Chúng phiên tăng miệng niệm lẩm bẩm, trên đường đi tới phạm âm vang dội. Lại có phiên tăng cầm cánh hoa ném lên giữa không trung, tung bay đầy trời, hoặc vẩy tịnh thủy, giống như ban ơn mưa móc xuống khắp nhân gian.
Vị Pháp Vương này đạo hạnh cao thâm tới mức nào, thần thông rộng lớn tới mức nào, quả thật người ta chưa thấy. Nhưng thanh thế hiển hách như vậy e rằng Tây Thiên Phật tổ hạ phàm, Nam Hải Quan Âm giáng thế cũng phải kém y rất xa.
Dân chúng dọc trên đường đi thấy thanh thế như vậy kinh hoảng sụp lạy. Mặc dù ngày thường phiên tăng hay tác oai tác quái, nhưng lúc này trở về đường đường chính chính là Phật tử Tây Thiên, ngay cả triều đình cũng đối xử với trọng lễ như vậy, còn có thể giả được sao?
Đông An môn đi ra hướng Đông một dãy phố, rẽ vào hẻm Kim Ngư sau đó xuôi theo đại lộ đi về phía Bắc, đi thẳng tới một lúc chính là Long Phúc tự chỗ ở của Uy Linh Pháp Vương.
Đại lộ hướng Nam Bắc này đặc biệt có nhiều đường hẻm hai bên, phía Tây là hẻm Tích Trá, hẻm Thiêu Tửu, phía Đông có hẻm Đường Tử, hẻm Kim Ngư, hẻm Càn Ngư, hẻm Xuân Thụ… đường sá ngang dọc giăng mắc, đúng lý ra phải là địa phương dễ dàng xảy ra chuyện, nhưng từ trước tới nay vẫn rất bình an.
Nguyên nhân rất đơn giản, nơi này không chỉ ở sát bên hoàng thành, mà phía Đông Nam cách đó không xa chính là Hiệu Úy doanh, Tuần Bộ sảnh, mặt Đông Bắc cách một dặm còn có Tổng Lý kinh quân các đại doanh nhung chính phủ, ai ăn gan hùm mật gấu dám làm loạn ở chỗ này?
Xa xa nghe thấy Phạm âm đầy trời, dân chúng trong đường hẻm đều đi ra đường cái tham gia náo nhiệt, số người đảnh lễ quỳ lạy cũng nhiều không đếm xuể. Đám phiên tăng thấy vậy lại càng đắc ý hơn, ai nấy tinh thần phấn chấn, gõ trống gõ bạt vang trời.
Không ngờ rằng lạc cực sanh bi, đột nhiên giữa không trung vang lên một tiếng rống giận giống như sấm động giữa trời quang:
- Yêu tăng chớ chạy, Thánh giáo gia gia tới gặp gỡ đám tà ma ngoại đạo các ngươi một lần!
Theo tiếng kêu nhìn lại, không biết từ lúc nào, trên nóc một căn nhà dân trong hẻm Tích Trá đã xuất hiện thêm một người. Người này mặt đen như trôn chảo, lông mày rũ xuống tướng mạo khổ não, vóc người không cao lớn lắm, mặc một chiếc choàng vải ngắn, để lộ ra bắp thịt ngăm đen cứng rắn như sắt. Bên hông treo một thanh giới đao, chính là Ứng Kiếp Hữu Sứ Bạch Liên giáo, Thiết Diện Sát Sinh Phật Ngả Khổ Thiền.
- Bảo vệ pháp giá Phật gia!
Đại Lạt Ma Ngạch Triều Ni Mã thét:
- Khúc Nhân, Thứ Nhân, A Ni, Khúc Bỉ, hộ pháp vệ đạo!
Bốn tên hộ giáo La Hán xông lên nghênh đón, móc bồ đề tử, thiết liên tử ra bắn nhanh về phía Ngả Khổ Thiền, trên không trung phát ra tiếng vút vút khác thường.
