Chương 63: Kết thúc (Thượng)
Trước đó Tần Lâm đã phát hiện trong móng tay người chết chứng cứ mang tính quyết định, cho nên giờ phút này nụ cười của hắn lộ vẻ chế nhạo:
- Như vậy ngươi có dám cởi y phục ra, để chúng ta nhìn cánh tay của ngươi không?
Mùa hè nắng nóng không chịu nổi, người giàu đều mặc tơ lụa cực mỏng có thể nhìn thấu nốt ruồi trên da thịt, người nghèo mặc áo ngắn, xắn tay áo lên thật cao. Chỉ có Giải lão Đại mặc một bộ trường sam bằng vải xám, tay áo rộng thùng thình buông xuống, trong thời tiết nóng bức này lộ ra vẻ khác thường.
Mới vừa rồi mọi người đều không chú ý tới, trải qua Tần Lâm nói rõ, lập tức nhìn ra mấy phần đầu mối.
Mồ hôi trên mặt Giải lão Đại chảy xuống ròng ròng như giòng suối nhỏ.
Ngưu Đại Lực đi lên, đưa ra bàn tay to như quạt lá bồ, không nói lời gì liền giữ Giải lão Đại lại, xé toạc tay áo của y ra.
Chỉ thấy trên hai cánh tay y có rất nhiều vết trầy xước màu đỏ sẫm, hiện rõ rành rành trước mặt mọi người.
- Giải lão Đại, ngươi có thể giải thích ta nghe thử, vết cào trên cánh tay ngươi là từ đâu mà có hay không?
Tần Lâm không lớn tiếng quát tháo, cũng không gằn giọng nghiêm mặt, thần sắc vẫn bình thản như trước, trên mặt còn mang theo nụ cười ấm áp.
Nhưng trong mắt Giải lão Đại, quả thật Tần Lâm còn đáng sợ hơn cả Vô Thường câu hồn, Diêm La lấy mạng, bởi vì y phát hiện bất kể mình thiết kế tội ác kín đáo tinh diệu tới mức nào, trước mặt Cẩm Y Hiệu Úy trẻ tuổi này đều trở nên hết sức ngây thơ không đáng một đồng.
Giải lão Đại thình lình ngồi phịch xuống đất, thất hồn lạc phách lẩm bẩm một mình:
- Không ngờ rằng không gạt được ngươi chuyện gì cả…
Vụ án đúng như Tần Lâm phân tích, Giải lão Đại vì mưu đoạt nhà của Ngụy gia mà sát hại Ngụy A Tứ, cách gối bóp chết người phí công hơn so với dùng tay trực tiếp. Mặc dù Ngụy A Tứ yếu đuối nhiều bệnh, nhưng giãy giụa trước khi chết bộc phát ra lực lượng vượt xa bình thời, cào trầy cánh tay của Giải lão Đại.
Giải lão Đại rót thạch tín cho bị hại Ngụy A Tứ, không chỉ có vì giá họa cho Tuyết Hoa tẩu, còn dời cách thức giết chết từ bóp cổ sang độc sát, che giấu tội ác của mình kín đáo hơn nữa.
Nhưng trên đời này vốn là không có tội phạm không để lại chút sơ hở nào cả, dù sao y cũng để lộ ra hai sơ hở. Thứ nhất là biết trước hơn bất cứ ai chuyện Tuyết Hoa tẩu sẽ bị nha môn tra hỏi, thứ hai là vì che giấu vết thương trên cánh tay bị người chết cào cấu, mặc chiếc trường sam không hợp thời tiết.
Đầu tiên là Tần Lâm phát hiện sự thật người chết vì bị bóp cổ mà chết, thạch tín là sau khi chết mới rót vào. Tiếp theo kiên nhẫn tìm được một chút vết máu cực ít nằm trong móng tay người chết, kéo tơ phá kén phá vỡ từng tầng sương mù do hung thủ bày ra, bắt Giải lão Đại lộ ra sơ hở, cuối cùng nhất cử bắt được hung thủ.
- Bây đâu!
Trương Công Ngư uy phong lẫm lẫm hét lớn một tiếng, quan uy dâng cao cực điểm:
- Bắt hung thủ Giải lão Đại giải về châu nha, đợi bản quan tấu lên trên sẽ xử phạt mức cao nhất theo pháp luật. Tịch thu hết tất cả gia sản của Giải gia, nhà thì…
Dựa theo quy định của luật Đại Minh về vu cáo phản tọa và hung phạm bồi thường người bị hại, vốn Trương Công Ngư muốn nói lấy nhà của Giải gia bồi thường cho Ngụy gia, lúc này Thôi Bộ Đầu tiến tới bên tai y nói nhỏ mấy câu, Trương Công Ngư nhìn Tần Lâm một chút, lập tức đổi lời nói:
- Lấy vàng bạc tế nhuyễn của Giải gia bồi thường cho Ngụy gia, nhà cửa tịch thu sung quan!
