Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ uy danh truyền xa, thần thông quảng đại, đồng thời cũng là Uy Linh Pháp Vương quen thuộc nội tình Mông Cổ lại tỏ vẻ nghi ngờ Phật duyên của Hoàng Đài Cát, chuyện này có nghĩa thế nào?
Không cần nói cũng biết!
Vạn Lịch lập tức đổi giọng vòng vo, nhìn Khoát Nhĩ Chích cười nói:
- Sứ giả đi đường xa mệt nhọc, hãy về quán dịch nghỉ ngơi trước, triều đình có sắc phong Hoàng Đài Cát hay không, phải chờ bàn lại!
Khoát Nhĩ Chích cố gắng nặn ra một nụ cười, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng không nói, rốt cục tạ ơn lui ra.
Quân thần đều không biết được Uy Linh Pháp Vương muốn làm gì, muốn hỏi lại không tiện hỏi. Đúng vào lúc này thái giám Từ Ninh cung lại tới thúc giục, nói Lý Thái hậu tụng Bồ Đề Đạo Thứ Đệ Quảng Luận có cảm ngộ mới, mời Pháp Vương tới đó chỉ dẫn.
- Bần tăng cáo lui!
Uy Linh Pháp Vương tuyên một tiếng Phật hiệu, tay áo phất phơ đi xa, để lại một đám quần thần ngơ ngác như rơi vào trong sương mù.
Tần Lâm cười thầm không ngừng, cũng cáo từ chạy ra.
Hắn vừa ra khỏi Kiến Cực điện còn chưa đi xuống hết bậc thềm, đã bị Trương Cư Chính kéo tay từ phía sau:
- Tần Lâm, ngươi giở trò quỷ gì vậy?
Trò của Tần Lâm và Uy Linh Pháp Vương gạt được người khác nhưng không qua mắt được Thái Sư Trương Cư Chính.
- Thế thúc quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, không hổ là đương triều Thái Sư...
Tần Lâm cười cợt nhả nịnh hót, cho đến khi Trương Cư Chính đưa tay muốn đánh, hắn mới nghiêm nghị nói:
- Hoàng Đài Cát đối với triều đình trước kiêu ngạo sau cung kính, lần trước lúc tới ngạo mạn vô lễ, gây chuyện thị phi, lần này dâng biểu văn hết sức khiêm nhường, phái sứ giả cũng đặc biệt cẩn thận, chẳng lẽ Thái Sư không cảm thấy kỳ quái sao?
Trương Cư Chính thổi râu một cái:
- Muốn khoe công ư, cứ việc nói thẳng ra.
Hoàng Đài Cát trước kiêu ngạo sau cung kính, hoàn toàn có thể dùng cách nói lần trước y tới kinh bị Tần Lâm bẻ gãy nhuệ khí để giải thích, cho nên Trương Cư Chính mới nói như vậy.
- Oan uổng, lão Thái Sư, trong mắt ngài họ Tần ta chỉ có chút tâm cơ như vậy sao?
Tần Lâm làm ra vẻ vô cùng oan ức.
Trương Cư Chính vô cùng khẳng định gật đầu một cái, đúng, ngươi chính là người như vậy, lão phu không nhìn lầm người.
Tần Lâm bất đắc dĩ gãi gãi đầu, xem ra đùa giỡn quá nhiều cũng dễ dàng bị hiểu lầm, không thể làm gì khác hơn là nói thẳng:
- Thái Sư cho là Hoàng Đài Cát thừa kế Hãn vị thuận buồm xuôi gió, vì vậy bất kể thế nào triều Đại Minh chúng ta cũng phải thừa nhận, lý do là vì sao?
Muốn khảo hạch lão phu ư? Trương Cư Chính mỉm cười, đổi lại là người khác hỏi tới chỉ sợ lão đã sớm phất tay áo bỏ đi, nhưng là Tần Lâm hỏi, vị Thái Sư mỗi ngày phải xử lý hàng ngàn hàng vạn sự vụ này bất ngờ chậm rãi phân tích cho hắn nghe, giống như đang dạy bảo cho con cháu: Hoàng Đài Cát là con trưởng Yêm Đáp Hãn, trước khi Mông Nguyên tiến vào Trung Nguyên là theo chế độ con út thừa kế, từ triều Nguyên tới nay đổi thành con trưởng thừa kế, y thừa kế Hãn vị là chuyện hợp với lẽ thường.
Yêm Đáp Hãn cố nhiên sủng ái Tam Nương Tử, nhưng là một vị kiêu hùng thảo nguyên, khi còn sống lão vẫn lựa chọn bồi dưỡng Hoàng Đài Cát đang vào độ tuổi cường tráng. Tam Nương Tử tay cầm một vạn tinh binh, Hoàng Đài Cát trực tiếp nắm giữ ba vạn, thực lực mạnh nhất Thổ Mặc Đặc bộ.
Lần trước Hoàng Đài Cát dẫn dắt sứ đoàn triều cống tới kinh, lần này Yêm Đáp Hãn quy Tây lấy danh nghĩa Hoàng Đài Cát cho khiển sứ báo tang, cũng có nghĩa là trong nội bộ Thổ Mặc Đặc bộ, vấn đề quyền thừa kế đã an bài đâu vào đấy.
