Phụ bật thiên tử, quyết ý cải cách, ra sức đẩy mạnh triều chính mới, đương thời người nào có thể sánh vai cùng ta, ai có thể đạt tới cảnh giới của ta?
Độc chưởng triều cương, kiêm cả trong ngoài, đảng vũ giăng đầy, bên trong lục hợp đánh đâu thắng đó, người nào có thể cản được ta?
Chỉ có sử xanh Xuân Thu mới có thể đánh giá công tội của ta!
Trương Cư Chính chậm rãi nói, sau đó thu hồi ánh mắt khỏi bầu trời kinh sư, khẽ nhếch mày lên, bên trong mắt phượng toát ra thần quang sáng chói, làm như vô tình đảo qua bọn quan viên Nghiêm Thanh một lượt.
Cử chỉ hời hợt lại có oai như lôi đình, mặc dù Nghiêm Thanh là chính nhị phẩm Hình bộ Thượng Thư cũng chợt cảm thấy kinh hãi trong lòng, không tự chủ được cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Cư Chính.
Phàm là quan viên thủ cựu vừa rồi ở Hoàng Cực điện không đồng ý Giang Lăng đảng đề cử Trương Cư Chính nhậm chức Thái Sư, thảy đều phủ một làn sương lạnh trên mặt. Hoặc là giận mà không dám nói gì, hoặc là vẻ mặt tịch mịch, hoặc là âm thầm hối hận.
Thành viên Giang Lăng đảng tương trợ triều chính mới như Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan, Tằng Tỉnh Ngô, Phan Quý Tuần… sắc mặt hoàn toàn khác hẳn, ai nấy cười vui vẻ.
Những triều thần mới vừa rồi còn hơi do dự, nhưng rốt cục cũng đứng ra tán thành càng cảm thấy quyết định của mình vừa rồi vô cùng sáng suốt.
Trương Cư Chính rõ ràng là mượn chuyện tấn phong Thái Sư thể hiện cho khắp cả thiên hạ biết lực khống chế hùng mạnh của mình đối với triều cục, ép văn võ quần thần cả triều phải tỏ rõ thái độ, cũng giáng cho phe phản đối một đòn đả kích nặng nề, tiến thêm một bước đẩy mạnh triều chính mới.
Lần này quả nhiên vô cùng lợi hại, nhất thời làm cho phe phản đối câm như hến, Hoàng Cực điện yên lặng như tờ.
Tần Lâm biết được đại khái tương lai Trương Cư Chính, trong lòng phát ra tiếng thở dài bùi ngùi cảm khái, cũng không hy vọng cha vợ tương lai giẫm lên vết xe đổ, bèn không để ý đến nguy hiểm dứt khoát lên tiếng khuyên nhủ:
- Những chuyện mà Trương Thái Sư làm đương nhiên là ý chí anh dũng mà làm, nhưng theo hạ quan thấy lại có hơi hoành hành bá đạo một chút. Theo ngu kiến của hạ quan, thật ra thỉnh thoảng cũng có thể viên chuyển biến thông một chút…
Cái gì… tất cả văn võ bá quan đều ngơ ngác nhìn nhau. Thái Sư Trương Tướng gia độc chưởng triều cương, đứng trên đỉnh quần thần, Tần Lâm lại dám trách lão hoành hành bá đạo ngay trước mặt nhiều ngươi như vậy, lá gan to lớn khiến cho người ta nghe thấy phải kinh hồn khiếp vía.
Bọn Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu lại hết sức vui mừng, thầm nói không phải là họ Tần cấu kết Trương Cư Chính nhiều lần đè ép chúng ta hay sao. Lần này hắn dám nói hươu nói vượn ngay trước mặt văn võ bá quan, nhất định đã đắc tội với Trương lão nhi không ít. Nghêu cò tranh nhau thì ngư ông đắc lợi, đây quả thật là chuyện tốt.
Tần Lâm nói những lời này cũng là liều mạng mà nói. Vừa mới dứt lời hắn đã than thở trong lòng, cảm thấy nhất định sẽ bị Trương Cư Chính trách móc, tính khí lão tiên sinh khó chịu vô cùng.
Kim Anh Cơ ngược lại vui buồn lẫn lộn, thầm nhủ trong lòng:
- Tiểu oan gia huynh cần gì chuốc khổ vào thân như vậy? Hì hì, chọc cho Trương lão nhi tức giận, đại môn tướng phủ đóng lại, huynh sẽ không được gặp vị thiên kim tướng phủ kia nữa, để xem huynh có hối hận hay không…
Nằm mơ cũng không nghĩ tới không những Trương Cư Chính không tỏ ra tức giận, ngược lại nét mặt già nua hơi đỏ lên, sau khi ngẩn người ra một chút bèn vung ống tay áo cười nói:
- Tiểu tử vô tri, lão phu tự có chủ trương, ha ha, cần ngươi phải nhiều lời lắm miệng hay sao?
