Ngưu Đại Lực cùng Lục Viễn Chí đều phì cười, từ trước tới nay chưa từng nghe qua chịu đình trượng còn muốn ngủ, đây rõ ràng là Tần Thái Bảo tát tai Trương Tôn Nghiêu.
Trương Tôn Nghiêu cầm đình trượng tiến thối lưỡng nan, mồ hôi hột rơi xuống từng giọt to bằng hạt đậu. May nhờ Trương Kình nhanh trí quát lớn:
- Đồ ngu, ngươi chưa từng luyện qua, tranh giành làm gì chứ, còn không trả đình trượng lại cho Đại Hán tướng quân?!
Trương Tôn Nghiêu như được đại xá, vội vàng trả cây gậy lại cho Đại Hán tướng quân.
Trần Minh Hào liền cung cung kính kính mời Tần Lâm trở mình lại, sau đó đưa mắt ra hiệu, hai tên Đại Hán tướng quân vung đình trượng lên đánh thật mạnh vào mông Tần Lâm.
Thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, thật ra là giơ cao đánh khẽ, đến khi trúng vào người Tần Lâm dường như là gãi ngứa cho hắn vậy.
- Nhất a diêu, diêu đáo ngoại bà kiều, nhị a diêu, ngoại bà tố đường giao…
Tần Lâm nghêu ngao bài hát trẻ con, không có cách nào, mình không thể nào không có lòng tự trọng, bắt người ta phải đánh mạnh, làm như vậy sẽ có lỗi với Trịnh nương nương…
Trần Minh Hào chảy mồ hôi đầy đầu, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Tần Thái Bảo, ngài giả bộ một chút cho tiểu nhân tiện bề ăn nói…
Tần Lâm suy nghĩ một chút cũng phải, mình muốn gạt đình trượng vậy phải làm cho giống, bèn kêu lên thật to như heo bị chọc tiết:
- Ôi chao, thật là đau... Gian nịnh được thời, trung lương oan khuất, họ Tần ta đội trời đạp đất, là một hảo hán cứng cỏi, tuyệt không chịu xếp ngang hàng với gian thần quyền yêm...
Trương Kình, Lưu Thủ Hữu mồ hôi toát ra như mưa, quyền yêm, gian thần, không phải là mắng hai ta sao? Trương Kình thẹn quá hóa giận, đá điệt nhi Trương Tôn Nghiêu một cước thật mạnh:
- Đồ ngu, còn không mau đi, ở lại nơi này chịu đựng mất mặt xấu hổ?!
Ngọ môn vốn nằm bên trong hoàng thành, ngăn cách với phường thị kinh sư, hơn nữa kẻ giám hình chính là Đốc Công Đông Xưởng Trương Kình, kẻ thụ hình chính là Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Tần Lâm, không có kẻ nào to gan lớn mật dám đến xem náo nhiệt. Ngay cả quan viên Quang Lộc tự làm việc trong hoành thành, thái giám lớn nhỏ hai mươi bốn nha môn nội đình cũng phải đóng cửa lại, e sợ gặp phải tai bay vạ gió.
Theo Trương Kình, Lưu Thủ Hữu vắt giò lên cổ bỏ chạy, trên quảng trường ngọ môn trống rỗng cũng chỉ có tiếng mắng sang sảng hào hùng của Tần Lâm vang lồng lộng.
Nghĩ đến chỗ đáng sợ mà Tần Lâm gặp phải khi chịu đình trượng, những thái giám lớn nhỏ nấp trong nha thự của mình cũng chỉ có thể hít sâu một hơi khí lạnh. Nhưng thời gian uống cạn chung trà đã qua, thời gian một nén nhang đã qua, thời gian gần nửa ngày đã qua, Tần Lâm cũng còn mắng sang sảng như thường, mọi người không thể không lấy làm kinh ngạc. Chẳng lẽ là đệ nhất dũng sĩ từng ngăn voi cứu giá này có thân hình là sắt thép, đánh ba trăm đình trượng, tiếng hô của Tần Lâm vẫn còn vang như sấm động.
Người chân chính mắt thấy Tần Lâm bị đình trượng ngoại trừ Trương Tiểu Dương, Tiểu Thuận Tử và Đại Hán tướng quân có mặt tại ngọ môn, còn có một vị chưởng ấn Ty Lễ Giám Trương Hoành.
Vạn Lịch dưới cơn thịnh nộ đưa ra quyết định phạt đình trượng Tần Lâm, cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu, lại hạ chỉ cho Hình bộ Thị Lang Khâu Tranh, Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Trương Tôn Nghiêu dẫn dắt Đề Kỵ đi Giang Lăng xét nhà Trương Cư Chính. Ngoại trừ để lại một trăm mẫu ruộng cho mẹ già Trương Cư Chính nuôi thân, tất cả của cải còn lại đều bị tịch thu hết.
