Từ Văn Trường cũng tỏ ra vừa mừng vừa sợ, thần sắc thay đổi mấy lần, chộp lấy cánh tay Tần Lâm run giọng hỏi:
- Nàng, nàng thật sự nói như vậy sao?
- Còn giả được sao?
Tần Lâm cười khành khạch quái dị, vỗ vỗ vai lão:
- Khó khăn nhất là tiêu thụ ân mỹ nhân, lão Từ, lần này lão phải quyết định chủ ý.
Từ Văn Trường cắn răng một cái, tay phải nắm quyền ra sức đánh vào lòng bàn tay trái một đòn:
- Liều thôi!
- Được, như vậy ngày mai chúng ta chia nhau hành động!
Tần Lâm quyết định thật nhanh.
- Hành động gì?
- Lão đi an ủi tình nhân cũ một chút, nữ nhân mà, phải dùng lời ngon ngọt vỗ về…
Tần Lâm cười xấu xa chớp chớp mắt, lại nói:
- Về phần bản quan, sẽ thay lão đi gặp tình địch.
-----------
Cái nóng kinh sư chưa bớt, trên thảo nguyên quan ngoại đã có hơi lạnh lẽo. Gió mạnh thổi qua cờ da dê bay phần phật trên một vùng doanh trướng bao la rộng rãi, không thấy đâu là cuối.
Nơi này là Bắc Quy Hóa thành, cũng trú đóng một cánh quân hùng mạnh, nhưng lựa chọn cách xa phương hướng Khâm Sai triều đình đến ở phía Nam thành, vô hình trung nói rõ chủ nhân của bọn họ cố ý đặt mình ra ngoài chuyện này.
Cho nên khi các võ sĩ Mông Cổ thấy Khâm Sai đại thần Tần Lâm đột nhiên tới chơi, ai nấy lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, có người ngơ ngác ngây người, có người vội vàng chạy trở về bẩm báo.
Tần Lâm dẫn Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí theo hầu tả hữu, còn mang theo mấy tên thông dịch quen thuộc tình huống phía Bắc, phóng ngựa đi thẳng tới doanh Bả Hán Na Cát.
Không giống với quân doanh Tam Nương Tử, Hoàng Đài Cát kiếm bạt cung giương, không khí nơi này có vẻ hết sức nhẹ nhàng thoải mái. Các võ sĩ hoặc là tắm ngựa, hoặc là sửa yên ngựa, đa số rảnh rỗi đi dạo bốn phía.
Bả Hán Na Cát đã không có ý tranh chấp Hãn vị, Hoàng Đài Cát cùng Tam Nương Tử cũng sẽ không tự dưng chọc tới y. Các võ sĩ cũng không khẩn trương chút nào, thấy Khâm Sai triều đình thình lình tới chơi cũng chỉ lộ ra vẻ ngơ ngác không hiểu vì sao. Cho đến khi Tần Lâm dẫn người đi sâu vào trong doanh, cũng vẫn không thấy ai đi ra ngăn trở hoặc là nghênh đón.
Hiện tại còn cách đại trướng trung quân cắm cờ lông dê chỉ có mấy chục bước.
Tần Lâm đang cười thầm Bả Hán Na Cát quân kỷ lỏng lẻo, đột nhiên gió đưa một tràng tiếng cãi vả vào tai hắn. Thanh âm này tới từ đại trướng trung quân, là một nam một nữ dùng tiếng Mông Cổ gây gổ với nhau.
Thông dịch giải thích cho Tần Lâm:
- Nam mắng nữ ngoại tình, sinh hạ tạp chủng, nữ mắng nam khốn kiếp, vô dụng, ngay cả con ruột cũng không chịu nhận.
Tần Lâm, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực ngơ ngác nhìn nhau, trên thảo nguyên Mông Cổ này quả nhiên phong tục không hề câu thúc. Yêm Đáp Hãn cướp cháu trai ruột lão bà, chiếm đoạt ngoại tôn nữ, hiện tại lại gặp chuyện lạ trong doanh của Bả Hán Na Cát.