Vừa mới dứt lời, dân chúng vây quanh tầng tầng trong viện ngoài viện lập tức khen hay, hô to thanh thiên Đại lão gia anh minh. Lúc này Tần Lâm đã sớm lui vào góc, để cho Trương Công Ngư thể hiện uy phong.
Trương Công Ngư giống như Bao Long Đồ, Địch Nhân Kiệt, liên tiếp chắp tay tạ lễ dân chúng hoan hô, trong lúc dương dương đắc ý cũng không nhịn được mồ hôi lạnh trên Thái Dương, âm thầm sợ hãi: nếu không phải Tần Lâm ở chỗ này, chỉ sợ đã sớm gây thành oan án. Tương lai nếu bị cấp trên phát giác, ngay cả ô sa cũng không giữ nổi, làm sao có thể mắt thấy tình cảnh vạn dân kính ngưỡng tràng diện, tai nghe thanh âm hoan hô long trời lở đất giống như bây giờ?
Trương Đại lão gia càng ngày càng cảm thấy Tần Lâm chính là phúc tinh của mình, nhờ một tay hắn giúp đỡ liên tiếp phá được mấy đại án nhân mạng, còn bắt giết Hương chủ Bạch Liên giáo. Hiện tại sắp sửa tới ngoại sát ba năm một lần, chuyện này hiển nhiên là thêu hoa trên gấm, lại thêm tọa sư Thân Thời Hành trợ giúp, còn sợ không thăng lên Ngũ Mã Hoàng Đường Tri Phủ?
Lão bà bà cùng Tuyết Hoa tẩu Ngụy gia rõ ràng là Tần Lâm cứu cả nhà bọn họ, sau khi khấu tạ thanh thiên Trương Đại lão gia lại vội vàng dẫn hai đứa bé quỳ xuống trước mặt Tần Lâm, ấn đầu của đứa bé dập đầu với Tần Lâm lia lịa:
- Tần trưởng quan đối với chúng ta ân trọng như núi, Tần trưởng quan tương lai một bước lên mây, bái tướng phong hầu...
Hắn vội vàng đỡ bọn họ dậy:
- Lão nhân gia, người làm như vậy chính là giết chết Tần mỗ.
Lão bà bà Ngụy gia lão lệ tung hoành, cảm kích sát đất:
- Tần trưởng quan tra rõ hung thủ, báo thù tuyết hận thay con trai lão thân, lại cứu dâu lão thân một mạng, để cho hai đứa nhỏ có mẹ che chở thương yêu. Đại ân đại đức đời này lão thân không có cách nào báo đáp, kiếp sau nhất định phải làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình!
Tuyết Hoa tẩu cũng yêu kiều thi lễ, lấy trong tay áo ra văn thư khế ước nhà:
- Tần trưởng quan chớ hiềm lễ mọn, ân tình báo phu cừu và cứu mạng nô gia, hôm nay cũng chỉ có chút này báo đáp, quả thật nô gia xấu hổ vô cùng.
Tần Lâm cười khan hai tiếng, không có vụ án này hắn còn có thể mặc cả với Tuyết Hoa tẩu, hôm nay tặng không lại ngàn vạn lần không thể lấy, bèn dựng mặt lên nói:
- Nhà cứ chiếu theo đúng giá mua là được, bằng không chẳng lẽ ta giải oan cho nàng chính là vì ngôi nhà này?
Bọn Thôi Bộ Đầu cũng nói vào:
- Đúng rồi, nếu Tuyết Hoa tẩu còn cố gắng nài ép, cũng chỉ là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, làm cho danh tiếng Tần công tử chúng ta hỏng hết.
Tuyết Hoa tẩu bàng hoàng ngơ ngác, không thể làm gì khác hơn là nhận mười lượng vàng Tần Lâm đưa, giao khế ước nhà cho Tần Lâm. Bỗng nhiên nàng lại khóc lớn lên, quỳ xuống dập đầu liên tiếp trước Tần Lâm:
- Sau khi nô gia đưa quan tài trượng phu về quê, nhất định ở nhà thủ tiết dạy dỗ hài nhi, mỗi ngày thắp ba nén nhang trước bài vị trường sinh của Tần trưởng quan, cầu thiên địa thần Phật phù hộ Tần trưởng quan sinh trăm con ngàn cháu, muôn đời chức cao.
Tần Lâm không muốn lấy không nhà của Tuyết Hoa tẩu, nhưng mặt khác hắn còn được nhiều hơn.
Đợi bốn người Ngụy gia vào trong nhà, Ngưu Đại Lực lại dời quan tài trở về trong nhà, Hồ Ty Lại, Thôi Bộ Đầu đi ra ngoài một hồi, sau khi trở lại liền kéo Tần Lâm sang bên cạnh.
Hồ Ty Lại nở một nụ cười bồi, khom lưng thật thấp, hai tay giơ khế ước nhà Giải lão Đại lên cao:
- Tiểu nhân hiếu kính Tần trưởng quan, chút lễ mọn bất thành kính ý.
