Dứt lời, Hoàng Đài Cát bẩm báo với Uy Linh Pháp Vương ngồi trong màn trướng của xe kéo:
- Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ ở trên cao, tà thần Nam man cũng dám tới đây phá rối, rõ ràng là xem thường ngài, để ta đi nói lý với nàng.
Bên trong xe truyền ra một thanh âm uy nghiêm vô cùng:
- Yết đế yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha... Ngã Phật thấy bàng môn tả đạo cũng phải thi triển Sư Tử Hống, Hoàng Đài Cát có lòng hộ pháp vệ đạo, bần tăng hết sức vui mừng.
Đám quý tộc Mông Cổ cùng Lạt Ma nghe được lời nói này lập tức trở nên phấn chấn tinh thần.
Hoàng Đài Cát càng dương dương đắc ý, xốc bụng lên một cái, nắm thật chặt đai lưng, sải bước đi như bay về phía Đại Vận Hà.
Người phương Nam hai bên bờ Đại Vận Hà thấy đám người Mông Cổ, người Tây Tạng hung thần ác sát đi tới, rối rít tránh ra hai bên.
- Tiểu nương tử kia, nàng giở trò quỷ quái gì vậy?
Hoàng Đài Cát quơ tay múa chân, nói với người trên thuyền nước bọt văng tung tóe:
- Rõ ràng hôm nay là ngày Quán Đỉnh Đại Quốc Sư vào kinh, nàng cũng dám mang Thiên Phi nương nương gì đó tới. Hừ, thấy nàng õng ẹo như vậy, tin Thiên Phi cái rắm gì chứ, không bằng theo bản vương tử, chúng ta luyện Hoan Hỷ thiền một chút, ha ha ha…
Đám quý tộc Mông Cổ và Lạt Ma đều cười như điên, tựa như quần ma loạn vũ.
Kim Anh Cơ cau mày, mím môi mà nhìn Tần Lâm.
Tần Lâm tỏ vẻ vân đạm phong khinh, nhất thời làm cho Kim trưởng quan giận đến không nhẹ. Hoàng Đài Cát nói ra những lời này cũng giống như chó sủa, đánh rắm, nhưng vì sao Tần Lâm không…
Ngược lại Quy Bản Vũ Phu, Quyền Chính Ngân lửa giận bốc cao ba trượng, bắt đầu dùng tiếng nước mình thóa mạ Hoàng Đài Cát. Ba bác (tiếng Hàn là khốn kiếp), Ba dát áp lộ… tóm lại không phải là lời tốt lành gì.
Mặc dù bọn Hoàng Đài Cát không hiểu nhưng cũng biết đối phương mắng loạn, bèn dùng tiếng Mông Cổ, Tây Tạng mắng trả liên hồi.
Buồn cười chính là hai bên đều không hiểu lẫn nhau, râu ông nọ cắm cằm bà kia, tất cả dân chúng kinh sư vây quanh xem náo nhiệt, dù sao biết là đang chửi là được.
Thần sắc Kim Anh Cơ ảm đạm, đôi ngọc thủ vò vò vạt áo, hàm răng nhè nhẹ cắn môi, làn thu ba yêu kiều chỉ nhìn một mình Tần Lâm: tiểu oan gia, chẳng lẽ ngươi hận ta như vậy sao? Bất quá chỉ giấu ngươi có vài ngày, hừ, quả thật là không có lương tâm!
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, cũng biết Kim Anh Cơ chỉ giả vờ, muốn ta xuất thủ cũng dễ dàng...
Hai vị đều không đơn giản, trao đổi không biết bao nhiêu ánh mắt đưa tình, dù sao cuối cùng gương mặt Kim Anh Cơ đỏ tới mức sắp nhỏ nước xuống.
Hoàng Đài Cát đang thóa mạ thống khoái, nước bọt tung bay, chợt không biết có chuyện gì xảy ra, sau lưng có một cỗ lực mạnh truyền tới.
Y đang đứng trên bờ Đại Vận Hà thóa mạ sướng miệng, không hề phòng bị sau lưng, nhất thời chân đứng không vững lập tức ngã về phía trước.
Nếu là nơi đất bằng phẳng cũng không nói, đây là bờ Đại Vận Hà, chỉ nghe ùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, Hoàng Đài Cát bất ngờ ngã xuống sông.
Người Mông Cổ biết không bơi lội, hai tay Hoàng Đài Cát quơ quào loạn xạ dưới nước, thân thể dần dần chìm xuống như quả cân, mắt thấy không chịu đựng được nữa.
Đám quý tộc Mông Cổ cùng Tây Tạng Lạt Ma thảy đều sợ ngây người, nhưng người Mông Cổ không biết bơi lội, người Tây Tạng ngay cả xuống sông tắm cũng không được phép, cũng không ai biết thủy tính.
Đương nhiên dân chúng kinh sư không ai thèm cứu y, không ai coi trọng đám Thát Lỗ hung hăng này.
Ngược lại có mấy người phương Nam nhao nhao muốn thử, chuẩn bị nhảy xuống nước cứu người.
Tần Lâm ở gần đó bất thình lình kêu lên kinh ngạc:
- Ôi chao không tốt, người Mông Cổ này mới vừa rồi dùng ô ngôn uế ngữ đắc tội Mụ Tổ nương nương, cho nên mới ngã xuống nước như vậy, e rằng Mụ Tổ muốn thu tính mạng của y.
Những người vốn là muốn xuống nước cứu người nghe vậy lập tức dừng chân lại. Ai ai cũng nghe thấy Hoàng Đài Cát lên tiếng thóa mạ loạn lên, bây giờ Mụ Tổ nương nương muốn thu y, ai dám đi cứu?
Trương Thành, Chu Ứng Trinh nhất thời luống cuống tay chân, nếu như vương tử Mông Cổ bị chết chìm, làm sao ăn nói với triều đình?
Tần Lâm cố ý giả bộ dáng vẻ hết sức khổ sở:
- Không có biện pháp, người mà Mụ Tổ muốn thu, ai mà dám cứu? Trừ phi y thành tâm cầu xin Mụ Tổ tha thứ, nếu không chỉ sợ khó bảo toàn tánh mạng.
Hoàng Đài Cát ra sức giãy dụa, đập cho bọt nước bắn lên tung tóe, chỉ sau chốc lát đã kiệt sức. Dòng nước vẩn đục của Đại Vận Hà rót vào miệng mũi y, khiến cho y cảm thấy váng đầu hoa mắt hô hấp khó khăn, mắt thấy sắp sửa ô hô ai tai một mạng.
Chu Ứng Trinh và Trương Thành ngơ ngác nhìn nhau, nếu như vương tử Thổ Mặc Đặc bộ chết chìm, biết ăn nói thế nào với triều đình? Nếu chỉ huy binh sĩ cứu, ai ai cũng sợ Mụ Tổ giáng tội, cộng thêm lại có Tần Lâm ngăn ở trước mặt, đám binh sĩ cũng vui mừng khỏi mất công cứu.
Thấy tính mạng chủ nhân mình đáng ngại, Bạt Hợp Xích gấp đến độ luống cuống tay chân, bất chấp mình cũng không biết bơi kêu mấy tên võ sĩ Mông Cổ trung thành, chuẩn bị cùng nhau nhảy xuống cứu vớt.
Nước Đại Vận Hà này không sâu, nói không chừng nhiều người nhảy xuống là có thể vớt Hoàng Đài Cát lên được.
