Hồ Ngốc Tử giở trò mượn xác hoàn hồn, Tần Lâm, Trương Tử Huyên cũng bày kế minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương. Đồ hình mà Thanh Đại cùng Từ Tân Di vẽ cũng đã phát ra, chỉ bất quá đồ hình dán trên cáo thị xung quanh và đám bộ khoái nha dịch cầm trong tay toàn là kiệt tác của Từ Đại tiểu thư. Mà bản đẹp do Tần Lâm và Thanh Đại vẽ đã phát cho các huynh đệ Cẩm Y Hiệu Úy, lệnh cho bọn họ mặc thường phục ra đường ngấm ngầm tra xét, đồng thời không được để lộ đồ hình chính xác trước mặt người ngoài.
Chiêu này quả thật có hiệu quả, rất nhanh đã có Hiệu Úy báo cáo thấy tung tích Hồ Ngốc Tử ở gần cửa Đông. Đáng tiếc người này vô cùng giảo hoạt, các Hiệu Úy không dám tới quá gần, cuối cùng bị y cắt đuôi.
Tần Lâm lệnh cho các Hiệu Úy tiếp tục tìm kiếm, phải làm sao cho ngoài lỏng trong chặt. Đồng thời bề ngoài vẫn để cho đám bộ khoái mang đồ hình xấu đi tìm loạn lên, để che mắt địch nhân.
Trương Tử Huyên lệnh đánh Chu Đức Hưng chính là một khổ nhục kế nho nhỏ, diễn cho trọn vẹn màn kịch chờ Hồ Ngốc Tử mắc câu.
-----------
Tuy rằng Tần Lâm khua chiêng gióng trống điều tra rầm rộ nơi Duyện Châu phủ, nhưng địch nhân vô cùng giảo hoạt, cũng không cho hắn cơ hội nào. Bẫy rập đồ hình do hắn bày ra thời gian ngắn cũng không có hiệu quả gì rõ rệt.
Tần Lâm cũng không gấp gáp mà là kiên nhẫn chờ đợi. Giống như thợ săn chờ đợi con mồi, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không có cơ hội thích hợp, nhưng khi cơ hội xuất hiện chỉ trong khoảnh khắc, nhất định phải phát ra một đòn chí mạng.
Tuy rằng Xuân đã về nơi Tế Nam phủ nhưng tiết trời vẫn còn giá rét. Ngày đưa tang Hội Xương tiêu cục, bầu trời âm trầm giăng đầy mây đen, gió lạnh thổi vù vù cuốn những miếng giấy vàng mã bay lượn trên không, càng thêm vẻ thê lương sầu thảm.
Ba tiếng pháo vang lên, một tên hán tử cường tráng giơ cao chiêu hồn phiên, lá phiên màu đen bay phấp phới ra khỏi đại môn tiêu cục, phía sau có tiếng than khóc:
- Khổ thân con ta, đời sau đầu thai mở mắt ra, đừng làm tiêu sư chi cho bị giết thảm như vậy…
Giọng lão nhân đầy vẻ tang thương:
- Con gái của ta, ta đây ngu si mờ mắt, để con làm đầu bếp trong tiêu cục…
Tiếng đứa trẻ kêu khóc xé nát lòng người:
- Phụ thân ơi, dậy chơi với con đi…
Hàng xóm láng giềng đứng hai bên đường thấy vậy cất tiếng thở dài, đứa trẻ đáng thương không biết, phụ thân vĩnh viễn không bao giờ chơi với nó được nữa.
Sơn Đông Đại Hào Thành Thiết Hải mặc áo tang, dẫn dắt đám môn nhân đệ tử đi đầu đoàn người. Trên gương mặt vuông chữ quốc của y lộ đầy căm phẫn, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu, vỗ vỗ vào cỗ quan tài đi đầu lớn tiếng nói:
- Tề hiền đệ, đệ yên tâm lên đường đi, Bạch Liên Ma giáo diệt tuyệt nhân tính, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không buông tha, bọn chúng sẽ không có kết quả tốt!
Tề Tái Hoa lạy phục xuống, nước mắt lã chã tuôn rơi:
- Điệt nữ… điệt nữ đa tạ Thành bá bá...
Tập Đông Thắng quỳ dưới đất dập đầu trước mặt Thành Thiết Hải thật mạnh, không nói nửa lời.
Hai bên đường cũng có không ít nhân vật giang hồ, thấy vậy liền đồng loạt lớn tiếng ủng hộ:
- Hay cho Thành đại hiệp nghĩa bạc vân thiên.
Ai ai cũng biết Thành Thiết Hải và Hội Xương cục chủ tiêu cục Tề Tường Vân kết bái huynh đệ với nhau, lần này cả nhà Tề Tường Vân ngộ hại, chỉ để lại nữ cô nhi và một đại đồ đệ. Hết thảy tang sự lần này đều là Thành Thiết Hải ra mặt tổ chức, giờ phút này lão lại thóa mạ Bạch Liên giáo ngoài đường phố, rõ ràng là công khai thách thức Bạch Liên giáo.