Trương Hoành sớm bị tin tức xấu theo nhau mà tới đả kích đến nỗi tinh thần gần như chết lặng, sau khi cơn sét giữa trời quang này đánh xuống, lão không còn lòng dạ nào đi cầu khẩn bệ hạ thu hồi thánh mệnh. Thậm chí lão bất chấp lễ tiết quân thần, thất thểu đi ra khỏi Dưỡng Tâm điện giống như hồn bay phách lạc.
Tiếng kêu thảm thiết của Tần Lâm phiêu đãng theo gió truyền tới, Trương Hoành theo thanh âm lảo đảo đi tới Kim Thủy Kiều bên trong ngọ môn. Tiếng kêu khàn cả giọng của Tần Lâm càng ngày càng vang lên rõ ràng, lão chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn không đi nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là vịn lan can Kim Thủy Kiều, kiễng chân nhìn ra ngoài.
Trương Hoành tuổi cao tóc bạc phơ, ánh mắt cũng đã nhập nhèm. Chỉ thấy đình trượng vung lên đánh xuống liên hồi, Tần Lâm vẫn cứng cỏi bất khuất, bị đánh đau đến không muốn sống nhưng miệng vẫn mắng to gian thần đắc thể, quyền yêm hại nước.
Tần Lâm nhìn thấy Trương Hoành xa xa tới càng gân cổ rống to hơn nữa, kéo dài thanh âm thóa mạ:
- Tần gia gia là mình đồng da sắt, dù đánh nữa cũng không sợ! Gian nịnh được thời, triều đình loạn chính, gia gia ta tuyệt không hòa mình trong vũng nước đục với các ngươi! Bệ hạ nghe đây, dân chúng thiên hạ đều đang kêu oan thay Thích soái, Phan Thị Lang…
Trương Hoành nhất thời nước mắt ràn rụa, tay vịn lan can run rẩy, giọng cũng run run:
- Trời ơi bệ hạ, không phải là ngài phạt đình trượng Tần Lâm, mà là đánh vào giang sơn xã tắc triều Đại Minh, đánh vào ý trời lòng dân!
Lão không thể nhìn được nữa, run rẩy quay trở về. Lưng lão vốn khẽ cong, hiện tại giống như vác thêm gánh nặng ngàn cân trên vai, cong xuống nhiều hơn trước.
Đi rồi sao? Tần Lâm chớp chớp mắt, đã không còn khán giả hắn cũng lười diễn tuồng, bèn im miệng lại ngoan ngoãn chờ đánh xong ba trăm đình trượng.
Trần Minh Hào dùng xảo kình đánh đình trượng, đánh cho quần và vạt áo Tần Lâm rách nát. Sau đó y lấy máu heo và một ít thịt vụn đựng trong bong bóng heo trong ngực áo bôi lên người Tần Lâm, nhất thời ‘vết thương’ liền trở nên thê thảm không nỡ nhìn. Chỉ thấy chỗ bị đình trượng đánh quần áo rách nát, mảnh vụn dính bừa bãi khắp nơi, toàn thân máu chảy đầm đìa, các mảnh ‘thịt vụn’ dính vào những mảnh vải rách trông vô cùng đáng sợ.
- Tần ca, có sao không? Có đau hay không?
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực không kịp chờ đợi xông tới, biết rõ Tần Lâm không có việc gì nhưng thấy bộ dạng máu chảy đầm đìa cũng cảm thấy không nắm chắc trong lòng, từ đó có thể thấy ‘vết thương’ giống thật tới mức nào.
Tần Lâm suy nghĩ một chút, nói thật:
- Đau cũng không đau, chỉ là có hơi nhột.
Đại Hán tướng quân luyện thủ pháp đã đến mức lư hỏa thuần thanh, nói không đả thương vậy sẽ không đánh rách da ngoài. Tuy rằng đình trượng to lớn vung lên thật cao, nhưng lúc chạm vào người lực đạo còn nhẹ hơn cả lúc con bướm chạm vào cánh hoa.
Ngưu Đại Lực không nhịn được nhếch môi cười khẽ, như vậy cũng không cần vội vàng chạy trở về tìm Thanh Đại chữa trị.
Tần Lâm đứng dậy bèn nằm lên trên cỗ quan tài bách mộc, sau đó Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí và các thân binh Hiệu Úy ra sức khiêng cả quan tài lẫn người lên, chậm rãi đi ra Đại Minh môn.
Sáng sớm dân chúng kinh sư đã nghe nói Tần Lâm mang quan tài can gián cho đến chết, lập tức đổ xô ra đường chen chúc đứng xem, khiến cho đường cái đông đúc tấp nập nước chảy không lọt. Từ phố Kỳ Bàn đến hẻm Giang Mễ khắp nơi người ta tấp nập, bất kể trai tráng hay người già, bất kể lữ khách ngoại địa hay là dân chúng kinh sư, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ căm phẫn bất bình.