Ủa, vì sao Trương Cư Chính không tức giận? Không chỉ có Lưu Thủ Hữu, Nghiêm Thanh, cho dù là Tằng Tỉnh Ngô, Trần Giá đang âm thầm toát mồ hôi lạnh thay Tần Lâm cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ ra Trương Tướng gia vẫn hay hoành hành ngang ngược, sau khi bị Tần Lâm chỉ trích ngay trước mặt văn võ cả triều còn có thể cười hì hì, ngay cả lời trách mắng hắn cũng chỉ có vẻ qua loa hời hợt, không thấm thía gì.
Trương Cư Chính hơi lúng túng, thổi râu phù phù: hừ, Tần tiểu tử ngươi cho là lão phu tán thành cáo phong Từ thị chính là làm tiền lệ thay Tử Huyên, chính là nhượng bộ đối với tiểu tử ngươi đó sao? Đắc ý vong hình, lão phu không chịu gả Tử Huyên cho chính là hoành hành ngang ngược, còn cần ngươi khuyên lão phu ‘Viên chuyển biến thông’ nữa sao? Thật là… thật là quá kiêu ngạo, lão phu sẽ không để cho ngươi đắc ý!
Không trách Trương Thái Sư hoàn toàn hiểu lầm, ai bảo bình thời Tần Lâm quen đùa giỡn cợt nhả với vị Thủ Phụ đế sư đứng đầu quần thần này. Hơn nữa trước đó Trương Cư Chính tán thành cáo phong Từ Tân Di đúng là có chút tư tâm như vậy, hiện tại Tần Lâm bất ngờ nói lời nghĩa chính từ nghiêm hiếm thấy từ trước tới nay, cho nên bị lão hoàn toàn hiểu lầm.
Chư vị Đại tướng Giang Lăng đảng Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan vây quanh Trương Thái Sư như chúng tinh phủng nguyệt, ai cũng nhìn Tần Lâm thêm vài lần, bày tỏ thiện ý không hề che giấu: trong mười năm qua, kẻ dám trách Thủ Phụ đế sư trước mặt đông người như vậy, nếu không phải bị cách chức chính là bị lưu đày, sung quân. Tướng gia từng nói ‘phàm là kẻ nào làm trở ngại triều chính mới của ta, xúc phạm bản Tướng gia, cho dù là có tài đức như chi lan (cỏ chi và cỏ lan, thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức, tình bạn tốt.), ta cũng sẽ diệt trừ! Thế nhưng Tần Lâm lại hoàn toàn ngược lại, có thể thấy rằng lão tiên sinh cũng nhìn hắn với ánh mắt khác biệt.
Thật ra giống như tất cả triều thần, Tần Lâm cũng không hiểu vì sao, lòng nói cha vợ tương lai không phải là dễ nói chuyện, lão trở nên hiền hòa thân thiết như vậy từ lúc nào? Suy nghĩ một chút, hắn nói với giọng điệu hòa hoãn hơn:
- Hạ quan xuất ngôn mạo phạm, Thái Sư thứ tội, nhưng thật sự là xuất phát từ tấm lòng thành, mong rằng sau khi Thái Sư trở về phủ cẩn thận suy nghĩ một chút.
Lần này biết cầu xin ta rồi sao? Nhớ tới nữ nhi độc nhất vừa ngoan ngoãn vừa thông minh của mình, Trương Thái Sư lại mềm lòng: thôi được, lão phu tha cho tiểu tử ngươi… Loại chuyện như cầu hôn, ắt ngươi phải tới cầu xin ta. Nếu lão phu đáp ứng ngay tức khắc mà không từ chối năm lần bảy lượt, vậy thể diện của Thái Sư đương triều vứt ở nơi nào?! Nếu ngươi nói chân thành, vậy phải có hành động cụ thể, chỉ bằng vào vài lời nói suông mà muốn lão phu mở miệng cho phép gả Tử Huyên, làm sao có chuyện dễ dàng như vậy, nằm mơ!
Vừa đi vừa suy nghĩ, Trương Cư Chính dần dần đi xa. Tưởng tượng tới cảnh Tần Lâm năm lần bảy lượt tới phủ cầu xin cưới Tử Huyên, lúc ấy mình phải dứt khoát từ chối hắn vài lần, làm ra dáng vẻ lão Thái Sơn uy vũ, lập tức Thái Sư gia không nhịn được mỉm cười.
Cảnh tượng này truyền tới tai Vạn Lịch rất nhanh, vị Hoàng đế trẻ tuổi này thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt: trung thần, quả thật trung thần! Tần ái khanh can đảm trung thành, bất kể được mất cá nhân chỉ trích Trương tiên sinh cầm giữ triều chính chuyên quyền ngay mặt, quả thật chính là cánh tay đắc lực của trẫm!
