Năm xưa Vạn Lịch đối xử với Trương Cư Chính bằng lễ lão sư, luôn miệng nói sẽ chiếu cố cho con cháu Trương Thái Sư, hiện tại không ngờ lại phái Đề Kỵ tới tịch biên gia sản. Trương Tứ Duy được một tay Trương Cư Chính đề bạt, coi như tay mặt tay trái, không ngờ rằng trở thành phản đồ cực kỳ vô sỉ, bán chiến hữu, bán triều chính mới, khiến cho Giang Lăng đảng thất bại hoàn toàn.
Quân vương và Thủ Phụ còn như vậy, còn có thể trách Ngô Hi chỉ là một tên Tri Phủ Kinh Châu sao?
- Sài lang còn lộng quyền, sá gì hồ ly?!
Trương Mậu Tu thở ra một hơi thật dài, nhất thời trở nên buồn bã.
Trương Tử Huyên khẽ đẩy đẩy huynh trưởng:
- Ca ca chớ có than thở, trong toàn phủ chỉ có nãi nãi là người đau lòng nhất, huynh mau tới chỗ lão nhân gia xem sao.
Trương Mậu Tu lập tức tỉnh ngộ, hiện tại e rằng nãi nãi Triệu thái phu nhân mới là người thương tâm nhất. Trước đây không lâu mất đi con trai, bây giờ triều đình lại cho đứa con mà bà hết sức tự hào là gian nịnh, còn phái Đề Kỵ tới phủ tịch biên gia sản, trong lòng bà đau đớn tới mức nào cũng có thể tưởng tượng được.
- Muội muội ở đây ứng phó tạm thời, ngu huynh đi một chút sẽ trở lại.
Trương Mậu Tu chân không chấm đất lướt nhanh ra hậu viện nơi ở của Triệu thái phu nhân.
Trương Tử Huyên thở phào nhẹ nhõm, Tam ca tính tình nóng nảy, nếu ở lại chỗ này lát nữa chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với Đề Kỵ tịch biên gia sản, sẽ bị làm nhục một cách vô ích.
Ngọc thủ nàng khẽ vuốt sợi tóc vén lên tai, mắt thấy nha hoàn người làm trong phủ hoảng hốt chạy tới chạy lui, không nhịn được hắng giọng quát:
- Hoảng cái gì, chẳng qua là tịch biên gia sản mà thôi, cũng không phải là chém hết cả nhà, các ngươi gấp cái gì? Du Thất, Diêu Bát, ước thúc hết thảy cho ta!
Thanh âm nàng như mang theo một lực lượng vô hình nào đó, nha hoàn người làm trong phủ đều dừng bước chân chạy loạn. Du Thất, Diêu Bát thuận thế đi chỉnh đốn cục diện, giúp cho không khí hỗn loạn trong phủ trở nên dịu xuống vài phần.
Hai huynh đệ Trương Doãn Tu, Trương Tĩnh Tu còn chưa trưởng thành lập tức vô cùng bội phục Trương Tử Huyên: vẫn là tỷ tỷ lợi hại, chỉ nói đôi ba câu đã ổn định trận cước, chẳng trách nào khi còn sống phụ thân thương yêu nàng nhất.
Bọn họ không biết Trương Tử Huyên cũng chỉ cố gắng trấn định, nàng đang nắm tay thật chặt, móng tay đâm rách lòng bàn tay.
Nàng nghĩ đến phụ thân phụ chính mười năm trung thành vô kể, quay đầu lại bất ngờ rơi vào cảnh thân tử danh diệt, tịch biên gia sản, tước hết sắc phong, chỉ cảm thấy như đứt từng đoạn ruột. Trong đôi mắt thâm thúy ngày xưa lộ ra vẻ nghi hoặc, nàng không biết rốt cục mình có thể chịu đựng được hết thảy hay không…
Nếu như Tần Lâm ở chỗ này… Trương Tử Huyên nghĩ tới đây vội vàng ra sức lắc đầu một cái, xua đi ý niệm này trong đầu, cười khổ sở: Tử Huyên ôi Tử Huyên, nếu đã quyết định không liên lụy Tần huynh, vậy cho dù là khổ sở nữa khó khăn hơn nữa cũng phải chịu đựng một mình...
Cho dù là Trương Tử Huyên trí tuệ chu đáo, nhưng trong lúc tâm trạng kích động cũng sẽ có sơ sót. Kể cả huynh đệ Trương Tự Tu, Trương Mậu Tu, người trong phủ từ trên xuống dưới cũng chỉ nhớ đi an ủi Triệu thái phu nhân, một ít người nghĩ tới Vương phu nhân mà Trương Cư Chính tục huyền. Nhưng không ai chú ý tới, Đại công tử Trương gia Trương Kính Tu cũng không xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào.
Trương Kính Tu thích yên tĩnh, thư phòng của y nằm ở góc vắng vẻ nhất ở hậu viện. Lúc này trong thư phòng Đại công tử Trương gia đang phục trên án viết một đạo tấu chương, thỉnh thoảng cau mày suy tư, thỉnh thoảng thở dài than ngắn, sắc mặt xám xịt giống như người chết.
