Một tiếng sầm trầm đục khiến cho người ta nghe thấy phải ê răng, thậm chí có thể nghe được thanh âm của xương cốt cùng nội tạng vỡ tan tành.
Từ Tân Di đang chạy với tốc độ cao vội vàng ‘thắng’ gấp, thân thể ngửa về phía sau, hai tay nắm chặt yên ngựa mới không bị rơi xuống đất. Mà kẻ bất hạnh đột ngột lao ra kia giống như một con búp bê rách bị ngựa chạy nhanh húc phải, sau một tiếng rầm nữa vang lên đã va vào tường nhà dân bên đường.
Từ Tân Di bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, may nàng là tướng môn hổ nữ, ngồi trên lưng ngựa hô hấp thật sâu vài lần, rốt cục định thần lại.
Lúc này đám nữ binh Thị Kiếm tụt lại phía sau mới giục ngựa chạy tới, mồm năm miệng mười hỏi:
- Tiểu thư sao rồi, tiểu thư có bị thương không?
- Ta không có sao...
Từ Tân Di khoát tay áo một cái, nhảy xuống ngựa đi xem người bị húc bay kia. Mới vừa đi hai bước, chân mày nàng cau lại, thầm nói một tiếng không tốt.
Đây là một phụ nhân chừng bốn mươi tuổi, đầu gục sang một bên, gáy chảy máu ròng ròng, tứ chi cũng vặn vẹo với góc độ kỳ dị, ngực mềm nhũn lõm xuống. Hẳn là xương cốt toàn thân bị va gãy rất nhiều chỗ, mặt mũi xám ngắt, rõ ràng đã mất đi sinh mạng.
Người bị ngựa phóng nhanh va phải như vậy, ngựa tối đa chỉ bị thương nhẹ, người coi như mất mạng.
Người chết da hơi đen, ngũ quan cũng hết sức tề chỉnh, có vẻ rất phúc hậu. Chuyện khiến cho Từ Tân Di cảm thấy kinh hãi trong lòng chính là, đầu người chết cài không ít trang sức bằng vàng, thân mặc áo bào Mông Cổ thêu hoa, hẳn là một quý phụ Mông Cổ.
Vốn là người này đột nhiên lao ra, cơ hồ không khác gì tự sát, xảy ra chuyện cũng không trách được Từ Tân Di. Nhưng người bị đụng chết lại là quý phụ Mông Cổ, chẳng lẽ...
Hoàng Đài Cát cùng mấy vị quý tộc Mông Cổ cười cười nói nói từ trong cửa hàng bên đường đi ra, chợt cây quạt y cầm trong tay rơi xuống đất, lộ vẻ kinh hoảng chạy nhanh tới, kêu thét lên như heo chọc tiết:
- Đức Mã, Đức Mã nàng làm sao rồi? Trời ơi, ta đưa nàng tới thế giới Trung Nguyên phồn hoa gấm vóc, gặp mặt Đại Hoàng đế mở rộng tầm mắt một phen, chỉ hy vọng nàng có thể sống vui vẻ được một thời gian nữa, vì sao hiện tại đã bỏ ta mà đi. Phật gia ở trên cao, xin hãy phù hộ Đức Mã sống lại…
Cái gì?! Từ Tân Di cùng các nữ binh ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ quý phụ bị đụng chết này chính là thê tử của Hoàng Đài Cát?
Một lời của Từ Tân Di vô cùng linh nghiệm, quý phụ Mông Cổ bị Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đụng chết ngẫu nhiên lại là nguyên phối thê tử của Hoàng Đài Cát, Đức Mã phu nhân, nhà mẹ Thổ Nhĩ Hỗ Đặc bộ.
Hoàng Đài Cát xông về phía thi thể Đức Mã dập đầu xuống đất, dáng vẻ thật sự giống như cha mẹ chết.
Bạt Hợp Xích vội vàng ôm lấy y, luôn miệng khuyên giải:
- Đài Cát, Đài Cát, người chết không thể sống lại, Đức Mã phu nhân đã lên Tây Thiên, Phật gia sẽ ban cho nàng bình an cực lạc…
Cổ Nhĩ Cách Đài Cát của Nang Cáp Đại bộ vỗ đùi một cái, nhìn về phía Từ Tân Di và các nữ binh cất tiếng thóa mạ vô cùng tức tối:
- Giỏi cho bà nương Nam man tử vô lễ, Đức Mã phu nhân là nguyên phối Hoàng Đài Cát nhà ta, còn là hảo tỷ muội của Tam Nương Tử Chung Kim Hắc Truân (Hắc Truân: Vương phi), các ngươi lại dám đụng nàng chết ngoài đường như vậy. Hãn Vương nhà ta cùng Hắc Truân nhất định sẽ điểm khởi đại binh, đạp bằng trường thành, báo thù tuyết hận, bắt các ngươi đền mạng cho nàng!
Các quý tộc Mông Cổ dùng ngôn ngữ Mông Cổ mắng loạn lên, có mấy vị Na Nhan võ sĩ còn rút loan đao Đại Hãn ra, kêu la muốn báo thù cho Đức Mã phu nhân.