Ngay đêm đó, biển chữ vàng của tướng phủ Giang Lăng ở hẻm Sa Mạo bên ngoài Đăng Thị khẩu đổi từ Thái Phó phủ thành Thái Sư phủ, tân khách đổ xô chen chúc tới chúc mừng, quả thật là đông như họp chợ.
Thái Sư Thái Phó Thái Bảo hợp xưng Tam Công, thời thượng cổ thiên tử thấy Tam Công cũng phải đứng dậy kính lễ, Thái Sư lại là đứng đầu Tam Công. Thời Chu Vũ vương có Thượng Phụ Khương Tử Nha, thời Chu Thành vương là Chu Công Đán, thời Hán Hiến Đế là Đổng Trác, lúc nhà Minh vừa khai quốc có Thừa Tướng Lý Thiện Trường, trước sau được phong chức quan này, tất cả đều đứng đầu quần thần.
Tuy rằng triều Minh không lập Thừa tướng nhưng quyền bính nội các ngày càng gia tăng, đến Trương Cư Chính quyền mưu thủ đoạn cực kỳ cao minh càng có thực quyền nhiếp chính. Hôm nay lão leo lên tới chức Thái Sư, rốt cục đã leo lên tới tột đỉnh, quyền khuynh thiên hạ.
Ba huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Tự Tu, Trương Mậu Tu thảy đều mặc quan phục đứng ở cửa đón khách. Bọn họ thừa kế dung mạo phụ thân, ai nấy giống như cây ngọc trước gió, cử chỉ ngôn ngữ đều khéo léo phù hợp thân phận tân khách tới.
Giám sát Ngự Sử Khâu Thuấn lại khiêng hai tấm liễn sơn son thếp vàng tới. Bởi vì lễ vật lần trước rất được Trương lão tiên sinh ưa thích, lần này đám canh cửa đặc biệt không đòi tiền vào cửa của y nữa.
Bên trong phòng khách tân khách chật nhà, nhất nhị phẩm đại quan chen chúc đông nghịt, lại có thật nhiều phiên thuộc cống sứ tới kinh đang ngồi.
Khâu Thuấn mở lụa đỏ bao bọc đôi liễn ra, cao giọng đọc:
- Nhật nguyệt tịnh minh, vạn quốc bái Đại Minh thiên tử. Khâu Sơn vi nhạc, tứ phương tụng Thái Nhạc tướng công!
Đôi liễn này rất khéo, không chỉ tả được cảnh tượng vạn quốc tới chầu, Tứ Di phủ phục, còn hợp thời hợp cảnh. Hơn nữa chữ Nhật bên trái, chữ Nguyệt bên phải hợp lại là chữ Minh, trên chữ Khâu dưới chữ Sơn hợp lại là chữ Nhạc, quả thật vừa khéo.
- Hay, hay lắm…
Trương Cư Chính vỗ tay mà cười, lệnh cho tả hữu treo đôi liễn lên.
Khâu Thuấn cười cực kỳ vui vẻ, y dùng họ mình trong vế liễn đầu, sau này mỗi khi Trương Cư Chính thấy liễn nhất định sẽ nhớ tới, à, đôi liễn này là do họ Khâu tặng…
Người có lòng quan sát bốn phía, chú ý không thấy Tần Lâm xuất hiện trong số tân khách tới tướng phủ chúc mừng. Thì ra rốt cục tên họ Tần chọc giận Trương Thái Sư, hơn phân nửa là bị ngăn lại ở ngoài cửa, tự làm tự chịu, vì sao lại khổ sở như vậy?!
Tỷ như Lưu Thủ Hữu, y chính là một trong những kẻ chú ý sớm nhất tới chuyện Tần Lâm không có trong đám tân khách, nhất thời đàm luận ồn ào, chuyện trò vui vẻ, thậm chí hỏi riêng Tam công tử Trương gia giao tình cũng không tệ lắm:
- Thế huynh, hôm nay tên họ Tần không có tới sao?
- Không có, tối nay không thấy bóng dáng hắn đâu cả.
Trương Mậu Tu trả lời vô cùng khẳng định.
Lưu Thủ Hữu vui như mở hội, đầu mày cuối mắt linh hoạt vô cùng.
Trương Mậu Tu đi ra ngoài, trong lòng thầm nói: hừ, chẳng lẽ ta phải nói cho ngươi biết Tần Lâm đã sớm vào phủ bằng cửa sau, đang ở cùng một chỗ với muội muội ta sao?
Trương Tam công tử cũng không lo lắng Tần Lâm và muội muội làm ra chuyện gì khiến cho y trở thành đại cữu ca quá sớm. Bởi vì ngoại trừ Tần Lâm ra còn có một con kỳ đà cản mũi thật to phụng bồi, Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty Kim Anh Cơ Kim tướng quân.