Bạch Liên giáo dễ trêu lắm sao, trên giang hồ, trong chốn võ lâm thế áp Thiếu Lâm, lực địch Võ Đang, mười trưởng lão đều là nhất lưu cao thủ khiến cho người ta nghe thấy phải kinh hồn khiếp vía, Tả Hữu sứ giả, đường chủ tam đường phía trên còn cao hơn một bậc. Đặc biệt là Bạch Liên giáo chủ vô cùng đáng sợ, được đồn là cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ vô địch trong các đời giáo chủ hai trăm năm qua, lời đồn cơ hồ chẳng khác Ma Thần giáng thế.
Chuyện mà Thành Thiết Hải vừa làm rất có khả năng chỉ trong khoảnh khắc sẽ đưa tới họa sát thân. Thế nhưng y vẫn dứt khoát đứng ra công khai thách thức Bạch Liên giáo như vậy, không hổ là thiết hán tử.
Hội Xương tiêu cục là đại tiêu cục số một Sơn Đông, kết giao không ít bằng hữu. Thế nhưng thảy đều khiếp sợ uy danh Bạch Liên giáo, trừ Thành Thiết Hải không ai dám công khai tới viếng, chỉ có hôm nay đưa tang tới cũng khá nhiều.
Thành Thiết Hải xanh mặt chắp tay vái bốn phía:
- Các vị, Bạch Liên giáo tàn sát kẻ vô tội, các vị không thể tới viếng, thế nhưng có thể có mặt trong ngày đưa tang này, Tề cục chủ có linh thiêng cũng sẽ cảm kích thịnh tình. Bạch Liên giáo muốn trả thù, chỉ cần tìm một mình họ Thành ta là đủ!
Dứt lời y lập tức phạch ngực áo ra vỗ ngực bình bịch trong gió rét, không hề tỏ ra sợ hãi.
Hán tử Sơn Đông đa phần huyết tính, bị hành động nghĩa khí của y kích thích ai nấy cảm thấy bầu máu nóng trong ngực sôi trào. Rốt cục có một vị hán tử thô hào mặc áo dài đen không chịu được, rẽ đám đông bước ra:
- Thành đại hiệp trọng nghĩa khí, Thôi Hắc Sơn ta cũng không phải bọn chuột nhắt nhát gan. Tề cục chủ có ân với ta, hôm nay là ngày đưa tang lão nhân gia, nếu như Thôi mỗ sợ Bạch Liên giáo, ngay cả đứng ra đưa một đoạn đường cũng không dám, chẳng phải là không bằng heo chó?
Lúc này lục tục có già trẻ đứng dậy càng nhiều hơn, khóc bái với các tiêu sư trước linh cữu Tề Tường Vân.
- Cảm tạ, cảm tạ!
Tái Hoa cùng Tập Đông Thắng lệ nóng doanh tròng, hai người bọn họ vịn nhau trả lễ cho từng người.
Ngay cả Tôn Đà Tử bán bánh nướng trước cửa tiêu cục cũng bưng một rổ bánh nướng nóng hổi tới, nước mắt chan hòa:
- Tề cục chủ, các vị huynh đệ, trước kia nhờ các ngươi chiếu cố tiểu lão nhi làm ăn, tiểu lão nhi bị lưu manh ức hiếp cũng nhờ các ngươi xuất thủ tương trợ. Ta không cần biết Bạch Liên giáo hay không, các ngươi là người tốt, tiểu lão nhi đặc biệt nướng số bánh này đưa các ngươi lên đường... A!
Đột nhiên Tôn Đà Tử kêu một tiếng thê lương thảm thiết, sắc mặt hồng hào nhanh chóng trở nên xanh, sau đó là đen kịt. Lão vứt rổ bánh, hai tay quơ quào điên cuồng trên lưng gù của mình, xé rách áo bông, để lại từng dấu máu đỏ tươi trên lưng. Cuối cùng ngã xuống đất lăn lộn gào lên, tiếng kêu chói tai vang vọng khắp đường phố, khiến cho người ta cảm thấy tim mình co thắt.
Thời gian đau đớn của Tôn Đà Tử chỉ kéo dài rất ngắn, sau vài lần hô hấp đã không động đậy nữa. Trên lưng gù bị mười ngón tay cào rách bị cắm một cây đinh sáng lấp lánh. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, không ngờ rằng da thịt xung quanh mũi đinh trở nên đen kịt thối rữa, chảy ra nước vàng, khiến cho mũi đinh nhỏ sáng lấp lánh kia càng có vẻ quỷ dị.
- Truy Hồn Đoạt Mệnh Hóa Huyết Đinh!
Không biết là người nào kêu lên câu này, nhất thời mọi người vỡ òa. Bởi vì Hóa Huyết Đinh là ám khí độc môn của Phụng Thánh Tả Sứ Ma giáo Phi Thiên Ngô Vương Cao Thiên Long, có tẩm kịch độc, người trúng phải ắt chết.