Thị Kiếm cầm đầu chúng nữ binh rối rít rút trường kiếm ra khỏi vỏ, giằng co cùng các võ sĩ Na Nhan. Bất quá dù sao cũng là tiểu thư nhà mình đụng chết người, khí thế của các nàng yếu đi mấy phần, cũng không có mở miệng quát mắng, ánh mắt ai nấy đều nhìn về phía Từ Tân Di.
Từ Đại tiểu thư chuyện nhỏ qua loa, chuyện lớn lại không chút hồ đồ, thấp giọng lệnh cho Thị Kiếm cấp tốc phái người đi tìm Tần Lâm, đồng thời đi Định Quốc Công phủ cầu viện, sau đó ưỡn ngực ngẩng đầu, lớn tiếng nói:
- Bản tiểu thư đang cỡi ngựa, đường rộng như vậy vốn là rất an toàn. Chỉ có thể trách Đức Mã phu nhân gì đó của ngươi đột nhiên từ trong đường hẻm chạy ra, lao thẳng vào ngựa của ta, rõ ràng là chính nàng tìm chết!
Đúng, chính là như vậy, các nữ binh nhất tề gật đầu, bọn họ cỡi ngựa tụt lại phía sau có lẽ không thấy rõ, Thị Kiếm cùng mấy vị nữ binh khác chạy trước nhất, đã nhìn thấy rất rõ ràng tất cả sự việc xảy ra.
Cổ Nhĩ Cách Đài Cát cười lạnh một tiếng:
- Bà nương Nam man tử nói hươu nói vượn, phu nhân nhà ta là hảo tỷ muội Tam Nương Tử, lại là con gái của tộc trưởng Thổ Nhĩ Hỗ Đặc bộ, vô cùng tôn quý, làm sao có chuyện tự tìm đường chết?
Bạt Hợp Xích cũng trợn tròn đôi mắt:
- Các ngươi có chứng cớ hay không? Hại chết phu nhân nhà ta, còn dám nói hươu nói vượn!
Thị Kiếm hất mặt lên:
- Ta, Họa Cung và Đao Nô, chúng ta đều nhìn thấy là Đức Mã phu nhân từ trong hẻm lao ra, đụng phải ngựa Đại tiểu thư nhà ta.
Bạt Hợp Xích không nói lời nào, chỉ một mực cười lạnh, lấy Cổ Nhĩ Cách Đài Cát cầm đầu, những quý tộc Mông Cổ cùng Na Nhan võ sĩ khác gân cổ kêu la phản đối rung trời.
Thị Kiếm le lưỡi một cái, không tự tin thấp giọng hỏi:
- Đại tiểu thư, chẳng lẽ tiểu tỳ nói sai?
Từ Tân Di buồn bực lắc đầu một cái:
- Ngu đần, các ngươi là nha hoàn của ta, có thể làm chứng cho ta dễ dàng như vậy sao? Đừng nói những người Mông Cổ này, cho dù là quan phủ triều đình cũng sẽ không thừa nhận.
Sau khi nói xong, đôi mày nàng lập tức cau lại, sáng sớm trên đoạn đường này người qua lại tương đối ít, mới vừa rồi xung quanh không có người nào, vào lúc này mới có vài tên hán tử nhàn rỗi vây lại xem náo nhiệt, đi đâu mà tìm nhân chứng mục kích?
Thị Kiếm ngấm ngầm kéo kéo vạt áo Đại tiểu thư, chỉ một tên hán tử vàng võ gầy gò trong đám người:
- Tiểu thư, chỉ có người này mới vừa rồi là đứng ở góc tường đối diện, nói không chừng y đã nhìn thấy…
Mới vừa rồi Từ Tân Di chỉ lo né tránh Đức Mã, đột nhiên đụng chết người tâm trạng cũng cực kỳ kích động, Thị Kiếm chạy phía sau một chút nhìn thấy toàn diện tình hình lúc đó hơn.
Hay quá… Từ Tân Di nghe vậy hết sức mừng rỡ, đi tới trước mặt hán tử gầy kia, thản nhiên nói:
- Vị Đại ca này, mới vừa rồi ngựa của ta đụng chết người, ngươi ở bên kia đường có thấy rõ ràng không? Là quý phụ Mông Cổ kia đột nhiên xông ra, đụng vào ngựa ta đang cỡi, có phải vậy không?
Dường như hán tử gầy kia rất sợ, thân thể lui về phía sau một chút, ánh mắt lén lút.
Từ Tân Di không vui bĩu môi:
- Vị Đại ca này, cứ nói những gì ngươi thấy ra là được, không bảo ngươi nói láo giúp ta, nam tử hán đại trượng phu có chút trách nhiệm có được hay không?
Dân chúng chung quanh nhìn nhìn hán tử gầy kia, lại nhìn nhìn Từ Tân Di, có người cổ vũ cho y, bảo y nói ra chân tướng:
- Hoàng Tam Đản, có cái gì ngươi hãy nói đi, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, còn sợ người khác ăn thịt ngươi sao?