Chương 63: Kết thúc (Hạ)
Tần Lâm cũng không khách sáo với y, gật đầu một cái, nhận lấy khế ước nhà:
- Ta tưởng thứ gì tịch thu sung quan, hẳn phải do quan phủ phát mãi đổi thành bạc mặt nhập kho. Nhà này bán bao nhiêu, ta cứ trả bạc theo đúng giá là được.
- Tần trưởng quan nói chí phải...
Hồ Ty Lại cười nịnh nọt, nháy mắt một cái:
- Chính là mới vừa phát mãi, tiểu nhân đã dùng ba lượng bạc mua lại, quả thật bất thành kính ý, chẳng qua là lễ nhẹ tình thâm, cầu xin Tần trưởng quan tốt xấu gì cũng thu nhận.
Ba lượng bạc? Suýt chút nữa Tần Lâm ngã lăn ra đất, giá trị thực tế của nhà Giải lão Đại phải một trăm năm mươi lượng bạc.
Thôi Bộ Đầu cười nói:
- Nha môn tịch thu được thứ gì, bán ra giá bao nhiêu không phải là chỉ một nét bút của lão Hồ sao? Y viết vào sổ sách ba lượng là ba lượng, năm lượng là năm lượng, từ trước tới nay vẫn là như vậy. Tần công tử cũng không cần quá lo lắng, chỉ là ba lượng bạc cỏn con, lão Hồ hiếu kính vẫn còn ít.
Dứt lời Thôi Bộ Đầu cùng Hồ Ty Lại liếc mắt nhìn nhau, ngấm ngầm hiểu ý cười to.
Chỉ riêng nhà của Tuyết Hoa tẩu làm xưởng bút chì quả thật không có không gian khuếch trương quy mô lớn, nếu Hồ Ty Lại thành tâm thành ý, nghĩ đến trong lòng Trương Công Ngư cũng biết rõ ràng, Tần Lâm cũng cung kính không bằng tuân mệnh, vui vẻ nhận lấy.
Giúp đỡ phá được vụ án, báo được mối oan thù cho người chết, buộc hung thủ phải cúi đầu nhận tội, giúp Tuyết Hoa tẩu thoát khỏi hàm oan, bản thân Tần Lâm nhân tiện chỉ tốn tám mươi lượng bạc đã lấy được đại viện mặt tiền đường trị giá thực tế ba trăm lượng. Hai gian nhà tổng cộng sáu cửa hàng, cộng thêm bên trong hơn ba mươi gian chính phòng sương phòng, hình như cũng là thiên ý đã định đền đáp hắn.
Nhét hai hai tờ khế ước nhà vào túi áo, Tần Lâm cười thầm: hiện tại mình cũng đã có nhà cửa.
-----------
Tần Lâm cùng Lục Viễn Chí trở về y quán, cửa hàng bút chì có được mặt tiền và nhà xưởng cực tốt, tâm trạng hắn vui vẻ, bước chân cũng nhẹ mau.
Lục Viễn Chí cười hì hì cầm thay hắn túi da trâu đựng bộ dụng cụ giải phẫu, thần tình kích động vạn phần, lần này y lại có thể khoác lác cùng các sư huynh đệ một phen. Từ khi sinh ra tới nay mười mấy năm, đây là lần đầu tiên y được nói chuyện trước mặt đại nhân vật Tri Châu Đại lão gia. Mặc dù không thể tìm ra được hung thủ, nhưng Tần Đại ca cũng đã nói, cũng chỉ còn chút xíu nữa là tới chân tướng.
- Có lẽ… ta cũng có thể làm Cẩm Y Vệ, mặc vào Phi Ngư phục, đeo Tú Xuân đao, uy phong lẫm lẫm...
Tên mập lẽo đẽo theo sau Tần Lâm, đắm chìm trong ảo tưởng, kích động đến nỗi miệng ngoác tới mang tai, nước miếng chảy ròng ròng.
Trở lại y quán, Lục Viễn Chí bắt đầu ba hoa khoác lác với các sư huynh đệ sự việc trải qua hôm nay, thuận tiện thổi phồng uy phong Tần Lâm lên tận mây xanh. Còn Tần Lâm nhờ vú già dẫn ra hậu viện tìm Thanh Đại.
- Ôi...
Trong phòng Thanh Đại, nữ binh Giáp thở dài.
- Ôi...
Ba nữ binh Ất Bính Đinh cũng thở dài theo.
- Hì hì, rốt cục đã may xong, tay ta bị kim đâm mấy lần…
Thanh Đại đặt kim chỉ xuống, cười hì hì giơ trường sam lên.
Nàng đắc ý ngắm nghía món y phục may đầu tiên trong đời, bằng vải trúc bâu thượng hạng màu nguyệt bạch, mùa hè mặc vừa thoải mái vừa mát mẻ:
- Các ngươi thay ta xem thử, món y phục cho Tần Đại ca mặc có đẹp không?
- Ôi...
Giáp Ất Bính Đinh đồng thời thở dài thật dài.