- Ha ha, một đám lỏi con nhãi nhép cũng dám lên tiếng bất kính với Thánh giáo ta?
Cách đó không xa trên mái nhà dân, một người mặc y phục đen từ đầu tới chân, đầu đội trúc lạp ngửa mặt lên trời cười to.
- Ác tặc!
Tề Tái Hoa, Tập Đông Thắng lập tức đỏ ngầu đôi mắt, chuẩn bị xông lên liều mạng.
Chợt sau lưng một cỗ lực đạo vọt tới, Thành Thiết Hải kéo bọn họ trở về, đưa tay chỉ Cao Thiên Long quát:
- Cao Tả Sứ, lão trút giận vào một lão nhân không biết võ công, làm sao xứng là anh hùng hảo hán?!
Cao Thiên Long lạnh lùng nói:
- Phàm người bất kính với Thánh giáo, giết chết không tha! Các ngươi đã biết Thánh giáo giết chết cả nhà Hội Xương tiêu cục, còn dám công khai đi đưa tang, từng người các ngươi đều phải chết!
- Này, hẳn kẻ phải chết không phải là bọn họ, vì sao ta lại cảm thấy kẻ phải chết là lão?
Thanh âm uể oải vang lên cách Cao Thiên Long không xa, Tần Lâm bỏ đấu lạp xuống, ngửa mặt lên trời ngáp dài một cái.
- Chuyện… chuyện gì vậy?
Người Sơn Đông nhận ra Tần Lâm cũng không nhiều, Thôi Hắc Sơn cũng không biết lão nhân gia, thấy vậy lập tức thè lưỡi. Trời ơi, lớn lối như vậy trước mặt Phụng Thánh Tả Sứ Ma giáo, chẳng lẽ người này là cao tăng Thiếu Lâm hoặc là vị chân nhân Võ Đang nào đó? Bề ngoài hắn còn trẻ như vậy, nghe nói một ít thần công luyện đến chỗ cao thâm có thể phản lão hoàn đồng.
Cao Thiên Long ngẩn ra, tiện tay phóng ra ba mũi Hóa Huyết Đinh thành hình chữ phẩm bay về phía Tần Lâm.
Tần Lâm không né không tránh, mọi người còn cho rằng hắn có thần công hộ thể hay cương khí hộ thân, thế nhưng chỉ sau khoảnh khắc chợt có hai tên Hiệu Úy mở dù ra chắn trước mặt hắn.
Tiết trời Sơn Đông đầu mùa Xuân lúc mưa lúc nắng, hôm nay mây đen dày đặc như vậy, mang theo dù cũng không có gì là kỳ quái.
Nhưng tán dù bằng vải đen mỏng manh như vậy có thể ngăn được Hóa Huyết Đinh sao?
Ba tiếng keng vang lên, ba mũi Hóa Huyết Đinh đều bị dù ngăn lại rơi xuống đất.
Đây là loại dù gì vậy, chính là dù sắt đặc chế của Cẩm Y Vệ, gọng dù được đúc bằng thép ròng, tán dù bằng vải bố pha tơ hết sức dẻo dai bền chắc, cho dù là cung mạnh nỏ cứng cũng khó lòng bắn thủng, ngăn cản Hóa Huyết Đinh dĩ nhiên không đáng kể gì.
Thật may là sớm có chuẩn bị! Tần Lâm nhìn mũi đinh sáng chói kia, cũng cảm thấy da đầu có hơi tê dại.
Hồ Ngốc Tử thấy quan sai Duyện Châu phủ vẽ đồ hình truy nã mình xấu xí không giống cho nên khinh thường hiện thân, đã ấn chứng suy đoán của Tần Lâm. Y không hề rời khỏi Sơn Đông cao chạy xa bay, mà ở lại có mưu đồ khác.
Mặc dù không biết thân phận chân thật của Hồ Ngốc Tử, nhưng người này thủ đoạn tàn nhẫn, võ công cao cường, quỷ kế đa đoan, hẳn phải là nhân vật cao tầng trong Bạch Liên giáo. Y có chuyện gì không thể không ở lại Sơn Đông, chuyện này nhất định liên quan không nhỏ.
Đồng thời trong án Hội Xương tiêu cục diệt môn có bốn dấu chân, cũng đã nói lên địch nhân có bốn đại cao thủ. Ngay cả Hồ Ngốc Tử có khả năng bị hoài nghi nhất cũng mạo hiểm lưu lại, khả năng ba vị khác cũng ở lại Sơn Đông là rất cao.
Bạch Liên giáo vô cùng si mê tín ngưỡng, lại có đông đảo cao thủ, nếu như Thành Thiết Hải thách thức giữa ban ngày ban mặt, với tác phong nhất quán của Bạch Liên giáo kế tiếp sẽ phát sinh cái gì đã là trong dự liệu.