- Bệ hạ, ngài là thánh quân, Trương Tứ Duy, ngài là hiền thần, vậy phụ thân đã chết của ta là gian nịnh, Giang Lăng đảng là gian đảng, triều chính mới là chính sách tệ hại tàn ngược hại dân! Ha ha ha…
Trương Kính Tu cất tiếng cười to, tiếng cười không còn sinh thú, viết hàng chữ cuối cùng trên tấu chương:
Chúc Bồ Châu Trương Phượng Bàn tướng công phụ tá Đại Minh thiên tử ngàn vạn năm! Tội thần Trương Kính Tu tuyệt bút.
Chữ to đẫm mực lấp lánh đầy căm phẫn, giọt mực như giọt lệ rơi.
-----------
Đại môn Trương phủ bị đẩy ra thô bạo, Hình bộ Thị Lang Khâu Tranh và Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Trương Tôn Nghiêu được rất nhiều cẩm y quan giáo tiền hô hậu ủng diễu võ giương oai tiến vào đại môn. Tri Phủ Kinh Châu Ngô Hi tỏ vẻ nịnh hót theo sau, giống như một con chó không còn xương sống.
Đây rõ ràng là giống sói Trung Sơn, đắc chí bèn ngông cuồng. Khâu Tranh giở quan uy ra hét lớn:
- Người đâu, dồn người Trương phủ lại vào trong một vòng tròn, để bản quan tra hỏi tung tích tang vật!
Trương Mậu Tu, Trương Tự Tu lớn tuổi một chút đã đi phụng bồi Triệu thái phu nhân, dùng lời ngon lẽ ngọt khuyên nhủ lão phu nhân đừng ra ngoài. Trương Giản Tu bồi tiếp Vương phu nhân, Trương Doãn Tu, Trương Tĩnh Tu ở lại tiền viện tuổi còn nhỏ, có hơi sợ hãi, Khâu Tranh đột nhiên mở cửa đi vào, hiện tại chỉ có Trương Tử Huyên ở mặt trước.
Nàng nghe Khâu Tranh quát mắng, nhất thời oán hận trong lòng, đảo mắt vài vòng bèn chỉ mâm bạc, châu báu, biển… ngự tứ nằm đầy đất, làm ra vẻ không hiểu hỏi:
- Những thứ này đều là tang vật sao?
Nếu là coi vật phẩm ngự tứ là tang vật, vậy Hoàng đế chính là thủ lãnh cường đạo.
Khâu Tranh nghẹn lời không nói gì được, vung ống tay áo lên:
- Duy chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi, bản quan không thèm tranh chấp miệng lưỡi với nàng. Người đâu, bắt trói lại!
- Chậm đã!
Trương Tử Huyên gằn giọng quát:
- Triều đình lệnh tịch biên gia sản, cũng không lệnh bắt chúng ta hạ ngục hỏi tội, há có thể tùy ý bắt trói?!
Trương Tôn Nghiêu vốn có cừu oán với Tần Lâm, vào lúc này vừa hay mượn công báo thù riêng, âm hiểm cười nói:
- Há chỉ bắt trói! Bây giờ chẳng qua là tịch biên gia sản, đợi thêm mấy ngày nữa chỉ ý xuống, lúc ấy nam nhân lưu đày ba ngàn dặm, nữ nhân bắt vào Giáo Phường ty!
Giáo Phường ty chính là quan kỹ (kỹ viện dành cho quan viên), quan viên tội đại ác vô cùng bị tịch biên gia sản diệt tộc, nữ tử trong nhà thường là bị đày đi Giáo Phường ty, đây chính là nỗi nhục cực lớn.
Nữ quyến trong Trương phủ nhất thời cả kinh trợn mắt há mồm, thậm chí mấy vị thê tử Cao thị của Trương Kính Tu, thê tử Hạ thị của Trương Tự Tu âm thầm hạ quyết tâm, nếu như bất hạnh bị Trương Tôn Nghiêu nói trúng, đến lúc đó thà rằng tự vận chứ không chịu nhục.
Trương Tử Huyên đã sớm giận đến mặt phấn đỏ bừng, căm tức nhìn Trương Tôn Nghiêu nói không ra lời, ngực phập phồng dồn dập, hồi lâu mới nói:
- Nói hươu nói vượn, ngươi, ngươi dám nói lời này trước mặt phu quân Tần Lâm ta chăng?
Trương Tôn Nghiêu cố ý dùng lời lẽ đao to búa lớn:
- Nói thì nói, có gì đặc biệt hơn người? Tên họ Tần kia dâng sớ can gián vì Giang Lăng đảng, lại mang quan tài can gián cho đến chết, chọc giận tới bệ hạ, đã bị ba trăm đình trượng lại bị cách chức lưu đày. E rằng bản thân hắn còn khó giữ được mạng nhỏ, còn có thể làm gì ta được?!
