Một đầu là Từ Tân Di lãnh đạo nương tử quân, một đầu là Kim Anh Cơ dẫn dắt thuộc hạ Ngũ Phong hải thương cùng với cống sứ các nước ven biển, hai bên gây gổ ồn ào. Bên này oanh thanh yến ngữ, bên kia đủ loại ngôn ngữ quái dị, quả thật cũng có sự tương phản thú vị.
Cho dù là Tần Lâm không sợ trời không sợ đất, thấy tình cảnh như vậy cũng chột dạ vô cùng, tay gãi gãi đầu cực kỳ khó xử.
Hắn còn chưa kịp nghĩ ra kế, Từ Tân Di đã nhìn thấy hắn, Đại tiểu thư lập tức hai tay chống eo thon nhỏ, mắt hạnh đen nhánh trợn tròn xoe, chỉ Kim Anh Cơ lớn tiếng nói:
- Tần Lâm, chàng hãy tới đây nói cho rõ ràng, vì sao ả gọi thiếp là tỷ tỷ?
Kim Anh Cơ cũng không cãi lại, làn thu ba như sương như khói đảo qua Tần Lâm một lượt, sau đó lập tức cúi gằm đầu, gương mặt trái xoan trắng nõn trở nên tái nhợt, dáng vẻ trông hết sức đáng thương.
Đây rõ ràng là động tác tiêu chuẩn của thiếp thất bị đại lão bà bắt ngoài đường phố.
Không cần nói, Từ Tân Di càng thêm nghiến răng nghiến lợi, tính tình Đại tiểu thư nổi lên, bất chấp cả bổn phận thê tử. Nàng giục ngựa xông tới, chộp lấy thịt mềm bên hông Tần Lâm véo thật mạnh:
- Hừ hừ, Tần Lâm chàng giỏi lắm, thật sự tài giỏi cực kỳ, dám đi lại với Kim yêu tinh!
Tần Lâm cười khổ, len lén giơ ngón tay cái lên với Kim Anh Cơ: nàng rất độc!
Kim Anh Cơ cúi đầu, vai hơi giật giật dường như muốn khóc, nhưng thật ra là nàng đang cố nhịn cười: ai bảo ngươi táy máy tay chân với người ta làm chi, hì hì, lần này nếm mùi đau khổ, để xem lần sau ngươi còn dám nữa hay không.
Những sứ giả ngoại phiên như Ma Ha La, Sai Ngõa Lập thấy vậy thầm giật mình, không nghĩ tới Tần tướng quân uy phong lẫm lẫm lại không thể giữ đạo trượng phu như vậy.
Đám người Quy Bản Vũ Phu, Quyền Chính Ngân biết nội tình sơ lược, phải dùng hết toàn lực mới có thể nhịn được kích động cười như điên, thoạt nhìn Kim trưởng quan chúng ta sửa trị cho Tần trưởng quan phải xoay mòng mòng, thật là thú vị!
- Hôm nay thời thế nay đổi, là hùng sợ thư…
Quy Bản Vũ Phu ngoác miệng khoa hàm răng vàng khè, cười ngu ngơ.
Trong lúc Từ Tân Di, Tần Lâm, Kim Anh Cơ còn đang dây dưa với nhau, thình lình ngoài xa vang lên tiếng tù và ù ù, nhịp điệu mênh mông mà trầm hùng.
Là Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ Uy Linh Pháp Vương trở về chùa miếu.
Long Phúc tự là chỗ ở của Uy Linh Pháp Vương, sau khi y tới Từ Thọ tự cầu nguyện phúc thọ thay Lý Thái hậu, lại trở về chỗ ở của mình.
Hoàng Đài Cát đi trước mở đường, mặc áo bào Mông Cổ màu đỏ, lưng đeo bảo đao, cỡi ngựa cao to, lộ ra vẻ uy phong lẫm lẫm.
Nhưng làm cho người ta kinh ngạc chính là, không hiểu vì sao sắc mặt vị vương tử Mông Cổ cường tráng khôi ngô này lại trở nên tái xanh, cỡi trên lưng ngựa lảo đảo ngồi không vững, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay đi.
Bị chìm xuống Đại Vận Hà uống một bụng nước, cũng sặc vào trong phổi không ít, cho dù là Hoàng Đài Cát trui luyện trong hoàn cảnh khắc nghiệt của đại thảo nguyên, thân thể xưa nay tráng kiện cũng cảm thấy không chịu nổi. Nếu không phải là phụng bồi Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ chạy khắp nơi, quả thật y rất muốn được lăn ra giường ngủ một giấc ba ngày ba đêm.
Đoàn người đang muốn trở về Long Phúc tự lại thấy đường phía trước bị ngăn chặn, không khỏi giật mình. Uy Linh Pháp Vương được triều đình sắc phong là Quán Đỉnh Đại Quốc Sư, chính là khách quý của đương triều Thánh thượng, ai dám chận đường ở chỗ này?