Ngả Khổ Thiền ung dung điềm tĩnh, múa thiền trượng đến nỗi mưa gió không lọt. Chỉ thấy thiết liên tử bị đánh trúng tia lửa văng khắp nơi, một tràng tiếng keng keng vang lên lập tức bị ngăn chặn.
- Gia gia siêu độ các ngươi!
Ngả Khổ Thiền lập tức từ nóc nhà nhảy xuống, thiền trượng đập về phía bốn tên phiên tăng.
Hộ giáo La Hán Trát Luận Kim Đỉnh tự cũng không phải là hạng người bình thường, bốn thanh kim cương xử, hàng ma trượng nhất tề đưa ra, đấu với Ngả Khổ Thiền.
- Thánh giáo Thanh Dương Đường chủ Tử Hàn Yên ở chỗ này, yêu tăng nhận lấy cái chết!
Trên nóc nhà dân trong hẻm Thiêu Tửu xuất hiện một nữ tử thân hình thon thả xinh đẹp, đầu đội đấu lạp lụa xanh. Lúc này lụa xanh bị gió thổi bay lên khiến cho dung nhan như ẩn như hiện, má trái đeo mặt nạ sắt hung bạo đáng sợ, lộ ra má phải lại xinh đẹp vô cùng. Tay ngọc của nàng cầm một thanh viên nguyệt loan đao, lưỡi đao sáng chói như ánh trăng.
Vị Thanh Dương Đường chủ này thân hình uyển chuyển như quỷ mỵ, chạy nhanh đến tựa như một luồng khói xanh. Ngạch Triều Ni Mã kinh hãi, lập tức lại phân ra bốn tên hộ giáo La Hán đi ngăn cản nàng, kim bạt, bảo tỏa cùng viên nguyệt loan đao đánh nhau không phân thắng bại.
- Còn có ta, Bạch Dương Đường chủ Tiêu Vân Thiên!
Trong hẻm Đường Tử chợt có một vị thư sinh áo bào trắng chắp tay sau lưng ung dung tiến ra.
Vừa khéo bên cạnh có một tên khổ tu tăng tay bưng tịnh bình và bát đồng, y lập tức vung bát đồng lên đập xuống đầu Tiêu Vân Thiên. Bát đồng kia nặng chừng hai mươi cân, lần này đập trúng chắc chắn sẽ khiến cho đối phương vỡ sọ mà chết.
Tiêu Vân Thiên không né không tránh, đưa tay chộp về phía trước một trảo. Khổ tu tăng kia chỉ cảm thấy hoa mắt, ngực đau nhói, trước ngực lập tức xuất hiện một lỗ thủng to bằng nắm tay, nhìn lại trong tay Tiêu Vân Thiên rõ ràng là một quả tim còn đang đập.
Ngạch Triều Ni Mã trong lòng kinh hoảng, thầm nói Bạch Liên giáo quả nhiên cao thủ như mây, lại vội vàng phái ra bốn tên hộ giáo La Hán kịch chiến với Tiêu Vân Thiên.
- Rượu ngon rượu ngon, các vị muốn uống rượu, lúc nào có thể thiếu được Hồng Dương Đường chủ Luyện Ích Trần ta?
Trong hẻm Càn Ngư lại xuất hiện một vị tửu quỷ trung niên, bên hông treo một chiếc hồ lô rượu, một thanh bảo kiếm, mặt đỏ như gấc, lỗ mũi đặc biệt đỏ, bước chân lảo đảo xiêu vẹo tiến ra.
Ngạch Triều Ni Mã đưa mắt ra hiệu, hai tên khổ tu tăng chia ra tả hữu ép tới. Hai vị này mới vừa giơ binh khí trong tay lên, không thấy rõ Luyện Ích Trần có động tác gì, chỉ thấy một đạo ngân quang thoáng qua trước mắt, cổ họng hơi ngọt, máu tươi từ cổ họng phun ra xa chừng hai thước.
- Rượu ngon, rượu ngon!
Luyện Ích Trần há miệng uống máu tươi đối phương bắn ra, sau đó cười vang:
- Tráng chí đói ăn thịt giặc Hồ, nói cười khát uống máu Hung Nô, quả nhiên tuyệt diệu!