Trong vườn hoa, vấn đề phức tạp liên quan tới mấy chục vạn lượng bạc thuế hàng năm, sinh kế của đông đảo dân chúng vùng duyên hải cùng với chuyện mua bán trên biển giữa triều Đại Minh cùng chư phiên thuộc Đông Hải Nam Dương, đã đạt thành hiệp nghị mới thông qua miệng lưỡi sắc bén của hai vị mỹ nhân. Hai bên Thái Sư phủ và Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty nhất trí đồng ý tiến thêm một bước tăng cường hợp tác.
Từ trước tới nay liên lạc với Ngũ Phong hải thương đều do Trương Tử Huyên đại diện Trương Cư Chính tiến hành. Dù sao Kim Anh Cơ là nữ tử, Trương Cư Chính ỷ vào thân phận của mình không bằng lòng nói chuyện trực tiếp với nàng, Trương Tử Huyên lại khác, kẻ tới người lui long trời lở đất, mùi thuốc súng nồng nặc hơn bất cứ nơi nào. Nguyên nhân vì sao… trong lòng ba người đang ngồi đây đều hiểu rõ.
Tần Lâm Tần trưởng quan bình thời hay pha trò cợt nhả, vào lúc này ngoan ngoãn hơn bất cứ ai, giống như một đứa trẻ ngoan ngồi yên bên cạnh, không ngừng cắn hạt dưa, ăn bánh hạt đào.
Lúc nào cần giả ngây giả dại thì nên giả, nếu không ngậm miệng lại vạn nhất để lộ ra cái gì, vậy thì ô hô ai tai.
Rốt cục đàm phán tràn đầy mùi thuốc súng kết thúc, Tần Lâm thở ra một hơi thật dài:
- Hai vị, hai vị tiểu thư, tối nay trăng sáng gió mát, mọi người nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt một chút có được hay không?
- Được, tiểu muội gảy đàn rửa tai cho Tần huynh!
Trương Tử Huyên dung mạo như thiên tiên hé miệng cười một tiếng, ánh mắt thâm thúy mê người lại nhìn chằm chằm Kim Anh Cơ.
Kim trưởng quan cười yêu mị, không tỏ ra yếu thế chút nào:
- Tử Huyên khảy đàn, Anh Cơ thổi tiêu, chúng ta cầm tiêu hợp tấu có được chăng?
Tiếng đàn dìu dặt vang lên, tay ngọc Trương Tử Huyên nhẹ nhàng gảy Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm, thanh âm như cao sơn lưu thủy. Tiếng tiêu cũng hết sức du dương, Kim Anh Cơ gác ngọc tiêu lên môi đỏ mọng, tiếng nhạc dường như mang theo tiếng sóng rì rầm của Đông Hải.
Trăng sáng sao thưa, mỹ nhân như ngọc, mùi hoa say lòng người, hay cho một khúc cầm tiêu hợp tấu.
Đàn xong một khúc, Trương Tử Huyên nhẹ nhàng vuốt dây đàn:
- Kim Tuyên Úy quả nhiên lợi hại, tiếng tiêu ẩn hàm đào sinh vân diệt, mơ hồ có có chí bao trùm Đông Hải.
Kim Anh Cơ cũng tỏ ra khiêm tốn hiếm thấy:
- Khen quá lời rồi, tiếng đàn Tử Huyên tiểu thư cao khiết mênh mông, giống như câu thơ ‘Bắc phương có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập’, thật là khó được.
Dứt lời, hai vị mỹ nhân đều nhìn chằm chằm Tần Lâm, chờ xem hắn bình phẩm thế nào.
- Chuyện này…
Tần Lâm gãi gãi đầu, nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Kim Anh Cơ đang cong lên:
- Nếu như bảo ta nói, ta vẫn thích thổi tiêu hơn.
Rầm! Ngọc tiêu Kim Anh Cơ gõ thẳng lên trên đầu hắn.
Trương Tử Huyên đã cười phục trên dao cầm, hai vai giật giật.
-----------
Đại triều hội năm Vạn Lịch thứ chín tiến hành viên mãn, dựa theo lời nói của Tần Lâm, đây là một đại hội đoàn kết, đại hội thắng lợi, hai bên chủ khách trao đổi ý kiến trong không khí thân thiết hữu hảo. Hệ thống triều cống Đông Á lấy Trung Quốc làm tông chủ được củng cố thêm một bước, sứ thần các nước Trảo Oa, Xiêm La… bày tỏ các phiên thuộc đều là một phần không thể tách rời của trung ương thiên triều, cũng đưa ra lời khiển trách mạnh mẽ với hành động xâm lược Nam Dương của người Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha.
Lần thịnh hội này các phe đều có thu hoạch, Đại Minh thực hiện mục tiêu chính trị vạn quốc tới chầu, tăng cường ảnh hưởng thống trị đối với phiên thuộc. Các quốc gia phiên thuộc và Thổ Ty tăng cường liên lạc với trung ương thiên triều, được bảo đảm an toàn trong hệ thống triều cống.
Nhưng phe có thu hoạch nhiều nhất lần này chính là Trương Cư Chính và Giang Lăng đảng của lão.