Nhưng Tần Lâm Tần trưởng quan có ở chỗ này, không giở trò quỷ quái mới là chuyện lạ.
Tần Lâm đưa mắt ra hiệu cho các huynh đệ, giả bộ kinh hoảng thất thố:
- Ôi chao không tốt, mau cản bọn họ lại, đã không biết bơi lại còn nhảy xuống sẽ khiến cho người chết càng nhiều hơn!
- Không được, không được, các vị lão huynh ngàn vạn lần chớ có nhảy xuống!
Lục Viễn Chí làm bộ xông lên, ôm lấy eo Bạt Hợp Xích.
Đám thân binh Hiệu Úy cũng lập tức ùa lên, ôm lấy tất cả đám võ sĩ Thổ Mặc Đặc bộ chuẩn bị nhảy xuống nước.
Các quý tộc Mông Cổ ngược lại thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng Hoàng Đài Cát là thủ lãnh nhưng bọn họ cũng là quý tộc các bộ, há chịu mạo hiểm tính mạng mình cứu Hoàng Đài Cát như vậy. Tần Lâm và Lục Viễn Chí diễn màn kịch này thật ra cũng chính là bắc thang cho bọn họ hạ đài.
Những người Mông Cổ cùng Tây Tạng này từ trước tới nay không hề biết bơi lội, trời sinh sợ nước, bọn họ cũng không biết nước Đại Vận Hà này sâu hay cạn, không ai dám khinh suất nhảy xuống. Chính là vì suy bụng ta ra bụng người như vậy, bọn họ không ngờ rằng Tần Lâm còn có dụng ý khác.
Không phải vậy sao, Tần trưởng quan của chúng ta nhìn thấy Hoàng Đài Cát ngụp lặn vất vả dưới nước như vậy, làm ra dáng vẻ giả vờ sợ hãi, dường như bối rối không biết nên làm gì, thật ra trong lòng hắn đã sớm vui như mở hội.
Kim Anh Cơ trên mũi thuyền nhìn thấy dáng vẻ xấu xa của Tần Lâm, nhất thời dở khóc dở cười, miệng anh đào nhỏ hơi mở ra, đầu mày cuối mắt ý Xuân dào dạt. Đến khi thấy Tần Lâm nhìn sang mình với vẻ dương dương đắc ý, nàng vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, khẽ cười, hừ, cũng chỉ có ngươi mới dám làm như vậy…
Người hoàn toàn không biết bơi lội ngã xuống nước, bất quá chỉ có thể giãy dụa trong khoảnh khắc mà thôi. Mắt thấy Hoàng Đài Cát bị nước sông bao phủ đỉnh đầu, trên mặt nước vẩn đục xuất hiện một chuỗi bọt nước, thoáng qua đã khôi phục yên tĩnh.
Bạt Hợp Xích nhất thời ngẩn ra, mới đầu nhìn thấy chủ nhân giãy giụa dưới nước vẫn chỉ cảm thấy kinh hoảng mà thôi. Hiện tại nhìn thấy Hoàng Đài Cát hoàn toàn chìm mất, cảm giác lập tức đổi sang tuyệt vọng.
Lục Viễn Chí buông y ra, Bạt Hợp Xích lập tức mềm nhũn thân mình ngã xuống.
- Ôi, đây là quả báo, dám dùng ô ngôn uế ngữ xúc phạm Mụ Tổ, cho nên mới gặp kiếp nạn này…
Tần Lâm lắc lắc đầu than thở.
Tất cả quan thương dân chúng Mân Chiết Lưỡng Quảng đang nghênh đón Mụ Tổ trên Đại Vận Hà ai ai cũng nói người Mông Cổ đắc tội Thiên Phi nương nương, đây không phải là hiện thế báo ứng sao?
Bạt Hợp Xích đột nhiên ngẩn ra, tiếp theo tựa như nổi điên dập đầu về phía tượng ngọc Mụ Tổ trên đầu thuyền Kim Anh Cơ, khóc lóc van xin:
- Cứu mạng, Mụ Tổ nương nương cứu mạng… chúng ta từ thảo nguyên tới, không biết được lão nhân gia ngài thần thông quảng đại, ngôn ngữ có điều xúc phạm, cầu xin ngài tha thứ…
Hiện tại chịu phục rồi sao, sớm một chút chủ nhân của ngươi đã uống nước ít hơn… Tần Lâm cười xấu xa, nhìn Kim Anh Cơ trên thuyền khẽ gật đầu.
Đột nhiên đáy sông vang lên tiếng nước rào rào, dường như có một con cá lớn đang bơi bên dưới, làm bốc lên từng đám bọt nước, nước sông cũng trở nên vẩn đục cực độ.
Mọi người đang kinh nghi bất định, chợt thấy mặt nước có thứ gì nổi lên.
- Hoàng Đài Cát, là Hoàng Đài Cát!
Các quý tộc Mông Cổ la hoảng lên.
Chỉ thấy Hoàng Đài Cát như bị một cỗ lực lượng vô ảnh vô hình nâng lên mặt nước, đưa vào bờ rất nhanh. Tiếng nước rào rào vang lên rất lớn, giống như giữa không trung có một bàn tay vô hình khổng lồ tát cho y một cái, dang tay dang chân bay lên trên bờ.
- Trời ơi, Mụ Tổ hiển thánh!
Tần Lâm há to miệng, trợn tròn cặp mắt, dáng vẻ kinh ngạc vô cùng.
Quan dân bá tánh trên bờ nhìn thấy cảnh tượng này còn ai không tin, lập tức quỳ xuống rào rào một mảng lớn. Cho dù là Chu Ứng Trinh, Trương Thành cũng vội vàng nhìn trời cầu nguyện:
- Thiên Phi nương nương phù hộ cho Đại Minh vạn vạn năm...
Tần Lâm tươi cười rạng rỡ, nhìn trộm xe kéo trên quan đạo, trong lòng cười lạnh không ngừng: lần này uy phong Uy Linh Pháp Vương bị đè xuống một quãng lớn, Mụ Tổ hiển thánh rồi, ngươi có thể hiển thánh không?
Không ngờ rằng màn trướng thêu kim tuyến dán đầy phạm văn kia không gió mà lay, những phạm văn màu vàng chợt lóe sáng hào quang, người trong xe tuyên một tiếng Phật hiệu, một đám mây lành ngũ sắc từ trong xe dâng lên cao.
- Hết thảy pháp hữu vi, như mộng ảo bọt nước... Bát Nhã Ba La Mật!
Tiếng niệm Phật trong xe trầm hùng sang sảng, khí thế bất phàm:
- Chư vị đệ tử, mau tiễn đưa pháp giá Đông Phương Trì Quốc Thiên Vương!
Ôi, thật là lợi hại, tất cả dân chúng trên quan đạo nghênh pháp giá phải trợn mắt há mồm.
Chúng Lạt Ma tăng đều lạy phục đầy đất, ai nấy vui vẻ ra mặt: Thì ra là Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ thỉnh Kim Cương hộ pháp giáng xuống, cứu Hoàng Đài Cát vương tử.
Tần Lâm liếc mắt nhìn nhìn xe kéo, khẽ bĩu môi: thật là vô sỉ, hành động này có vẻ hết sức quen thuộc…
Mặt phấn Kim Anh Cơ ửng đỏ, đôi mắt phủ một lớp hơi nước, nhìn chằm chằm vào xe kéo trên bờ.