A! Trương Tử Huyên nghe Tần Lâm bị ba trăm đình trượng, thật sự giống như tiếng sét giữa trời quang. Cuối cùng hắn cũng bị mình làm liên lụy, mang quan tài can gián cho đến chết… vì sao lại khổ sở như vậy…
Trước mắt tối sầm, trời đất như quay cuồng, thân hình loạng choạng muốn ngã. Trương Tử Huyên vịn trán lảo đảo mấy bước, nghiêng người tựa vào một cây cột gỗ sơn son.
- Sao hả, Trương tiểu thư, có cần bản quan đỡ nàng không?
Trương Tôn Nghiêu ngoài cười mà trong không cười tiến tới, đắc ý vô cùng.
- Cút, tên khốn kiếp này!
A Cổ Lệ cùng Bố Lệ Nhã lao ra ngăn ở trước người Trương Tử Huyên, con ngươi xanh lục của hai nàng trợn tròn xoe, giống như hai con mèo Ba Tư tức giận.
Thấy hai vị mỹ nữ Ba Tư diễm lệ vô cùng, trước mắt Trương Tôn Nghiêu sáng lên, đưa tay ra định vuốt cằm A Cổ Lệ:
- Ôi chao, Trương gia còn cất giấu hồ cơ Tây Vực bực này...
Nhưng vào lúc này, trên đường cái bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa từ xa đến gần, Trương Tôn Nghiêu hơi kinh ngạc, còn chưa kịp rút tay về, chỉ nghe pằng một tiếng vang lên, lòng bàn tay y đã xuất hiện một cái lỗ to bằng đầu ngón tay.
Lúc đầu Trương Tôn Nghiêu còn chưa phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn lòng bàn tay mình lúc này đã lòi xương trắng ra vô cùng đáng sợ, máu tươi đỏ thắm trào ra liên tục.
Trong cơn kinh hãi cực độ, mặt y nhanh chóng vặn vẹo biến hình. Sau khoảnh khắc, lòng bàn tay truyền tới cơn đau khiến cho y đau lăn lộn dưới đất, trên trán mồ hôi to chừng hạt đậu rơi xuống, kêu lên thảm thiết:
- Cứu mạng, cứu mạng, tay của ta, trời ơi, tay của ta...
Đám Đề Kỵ cũng cả kinh ngây người, không ai kịp phản ứng tới giúp Trương Tôn Nghiêu băng bó vết thương, mà là không dám tin nhìn ra cửa: Tần Lâm thân mặc Phi Ngư phục Cẩm Y Vệ, cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, một người một ngựa phủ đầy bụi đường, bụng ngựa và ống quần dính đầy bùn đất.
Mấu chốt là trong tay Tần Lâm cầm một cây Xế Điện Thương, không thèm nhìn Trương Tôn Nghiêu đang lăn lộn dưới đất lần nào, mí mắt không chớp, đang tỏ vẻ thờ ơ thổi làn khói trắng bay ra từ họng súng.
- Tần huynh, phu… phu quân!
Trong đôi mắt thâm thúy của Trương Tử Huyên, toàn bộ thế giới chỉ còn lại có thân ảnh của Tần Lâm. Lúc này gia giáo của thiên kim tướng phủ, tính toán tránh làm liên lụy tới trượng phu… đã vứt bỏ ra ngoài chín tầng mây, nàng nhẹ nhàng đi thoăn thoắt về phía Tần Lâm.
Trương Tử Huyên thân mặc đồ tang trắng, dung nhan thanh lệ tuyệt luân, lúc này giống như tiên nữ giáng phàm.
Tần Lâm vội vàng tung mình xuống ngựa kịp thời đón lấy Trương Tử Huyên, quay nàng một vòng tại chỗ hóa giải thế xông tới, cười vang nói:
- Tử Huyên của ta ở chỗ này, đương nhiên vi phu phải tới. Để ta xem thử, ôi chao, gầy đi không ít...
Đám thủ hạ cẩm y quan giáo của Trương Tôn Nghiêu đỡ y dậy, băng bó vết thương cho thủ lãnh. Mười ngón tay liên tâm, tên này đau đớn tới mức toàn thân run rẩy, gần như mệt lả, không nói nên lời.
Đám cẩm y quan giáo thủ hạ của y vốn là đến phủ Trương Cư Chính để tịch biên gia sản, cũng là cáo mượn oai hùm. Nhưng lúc này thấy Tần Lâm giống như chuột thấy mèo, khí thế giảm sút không ít, không hẹn mà tranh nhau băng bó cho Trương Tôn Nghiêu lấy lòng, không ai đứng ra chất vấn Tần Lâm.
Hình bộ Thị Lang Khâu Tranh thấy Tần Lâm đột nhiên chạy tới, không biết vì sao nghe lòng run rẩy, vốn muốn mở miệng quát mắng đôi câu nhưng trái khế cổ họng giật giật vài cái, cuối cùng im miệng.