Độc chưởng triều cương, kiêm cả trong ngoài, đảng vũ giăng đầy, bên trong lục hợp đánh đâu thắng đó, người nào có thể cản được ta?
Chỉ có sử xanh Xuân Thu mới có thể đánh giá công tội của ta!
Trương Cư Chính chậm rãi nói, sau đó thu hồi ánh mắt khỏi bầu trời kinh sư, khẽ nhếch mày lên, bên trong mắt phượng toát ra thần quang sáng chói, làm như vô tình đảo qua bọn quan viên Nghiêm Thanh một lượt.
Cử chỉ hời hợt lại có oai như lôi đình, mặc dù Nghiêm Thanh là chính nhị phẩm Hình bộ Thượng Thư cũng chợt cảm thấy kinh hãi trong lòng, không tự chủ được cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Trương Cư Chính.
Phàm là quan viên thủ cựu vừa rồi ở Hoàng Cực điện không đồng ý Giang Lăng đảng đề cử Trương Cư Chính nhậm chức Thái Sư, thảy đều phủ một làn sương lạnh trên mặt. Hoặc là giận mà không dám nói gì, hoặc là vẻ mặt tịch mịch, hoặc là âm thầm hối hận.
Thành viên Giang Lăng đảng tương trợ triều chính mới như Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan, Tằng Tỉnh Ngô, Phan Quý Tuần… sắc mặt hoàn toàn khác hẳn, ai nấy cười vui vẻ.
Những triều thần mới vừa rồi còn hơi do dự, nhưng rốt cục cũng đứng ra tán thành càng cảm thấy quyết định của mình vừa rồi vô cùng sáng suốt.
Trương Cư Chính rõ ràng là mượn chuyện tấn phong Thái Sư thể hiện cho khắp cả thiên hạ biết lực khống chế hùng mạnh của mình đối với triều cục, ép văn võ quần thần cả triều phải tỏ rõ thái độ, cũng giáng cho phe phản đối một đòn đả kích nặng nề, tiến thêm một bước đẩy mạnh triều chính mới.
Lần này quả nhiên vô cùng lợi hại, nhất thời làm cho phe phản đối câm như hến, Hoàng Cực điện yên lặng như tờ.
Tần Lâm biết được đại khái tương lai Trương Cư Chính, trong lòng phát ra tiếng thở dài bùi ngùi cảm khái, cũng không hy vọng cha vợ tương lai giẫm lên vết xe đổ, bèn không để ý đến nguy hiểm dứt khoát lên tiếng khuyên nhủ:
- Những chuyện mà Trương Thái Sư làm đương nhiên là ý chí anh dũng mà làm, nhưng theo hạ quan thấy lại có hơi hoành hành bá đạo một chút. Theo ngu kiến của hạ quan, thật ra thỉnh thoảng cũng có thể viên chuyển biến thông một chút…
Cái gì… tất cả văn võ bá quan đều ngơ ngác nhìn nhau. Thái Sư Trương Tướng gia độc chưởng triều cương, đứng trên đỉnh quần thần, Tần Lâm lại dám trách lão hoành hành bá đạo ngay trước mặt nhiều ngươi như vậy, lá gan to lớn khiến cho người ta nghe thấy phải kinh hồn khiếp vía.
Bọn Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu lại hết sức vui mừng, thầm nói không phải là họ Tần cấu kết Trương Cư Chính nhiều lần đè ép chúng ta hay sao. Lần này hắn dám nói hươu nói vượn ngay trước mặt văn võ bá quan, nhất định đã đắc tội với Trương lão nhi không ít. Nghêu cò tranh nhau thì ngư ông đắc lợi, đây quả thật là chuyện tốt.
Tần Lâm nói những lời này cũng là liều mạng mà nói. Vừa mới dứt lời hắn đã than thở trong lòng, cảm thấy nhất định sẽ bị Trương Cư Chính trách móc, tính khí lão tiên sinh khó chịu vô cùng.
Kim Anh Cơ ngược lại vui buồn lẫn lộn, thầm nhủ trong lòng:
- Tiểu oan gia huynh cần gì chuốc khổ vào thân như vậy? Hì hì, chọc cho Trương lão nhi tức giận, đại môn tướng phủ đóng lại, huynh sẽ không được gặp vị thiên kim tướng phủ kia nữa, để xem huynh có hối hận hay không…
Nằm mơ cũng không nghĩ tới không những Trương Cư Chính không tỏ ra tức giận, ngược lại nét mặt già nua hơi đỏ lên, sau khi ngẩn người ra một chút bèn vung ống tay áo cười nói:
- Tiểu tử vô tri, lão phu tự có chủ trương, ha ha, cần ngươi phải nhiều lời lắm miệng hay sao?