Trên phố Kỳ Bàn ngoài Đại Minh môn, dân chúng vây quanh tầng tầng lớp lớp, tiếng bàn tán mồm năm miệng mười to tới mức có thể làm bay cả mái nhà.
Triều chính mới của Trương Cư Chính đào thải quan viên tham nhũng, chế ước sưu cao thuế nặng, đo đạc ruộng đất rõ ràng, ức chế hào cường gồm thâu ruộng đất, cơ hồ tất cả tiểu dân chúng đều có được ích lợi trong đó. Huống chi lão dùng Tằng Tỉnh Ngô, Trương Học Nhan, Thích Kế Quang, Phan Quý Tuần… toàn là năng thần kiện tướng chỉ biết làm việc vì dân vì nước.
Vạn Lịch trục xuất đại thần Giang Lăng đảng, cũng nhất nhất trục xuất các trung thần lương tướng một mảnh lòng son đền nợ nước như Thích Kế Quang, Phan Quý Tuần… chẳng lẽ dân chúng thật sự chỉ là ngu dân không hiểu chuyện, không động mảy may đối với chuyện này sao?!
Hoàn toàn ngược lại, từ trước tới nay không thể coi thường lòng dân, trong lòng dân chúng tự có một cái cân, ai là quan tốt thật lòng thật ý nói chuyện làm việc vì dân chúng, ai là gian nịnh lẻo mép giả vờ, ánh mắt mọi người vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Tần Lâm mang quan tài can gián cho đến chết, dân chúng kinh sư ở bên ngoài hoàng thành chờ, người người ngẩng đầu ngóng trông.
- Ôi, cũng không biết Tần Thái Bảo có thể khuyên được bệ hạ thu hồi thánh mệnh hay không…
Một lão nhân dáng vẻ như học cứu, tay vuốt chòm râu bạc dưới cằm, sắc mặt hết sức nôn nóng.
Hậu sinh mặt xanh nhiều chuyện kia vẫn còn dấu năm ngón tay đỏ ửng trên mặt do bị phụ thân đánh, lúc này giọng điệu của y đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ:
- Xin trời cao phù hộ Tần Thái Bảo, để cho quan viên tốt như Phan Thị Lang được ở lại trong triều, dân chúng chúng ta mới có hy vọng. Phụ thân nói đúng, nếu năm xưa không có Phan Thị Lang ngăn chỗ đê vỡ, mẫu thân và con đã cùng nhau chết trong hồng thủy, làm sao có thể sống tới hôm nay!
- Triều chính mới của Trương Thái Sư cũng phải được tiếp tục.
Một lão nông phu mặt đầy nếp nhăn cau mày thật chặt:
- Còn nhớ năm Gia Tĩnh thu thuế càng ngày càng nặng, ép chúng ta vào tuyệt lộ, sai dịch còn muốn vơ vét thật nhiều, thu đủ các loại thuế. Đến năm Vạn Lịch triều chính mới ra đời, cuộc sống chúng ta mới dần dần khá hơn...
Có lẽ có rất nhiều nguyên nhân khiến cho dân chúng chờ ở chỗ này, nhưng nguyện vọng của bọn họ tuyệt đối chỉ có một: Đó chính là Tần Thái Bảo mang quan tài can gián cho đến chết, hy vọng hắn có thể khuyên được bệ hạ gần hiền thần xa tiểu nhân, giữ lại quan tốt như Thích gia gia, Phan Thị Lang ở trong triều, khiến cho triều chính mới có ích cho vạn dân được tiếp tục phát triển.
Rốt cục cửa nhỏ bên hông Đại Minh môn chậm rãi mở ra, sau một tràng tiếng ken két, phố Kỳ Bàn vốn tiếng người bàn tán ồn ào huyên náo thình lình trở nên yên lặng như tờ, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chỗ cửa nhỏ kia.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực thần sắc trang nghiêm, cắn chặt hàm răng, trong đôi mắt toát ra đầy vẻ bi phẫn, cùng các vị thân binh Hiệu Úy khiêng quan tài ra.
Tần Lâm Tần Thái Bảo mà dân chúng chờ đợi đã lâu đang nằm trên cỗ quan tài bách mộc, quan bào không mới không cũ bị đánh cho tan nát, máu tươi đầy thân thể, vết thương máu thịt bầy nhầy thê thảm không nỡ nhìn, mảnh áo rách trộn lẫn thịt vụn. Còn có máu tươi đỏ thắm theo quan tài chảy xuống từng giọt trên mặt đất, cũng giống như nện thẳng vào tim dân chúng xung quanh.