Mấy ngày nay các nàng nghĩ hết biện pháp nói Tần Lâm có yêu pháp, dùng cách không đoán vật lừa gạt Kinh Vương thiên tuế, lại mổ người chết lấy tim phổi ra, nhìn thế nào cũng không giống như người tốt.
Nhưng Thanh Đại lại không tin câu nào, kiên trì cho rằng Tần Đại ca là người tốt nhất trên đời này, mổ ngực nghiệm phổi là rửa sạch tội lang băm giết người thay gia gia Lý Thời Trân. Về phần cách không đoán vật, Tần Đại ca vô cùng tinh nghịch, nhất định là giở trò lừa bịp gì đó trêu cợt thế tử cùng Kinh Vương đáng thương kia!
Vì vậy Thanh Đại không những không tỉnh ngộ triệt để vạch rõ giới hạn với Tần Lâm giống như dự liệu của Giáp Ất Bính Đinh, ngược lại cả ngày bận rộn may y phục cho tên bại hoại kia, khiến cho bốn nữ binh vừa than thở bất hạnh, vừa tức giận nàng kém cỏi nhu nhược.
Thanh Đại may y phục cho Tần Lâm xong, giống như một con chim sơn ca vui vẻ, nói huyên thuyên không ngớt miệng.
Nữ binh Giáp không thể làm gì, thừa dịp Thanh Đại đi tới bên cửa sổ, miệng lẩm bẩm:
- Không trách Đại tiểu thư nói nữ nhân bị nam nhân trộm đi con tim, sẽ trở nên ngây ngô khờ dại, ngay cả thị phi tốt xấu cũng không phân biệt được.
Nữ binh Đinh che miệng, trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ:
- Tên… tên bại hoại kia trộm đi tim của tiểu thư, là muốn nấu lên ăn hay sao?
Nữ binh Giáp nhất thời sinh ra một cảm giác suy yếu vô lực.
- Ngu ngốc, muội cho rằng là tim heo, tim vịt, có thể nấu ăn được sao?
Hai vị Ất Bính tức giận dạy dỗ tiểu muội muội.
Nữ binh Đinh cái hiểu cái không gật đầu một cái:
- Vậy chúng ta nhất định phải đoạt lại tim tiểu thư!
- Nhất định đoạt lại!
Giáp Ất Bính đồng thời gật đầu thật mạnh, khích lệ cho nhau.
Lúc này vườn hoa bên ngoài truyền đến tiếng cười Tần Lâm, Thanh Đại cầm áo trúc bâu chạy nhanh ra ngoài, giống như một con nai con vui vẻ tung tăng.
- Dáng vẻ như vậy, làm sao có thể đoạt lại?
Giáp Ất Bính Đinh trợn mắt nhìn nhau, thình lình giống như quả bóng xì hơi.
Lúc Thanh Đại chạy ra khỏi cửa vốn muốn đem áo trúc bâu đưa cho Tần Lâm, nhưng nghĩ đến lần trước may hương nang bị hắn giễu cợt, thiếu nữ liền giấu áo trúc bâu ở sau lưng, hất gương mặt kiều mị lên, nghịch ngợm hỏi:
- Tần Đại ca, huynh đoán thử xem muội cầm thứ gì? Nếu như đoán trúng, sẽ đưa cho huynh.
Tần Lâm đã biết những ngày qua nàng bận rộn may cho mình một chiếc áo trúc bâu mặc mùa hè, mới vừa rồi cũng liếc thấy vạt áo màu nguyệt bạch ở sau lưng nàng, nhưng hắn vẫn giả vờ như không biết, đưa tay gãi gãi đầu làm như đang khổ tâm suy nghĩ:
- Lần trước là hương nang thêu tiên hạc thành gà núi, chẳng lẽ lần này là túi tiền thêu uyên ương giống như vịt trời?
Thanh Đại bĩu môi, nhìn thấy dáng vẻ Tần Lâm như cười như không vô cùng bại hoại, rất muốn dùng cuốc thuốc bổ vào đầu hắn một cái:
- Thật là đáng ghét, dám chê cười tay nghề may vá của người ta không tốt, có may cho huynh đã là may mắn lắm rồi. Nhưng rốt cục huynh cũng không đoán trúng…
Tần Lâm giả vờ nghĩ ngợi, lẩm bẩm đoán:
- Là thổi đường hay tò he… có lẽ không phải là diều…
Thanh Đại một mực lắc đầu, cái miệng nhỏ nhắn chu cao đủ để treo bình dầu, thầm nói chẳng lẽ trong lòng Tần Đại ca ta cũng chỉ là một tiểu hài tử cảm giác hứng thú đối với đồ chơi sao?
- À, ta biết rồi!
Tần Lâm chợt hiểu ra, vỗ trán một cái.
Thiếu nữ nhất thời lộ vẻ vui mừng, đang mong đợi hắn nói ra câu trả lời.
Tần Lâm như chém đinh chặt sắt nói:
- Chân tướng vĩnh viễn chỉ có một... Là Vô Tích Đại A Phúc! Ha ha ha, ta đoán đúng rồi, mau lấy ra đi.