Cuối cùng, Tam Nương Tử là người duy nhất trong Thổ Mặc Đặc bộ có thể tạo thành trở ngại cho Hoàng Đài Cát kế vị. Căn cứ tin tức triều đình nhận được, trong mấy tháng qua thái độ nàng cũng không rõ ràng, ít nhất không có phản đối Hoàng Đài Cát kế vị mang tính thực chất.
- Không sai, Thái Sư nói rất có lý, triều đình chúng ta từ trên xuống dưới thảy đều nghĩ như vậy...
Tần Lâm gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý trước, kế đó thình lình đổi giọng:
- Bất quá còn có một điểm, sợ là Thái Sư cùng chư vị Thượng Thư Thị Lang trong lúc vô tình không để ý tới.
Trương Cư Chính khẽ nhướng mày, có vẻ không tin tưởng lắm. Đương nhiên triều đình không bằng lòng sắc phong Hoàng Đài Cát, nhưng mấy đứa con trai mà Tam Nương Tử cùng Yêm Đáp Hãn sinh ra cũng còn tấm bé, không phải là đối thủ của Hoàng Đài Cát đang tuổi thiếu niên cường tráng.
Kể từ khi Yêm Đáp Hãn bệnh nặng, chuyện liên quan tới người nào sẽ thừa kế Hãn vị Thổ Mặc Đặc bộ, nội các cùng Lễ bộ, Binh bộ đã thương nghị từ sớm, lại trao đổi thư trát cùng Tổng Đốc, Tuần Phủ Tuyên Đại, đến bây giờ đã có hơn nửa năm, mọi người nhất trí cho rằng không phải là Hoàng Đài Cát thì còn ai nữa.
Chẳng lẽ nhiều năng thần như vậy lại còn bỏ sót tin tức gì, không cân nhắc đến sao?
Tần Lâm cười ha hả vô cùng giảo hoạt, kề sát tai lão nói nhỏ:
- Hẳn lão tiên sinh đã quên, trên thảo nguyên có chuyện con cưới thiếp của cha… hắc hắc…
- Tục lệ của đám man di, chẳng khác nào cầm thú!
Trương Cư Chính rất khinh thường nhíu mày một cái, chợt kêu ặc một tiếng trong cổ họng, trợn trừng mắt phượng:
- Ngươi... Ngươi muốn nói là...
Tần Lâm cực kỳ trịnh trọng gật đầu một cái.
Các quan viên triều Đại Minh chịu ảnh hưởng Nho gia rất sâu, hở ra là nói lễ nghĩa liêm sỉ, cho dù là Trương Cư Chính không quá câu chấp lễ giáo nhưng cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Vì vậy chuyện con cưới thiếp của cha này, lúc các quan viên triều đình thảo luận vấn đề người thừa kế Yêm Đáp Hãn đã bị bỏ quên trong lúc vô tình. Có lẽ bọn họ cho rằng loại chuyện như vậy trên thảo nguyên không đáng để đi sâu nghiên cứu, thậm chí nhắc tới đã cảm thấy ghê tởm.
Nhưng Tần Lâm bất đồng, trong vụ án Đức Mã phu nhân bị ngựa đụng chết, hắn đã phát hiện ra nghi điểm này, hơn nữa ghi nhớ rất kỹ tập tục hoàn toàn khác với người Hán này.
Nhìn từ mọi phương diện, Hoàng Đài Cát đều là người thừa kế Yêm Đáp Hãn không thẹn chút nào, chỉ có chút biến số: đó chính là Tam Nương Tử có bằng lòng gả cho y hay không.
Mọi người đều biết Tam Nương Tử là một bậc cân quắc thảo nguyên rất có quyền mưu thủ đoạn, mà quan hệ giữa nàng và Hoàng Đài Cát vô cùng phức tạp, vốn là cháu gái và cữu cữu, sau đó biến thành mẹ kế và con riêng. Nàng lại sinh con với Yêm Đáp Hãn, cứ như vậy quan hệ đương nhiên không hay ho chút nào.
Chỉ cần Hoàng Đài Cát thừa kế Hãn vị, y sẽ có thể danh chính ngôn thuận cưới Tam Nương Tử. Nếu như Tam Nương Tử không muốn gả cho y, vậy nhất định sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn ngăn cản y leo lên Hãn vị.
Nói cách khác, vấn đề thừa kế Hãn vị Thổ Mặc Đặc bộ thật ra là một thể hai mặt với vấn đề Tam Nương Tử tái hôn, đi đôi với nhau.
Lui thêm bước nữa, cho dù Tam Nương Tử vì đại cục không ngăn cản Hoàng Đài Cát kế vị, chỉ cần nàng không bằng lòng gả cho y, như vậy Hoàng Đài Cát không được mỹ nhân, không được bộ chúng Tam Nương Tử quy phục, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, biến số cả sự kiện vẫn sẽ rất lớn.