Rốt cục một tên tướng quân Mông Cổ mặt vuông miệng rộng, vai nở lưng to tiến ra. Người này chừng bốn mươi tuổi, đầu đội ngân khôi, thân mặc linh căn giáp, chân mang giày da trâu, lưng đeo loan đao Đại Hãn vừa to vừa dài, lộ ra uy phong lẫm lẫm. Chuyện duy nhất khiến cho người ta không hiểu là, trên mặt y có một vết roi đang chậm rãi ứa máu ra.
Là ai đả thương vị tướng quân đằng đằng sát khí này?
Tướng quân Mông Cổ kia quỳ gối xuống đất, giọng ồm ồm nói:
- A Lực Ca ra mắt Khâm Sai đại thần thiên triều, chúc Khâm Sai cát tường như ý! Không biết Khâm Sai tới đây có phải là muốn gặp chủ nhân nhà ta Bả Hán Na Cát hay không?
Người này nói Hán ngữ cũng khá lưu loát, Tần Lâm nghe tên y cảm thấy quen quen. Rất nhanh hắn đã nhớ ra trong sự kiện Bả Hán Na Cát đầu hàng triều Minh, A Lực Ca chính là người đi theo phụng bồi chủ nhân ở Đại Minh một thời gian tương đối dài. Xét ra y cũng có chút cống hiến không lớn không nhỏ đối với chuyện phong cống Yêm Đáp Hãn, chẳng trách nào nói tiếng Hán khá như vậy.
- Không sai, đúng là bản Khâm Sai muốn gặp gia chủ ngươi...
Tần Lâm gật đầu một cái, lại nghiêng đầu ra phía sau nói:
- Lục mập, lấy hai miếng kim sang dược do ta phối chế ra đây, cho A Lực Ca tướng quân dùng.
A Lực Ca cũng không từ chối, nhận lấy thuốc dán từ trong tay Lục mập dán lên trên mặt, nói lời cảm tạ với Tần Lâm, sau đó dẫn bọn hắn đi tới đại trướng trung quân.
Vén rèm lên tiến vào, Tần Lâm phát hiện bên trong đại trướng có ba người đang đứng.
Thứ nhất là một tên quý tộc Mông Cổ trung niên thân mặc tôn phục thêu chỉ vàng, da mặt trắng nõn, bề ngoài cao gầy toát ra khí tức âm u, đây chính là Bả Hán Na Cát. Hôm qua lúc Khâm Sai tới y cũng tới nghênh đón, chẳng qua là thủy chung không lên tiếng, hoàn toàn đặt mình ngoài chuyện này.
Thứ hai chính là một phụ nhân mặc Mông Cổ bào hoa lệ, lưỡng quyền nhô cao, mắt to mày rậm, mặt vuông da vàng, dung mạo hết sức tầm thường, nàng chính là lão bà của Bả Hán Na Cát, tên gọi Đại Thành Bỉ Tề.
Trong lòng nàng đang ôm đứa con trai mười lăm mười sáu tuổi, trẻ con thảo nguyên Tái Ngoại lớn lên trổ mã rất nhanh, thật ra thì cũng không có gì khác với thanh niên, chẳng qua là ngũ quan diện mạo lộ ra vẻ hơi non nớt.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần tướng mạo cũng biết y là con trai Đại Thành Bỉ Tề, bởi vì bề ngoài hai mẹ con rất giống, cũng là mặt vuông miệng rộng, nước da loang lổ đen vàng. Lúc này đứa con trai đang đùng đùng nổi giận nhìn Bả Hán Na Cát, cả người phát run, hàm răng nghiến chặt đôi môi đến nỗi chảy máu.