- Nói, ngươi cứ việc nói ra!
Bạt Hợp Xích giao Hoàng Đài Cát cho đồng bạn đỡ, đi về phía Hoàng Tam Đản lớn tiếng nói.
Hoàng Tam Đản khó khăn nuốt nước miếng một cái, có vẻ sợ sệt chỉ Từ Tân Di:
- Mới vừa... Mới vừa rồi vị đại tiểu thư này cỡi ngựa chạy thật nhanh, phu nhân Mông Cổ kia đang từ từ qua đường. Không biết vì sao vị tiểu thư này không né không tránh, cỡi ngựa lao thẳng tới, sau đó…
A, vì sao lại như vậy? Từ Tân Di trợn tròn mắt hạnh, trong phút chốc há hốc mồm cứng lưỡi, nằm mơ cũng không nghĩ tới lời chứng của Hoàng Tam Đản lại hoàn toàn ngược với sự thật.
Hoàng Đài Cát làm bộ thương tâm lau nước mắt, vừa trao đổi ánh mắt cùng Bạt Hợp Xích, Cổ Nhĩ Cách Đài Cát, sắc mặt ba người đều có vẻ cười gian không che giấu được.
- Hay thật, bà nương Nam man tử này gan lớn tày trời, đụng chết Đức Mã phu nhân nhà ta, hãy bắt ả đền mạng cho phu nhân!
Bạt Hợp Xích kêu la thật to.
Cổ Nhĩ Cách Đài Cát cũng bực tức ra mặt:
- Chúng ta trở về liền điểm binh đánh vào Trung Nguyên, báo thù cho phu nhân!
Hoàng Đài Cát giả vờ khóc lóc, ra sức giãy dụa đòi ôm thi thể Đức Mã phu nhân:
- Hu hu, lấy mạng ả thì có ích gì, đánh vào Trung Nguyên thì có ích gì? Đức Mã của ta cũng không sống lại được, trời ơi…
Quần chúng vây xem không rõ chân tướng gật đầu liên tục, cảm thấy vương tử Mông Cổ này đối với lão bà mình coi như không tệ, có vẻ nhân hậu.
Cũng có một số dân chúng hơi hiểu được phong tục vùng Tái Ngoại, trong lòng âm thầm kinh ngạc: ba niềm vui lớn nhất trên đời là thăng quan, phát tài, lão bà chết. Nhìn bề ngoài Hoàng Đài Cát này bốn mươi tuổi xuân thu cường thịnh, không biết được dưới trướng cưới bao nhiêu nữ nhân, Đức Mã tuổi tác tương đối cao lại trải qua phong sương Mạc Bắc, đã sớm tàn phai nhan sắc. Hiện tại Hoàng Đài Cát khóc thương phu nhân thê thảm như vậy, hẳn là hán tử Mạc Bắc si tâm, nam nhân Tái Ngoại đa tình.
Bạt Hợp Xích nghe lời của chủ nhân ngược lại tâm lĩnh thần hội, lập tức gọi:
- Không cứu sống được Đức Mã phu nhân, hãy lấy bà nương Nam man tử này bồi thường, bắt ả trở về hầu hạ Đại nhân nhà ta!
Từ Tân Di giận đến mắt hạnh trợn tròn, mày liễu dựng đứng, các nữ binh rút bảo kiếm sáng choang ra. Có mấy người rút Xế Điện Thương bên hông ra, tạo thế giằng co kiếm tuốt cung giương với các võ sĩ Mông Cổ.
- Thật là thối, thật là thối!
Từ Tân Di nghe thấy thanh âm này nhất thời cảm thấy bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm thật to.
Tần Lâm tung chân từ trên lưng Đạp Tuyết Ô Chuy nhảy xuống, vừa đi vừa quạt tay dưới mũi.
Bạt Hợp Xích giận nói:
- Ngươi nói cái gì thối?
- Ta nói là tên Bạt Hợp Xích con cháu loài rùa này đánh rắm còn thối hơn phân chó!
Tần Lâm nói chuyện nhanh như súng liên thanh bắn.
Bạt Hợp Xích nói tiếng Hán vốn không lưu loát, vào lúc này trợn tròn hai mắt, tức gần nổ phổi:
- Ta không phải là... con cháu loài rùa… không có đánh rắm!
- Con cháu loài rùa không có đánh rắm, chẳng lẽ là cha loài rùa đánh rắm?
Tần Lâm liếc mắt nhìn nhìn Hoàng Đài Cát.
Bạt Hợp Xích giơ loan đao Đại Hãn lên:
- Dám mắng vương tử nhà ta, ngươi mới là cha loài rùa! Cả nhà ngươi đều là cha loài rùa!
- Lão tử mắng các ngươi thì đã sao?