Vì vậy Tần Lâm bảo Thành Thiết Hải cố ý tung tin thách thức Bạch Liên giáo, cố ý đấu đến cùng với Bạch Liên giáo, quả nhiên khiến cho Cao Thiên Long xuất hiện trong ngày đưa tang.
Ta còn tưởng rằng người tới sẽ là Hồ Ngốc Tử… Trong lòng Tần Lâm cũng có hơi không hiểu, tại sao là Cao Thiên Long công khai hiện thân, dường như tựa hồ kế sách lần này thành công quá mức dễ dàng.
Bốp bốp, Tần Lâm vỗ tay hai cái, lập tức từ cửa sổ các nhà dân xung quanh thò ra các họng súng đen ngòm, thảy đều nhắm vào Cao Thiên Long.
- Ta khuyên lão bó tay chịu trói đi thôi.
Sắc mặt Tần Lâm trở nên nghiêm nghị, ngoài cười mà trong không cười nói:
- Nếu không sẽ bắn cho Phi Thiên Ngô Công lão thủng như cái rổ, đưa đến tiệm thuốc làm rít khô!
- Trúng… trúng kế rồi!
Cao Thiên Long trợn mắt há mồm làm ra vẻ kinh hoảng vô cùng, rùn người xuống giống như muốn nhảy từ trên nóc nhà xuống. Bất ngờ nóc nhà sụp xuống ầm một tiếng, lão rơi vào trong nhà theo lỗ thủng.
Tiếng súng vang liên tục, bắn trúng nóc nhà tia lửa văng khắp nơi, nhưng không trúng một sợi tóc nào của Cao Thiên Long.
Trong nhà truyền ra tiếng cười to:
- Tần Thiếu Bảo, sau này còn gặp lại! Chờ đến khi đích thân Thánh giáo chủ chúng ta xuất thủ, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn, ha ha ha...
Con bà nó, lớn lối như vậy? Tần Lâm khẽ cắn răng, chỉ về phía ngôi nhà kia:
- Bắn cấp tập!
Đám quan giáo cầm Xế Điện Thương, Tấn Lôi Thương bắn đồng loạt vào nhà, đạn từ cửa sổ, nóc nhà, cửa lớn bắn vào, gạch ngói vỡ tung, tia lửa văng khắp nơi.
Tần Lâm phất tay, dẫn dắt thủ hạ tiến lên bao vây. Một tên Hiệu Úy nhìn vào cửa sổ lập tức kêu lên:
- Trời ơi không xong, bên trong có địa đạo, Cao nghịch tặc đã chạy trốn theo địa đạo!
Miệng địa đạo đen ngòm giống như đang cười chế nhạo, lúc này Cao Thiên Long đã trốn ra khỏi vòng vây từ đầu kia. Đến khi các Hiệu Úy tìm được lối ra đầu kia ở một ngôi nhà bỏ hoang cách đó mười trượng, đã không thấy bóng dáng Cao Thiên Long đâu nữa.
Phi Thiên Ngô Công Cao Thiên Long này cũng am hiểu cả độn thổ.
Kỳ quái thật!
Tần Lâm gãi đầu gãi tai, nhìn lối ra địa đạo không hiểu vì sao. Đương nhiên địa đạo này không phải là Cao Thiên Long mới đào, cho dù là người võ công cao cường lại có sở trường đào đất, tối thiểu cũng phải có vài ngày chuẩn bị.
Như vậy thật sự rất kỳ quái, chẳng lẽ Cao Thiên Long đã dự liệu được trước khi hiện thân sẽ gặp mai phục, cho nên chuẩn bị một địa đạ chạy trốn? Nếu là như vậy, lão hiện thân trong ngày đưa tang của Hội Xương tiêu cục với mục đích gì?
Chẳng lẽ là kế điệu hổ ly sơn?
Sắc mặt Tần Lâm sa sầm, vội vàng khoát khoát tay:
- Các huynh đệ, lập tức chạy về Duyện Châu!
-----------
Nha môn Duyện Châu phủ, hiện tại người tọa trấn nơi đây không phải là Khâm Sai đại thần Tần Thiếu Bảo, mà là Tam phu nhân Trương Tử Huyên của Tần Thiếu Bảo. Đương nhiên bề ngoài là do Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực, nhưng toàn bộ người của phủ nha đều biết, Trương phu nhân mới thật sự là làm chủ.
Công việc điều tra vẫn được triển khai toàn diện ngoài lỏng trong chặt, các cẩm y quan giáo tinh minh khôn khéo dùng đủ các đường lối tiếp cận mục tiêu. Mặc dù vẫn chưa bắt được Hồ Ngốc Tử, nhưng tập trung các đầu mối lại, đường nét của Hồ Ngốc Tử cũng hiện ra càng ngày càng rõ ràng.
Chiều hôm đó, Từ Tân Di cùng Thanh Đại đang chơi cờ, Trương Tử Huyên ngồi ở hậu đường đang cầm Phản Kinh say sưa đọc. Thình lình Lục Viễn Chí vội vàng bước vào, chắp tay nói:
- Tẩu phu nhân, Chu Đức Hưng muốn gặp Tần ca.