Tất cả mọi người như ngừng thở, ánh mắt không thể nào rời khỏi cỗ quan tài và Tần Lâm nằm trên đó. Trong khoảnh khắc này tim mỗi người co thắt lại, ngực bọn họ giống như bị một tảng đá ngàn cân đè lên, hô hấp trở nên cực kỳ chật vật.
Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí và các Hiệu Úy khiêng quan tài từ từ đi tới từng bước từng bước, đám người đông đúc tự giác tách ra hai bên khi quan tài đi tới.
Rốt cục có người phát ra tiếng khóc thút thít dù đã cố đè nén, tiếng khóc lan tràn ra thật nhanh giống như lây bệnh, càng ngày càng nhiều người cất tiếng khóc bi thương, phố Kỳ Bàn nhất thời lệ rơi thành suối.
- Tần Thái Bảo, ngài là vị trung thần sắt son đền nợ nước, tiểu lão nhi chỉ cầu Bồ Tát phù hộ ngài nhiều phúc nhiều thọ trăm tử ngàn tôn!
Một lão nhân tóc bạc phơ quỳ trên mặt đất cầu nguyện.
Một vị lão nhân khác giơ tay lên trời, đau khổ chất vấn:
- Có còn thiên lý hay không, có còn vương pháp hay không...
Hậu sinh mặt xanh nhiều chuyện kia đã sớm đỏ mặt lên, giận nói:
- Triều đình đã làm gì vậy? Gian thần, nhất định là gian thần hãm hại Tần Thái Bảo!
- Gian thần ư…? Nếu như bệ hạ là minh quân, vậy sao thể bị gian thần che mắt?!
Người có dáng vẻ thư sinh cất tiếng thở dài, gần như muốn thốt ra hai chữ ‘hôn quân’.
Phố Kỳ Bàn là chỗ của các nha môn Bộ Đường triều Đại Minh, mặt Tây là chư quân Đô Đốc phủ, mặt Đông là nha môn Lục bộ, Tông Nhân phủ cùng Khâm Thiên Giám, lúc này đã sớm kinh động văn võ bá quan ra nha môn xem.
Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử Trần Giá giậm chân than thở:
- Ôi, từ trước tới nay quan võ tử chiến, quan văn mang quan tài can gián cho đến chết, hiện tại Trương Thái Sư bỗng dưng mắc phải hàm oan, tất cả năng thần kiện tướng Giang Lăng đảng đều bị cách chức. Người trong sĩ lâm chúng ta đèn nhà ai nấy sáng, chỉ có cẩm y vũ thần Tần Lâm này mang quan tài can gián cho đến chết, quả thật khiến cho người ta phải than thở không thôi!
Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài cũng bực tức ra mặt:
- Bệ hạ bảo thủ làm theo ý mình như vậy, lại không biết từ trước tới nay lòng người như nước, nước có thể chở thuyền nhưng cũng có thể nhấn chìm thuyền!
- Đúng vậy, Tần tiểu hữu được lòng dân cũng không nói, nếu là hạng người gian hùng làm thế nào mà được?!
Trần Giá lắc đầu một cái, thần sắc rất là buồn bực, vừa tức giận vì tính ngang ngược cứng đầu của Vạn Lịch, vừa lo âu cho số phận tương lai của triều Đại Minh.
Nha môn Cẩm Y Vệ, Lưu Thủ Hữu mới vừa từ bên ngoài ngọ môn trở về nhìn cảnh tượng vạn người chen chúc nghênh đón Tần Lâm này, trong lòng khó chịu vô cùng. Các ngươi thật sự là ngu ngốc, chẳng lẽ không biết rằng hắn không hề bị đánh, đây chỉ là giả vờ sao?
- Tản ra, tản ra, các ngươi xúm quanh chỗ này làm gì?
Đám tâm phúc của Lưu Thủ Hữu như Trương Chiêu, Bàng Thanh dẫn dắt cẩm y quan giáo cố gắng xua tan dân chúng.
Nhưng dân chúng vốn trước kia thuần phục như dê con ở trước mặt cẩm y quan giáo, lúc này bất ngờ trừng mắt nhìn lại bọn họ. Trong mắt ai nấy chứa đầy lửa giận bừng bừng, hàng ngàn hàng vạn ánh mắt ép tới khiến cho đám cẩm y quan giáo run lên trong lòng, không tự chủ được lui trở lại.
Không ai phát hiện ra Tần Lâm nằm ‘hôn mê’ trên quan tài, khóe miệng đọng một nụ cười giảo hoạt.
Dân chúng vừa khóc vừa đi theo tiền hô hậu ủng Tần Lâm trở về phủ. Cho đến khi cánh đại môn sơn son đinh đồng chậm rãi đóng lại vẫn có thật nhiều người tụ tập ở bên ngoài cửa phủ, thật lâu không muốn tản đi.
