khí nào cả. Ai mà không biết ngài là Đô Đốc Đại lão gia chưởng Cẩm Y Vệ, trong kinh sư trừ Phùng Đốc Công ra, chỉ có ngài là tin tức linh thông, vươn tay rất dài. Rốt cục đêm qua có chuyện gì, lão Lưu ngài nói thẳng đi, cần gì giở trò dông dài trước mặt đám người tính tình ngay thẳng như chúng ta?
- Thôi bỏ đi…
Một vị Bá gia mặc đồ trắng vỗ vỗ đồng liêu, cười lạnh nói:
- Lưu Đô Đốc phụng mật lệnh triều đình phá án, chuyện này vô cùng cơ mật, làm sao có thể tiết lộ cho những người không có nhiệm vụ như chúng ta? Giải tán giải tán, tất cả giải tán đi, còn đứng đây nghe, nói không chừng người ta còn tưởng là chúng ta manh tâm khó lường.
Đây quả thật là vạch áo cho người xem lưng, Lưu Thủ Hữu vô cùng lúng túng. Nếu còn nói vòng vo nữa ắt sẽ chọc cho các vị đồng liêu sinh lòng bất mãn, nhưng nếu nói thật là mình không biết gì, quả thật không còn mặt mũi nào…
Đúng lúc này Tần Lâm từ đàng xa đi tới, chỉ thấy đầu tóc hắn rối tung, ô sa không cánh đội lệch, Phi Ngư phục trên người nhăn nhó nhàu nát, dáng vẻ sa sút tinh thần.
Công tác bảo mật của Phùng Bảo coi như rất khá, chuyện đêm qua ngay cả Lưu Thủ Hữu cũng không biết quá tường tận. Y nhìn thấy dáng vẻ Tần Lâm như vậy còn tưởng rằng hắn không phá án được, lập tức lộ vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác.
- Tần tướng quân tới thật sớm...
Lưu Thủ Hữu âm dương quái khí chào hỏi:
- Chậm chốc lát nữa hẳn là đến giờ cơm trưa rồi…
Tần Lâm gật đầu một cái, đáp lại bằng một nụ cười ngây thơ vô hại:
- Đúng vậy, bản quan mới vừa thức dậy rời giường, chuẩn bị đi ra Đông An môn ăn bánh bao điểm tâm, nhân tiện tản bộ một chút.
Chúng Công Hầu Bá Đô Đốc vừa nghe lời này thiếu chút nữa sặc sụa, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn còn có thể ngủ thẳng đến trưa, quả thật tác phong cũng hết sức bất cần đời.
Hơn nữa Thiên gia uy nghiêm, người nào không có chuyện gì lại dám tản bộ trong hoàng thành. Nhìn phương hướng Tần Lâm tới rõ ràng là từ Thừa Thiên môn tiến vào, đi Đông An môn thì phải từ Nam sang Đông xuyên qua toàn bộ hoàng thành. Chỉ vì đi ăn bánh bao, cho dù là có lệnh bài xuyên cung cũng đâu cần lớn lối như vậy?
Lưu Thủ Hữu á khẩu nghẹn lời, sắc mặt hết sức buồn bực, một lúc lâu sau vung tay áo lên, lạnh giọng nói:
- Hừ, Tần tướng quân không chờ bên ngoài ngọ môn, lát nữa trong cung truyền đòi, bản Đô Đốc cũng không chờ ngươi.
- Không sao cả, Lưu Đô Đốc cứ đi vào trước là được, dù sao ta đoán chừng chưa tới giờ Ngọ, trong cung sẽ không truyền đòi ngoại thần.
Tần Lâm tràn đầy tự tin nói.
Ai tin ngươi được? Lưu Thủ Hữu cười lạnh một tiếng, bất kể thế nào cũng không tin.
- Nếu Tần muội phu nói như vậy, ngu huynh sẽ đi ăn bánh bao với đệ…
Từ Văn Bích đột nhiên đi tới, cười híp mắt sờ sờ bụng:
- Thức dậy quá sớm, mới giờ này đã sôi ruột kêu òng ọc, ha ha…
Bàn về bản lãnh xem sắc đoán ý, loại lão hồ ly như Từ Văn Bích tuyệt đối là nhất đẳng, lão đã nhìn ra vài phần manh mối, không phải là ủng hộ Tần Lâm đơn thuần chỉ vì thân thích.