Trước đó Tần Lâm đã phát hiện trong móng tay người chết chứng cứ mang tính quyết định, cho nên giờ phút này nụ cười của hắn lộ vẻ chế nhạo:
- Như vậy ngươi có dám cởi y phục ra, để chúng ta nhìn cánh tay của ngươi không?
Mùa hè nắng nóng không chịu nổi, người giàu đều mặc tơ lụa cực mỏng có thể nhìn thấu nốt ruồi trên da thịt, người nghèo mặc áo ngắn, xắn tay áo lên thật cao. Chỉ có Giải lão Đại mặc một bộ trường sam bằng vải xám, tay áo rộng thùng thình buông xuống, trong thời tiết nóng bức này lộ ra vẻ khác thường.
Mới vừa rồi mọi người đều không chú ý tới, trải qua Tần Lâm nói rõ, lập tức nhìn ra mấy phần đầu mối.
Mồ hôi trên mặt Giải lão Đại chảy xuống ròng ròng như giòng suối nhỏ.
Ngưu Đại Lực đi lên, đưa ra bàn tay to như quạt lá bồ, không nói lời gì liền giữ Giải lão Đại lại, xé toạc tay áo của y ra.
Chỉ thấy trên hai cánh tay y có rất nhiều vết trầy xước màu đỏ sẫm, hiện rõ rành rành trước mặt mọi người.
- Giải lão Đại, ngươi có thể giải thích ta nghe thử, vết cào trên cánh tay ngươi là từ đâu mà có hay không?
Tần Lâm không lớn tiếng quát tháo, cũng không gằn giọng nghiêm mặt, thần sắc vẫn bình thản như trước, trên mặt còn mang theo nụ cười ấm áp.
Nhưng trong mắt Giải lão Đại, quả thật Tần Lâm còn đáng sợ hơn cả Vô Thường câu hồn, Diêm La lấy mạng, bởi vì y phát hiện bất kể mình thiết kế tội ác kín đáo tinh diệu tới mức nào, trước mặt Cẩm Y Hiệu Úy trẻ tuổi này đều trở nên hết sức ngây thơ không đáng một đồng.
Giải lão Đại thình lình ngồi phịch xuống đất, thất hồn lạc phách lẩm bẩm một mình:
- Không ngờ rằng không gạt được ngươi chuyện gì cả…
Vụ án đúng như Tần Lâm phân tích, Giải lão Đại vì mưu đoạt nhà của Ngụy gia mà sát hại Ngụy A Tứ, cách gối bóp chết người phí công hơn so với dùng tay trực tiếp. Mặc dù Ngụy A Tứ yếu đuối nhiều bệnh, nhưng giãy giụa trước khi chết bộc phát ra lực lượng vượt xa bình thời, cào trầy cánh tay của Giải lão Đại.
Giải lão Đại rót thạch tín cho bị hại Ngụy A Tứ, không chỉ có vì giá họa cho Tuyết Hoa tẩu, còn dời cách thức giết chết từ bóp cổ sang độc sát, che giấu tội ác của mình kín đáo hơn nữa.
Nhưng trên đời này vốn là không có tội phạm không để lại chút sơ hở nào cả, dù sao y cũng để lộ ra hai sơ hở. Thứ nhất là biết trước hơn bất cứ ai chuyện Tuyết Hoa tẩu sẽ bị nha môn tra hỏi, thứ hai là vì che giấu vết thương trên cánh tay bị người chết cào cấu, mặc chiếc trường sam không hợp thời tiết.
Đầu tiên là Tần Lâm phát hiện sự thật người chết vì bị bóp cổ mà chết, thạch tín là sau khi chết mới rót vào. Tiếp theo kiên nhẫn tìm được một chút vết máu cực ít nằm trong móng tay người chết, kéo tơ phá kén phá vỡ từng tầng sương mù do hung thủ bày ra, bắt Giải lão Đại lộ ra sơ hở, cuối cùng nhất cử bắt được hung thủ.
- Bây đâu!
Trương Công Ngư uy phong lẫm lẫm hét lớn một tiếng, quan uy dâng cao cực điểm:
- Bắt hung thủ Giải lão Đại giải về châu nha, đợi bản quan tấu lên trên sẽ xử phạt mức cao nhất theo pháp luật. Tịch thu hết tất cả gia sản của Giải gia, nhà thì…
Dựa theo quy định của luật Đại Minh về vu cáo phản tọa và hung phạm bồi thường người bị hại, vốn Trương Công Ngư muốn nói lấy nhà của Giải gia bồi thường cho Ngụy gia, lúc này Thôi Bộ Đầu tiến tới bên tai y nói nhỏ mấy câu, Trương Công Ngư nhìn Tần Lâm một chút, lập tức đổi lời nói:
- Lấy vàng bạc tế nhuyễn của Giải gia bồi thường cho Ngụy gia, nhà cửa tịch thu sung quan!