Hoàng Đài Cát cố gắng lên tinh thần, mở to đôi mắt có hơi hoa lên của mình quan sát, nhất thời tỉnh táo bảy tám phần. Y nhận ra được cả ba người trước mặt, vị nương tử vóc người bốc lửa thân cao chân dài kia chính là hậu duệ của Trung Sơn Vương Từ Đạt, mỹ nhân có eo rắn nước là Doanh Châu Trưởng Quan Ty Kim trưởng quan. Nam nhân lộ vẻ khổ sở đang bị véo hông kia không phải là kẻ đối đầu cũ Tần Lâm còn ai nữa?
Nghe đám tiểu Lạt Ma Long Phúc tự kể lại tiền nhân hậu quả, Hoàng Đài Cát mừng rỡ vô cùng: Tần Lâm ôi Tần Lâm, ngươi cũng có hôm nay!
Thật là người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, Hoàng Đài Cát vốn là bị nước dìm đến mức nửa chết nửa sống, đến bây giờ cũng chưa hoàn toàn khôi phục, thế nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng này lập tức tinh thần bay bổng.
Chuyện y đột ngột ngã xuống Đại Vận Hà, suy nghĩ lại một chút cũng cảm thấy kỳ quái. Bất quá thứ nhất không có bằng cớ cụ thể, thứ hai Hoàng Đài Cát ngã xuống Đại Vận Hà suýt chút nữa chết chìm, ký ức trong đầu có hơi lẫn lộn. Các vị quý tộc Mông Cổ nhất trí nhận định y là bị cóc tinh phụ thể, cầu xin Uy Linh Pháp Vương thi pháp trừ tà, ký ức của y càng trở nên mơ hồ, cũng không dám hoàn toàn khẳng định.
Nhưng y mơ hồ nhớ là mình bị người nào đó ở sau lưng đá một cước vào mông. Không cần suy nghĩ, chuyện xấu như vậy ngoại trừ Tần Lâm ra còn ai làm nữa?
- Ha ha ha, Tần tướng quân hẳn là một hảo hán sợ vợ…
Hoàng Đài Cát giục ngựa tiến lên, cười cợt nhả:
- Chỉ nghe Tần tướng quân có bản lãnh hết sức cao cường, không ngờ rằng lại sợ lão bà, thực sự khiến cho bản vương coi thường. Chậc chậc, người Hán các ngươi có câu ‘Nghe danh không bằng gặp mặt’, quả thật không sai chút nào!
Nói xong Hoàng Đài Cát bật cười ha hả, tự cho là mình đã khinh bỉ Tần Lâm mất mặt vô cùng.
Đám quý tộc Mông Cổ Bạt Hợp Xích cũng cười phụ họa:
- Vương tử nói đúng, anh hùng trên thảo nguyên chúng ta cũng sẽ không có tính đàn bà như vậy, hừ, tướng quân sợ lão bà, quả thật vô cùng mất mặt!
Từ Tân Di nghe vậy ngẩn ra, trong lòng nơm nớp không yên, cảm thấy dường như mình đã làm mất mặt trượng phu trước mặt người ngoài, vội vàng buông tay đang véo bên hông Tần Lâm ra.
- Đa tạ...
Tần Lâm ghé sát vào bên tai Từ Tân Di thấp giọng cảm tạ, lại quay đầu nhìn nhìn Hoàng Đài Cát:
- Sợ lão bà là bởi vì yêu lão bà, đây gọi là vì yêu sinh ra sợ, vô tình chưa chắc chân hào kiệt, ai bảo thương con bất trượng phu? Nghe nói trên thảo nguyên quý xứ vẫn lưu hành tục cướp hôn, mấy trăm năm trước mẫu thân Thành Cát Tư Hãn là do phụ thân y cướp được, lão bà lại từng bị bộ tộc Miệt Nhi Khất cướp đi. Đến bây giờ còn có chuyện gia gia cướp vợ của cháu, cháu gái làm mẹ ghẻ của cữu cữu, tự nhiên coi nữ tử như cỏ rác, cho nên các ngươi mới không cần sợ lão bà.
Dân chúng kinh sư vây xem hai bên đường ồ lên rất lớn, ai nấy trợn mắt há mồm, Tần Lâm nói những lời này quả thật khiến cho người bình thường không thể nào tưởng tượng.
- Hành động như vậy quả thật không bằng cầm thú!
Một tên tú tài dáng vẻ nho nhã bên đường nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ánh mắt nhìn Hoàng Đài Cát tràn đầy vẻ khinh bỉ.