Trương Tử Huyên khép quyển sách lại:
- Tạm thời không thể truyền ra ngoài tình huống Tần huynh không có ở Duyện Châu, để ta thay huynh ấy đi gặp Chu Đức Hưng.
Chiêu này quả thật có hiệu quả, rất nhanh đã có Hiệu Úy báo cáo thấy tung tích Hồ Ngốc Tử ở gần cửa Đông. Đáng tiếc người này vô cùng giảo hoạt, các Hiệu Úy không dám tới quá gần, cuối cùng bị y cắt đuôi.
Tần Lâm lệnh cho các Hiệu Úy tiếp tục tìm kiếm, phải làm sao cho ngoài lỏng trong chặt. Đồng thời bề ngoài vẫn để cho đám bộ khoái mang đồ hình xấu đi tìm loạn lên, để che mắt địch nhân.
Trương Tử Huyên lệnh đánh Chu Đức Hưng chính là một khổ nhục kế nho nhỏ, diễn cho trọn vẹn màn kịch chờ Hồ Ngốc Tử mắc câu.
-----------
Tuy rằng Tần Lâm khua chiêng gióng trống điều tra rầm rộ nơi Duyện Châu phủ, nhưng địch nhân vô cùng giảo hoạt, cũng không cho hắn cơ hội nào. Bẫy rập đồ hình do hắn bày ra thời gian ngắn cũng không có hiệu quả gì rõ rệt.
Tần Lâm cũng không gấp gáp mà là kiên nhẫn chờ đợi. Giống như thợ săn chờ đợi con mồi, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không có cơ hội thích hợp, nhưng khi cơ hội xuất hiện chỉ trong khoảnh khắc, nhất định phải phát ra một đòn chí mạng.
Tuy rằng Xuân đã về nơi Tế Nam phủ nhưng tiết trời vẫn còn giá rét. Ngày đưa tang Hội Xương tiêu cục, bầu trời âm trầm giăng đầy mây đen, gió lạnh thổi vù vù cuốn những miếng giấy vàng mã bay lượn trên không, càng thêm vẻ thê lương sầu thảm.
Ba tiếng pháo vang lên, một tên hán tử cường tráng giơ cao chiêu hồn phiên, lá phiên màu đen bay phấp phới ra khỏi đại môn tiêu cục, phía sau có tiếng than khóc:
- Khổ thân con ta, đời sau đầu thai mở mắt ra, đừng làm tiêu sư chi cho bị giết thảm như vậy…
Giọng lão nhân đầy vẻ tang thương:
- Con gái của ta, ta đây ngu si mờ mắt, để con làm đầu bếp trong tiêu cục…
Tiếng đứa trẻ kêu khóc xé nát lòng người:
- Phụ thân ơi, dậy chơi với con đi…
Hàng xóm láng giềng đứng hai bên đường thấy vậy cất tiếng thở dài, đứa trẻ đáng thương không biết, phụ thân vĩnh viễn không bao giờ chơi với nó được nữa.
Sơn Đông Đại Hào Thành Thiết Hải mặc áo tang, dẫn dắt đám môn nhân đệ tử đi đầu đoàn người. Trên gương mặt vuông chữ quốc của y lộ đầy căm phẫn, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu, vỗ vỗ vào cỗ quan tài đi đầu lớn tiếng nói:
- Tề hiền đệ, đệ yên tâm lên đường đi, Bạch Liên Ma giáo diệt tuyệt nhân tính, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không buông tha, bọn chúng sẽ không có kết quả tốt!
Tề Tái Hoa lạy phục xuống, nước mắt lã chã tuôn rơi:
- Điệt nữ… điệt nữ đa tạ Thành bá bá...
Tập Đông Thắng quỳ dưới đất dập đầu trước mặt Thành Thiết Hải thật mạnh, không nói nửa lời.
Hai bên đường cũng có không ít nhân vật giang hồ, thấy vậy liền đồng loạt lớn tiếng ủng hộ:
- Hay cho Thành đại hiệp nghĩa bạc vân thiên.
Ai ai cũng biết Thành Thiết Hải và Hội Xương cục chủ tiêu cục Tề Tường Vân kết bái huynh đệ với nhau, lần này cả nhà Tề Tường Vân ngộ hại, chỉ để lại nữ cô nhi và một đại đồ đệ. Hết thảy tang sự lần này đều là Thành Thiết Hải ra mặt tổ chức, giờ phút này lão lại thóa mạ Bạch Liên giáo ngoài đường phố, rõ ràng là công khai thách thức Bạch Liên giáo.