Khuấy đục nước sông, lại ném Hoàng Đài Cát lên trên bờ không phải là Mụ Tổ nương nương, cũng không phải Kim Cương hộ pháp.
Quy Bản Vũ Phu cùng mấy người lặn giỏi toàn thân đẫm ướt, lặng lẽ leo lên thuyền từ phía sau.
Hoàng Đài Cát nằm bên bờ, sắc mặt tái nhợt phát xanh, bụng trướng to lên như con cóc ghẻ, hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt hàm răng, hai tay nắm lại thành quyền thật chặt, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Lúc giãy dụa trên mặt sông uống nước cũng có hạn, sau đó là hoàn toàn chìm mất mới vớt lên, mặc dù Quy Bản Vũ Phu cùng đám thợ lặn mò rất nhanh, nhưng tên này cũng uống đầy một bụng nước.
Đám Lạt Ma tăng cùng võ sĩ Mông Cổ đều bó tay hết cách, Bạt Hợp Xích đè lên bụng chủ nhân muốn giúp y phun nước ra, nhưng y không biết cách, loay hoay thế nào làm cho bụng Hoàng Đài Cát trương đầy nước như quả cầu da chạy tới chạy lui, khiến cho dân chúng kinh sư nhìn thấy phải bật cười.
- Nếu như Mụ Tổ hiển thánh đã tha y trở về, tưởng có lẽ là nương nương đã bỏ qua cho y...
Tần Lâm nghiêm trang nói.
Thời này người ta đối xử với nhau vẫn còn hết sức chân thành nhiệt tình, có một số người từ vùng ven biển phía Nam đi tới xốc Hoàng Đài Cát lên, đặt trên đầu gối làm cho y ói nước ra. Lại xoa huyệt Thái Dương, Nhân Trung, bấm hổ khẩu, lại gọi Bạt Hợp Xích xoa nắn toàn thân y.
Như vậy một hồi lâu Hoàng Đài Cát mới chậm rãi mở mắt, ngơ ngác nhìn bốn phía. Lại một lúc lâu sau hồn phách mới trở về, tức tối vô cùng muốn lên tiếng nói, vừa há miệng đã phun ra một búng nước dơ.
- Òa... Mới vừa rồi là người nào... Òa... Đá sau lưng ta một cước... Òa...
Nói được vài chữ, Hoàng Đài Cát lại òa một cái phun ra một hớp nước dơ, toàn thân trên dưới ướt đẫm, giống như một con chó xui xẻo rơi xuống nước.
Còn có thể bị ai đá? Tần Lâm lặng lẽ thu cước về phía sau, sau đó lập tức thi triển thần công thao túng dư luận của hắn:
- Ôi chao, mới vừa rồi Hoàng Đài Cát ngã xuống nước, chẳng lẽ là dưới nước có yêu ma quỷ quái gì đó đã nhập vào người y?
Không phải vậy sao, mới vừa rồi dưới nước xôn xao một trận, nói có yêu quái cũng đúng.
Lục Viễn Chí hội ý, tiếp lời nói:
- Khó trách, khó trách y nói ra những lời này có vẻ khác thường, không biết là yêu quái nào phụ thể…
Tần Lâm gãi gãi đầu:
- Bụng trướng to như chậu nước, nói chuyện phun nước ra òa òa như vậy, có vẻ giống như…
- Con cóc tinh?
Thịt béo trên mặt Lục Viễn Chí run lên, vội vàng nhịn cười.
Bọn Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu trên thuyền nghe bọn họ nói chuyện cố gắng nín cười, nhịn đến đau cả bụng, Kim Anh Cơ xoay người lại, bả vai giật giật liên hồi.
Quan dân bá tánh không biết nội tình tin tám chín phần. Quả thật là như vậy, mới vừa rồi động tĩnh dưới đáy sông lớn như vậy, nếu nói không có yêu quái cũng thật sự khó lòng tin được.
Nếu quả thật là bị yêu quái phụ thể, nên làm cái gì bây giờ, nơi này có thánh tượng Mụ Tổ, lại có pháp giá Pháp Vương, nên thắp hương pho tượng thần nào?
Bạt Hợp Xích còn đang do dự, những quý tộc Mông Cổ khác đều nói mới vừa rồi là Pháp Vương mời Kim Cương hộ pháp hạ phàm, so ra vẫn là Pháp Vương tốt hơn.
Đám võ sĩ Mông Cổ giơ tay lên nhấc chân, khiêng Hoàng Đài Cát chạy về phía Uy Linh Pháp Vương.
- Hừ, qua cầu rút ván, trở mặt không nhận người, quả thật là không ra gì!
Dân chúng đang nghênh đón Mụ Tổ trên Đại Vận Hà vô cùng khinh bỉ những Thát Lỗ này.
Đáng thương Hoàng Đài Cát lo lắng hụt hơi, gấp gáp vô cùng, vừa phun nước ra ngoài vừa ra sức kêu la:
- Òa… Mới vừa rồi thật sự có người đá ta... Òa, tìm hắn cho ta…
Bạt Hợp Xích chưa từng thấy dáng vẻ chủ nhân như vậy, hết sức thật thà trả lời:
- Tiểu chủ nhân, xin ngài bớt nóng nảy, mau mau tìm Uy Linh Pháp Vương làm phép trừ tà, nếu không yêu quái phụ thể lâu, sẽ khó giữ được tánh mạng!
- Ta thật sự không có bị yêu quái phụ thể!
Hoàng Đài Cát chỉ cảm thấy miệng mình đắng nghét.
Trên xe kéo mà Uy Linh Pháp Vương ngồi, màn xe vén lên một chút, một đốm lửa từ trong đó bay ra, vừa chạm vào người Hoàng Đài Cát lập tức tắt mất.
- Phật pháp vô biên!
Đám Lạt Ma cùng kêu lên, cao giọng tụng niệm pháp quyết, chiêng trống lại vang thành một mảnh.
Hai bên bờ Đại Vận Hà nghênh đón Mụ Tổ, tiếp tục nghênh đón Mụ Tổ, trên quan đạo nghênh đón pháp giá, vẫn nghênh đón pháp giá.
Chẳng qua là đám Lạt Ma gõ đồng la, thổi tù và cũng không còn vang dội như lúc đầu.
Mặc dù Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ cũng thi triển thần thông kinh người, nhưng vô hình trung loại khí thế duy ngã độc tôn đó đã bị phá hỏng hầu như không còn.
Chu Ứng Trinh và Trương Thành vô cùng cẩn thận nghênh đón, đồng thời chắp tay nói:
- Phụng thiên tử Đại Minh sai khiến, Thành Quốc Công Chu, Ty Lễ Giám Bỉnh Bút Trương, đặc biệt tới đón Quán Đỉnh Đại Quốc Sư.
Trên xe kéo, bên trong truyền ra thanh âm uy nghiêm:
- Bần tăng có tài đức gì làm phiền hai vị quý nhân tới đón như vậy. Chẳng qua là hôm nay là rằm tháng Hai nhằm ngày Phật nhập Niết Bàn, quả thật không tiện gặp nhau, thứ cho bần tăng không thể hiện thân.
Rằm tháng Hai đúng là ngày Phật Thích Ca nhập diệt, Uy Linh Pháp Vương nói như vậy cũng không giả.