Sau khi Trương Cư Chính chợt hiểu ra bèn nhìn Tần Lâm với ánh mắt có vẻ hài hước:
- Từ sự kiện Tam Nương Tử có gả cho Hoàng Đài Cát hay không mà cân nhắc về mọi mặt, cũng chỉ có tên tiểu nhân khinh bạc vô hạnh như ngươi mới nghĩ ra được. Như vậy ngươi cho là Tam Nương Tử sẽ ngoan ngoãn đồng ý gả cho Hoàng Đài Cát, hay hoàn toàn trở mặt với y?
Lão tiên sinh, ta khinh bạc vô hạnh ở chỗ nào? Nếu ta thật sự hư hỏng, ngài đã có cháu ngoại ẵm bồng từ lâu… Tần Lâm thầm nhủ trong lòng, ngoài mặt vẫn không lộ vẻ gì:
- Ít nhất có thể xác định, nàng tuyệt sẽ không dễ dàng đáp ứng!
Vốn Hoàng Đài Cát diệt trừ nguyên phối Đức Mã phu nhân là tiêu diệt chướng ngại vì thừa kế Hãn vị, nghênh hôn Tam Nương Tử. Nhưng y cơ quan tính hết quá thông minh, vu hãm không thành bị Tần Lâm vạch trần, ngay cả đại tướng Bạt Hợp Xích cũng phải chết đi, đã mất phu nhân lại hao binh.
Nếu như chuyện này không truyền ra ngoài cũng không nói, nhưng tên Tần Lâm này vô cùng ác độc, tặng khoái mã cho Triết Biệt vốn hết dạ trung thành với Đức Mã phu nhân, lại tặng văn điệp thông quan và lộ phí giúp cho y chạy trở về thảo nguyên báo tin trước bọn Hoàng Đài Cát một bước.
Vốn Tam Nương Tử đã ghét Hoàng Đài Cát, hiện tại lại biết tỷ muội tình thâm Đức Mã phu nhân bị y sát hại, chẳng lẽ nàng chịu lép gả cho kẻ lòng dạ độc ác như vậy hay sao?
Cho nên Tần Lâm kết luận, nhất định sẽ xảy ra chuyện ở điểm này. Hoàng Đài Cát muốn thừa kế Hãn vị, nghênh hôn mẹ kế, tuyệt đối không thể nào thuận buồm xuôi gió được.
- Ừm, như vậy xem ra sứ giả báo tang tới có vẻ quá nhanh…
Trương Cư Chính trầm tư, dựa theo Tần Lâm suy luận, Tam Nương Tử sẽ không dễ dàng gả cho, Hoàng Đài Cát muốn thừa kế Hãn vị cũng không đơn giản như vậy. Thế nhưng tính thời gian, rõ ràng là Yêm Đáp Hãn vừa chết, Thổ Mặc Đặc bộ liền lấy danh nghĩa Hoàng Đài Cát phái ra sứ giả ngựa không ngừng vó báo tang, điểm này rất có vấn đề.
- Hảo, hảo tiểu tử!
Trương Cư Chính cười ha hả, vỗ vỗ vai Tần Lâm:
- Cẩn thận điều tra thử xem sao, đừng lo lắng, lão phu sẽ nghĩ biện pháp giữ chân Khoát Nhĩ Chích thay ngươi, để cho y chờ thêm mấy ngày.
Tần Lâm cảm tạ, đi được vài bước chợt lẩm bẩm nói:
- Thái Sư của ta ơi, có chuyện kéo dài được, có chuyện không thể kéo dài, vạn nhất bụng lớn... Ngài nên suy nghĩ thêm một chút…
Tên khốn kiếp này… Trương Cư Chính đùng đùng nổi giận muốn cởi giày đánh hắn, Tần Lâm đã nhanh chóng biến mất không thấy. Thái Sư gia thổi râu trợn mắt, tiếp theo lại cười lên: hừ, cho là lão phu không biết ngươi giở trò quỷ gì sao, chuyện này ngươi phải tới cầu xin lão phu.
-----------
Tần Lâm từ trong cung đi ra, lập tức an bài quan giáo Bắc Trấn Phủ Ty triển khai điều tra kín đáo, nhất là sứ giả Khoát Nhĩ Chích, mỗi ngày mười hai canh giờ phải nhìn chằm chằm y không rời mắt.
Trở về phủ thương nghị chuyện này cùng Từ Văn Trường, lão đầu nhi cơ hồ không chút nghĩ ngợi kết luận Tam Nương Tử tuyệt không bằng lòng gả cho Hoàng Đài Cát, chuyện này nhất định sẽ sinh ra trắc trở không nhỏ.
Chờ Tần Lâm ra cửa, Từ Văn Trường cũng lén lút ra cửa, như một làn khói đi tới phủ Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài.
- Lão đầu tử này chắc chắn có gian tình!
A Sa đang gối đầu lên Đại Hoàng ngủ trưa, ngái ngủ nói một câu như vậy.
Đứa bé này đã trưởng thành sớm.
Tần Lâm được mấy tổ quan giáo hồi báo tin tức.