Tri Phủ Kinh Châu Ngô Hi vốn không quen biết Tần Lâm, nghe hắn đối đáp với Trương Tử Huyên mới biết được lai lịch. Y muốn giở trò nịnh hót lấy lòng trước mặt Khâu Tranh, Trương Tôn Nghiêu, vội vàng gằn giọng quát to với Tần Lâm:
- Tần Lâm, ngươi đã cách chức lưu đày tới Quỳnh Châu làm việc, chỉ còn là một tên cẩm y quan giáo tầm thường, lại dám trở về bảo vệ nghịch đảng Trương gia, dùng súng đả thương cấp trên Trương Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ sao? Người đâu, mau bắt hắn lại!
Mấy tên nha dịch bộ khoái run thước sắt, luyện tử thương trong tay lên, mới vừa tiến về phía trước một bước, thình lình nghe một tiếng rống vang lên giữa không trung giống như sét đánh:
- Tên nào tiến thêm nửa bước, hãy nếm thử cái này!
Một tên đại hán giống như Kim Cương múa tít Tấn Thiết Bàn Long côn to như cánh tay loang loáng, đập mạnh xuống đất một cái. Tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất rung chuyển, mặt đất trải đá xanh thật dày bị đánh cho tan nát thành phấn vụn.
Đám bộ khoái nha dịch đồng loạt thè lưỡi, đầu chúng ta không cứng như đá xanh này, lúc nào nên rụt đầu thì phải rụt đầu!
Lục Viễn Chí và các thân binh Hiệu Úy sau đó chạy tới liền cười hắc hắc xấu xa, vị Ngưu Đại ca này của chúng ta vốn có thần lực trời sinh, lại là đệ tử quan môn của lão tướng quân Du Đại Du trong Du Long Thích Hổ, học được công phu chiến trận đánh đâu thắng đó, muốn đập chết đám người các ngươi quả thật hết sức dễ dàng.
Ngô Hi lộ vẻ lúng túng, giơ tay chỉ Tần Lâm nói:
- Khâu Thị Lang và Trương Chỉ Huy phụng chỉ tới tịch biên gia sản, ngươi dám… ngươi dám kháng chỉ không tuân ư? Khâu Thị Lang... Ặc?
Ngô Hi thấy sắc mặt Khâu Tranh cũng biết sợ rằng chuyện này không giống như mình nghĩ, nhất thời trong lòng giật thót.
Tần Lâm tát cho Ngô Hi một cái thật mạnh, lạnh lùng rít mấy chữ qua kẽ răng:
- Tiểu nhân vô sỉ.
Ngô Hi ôm mặt há miệng, rốt cục không nói nên lời.
Khâu Tranh cắn răng tiến lên trước một bước, cười nhìn Tần Lâm chắp tay một cái, giọng điệu đặc biệt hòa hoãn:
- Tần, Tần trưởng quan, hạ quan cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, dù sao thánh chỉ xuống phải tịch biên gia sản Trương phủ…
Ngô Hi cả kinh trợn mắt há mồm, giậm chân thầm nhủ trong lòng thật là kỳ quái. Hình bộ Thị Lang Khâu Tranh phát pháo đầu tiên nhắm vào Giang Lăng đảng, nhờ vậy được mặt rồng ưu ái, không ngờ rằng lại tỏ ra vô cùng khiêm tốn với Cẩm Y Hiệu Úy đã bị giáng chức, chẳng lẽ mặt trời mọc từ hướng Tây?
Ngu ngốc! Khâu Tranh trợn mắt nhìn Ngô Hi một cái, lòng nói ngươi không nghe Tần Lâm bị ba trăm đình trượng sao? Ước chừng ba trăm đình trượng, không phải là ba trăm lần gãi ngứa. Tên này còn có thể cỡi ngựa chạy như bay, mạnh như rồng cọp đứng trước mặt chúng ta, ngươi không hiểu đạo lý trong đó sao?
Khâu Tranh là tiểu nhân nhưng không phải là kẻ ngốc, y hiểu rất rõ ràng hơn bất kỳ ai, bất kỳ một người nào bị ba trăm đình trượng mà không chết đều là truyền thuyết của triều Đại Minh. Nhân vật bị ba trăm đình trượng còn có thể giục ngựa chạy mấy ngàn dặm như thần nhân, lại càng tuyệt đối không thể trêu vào.
Trong cung, trong triều, sĩ lâm, thanh lưu, rốt cục có bao nhiêu người âm thầm bảo vệ Tần Lâm? Mặc dù Khâu Tranh rời kinh sư sớm hơn, không nhìn thấy cảnh tượng chúng tinh phủng nguyệt, quần sơn triều bái Thái Nhạc ở mười dặm trường đình, nhưng y cũng biết hai vị Quốc Công Ngụy Định, Vũ Thanh Bá, quyền yêm Trương Thành, Tả Đô Ngự Sử Trần Giá, Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài... Có lẽ còn có nhiều người hơn đứng ở sau lưng Tần Lâm.