Tần Lâm nói thật nhanh, thóa mạ liên tiếp một hơi:
- Con loài rùa, con loài rùa, con loài rùa… con con con con…
Đầu óc Bạt Hợp Xích không xoay chuyển nhanh như Tần Lâm, không cam lòng yếu thế, cũng mắng theo hắn:
- Cha loài rùa, cha loài rùa, cha loài rùa… cha cha cha cha…
- Ôi, con trai ngoan, vì sao một mực gọi cha như vậy?
Tần Lâm mỉm cười hết sức từ ái.
Tất cả dân chúng vây quanh đều bật cười sặc sụa.
Cho dù là Từ Tân Di đang tức tối đầy bụng thấy vậy cũng không nhịn được phì cười, Thị Kiếm cầm đầu các nữ binh cũng ôm bụng cười thầm.
Bạt Hợp Xích giận đến đỏ mặt tía tai, thế nhưng miệng lưỡi không nhanh nhẹn bằng Tần Lâm, đã thua trận rất nhanh vẫn còn trợn tròn mắt định tiếp tục mắng nữa, nhưng bị Hoàng Đài Cát đưa mắt ra hiệu ngăn lại.
Mắng tay đôi với tên Tần Lâm này chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân sao?
- Trời ơi Đức Mã, nàng hiền thục dường nào… Mùa Xuân xuất chinh khâu vá, sửa yên ngựa cho ta, mùa hè thu thập mật Bách Hoa phong (ong), mùa Thu chăm chỉ làm lương khô dự trữ, mùa Đông dựng trại, may vá áo bông lại cho ta, vì sao thăng thiên trước ta một bước như vậy?
Nước mắt Hoàng Đài Cát tuôn trào xối xả như mở đập, thình lình giãy thoát khỏi tay võ sĩ nâng đỡ, vọt tới bên thi thể đập đầu xuống đất, quả thật đau đớn đến mức không muốn sống nữa.
Trời ơi… Tần Lâm thấy vậy nhảy lui về sau một bước, tay trái Lãm Tước Vĩ, tay phải Dã Mã Phân Tông, hai chân bất đinh bất bát, thần sắc như lâm đại địch.
Màn diễn vừa rồi của Hoàng Đài Cát toát ra đầy đủ vẻ đau khổ của một trượng phu mất đi thê tử, bất kể trên phương diện ánh mắt, động tác, biểu lộ cho tới hành động, y đều diễn xuất thần nhập hóa. Nhất là động tác sau cùng lấy đầu đập mạnh xuống đất của Hoàng Đài Cát, diễn tả nỗi đau của mình càng thêm nổi bật.
Tần Lâm vốn có tài diễn xuất tuyệt vời, nhất thời cảm thấy áp lực hùng mạnh. Bất kể tư chất hay thiên phú, vào giờ phút này Hoàng Đài Cát tuyệt đối có thực lực dòm ngó giải Oscar, trở thành đối thủ cạnh tranh vai nam chính xuất sắc nhất, tạo thành áp lực cực mạnh đối với Tần trưởng quan của chúng ta.
Hừ hừ, rất may là ta có thực lực thật sự, rất nhiều chuyện không thể dựa hết vào tài diễn xuất…
Tần Lâm khẽ nhếch môi, cách đó không xa Lục mập cỡi một con ngựa toàn thân toát mồ hôi, ôm túi da trâu đựng công cụ pháp y chạy tới.
Cơ hồ cùng lúc đó, quan viên các cấp Uyển Bình Huyện Lệnh Hoàng Gia Thiện, Thuận Thiên Phủ Doãn Trương Quốc Ngạn, Thiêm Đô Ngự Sử Trương Công Ngư, cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu, Đông Xưởng Chưởng Hình Thiên Hộ Từ Tước Lý Hình Bách Hộ Trần Ứng Phượng… cũng đã lục tục tới hiện trường.
Mắt thấy đại triều hội sắp tới, Yêm Đáp Hãn phong cống cùng Ngũ Phong hải thương được chiêu an, hai đại cường địch Nam Bắc cùng tới triều hội dệt thêm một lớp tơ vàng lên chiếc áo hưng thịnh của triều Vạn Lịch. Lúc này lại xảy ra chuyện đụng chết phu nhân Hoàng Đài Cát, các quan viên tương quan nghe tin lập tức hành động.
Hoàng Gia Thiện, Trương Công Ngư là giúp Tần Lâm, Trương Quốc Ngạn không có lập trường gì, Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng cũng gần như trung lập, duy chỉ có Lưu Thủ Hữu vui mừng như mở cờ trong bụng.
- Ôi, Tần tướng quân quả thật quá mức sơ suất, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, Tần tướng quân thiếu niên đắc chí, trị gia vẫn còn có chỗ khiếm khuyết.
Lưu Thủ Hữu giả vờ thật khéo, dáng vẻ như hết sức chân thành.
Từ Tân Di nghe vậy hết sức xấu hổ, thấy mình đã gây ra họa bèn cúi gằm đầu xuống, dáng vẻ lo lắng vô cùng.
- Còn chưa tra rõ chuyện này, Lưu Đô Đốc ngài gấp làm gì? Gia phong nhà ta thế nào, dường như chưa tới phiên ngài quan tâm!