Hoàng Đài Cát sững sờ chôn chân tại chỗ, thế nhưng mỗi lời Tần Lâm nói ra đều là lời thật, không thể phản bác được chút nào, khiến cho y phải nhịn cơn tức giận trong lòng, tức tối mặt đỏ tới mang tai.
Cho dù là Tần Lâm không sợ trời không sợ đất, thấy tình cảnh như vậy cũng chột dạ vô cùng, tay gãi gãi đầu cực kỳ khó xử.
Hắn còn chưa kịp nghĩ ra kế, Từ Tân Di đã nhìn thấy hắn, Đại tiểu thư lập tức hai tay chống eo thon nhỏ, mắt hạnh đen nhánh trợn tròn xoe, chỉ Kim Anh Cơ lớn tiếng nói:
- Tần Lâm, chàng hãy tới đây nói cho rõ ràng, vì sao ả gọi thiếp là tỷ tỷ?
Kim Anh Cơ cũng không cãi lại, làn thu ba như sương như khói đảo qua Tần Lâm một lượt, sau đó lập tức cúi gằm đầu, gương mặt trái xoan trắng nõn trở nên tái nhợt, dáng vẻ trông hết sức đáng thương.
Đây rõ ràng là động tác tiêu chuẩn của thiếp thất bị đại lão bà bắt ngoài đường phố.
Không cần nói, Từ Tân Di càng thêm nghiến răng nghiến lợi, tính tình Đại tiểu thư nổi lên, bất chấp cả bổn phận thê tử. Nàng giục ngựa xông tới, chộp lấy thịt mềm bên hông Tần Lâm véo thật mạnh:
- Hừ hừ, Tần Lâm chàng giỏi lắm, thật sự tài giỏi cực kỳ, dám đi lại với Kim yêu tinh!
Tần Lâm cười khổ, len lén giơ ngón tay cái lên với Kim Anh Cơ: nàng rất độc!
Kim Anh Cơ cúi đầu, vai hơi giật giật dường như muốn khóc, nhưng thật ra là nàng đang cố nhịn cười: ai bảo ngươi táy máy tay chân với người ta làm chi, hì hì, lần này nếm mùi đau khổ, để xem lần sau ngươi còn dám nữa hay không.
Những sứ giả ngoại phiên như Ma Ha La, Sai Ngõa Lập thấy vậy thầm giật mình, không nghĩ tới Tần tướng quân uy phong lẫm lẫm lại không thể giữ đạo trượng phu như vậy.
Đám người Quy Bản Vũ Phu, Quyền Chính Ngân biết nội tình sơ lược, phải dùng hết toàn lực mới có thể nhịn được kích động cười như điên, thoạt nhìn Kim trưởng quan chúng ta sửa trị cho Tần trưởng quan phải xoay mòng mòng, thật là thú vị!
- Hôm nay thời thế nay đổi, là hùng sợ thư…
Quy Bản Vũ Phu ngoác miệng khoa hàm răng vàng khè, cười ngu ngơ.
Trong lúc Từ Tân Di, Tần Lâm, Kim Anh Cơ còn đang dây dưa với nhau, thình lình ngoài xa vang lên tiếng tù và ù ù, nhịp điệu mênh mông mà trầm hùng.
Là Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ Uy Linh Pháp Vương trở về chùa miếu.
Long Phúc tự là chỗ ở của Uy Linh Pháp Vương, sau khi y tới Từ Thọ tự cầu nguyện phúc thọ thay Lý Thái hậu, lại trở về chỗ ở của mình.
Hoàng Đài Cát đi trước mở đường, mặc áo bào Mông Cổ màu đỏ, lưng đeo bảo đao, cỡi ngựa cao to, lộ ra vẻ uy phong lẫm lẫm.
Nhưng làm cho người ta kinh ngạc chính là, không hiểu vì sao sắc mặt vị vương tử Mông Cổ cường tráng khôi ngô này lại trở nên tái xanh, cỡi trên lưng ngựa lảo đảo ngồi không vững, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay đi.
Bị chìm xuống Đại Vận Hà uống một bụng nước, cũng sặc vào trong phổi không ít, cho dù là Hoàng Đài Cát trui luyện trong hoàn cảnh khắc nghiệt của đại thảo nguyên, thân thể xưa nay tráng kiện cũng cảm thấy không chịu nổi. Nếu không phải là phụng bồi Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ chạy khắp nơi, quả thật y rất muốn được lăn ra giường ngủ một giấc ba ngày ba đêm.
Đoàn người đang muốn trở về Long Phúc tự lại thấy đường phía trước bị ngăn chặn, không khỏi giật mình. Uy Linh Pháp Vương được triều đình sắc phong là Quán Đỉnh Đại Quốc Sư, chính là khách quý của đương triều Thánh thượng, ai dám chận đường ở chỗ này?