Cho nên Tần Lâm mới có thể giục ngựa chạy mấy ngàn dặm đến Giang Lăng sau khi bị ba trăm đình trượng như người vô sự.
Tần Lâm có thể xuất hiện ở nơi này, bản thân chuyện này cũng đã có ý nghĩa sâu xa.
Quân vương và Thủ Phụ còn như vậy, còn có thể trách Ngô Hi chỉ là một tên Tri Phủ Kinh Châu sao?
- Sài lang còn lộng quyền, sá gì hồ ly?!
Trương Mậu Tu thở ra một hơi thật dài, nhất thời trở nên buồn bã.
Trương Tử Huyên khẽ đẩy đẩy huynh trưởng:
- Ca ca chớ có than thở, trong toàn phủ chỉ có nãi nãi là người đau lòng nhất, huynh mau tới chỗ lão nhân gia xem sao.
Trương Mậu Tu lập tức tỉnh ngộ, hiện tại e rằng nãi nãi Triệu thái phu nhân mới là người thương tâm nhất. Trước đây không lâu mất đi con trai, bây giờ triều đình lại cho đứa con mà bà hết sức tự hào là gian nịnh, còn phái Đề Kỵ tới phủ tịch biên gia sản, trong lòng bà đau đớn tới mức nào cũng có thể tưởng tượng được.
- Muội muội ở đây ứng phó tạm thời, ngu huynh đi một chút sẽ trở lại.
Trương Mậu Tu chân không chấm đất lướt nhanh ra hậu viện nơi ở của Triệu thái phu nhân.
Trương Tử Huyên thở phào nhẹ nhõm, Tam ca tính tình nóng nảy, nếu ở lại chỗ này lát nữa chắc chắn sẽ xảy ra xung đột với Đề Kỵ tịch biên gia sản, sẽ bị làm nhục một cách vô ích.
Ngọc thủ nàng khẽ vuốt sợi tóc vén lên tai, mắt thấy nha hoàn người làm trong phủ hoảng hốt chạy tới chạy lui, không nhịn được hắng giọng quát:
- Hoảng cái gì, chẳng qua là tịch biên gia sản mà thôi, cũng không phải là chém hết cả nhà, các ngươi gấp cái gì? Du Thất, Diêu Bát, ước thúc hết thảy cho ta!
Thanh âm nàng như mang theo một lực lượng vô hình nào đó, nha hoàn người làm trong phủ đều dừng bước chân chạy loạn. Du Thất, Diêu Bát thuận thế đi chỉnh đốn cục diện, giúp cho không khí hỗn loạn trong phủ trở nên dịu xuống vài phần.
Hai huynh đệ Trương Doãn Tu, Trương Tĩnh Tu còn chưa trưởng thành lập tức vô cùng bội phục Trương Tử Huyên: vẫn là tỷ tỷ lợi hại, chỉ nói đôi ba câu đã ổn định trận cước, chẳng trách nào khi còn sống phụ thân thương yêu nàng nhất.
Bọn họ không biết Trương Tử Huyên cũng chỉ cố gắng trấn định, nàng đang nắm tay thật chặt, móng tay đâm rách lòng bàn tay.
Nàng nghĩ đến phụ thân phụ chính mười năm trung thành vô kể, quay đầu lại bất ngờ rơi vào cảnh thân tử danh diệt, tịch biên gia sản, tước hết sắc phong, chỉ cảm thấy như đứt từng đoạn ruột. Trong đôi mắt thâm thúy ngày xưa lộ ra vẻ nghi hoặc, nàng không biết rốt cục mình có thể chịu đựng được hết thảy hay không…
Nếu như Tần Lâm ở chỗ này… Trương Tử Huyên nghĩ tới đây vội vàng ra sức lắc đầu một cái, xua đi ý niệm này trong đầu, cười khổ sở: Tử Huyên ôi Tử Huyên, nếu đã quyết định không liên lụy Tần huynh, vậy cho dù là khổ sở nữa khó khăn hơn nữa cũng phải chịu đựng một mình...
Cho dù là Trương Tử Huyên trí tuệ chu đáo, nhưng trong lúc tâm trạng kích động cũng sẽ có sơ sót. Kể cả huynh đệ Trương Tự Tu, Trương Mậu Tu, người trong phủ từ trên xuống dưới cũng chỉ nhớ đi an ủi Triệu thái phu nhân, một ít người nghĩ tới Vương phu nhân mà Trương Cư Chính tục huyền. Nhưng không ai chú ý tới, Đại công tử Trương gia Trương Kính Tu cũng không xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào.
Trương Kính Tu thích yên tĩnh, thư phòng của y nằm ở góc vắng vẻ nhất ở hậu viện. Lúc này trong thư phòng Đại công tử Trương gia đang phục trên án viết một đạo tấu chương, thỉnh thoảng cau mày suy tư, thỉnh thoảng thở dài than ngắn, sắc mặt xám xịt giống như người chết.