Tần Lâm bất âm bất dương liếc Lưu Thủ Hữu một cái.
Từ Tân Di đang chạy với tốc độ cao vội vàng ‘thắng’ gấp, thân thể ngửa về phía sau, hai tay nắm chặt yên ngựa mới không bị rơi xuống đất. Mà kẻ bất hạnh đột ngột lao ra kia giống như một con búp bê rách bị ngựa chạy nhanh húc phải, sau một tiếng rầm nữa vang lên đã va vào tường nhà dân bên đường.
Từ Tân Di bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, may nàng là tướng môn hổ nữ, ngồi trên lưng ngựa hô hấp thật sâu vài lần, rốt cục định thần lại.
Lúc này đám nữ binh Thị Kiếm tụt lại phía sau mới giục ngựa chạy tới, mồm năm miệng mười hỏi:
- Tiểu thư sao rồi, tiểu thư có bị thương không?
- Ta không có sao...
Từ Tân Di khoát tay áo một cái, nhảy xuống ngựa đi xem người bị húc bay kia. Mới vừa đi hai bước, chân mày nàng cau lại, thầm nói một tiếng không tốt.
Đây là một phụ nhân chừng bốn mươi tuổi, đầu gục sang một bên, gáy chảy máu ròng ròng, tứ chi cũng vặn vẹo với góc độ kỳ dị, ngực mềm nhũn lõm xuống. Hẳn là xương cốt toàn thân bị va gãy rất nhiều chỗ, mặt mũi xám ngắt, rõ ràng đã mất đi sinh mạng.
Người bị ngựa phóng nhanh va phải như vậy, ngựa tối đa chỉ bị thương nhẹ, người coi như mất mạng.
Người chết da hơi đen, ngũ quan cũng hết sức tề chỉnh, có vẻ rất phúc hậu. Chuyện khiến cho Từ Tân Di cảm thấy kinh hãi trong lòng chính là, đầu người chết cài không ít trang sức bằng vàng, thân mặc áo bào Mông Cổ thêu hoa, hẳn là một quý phụ Mông Cổ.
Vốn là người này đột nhiên lao ra, cơ hồ không khác gì tự sát, xảy ra chuyện cũng không trách được Từ Tân Di. Nhưng người bị đụng chết lại là quý phụ Mông Cổ, chẳng lẽ...
Hoàng Đài Cát cùng mấy vị quý tộc Mông Cổ cười cười nói nói từ trong cửa hàng bên đường đi ra, chợt cây quạt y cầm trong tay rơi xuống đất, lộ vẻ kinh hoảng chạy nhanh tới, kêu thét lên như heo chọc tiết:
- Đức Mã, Đức Mã nàng làm sao rồi? Trời ơi, ta đưa nàng tới thế giới Trung Nguyên phồn hoa gấm vóc, gặp mặt Đại Hoàng đế mở rộng tầm mắt một phen, chỉ hy vọng nàng có thể sống vui vẻ được một thời gian nữa, vì sao hiện tại đã bỏ ta mà đi. Phật gia ở trên cao, xin hãy phù hộ Đức Mã sống lại…
Cái gì?! Từ Tân Di cùng các nữ binh ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ quý phụ bị đụng chết này chính là thê tử của Hoàng Đài Cát?
Một lời của Từ Tân Di vô cùng linh nghiệm, quý phụ Mông Cổ bị Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đụng chết ngẫu nhiên lại là nguyên phối thê tử của Hoàng Đài Cát, Đức Mã phu nhân, nhà mẹ Thổ Nhĩ Hỗ Đặc bộ.
Hoàng Đài Cát xông về phía thi thể Đức Mã dập đầu xuống đất, dáng vẻ thật sự giống như cha mẹ chết.
Bạt Hợp Xích vội vàng ôm lấy y, luôn miệng khuyên giải:
- Đài Cát, Đài Cát, người chết không thể sống lại, Đức Mã phu nhân đã lên Tây Thiên, Phật gia sẽ ban cho nàng bình an cực lạc…
Cổ Nhĩ Cách Đài Cát của Nang Cáp Đại bộ vỗ đùi một cái, nhìn về phía Từ Tân Di và các nữ binh cất tiếng thóa mạ vô cùng tức tối:
- Giỏi cho bà nương Nam man tử vô lễ, Đức Mã phu nhân là nguyên phối Hoàng Đài Cát nhà ta, còn là hảo tỷ muội của Tam Nương Tử Chung Kim Hắc Truân (Hắc Truân: Vương phi), các ngươi lại dám đụng nàng chết ngoài đường như vậy. Hãn Vương nhà ta cùng Hắc Truân nhất định sẽ điểm khởi đại binh, đạp bằng trường thành, báo thù tuyết hận, bắt các ngươi đền mạng cho nàng!
Các quý tộc Mông Cổ dùng ngôn ngữ Mông Cổ mắng loạn lên, có mấy vị Na Nhan võ sĩ còn rút loan đao Đại Hãn ra, kêu la muốn báo thù cho Đức Mã phu nhân.