- Thoát Thoát, phụ thân con ngay cả con ruột cũng nghi thần nghi quỷ, y chính là đồ vô dụng, trong lòng y chỉ có yêu tinh Chung Kim kia là tốt. Chúng ta đi đi, đừng ở lại chỗ này thêm mất mặt xấu hổ!
Đại Thành Bỉ Tề tức giận dùng tiếng Mông Cổ thóa mạ, sau đó kéo mạnh Thoát Thoát, hai mẹ con hậm hực rời đi.
Thông dịch nói lại lời này cho Tần Lâm nghe, hắn cười cười, quan sát vết roi trên gương mặt vuông vức của A Lực Ca, trong phút chốc hiểu ra được không ít chuyện.
Bả Hán Na Cát xanh cả mặt không nói được một lời, cho đến khi lão bà cùng con trai đi rồi mới dùng tiếng Hán nhìn Tần Lâm miễn cưỡng cười nói:
- Chút chuyện nhà dây dưa không rõ, khiến cho Khâm Sai chê cười, không biết Khâm Sai đến chỗ này có gì chỉ giáo? Tên A Lực Ca ngu xuẩn này, đồ heo không có giáo dục, còn không mau đi mang trà sữa ra dâng lên cho Khâm Sai?
A Lực Ca tức tối thở hồng hộc, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chịu đựng tức cành hông sải bước ra ngoài. Sau đó có mấy tên đầy tớ nữ tiến vào trải đệm gấm thêu hoa mời bọn Tần Lâm ngồi, lại dùng bình bạc chén bạc châm trà sữa, sau đó còn dâng lên mấy món ăn vặt như bánh bắp, thịt bò khô, nho khô…
- Nào, khách nhân tôn quý, xin mời dùng trà sữa!
Bả Hán Na Cát nâng chén bạc đựng trà sữa lên cao khỏi đỉnh đầu, tỏ vẻ tôn kính mời Tần Lâm.
Tần Lâm cũng bưng lên uống, loại trà sữa Mông Cổ này mới uống vào miệng có hơi tanh, nhưng uống một lúc quen rồi cũng cảm thấy mùi vị thơm ngọt vô cùng.
- Nàng, nàng thật sự nói như vậy sao?
- Còn giả được sao?
Tần Lâm cười khành khạch quái dị, vỗ vỗ vai lão:
- Khó khăn nhất là tiêu thụ ân mỹ nhân, lão Từ, lần này lão phải quyết định chủ ý.
Từ Văn Trường cắn răng một cái, tay phải nắm quyền ra sức đánh vào lòng bàn tay trái một đòn:
- Liều thôi!
- Được, như vậy ngày mai chúng ta chia nhau hành động!
Tần Lâm quyết định thật nhanh.
- Hành động gì?
- Lão đi an ủi tình nhân cũ một chút, nữ nhân mà, phải dùng lời ngon ngọt vỗ về…
Tần Lâm cười xấu xa chớp chớp mắt, lại nói:
- Về phần bản quan, sẽ thay lão đi gặp tình địch.
-----------
Cái nóng kinh sư chưa bớt, trên thảo nguyên quan ngoại đã có hơi lạnh lẽo. Gió mạnh thổi qua cờ da dê bay phần phật trên một vùng doanh trướng bao la rộng rãi, không thấy đâu là cuối.
Nơi này là Bắc Quy Hóa thành, cũng trú đóng một cánh quân hùng mạnh, nhưng lựa chọn cách xa phương hướng Khâm Sai triều đình đến ở phía Nam thành, vô hình trung nói rõ chủ nhân của bọn họ cố ý đặt mình ra ngoài chuyện này.
Cho nên khi các võ sĩ Mông Cổ thấy Khâm Sai đại thần Tần Lâm đột nhiên tới chơi, ai nấy lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, có người ngơ ngác ngây người, có người vội vàng chạy trở về bẩm báo.
Tần Lâm dẫn Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí theo hầu tả hữu, còn mang theo mấy tên thông dịch quen thuộc tình huống phía Bắc, phóng ngựa đi thẳng tới doanh Bả Hán Na Cát.