Hồng Dương Thiện, Mã Bân hỏi quan binh do Tuần Phủ Tuyên Đại phái tới hộ tống Khoát Nhĩ Chích, bọn họ nói sau khi Khoát Nhĩ Chích nhập quan, mặc dù đi tương đối mau nhưng vẫn lộ ra vẻ rất bình tĩnh. Chỉ có điều bọn họ nóng lòng muốn trình tin tức cho triều đình, mới chạy cả ngày lẫn đêm tới kinh sư.
Lúc này bản thân Khoát Nhĩ Chích làm bộ rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đi dạo tới lui trên đường. Một tổ Hiệu Úy liền nhân cơ hội lặng lẽ âm thầm vào Hội Đồng quán, kiểm tra bọc quần áo y mang tới, đáng tiếc cũng không phát hiện thứ gì quan trọng.
Một tổ huynh đệ khác nhìn thấy Khoát Nhĩ Chích bất thình lình chạy vào Long Phúc tự, đại khái ở đó trong thời gian một bữa cơm mới đi ra. Sau đó tiến vào y quán ven đường, bảo thầy thuốc bắt mạch khai phương, hốt mấy thang thuốc.
Xem bệnh hốt thuốc ư? Tần Lâm hơi nghĩ ngợi một chút liền sai người dẫn đường, đi tới y quán kia.
Lão đại phu y quán thấy là Cẩm Y Vệ tìm tới cửa, suýt chút nữa hồn phi phách tán, bất quá Tần Lâm hỏi tới bệnh tình Khoát Nhĩ Chích, lão vẫn dài dòng lải nhải một hơi:
- Tên Mông Cổ này quả thật ghê tởm buồn nôn tới cực điểm, miệng đắng lại chua, chính là gan uất tỳ hư, sau khi ăn xong dạ dày sưng to chạm cả xương sườn…
Được rồi được rồi, Tần Lâm khoát khoát tay, không phải là bệnh sa dạ dày sao.
Hơn nữa căn cứ theo lão đại phu giới thiệu, bệnh sa dạ dày của Khoát Nhĩ Chích hẳn là mới bị gần đây.
Bệnh sa dạ dày phần nhiều là do các nguyên nhân như lực treo của hoành cách mô không đủ, công năng dây chằng dạ dày giảm bớt trở nên lỏng lẻo, hoặc cơ bụng lỏng lẻo gây ra, thường thấy ở những người gầy như bộ xương khô. Khoát Nhĩ Chích là một võ sĩ Mông Cổ ngày ngày cỡi ngựa, thân thể khỏe mạnh như trâu, nếu như cởi áo chắc chắn sẽ có bụng sáu múi, vì sao người như vậy đột nhiên mắc bệnh sa dạ dày?
- Đi, chúng ta đi Hội Đồng quán xem thử!
Tần Lâm phất tay một cái, kêu các huynh đệ quan giáo.
Bên ngoài Hội Đồng quán cũng có một tổ huynh đệ trực ở nơi đó, thấy Tần Lâm tới bèn báo cáo cho hắn biết tình huống mới vừa kiểm tra hành lý tùy thân Khoát Nhĩ Chích.
Tần Lâm lắc đầu một cái:
- Không cần xem hành lý của y, bản quan muốn xem ngựa của y!
Xem ngựa? Mọi người không hiểu, những con ngựa kia nhìn qua thân thể cường tráng, cũng không có vấn đề gì.
Dưới sự phối hợp của quan lại Hội Đồng quán, Tần Lâm dẫn người đi tới chuồng ngựa. Hắn không xem răng miệng ngựa, cũng không xem vó ngựa, mà bảo mã phu lấy yên ngựa ra xem trước.
Lúc không cỡi ngựa đều tháo yên ngựa xuống. Mới vừa rồi đám quan giáo không có chú ý, lần này mã phu lấy ra, tất cả mọi người kinh ngạc:
- Ủa, thoạt nhìn dường như đã bị ướt qua, trên đó còn có dấu muối đọng lờ mờ.
Võ sĩ Mông Cổ tráng kiện lại bị bệnh sa dạ dàên ngựa thấm nước đọng muối là vì sao?
Lục mập là người đầu tiên vỗ đùi kêu lên:
- Tần ca, đệ biết rồi! Bọn họ ở Tái Ngoại nhất định là lên đường ngày đêm kiêm trình, sau khi ăn cơm cũng không nghỉ ngơi, cho nên gây ra bệnh dạ dày. Cỡi ngựa đường dài có thể thay ngựa nhưng không thể đổi yên, nếu không cao thấp dày mỏng hơi khác một chút sẽ làm cho mông không chịu được. Hiện tại sáng sớm có sương, buổi trưa lại nóng đến người đổ mồ hôi, cho nên yên ngựa bị mồ hôi đọng lại thành muối.
Đúng, Tần Lâm tán thành suy luận này:
- Dựa theo ngày tháng trên biểu văn, sau khi Yêm Đáp Hãn tắt thở bọn họ xuất phát từ Quy Hóa thành, năm ngày chạy tới Vạn Toàn Hữu Vệ thành, đây là tốc độ bình thường. Nhưng đủ loại dấu hiệu tỏ rõ bọn họ dùng tới tốc độ cực hạn, có lẽ đoạn hành trình thảo nguyên này chỉ tốn ba ngày, thậm chí hai ngày!
