Ta đã nói rồi, Tần Lâm cười, nữ nhân cao bốn thước chín tấc không nhiều lắm, mới vừa mất tích lại càng ít hơn, trên căn bản có thể đạt tới hiệu quả chốt chặt mục tiêu.
Đoàn người vội vội vàng vàng đi về phía cửa Nam, bọn người Bồ Đào Nha La Bố Ngõa Vi vẫn được giữ bên trong Thủy Sư doanh, tránh cho hiềm nghi sửa dép vườn dưa, tạo điều kiện cho người ta dị nghị.
Đây là một căn nhà ngoại ô rất nhỏ, có thể thấy được dọn dẹp tương đối sạch sẽ, bên trong lồng tre có ba con gà mái, trước nhà là một cái giếng nước, sau nhà là một vườn rau.
Trước cửa đã có hai tên thủy binh hai tên quan giáo canh giữ, trong sân nam chủ nhân hơn hai mươi tuổi ôm một đứa trẻ. Bên cạnh có một nông phụ trên dưới năm mươi, tóc hơi hoa râm, đang không ngừng oán trách con trai:
- Con nhớ con nỡm kia lắm sao, hừ, đi thì đi chứ, có gì đặc biệt hơn người, người khác hỏi tới cứ nói trở về nhà mẹ là được. Con lại nói là bỏ đi, ai mà không biết là nó đi với tên mặt trắng nào, chẳng lẽ như vậy nhà mình có thể diện lắm sao?!
- Mẹ!
Người tuổi trẻ bất mãn oán trách một tiếng, lại cúi đầu xuống, thoạt nhìn chính là loại người thành thật mà nhu nhược yếu đuối.
Không trách không báo quan, thì ra là có chuyện như vậy! Tần Lâm thở dài, mẹ chồng con dâu bất hòa xảy ra vấn đề.
- Chẳng lẽ là lão bà này giết con dâu?!
Đôi mắt nhỏ Lục Viễn Chí sáng lên giảo hoạt, nhao nhao muốn thử định xông tới, nhất cử bắt giữ hung thủ sát hại con dâu.
Không ngờ rằng nông phụ kia vừa dứt lời liền bật ho khan, thân thể khòm xuống lấy tay đấm sau lưng, lẩm bẩm nói:
- Ôi, bộ xương già này không được rồi, nói vài câu đã thở hổn hển, giống như năm xưa mẹ ẵm con…
Con trai liền vội vàng đứng lên, đặt tiểu hài tử vào trong sọt trúc, sau đó xoa nắn lưng cho mẫu thân. Trong lúc đang bận rộn, đứa bé kia lại oa oa khóc lớn lên, gào thét đòi mẹ, nhất thời náo loạn luống cuống tay chân.
Lục mập lập tức nhăn nhó khổ sở:
- Vị bà bà này nhìn qua không giống như có thể giết người phân thây, bằng không, bệnh của bà là giả vờ?!
- Có phải giả vờ hay không, đệ là đệ tử y quán còn không nhìn ra được sao? Lão thần y có ở nơi này chắc chắn sẽ gõ đầu đệ!
Tần Lâm tức giận liếc Lục Viễn Chí một cái.
Tên mập gãi đầu cười hắc hắc lúng túng, y gia chú trọng vọng văn vấn thiết, mặc dù vào lúc này không chẩn bệnh bắt mạch, nhưng chỉ cần ngắm nhìn khí sắc, nghe giọng nói của lão nông phụ kia cũng biết phổi bà có bệnh kéo đàm, âm hư hỏa vượng, thân thể yếu đuối, bất kể thế nào cũng không làm được chuyện nặng nhọc như phân thây, chuyển xác, ném thi thể…
Tần Lâm phất tay một cái, đoàn người đi vào trong nhà.
Dân chúng bé nhỏ đều sợ gặp quan, nông phụ thấy một đám quan lớn quan nhỏ đi vào sân mình, hoảng đến nỗi luôn miệng oán trách con trai:
- Cũng tại tên tiểu tử ngu ngốc này, thê tử bỏ đi thì thôi, lần này còn kinh động tới quan phủ, chọc cho quan sai tới cửa.
Tiểu dân chúng không phân biệt được quan quân Thủy sư và bộ khoái huyện nha, trong mắt bọn họ cùng là quan lão gia ăn cơm triều đình cả.
Đứa con trai cúi gằm đầu lẩm bẩm:
- Mẹ, Hải Thảo không phải là người như vậy, bình thường nàng không bước ra khỏi đại môn nửa bước, nói với người ngoài một câu đã đỏ mặt lên…
- Đã đến nước này rồi, con còn nói giúp cho nữ nhân dâm đãng xấu xa đó nữa sao?
Lão phụ nhân vừa nói vừa thở hổn hển.
Khụ khụ, Trầm Hữu Dung thấy hai mẹ con tranh luận không ngớt bèn đằng hắng vài tiếng, sau đó nghiêm mặt nói:
- Chớ nói dông dài, vị Tần trưởng quan này là từ kinh sư tới, đặc biệt điều tra khâm mệnh đại án, ngài muốn hỏi gì, các ngươi hãy đáp lại thành thật, không cho phép nói dối nửa lời!