Không giống với quân doanh Tam Nương Tử, Hoàng Đài Cát kiếm bạt cung giương, không khí nơi này có vẻ hết sức nhẹ nhàng thoải mái. Các võ sĩ hoặc là tắm ngựa, hoặc là sửa yên ngựa, đa số rảnh rỗi đi dạo bốn phía.
Bả Hán Na Cát đã không có ý tranh chấp Hãn vị, Hoàng Đài Cát cùng Tam Nương Tử cũng sẽ không tự dưng chọc tới y. Các võ sĩ cũng không khẩn trương chút nào, thấy Khâm Sai triều đình thình lình tới chơi cũng chỉ lộ ra vẻ ngơ ngác không hiểu vì sao. Cho đến khi Tần Lâm dẫn người đi sâu vào trong doanh, cũng vẫn không thấy ai đi ra ngăn trở hoặc là nghênh đón.
Hiện tại còn cách đại trướng trung quân cắm cờ lông dê chỉ có mấy chục bước.
Tần Lâm đang cười thầm Bả Hán Na Cát quân kỷ lỏng lẻo, đột nhiên gió đưa một tràng tiếng cãi vả vào tai hắn. Thanh âm này tới từ đại trướng trung quân, là một nam một nữ dùng tiếng Mông Cổ gây gổ với nhau.
Thông dịch giải thích cho Tần Lâm:
- Nam mắng nữ ngoại tình, sinh hạ tạp chủng, nữ mắng nam khốn kiếp, vô dụng, ngay cả con ruột cũng không chịu nhận.
Tần Lâm, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực ngơ ngác nhìn nhau, trên thảo nguyên Mông Cổ này quả nhiên phong tục không hề câu thúc. Yêm Đáp Hãn cướp cháu trai ruột lão bà, chiếm đoạt ngoại tôn nữ, hiện tại lại gặp chuyện lạ trong doanh của Bả Hán Na Cát.
Rốt cục một tên tướng quân Mông Cổ mặt vuông miệng rộng, vai nở lưng to tiến ra. Người này chừng bốn mươi tuổi, đầu đội ngân khôi, thân mặc linh căn giáp, chân mang giày da trâu, lưng đeo loan đao Đại Hãn vừa to vừa dài, lộ ra uy phong lẫm lẫm. Chuyện duy nhất khiến cho người ta không hiểu là, trên mặt y có một vết roi đang chậm rãi ứa máu ra.
Là ai đả thương vị tướng quân đằng đằng sát khí này?
Tướng quân Mông Cổ kia quỳ gối xuống đất, giọng ồm ồm nói:
- A Lực Ca ra mắt Khâm Sai đại thần thiên triều, chúc Khâm Sai cát tường như ý! Không biết Khâm Sai tới đây có phải là muốn gặp chủ nhân nhà ta Bả Hán Na Cát hay không?
Người này nói Hán ngữ cũng khá lưu loát, Tần Lâm nghe tên y cảm thấy quen quen. Rất nhanh hắn đã nhớ ra trong sự kiện Bả Hán Na Cát đầu hàng triều Minh, A Lực Ca chính là người đi theo phụng bồi chủ nhân ở Đại Minh một thời gian tương đối dài. Xét ra y cũng có chút cống hiến không lớn không nhỏ đối với chuyện phong cống Yêm Đáp Hãn, chẳng trách nào nói tiếng Hán khá như vậy.
- Không sai, đúng là bản Khâm Sai muốn gặp gia chủ ngươi...
Tần Lâm gật đầu một cái, lại nghiêng đầu ra phía sau nói:
- Lục mập, lấy hai miếng kim sang dược do ta phối chế ra đây, cho A Lực Ca tướng quân dùng.
A Lực Ca cũng không từ chối, nhận lấy thuốc dán từ trong tay Lục mập dán lên trên mặt, nói lời cảm tạ với Tần Lâm, sau đó dẫn bọn hắn đi tới đại trướng trung quân.