Thị Kiếm cầm đầu chúng nữ binh rối rít rút trường kiếm ra khỏi vỏ, giằng co cùng các võ sĩ Na Nhan. Bất quá dù sao cũng là tiểu thư nhà mình đụng chết người, khí thế của các nàng yếu đi mấy phần, cũng không có mở miệng quát mắng, ánh mắt ai nấy đều nhìn về phía Từ Tân Di.
Từ Đại tiểu thư chuyện nhỏ qua loa, chuyện lớn lại không chút hồ đồ, thấp giọng lệnh cho Thị Kiếm cấp tốc phái người đi tìm Tần Lâm, đồng thời đi Định Quốc Công phủ cầu viện, sau đó ưỡn ngực ngẩng đầu, lớn tiếng nói:
- Bản tiểu thư đang cỡi ngựa, đường rộng như vậy vốn là rất an toàn. Chỉ có thể trách Đức Mã phu nhân gì đó của ngươi đột nhiên từ trong đường hẻm chạy ra, lao thẳng vào ngựa của ta, rõ ràng là chính nàng tìm chết!
Đúng, chính là như vậy, các nữ binh nhất tề gật đầu, bọn họ cỡi ngựa tụt lại phía sau có lẽ không thấy rõ, Thị Kiếm cùng mấy vị nữ binh khác chạy trước nhất, đã nhìn thấy rất rõ ràng tất cả sự việc xảy ra.
Cổ Nhĩ Cách Đài Cát cười lạnh một tiếng:
- Bà nương Nam man tử nói hươu nói vượn, phu nhân nhà ta là hảo tỷ muội Tam Nương Tử, lại là con gái của tộc trưởng Thổ Nhĩ Hỗ Đặc bộ, vô cùng tôn quý, làm sao có chuyện tự tìm đường chết?
Bạt Hợp Xích cũng trợn tròn đôi mắt:
- Các ngươi có chứng cớ hay không? Hại chết phu nhân nhà ta, còn dám nói hươu nói vượn!
Thị Kiếm hất mặt lên:
- Ta, Họa Cung và Đao Nô, chúng ta đều nhìn thấy là Đức Mã phu nhân từ trong hẻm lao ra, đụng phải ngựa Đại tiểu thư nhà ta.
Bạt Hợp Xích không nói lời nào, chỉ một mực cười lạnh, lấy Cổ Nhĩ Cách Đài Cát cầm đầu, những quý tộc Mông Cổ cùng Na Nhan võ sĩ khác gân cổ kêu la phản đối rung trời.
Thị Kiếm le lưỡi một cái, không tự tin thấp giọng hỏi:
- Đại tiểu thư, chẳng lẽ tiểu tỳ nói sai?
Từ Tân Di buồn bực lắc đầu một cái:
- Ngu đần, các ngươi là nha hoàn của ta, có thể làm chứng cho ta dễ dàng như vậy sao? Đừng nói những người Mông Cổ này, cho dù là quan phủ triều đình cũng sẽ không thừa nhận.
Sau khi nói xong, đôi mày nàng lập tức cau lại, sáng sớm trên đoạn đường này người qua lại tương đối ít, mới vừa rồi xung quanh không có người nào, vào lúc này mới có vài tên hán tử nhàn rỗi vây lại xem náo nhiệt, đi đâu mà tìm nhân chứng mục kích?
Thị Kiếm ngấm ngầm kéo kéo vạt áo Đại tiểu thư, chỉ một tên hán tử vàng võ gầy gò trong đám người:
- Tiểu thư, chỉ có người này mới vừa rồi là đứng ở góc tường đối diện, nói không chừng y đã nhìn thấy…
Mới vừa rồi Từ Tân Di chỉ lo né tránh Đức Mã, đột nhiên đụng chết người tâm trạng cũng cực kỳ kích động, Thị Kiếm chạy phía sau một chút nhìn thấy toàn diện tình hình lúc đó hơn.
Hay quá… Từ Tân Di nghe vậy hết sức mừng rỡ, đi tới trước mặt hán tử gầy kia, thản nhiên nói:
- Vị Đại ca này, mới vừa rồi ngựa của ta đụng chết người, ngươi ở bên kia đường có thấy rõ ràng không? Là quý phụ Mông Cổ kia đột nhiên xông ra, đụng vào ngựa ta đang cỡi, có phải vậy không?
Dường như hán tử gầy kia rất sợ, thân thể lui về phía sau một chút, ánh mắt lén lút.
Từ Tân Di không vui bĩu môi:
- Vị Đại ca này, cứ nói những gì ngươi thấy ra là được, không bảo ngươi nói láo giúp ta, nam tử hán đại trượng phu có chút trách nhiệm có được hay không?
Dân chúng chung quanh nhìn nhìn hán tử gầy kia, lại nhìn nhìn Từ Tân Di, có người cổ vũ cho y, bảo y nói ra chân tướng:
- Hoàng Tam Đản, có cái gì ngươi hãy nói đi, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, còn sợ người khác ăn thịt ngươi sao?