Vừa mới dứt lời, dân chúng vây quanh tầng tầng trong viện ngoài viện lập tức khen hay, hô to thanh thiên Đại lão gia anh minh. Lúc này Tần Lâm đã sớm lui vào góc, để cho Trương Công Ngư thể hiện uy phong.
Trương Công Ngư giống như Bao Long Đồ, Địch Nhân Kiệt, liên tiếp chắp tay tạ lễ dân chúng hoan hô, trong lúc dương dương đắc ý cũng không nhịn được mồ hôi lạnh trên Thái Dương, âm thầm sợ hãi: nếu không phải Tần Lâm ở chỗ này, chỉ sợ đã sớm gây thành oan án. Tương lai nếu bị cấp trên phát giác, ngay cả ô sa cũng không giữ nổi, làm sao có thể mắt thấy tình cảnh vạn dân kính ngưỡng tràng diện, tai nghe thanh âm hoan hô long trời lở đất giống như bây giờ?
Trương Đại lão gia càng ngày càng cảm thấy Tần Lâm chính là phúc tinh của mình, nhờ một tay hắn giúp đỡ liên tiếp phá được mấy đại án nhân mạng, còn bắt giết Hương chủ Bạch Liên giáo. Hiện tại sắp sửa tới ngoại sát ba năm một lần, chuyện này hiển nhiên là thêu hoa trên gấm, lại thêm tọa sư Thân Thời Hành trợ giúp, còn sợ không thăng lên Ngũ Mã Hoàng Đường Tri Phủ?
Lão bà bà cùng Tuyết Hoa tẩu Ngụy gia rõ ràng là Tần Lâm cứu cả nhà bọn họ, sau khi khấu tạ thanh thiên Trương Đại lão gia lại vội vàng dẫn hai đứa bé quỳ xuống trước mặt Tần Lâm, ấn đầu của đứa bé dập đầu với Tần Lâm lia lịa:
- Tần trưởng quan đối với chúng ta ân trọng như núi, Tần trưởng quan tương lai một bước lên mây, bái tướng phong hầu...
Hắn vội vàng đỡ bọn họ dậy:
- Lão nhân gia, người làm như vậy chính là giết chết Tần mỗ.
Lão bà bà Ngụy gia lão lệ tung hoành, cảm kích sát đất:
- Tần trưởng quan tra rõ hung thủ, báo thù tuyết hận thay con trai lão thân, lại cứu dâu lão thân một mạng, để cho hai đứa nhỏ có mẹ che chở thương yêu. Đại ân đại đức đời này lão thân không có cách nào báo đáp, kiếp sau nhất định phải làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình!
Tuyết Hoa tẩu cũng yêu kiều thi lễ, lấy trong tay áo ra văn thư khế ước nhà:
- Tần trưởng quan chớ hiềm lễ mọn, ân tình báo phu cừu và cứu mạng nô gia, hôm nay cũng chỉ có chút này báo đáp, quả thật nô gia xấu hổ vô cùng.
Tần Lâm cười khan hai tiếng, không có vụ án này hắn còn có thể mặc cả với Tuyết Hoa tẩu, hôm nay tặng không lại ngàn vạn lần không thể lấy, bèn dựng mặt lên nói:
- Nhà cứ chiếu theo đúng giá mua là được, bằng không chẳng lẽ ta giải oan cho nàng chính là vì ngôi nhà này?
Bọn Thôi Bộ Đầu cũng nói vào:
- Đúng rồi, nếu Tuyết Hoa tẩu còn cố gắng nài ép, cũng chỉ là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, làm cho danh tiếng Tần công tử chúng ta hỏng hết.
Tuyết Hoa tẩu bàng hoàng ngơ ngác, không thể làm gì khác hơn là nhận mười lượng vàng Tần Lâm đưa, giao khế ước nhà cho Tần Lâm. Bỗng nhiên nàng lại khóc lớn lên, quỳ xuống dập đầu liên tiếp trước Tần Lâm:
- Sau khi nô gia đưa quan tài trượng phu về quê, nhất định ở nhà thủ tiết dạy dỗ hài nhi, mỗi ngày thắp ba nén nhang trước bài vị trường sinh của Tần trưởng quan, cầu thiên địa thần Phật phù hộ Tần trưởng quan sinh trăm con ngàn cháu, muôn đời chức cao.
Tần Lâm không muốn lấy không nhà của Tuyết Hoa tẩu, nhưng mặt khác hắn còn được nhiều hơn.
Đợi bốn người Ngụy gia vào trong nhà, Ngưu Đại Lực lại dời quan tài trở về trong nhà, Hồ Ty Lại, Thôi Bộ Đầu đi ra ngoài một hồi, sau khi trở lại liền kéo Tần Lâm sang bên cạnh.
Hồ Ty Lại nở một nụ cười bồi, khom lưng thật thấp, hai tay giơ khế ước nhà Giải lão Đại lên cao:
- Tiểu nhân hiếu kính Tần trưởng quan, chút lễ mọn bất thành kính ý.