Chu Ứng Trinh, Trương Thành nhất tề ngẩn ra, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng thứ nhất triều đình muốn mượn Phật pháp Trát Luận Kim Đỉnh tự lung lạc các bộ Mông Tạng, thứ hai hai người bọn họ cũng chính mắt thấy được Pháp Vương thần thông quảng đại cho nên cũng không dám kiên trì, sau khi hàn huyên đôi câu liền nghênh đón pháp giá vào thành.
- Giấu đầu lòi đuôi, cố ý lừa gạt!
Kim Anh Cơ trên mũi thuyền bĩu môi hết sức coi thường.
- Này, ai giấu đầu lòi đuôi vậy, là đang nói mình sao?
Tần Lâm lên thuyền, cố ý làm ra vẻ không vui.
Kim Anh Cơ mắt như xuân thủy, mày liễu tình tứ chộp lấy cánh tay Tần Lâm:
- Tiểu oan gia, ngươi bỏ mặc nô gia một đi không trở lại, đến kinh sư lại không biết lừa được bao nhiêu tỷ tỷ muội muội rồi. Hừ, nô gia nhớ ngươi tới mức quên cả trời đất, không biết lúc ấy ngươi đang ôm vị mỹ nhân nào vào lòng.
Hai vị trưởng quan lại muốn đấu pháp với nhau!
Chỉ nghe bịch một tiếng, Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng, chỉ chốc lát sau dưới khoang thuyền vang lên tiếng cười như điên cuồng, chẳng khác nào quần ma loạn vũ.
May là Tần trưởng quan da mặt dày như tường thành, cứng rắn như sắt thép, lúc này cũng không khỏi đỏ bừng mặt mũi, không thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt kéo Kim Anh Cơ vào trong khoang.
- Lại muốn làm gì đây?
Kim Anh Cơ cắn môi, đôi mắt xanh biếc chớp chớp liên hồi, lại càng phát ra dục vọng dẫn động nam nhân xâm chiếm, thật là mê mẩn chết người không đền mạng.
Tần Lâm cười hề hề hết sức xấu xa, không hề khách sáo choàng lấy eo mềm mại như rắn nước của Kim Anh Cơ, tay kia thò vào cổ quan phục của nàng:
- Để ta sờ thử xem phương thuốc nở ngực kia có hữu dụng hay không… Ừm, dường như hiệu quả không tệ…
Người này gương mặt cười gian, thầy thuốc sắc lang điển hình!
Gương mặt trái xoan trắng như tuyết của Kim Anh Cơ ửng đỏ, eo rắn nước khẽ lay động lách mình tránh ra, che miệng cười khanh khách:
- Trưởng quan muốn cưỡng đoạt dân nữ ư, cứu mạng, ưng khuyển Xưởng Vệ cưỡng đoạt dân nữ…
- Chẳng những ta muốn cưỡng đoạt dân nữ, ta còn muốn làm chuyện xấu xa hơn nữa…
Nụ cười Tần Lâm trở nên hết sức tà ác, liếm môi một cái, giả bộ làm ra dáng vẻ hoa hoa thái tuế.
Trong suy nghĩ của hắn hai bên đã từng có một đêm vui vẻ, dường như cũng không cần quá căng thẳng, ha ha ha…
Hỏng bét, càng chơi càng bốc lửa! Kim Anh Cơ phát hoảng trong lòng, đã lâu không gặp khiến cho nàng vô cùng nhung nhớ Tần Lâm, nhưng vừa thấy mặt hắn liền động tay đông chân, thật là làm cho người ta rối như tơ vò.
Đảo mắt mấy vòng, Kim Anh Cơ chợt cười khanh khách, ánh mắt yêu mị quét nhìn Tần Lâm:
- Hì hì, tiểu oan gia muốn chơi trò cưỡng đoạt dân nữ, tự nhiên nô gia không dám chống lại. Chỉ là không biết nô gia đột ngột lên kinh như vậy, phải chăng là vị Tử Huyên muội muội của ngươi uống một bình giấm to hay không? Hôm nay diễn tuồng hát này với Uy Linh Pháp Vương náo nhiệt như vậy, e rằng sẽ truyền ra rất nhanh, khiến cho cả thành mưa gió.
Há chỉ cả thành mưa gió, Tần Lâm chính là vai nam phụ xuất sắc nhất trong vở tuồng này.
Vậy còn ai là vai nam chính xuất sắc nhất, đương nhiên là tên ngốc Hoàng Đài Cát.
Vai nam chính uống một bụng nước dơ, mất nửa cái mạng, Tần Lâm là vai nam phụ cũng không dễ dàng gì, hắn ở vào trung tâm xoáy nước còn phải đối mặt cục diện bể giấm sôi trào. Phải biết Kim Anh Cơ không chỉ có là vị yêu nữ trên biển, còn là Ngũ Phong thuyền chủ đương đại, chính lục phẩm Thổ Ty Trưởng quan Doanh Châu Trưởng Quan Ty được triều đình chính thức sách phong.
- Được rồi, xem ra ta phải đi tướng phủ giải thích một chút...
Tần Lâm có hơi buồn bực sờ sờ mũi, thuận tay lại chộp một trảo vào bổ phục hình phi bưu trước ngực Kim Anh Cơ:
- Có lẽ bổ phục phi bưu này nên đổi cái khác…
- Đáng ghét!
Kim Anh Cơ nguýt xéo Tần Lâm một cái, hừ, nhân cơ hội ăn đậu hủ, thật là một kẻ xấu xa.
Thuyền đến bến thuyền, Tào Bang và sứ giả các nước chờ sẵn bên ngoài đông nghịt, chiêng trống rền vang.
Tần Lâm liền cáo từ chuẩn bị rời đi.
Lúc Tần Lâm động tay động chân, Kim Anh Cơ ra sức tránh né, thế nhưng lúc này thấy hắn muốn đi thật, nàng lại tà tà dựa lưng vào cửa khoang, lười biếng nói:
- Gởi lời của nô gia hỏi thăm Trương tỷ tỷ, còn nữa, lúc nào đó tiến cử nô gia một chút, đi gặp hai vị trong nhà huynh…
Tần Lâm chạy còn nhanh hơn thỏ.
- Con rùa đen này…
Kim Anh Cơ giận dữ thóa mạ, thình lình lại nở một nụ cười bình thản, hai mắt nheo lại trở nên dịu dàng.
-----------
Hẻm Sa Mạo bên ngoài Đăng Thị Khẩu, phủ đệ Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính.
Tần Lâm có tật giật mình, đến cửa chờ đợi đến khi quản gia Du Thất đi ra bèn lúng túng hỏi:
- Trương lão tiên sinh có ở trong phủ hay không?
Du Thất cười khanh khách lắc đầu một cái.
- Ặc, vậy hai vị Trương công tử thì sao?
Tần Lâm lại hỏi.
Nụ cười Du Thất càng chứa đầy ẩn ý, lại lắc đầu.
Trương Cư Chính vào triều còn chưa trở lại, hai người quen cũ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu cũng đã nhận quan chức sau khi thi đậu khoa Canh Thìn, vào lúc này tất cả đều không ở trong phủ.
Tần Lâm do dự, nhớ lại vài ngày trước Trương Tử Huyên hỏi tới với vẻ chua ngoa, mình còn nói Kim Anh Cơ ở lại phương Nam khai thác thị trường, hôm nay đột nhiên nàng lại tới kinh sư… Vậy không phải là mình và Kim Anh Cơ cùng nhau lừa gạt nàng sao?
- Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ ở trên cao, tà thần Nam man cũng dám tới đây phá rối, rõ ràng là xem thường ngài, để ta đi nói lý với nàng.
Bên trong xe truyền ra một thanh âm uy nghiêm vô cùng:
- Yết đế yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha... Ngã Phật thấy bàng môn tả đạo cũng phải thi triển Sư Tử Hống, Hoàng Đài Cát có lòng hộ pháp vệ đạo, bần tăng hết sức vui mừng.
Đám quý tộc Mông Cổ cùng Lạt Ma nghe được lời nói này lập tức trở nên phấn chấn tinh thần.
Hoàng Đài Cát càng dương dương đắc ý, xốc bụng lên một cái, nắm thật chặt đai lưng, sải bước đi như bay về phía Đại Vận Hà.
Người phương Nam hai bên bờ Đại Vận Hà thấy đám người Mông Cổ, người Tây Tạng hung thần ác sát đi tới, rối rít tránh ra hai bên.
- Tiểu nương tử kia, nàng giở trò quỷ quái gì vậy?
Hoàng Đài Cát quơ tay múa chân, nói với người trên thuyền nước bọt văng tung tóe:
- Rõ ràng hôm nay là ngày Quán Đỉnh Đại Quốc Sư vào kinh, nàng cũng dám mang Thiên Phi nương nương gì đó tới. Hừ, thấy nàng õng ẹo như vậy, tin Thiên Phi cái rắm gì chứ, không bằng theo bản vương tử, chúng ta luyện Hoan Hỷ thiền một chút, ha ha ha…
Đám quý tộc Mông Cổ và Lạt Ma đều cười như điên, tựa như quần ma loạn vũ.
Kim Anh Cơ cau mày, mím môi mà nhìn Tần Lâm.
Tần Lâm tỏ vẻ vân đạm phong khinh, nhất thời làm cho Kim trưởng quan giận đến không nhẹ. Hoàng Đài Cát nói ra những lời này cũng giống như chó sủa, đánh rắm, nhưng vì sao Tần Lâm không…
Ngược lại Quy Bản Vũ Phu, Quyền Chính Ngân lửa giận bốc cao ba trượng, bắt đầu dùng tiếng nước mình thóa mạ Hoàng Đài Cát. Ba bác (tiếng Hàn là khốn kiếp), Ba dát áp lộ… tóm lại không phải là lời tốt lành gì.
Mặc dù bọn Hoàng Đài Cát không hiểu nhưng cũng biết đối phương mắng loạn, bèn dùng tiếng Mông Cổ, Tây Tạng mắng trả liên hồi.
Buồn cười chính là hai bên đều không hiểu lẫn nhau, râu ông nọ cắm cằm bà kia, tất cả dân chúng kinh sư vây quanh xem náo nhiệt, dù sao biết là đang chửi là được.
Thần sắc Kim Anh Cơ ảm đạm, đôi ngọc thủ vò vò vạt áo, hàm răng nhè nhẹ cắn môi, làn thu ba yêu kiều chỉ nhìn một mình Tần Lâm: tiểu oan gia, chẳng lẽ ngươi hận ta như vậy sao? Bất quá chỉ giấu ngươi có vài ngày, hừ, quả thật là không có lương tâm!
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, cũng biết Kim Anh Cơ chỉ giả vờ, muốn ta xuất thủ cũng dễ dàng...
Hai vị đều không đơn giản, trao đổi không biết bao nhiêu ánh mắt đưa tình, dù sao cuối cùng gương mặt Kim Anh Cơ đỏ tới mức sắp nhỏ nước xuống.
Hoàng Đài Cát đang thóa mạ thống khoái, nước bọt tung bay, chợt không biết có chuyện gì xảy ra, sau lưng có một cỗ lực mạnh truyền tới.
Y đang đứng trên bờ Đại Vận Hà thóa mạ sướng miệng, không hề phòng bị sau lưng, nhất thời chân đứng không vững lập tức ngã về phía trước.
Nếu là nơi đất bằng phẳng cũng không nói, đây là bờ Đại Vận Hà, chỉ nghe ùm một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, Hoàng Đài Cát bất ngờ ngã xuống sông.
Người Mông Cổ biết không bơi lội, hai tay Hoàng Đài Cát quơ quào loạn xạ dưới nước, thân thể dần dần chìm xuống như quả cân, mắt thấy không chịu đựng được nữa.
Đám quý tộc Mông Cổ cùng Tây Tạng Lạt Ma thảy đều sợ ngây người, nhưng người Mông Cổ không biết bơi lội, người Tây Tạng ngay cả xuống sông tắm cũng không được phép, cũng không ai biết thủy tính.
Đương nhiên dân chúng kinh sư không ai thèm cứu y, không ai coi trọng đám Thát Lỗ hung hăng này.
Ngược lại có mấy người phương Nam nhao nhao muốn thử, chuẩn bị nhảy xuống nước cứu người.
Tần Lâm ở gần đó bất thình lình kêu lên kinh ngạc:
- Ôi chao không tốt, người Mông Cổ này mới vừa rồi dùng ô ngôn uế ngữ đắc tội Mụ Tổ nương nương, cho nên mới ngã xuống nước như vậy, e rằng Mụ Tổ muốn thu tính mạng của y.
Những người vốn là muốn xuống nước cứu người nghe vậy lập tức dừng chân lại. Ai ai cũng nghe thấy Hoàng Đài Cát lên tiếng thóa mạ loạn lên, bây giờ Mụ Tổ nương nương muốn thu y, ai dám đi cứu?
Trương Thành, Chu Ứng Trinh nhất thời luống cuống tay chân, nếu như vương tử Mông Cổ bị chết chìm, làm sao ăn nói với triều đình?
Tần Lâm cố ý giả bộ dáng vẻ hết sức khổ sở:
- Không có biện pháp, người mà Mụ Tổ muốn thu, ai mà dám cứu? Trừ phi y thành tâm cầu xin Mụ Tổ tha thứ, nếu không chỉ sợ khó bảo toàn tánh mạng.
Hoàng Đài Cát ra sức giãy dụa, đập cho bọt nước bắn lên tung tóe, chỉ sau chốc lát đã kiệt sức. Dòng nước vẩn đục của Đại Vận Hà rót vào miệng mũi y, khiến cho y cảm thấy váng đầu hoa mắt hô hấp khó khăn, mắt thấy sắp sửa ô hô ai tai một mạng.
Chu Ứng Trinh và Trương Thành ngơ ngác nhìn nhau, nếu như vương tử Thổ Mặc Đặc bộ chết chìm, biết ăn nói thế nào với triều đình? Nếu chỉ huy binh sĩ cứu, ai ai cũng sợ Mụ Tổ giáng tội, cộng thêm lại có Tần Lâm ngăn ở trước mặt, đám binh sĩ cũng vui mừng khỏi mất công cứu.
Thấy tính mạng chủ nhân mình đáng ngại, Bạt Hợp Xích gấp đến độ luống cuống tay chân, bất chấp mình cũng không biết bơi kêu mấy tên võ sĩ Mông Cổ trung thành, chuẩn bị cùng nhau nhảy xuống cứu vớt.
Nước Đại Vận Hà này không sâu, nói không chừng nhiều người nhảy xuống là có thể vớt Hoàng Đài Cát lên được.
Nhưng Tần Lâm Tần trưởng quan có ở chỗ này, không giở trò quỷ quái mới là chuyện lạ.