- Bệ hạ, ngài là thánh quân, Trương Tứ Duy, ngài là hiền thần, vậy phụ thân đã chết của ta là gian nịnh, Giang Lăng đảng là gian đảng, triều chính mới là chính sách tệ hại tàn ngược hại dân! Ha ha ha…
Trương Kính Tu cất tiếng cười to, tiếng cười không còn sinh thú, viết hàng chữ cuối cùng trên tấu chương:
Chúc Bồ Châu Trương Phượng Bàn tướng công phụ tá Đại Minh thiên tử ngàn vạn năm! Tội thần Trương Kính Tu tuyệt bút.
Chữ to đẫm mực lấp lánh đầy căm phẫn, giọt mực như giọt lệ rơi.
-----------
Đại môn Trương phủ bị đẩy ra thô bạo, Hình bộ Thị Lang Khâu Tranh và Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Trương Tôn Nghiêu được rất nhiều cẩm y quan giáo tiền hô hậu ủng diễu võ giương oai tiến vào đại môn. Tri Phủ Kinh Châu Ngô Hi tỏ vẻ nịnh hót theo sau, giống như một con chó không còn xương sống.
Đây rõ ràng là giống sói Trung Sơn, đắc chí bèn ngông cuồng. Khâu Tranh giở quan uy ra hét lớn:
- Người đâu, dồn người Trương phủ lại vào trong một vòng tròn, để bản quan tra hỏi tung tích tang vật!
Trương Mậu Tu, Trương Tự Tu lớn tuổi một chút đã đi phụng bồi Triệu thái phu nhân, dùng lời ngon lẽ ngọt khuyên nhủ lão phu nhân đừng ra ngoài. Trương Giản Tu bồi tiếp Vương phu nhân, Trương Doãn Tu, Trương Tĩnh Tu ở lại tiền viện tuổi còn nhỏ, có hơi sợ hãi, Khâu Tranh đột nhiên mở cửa đi vào, hiện tại chỉ có Trương Tử Huyên ở mặt trước.
Nàng nghe Khâu Tranh quát mắng, nhất thời oán hận trong lòng, đảo mắt vài vòng bèn chỉ mâm bạc, châu báu, biển… ngự tứ nằm đầy đất, làm ra vẻ không hiểu hỏi:
- Những thứ này đều là tang vật sao?
Nếu là coi vật phẩm ngự tứ là tang vật, vậy Hoàng đế chính là thủ lãnh cường đạo.
Khâu Tranh nghẹn lời không nói gì được, vung ống tay áo lên:
- Duy chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi, bản quan không thèm tranh chấp miệng lưỡi với nàng. Người đâu, bắt trói lại!
- Chậm đã!
Trương Tử Huyên gằn giọng quát:
- Triều đình lệnh tịch biên gia sản, cũng không lệnh bắt chúng ta hạ ngục hỏi tội, há có thể tùy ý bắt trói?!
Trương Tôn Nghiêu vốn có cừu oán với Tần Lâm, vào lúc này vừa hay mượn công báo thù riêng, âm hiểm cười nói:
- Há chỉ bắt trói! Bây giờ chẳng qua là tịch biên gia sản, đợi thêm mấy ngày nữa chỉ ý xuống, lúc ấy nam nhân lưu đày ba ngàn dặm, nữ nhân bắt vào Giáo Phường ty!
Giáo Phường ty chính là quan kỹ (kỹ viện dành cho quan viên), quan viên tội đại ác vô cùng bị tịch biên gia sản diệt tộc, nữ tử trong nhà thường là bị đày đi Giáo Phường ty, đây chính là nỗi nhục cực lớn.
Nữ quyến trong Trương phủ nhất thời cả kinh trợn mắt há mồm, thậm chí mấy vị thê tử Cao thị của Trương Kính Tu, thê tử Hạ thị của Trương Tự Tu âm thầm hạ quyết tâm, nếu như bất hạnh bị Trương Tôn Nghiêu nói trúng, đến lúc đó thà rằng tự vận chứ không chịu nhục.
Trương Tử Huyên đã sớm giận đến mặt phấn đỏ bừng, căm tức nhìn Trương Tôn Nghiêu nói không ra lời, ngực phập phồng dồn dập, hồi lâu mới nói:
- Nói hươu nói vượn, ngươi, ngươi dám nói lời này trước mặt phu quân Tần Lâm ta chăng?
Trương Tôn Nghiêu cố ý dùng lời lẽ đao to búa lớn:
- Nói thì nói, có gì đặc biệt hơn người? Tên họ Tần kia dâng sớ can gián vì Giang Lăng đảng, lại mang quan tài can gián cho đến chết, chọc giận tới bệ hạ, đã bị ba trăm đình trượng lại bị cách chức lưu đày. E rằng bản thân hắn còn khó giữ được mạng nhỏ, còn có thể làm gì ta được?!