Ngạch Triều Ni Mã giận quát như sấm, trên mặt hiện ra khí xanh, rốt cục cố nén giận ra lệnh cho bốn tên hộ giáo La Hán đi chống lại Luyện Ích Trần.
Lúc này mười tám La Hán đã xuất trận mười sáu tên, hiện tại xung quanh Pháp Vương trừ gần trăm tên khổ tu tăng ra, cũng chỉ có Đại Lạt Ma Ngạch Triều Ni Mã và một tên sư đệ của y.
Không nghĩ tới Bạch Liên giáo ồ ạt tập kích như vậy, Ngạch Triều Ni Mã kinh hãi trong lòng, quay đầu nhìn lại hoàng thành cách đó không xa, âm thầm kêu khổ không ngừng: tại sao cấm quân còn chưa tới? Bạch Liên giáo cùng ta nước giếng không phạm nước sông, vì sao đột nhiên phát động thế công quy mô như vậy? Vạn nhất vị giáo chủ của bọn họ...
Đúng là sợ gì thì gặp nấy, chỉ nghe một tiếng cười dài nổi lên như tiếng phượng gáy trên chín tầng mây, trên nóc một ngôi nhà trong hẻm Xuân Thụ thình lình xuất hiện một bóng dáng yêu kiều. Nữ tử này áo trắng như tuyết, đeo mặt nạ bạc, chính là thần công thịnh đức quang minh chí đại Thánh giáo chủ Bạch Liên giáo đã tới!
Ngạch Triều Ni Mã nhất thời hồn phi phách tán, vội vàng kêu lên:
- Trúng kế ‘hoa mai chia cánh’ của Bạch Liên giáo rồi, mau lui lại, mau lui lại, bảo vệ pháp giá Pháp Vương lui vào hoàng thành!
Nhưng không còn kịp nữa, trên nóc nhà dân xa gần, hơn mười người áo đen cầm cung tên trong tay xông ra. Chỉ nghe tiếng bật dây cung vang lên liên tục, tên bay như mưa bấc mang theo tiếng rít gió sắc bén chói tai.
Vị Pháp Vương này đạo hạnh cao thâm tới mức nào, thần thông rộng lớn tới mức nào, quả thật người ta chưa thấy. Nhưng thanh thế hiển hách như vậy e rằng Tây Thiên Phật tổ hạ phàm, Nam Hải Quan Âm giáng thế cũng phải kém y rất xa.
Dân chúng dọc trên đường đi thấy thanh thế như vậy kinh hoảng sụp lạy. Mặc dù ngày thường phiên tăng hay tác oai tác quái, nhưng lúc này trở về đường đường chính chính là Phật tử Tây Thiên, ngay cả triều đình cũng đối xử với trọng lễ như vậy, còn có thể giả được sao?
Đông An môn đi ra hướng Đông một dãy phố, rẽ vào hẻm Kim Ngư sau đó xuôi theo đại lộ đi về phía Bắc, đi thẳng tới một lúc chính là Long Phúc tự chỗ ở của Uy Linh Pháp Vương.
Đại lộ hướng Nam Bắc này đặc biệt có nhiều đường hẻm hai bên, phía Tây là hẻm Tích Trá, hẻm Thiêu Tửu, phía Đông có hẻm Đường Tử, hẻm Kim Ngư, hẻm Càn Ngư, hẻm Xuân Thụ… đường sá ngang dọc giăng mắc, đúng lý ra phải là địa phương dễ dàng xảy ra chuyện, nhưng từ trước tới nay vẫn rất bình an.
Nguyên nhân rất đơn giản, nơi này không chỉ ở sát bên hoàng thành, mà phía Đông Nam cách đó không xa chính là Hiệu Úy doanh, Tuần Bộ sảnh, mặt Đông Bắc cách một dặm còn có Tổng Lý kinh quân các đại doanh nhung chính phủ, ai ăn gan hùm mật gấu dám làm loạn ở chỗ này?