Không cần nói cũng biết!
Vạn Lịch lập tức đổi giọng vòng vo, nhìn Khoát Nhĩ Chích cười nói:
- Sứ giả đi đường xa mệt nhọc, hãy về quán dịch nghỉ ngơi trước, triều đình có sắc phong Hoàng Đài Cát hay không, phải chờ bàn lại!
Khoát Nhĩ Chích cố gắng nặn ra một nụ cười, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng không nói, rốt cục tạ ơn lui ra.
Quân thần đều không biết được Uy Linh Pháp Vương muốn làm gì, muốn hỏi lại không tiện hỏi. Đúng vào lúc này thái giám Từ Ninh cung lại tới thúc giục, nói Lý Thái hậu tụng Bồ Đề Đạo Thứ Đệ Quảng Luận có cảm ngộ mới, mời Pháp Vương tới đó chỉ dẫn.
- Bần tăng cáo lui!
Uy Linh Pháp Vương tuyên một tiếng Phật hiệu, tay áo phất phơ đi xa, để lại một đám quần thần ngơ ngác như rơi vào trong sương mù.
Tần Lâm cười thầm không ngừng, cũng cáo từ chạy ra.
Hắn vừa ra khỏi Kiến Cực điện còn chưa đi xuống hết bậc thềm, đã bị Trương Cư Chính kéo tay từ phía sau:
- Tần Lâm, ngươi giở trò quỷ gì vậy?
Trò của Tần Lâm và Uy Linh Pháp Vương gạt được người khác nhưng không qua mắt được Thái Sư Trương Cư Chính.
- Thế thúc quả nhiên tuệ nhãn như đuốc, không hổ là đương triều Thái Sư...
Tần Lâm cười cợt nhả nịnh hót, cho đến khi Trương Cư Chính đưa tay muốn đánh, hắn mới nghiêm nghị nói:
- Hoàng Đài Cát đối với triều đình trước kiêu ngạo sau cung kính, lần trước lúc tới ngạo mạn vô lễ, gây chuyện thị phi, lần này dâng biểu văn hết sức khiêm nhường, phái sứ giả cũng đặc biệt cẩn thận, chẳng lẽ Thái Sư không cảm thấy kỳ quái sao?
Trương Cư Chính thổi râu một cái:
- Muốn khoe công ư, cứ việc nói thẳng ra.
Hoàng Đài Cát trước kiêu ngạo sau cung kính, hoàn toàn có thể dùng cách nói lần trước y tới kinh bị Tần Lâm bẻ gãy nhuệ khí để giải thích, cho nên Trương Cư Chính mới nói như vậy.
- Oan uổng, lão Thái Sư, trong mắt ngài họ Tần ta chỉ có chút tâm cơ như vậy sao?
Tần Lâm làm ra vẻ vô cùng oan ức.
Trương Cư Chính vô cùng khẳng định gật đầu một cái, đúng, ngươi chính là người như vậy, lão phu không nhìn lầm người.
Tần Lâm bất đắc dĩ gãi gãi đầu, xem ra đùa giỡn quá nhiều cũng dễ dàng bị hiểu lầm, không thể làm gì khác hơn là nói thẳng:
- Thái Sư cho là Hoàng Đài Cát thừa kế Hãn vị thuận buồm xuôi gió, vì vậy bất kể thế nào triều Đại Minh chúng ta cũng phải thừa nhận, lý do là vì sao?
Muốn khảo hạch lão phu ư? Trương Cư Chính mỉm cười, đổi lại là người khác hỏi tới chỉ sợ lão đã sớm phất tay áo bỏ đi, nhưng là Tần Lâm hỏi, vị Thái Sư mỗi ngày phải xử lý hàng ngàn hàng vạn sự vụ này bất ngờ chậm rãi phân tích cho hắn nghe, giống như đang dạy bảo cho con cháu: Hoàng Đài Cát là con trưởng Yêm Đáp Hãn, trước khi Mông Nguyên tiến vào Trung Nguyên là theo chế độ con út thừa kế, từ triều Nguyên tới nay đổi thành con trưởng thừa kế, y thừa kế Hãn vị là chuyện hợp với lẽ thường.
Yêm Đáp Hãn cố nhiên sủng ái Tam Nương Tử, nhưng là một vị kiêu hùng thảo nguyên, khi còn sống lão vẫn lựa chọn bồi dưỡng Hoàng Đài Cát đang vào độ tuổi cường tráng. Tam Nương Tử tay cầm một vạn tinh binh, Hoàng Đài Cát trực tiếp nắm giữ ba vạn, thực lực mạnh nhất Thổ Mặc Đặc bộ.
Lần trước Hoàng Đài Cát dẫn dắt sứ đoàn triều cống tới kinh, lần này Yêm Đáp Hãn quy Tây lấy danh nghĩa Hoàng Đài Cát cho khiển sứ báo tang, cũng có nghĩa là trong nội bộ Thổ Mặc Đặc bộ, vấn đề quyền thừa kế đã an bài đâu vào đấy.