Chương 63: Kết thúc (Hạ)
Tần Lâm cũng không khách sáo với y, gật đầu một cái, nhận lấy khế ước nhà:
- Ta tưởng thứ gì tịch thu sung quan, hẳn phải do quan phủ phát mãi đổi thành bạc mặt nhập kho. Nhà này bán bao nhiêu, ta cứ trả bạc theo đúng giá là được.
- Tần trưởng quan nói chí phải...
Hồ Ty Lại cười nịnh nọt, nháy mắt một cái:
- Chính là mới vừa phát mãi, tiểu nhân đã dùng ba lượng bạc mua lại, quả thật bất thành kính ý, chẳng qua là lễ nhẹ tình thâm, cầu xin Tần trưởng quan tốt xấu gì cũng thu nhận.
Ba lượng bạc? Suýt chút nữa Tần Lâm ngã lăn ra đất, giá trị thực tế của nhà Giải lão Đại phải một trăm năm mươi lượng bạc.
Thôi Bộ Đầu cười nói:
- Nha môn tịch thu được thứ gì, bán ra giá bao nhiêu không phải là chỉ một nét bút của lão Hồ sao? Y viết vào sổ sách ba lượng là ba lượng, năm lượng là năm lượng, từ trước tới nay vẫn là như vậy. Tần công tử cũng không cần quá lo lắng, chỉ là ba lượng bạc cỏn con, lão Hồ hiếu kính vẫn còn ít.
Dứt lời Thôi Bộ Đầu cùng Hồ Ty Lại liếc mắt nhìn nhau, ngấm ngầm hiểu ý cười to.
Chỉ riêng nhà của Tuyết Hoa tẩu làm xưởng bút chì quả thật không có không gian khuếch trương quy mô lớn, nếu Hồ Ty Lại thành tâm thành ý, nghĩ đến trong lòng Trương Công Ngư cũng biết rõ ràng, Tần Lâm cũng cung kính không bằng tuân mệnh, vui vẻ nhận lấy.
Giúp đỡ phá được vụ án, báo được mối oan thù cho người chết, buộc hung thủ phải cúi đầu nhận tội, giúp Tuyết Hoa tẩu thoát khỏi hàm oan, bản thân Tần Lâm nhân tiện chỉ tốn tám mươi lượng bạc đã lấy được đại viện mặt tiền đường trị giá thực tế ba trăm lượng. Hai gian nhà tổng cộng sáu cửa hàng, cộng thêm bên trong hơn ba mươi gian chính phòng sương phòng, hình như cũng là thiên ý đã định đền đáp hắn.
Nhét hai hai tờ khế ước nhà vào túi áo, Tần Lâm cười thầm: hiện tại mình cũng đã có nhà cửa.
-----------
Tần Lâm cùng Lục Viễn Chí trở về y quán, cửa hàng bút chì có được mặt tiền và nhà xưởng cực tốt, tâm trạng hắn vui vẻ, bước chân cũng nhẹ mau.
Lục Viễn Chí cười hì hì cầm thay hắn túi da trâu đựng bộ dụng cụ giải phẫu, thần tình kích động vạn phần, lần này y lại có thể khoác lác cùng các sư huynh đệ một phen. Từ khi sinh ra tới nay mười mấy năm, đây là lần đầu tiên y được nói chuyện trước mặt đại nhân vật Tri Châu Đại lão gia. Mặc dù không thể tìm ra được hung thủ, nhưng Tần Đại ca cũng đã nói, cũng chỉ còn chút xíu nữa là tới chân tướng.
- Có lẽ… ta cũng có thể làm Cẩm Y Vệ, mặc vào Phi Ngư phục, đeo Tú Xuân đao, uy phong lẫm lẫm...
Tên mập lẽo đẽo theo sau Tần Lâm, đắm chìm trong ảo tưởng, kích động đến nỗi miệng ngoác tới mang tai, nước miếng chảy ròng ròng.
Trở lại y quán, Lục Viễn Chí bắt đầu ba hoa khoác lác với các sư huynh đệ sự việc trải qua hôm nay, thuận tiện thổi phồng uy phong Tần Lâm lên tận mây xanh. Còn Tần Lâm nhờ vú già dẫn ra hậu viện tìm Thanh Đại.
- Ôi...
Trong phòng Thanh Đại, nữ binh Giáp thở dài.
- Ôi...
Ba nữ binh Ất Bính Đinh cũng thở dài theo.
- Hì hì, rốt cục đã may xong, tay ta bị kim đâm mấy lần…
Thanh Đại đặt kim chỉ xuống, cười hì hì giơ trường sam lên.
Nàng đắc ý ngắm nghía món y phục may đầu tiên trong đời, bằng vải trúc bâu thượng hạng màu nguyệt bạch, mùa hè mặc vừa thoải mái vừa mát mẻ:
- Các ngươi thay ta xem thử, món y phục cho Tần Đại ca mặc có đẹp không?
- Ôi...
Giáp Ất Bính Đinh đồng thời thở dài thật dài.