Xa xa nghe thấy Phạm âm đầy trời, dân chúng trong đường hẻm đều đi ra đường cái tham gia náo nhiệt, số người đảnh lễ quỳ lạy cũng nhiều không đếm xuể. Đám phiên tăng thấy vậy lại càng đắc ý hơn, ai nấy tinh thần phấn chấn, gõ trống gõ bạt vang trời.
Không ngờ rằng lạc cực sanh bi, đột nhiên giữa không trung vang lên một tiếng rống giận giống như sấm động giữa trời quang:
- Yêu tăng chớ chạy, Thánh giáo gia gia tới gặp gỡ đám tà ma ngoại đạo các ngươi một lần!
Theo tiếng kêu nhìn lại, không biết từ lúc nào, trên nóc một căn nhà dân trong hẻm Tích Trá đã xuất hiện thêm một người. Người này mặt đen như trôn chảo, lông mày rũ xuống tướng mạo khổ não, vóc người không cao lớn lắm, mặc một chiếc choàng vải ngắn, để lộ ra bắp thịt ngăm đen cứng rắn như sắt. Bên hông treo một thanh giới đao, chính là Ứng Kiếp Hữu Sứ Bạch Liên giáo, Thiết Diện Sát Sinh Phật Ngả Khổ Thiền.
- Bảo vệ pháp giá Phật gia!
Đại Lạt Ma Ngạch Triều Ni Mã thét:
- Khúc Nhân, Thứ Nhân, A Ni, Khúc Bỉ, hộ pháp vệ đạo!
Bốn tên hộ giáo La Hán xông lên nghênh đón, móc bồ đề tử, thiết liên tử ra bắn nhanh về phía Ngả Khổ Thiền, trên không trung phát ra tiếng vút vút khác thường.
Ngả Khổ Thiền ung dung điềm tĩnh, múa thiền trượng đến nỗi mưa gió không lọt. Chỉ thấy thiết liên tử bị đánh trúng tia lửa văng khắp nơi, một tràng tiếng keng keng vang lên lập tức bị ngăn chặn.
- Gia gia siêu độ các ngươi!
Ngả Khổ Thiền lập tức từ nóc nhà nhảy xuống, thiền trượng đập về phía bốn tên phiên tăng.
Hộ giáo La Hán Trát Luận Kim Đỉnh tự cũng không phải là hạng người bình thường, bốn thanh kim cương xử, hàng ma trượng nhất tề đưa ra, đấu với Ngả Khổ Thiền.
- Thánh giáo Thanh Dương Đường chủ Tử Hàn Yên ở chỗ này, yêu tăng nhận lấy cái chết!
Trên nóc nhà dân trong hẻm Thiêu Tửu xuất hiện một nữ tử thân hình thon thả xinh đẹp, đầu đội đấu lạp lụa xanh. Lúc này lụa xanh bị gió thổi bay lên khiến cho dung nhan như ẩn như hiện, má trái đeo mặt nạ sắt hung bạo đáng sợ, lộ ra má phải lại xinh đẹp vô cùng. Tay ngọc của nàng cầm một thanh viên nguyệt loan đao, lưỡi đao sáng chói như ánh trăng.
Vị Thanh Dương Đường chủ này thân hình uyển chuyển như quỷ mỵ, chạy nhanh đến tựa như một luồng khói xanh. Ngạch Triều Ni Mã kinh hãi, lập tức lại phân ra bốn tên hộ giáo La Hán đi ngăn cản nàng, kim bạt, bảo tỏa cùng viên nguyệt loan đao đánh nhau không phân thắng bại.
- Còn có ta, Bạch Dương Đường chủ Tiêu Vân Thiên!
Trong hẻm Đường Tử chợt có một vị thư sinh áo bào trắng chắp tay sau lưng ung dung tiến ra.
Vừa khéo bên cạnh có một tên khổ tu tăng tay bưng tịnh bình và bát đồng, y lập tức vung bát đồng lên đập xuống đầu Tiêu Vân Thiên. Bát đồng kia nặng chừng hai mươi cân, lần này đập trúng chắc chắn sẽ khiến cho đối phương vỡ sọ mà chết.