Cuối cùng, Tam Nương Tử là người duy nhất trong Thổ Mặc Đặc bộ có thể tạo thành trở ngại cho Hoàng Đài Cát kế vị. Căn cứ tin tức triều đình nhận được, trong mấy tháng qua thái độ nàng cũng không rõ ràng, ít nhất không có phản đối Hoàng Đài Cát kế vị mang tính thực chất.
- Không sai, Thái Sư nói rất có lý, triều đình chúng ta từ trên xuống dưới thảy đều nghĩ như vậy...
Tần Lâm gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý trước, kế đó thình lình đổi giọng:
- Bất quá còn có một điểm, sợ là Thái Sư cùng chư vị Thượng Thư Thị Lang trong lúc vô tình không để ý tới.
Trương Cư Chính khẽ nhướng mày, có vẻ không tin tưởng lắm. Đương nhiên triều đình không bằng lòng sắc phong Hoàng Đài Cát, nhưng mấy đứa con trai mà Tam Nương Tử cùng Yêm Đáp Hãn sinh ra cũng còn tấm bé, không phải là đối thủ của Hoàng Đài Cát đang tuổi thiếu niên cường tráng.
Kể từ khi Yêm Đáp Hãn bệnh nặng, chuyện liên quan tới người nào sẽ thừa kế Hãn vị Thổ Mặc Đặc bộ, nội các cùng Lễ bộ, Binh bộ đã thương nghị từ sớm, lại trao đổi thư trát cùng Tổng Đốc, Tuần Phủ Tuyên Đại, đến bây giờ đã có hơn nửa năm, mọi người nhất trí cho rằng không phải là Hoàng Đài Cát thì còn ai nữa.
Chẳng lẽ nhiều năng thần như vậy lại còn bỏ sót tin tức gì, không cân nhắc đến sao?
Tần Lâm cười ha hả vô cùng giảo hoạt, kề sát tai lão nói nhỏ:
- Hẳn lão tiên sinh đã quên, trên thảo nguyên có chuyện con cưới thiếp của cha… hắc hắc…
- Tục lệ của đám man di, chẳng khác nào cầm thú!
Trương Cư Chính rất khinh thường nhíu mày một cái, chợt kêu ặc một tiếng trong cổ họng, trợn trừng mắt phượng:
- Ngươi... Ngươi muốn nói là...
Tần Lâm cực kỳ trịnh trọng gật đầu một cái.
Các quan viên triều Đại Minh chịu ảnh hưởng Nho gia rất sâu, hở ra là nói lễ nghĩa liêm sỉ, cho dù là Trương Cư Chính không quá câu chấp lễ giáo nhưng cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Vì vậy chuyện con cưới thiếp của cha này, lúc các quan viên triều đình thảo luận vấn đề người thừa kế Yêm Đáp Hãn đã bị bỏ quên trong lúc vô tình. Có lẽ bọn họ cho rằng loại chuyện như vậy trên thảo nguyên không đáng để đi sâu nghiên cứu, thậm chí nhắc tới đã cảm thấy ghê tởm.
Nhưng Tần Lâm bất đồng, trong vụ án Đức Mã phu nhân bị ngựa đụng chết, hắn đã phát hiện ra nghi điểm này, hơn nữa ghi nhớ rất kỹ tập tục hoàn toàn khác với người Hán này.
Nhìn từ mọi phương diện, Hoàng Đài Cát đều là người thừa kế Yêm Đáp Hãn không thẹn chút nào, chỉ có chút biến số: đó chính là Tam Nương Tử có bằng lòng gả cho y hay không.
Mọi người đều biết Tam Nương Tử là một bậc cân quắc thảo nguyên rất có quyền mưu thủ đoạn, mà quan hệ giữa nàng và Hoàng Đài Cát vô cùng phức tạp, vốn là cháu gái và cữu cữu, sau đó biến thành mẹ kế và con riêng. Nàng lại sinh con với Yêm Đáp Hãn, cứ như vậy quan hệ đương nhiên không hay ho chút nào.
Chỉ cần Hoàng Đài Cát thừa kế Hãn vị, y sẽ có thể danh chính ngôn thuận cưới Tam Nương Tử. Nếu như Tam Nương Tử không muốn gả cho y, vậy nhất định sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn ngăn cản y leo lên Hãn vị.
Nói cách khác, vấn đề thừa kế Hãn vị Thổ Mặc Đặc bộ thật ra là một thể hai mặt với vấn đề Tam Nương Tử tái hôn, đi đôi với nhau.
Lui thêm bước nữa, cho dù Tam Nương Tử vì đại cục không ngăn cản Hoàng Đài Cát kế vị, chỉ cần nàng không bằng lòng gả cho y, như vậy Hoàng Đài Cát không được mỹ nhân, không được bộ chúng Tam Nương Tử quy phục, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, biến số cả sự kiện vẫn sẽ rất lớn.