Bạch Liên giáo dễ trêu lắm sao, trên giang hồ, trong chốn võ lâm thế áp Thiếu Lâm, lực địch Võ Đang, mười trưởng lão đều là nhất lưu cao thủ khiến cho người ta nghe thấy phải kinh hồn khiếp vía, Tả Hữu sứ giả, đường chủ tam đường phía trên còn cao hơn một bậc. Đặc biệt là Bạch Liên giáo chủ vô cùng đáng sợ, được đồn là cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ vô địch trong các đời giáo chủ hai trăm năm qua, lời đồn cơ hồ chẳng khác Ma Thần giáng thế.
Chuyện mà Thành Thiết Hải vừa làm rất có khả năng chỉ trong khoảnh khắc sẽ đưa tới họa sát thân. Thế nhưng y vẫn dứt khoát đứng ra công khai thách thức Bạch Liên giáo như vậy, không hổ là thiết hán tử.
Hội Xương tiêu cục là đại tiêu cục số một Sơn Đông, kết giao không ít bằng hữu. Thế nhưng thảy đều khiếp sợ uy danh Bạch Liên giáo, trừ Thành Thiết Hải không ai dám công khai tới viếng, chỉ có hôm nay đưa tang tới cũng khá nhiều.
Thành Thiết Hải xanh mặt chắp tay vái bốn phía:
- Các vị, Bạch Liên giáo tàn sát kẻ vô tội, các vị không thể tới viếng, thế nhưng có thể có mặt trong ngày đưa tang này, Tề cục chủ có linh thiêng cũng sẽ cảm kích thịnh tình. Bạch Liên giáo muốn trả thù, chỉ cần tìm một mình họ Thành ta là đủ!
Dứt lời y lập tức phạch ngực áo ra vỗ ngực bình bịch trong gió rét, không hề tỏ ra sợ hãi.
Hán tử Sơn Đông đa phần huyết tính, bị hành động nghĩa khí của y kích thích ai nấy cảm thấy bầu máu nóng trong ngực sôi trào. Rốt cục có một vị hán tử thô hào mặc áo dài đen không chịu được, rẽ đám đông bước ra:
- Thành đại hiệp trọng nghĩa khí, Thôi Hắc Sơn ta cũng không phải bọn chuột nhắt nhát gan. Tề cục chủ có ân với ta, hôm nay là ngày đưa tang lão nhân gia, nếu như Thôi mỗ sợ Bạch Liên giáo, ngay cả đứng ra đưa một đoạn đường cũng không dám, chẳng phải là không bằng heo chó?
Lúc này lục tục có già trẻ đứng dậy càng nhiều hơn, khóc bái với các tiêu sư trước linh cữu Tề Tường Vân.
- Cảm tạ, cảm tạ!
Tái Hoa cùng Tập Đông Thắng lệ nóng doanh tròng, hai người bọn họ vịn nhau trả lễ cho từng người.
Ngay cả Tôn Đà Tử bán bánh nướng trước cửa tiêu cục cũng bưng một rổ bánh nướng nóng hổi tới, nước mắt chan hòa:
- Tề cục chủ, các vị huynh đệ, trước kia nhờ các ngươi chiếu cố tiểu lão nhi làm ăn, tiểu lão nhi bị lưu manh ức hiếp cũng nhờ các ngươi xuất thủ tương trợ. Ta không cần biết Bạch Liên giáo hay không, các ngươi là người tốt, tiểu lão nhi đặc biệt nướng số bánh này đưa các ngươi lên đường... A!
Đột nhiên Tôn Đà Tử kêu một tiếng thê lương thảm thiết, sắc mặt hồng hào nhanh chóng trở nên xanh, sau đó là đen kịt. Lão vứt rổ bánh, hai tay quơ quào điên cuồng trên lưng gù của mình, xé rách áo bông, để lại từng dấu máu đỏ tươi trên lưng. Cuối cùng ngã xuống đất lăn lộn gào lên, tiếng kêu chói tai vang vọng khắp đường phố, khiến cho người ta cảm thấy tim mình co thắt.
Thời gian đau đớn của Tôn Đà Tử chỉ kéo dài rất ngắn, sau vài lần hô hấp đã không động đậy nữa. Trên lưng gù bị mười ngón tay cào rách bị cắm một cây đinh sáng lấp lánh. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, không ngờ rằng da thịt xung quanh mũi đinh trở nên đen kịt thối rữa, chảy ra nước vàng, khiến cho mũi đinh nhỏ sáng lấp lánh kia càng có vẻ quỷ dị.
- Truy Hồn Đoạt Mệnh Hóa Huyết Đinh!
Không biết là người nào kêu lên câu này, nhất thời mọi người vỡ òa. Bởi vì Hóa Huyết Đinh là ám khí độc môn của Phụng Thánh Tả Sứ Ma giáo Phi Thiên Ngô Vương Cao Thiên Long, có tẩm kịch độc, người trúng phải ắt chết.
- Ha ha, một đám lỏi con nhãi nhép cũng dám lên tiếng bất kính với Thánh giáo ta?
Cách đó không xa trên mái nhà dân, một người mặc y phục đen từ đầu tới chân, đầu đội trúc lạp ngửa mặt lên trời cười to.