Tiêu Vân Thiên không né không tránh, đưa tay chộp về phía trước một trảo. Khổ tu tăng kia chỉ cảm thấy hoa mắt, ngực đau nhói, trước ngực lập tức xuất hiện một lỗ thủng to bằng nắm tay, nhìn lại trong tay Tiêu Vân Thiên rõ ràng là một quả tim còn đang đập.
Ngạch Triều Ni Mã trong lòng kinh hoảng, thầm nói Bạch Liên giáo quả nhiên cao thủ như mây, lại vội vàng phái ra bốn tên hộ giáo La Hán kịch chiến với Tiêu Vân Thiên.
- Rượu ngon rượu ngon, các vị muốn uống rượu, lúc nào có thể thiếu được Hồng Dương Đường chủ Luyện Ích Trần ta?
Trong hẻm Càn Ngư lại xuất hiện một vị tửu quỷ trung niên, bên hông treo một chiếc hồ lô rượu, một thanh bảo kiếm, mặt đỏ như gấc, lỗ mũi đặc biệt đỏ, bước chân lảo đảo xiêu vẹo tiến ra.
Ngạch Triều Ni Mã đưa mắt ra hiệu, hai tên khổ tu tăng chia ra tả hữu ép tới. Hai vị này mới vừa giơ binh khí trong tay lên, không thấy rõ Luyện Ích Trần có động tác gì, chỉ thấy một đạo ngân quang thoáng qua trước mắt, cổ họng hơi ngọt, máu tươi từ cổ họng phun ra xa chừng hai thước.
- Rượu ngon, rượu ngon!
Luyện Ích Trần há miệng uống máu tươi đối phương bắn ra, sau đó cười vang:
- Tráng chí đói ăn thịt giặc Hồ, nói cười khát uống máu Hung Nô, quả nhiên tuyệt diệu!
Ngạch Triều Ni Mã giận quát như sấm, trên mặt hiện ra khí xanh, rốt cục cố nén giận ra lệnh cho bốn tên hộ giáo La Hán đi chống lại Luyện Ích Trần.
Lúc này mười tám La Hán đã xuất trận mười sáu tên, hiện tại xung quanh Pháp Vương trừ gần trăm tên khổ tu tăng ra, cũng chỉ có Đại Lạt Ma Ngạch Triều Ni Mã và một tên sư đệ của y.
Không nghĩ tới Bạch Liên giáo ồ ạt tập kích như vậy, Ngạch Triều Ni Mã kinh hãi trong lòng, quay đầu nhìn lại hoàng thành cách đó không xa, âm thầm kêu khổ không ngừng: tại sao cấm quân còn chưa tới? Bạch Liên giáo cùng ta nước giếng không phạm nước sông, vì sao đột nhiên phát động thế công quy mô như vậy? Vạn nhất vị giáo chủ của bọn họ...
Đúng là sợ gì thì gặp nấy, chỉ nghe một tiếng cười dài nổi lên như tiếng phượng gáy trên chín tầng mây, trên nóc một ngôi nhà trong hẻm Xuân Thụ thình lình xuất hiện một bóng dáng yêu kiều. Nữ tử này áo trắng như tuyết, đeo mặt nạ bạc, chính là thần công thịnh đức quang minh chí đại Thánh giáo chủ Bạch Liên giáo đã tới!
Ngạch Triều Ni Mã nhất thời hồn phi phách tán, vội vàng kêu lên:
- Trúng kế ‘hoa mai chia cánh’ của Bạch Liên giáo rồi, mau lui lại, mau lui lại, bảo vệ pháp giá Pháp Vương lui vào hoàng thành!
Nhưng không còn kịp nữa, trên nóc nhà dân xa gần, hơn mười người áo đen cầm cung tên trong tay xông ra. Chỉ nghe tiếng bật dây cung vang lên liên tục, tên bay như mưa bấc mang theo tiếng rít gió sắc bén chói tai.
/1145
|