- Nói, ngươi cứ việc nói ra!
Bạt Hợp Xích giao Hoàng Đài Cát cho đồng bạn đỡ, đi về phía Hoàng Tam Đản lớn tiếng nói.
Hoàng Tam Đản khó khăn nuốt nước miếng một cái, có vẻ sợ sệt chỉ Từ Tân Di:
- Mới vừa... Mới vừa rồi vị đại tiểu thư này cỡi ngựa chạy thật nhanh, phu nhân Mông Cổ kia đang từ từ qua đường. Không biết vì sao vị tiểu thư này không né không tránh, cỡi ngựa lao thẳng tới, sau đó…
A, vì sao lại như vậy? Từ Tân Di trợn tròn mắt hạnh, trong phút chốc há hốc mồm cứng lưỡi, nằm mơ cũng không nghĩ tới lời chứng của Hoàng Tam Đản lại hoàn toàn ngược với sự thật.
Hoàng Đài Cát làm bộ thương tâm lau nước mắt, vừa trao đổi ánh mắt cùng Bạt Hợp Xích, Cổ Nhĩ Cách Đài Cát, sắc mặt ba người đều có vẻ cười gian không che giấu được.
- Hay thật, bà nương Nam man tử này gan lớn tày trời, đụng chết Đức Mã phu nhân nhà ta, hãy bắt ả đền mạng cho phu nhân!
Bạt Hợp Xích kêu la thật to.
Cổ Nhĩ Cách Đài Cát cũng bực tức ra mặt:
- Chúng ta trở về liền điểm binh đánh vào Trung Nguyên, báo thù cho phu nhân!
Hoàng Đài Cát giả vờ khóc lóc, ra sức giãy dụa đòi ôm thi thể Đức Mã phu nhân:
- Hu hu, lấy mạng ả thì có ích gì, đánh vào Trung Nguyên thì có ích gì? Đức Mã của ta cũng không sống lại được, trời ơi…
Quần chúng vây xem không rõ chân tướng gật đầu liên tục, cảm thấy vương tử Mông Cổ này đối với lão bà mình coi như không tệ, có vẻ nhân hậu.
Cũng có một số dân chúng hơi hiểu được phong tục vùng Tái Ngoại, trong lòng âm thầm kinh ngạc: ba niềm vui lớn nhất trên đời là thăng quan, phát tài, lão bà chết. Nhìn bề ngoài Hoàng Đài Cát này bốn mươi tuổi xuân thu cường thịnh, không biết được dưới trướng cưới bao nhiêu nữ nhân, Đức Mã tuổi tác tương đối cao lại trải qua phong sương Mạc Bắc, đã sớm tàn phai nhan sắc. Hiện tại Hoàng Đài Cát khóc thương phu nhân thê thảm như vậy, hẳn là hán tử Mạc Bắc si tâm, nam nhân Tái Ngoại đa tình.
Bạt Hợp Xích nghe lời của chủ nhân ngược lại tâm lĩnh thần hội, lập tức gọi:
- Không cứu sống được Đức Mã phu nhân, hãy lấy bà nương Nam man tử này bồi thường, bắt ả trở về hầu hạ Đại nhân nhà ta!
Từ Tân Di giận đến mắt hạnh trợn tròn, mày liễu dựng đứng, các nữ binh rút bảo kiếm sáng choang ra. Có mấy người rút Xế Điện Thương bên hông ra, tạo thế giằng co kiếm tuốt cung giương với các võ sĩ Mông Cổ.
- Thật là thối, thật là thối!
Từ Tân Di nghe thấy thanh âm này nhất thời cảm thấy bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm thật to.
Tần Lâm tung chân từ trên lưng Đạp Tuyết Ô Chuy nhảy xuống, vừa đi vừa quạt tay dưới mũi.
Bạt Hợp Xích giận nói:
- Ngươi nói cái gì thối?
- Ta nói là tên Bạt Hợp Xích con cháu loài rùa này đánh rắm còn thối hơn phân chó!
Tần Lâm nói chuyện nhanh như súng liên thanh bắn.
Bạt Hợp Xích nói tiếng Hán vốn không lưu loát, vào lúc này trợn tròn hai mắt, tức gần nổ phổi:
- Ta không phải là... con cháu loài rùa… không có đánh rắm!
- Con cháu loài rùa không có đánh rắm, chẳng lẽ là cha loài rùa đánh rắm?
Tần Lâm liếc mắt nhìn nhìn Hoàng Đài Cát.
Bạt Hợp Xích giơ loan đao Đại Hãn lên:
- Dám mắng vương tử nhà ta, ngươi mới là cha loài rùa! Cả nhà ngươi đều là cha loài rùa!
- Lão tử mắng các ngươi thì đã sao?
Tần Lâm nói thật nhanh, thóa mạ liên tiếp một hơi:
- Con loài rùa, con loài rùa, con loài rùa… con con con con…
Đầu óc Bạt Hợp Xích không xoay chuyển nhanh như Tần Lâm, không cam lòng yếu thế, cũng mắng theo hắn:
- Cha loài rùa, cha loài rùa, cha loài rùa… cha cha cha cha…
- Ôi, con trai ngoan, vì sao một mực gọi cha như vậy?