Sau khi Trương Cư Chính chợt hiểu ra bèn nhìn Tần Lâm với ánh mắt có vẻ hài hước:
- Từ sự kiện Tam Nương Tử có gả cho Hoàng Đài Cát hay không mà cân nhắc về mọi mặt, cũng chỉ có tên tiểu nhân khinh bạc vô hạnh như ngươi mới nghĩ ra được. Như vậy ngươi cho là Tam Nương Tử sẽ ngoan ngoãn đồng ý gả cho Hoàng Đài Cát, hay hoàn toàn trở mặt với y?
Lão tiên sinh, ta khinh bạc vô hạnh ở chỗ nào? Nếu ta thật sự hư hỏng, ngài đã có cháu ngoại ẵm bồng từ lâu… Tần Lâm thầm nhủ trong lòng, ngoài mặt vẫn không lộ vẻ gì:
- Ít nhất có thể xác định, nàng tuyệt sẽ không dễ dàng đáp ứng!
Vốn Hoàng Đài Cát diệt trừ nguyên phối Đức Mã phu nhân là tiêu diệt chướng ngại vì thừa kế Hãn vị, nghênh hôn Tam Nương Tử. Nhưng y cơ quan tính hết quá thông minh, vu hãm không thành bị Tần Lâm vạch trần, ngay cả đại tướng Bạt Hợp Xích cũng phải chết đi, đã mất phu nhân lại hao binh.
Nếu như chuyện này không truyền ra ngoài cũng không nói, nhưng tên Tần Lâm này vô cùng ác độc, tặng khoái mã cho Triết Biệt vốn hết dạ trung thành với Đức Mã phu nhân, lại tặng văn điệp thông quan và lộ phí giúp cho y chạy trở về thảo nguyên báo tin trước bọn Hoàng Đài Cát một bước.
Vốn Tam Nương Tử đã ghét Hoàng Đài Cát, hiện tại lại biết tỷ muội tình thâm Đức Mã phu nhân bị y sát hại, chẳng lẽ nàng chịu lép gả cho kẻ lòng dạ độc ác như vậy hay sao?
Cho nên Tần Lâm kết luận, nhất định sẽ xảy ra chuyện ở điểm này. Hoàng Đài Cát muốn thừa kế Hãn vị, nghênh hôn mẹ kế, tuyệt đối không thể nào thuận buồm xuôi gió được.
- Ừm, như vậy xem ra sứ giả báo tang tới có vẻ quá nhanh…
Trương Cư Chính trầm tư, dựa theo Tần Lâm suy luận, Tam Nương Tử sẽ không dễ dàng gả cho, Hoàng Đài Cát muốn thừa kế Hãn vị cũng không đơn giản như vậy. Thế nhưng tính thời gian, rõ ràng là Yêm Đáp Hãn vừa chết, Thổ Mặc Đặc bộ liền lấy danh nghĩa Hoàng Đài Cát phái ra sứ giả ngựa không ngừng vó báo tang, điểm này rất có vấn đề.
- Hảo, hảo tiểu tử!
Trương Cư Chính cười ha hả, vỗ vỗ vai Tần Lâm:
- Cẩn thận điều tra thử xem sao, đừng lo lắng, lão phu sẽ nghĩ biện pháp giữ chân Khoát Nhĩ Chích thay ngươi, để cho y chờ thêm mấy ngày.
Tần Lâm cảm tạ, đi được vài bước chợt lẩm bẩm nói:
- Thái Sư của ta ơi, có chuyện kéo dài được, có chuyện không thể kéo dài, vạn nhất bụng lớn... Ngài nên suy nghĩ thêm một chút…
Tên khốn kiếp này… Trương Cư Chính đùng đùng nổi giận muốn cởi giày đánh hắn, Tần Lâm đã nhanh chóng biến mất không thấy. Thái Sư gia thổi râu trợn mắt, tiếp theo lại cười lên: hừ, cho là lão phu không biết ngươi giở trò quỷ gì sao, chuyện này ngươi phải tới cầu xin lão phu.
-----------
Tần Lâm từ trong cung đi ra, lập tức an bài quan giáo Bắc Trấn Phủ Ty triển khai điều tra kín đáo, nhất là sứ giả Khoát Nhĩ Chích, mỗi ngày mười hai canh giờ phải nhìn chằm chằm y không rời mắt.
Trở về phủ thương nghị chuyện này cùng Từ Văn Trường, lão đầu nhi cơ hồ không chút nghĩ ngợi kết luận Tam Nương Tử tuyệt không bằng lòng gả cho Hoàng Đài Cát, chuyện này nhất định sẽ sinh ra trắc trở không nhỏ.
Chờ Tần Lâm ra cửa, Từ Văn Trường cũng lén lút ra cửa, như một làn khói đi tới phủ Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài.
- Lão đầu tử này chắc chắn có gian tình!
A Sa đang gối đầu lên Đại Hoàng ngủ trưa, ngái ngủ nói một câu như vậy.
Đứa bé này đã trưởng thành sớm.
Tần Lâm được mấy tổ quan giáo hồi báo tin tức.
Hồng Dương Thiện, Mã Bân hỏi quan binh do Tuần Phủ Tuyên Đại phái tới hộ tống Khoát Nhĩ Chích, bọn họ nói sau khi Khoát Nhĩ Chích nhập quan, mặc dù đi tương đối mau nhưng vẫn lộ ra vẻ rất bình tĩnh. Chỉ có điều bọn họ nóng lòng muốn trình tin tức cho triều đình, mới chạy cả ngày lẫn đêm tới kinh sư.