A! Trương Tử Huyên nghe Tần Lâm bị ba trăm đình trượng, thật sự giống như tiếng sét giữa trời quang. Cuối cùng hắn cũng bị mình làm liên lụy, mang quan tài can gián cho đến chết… vì sao lại khổ sở như vậy…
Trước mắt tối sầm, trời đất như quay cuồng, thân hình loạng choạng muốn ngã. Trương Tử Huyên vịn trán lảo đảo mấy bước, nghiêng người tựa vào một cây cột gỗ sơn son.
- Sao hả, Trương tiểu thư, có cần bản quan đỡ nàng không?
Trương Tôn Nghiêu ngoài cười mà trong không cười tiến tới, đắc ý vô cùng.
- Cút, tên khốn kiếp này!
A Cổ Lệ cùng Bố Lệ Nhã lao ra ngăn ở trước người Trương Tử Huyên, con ngươi xanh lục của hai nàng trợn tròn xoe, giống như hai con mèo Ba Tư tức giận.
Thấy hai vị mỹ nữ Ba Tư diễm lệ vô cùng, trước mắt Trương Tôn Nghiêu sáng lên, đưa tay ra định vuốt cằm A Cổ Lệ:
- Ôi chao, Trương gia còn cất giấu hồ cơ Tây Vực bực này...
Nhưng vào lúc này, trên đường cái bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa từ xa đến gần, Trương Tôn Nghiêu hơi kinh ngạc, còn chưa kịp rút tay về, chỉ nghe pằng một tiếng vang lên, lòng bàn tay y đã xuất hiện một cái lỗ to bằng đầu ngón tay.
Lúc đầu Trương Tôn Nghiêu còn chưa phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn lòng bàn tay mình lúc này đã lòi xương trắng ra vô cùng đáng sợ, máu tươi đỏ thắm trào ra liên tục.
Trong cơn kinh hãi cực độ, mặt y nhanh chóng vặn vẹo biến hình. Sau khoảnh khắc, lòng bàn tay truyền tới cơn đau khiến cho y đau lăn lộn dưới đất, trên trán mồ hôi to chừng hạt đậu rơi xuống, kêu lên thảm thiết:
- Cứu mạng, cứu mạng, tay của ta, trời ơi, tay của ta...
Đám Đề Kỵ cũng cả kinh ngây người, không ai kịp phản ứng tới giúp Trương Tôn Nghiêu băng bó vết thương, mà là không dám tin nhìn ra cửa: Tần Lâm thân mặc Phi Ngư phục Cẩm Y Vệ, cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, một người một ngựa phủ đầy bụi đường, bụng ngựa và ống quần dính đầy bùn đất.
Mấu chốt là trong tay Tần Lâm cầm một cây Xế Điện Thương, không thèm nhìn Trương Tôn Nghiêu đang lăn lộn dưới đất lần nào, mí mắt không chớp, đang tỏ vẻ thờ ơ thổi làn khói trắng bay ra từ họng súng.
- Tần huynh, phu… phu quân!
Trong đôi mắt thâm thúy của Trương Tử Huyên, toàn bộ thế giới chỉ còn lại có thân ảnh của Tần Lâm. Lúc này gia giáo của thiên kim tướng phủ, tính toán tránh làm liên lụy tới trượng phu… đã vứt bỏ ra ngoài chín tầng mây, nàng nhẹ nhàng đi thoăn thoắt về phía Tần Lâm.
Trương Tử Huyên thân mặc đồ tang trắng, dung nhan thanh lệ tuyệt luân, lúc này giống như tiên nữ giáng phàm.
Tần Lâm vội vàng tung mình xuống ngựa kịp thời đón lấy Trương Tử Huyên, quay nàng một vòng tại chỗ hóa giải thế xông tới, cười vang nói:
- Tử Huyên của ta ở chỗ này, đương nhiên vi phu phải tới. Để ta xem thử, ôi chao, gầy đi không ít...
Đám thủ hạ cẩm y quan giáo của Trương Tôn Nghiêu đỡ y dậy, băng bó vết thương cho thủ lãnh. Mười ngón tay liên tâm, tên này đau đớn tới mức toàn thân run rẩy, gần như mệt lả, không nói nên lời.
Đám cẩm y quan giáo thủ hạ của y vốn là đến phủ Trương Cư Chính để tịch biên gia sản, cũng là cáo mượn oai hùm. Nhưng lúc này thấy Tần Lâm giống như chuột thấy mèo, khí thế giảm sút không ít, không hẹn mà tranh nhau băng bó cho Trương Tôn Nghiêu lấy lòng, không ai đứng ra chất vấn Tần Lâm.
Hình bộ Thị Lang Khâu Tranh thấy Tần Lâm đột nhiên chạy tới, không biết vì sao nghe lòng run rẩy, vốn muốn mở miệng quát mắng đôi câu nhưng trái khế cổ họng giật giật vài cái, cuối cùng im miệng.