Tần Lâm mỉm cười hết sức từ ái.
Tất cả dân chúng vây quanh đều bật cười sặc sụa.
Cho dù là Từ Tân Di đang tức tối đầy bụng thấy vậy cũng không nhịn được phì cười, Thị Kiếm cầm đầu các nữ binh cũng ôm bụng cười thầm.
Bạt Hợp Xích giận đến đỏ mặt tía tai, thế nhưng miệng lưỡi không nhanh nhẹn bằng Tần Lâm, đã thua trận rất nhanh vẫn còn trợn tròn mắt định tiếp tục mắng nữa, nhưng bị Hoàng Đài Cát đưa mắt ra hiệu ngăn lại.
Mắng tay đôi với tên Tần Lâm này chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân sao?
- Trời ơi Đức Mã, nàng hiền thục dường nào… Mùa Xuân xuất chinh khâu vá, sửa yên ngựa cho ta, mùa hè thu thập mật Bách Hoa phong (ong), mùa Thu chăm chỉ làm lương khô dự trữ, mùa Đông dựng trại, may vá áo bông lại cho ta, vì sao thăng thiên trước ta một bước như vậy?
Nước mắt Hoàng Đài Cát tuôn trào xối xả như mở đập, thình lình giãy thoát khỏi tay võ sĩ nâng đỡ, vọt tới bên thi thể đập đầu xuống đất, quả thật đau đớn đến mức không muốn sống nữa.
Trời ơi… Tần Lâm thấy vậy nhảy lui về sau một bước, tay trái Lãm Tước Vĩ, tay phải Dã Mã Phân Tông, hai chân bất đinh bất bát, thần sắc như lâm đại địch.
Màn diễn vừa rồi của Hoàng Đài Cát toát ra đầy đủ vẻ đau khổ của một trượng phu mất đi thê tử, bất kể trên phương diện ánh mắt, động tác, biểu lộ cho tới hành động, y đều diễn xuất thần nhập hóa. Nhất là động tác sau cùng lấy đầu đập mạnh xuống đất của Hoàng Đài Cát, diễn tả nỗi đau của mình càng thêm nổi bật.
Tần Lâm vốn có tài diễn xuất tuyệt vời, nhất thời cảm thấy áp lực hùng mạnh. Bất kể tư chất hay thiên phú, vào giờ phút này Hoàng Đài Cát tuyệt đối có thực lực dòm ngó giải Oscar, trở thành đối thủ cạnh tranh vai nam chính xuất sắc nhất, tạo thành áp lực cực mạnh đối với Tần trưởng quan của chúng ta.
Hừ hừ, rất may là ta có thực lực thật sự, rất nhiều chuyện không thể dựa hết vào tài diễn xuất…
Tần Lâm khẽ nhếch môi, cách đó không xa Lục mập cỡi một con ngựa toàn thân toát mồ hôi, ôm túi da trâu đựng công cụ pháp y chạy tới.
Cơ hồ cùng lúc đó, quan viên các cấp Uyển Bình Huyện Lệnh Hoàng Gia Thiện, Thuận Thiên Phủ Doãn Trương Quốc Ngạn, Thiêm Đô Ngự Sử Trương Công Ngư, cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu, Đông Xưởng Chưởng Hình Thiên Hộ Từ Tước Lý Hình Bách Hộ Trần Ứng Phượng… cũng đã lục tục tới hiện trường.
Mắt thấy đại triều hội sắp tới, Yêm Đáp Hãn phong cống cùng Ngũ Phong hải thương được chiêu an, hai đại cường địch Nam Bắc cùng tới triều hội dệt thêm một lớp tơ vàng lên chiếc áo hưng thịnh của triều Vạn Lịch. Lúc này lại xảy ra chuyện đụng chết phu nhân Hoàng Đài Cát, các quan viên tương quan nghe tin lập tức hành động.
Hoàng Gia Thiện, Trương Công Ngư là giúp Tần Lâm, Trương Quốc Ngạn không có lập trường gì, Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng cũng gần như trung lập, duy chỉ có Lưu Thủ Hữu vui mừng như mở cờ trong bụng.
- Ôi, Tần tướng quân quả thật quá mức sơ suất, tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, Tần tướng quân thiếu niên đắc chí, trị gia vẫn còn có chỗ khiếm khuyết.
Lưu Thủ Hữu giả vờ thật khéo, dáng vẻ như hết sức chân thành.
Từ Tân Di nghe vậy hết sức xấu hổ, thấy mình đã gây ra họa bèn cúi gằm đầu xuống, dáng vẻ lo lắng vô cùng.
- Còn chưa tra rõ chuyện này, Lưu Đô Đốc ngài gấp làm gì? Gia phong nhà ta thế nào, dường như chưa tới phiên ngài quan tâm!
Tần Lâm bất âm bất dương liếc Lưu Thủ Hữu một cái.
/1145
|