- Ác tặc!
Tề Tái Hoa, Tập Đông Thắng lập tức đỏ ngầu đôi mắt, chuẩn bị xông lên liều mạng.
Chợt sau lưng một cỗ lực đạo vọt tới, Thành Thiết Hải kéo bọn họ trở về, đưa tay chỉ Cao Thiên Long quát:
- Cao Tả Sứ, lão trút giận vào một lão nhân không biết võ công, làm sao xứng là anh hùng hảo hán?!
Cao Thiên Long lạnh lùng nói:
- Phàm người bất kính với Thánh giáo, giết chết không tha! Các ngươi đã biết Thánh giáo giết chết cả nhà Hội Xương tiêu cục, còn dám công khai đi đưa tang, từng người các ngươi đều phải chết!
- Này, hẳn kẻ phải chết không phải là bọn họ, vì sao ta lại cảm thấy kẻ phải chết là lão?
Thanh âm uể oải vang lên cách Cao Thiên Long không xa, Tần Lâm bỏ đấu lạp xuống, ngửa mặt lên trời ngáp dài một cái.
- Chuyện… chuyện gì vậy?
Người Sơn Đông nhận ra Tần Lâm cũng không nhiều, Thôi Hắc Sơn cũng không biết lão nhân gia, thấy vậy lập tức thè lưỡi. Trời ơi, lớn lối như vậy trước mặt Phụng Thánh Tả Sứ Ma giáo, chẳng lẽ người này là cao tăng Thiếu Lâm hoặc là vị chân nhân Võ Đang nào đó? Bề ngoài hắn còn trẻ như vậy, nghe nói một ít thần công luyện đến chỗ cao thâm có thể phản lão hoàn đồng.
Cao Thiên Long ngẩn ra, tiện tay phóng ra ba mũi Hóa Huyết Đinh thành hình chữ phẩm bay về phía Tần Lâm.
Tần Lâm không né không tránh, mọi người còn cho rằng hắn có thần công hộ thể hay cương khí hộ thân, thế nhưng chỉ sau khoảnh khắc chợt có hai tên Hiệu Úy mở dù ra chắn trước mặt hắn.
Tiết trời Sơn Đông đầu mùa Xuân lúc mưa lúc nắng, hôm nay mây đen dày đặc như vậy, mang theo dù cũng không có gì là kỳ quái.
Nhưng tán dù bằng vải đen mỏng manh như vậy có thể ngăn được Hóa Huyết Đinh sao?
Ba tiếng keng vang lên, ba mũi Hóa Huyết Đinh đều bị dù ngăn lại rơi xuống đất.
Đây là loại dù gì vậy, chính là dù sắt đặc chế của Cẩm Y Vệ, gọng dù được đúc bằng thép ròng, tán dù bằng vải bố pha tơ hết sức dẻo dai bền chắc, cho dù là cung mạnh nỏ cứng cũng khó lòng bắn thủng, ngăn cản Hóa Huyết Đinh dĩ nhiên không đáng kể gì.
Thật may là sớm có chuẩn bị! Tần Lâm nhìn mũi đinh sáng chói kia, cũng cảm thấy da đầu có hơi tê dại.
Hồ Ngốc Tử thấy quan sai Duyện Châu phủ vẽ đồ hình truy nã mình xấu xí không giống cho nên khinh thường hiện thân, đã ấn chứng suy đoán của Tần Lâm. Y không hề rời khỏi Sơn Đông cao chạy xa bay, mà ở lại có mưu đồ khác.
Mặc dù không biết thân phận chân thật của Hồ Ngốc Tử, nhưng người này thủ đoạn tàn nhẫn, võ công cao cường, quỷ kế đa đoan, hẳn phải là nhân vật cao tầng trong Bạch Liên giáo. Y có chuyện gì không thể không ở lại Sơn Đông, chuyện này nhất định liên quan không nhỏ.
Đồng thời trong án Hội Xương tiêu cục diệt môn có bốn dấu chân, cũng đã nói lên địch nhân có bốn đại cao thủ. Ngay cả Hồ Ngốc Tử có khả năng bị hoài nghi nhất cũng mạo hiểm lưu lại, khả năng ba vị khác cũng ở lại Sơn Đông là rất cao.
Bạch Liên giáo vô cùng si mê tín ngưỡng, lại có đông đảo cao thủ, nếu như Thành Thiết Hải thách thức giữa ban ngày ban mặt, với tác phong nhất quán của Bạch Liên giáo kế tiếp sẽ phát sinh cái gì đã là trong dự liệu.
Vì vậy Tần Lâm bảo Thành Thiết Hải cố ý tung tin thách thức Bạch Liên giáo, cố ý đấu đến cùng với Bạch Liên giáo, quả nhiên khiến cho Cao Thiên Long xuất hiện trong ngày đưa tang.
Ta còn tưởng rằng người tới sẽ là Hồ Ngốc Tử… Trong lòng Tần Lâm cũng có hơi không hiểu, tại sao là Cao Thiên Long công khai hiện thân, dường như tựa hồ kế sách lần này thành công quá mức dễ dàng.