Ủa, vì sao Trương Cư Chính không tức giận? Không chỉ có Lưu Thủ Hữu, Nghiêm Thanh, cho dù là Tằng Tỉnh Ngô, Trần Giá đang âm thầm toát mồ hôi lạnh thay Tần Lâm cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ ra Trương Tướng gia vẫn hay hoành hành ngang ngược, sau khi bị Tần Lâm chỉ trích ngay trước mặt văn võ cả triều còn có thể cười hì hì, ngay cả lời trách mắng hắn cũng chỉ có vẻ qua loa hời hợt, không thấm thía gì.
Trương Cư Chính hơi lúng túng, thổi râu phù phù: hừ, Tần tiểu tử ngươi cho là lão phu tán thành cáo phong Từ thị chính là làm tiền lệ thay Tử Huyên, chính là nhượng bộ đối với tiểu tử ngươi đó sao? Đắc ý vong hình, lão phu không chịu gả Tử Huyên cho chính là hoành hành ngang ngược, còn cần ngươi khuyên lão phu ‘Viên chuyển biến thông’ nữa sao? Thật là… thật là quá kiêu ngạo, lão phu sẽ không để cho ngươi đắc ý!
Không trách Trương Thái Sư hoàn toàn hiểu lầm, ai bảo bình thời Tần Lâm quen đùa giỡn cợt nhả với vị Thủ Phụ đế sư đứng đầu quần thần này. Hơn nữa trước đó Trương Cư Chính tán thành cáo phong Từ Tân Di đúng là có chút tư tâm như vậy, hiện tại Tần Lâm bất ngờ nói lời nghĩa chính từ nghiêm hiếm thấy từ trước tới nay, cho nên bị lão hoàn toàn hiểu lầm.
Chư vị Đại tướng Giang Lăng đảng Vương Quốc Quang, Trương Học Nhan vây quanh Trương Thái Sư như chúng tinh phủng nguyệt, ai cũng nhìn Tần Lâm thêm vài lần, bày tỏ thiện ý không hề che giấu: trong mười năm qua, kẻ dám trách Thủ Phụ đế sư trước mặt đông người như vậy, nếu không phải bị cách chức chính là bị lưu đày, sung quân. Tướng gia từng nói ‘phàm là kẻ nào làm trở ngại triều chính mới của ta, xúc phạm bản Tướng gia, cho dù là có tài đức như chi lan (cỏ chi và cỏ lan, thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức, tình bạn tốt.), ta cũng sẽ diệt trừ! Thế nhưng Tần Lâm lại hoàn toàn ngược lại, có thể thấy rằng lão tiên sinh cũng nhìn hắn với ánh mắt khác biệt.
Thật ra giống như tất cả triều thần, Tần Lâm cũng không hiểu vì sao, lòng nói cha vợ tương lai không phải là dễ nói chuyện, lão trở nên hiền hòa thân thiết như vậy từ lúc nào? Suy nghĩ một chút, hắn nói với giọng điệu hòa hoãn hơn:
- Hạ quan xuất ngôn mạo phạm, Thái Sư thứ tội, nhưng thật sự là xuất phát từ tấm lòng thành, mong rằng sau khi Thái Sư trở về phủ cẩn thận suy nghĩ một chút.
Lần này biết cầu xin ta rồi sao? Nhớ tới nữ nhi độc nhất vừa ngoan ngoãn vừa thông minh của mình, Trương Thái Sư lại mềm lòng: thôi được, lão phu tha cho tiểu tử ngươi… Loại chuyện như cầu hôn, ắt ngươi phải tới cầu xin ta. Nếu lão phu đáp ứng ngay tức khắc mà không từ chối năm lần bảy lượt, vậy thể diện của Thái Sư đương triều vứt ở nơi nào?! Nếu ngươi nói chân thành, vậy phải có hành động cụ thể, chỉ bằng vào vài lời nói suông mà muốn lão phu mở miệng cho phép gả Tử Huyên, làm sao có chuyện dễ dàng như vậy, nằm mơ!
Vừa đi vừa suy nghĩ, Trương Cư Chính dần dần đi xa. Tưởng tượng tới cảnh Tần Lâm năm lần bảy lượt tới phủ cầu xin cưới Tử Huyên, lúc ấy mình phải dứt khoát từ chối hắn vài lần, làm ra dáng vẻ lão Thái Sơn uy vũ, lập tức Thái Sư gia không nhịn được mỉm cười.
Cảnh tượng này truyền tới tai Vạn Lịch rất nhanh, vị Hoàng đế trẻ tuổi này thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt: trung thần, quả thật trung thần! Tần ái khanh can đảm trung thành, bất kể được mất cá nhân chỉ trích Trương tiên sinh cầm giữ triều chính chuyên quyền ngay mặt, quả thật chính là cánh tay đắc lực của trẫm!
Ngay đêm đó, biển chữ vàng của tướng phủ Giang Lăng ở hẻm Sa Mạo bên ngoài Đăng Thị khẩu đổi từ Thái Phó phủ thành Thái Sư phủ, tân khách đổ xô chen chúc tới chúc mừng, quả thật là đông như họp chợ.