Hoàng Đài Cát cố gắng lên tinh thần, mở to đôi mắt có hơi hoa lên của mình quan sát, nhất thời tỉnh táo bảy tám phần. Y nhận ra được cả ba người trước mặt, vị nương tử vóc người bốc lửa thân cao chân dài kia chính là hậu duệ của Trung Sơn Vương Từ Đạt, mỹ nhân có eo rắn nước là Doanh Châu Trưởng Quan Ty Kim trưởng quan. Nam nhân lộ vẻ khổ sở đang bị véo hông kia không phải là kẻ đối đầu cũ Tần Lâm còn ai nữa?
Nghe đám tiểu Lạt Ma Long Phúc tự kể lại tiền nhân hậu quả, Hoàng Đài Cát mừng rỡ vô cùng: Tần Lâm ôi Tần Lâm, ngươi cũng có hôm nay!
Thật là người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, Hoàng Đài Cát vốn là bị nước dìm đến mức nửa chết nửa sống, đến bây giờ cũng chưa hoàn toàn khôi phục, thế nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng này lập tức tinh thần bay bổng.
Chuyện y đột ngột ngã xuống Đại Vận Hà, suy nghĩ lại một chút cũng cảm thấy kỳ quái. Bất quá thứ nhất không có bằng cớ cụ thể, thứ hai Hoàng Đài Cát ngã xuống Đại Vận Hà suýt chút nữa chết chìm, ký ức trong đầu có hơi lẫn lộn. Các vị quý tộc Mông Cổ nhất trí nhận định y là bị cóc tinh phụ thể, cầu xin Uy Linh Pháp Vương thi pháp trừ tà, ký ức của y càng trở nên mơ hồ, cũng không dám hoàn toàn khẳng định.
Nhưng y mơ hồ nhớ là mình bị người nào đó ở sau lưng đá một cước vào mông. Không cần suy nghĩ, chuyện xấu như vậy ngoại trừ Tần Lâm ra còn ai làm nữa?
- Ha ha ha, Tần tướng quân hẳn là một hảo hán sợ vợ…
Hoàng Đài Cát giục ngựa tiến lên, cười cợt nhả:
- Chỉ nghe Tần tướng quân có bản lãnh hết sức cao cường, không ngờ rằng lại sợ lão bà, thực sự khiến cho bản vương coi thường. Chậc chậc, người Hán các ngươi có câu ‘Nghe danh không bằng gặp mặt’, quả thật không sai chút nào!
Nói xong Hoàng Đài Cát bật cười ha hả, tự cho là mình đã khinh bỉ Tần Lâm mất mặt vô cùng.
Đám quý tộc Mông Cổ Bạt Hợp Xích cũng cười phụ họa:
- Vương tử nói đúng, anh hùng trên thảo nguyên chúng ta cũng sẽ không có tính đàn bà như vậy, hừ, tướng quân sợ lão bà, quả thật vô cùng mất mặt!
Từ Tân Di nghe vậy ngẩn ra, trong lòng nơm nớp không yên, cảm thấy dường như mình đã làm mất mặt trượng phu trước mặt người ngoài, vội vàng buông tay đang véo bên hông Tần Lâm ra.
- Đa tạ...
Tần Lâm ghé sát vào bên tai Từ Tân Di thấp giọng cảm tạ, lại quay đầu nhìn nhìn Hoàng Đài Cát:
- Sợ lão bà là bởi vì yêu lão bà, đây gọi là vì yêu sinh ra sợ, vô tình chưa chắc chân hào kiệt, ai bảo thương con bất trượng phu? Nghe nói trên thảo nguyên quý xứ vẫn lưu hành tục cướp hôn, mấy trăm năm trước mẫu thân Thành Cát Tư Hãn là do phụ thân y cướp được, lão bà lại từng bị bộ tộc Miệt Nhi Khất cướp đi. Đến bây giờ còn có chuyện gia gia cướp vợ của cháu, cháu gái làm mẹ ghẻ của cữu cữu, tự nhiên coi nữ tử như cỏ rác, cho nên các ngươi mới không cần sợ lão bà.
Dân chúng kinh sư vây xem hai bên đường ồ lên rất lớn, ai nấy trợn mắt há mồm, Tần Lâm nói những lời này quả thật khiến cho người bình thường không thể nào tưởng tượng.
- Hành động như vậy quả thật không bằng cầm thú!
Một tên tú tài dáng vẻ nho nhã bên đường nhổ một bãi nước bọt xuống đất, ánh mắt nhìn Hoàng Đài Cát tràn đầy vẻ khinh bỉ.
Hoàng Đài Cát sững sờ chôn chân tại chỗ, thế nhưng mỗi lời Tần Lâm nói ra đều là lời thật, không thể phản bác được chút nào, khiến cho y phải nhịn cơn tức giận trong lòng, tức tối mặt đỏ tới mang tai.
/1145
|