Sau khi đại môn đóng chặt không còn chút khe hở nào, trong phủ Tần Lâm lại là một tình cảnh hoàn toàn khác.
Trương Tôn Nghiêu cầm đình trượng tiến thối lưỡng nan, mồ hôi hột rơi xuống từng giọt to bằng hạt đậu. May nhờ Trương Kình nhanh trí quát lớn:
- Đồ ngu, ngươi chưa từng luyện qua, tranh giành làm gì chứ, còn không trả đình trượng lại cho Đại Hán tướng quân?!
Trương Tôn Nghiêu như được đại xá, vội vàng trả cây gậy lại cho Đại Hán tướng quân.
Trần Minh Hào liền cung cung kính kính mời Tần Lâm trở mình lại, sau đó đưa mắt ra hiệu, hai tên Đại Hán tướng quân vung đình trượng lên đánh thật mạnh vào mông Tần Lâm.
Thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, thật ra là giơ cao đánh khẽ, đến khi trúng vào người Tần Lâm dường như là gãi ngứa cho hắn vậy.
- Nhất a diêu, diêu đáo ngoại bà kiều, nhị a diêu, ngoại bà tố đường giao…
Tần Lâm nghêu ngao bài hát trẻ con, không có cách nào, mình không thể nào không có lòng tự trọng, bắt người ta phải đánh mạnh, làm như vậy sẽ có lỗi với Trịnh nương nương…
Trần Minh Hào chảy mồ hôi đầy đầu, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Tần Thái Bảo, ngài giả bộ một chút cho tiểu nhân tiện bề ăn nói…
Tần Lâm suy nghĩ một chút cũng phải, mình muốn gạt đình trượng vậy phải làm cho giống, bèn kêu lên thật to như heo bị chọc tiết:
- Ôi chao, thật là đau... Gian nịnh được thời, trung lương oan khuất, họ Tần ta đội trời đạp đất, là một hảo hán cứng cỏi, tuyệt không chịu xếp ngang hàng với gian thần quyền yêm...
Trương Kình, Lưu Thủ Hữu mồ hôi toát ra như mưa, quyền yêm, gian thần, không phải là mắng hai ta sao? Trương Kình thẹn quá hóa giận, đá điệt nhi Trương Tôn Nghiêu một cước thật mạnh:
- Đồ ngu, còn không mau đi, ở lại nơi này chịu đựng mất mặt xấu hổ?!
Ngọ môn vốn nằm bên trong hoàng thành, ngăn cách với phường thị kinh sư, hơn nữa kẻ giám hình chính là Đốc Công Đông Xưởng Trương Kình, kẻ thụ hình chính là Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Tần Lâm, không có kẻ nào to gan lớn mật dám đến xem náo nhiệt. Ngay cả quan viên Quang Lộc tự làm việc trong hoành thành, thái giám lớn nhỏ hai mươi bốn nha môn nội đình cũng phải đóng cửa lại, e sợ gặp phải tai bay vạ gió.
Theo Trương Kình, Lưu Thủ Hữu vắt giò lên cổ bỏ chạy, trên quảng trường ngọ môn trống rỗng cũng chỉ có tiếng mắng sang sảng hào hùng của Tần Lâm vang lồng lộng.
Nghĩ đến chỗ đáng sợ mà Tần Lâm gặp phải khi chịu đình trượng, những thái giám lớn nhỏ nấp trong nha thự của mình cũng chỉ có thể hít sâu một hơi khí lạnh. Nhưng thời gian uống cạn chung trà đã qua, thời gian một nén nhang đã qua, thời gian gần nửa ngày đã qua, Tần Lâm cũng còn mắng sang sảng như thường, mọi người không thể không lấy làm kinh ngạc. Chẳng lẽ là đệ nhất dũng sĩ từng ngăn voi cứu giá này có thân hình là sắt thép, đánh ba trăm đình trượng, tiếng hô của Tần Lâm vẫn còn vang như sấm động.
Người chân chính mắt thấy Tần Lâm bị đình trượng ngoại trừ Trương Tiểu Dương, Tiểu Thuận Tử và Đại Hán tướng quân có mặt tại ngọ môn, còn có một vị chưởng ấn Ty Lễ Giám Trương Hoành.
Vạn Lịch dưới cơn thịnh nộ đưa ra quyết định phạt đình trượng Tần Lâm, cơn giận vẫn còn sót lại chưa tiêu, lại hạ chỉ cho Hình bộ Thị Lang Khâu Tranh, Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Trương Tôn Nghiêu dẫn dắt Đề Kỵ đi Giang Lăng xét nhà Trương Cư Chính. Ngoại trừ để lại một trăm mẫu ruộng cho mẹ già Trương Cư Chính nuôi thân, tất cả của cải còn lại đều bị tịch thu hết.