Lúc này bản thân Khoát Nhĩ Chích làm bộ rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đi dạo tới lui trên đường. Một tổ Hiệu Úy liền nhân cơ hội lặng lẽ âm thầm vào Hội Đồng quán, kiểm tra bọc quần áo y mang tới, đáng tiếc cũng không phát hiện thứ gì quan trọng.
Một tổ huynh đệ khác nhìn thấy Khoát Nhĩ Chích bất thình lình chạy vào Long Phúc tự, đại khái ở đó trong thời gian một bữa cơm mới đi ra. Sau đó tiến vào y quán ven đường, bảo thầy thuốc bắt mạch khai phương, hốt mấy thang thuốc.
Xem bệnh hốt thuốc ư? Tần Lâm hơi nghĩ ngợi một chút liền sai người dẫn đường, đi tới y quán kia.
Lão đại phu y quán thấy là Cẩm Y Vệ tìm tới cửa, suýt chút nữa hồn phi phách tán, bất quá Tần Lâm hỏi tới bệnh tình Khoát Nhĩ Chích, lão vẫn dài dòng lải nhải một hơi:
- Tên Mông Cổ này quả thật ghê tởm buồn nôn tới cực điểm, miệng đắng lại chua, chính là gan uất tỳ hư, sau khi ăn xong dạ dày sưng to chạm cả xương sườn…
Được rồi được rồi, Tần Lâm khoát khoát tay, không phải là bệnh sa dạ dày sao.
Hơn nữa căn cứ theo lão đại phu giới thiệu, bệnh sa dạ dày của Khoát Nhĩ Chích hẳn là mới bị gần đây.
Bệnh sa dạ dày phần nhiều là do các nguyên nhân như lực treo của hoành cách mô không đủ, công năng dây chằng dạ dày giảm bớt trở nên lỏng lẻo, hoặc cơ bụng lỏng lẻo gây ra, thường thấy ở những người gầy như bộ xương khô. Khoát Nhĩ Chích là một võ sĩ Mông Cổ ngày ngày cỡi ngựa, thân thể khỏe mạnh như trâu, nếu như cởi áo chắc chắn sẽ có bụng sáu múi, vì sao người như vậy đột nhiên mắc bệnh sa dạ dày?
- Đi, chúng ta đi Hội Đồng quán xem thử!
Tần Lâm phất tay một cái, kêu các huynh đệ quan giáo.
Bên ngoài Hội Đồng quán cũng có một tổ huynh đệ trực ở nơi đó, thấy Tần Lâm tới bèn báo cáo cho hắn biết tình huống mới vừa kiểm tra hành lý tùy thân Khoát Nhĩ Chích.
Tần Lâm lắc đầu một cái:
- Không cần xem hành lý của y, bản quan muốn xem ngựa của y!
Xem ngựa? Mọi người không hiểu, những con ngựa kia nhìn qua thân thể cường tráng, cũng không có vấn đề gì.
Dưới sự phối hợp của quan lại Hội Đồng quán, Tần Lâm dẫn người đi tới chuồng ngựa. Hắn không xem răng miệng ngựa, cũng không xem vó ngựa, mà bảo mã phu lấy yên ngựa ra xem trước.
Lúc không cỡi ngựa đều tháo yên ngựa xuống. Mới vừa rồi đám quan giáo không có chú ý, lần này mã phu lấy ra, tất cả mọi người kinh ngạc:
- Ủa, thoạt nhìn dường như đã bị ướt qua, trên đó còn có dấu muối đọng lờ mờ.
Võ sĩ Mông Cổ tráng kiện lại bị bệnh sa dạ dàên ngựa thấm nước đọng muối là vì sao?
Lục mập là người đầu tiên vỗ đùi kêu lên:
- Tần ca, đệ biết rồi! Bọn họ ở Tái Ngoại nhất định là lên đường ngày đêm kiêm trình, sau khi ăn cơm cũng không nghỉ ngơi, cho nên gây ra bệnh dạ dày. Cỡi ngựa đường dài có thể thay ngựa nhưng không thể đổi yên, nếu không cao thấp dày mỏng hơi khác một chút sẽ làm cho mông không chịu được. Hiện tại sáng sớm có sương, buổi trưa lại nóng đến người đổ mồ hôi, cho nên yên ngựa bị mồ hôi đọng lại thành muối.
Đúng, Tần Lâm tán thành suy luận này:
- Dựa theo ngày tháng trên biểu văn, sau khi Yêm Đáp Hãn tắt thở bọn họ xuất phát từ Quy Hóa thành, năm ngày chạy tới Vạn Toàn Hữu Vệ thành, đây là tốc độ bình thường. Nhưng đủ loại dấu hiệu tỏ rõ bọn họ dùng tới tốc độ cực hạn, có lẽ đoạn hành trình thảo nguyên này chỉ tốn ba ngày, thậm chí hai ngày!
/1145
|