Thái Sư Thái Phó Thái Bảo hợp xưng Tam Công, thời thượng cổ thiên tử thấy Tam Công cũng phải đứng dậy kính lễ, Thái Sư lại là đứng đầu Tam Công. Thời Chu Vũ vương có Thượng Phụ Khương Tử Nha, thời Chu Thành vương là Chu Công Đán, thời Hán Hiến Đế là Đổng Trác, lúc nhà Minh vừa khai quốc có Thừa Tướng Lý Thiện Trường, trước sau được phong chức quan này, tất cả đều đứng đầu quần thần.
Tuy rằng triều Minh không lập Thừa tướng nhưng quyền bính nội các ngày càng gia tăng, đến Trương Cư Chính quyền mưu thủ đoạn cực kỳ cao minh càng có thực quyền nhiếp chính. Hôm nay lão leo lên tới chức Thái Sư, rốt cục đã leo lên tới tột đỉnh, quyền khuynh thiên hạ.
Ba huynh đệ Trương Kính Tu, Trương Tự Tu, Trương Mậu Tu thảy đều mặc quan phục đứng ở cửa đón khách. Bọn họ thừa kế dung mạo phụ thân, ai nấy giống như cây ngọc trước gió, cử chỉ ngôn ngữ đều khéo léo phù hợp thân phận tân khách tới.
Giám sát Ngự Sử Khâu Thuấn lại khiêng hai tấm liễn sơn son thếp vàng tới. Bởi vì lễ vật lần trước rất được Trương lão tiên sinh ưa thích, lần này đám canh cửa đặc biệt không đòi tiền vào cửa của y nữa.
Bên trong phòng khách tân khách chật nhà, nhất nhị phẩm đại quan chen chúc đông nghịt, lại có thật nhiều phiên thuộc cống sứ tới kinh đang ngồi.
Khâu Thuấn mở lụa đỏ bao bọc đôi liễn ra, cao giọng đọc:
- Nhật nguyệt tịnh minh, vạn quốc bái Đại Minh thiên tử. Khâu Sơn vi nhạc, tứ phương tụng Thái Nhạc tướng công!
Đôi liễn này rất khéo, không chỉ tả được cảnh tượng vạn quốc tới chầu, Tứ Di phủ phục, còn hợp thời hợp cảnh. Hơn nữa chữ Nhật bên trái, chữ Nguyệt bên phải hợp lại là chữ Minh, trên chữ Khâu dưới chữ Sơn hợp lại là chữ Nhạc, quả thật vừa khéo.
- Hay, hay lắm…
Trương Cư Chính vỗ tay mà cười, lệnh cho tả hữu treo đôi liễn lên.
Khâu Thuấn cười cực kỳ vui vẻ, y dùng họ mình trong vế liễn đầu, sau này mỗi khi Trương Cư Chính thấy liễn nhất định sẽ nhớ tới, à, đôi liễn này là do họ Khâu tặng…
Người có lòng quan sát bốn phía, chú ý không thấy Tần Lâm xuất hiện trong số tân khách tới tướng phủ chúc mừng. Thì ra rốt cục tên họ Tần chọc giận Trương Thái Sư, hơn phân nửa là bị ngăn lại ở ngoài cửa, tự làm tự chịu, vì sao lại khổ sở như vậy?!
Tỷ như Lưu Thủ Hữu, y chính là một trong những kẻ chú ý sớm nhất tới chuyện Tần Lâm không có trong đám tân khách, nhất thời đàm luận ồn ào, chuyện trò vui vẻ, thậm chí hỏi riêng Tam công tử Trương gia giao tình cũng không tệ lắm:
- Thế huynh, hôm nay tên họ Tần không có tới sao?
- Không có, tối nay không thấy bóng dáng hắn đâu cả.
Trương Mậu Tu trả lời vô cùng khẳng định.
Lưu Thủ Hữu vui như mở hội, đầu mày cuối mắt linh hoạt vô cùng.
Trương Mậu Tu đi ra ngoài, trong lòng thầm nói: hừ, chẳng lẽ ta phải nói cho ngươi biết Tần Lâm đã sớm vào phủ bằng cửa sau, đang ở cùng một chỗ với muội muội ta sao?
Trương Tam công tử cũng không lo lắng Tần Lâm và muội muội làm ra chuyện gì khiến cho y trở thành đại cữu ca quá sớm. Bởi vì ngoại trừ Tần Lâm ra còn có một con kỳ đà cản mũi thật to phụng bồi, Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty Kim Anh Cơ Kim tướng quân.