Đứng sóng vai cùng Từ Văn Bích, Tần Lâm nhìn lướt qua đám đường thượng quan cẩm y:
- Chư vị đồng liêu, có còn ai đi ăn bánh bao với chúng ta hay không?
- Cửa hàng bánh bao bên ngoài Đông Hoa môn là do sư phó điểm tâm của Quang Lộc Tự trước đây mở, rất ngon…
Từ Văn Bích lại nói bổ sung.
Không biết vì sao chúng đường thượng quan cẩm y vốn vẫn đi theo sau lưng Lưu Thủ Hữu lại tỏ ra do dự, có vài người muốn động nhưng lại trông trước trông sau.
Quảng trường ngọ môn và dãy triều phòng hai bên tụ tập tất cả quan viên lớn nhỏ của kinh sư có quyền tham triều, cảnh tượng này hấp dẫn lực chú ý mọi người rất nhanh. Không biết bao nhiêu người dựng đứng lỗ tai, không biết bao nhiêu người dùng dư quang khóe mắt nhìn sang bên này.
Lưu Thủ Hữu lập tức giật mình kinh hãi, nếu như bên mình lòng quân dao động, có mấy người thật sự đi theo Tần Lâm, như vậy uy phong của y trước mặt văn võ bá quan coi như mất sạch. Đổi lại là bất cứ người nào cũng phải cẩn thận suy nghĩ một chút: rốt cục Lưu Thủ Hữu còn có thể nắm Cẩm Y Vệ trong tay hay không?
Vì tình thế cấp bách, Lưu Thủ Hữu cũng không kịp quản rất nhiều, thấy Tần Lâm ăn mặc xốc xếch dơ dáy bèn mượn đó phát huy, mang dáng vẻ thượng quan ra khiển trách:
- Tần tướng quân, ngươi ngủ tới trưa mới rời giường, có thời gian rảnh rỗi đi ăn bánh bao nhưng không sửa sang lại nghi dung, thất lễ trước điện chính là tội khi quân. Ngươi xem lại mình xem có ra hình ra dáng gì… đầu không gội, đội mũ lệch, y phục cũng lôi thôi lếch thếch, ngang hông đeo một sợi… ặc, cửu, long, ngọc, đái?
Lưu Thủ Hữu cơ hồ gằn từng chữ nói ra bốn chữ cuối cùng, ánh mắt mở to hết cỡ.
Lúc đầu y phục Tần Lâm lôi thôi lếch thếch rũ xuống, che ngọc đái hơn phân nửa, mọi người cũng không chú ý, vào lúc này Lưu Thủ Hữu vạch trần, mới nhất tề phát ra một tiếng thét kinh hãi: cửu long ngọc đái kia chính là Vạn Lịch Hoàng đế bình thời thắt ở ngang hông, vì sao chạy sang thắt lưng Tần Lâm?
- Ngươi nói ngọc đái này ư?
Dường như Tần Lâm mới vừa nhớ ra, nhấc nhấc ngọc đái càng thêm chói mắt. Ngọc đái này do tơ vàng dệt thành hào quang rực rỡ, trên khảm dương chi bạch ngọc trắng muốt bóng loáng, phản chiếu ánh mặt trời trong mùa Đông càng thêm sáng loáng.
Trong lòng cười lạnh một tiếng, Tần Lâm sờ sờ mũi, lúc này mới từ từ nói:
- Đương nhiên là bệ hạ ban cho ta rồi, Thái hậu nương nương, Trương Thủ Phụ cùng Phùng Đốc Công đều ở đây, không tin ngươi có thể đi hỏi bọn họ!
Cửu long ngọc đái là do bệ hạ ban cho Tần Lâm ngay trước mặt Lý Thái hậu, Phùng Bảo cùng Trương Cư Chính. Tin tức này giống như tạc đạn nặng ký đột nhiên ném ra, nổ cho tất cả mọi người cảm thấy đầu óc choáng váng.
Quả thật lão Chu gia Đại Minh vương triều rất thích ban thưởng chút tiểu ân tiểu huệ cho đám thần tử của mình, tỷ như tỏi, củ cải, cà rốt, thịt dê… để tỏ lòng vinh sủng.
/1145
|