Tần Lâm đưa mắt ra hiệu cho các huynh đệ, giả bộ kinh hoảng thất thố:
- Ôi chao không tốt, mau cản bọn họ lại, đã không biết bơi lại còn nhảy xuống sẽ khiến cho người chết càng nhiều hơn!
- Không được, không được, các vị lão huynh ngàn vạn lần chớ có nhảy xuống!
Lục Viễn Chí làm bộ xông lên, ôm lấy eo Bạt Hợp Xích.
Đám thân binh Hiệu Úy cũng lập tức ùa lên, ôm lấy tất cả đám võ sĩ Thổ Mặc Đặc bộ chuẩn bị nhảy xuống nước.
Các quý tộc Mông Cổ ngược lại thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng Hoàng Đài Cát là thủ lãnh nhưng bọn họ cũng là quý tộc các bộ, há chịu mạo hiểm tính mạng mình cứu Hoàng Đài Cát như vậy. Tần Lâm và Lục Viễn Chí diễn màn kịch này thật ra cũng chính là bắc thang cho bọn họ hạ đài.
Những người Mông Cổ cùng Tây Tạng này từ trước tới nay không hề biết bơi lội, trời sinh sợ nước, bọn họ cũng không biết nước Đại Vận Hà này sâu hay cạn, không ai dám khinh suất nhảy xuống. Chính là vì suy bụng ta ra bụng người như vậy, bọn họ không ngờ rằng Tần Lâm còn có dụng ý khác.
Không phải vậy sao, Tần trưởng quan của chúng ta nhìn thấy Hoàng Đài Cát ngụp lặn vất vả dưới nước như vậy, làm ra dáng vẻ giả vờ sợ hãi, dường như bối rối không biết nên làm gì, thật ra trong lòng hắn đã sớm vui như mở hội.
Kim Anh Cơ trên mũi thuyền nhìn thấy dáng vẻ xấu xa của Tần Lâm, nhất thời dở khóc dở cười, miệng anh đào nhỏ hơi mở ra, đầu mày cuối mắt ý Xuân dào dạt. Đến khi thấy Tần Lâm nhìn sang mình với vẻ dương dương đắc ý, nàng vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, khẽ cười, hừ, cũng chỉ có ngươi mới dám làm như vậy…
Người hoàn toàn không biết bơi lội ngã xuống nước, bất quá chỉ có thể giãy dụa trong khoảnh khắc mà thôi. Mắt thấy Hoàng Đài Cát bị nước sông bao phủ đỉnh đầu, trên mặt nước vẩn đục xuất hiện một chuỗi bọt nước, thoáng qua đã khôi phục yên tĩnh.
Bạt Hợp Xích nhất thời ngẩn ra, mới đầu nhìn thấy chủ nhân giãy giụa dưới nước vẫn chỉ cảm thấy kinh hoảng mà thôi. Hiện tại nhìn thấy Hoàng Đài Cát hoàn toàn chìm mất, cảm giác lập tức đổi sang tuyệt vọng.
Lục Viễn Chí buông y ra, Bạt Hợp Xích lập tức mềm nhũn thân mình ngã xuống.
- Ôi, đây là quả báo, dám dùng ô ngôn uế ngữ xúc phạm Mụ Tổ, cho nên mới gặp kiếp nạn này…
Tần Lâm lắc lắc đầu than thở.
Tất cả quan thương dân chúng Mân Chiết Lưỡng Quảng đang nghênh đón Mụ Tổ trên Đại Vận Hà ai ai cũng nói người Mông Cổ đắc tội Thiên Phi nương nương, đây không phải là hiện thế báo ứng sao?
Bạt Hợp Xích đột nhiên ngẩn ra, tiếp theo tựa như nổi điên dập đầu về phía tượng ngọc Mụ Tổ trên đầu thuyền Kim Anh Cơ, khóc lóc van xin:
- Cứu mạng, Mụ Tổ nương nương cứu mạng… chúng ta từ thảo nguyên tới, không biết được lão nhân gia ngài thần thông quảng đại, ngôn ngữ có điều xúc phạm, cầu xin ngài tha thứ…
Hiện tại chịu phục rồi sao, sớm một chút chủ nhân của ngươi đã uống nước ít hơn… Tần Lâm cười xấu xa, nhìn Kim Anh Cơ trên thuyền khẽ gật đầu.
Đột nhiên đáy sông vang lên tiếng nước rào rào, dường như có một con cá lớn đang bơi bên dưới, làm bốc lên từng đám bọt nước, nước sông cũng trở nên vẩn đục cực độ.
Mọi người đang kinh nghi bất định, chợt thấy mặt nước có thứ gì nổi lên.
- Hoàng Đài Cát, là Hoàng Đài Cát!
Các quý tộc Mông Cổ la hoảng lên.
Chỉ thấy Hoàng Đài Cát như bị một cỗ lực lượng vô ảnh vô hình nâng lên mặt nước, đưa vào bờ rất nhanh. Tiếng nước rào rào vang lên rất lớn, giống như giữa không trung có một bàn tay vô hình khổng lồ tát cho y một cái, dang tay dang chân bay lên trên bờ.
- Trời ơi, Mụ Tổ hiển thánh!
Tần Lâm há to miệng, trợn tròn cặp mắt, dáng vẻ kinh ngạc vô cùng.
Quan dân bá tánh trên bờ nhìn thấy cảnh tượng này còn ai không tin, lập tức quỳ xuống rào rào một mảng lớn. Cho dù là Chu Ứng Trinh, Trương Thành cũng vội vàng nhìn trời cầu nguyện:
- Thiên Phi nương nương phù hộ cho Đại Minh vạn vạn năm...
Tần Lâm tươi cười rạng rỡ, nhìn trộm xe kéo trên quan đạo, trong lòng cười lạnh không ngừng: lần này uy phong Uy Linh Pháp Vương bị đè xuống một quãng lớn, Mụ Tổ hiển thánh rồi, ngươi có thể hiển thánh không?
Không ngờ rằng màn trướng thêu kim tuyến dán đầy phạm văn kia không gió mà lay, những phạm văn màu vàng chợt lóe sáng hào quang, người trong xe tuyên một tiếng Phật hiệu, một đám mây lành ngũ sắc từ trong xe dâng lên cao.
- Hết thảy pháp hữu vi, như mộng ảo bọt nước... Bát Nhã Ba La Mật!
Tiếng niệm Phật trong xe trầm hùng sang sảng, khí thế bất phàm:
- Chư vị đệ tử, mau tiễn đưa pháp giá Đông Phương Trì Quốc Thiên Vương!
Ôi, thật là lợi hại, tất cả dân chúng trên quan đạo nghênh pháp giá phải trợn mắt há mồm.
Chúng Lạt Ma tăng đều lạy phục đầy đất, ai nấy vui vẻ ra mặt: Thì ra là Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ thỉnh Kim Cương hộ pháp giáng xuống, cứu Hoàng Đài Cát vương tử.
Tần Lâm liếc mắt nhìn nhìn xe kéo, khẽ bĩu môi: thật là vô sỉ, hành động này có vẻ hết sức quen thuộc…
Mặt phấn Kim Anh Cơ ửng đỏ, đôi mắt phủ một lớp hơi nước, nhìn chằm chằm vào xe kéo trên bờ.
Khuấy đục nước sông, lại ném Hoàng Đài Cát lên trên bờ không phải là Mụ Tổ nương nương, cũng không phải Kim Cương hộ pháp.