Trương Hoành sớm bị tin tức xấu theo nhau mà tới đả kích đến nỗi tinh thần gần như chết lặng, sau khi cơn sét giữa trời quang này đánh xuống, lão không còn lòng dạ nào đi cầu khẩn bệ hạ thu hồi thánh mệnh. Thậm chí lão bất chấp lễ tiết quân thần, thất thểu đi ra khỏi Dưỡng Tâm điện giống như hồn bay phách lạc.
Tiếng kêu thảm thiết của Tần Lâm phiêu đãng theo gió truyền tới, Trương Hoành theo thanh âm lảo đảo đi tới Kim Thủy Kiều bên trong ngọ môn. Tiếng kêu khàn cả giọng của Tần Lâm càng ngày càng vang lên rõ ràng, lão chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn không đi nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là vịn lan can Kim Thủy Kiều, kiễng chân nhìn ra ngoài.
Trương Hoành tuổi cao tóc bạc phơ, ánh mắt cũng đã nhập nhèm. Chỉ thấy đình trượng vung lên đánh xuống liên hồi, Tần Lâm vẫn cứng cỏi bất khuất, bị đánh đau đến không muốn sống nhưng miệng vẫn mắng to gian thần đắc thể, quyền yêm hại nước.
Tần Lâm nhìn thấy Trương Hoành xa xa tới càng gân cổ rống to hơn nữa, kéo dài thanh âm thóa mạ:
- Tần gia gia là mình đồng da sắt, dù đánh nữa cũng không sợ! Gian nịnh được thời, triều đình loạn chính, gia gia ta tuyệt không hòa mình trong vũng nước đục với các ngươi! Bệ hạ nghe đây, dân chúng thiên hạ đều đang kêu oan thay Thích soái, Phan Thị Lang…
Trương Hoành nhất thời nước mắt ràn rụa, tay vịn lan can run rẩy, giọng cũng run run:
- Trời ơi bệ hạ, không phải là ngài phạt đình trượng Tần Lâm, mà là đánh vào giang sơn xã tắc triều Đại Minh, đánh vào ý trời lòng dân!
Lão không thể nhìn được nữa, run rẩy quay trở về. Lưng lão vốn khẽ cong, hiện tại giống như vác thêm gánh nặng ngàn cân trên vai, cong xuống nhiều hơn trước.
Đi rồi sao? Tần Lâm chớp chớp mắt, đã không còn khán giả hắn cũng lười diễn tuồng, bèn im miệng lại ngoan ngoãn chờ đánh xong ba trăm đình trượng.
Trần Minh Hào dùng xảo kình đánh đình trượng, đánh cho quần và vạt áo Tần Lâm rách nát. Sau đó y lấy máu heo và một ít thịt vụn đựng trong bong bóng heo trong ngực áo bôi lên người Tần Lâm, nhất thời ‘vết thương’ liền trở nên thê thảm không nỡ nhìn. Chỉ thấy chỗ bị đình trượng đánh quần áo rách nát, mảnh vụn dính bừa bãi khắp nơi, toàn thân máu chảy đầm đìa, các mảnh ‘thịt vụn’ dính vào những mảnh vải rách trông vô cùng đáng sợ.
- Tần ca, có sao không? Có đau hay không?
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực không kịp chờ đợi xông tới, biết rõ Tần Lâm không có việc gì nhưng thấy bộ dạng máu chảy đầm đìa cũng cảm thấy không nắm chắc trong lòng, từ đó có thể thấy ‘vết thương’ giống thật tới mức nào.
Tần Lâm suy nghĩ một chút, nói thật:
- Đau cũng không đau, chỉ là có hơi nhột.
Đại Hán tướng quân luyện thủ pháp đã đến mức lư hỏa thuần thanh, nói không đả thương vậy sẽ không đánh rách da ngoài. Tuy rằng đình trượng to lớn vung lên thật cao, nhưng lúc chạm vào người lực đạo còn nhẹ hơn cả lúc con bướm chạm vào cánh hoa.
Ngưu Đại Lực không nhịn được nhếch môi cười khẽ, như vậy cũng không cần vội vàng chạy trở về tìm Thanh Đại chữa trị.
Tần Lâm đứng dậy bèn nằm lên trên cỗ quan tài bách mộc, sau đó Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí và các thân binh Hiệu Úy ra sức khiêng cả quan tài lẫn người lên, chậm rãi đi ra Đại Minh môn.
Sáng sớm dân chúng kinh sư đã nghe nói Tần Lâm mang quan tài can gián cho đến chết, lập tức đổ xô ra đường chen chúc đứng xem, khiến cho đường cái đông đúc tấp nập nước chảy không lọt. Từ phố Kỳ Bàn đến hẻm Giang Mễ khắp nơi người ta tấp nập, bất kể trai tráng hay người già, bất kể lữ khách ngoại địa hay là dân chúng kinh sư, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ căm phẫn bất bình.