Tri Phủ Kinh Châu Ngô Hi vốn không quen biết Tần Lâm, nghe hắn đối đáp với Trương Tử Huyên mới biết được lai lịch. Y muốn giở trò nịnh hót lấy lòng trước mặt Khâu Tranh, Trương Tôn Nghiêu, vội vàng gằn giọng quát to với Tần Lâm:
- Tần Lâm, ngươi đã cách chức lưu đày tới Quỳnh Châu làm việc, chỉ còn là một tên cẩm y quan giáo tầm thường, lại dám trở về bảo vệ nghịch đảng Trương gia, dùng súng đả thương cấp trên Trương Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ sao? Người đâu, mau bắt hắn lại!
Mấy tên nha dịch bộ khoái run thước sắt, luyện tử thương trong tay lên, mới vừa tiến về phía trước một bước, thình lình nghe một tiếng rống vang lên giữa không trung giống như sét đánh:
- Tên nào tiến thêm nửa bước, hãy nếm thử cái này!
Một tên đại hán giống như Kim Cương múa tít Tấn Thiết Bàn Long côn to như cánh tay loang loáng, đập mạnh xuống đất một cái. Tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất rung chuyển, mặt đất trải đá xanh thật dày bị đánh cho tan nát thành phấn vụn.
Đám bộ khoái nha dịch đồng loạt thè lưỡi, đầu chúng ta không cứng như đá xanh này, lúc nào nên rụt đầu thì phải rụt đầu!
Lục Viễn Chí và các thân binh Hiệu Úy sau đó chạy tới liền cười hắc hắc xấu xa, vị Ngưu Đại ca này của chúng ta vốn có thần lực trời sinh, lại là đệ tử quan môn của lão tướng quân Du Đại Du trong Du Long Thích Hổ, học được công phu chiến trận đánh đâu thắng đó, muốn đập chết đám người các ngươi quả thật hết sức dễ dàng.
Ngô Hi lộ vẻ lúng túng, giơ tay chỉ Tần Lâm nói:
- Khâu Thị Lang và Trương Chỉ Huy phụng chỉ tới tịch biên gia sản, ngươi dám… ngươi dám kháng chỉ không tuân ư? Khâu Thị Lang... Ặc?
Ngô Hi thấy sắc mặt Khâu Tranh cũng biết sợ rằng chuyện này không giống như mình nghĩ, nhất thời trong lòng giật thót.
Tần Lâm tát cho Ngô Hi một cái thật mạnh, lạnh lùng rít mấy chữ qua kẽ răng:
- Tiểu nhân vô sỉ.
Ngô Hi ôm mặt há miệng, rốt cục không nói nên lời.
Khâu Tranh cắn răng tiến lên trước một bước, cười nhìn Tần Lâm chắp tay một cái, giọng điệu đặc biệt hòa hoãn:
- Tần, Tần trưởng quan, hạ quan cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, dù sao thánh chỉ xuống phải tịch biên gia sản Trương phủ…
Ngô Hi cả kinh trợn mắt há mồm, giậm chân thầm nhủ trong lòng thật là kỳ quái. Hình bộ Thị Lang Khâu Tranh phát pháo đầu tiên nhắm vào Giang Lăng đảng, nhờ vậy được mặt rồng ưu ái, không ngờ rằng lại tỏ ra vô cùng khiêm tốn với Cẩm Y Hiệu Úy đã bị giáng chức, chẳng lẽ mặt trời mọc từ hướng Tây?
Ngu ngốc! Khâu Tranh trợn mắt nhìn Ngô Hi một cái, lòng nói ngươi không nghe Tần Lâm bị ba trăm đình trượng sao? Ước chừng ba trăm đình trượng, không phải là ba trăm lần gãi ngứa. Tên này còn có thể cỡi ngựa chạy như bay, mạnh như rồng cọp đứng trước mặt chúng ta, ngươi không hiểu đạo lý trong đó sao?
Khâu Tranh là tiểu nhân nhưng không phải là kẻ ngốc, y hiểu rất rõ ràng hơn bất kỳ ai, bất kỳ một người nào bị ba trăm đình trượng mà không chết đều là truyền thuyết của triều Đại Minh. Nhân vật bị ba trăm đình trượng còn có thể giục ngựa chạy mấy ngàn dặm như thần nhân, lại càng tuyệt đối không thể trêu vào.
Trong cung, trong triều, sĩ lâm, thanh lưu, rốt cục có bao nhiêu người âm thầm bảo vệ Tần Lâm? Mặc dù Khâu Tranh rời kinh sư sớm hơn, không nhìn thấy cảnh tượng chúng tinh phủng nguyệt, quần sơn triều bái Thái Nhạc ở mười dặm trường đình, nhưng y cũng biết hai vị Quốc Công Ngụy Định, Vũ Thanh Bá, quyền yêm Trương Thành, Tả Đô Ngự Sử Trần Giá, Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài... Có lẽ còn có nhiều người hơn đứng ở sau lưng Tần Lâm.
Cho nên Tần Lâm mới có thể giục ngựa chạy mấy ngàn dặm đến Giang Lăng sau khi bị ba trăm đình trượng như người vô sự.
Tần Lâm có thể xuất hiện ở nơi này, bản thân chuyện này cũng đã có ý nghĩa sâu xa.
/1145
|