Quy Bản Vũ Phu cùng mấy người lặn giỏi toàn thân đẫm ướt, lặng lẽ leo lên thuyền từ phía sau.
Hoàng Đài Cát nằm bên bờ, sắc mặt tái nhợt phát xanh, bụng trướng to lên như con cóc ghẻ, hai mắt nhắm nghiền, cắn chặt hàm răng, hai tay nắm lại thành quyền thật chặt, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Lúc giãy dụa trên mặt sông uống nước cũng có hạn, sau đó là hoàn toàn chìm mất mới vớt lên, mặc dù Quy Bản Vũ Phu cùng đám thợ lặn mò rất nhanh, nhưng tên này cũng uống đầy một bụng nước.
Đám Lạt Ma tăng cùng võ sĩ Mông Cổ đều bó tay hết cách, Bạt Hợp Xích đè lên bụng chủ nhân muốn giúp y phun nước ra, nhưng y không biết cách, loay hoay thế nào làm cho bụng Hoàng Đài Cát trương đầy nước như quả cầu da chạy tới chạy lui, khiến cho dân chúng kinh sư nhìn thấy phải bật cười.
- Nếu như Mụ Tổ hiển thánh đã tha y trở về, tưởng có lẽ là nương nương đã bỏ qua cho y...
Tần Lâm nghiêm trang nói.
Thời này người ta đối xử với nhau vẫn còn hết sức chân thành nhiệt tình, có một số người từ vùng ven biển phía Nam đi tới xốc Hoàng Đài Cát lên, đặt trên đầu gối làm cho y ói nước ra. Lại xoa huyệt Thái Dương, Nhân Trung, bấm hổ khẩu, lại gọi Bạt Hợp Xích xoa nắn toàn thân y.
Như vậy một hồi lâu Hoàng Đài Cát mới chậm rãi mở mắt, ngơ ngác nhìn bốn phía. Lại một lúc lâu sau hồn phách mới trở về, tức tối vô cùng muốn lên tiếng nói, vừa há miệng đã phun ra một búng nước dơ.
- Òa... Mới vừa rồi là người nào... Òa... Đá sau lưng ta một cước... Òa...
Nói được vài chữ, Hoàng Đài Cát lại òa một cái phun ra một hớp nước dơ, toàn thân trên dưới ướt đẫm, giống như một con chó xui xẻo rơi xuống nước.
Còn có thể bị ai đá? Tần Lâm lặng lẽ thu cước về phía sau, sau đó lập tức thi triển thần công thao túng dư luận của hắn:
- Ôi chao, mới vừa rồi Hoàng Đài Cát ngã xuống nước, chẳng lẽ là dưới nước có yêu ma quỷ quái gì đó đã nhập vào người y?
Không phải vậy sao, mới vừa rồi dưới nước xôn xao một trận, nói có yêu quái cũng đúng.
Lục Viễn Chí hội ý, tiếp lời nói:
- Khó trách, khó trách y nói ra những lời này có vẻ khác thường, không biết là yêu quái nào phụ thể…
Tần Lâm gãi gãi đầu:
- Bụng trướng to như chậu nước, nói chuyện phun nước ra òa òa như vậy, có vẻ giống như…
- Con cóc tinh?
Thịt béo trên mặt Lục Viễn Chí run lên, vội vàng nhịn cười.
Bọn Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu trên thuyền nghe bọn họ nói chuyện cố gắng nín cười, nhịn đến đau cả bụng, Kim Anh Cơ xoay người lại, bả vai giật giật liên hồi.
Quan dân bá tánh không biết nội tình tin tám chín phần. Quả thật là như vậy, mới vừa rồi động tĩnh dưới đáy sông lớn như vậy, nếu nói không có yêu quái cũng thật sự khó lòng tin được.
Nếu quả thật là bị yêu quái phụ thể, nên làm cái gì bây giờ, nơi này có thánh tượng Mụ Tổ, lại có pháp giá Pháp Vương, nên thắp hương pho tượng thần nào?
Bạt Hợp Xích còn đang do dự, những quý tộc Mông Cổ khác đều nói mới vừa rồi là Pháp Vương mời Kim Cương hộ pháp hạ phàm, so ra vẫn là Pháp Vương tốt hơn.
Đám võ sĩ Mông Cổ giơ tay lên nhấc chân, khiêng Hoàng Đài Cát chạy về phía Uy Linh Pháp Vương.
- Hừ, qua cầu rút ván, trở mặt không nhận người, quả thật là không ra gì!
Dân chúng đang nghênh đón Mụ Tổ trên Đại Vận Hà vô cùng khinh bỉ những Thát Lỗ này.
Đáng thương Hoàng Đài Cát lo lắng hụt hơi, gấp gáp vô cùng, vừa phun nước ra ngoài vừa ra sức kêu la:
- Òa… Mới vừa rồi thật sự có người đá ta... Òa, tìm hắn cho ta…
Bạt Hợp Xích chưa từng thấy dáng vẻ chủ nhân như vậy, hết sức thật thà trả lời:
- Tiểu chủ nhân, xin ngài bớt nóng nảy, mau mau tìm Uy Linh Pháp Vương làm phép trừ tà, nếu không yêu quái phụ thể lâu, sẽ khó giữ được tánh mạng!
- Ta thật sự không có bị yêu quái phụ thể!
Hoàng Đài Cát chỉ cảm thấy miệng mình đắng nghét.
Trên xe kéo mà Uy Linh Pháp Vương ngồi, màn xe vén lên một chút, một đốm lửa từ trong đó bay ra, vừa chạm vào người Hoàng Đài Cát lập tức tắt mất.
- Phật pháp vô biên!
Đám Lạt Ma cùng kêu lên, cao giọng tụng niệm pháp quyết, chiêng trống lại vang thành một mảnh.
Hai bên bờ Đại Vận Hà nghênh đón Mụ Tổ, tiếp tục nghênh đón Mụ Tổ, trên quan đạo nghênh đón pháp giá, vẫn nghênh đón pháp giá.
Chẳng qua là đám Lạt Ma gõ đồng la, thổi tù và cũng không còn vang dội như lúc đầu.
Mặc dù Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ cũng thi triển thần thông kinh người, nhưng vô hình trung loại khí thế duy ngã độc tôn đó đã bị phá hỏng hầu như không còn.
Chu Ứng Trinh và Trương Thành vô cùng cẩn thận nghênh đón, đồng thời chắp tay nói:
- Phụng thiên tử Đại Minh sai khiến, Thành Quốc Công Chu, Ty Lễ Giám Bỉnh Bút Trương, đặc biệt tới đón Quán Đỉnh Đại Quốc Sư.
Trên xe kéo, bên trong truyền ra thanh âm uy nghiêm:
- Bần tăng có tài đức gì làm phiền hai vị quý nhân tới đón như vậy. Chẳng qua là hôm nay là rằm tháng Hai nhằm ngày Phật nhập Niết Bàn, quả thật không tiện gặp nhau, thứ cho bần tăng không thể hiện thân.
Rằm tháng Hai đúng là ngày Phật Thích Ca nhập diệt, Uy Linh Pháp Vương nói như vậy cũng không giả.
Chu Ứng Trinh, Trương Thành nhất tề ngẩn ra, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng thứ nhất triều đình muốn mượn Phật pháp Trát Luận Kim Đỉnh tự lung lạc các bộ Mông Tạng, thứ hai hai người bọn họ cũng chính mắt thấy được Pháp Vương thần thông quảng đại cho nên cũng không dám kiên trì, sau khi hàn huyên đôi câu liền nghênh đón pháp giá vào thành.