Mấy ngày nay các nàng nghĩ hết biện pháp nói Tần Lâm có yêu pháp, dùng cách không đoán vật lừa gạt Kinh Vương thiên tuế, lại mổ người chết lấy tim phổi ra, nhìn thế nào cũng không giống như người tốt.
Nhưng Thanh Đại lại không tin câu nào, kiên trì cho rằng Tần Đại ca là người tốt nhất trên đời này, mổ ngực nghiệm phổi là rửa sạch tội lang băm giết người thay gia gia Lý Thời Trân. Về phần cách không đoán vật, Tần Đại ca vô cùng tinh nghịch, nhất định là giở trò lừa bịp gì đó trêu cợt thế tử cùng Kinh Vương đáng thương kia!
Vì vậy Thanh Đại không những không tỉnh ngộ triệt để vạch rõ giới hạn với Tần Lâm giống như dự liệu của Giáp Ất Bính Đinh, ngược lại cả ngày bận rộn may y phục cho tên bại hoại kia, khiến cho bốn nữ binh vừa than thở bất hạnh, vừa tức giận nàng kém cỏi nhu nhược.
Thanh Đại may y phục cho Tần Lâm xong, giống như một con chim sơn ca vui vẻ, nói huyên thuyên không ngớt miệng.
Nữ binh Giáp không thể làm gì, thừa dịp Thanh Đại đi tới bên cửa sổ, miệng lẩm bẩm:
- Không trách Đại tiểu thư nói nữ nhân bị nam nhân trộm đi con tim, sẽ trở nên ngây ngô khờ dại, ngay cả thị phi tốt xấu cũng không phân biệt được.
Nữ binh Đinh che miệng, trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ:
- Tên… tên bại hoại kia trộm đi tim của tiểu thư, là muốn nấu lên ăn hay sao?
Nữ binh Giáp nhất thời sinh ra một cảm giác suy yếu vô lực.
- Ngu ngốc, muội cho rằng là tim heo, tim vịt, có thể nấu ăn được sao?
Hai vị Ất Bính tức giận dạy dỗ tiểu muội muội.
Nữ binh Đinh cái hiểu cái không gật đầu một cái:
- Vậy chúng ta nhất định phải đoạt lại tim tiểu thư!
- Nhất định đoạt lại!
Giáp Ất Bính đồng thời gật đầu thật mạnh, khích lệ cho nhau.
Lúc này vườn hoa bên ngoài truyền đến tiếng cười Tần Lâm, Thanh Đại cầm áo trúc bâu chạy nhanh ra ngoài, giống như một con nai con vui vẻ tung tăng.
- Dáng vẻ như vậy, làm sao có thể đoạt lại?
Giáp Ất Bính Đinh trợn mắt nhìn nhau, thình lình giống như quả bóng xì hơi.
Lúc Thanh Đại chạy ra khỏi cửa vốn muốn đem áo trúc bâu đưa cho Tần Lâm, nhưng nghĩ đến lần trước may hương nang bị hắn giễu cợt, thiếu nữ liền giấu áo trúc bâu ở sau lưng, hất gương mặt kiều mị lên, nghịch ngợm hỏi:
- Tần Đại ca, huynh đoán thử xem muội cầm thứ gì? Nếu như đoán trúng, sẽ đưa cho huynh.
Tần Lâm đã biết những ngày qua nàng bận rộn may cho mình một chiếc áo trúc bâu mặc mùa hè, mới vừa rồi cũng liếc thấy vạt áo màu nguyệt bạch ở sau lưng nàng, nhưng hắn vẫn giả vờ như không biết, đưa tay gãi gãi đầu làm như đang khổ tâm suy nghĩ:
- Lần trước là hương nang thêu tiên hạc thành gà núi, chẳng lẽ lần này là túi tiền thêu uyên ương giống như vịt trời?
Thanh Đại bĩu môi, nhìn thấy dáng vẻ Tần Lâm như cười như không vô cùng bại hoại, rất muốn dùng cuốc thuốc bổ vào đầu hắn một cái:
- Thật là đáng ghét, dám chê cười tay nghề may vá của người ta không tốt, có may cho huynh đã là may mắn lắm rồi. Nhưng rốt cục huynh cũng không đoán trúng…
Tần Lâm giả vờ nghĩ ngợi, lẩm bẩm đoán:
- Là thổi đường hay tò he… có lẽ không phải là diều…
Thanh Đại một mực lắc đầu, cái miệng nhỏ nhắn chu cao đủ để treo bình dầu, thầm nói chẳng lẽ trong lòng Tần Đại ca ta cũng chỉ là một tiểu hài tử cảm giác hứng thú đối với đồ chơi sao?
- À, ta biết rồi!
Tần Lâm chợt hiểu ra, vỗ trán một cái.
Thiếu nữ nhất thời lộ vẻ vui mừng, đang mong đợi hắn nói ra câu trả lời.
Tần Lâm như chém đinh chặt sắt nói:
- Chân tướng vĩnh viễn chỉ có một... Là Vô Tích Đại A Phúc! Ha ha ha, ta đoán đúng rồi, mau lấy ra đi.
/1145
|