Vén rèm lên tiến vào, Tần Lâm phát hiện bên trong đại trướng có ba người đang đứng.
Thứ nhất là một tên quý tộc Mông Cổ trung niên thân mặc tôn phục thêu chỉ vàng, da mặt trắng nõn, bề ngoài cao gầy toát ra khí tức âm u, đây chính là Bả Hán Na Cát. Hôm qua lúc Khâm Sai tới y cũng tới nghênh đón, chẳng qua là thủy chung không lên tiếng, hoàn toàn đặt mình ngoài chuyện này.
Thứ hai chính là một phụ nhân mặc Mông Cổ bào hoa lệ, lưỡng quyền nhô cao, mắt to mày rậm, mặt vuông da vàng, dung mạo hết sức tầm thường, nàng chính là lão bà của Bả Hán Na Cát, tên gọi Đại Thành Bỉ Tề.
Trong lòng nàng đang ôm đứa con trai mười lăm mười sáu tuổi, trẻ con thảo nguyên Tái Ngoại lớn lên trổ mã rất nhanh, thật ra thì cũng không có gì khác với thanh niên, chẳng qua là ngũ quan diện mạo lộ ra vẻ hơi non nớt.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần tướng mạo cũng biết y là con trai Đại Thành Bỉ Tề, bởi vì bề ngoài hai mẹ con rất giống, cũng là mặt vuông miệng rộng, nước da loang lổ đen vàng. Lúc này đứa con trai đang đùng đùng nổi giận nhìn Bả Hán Na Cát, cả người phát run, hàm răng nghiến chặt đôi môi đến nỗi chảy máu.
- Thoát Thoát, phụ thân con ngay cả con ruột cũng nghi thần nghi quỷ, y chính là đồ vô dụng, trong lòng y chỉ có yêu tinh Chung Kim kia là tốt. Chúng ta đi đi, đừng ở lại chỗ này thêm mất mặt xấu hổ!
Đại Thành Bỉ Tề tức giận dùng tiếng Mông Cổ thóa mạ, sau đó kéo mạnh Thoát Thoát, hai mẹ con hậm hực rời đi.
Thông dịch nói lại lời này cho Tần Lâm nghe, hắn cười cười, quan sát vết roi trên gương mặt vuông vức của A Lực Ca, trong phút chốc hiểu ra được không ít chuyện.
Bả Hán Na Cát xanh cả mặt không nói được một lời, cho đến khi lão bà cùng con trai đi rồi mới dùng tiếng Hán nhìn Tần Lâm miễn cưỡng cười nói:
- Chút chuyện nhà dây dưa không rõ, khiến cho Khâm Sai chê cười, không biết Khâm Sai đến chỗ này có gì chỉ giáo? Tên A Lực Ca ngu xuẩn này, đồ heo không có giáo dục, còn không mau đi mang trà sữa ra dâng lên cho Khâm Sai?
A Lực Ca tức tối thở hồng hộc, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chịu đựng tức cành hông sải bước ra ngoài. Sau đó có mấy tên đầy tớ nữ tiến vào trải đệm gấm thêu hoa mời bọn Tần Lâm ngồi, lại dùng bình bạc chén bạc châm trà sữa, sau đó còn dâng lên mấy món ăn vặt như bánh bắp, thịt bò khô, nho khô…
- Nào, khách nhân tôn quý, xin mời dùng trà sữa!
Bả Hán Na Cát nâng chén bạc đựng trà sữa lên cao khỏi đỉnh đầu, tỏ vẻ tôn kính mời Tần Lâm.
Tần Lâm cũng bưng lên uống, loại trà sữa Mông Cổ này mới uống vào miệng có hơi tanh, nhưng uống một lúc quen rồi cũng cảm thấy mùi vị thơm ngọt vô cùng.
/1145
|