- Giấu đầu lòi đuôi, cố ý lừa gạt!
Kim Anh Cơ trên mũi thuyền bĩu môi hết sức coi thường.
- Này, ai giấu đầu lòi đuôi vậy, là đang nói mình sao?
Tần Lâm lên thuyền, cố ý làm ra vẻ không vui.
Kim Anh Cơ mắt như xuân thủy, mày liễu tình tứ chộp lấy cánh tay Tần Lâm:
- Tiểu oan gia, ngươi bỏ mặc nô gia một đi không trở lại, đến kinh sư lại không biết lừa được bao nhiêu tỷ tỷ muội muội rồi. Hừ, nô gia nhớ ngươi tới mức quên cả trời đất, không biết lúc ấy ngươi đang ôm vị mỹ nhân nào vào lòng.
Hai vị trưởng quan lại muốn đấu pháp với nhau!
Chỉ nghe bịch một tiếng, Quyền Chính Ngân, Quy Bản Vũ Phu nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng, chỉ chốc lát sau dưới khoang thuyền vang lên tiếng cười như điên cuồng, chẳng khác nào quần ma loạn vũ.
May là Tần trưởng quan da mặt dày như tường thành, cứng rắn như sắt thép, lúc này cũng không khỏi đỏ bừng mặt mũi, không thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt kéo Kim Anh Cơ vào trong khoang.
- Lại muốn làm gì đây?
Kim Anh Cơ cắn môi, đôi mắt xanh biếc chớp chớp liên hồi, lại càng phát ra dục vọng dẫn động nam nhân xâm chiếm, thật là mê mẩn chết người không đền mạng.
Tần Lâm cười hề hề hết sức xấu xa, không hề khách sáo choàng lấy eo mềm mại như rắn nước của Kim Anh Cơ, tay kia thò vào cổ quan phục của nàng:
- Để ta sờ thử xem phương thuốc nở ngực kia có hữu dụng hay không… Ừm, dường như hiệu quả không tệ…
Người này gương mặt cười gian, thầy thuốc sắc lang điển hình!
Gương mặt trái xoan trắng như tuyết của Kim Anh Cơ ửng đỏ, eo rắn nước khẽ lay động lách mình tránh ra, che miệng cười khanh khách:
- Trưởng quan muốn cưỡng đoạt dân nữ ư, cứu mạng, ưng khuyển Xưởng Vệ cưỡng đoạt dân nữ…
- Chẳng những ta muốn cưỡng đoạt dân nữ, ta còn muốn làm chuyện xấu xa hơn nữa…
Nụ cười Tần Lâm trở nên hết sức tà ác, liếm môi một cái, giả bộ làm ra dáng vẻ hoa hoa thái tuế.
Trong suy nghĩ của hắn hai bên đã từng có một đêm vui vẻ, dường như cũng không cần quá căng thẳng, ha ha ha…
Hỏng bét, càng chơi càng bốc lửa! Kim Anh Cơ phát hoảng trong lòng, đã lâu không gặp khiến cho nàng vô cùng nhung nhớ Tần Lâm, nhưng vừa thấy mặt hắn liền động tay đông chân, thật là làm cho người ta rối như tơ vò.
Đảo mắt mấy vòng, Kim Anh Cơ chợt cười khanh khách, ánh mắt yêu mị quét nhìn Tần Lâm:
- Hì hì, tiểu oan gia muốn chơi trò cưỡng đoạt dân nữ, tự nhiên nô gia không dám chống lại. Chỉ là không biết nô gia đột ngột lên kinh như vậy, phải chăng là vị Tử Huyên muội muội của ngươi uống một bình giấm to hay không? Hôm nay diễn tuồng hát này với Uy Linh Pháp Vương náo nhiệt như vậy, e rằng sẽ truyền ra rất nhanh, khiến cho cả thành mưa gió.
Há chỉ cả thành mưa gió, Tần Lâm chính là vai nam phụ xuất sắc nhất trong vở tuồng này.
Vậy còn ai là vai nam chính xuất sắc nhất, đương nhiên là tên ngốc Hoàng Đài Cát.
Vai nam chính uống một bụng nước dơ, mất nửa cái mạng, Tần Lâm là vai nam phụ cũng không dễ dàng gì, hắn ở vào trung tâm xoáy nước còn phải đối mặt cục diện bể giấm sôi trào. Phải biết Kim Anh Cơ không chỉ có là vị yêu nữ trên biển, còn là Ngũ Phong thuyền chủ đương đại, chính lục phẩm Thổ Ty Trưởng quan Doanh Châu Trưởng Quan Ty được triều đình chính thức sách phong.
- Được rồi, xem ra ta phải đi tướng phủ giải thích một chút...
Tần Lâm có hơi buồn bực sờ sờ mũi, thuận tay lại chộp một trảo vào bổ phục hình phi bưu trước ngực Kim Anh Cơ:
- Có lẽ bổ phục phi bưu này nên đổi cái khác…
- Đáng ghét!
Kim Anh Cơ nguýt xéo Tần Lâm một cái, hừ, nhân cơ hội ăn đậu hủ, thật là một kẻ xấu xa.
Thuyền đến bến thuyền, Tào Bang và sứ giả các nước chờ sẵn bên ngoài đông nghịt, chiêng trống rền vang.
Tần Lâm liền cáo từ chuẩn bị rời đi.
Lúc Tần Lâm động tay động chân, Kim Anh Cơ ra sức tránh né, thế nhưng lúc này thấy hắn muốn đi thật, nàng lại tà tà dựa lưng vào cửa khoang, lười biếng nói:
- Gởi lời của nô gia hỏi thăm Trương tỷ tỷ, còn nữa, lúc nào đó tiến cử nô gia một chút, đi gặp hai vị trong nhà huynh…
Tần Lâm chạy còn nhanh hơn thỏ.
- Con rùa đen này…
Kim Anh Cơ giận dữ thóa mạ, thình lình lại nở một nụ cười bình thản, hai mắt nheo lại trở nên dịu dàng.
-----------
Hẻm Sa Mạo bên ngoài Đăng Thị Khẩu, phủ đệ Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính.
Tần Lâm có tật giật mình, đến cửa chờ đợi đến khi quản gia Du Thất đi ra bèn lúng túng hỏi:
- Trương lão tiên sinh có ở trong phủ hay không?
Du Thất cười khanh khách lắc đầu một cái.
- Ặc, vậy hai vị Trương công tử thì sao?
Tần Lâm lại hỏi.
Nụ cười Du Thất càng chứa đầy ẩn ý, lại lắc đầu.
Trương Cư Chính vào triều còn chưa trở lại, hai người quen cũ Trương Kính Tu, Trương Mậu Tu cũng đã nhận quan chức sau khi thi đậu khoa Canh Thìn, vào lúc này tất cả đều không ở trong phủ.
Tần Lâm do dự, nhớ lại vài ngày trước Trương Tử Huyên hỏi tới với vẻ chua ngoa, mình còn nói Kim Anh Cơ ở lại phương Nam khai thác thị trường, hôm nay đột nhiên nàng lại tới kinh sư… Vậy không phải là mình và Kim Anh Cơ cùng nhau lừa gạt nàng sao?
/1145
|