Bốp bốp, Tần Lâm vỗ tay hai cái, lập tức từ cửa sổ các nhà dân xung quanh thò ra các họng súng đen ngòm, thảy đều nhắm vào Cao Thiên Long.
- Ta khuyên lão bó tay chịu trói đi thôi.
Sắc mặt Tần Lâm trở nên nghiêm nghị, ngoài cười mà trong không cười nói:
- Nếu không sẽ bắn cho Phi Thiên Ngô Công lão thủng như cái rổ, đưa đến tiệm thuốc làm rít khô!
- Trúng… trúng kế rồi!
Cao Thiên Long trợn mắt há mồm làm ra vẻ kinh hoảng vô cùng, rùn người xuống giống như muốn nhảy từ trên nóc nhà xuống. Bất ngờ nóc nhà sụp xuống ầm một tiếng, lão rơi vào trong nhà theo lỗ thủng.
Tiếng súng vang liên tục, bắn trúng nóc nhà tia lửa văng khắp nơi, nhưng không trúng một sợi tóc nào của Cao Thiên Long.
Trong nhà truyền ra tiếng cười to:
- Tần Thiếu Bảo, sau này còn gặp lại! Chờ đến khi đích thân Thánh giáo chủ chúng ta xuất thủ, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn, ha ha ha...
Con bà nó, lớn lối như vậy? Tần Lâm khẽ cắn răng, chỉ về phía ngôi nhà kia:
- Bắn cấp tập!
Đám quan giáo cầm Xế Điện Thương, Tấn Lôi Thương bắn đồng loạt vào nhà, đạn từ cửa sổ, nóc nhà, cửa lớn bắn vào, gạch ngói vỡ tung, tia lửa văng khắp nơi.
Tần Lâm phất tay, dẫn dắt thủ hạ tiến lên bao vây. Một tên Hiệu Úy nhìn vào cửa sổ lập tức kêu lên:
- Trời ơi không xong, bên trong có địa đạo, Cao nghịch tặc đã chạy trốn theo địa đạo!
Miệng địa đạo đen ngòm giống như đang cười chế nhạo, lúc này Cao Thiên Long đã trốn ra khỏi vòng vây từ đầu kia. Đến khi các Hiệu Úy tìm được lối ra đầu kia ở một ngôi nhà bỏ hoang cách đó mười trượng, đã không thấy bóng dáng Cao Thiên Long đâu nữa.
Phi Thiên Ngô Công Cao Thiên Long này cũng am hiểu cả độn thổ.
Kỳ quái thật!
Tần Lâm gãi đầu gãi tai, nhìn lối ra địa đạo không hiểu vì sao. Đương nhiên địa đạo này không phải là Cao Thiên Long mới đào, cho dù là người võ công cao cường lại có sở trường đào đất, tối thiểu cũng phải có vài ngày chuẩn bị.
Như vậy thật sự rất kỳ quái, chẳng lẽ Cao Thiên Long đã dự liệu được trước khi hiện thân sẽ gặp mai phục, cho nên chuẩn bị một địa đạ chạy trốn? Nếu là như vậy, lão hiện thân trong ngày đưa tang của Hội Xương tiêu cục với mục đích gì?
Chẳng lẽ là kế điệu hổ ly sơn?
Sắc mặt Tần Lâm sa sầm, vội vàng khoát khoát tay:
- Các huynh đệ, lập tức chạy về Duyện Châu!
-----------
Nha môn Duyện Châu phủ, hiện tại người tọa trấn nơi đây không phải là Khâm Sai đại thần Tần Thiếu Bảo, mà là Tam phu nhân Trương Tử Huyên của Tần Thiếu Bảo. Đương nhiên bề ngoài là do Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực, nhưng toàn bộ người của phủ nha đều biết, Trương phu nhân mới thật sự là làm chủ.
Công việc điều tra vẫn được triển khai toàn diện ngoài lỏng trong chặt, các cẩm y quan giáo tinh minh khôn khéo dùng đủ các đường lối tiếp cận mục tiêu. Mặc dù vẫn chưa bắt được Hồ Ngốc Tử, nhưng tập trung các đầu mối lại, đường nét của Hồ Ngốc Tử cũng hiện ra càng ngày càng rõ ràng.
Chiều hôm đó, Từ Tân Di cùng Thanh Đại đang chơi cờ, Trương Tử Huyên ngồi ở hậu đường đang cầm Phản Kinh say sưa đọc. Thình lình Lục Viễn Chí vội vàng bước vào, chắp tay nói:
- Tẩu phu nhân, Chu Đức Hưng muốn gặp Tần ca.
Trương Tử Huyên khép quyển sách lại:
- Tạm thời không thể truyền ra ngoài tình huống Tần huynh không có ở Duyện Châu, để ta thay huynh ấy đi gặp Chu Đức Hưng.
/1145
|