Trong vườn hoa, vấn đề phức tạp liên quan tới mấy chục vạn lượng bạc thuế hàng năm, sinh kế của đông đảo dân chúng vùng duyên hải cùng với chuyện mua bán trên biển giữa triều Đại Minh cùng chư phiên thuộc Đông Hải Nam Dương, đã đạt thành hiệp nghị mới thông qua miệng lưỡi sắc bén của hai vị mỹ nhân. Hai bên Thái Sư phủ và Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty nhất trí đồng ý tiến thêm một bước tăng cường hợp tác.
Từ trước tới nay liên lạc với Ngũ Phong hải thương đều do Trương Tử Huyên đại diện Trương Cư Chính tiến hành. Dù sao Kim Anh Cơ là nữ tử, Trương Cư Chính ỷ vào thân phận của mình không bằng lòng nói chuyện trực tiếp với nàng, Trương Tử Huyên lại khác, kẻ tới người lui long trời lở đất, mùi thuốc súng nồng nặc hơn bất cứ nơi nào. Nguyên nhân vì sao… trong lòng ba người đang ngồi đây đều hiểu rõ.
Tần Lâm Tần trưởng quan bình thời hay pha trò cợt nhả, vào lúc này ngoan ngoãn hơn bất cứ ai, giống như một đứa trẻ ngoan ngồi yên bên cạnh, không ngừng cắn hạt dưa, ăn bánh hạt đào.
Lúc nào cần giả ngây giả dại thì nên giả, nếu không ngậm miệng lại vạn nhất để lộ ra cái gì, vậy thì ô hô ai tai.
Rốt cục đàm phán tràn đầy mùi thuốc súng kết thúc, Tần Lâm thở ra một hơi thật dài:
- Hai vị, hai vị tiểu thư, tối nay trăng sáng gió mát, mọi người nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt một chút có được hay không?
- Được, tiểu muội gảy đàn rửa tai cho Tần huynh!
Trương Tử Huyên dung mạo như thiên tiên hé miệng cười một tiếng, ánh mắt thâm thúy mê người lại nhìn chằm chằm Kim Anh Cơ.
Kim trưởng quan cười yêu mị, không tỏ ra yếu thế chút nào:
- Tử Huyên khảy đàn, Anh Cơ thổi tiêu, chúng ta cầm tiêu hợp tấu có được chăng?
Tiếng đàn dìu dặt vang lên, tay ngọc Trương Tử Huyên nhẹ nhàng gảy Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm, thanh âm như cao sơn lưu thủy. Tiếng tiêu cũng hết sức du dương, Kim Anh Cơ gác ngọc tiêu lên môi đỏ mọng, tiếng nhạc dường như mang theo tiếng sóng rì rầm của Đông Hải.
Trăng sáng sao thưa, mỹ nhân như ngọc, mùi hoa say lòng người, hay cho một khúc cầm tiêu hợp tấu.
Đàn xong một khúc, Trương Tử Huyên nhẹ nhàng vuốt dây đàn:
- Kim Tuyên Úy quả nhiên lợi hại, tiếng tiêu ẩn hàm đào sinh vân diệt, mơ hồ có có chí bao trùm Đông Hải.
Kim Anh Cơ cũng tỏ ra khiêm tốn hiếm thấy:
- Khen quá lời rồi, tiếng đàn Tử Huyên tiểu thư cao khiết mênh mông, giống như câu thơ ‘Bắc phương có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập’, thật là khó được.
Dứt lời, hai vị mỹ nhân đều nhìn chằm chằm Tần Lâm, chờ xem hắn bình phẩm thế nào.
- Chuyện này…
Tần Lâm gãi gãi đầu, nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Kim Anh Cơ đang cong lên:
- Nếu như bảo ta nói, ta vẫn thích thổi tiêu hơn.
Rầm! Ngọc tiêu Kim Anh Cơ gõ thẳng lên trên đầu hắn.
Trương Tử Huyên đã cười phục trên dao cầm, hai vai giật giật.
-----------
Đại triều hội năm Vạn Lịch thứ chín tiến hành viên mãn, dựa theo lời nói của Tần Lâm, đây là một đại hội đoàn kết, đại hội thắng lợi, hai bên chủ khách trao đổi ý kiến trong không khí thân thiết hữu hảo. Hệ thống triều cống Đông Á lấy Trung Quốc làm tông chủ được củng cố thêm một bước, sứ thần các nước Trảo Oa, Xiêm La… bày tỏ các phiên thuộc đều là một phần không thể tách rời của trung ương thiên triều, cũng đưa ra lời khiển trách mạnh mẽ với hành động xâm lược Nam Dương của người Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha.
Lần thịnh hội này các phe đều có thu hoạch, Đại Minh thực hiện mục tiêu chính trị vạn quốc tới chầu, tăng cường ảnh hưởng thống trị đối với phiên thuộc. Các quốc gia phiên thuộc và Thổ Ty tăng cường liên lạc với trung ương thiên triều, được bảo đảm an toàn trong hệ thống triều cống.
Nhưng phe có thu hoạch nhiều nhất lần này chính là Trương Cư Chính và Giang Lăng đảng của lão.
/1145
|