Trên phố Kỳ Bàn ngoài Đại Minh môn, dân chúng vây quanh tầng tầng lớp lớp, tiếng bàn tán mồm năm miệng mười to tới mức có thể làm bay cả mái nhà.
Triều chính mới của Trương Cư Chính đào thải quan viên tham nhũng, chế ước sưu cao thuế nặng, đo đạc ruộng đất rõ ràng, ức chế hào cường gồm thâu ruộng đất, cơ hồ tất cả tiểu dân chúng đều có được ích lợi trong đó. Huống chi lão dùng Tằng Tỉnh Ngô, Trương Học Nhan, Thích Kế Quang, Phan Quý Tuần… toàn là năng thần kiện tướng chỉ biết làm việc vì dân vì nước.
Vạn Lịch trục xuất đại thần Giang Lăng đảng, cũng nhất nhất trục xuất các trung thần lương tướng một mảnh lòng son đền nợ nước như Thích Kế Quang, Phan Quý Tuần… chẳng lẽ dân chúng thật sự chỉ là ngu dân không hiểu chuyện, không động mảy may đối với chuyện này sao?!
Hoàn toàn ngược lại, từ trước tới nay không thể coi thường lòng dân, trong lòng dân chúng tự có một cái cân, ai là quan tốt thật lòng thật ý nói chuyện làm việc vì dân chúng, ai là gian nịnh lẻo mép giả vờ, ánh mắt mọi người vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Tần Lâm mang quan tài can gián cho đến chết, dân chúng kinh sư ở bên ngoài hoàng thành chờ, người người ngẩng đầu ngóng trông.
- Ôi, cũng không biết Tần Thái Bảo có thể khuyên được bệ hạ thu hồi thánh mệnh hay không…
Một lão nhân dáng vẻ như học cứu, tay vuốt chòm râu bạc dưới cằm, sắc mặt hết sức nôn nóng.
Hậu sinh mặt xanh nhiều chuyện kia vẫn còn dấu năm ngón tay đỏ ửng trên mặt do bị phụ thân đánh, lúc này giọng điệu của y đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ:
- Xin trời cao phù hộ Tần Thái Bảo, để cho quan viên tốt như Phan Thị Lang được ở lại trong triều, dân chúng chúng ta mới có hy vọng. Phụ thân nói đúng, nếu năm xưa không có Phan Thị Lang ngăn chỗ đê vỡ, mẫu thân và con đã cùng nhau chết trong hồng thủy, làm sao có thể sống tới hôm nay!
- Triều chính mới của Trương Thái Sư cũng phải được tiếp tục.
Một lão nông phu mặt đầy nếp nhăn cau mày thật chặt:
- Còn nhớ năm Gia Tĩnh thu thuế càng ngày càng nặng, ép chúng ta vào tuyệt lộ, sai dịch còn muốn vơ vét thật nhiều, thu đủ các loại thuế. Đến năm Vạn Lịch triều chính mới ra đời, cuộc sống chúng ta mới dần dần khá hơn...
Có lẽ có rất nhiều nguyên nhân khiến cho dân chúng chờ ở chỗ này, nhưng nguyện vọng của bọn họ tuyệt đối chỉ có một: Đó chính là Tần Thái Bảo mang quan tài can gián cho đến chết, hy vọng hắn có thể khuyên được bệ hạ gần hiền thần xa tiểu nhân, giữ lại quan tốt như Thích gia gia, Phan Thị Lang ở trong triều, khiến cho triều chính mới có ích cho vạn dân được tiếp tục phát triển.
Rốt cục cửa nhỏ bên hông Đại Minh môn chậm rãi mở ra, sau một tràng tiếng ken két, phố Kỳ Bàn vốn tiếng người bàn tán ồn ào huyên náo thình lình trở nên yên lặng như tờ, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chỗ cửa nhỏ kia.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực thần sắc trang nghiêm, cắn chặt hàm răng, trong đôi mắt toát ra đầy vẻ bi phẫn, cùng các vị thân binh Hiệu Úy khiêng quan tài ra.
Tần Lâm Tần Thái Bảo mà dân chúng chờ đợi đã lâu đang nằm trên cỗ quan tài bách mộc, quan bào không mới không cũ bị đánh cho tan nát, máu tươi đầy thân thể, vết thương máu thịt bầy nhầy thê thảm không nỡ nhìn, mảnh áo rách trộn lẫn thịt vụn. Còn có máu tươi đỏ thắm theo quan tài chảy xuống từng giọt trên mặt đất, cũng giống như nện thẳng vào tim dân chúng xung quanh.
Tất cả mọi người như ngừng thở, ánh mắt không thể nào rời khỏi cỗ quan tài và Tần Lâm nằm trên đó. Trong khoảnh khắc này tim mỗi người co thắt lại, ngực bọn họ giống như bị một tảng đá ngàn cân đè lên, hô hấp trở nên cực kỳ chật vật.
Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí và các Hiệu Úy khiêng quan tài từ từ đi tới từng bước từng bước, đám người đông đúc tự giác tách ra hai bên khi quan tài đi tới.
Rốt cục có người phát ra tiếng khóc thút thít dù đã cố đè nén, tiếng khóc lan tràn ra thật nhanh giống như lây bệnh, càng ngày càng nhiều người cất tiếng khóc bi thương, phố Kỳ Bàn nhất thời lệ rơi thành suối.
- Tần Thái Bảo, ngài là vị trung thần sắt son đền nợ nước, tiểu lão nhi chỉ cầu Bồ Tát phù hộ ngài nhiều phúc nhiều thọ trăm tử ngàn tôn!
Một lão nhân tóc bạc phơ quỳ trên mặt đất cầu nguyện.
Một vị lão nhân khác giơ tay lên trời, đau khổ chất vấn:
- Có còn thiên lý hay không, có còn vương pháp hay không...
Hậu sinh mặt xanh nhiều chuyện kia đã sớm đỏ mặt lên, giận nói:
- Triều đình đã làm gì vậy? Gian thần, nhất định là gian thần hãm hại Tần Thái Bảo!
- Gian thần ư…? Nếu như bệ hạ là minh quân, vậy sao thể bị gian thần che mắt?!
Người có dáng vẻ thư sinh cất tiếng thở dài, gần như muốn thốt ra hai chữ ‘hôn quân’.
Phố Kỳ Bàn là chỗ của các nha môn Bộ Đường triều Đại Minh, mặt Tây là chư quân Đô Đốc phủ, mặt Đông là nha môn Lục bộ, Tông Nhân phủ cùng Khâm Thiên Giám, lúc này đã sớm kinh động văn võ bá quan ra nha môn xem.
Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử Trần Giá giậm chân than thở:
- Ôi, từ trước tới nay quan võ tử chiến, quan văn mang quan tài can gián cho đến chết, hiện tại Trương Thái Sư bỗng dưng mắc phải hàm oan, tất cả năng thần kiện tướng Giang Lăng đảng đều bị cách chức. Người trong sĩ lâm chúng ta đèn nhà ai nấy sáng, chỉ có cẩm y vũ thần Tần Lâm này mang quan tài can gián cho đến chết, quả thật khiến cho người ta phải than thở không thôi!
Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài cũng bực tức ra mặt:
- Bệ hạ bảo thủ làm theo ý mình như vậy, lại không biết từ trước tới nay lòng người như nước, nước có thể chở thuyền nhưng cũng có thể nhấn chìm thuyền!
- Đúng vậy, Tần tiểu hữu được lòng dân cũng không nói, nếu là hạng người gian hùng làm thế nào mà được?!
Trần Giá lắc đầu một cái, thần sắc rất là buồn bực, vừa tức giận vì tính ngang ngược cứng đầu của Vạn Lịch, vừa lo âu cho số phận tương lai của triều Đại Minh.
Nha môn Cẩm Y Vệ, Lưu Thủ Hữu mới vừa từ bên ngoài ngọ môn trở về nhìn cảnh tượng vạn người chen chúc nghênh đón Tần Lâm này, trong lòng khó chịu vô cùng. Các ngươi thật sự là ngu ngốc, chẳng lẽ không biết rằng hắn không hề bị đánh, đây chỉ là giả vờ sao?
- Tản ra, tản ra, các ngươi xúm quanh chỗ này làm gì?
Đám tâm phúc của Lưu Thủ Hữu như Trương Chiêu, Bàng Thanh dẫn dắt cẩm y quan giáo cố gắng xua tan dân chúng.
Nhưng dân chúng vốn trước kia thuần phục như dê con ở trước mặt cẩm y quan giáo, lúc này bất ngờ trừng mắt nhìn lại bọn họ. Trong mắt ai nấy chứa đầy lửa giận bừng bừng, hàng ngàn hàng vạn ánh mắt ép tới khiến cho đám cẩm y quan giáo run lên trong lòng, không tự chủ được lui trở lại.
Không ai phát hiện ra Tần Lâm nằm ‘hôn mê’ trên quan tài, khóe miệng đọng một nụ cười giảo hoạt.
Dân chúng vừa khóc vừa đi theo tiền hô hậu ủng Tần Lâm trở về phủ. Cho đến khi cánh đại môn sơn son đinh đồng chậm rãi đóng lại vẫn có thật nhiều người tụ tập ở bên ngoài cửa phủ, thật lâu không muốn tản đi.
Sau khi đại môn đóng chặt không còn chút khe hở nào, trong phủ Tần Lâm lại là một tình cảnh hoàn toàn khác.
/1145
|