Kinh sư tới! Lão phụ nhân cùng con trai nghe thấy câu này càng thêm nơm nớp lo sợ, tuy Nguyệt Cảng mở ra sớm, nhưng dù sao chẳng qua là một Hải Trừng huyện, thất phẩm Tri Huyện Tiết Tân Nhan chính là quan lớn nhất mà bọn họ từng thấy qua, thử hỏi quan lão gia từ kinh sư tới lớn hơn Tri Huyện biết bao nhiêu?!
Tần Lâm cười khổ xoa xoa mũi, quả thật mình là từ kinh sư tới, chẳng qua là bị đày tới. Hắn trợn mắt nhìn Trầm Hữu Dung đang cười trộm, sau đó dựng mặt lên hỏi hai mẹ con:
- Con dâu nhà các ngươi đi mất, tại sao không báo quan? Biết chuyện không báo cũng là phạm vương pháp!
- Lão gia lão gia, chúng ta không phải là biết chuyện không báo.
Lão phụ nhân xua loạn hai tay, thở hồng hộc nói:
- Đứa con dâu này bỏ trốn cũng không phải là chuyện đáng tự hào, Nguyệt Cảng chúng ta mỗi ngày có mấy trăm chiếc thuyền ra ra vào vào, nó và nhân tình ngồi thuyền bỏ trốn, dù có báo quan cũng không tìm lại được, ngược lại khiến cho người khác chê cười nhà chúng ta.
- Mẹ!
Rốt cục nông phu ôm hài tử không nhịn được hô to một tiếng, lo lắng hỏi Tần Lâm:
- Đại lão gia, rốt cục thê tử tiểu nhân ra sao rồi… Mẹ tiểu nhân có bệnh, tính khí không tốt, Hải Thảo một mực tận tâm tận lực hầu hạ, cho tới bây giờ không có nửa câu oán hận, cho dù là hết sức mệt mỏi cũng chưa từng chê nhà này, cho nên nhất định nàng sẽ không bỏ trốn. Mẹ lại không cho phép báo quan, tiểu nhân sợ, sợ nàng đã xảy ra chuyện...
Nói tới đây thanh âm vị trượng phu này liền thấp xuống, nước mắt đảo quanh. Có lẽ là do cảm giác vi diệu giữa phu thê đã khiến cho y linh cảm được có chuyện chẳng lành.
Nông phụ kinh ngạc nhìn con trai, không nghĩ tới đứa con trai yếu đuối này lại có thể nói ra nhiều lời như vậy trước mặt quan lão gia, thậm chí còn dám phản bác mình, đây là chuyện cho tới bây giờ chưa từng có.
Môi bà mấp máy vài cái định quát mắng con trai, nhưng trong giây lát phát giác thật ra thì những lời con trai mới vừa nói đó đều là sự thật, cũng không biết phản bác từ đâu...
Tần Lâm ôn hòa vỗ vỗ vai nông phu, dùng đầu ngón tay sờ sờ đứa trẻ trong lòng y, sau đó nhìn y với vẻ khích lệ:
- Nói ta nghe vào ngày thê tử ngươi mất tích đã xảy ra chuyện gì. Hãy tin ta, nếu đã tới nơi này ta sẽ hết sức giúp ngươi.
Nông phu gật đầu một cái, y hiểu thành ý Tần Lâm, bèn kể lại tất cả tình huống mà mình biết.
Nhà này họ Tạ, nam chủ nhân đã sớm mất đi, quả phụ Tam thẩm chịu đựng vất vả nuôi lớn con trai Tạ Lão Thực, còn cưới cho y một người vợ như ý. Hải Thảo thân hình cao ráo mông nở, ba cô sáu bà đều nói là mắn đẻ, quả nhiên không bao lâu sau đã sinh ra một đứa con trai trắng trẻo mập mạp.
Vốn gia đình bọn họ vô cùng hạnh phúc, nhưng lúc còn trẻ Tam thẩm quá cực khổ, già đi lại mắc chứng bệnh suyễn kéo đàm, âm hư hỏa vượng khiến cho tính khí cũng biến thành khó chịu, dần dần nhìn con dâu mình cảm thấy chướng mắt.
Hải Thảo là một nữ nhân hiền lành ôn hòa, vẫn hết sức nhường nhịn mẹ chồng, từ trước tới nay vẫn không hề xảy ra tranh chấp với Tam thẩm. Tạ Lão Thực là một phu khuân vác ở bến thuyền, mỗi ngày chạng vạng tối về đến nhà, Hải Thảo đã làm sẵn thức ăn tuy không phong phú nhưng rất ngon miệng, chờ y và bà bà cùng nhau ăn cơm.
Một ngày trước khi phát hiện mảnh thi thể trên bến cảng, vào xế chiều bệnh kéo đàm của Tam thẩm phát tác, thở hào hển một hồi, không áp chế được hỏa khí trong lòng bèn mượn cớ la mắng Hải Thảo một trận. Thấy con dâu cũng không lên tiếng, bà bèn giật lấy cháu trai giận dỗi trở về phòng của mình.
Không ngờ rằng hôm ấy đã xảy ra chuyện, mỗi ngày Hải Thảo đều ra vườn rau sau nhà hái rau, hôm ấy đi không trở lại, bỏ lại trượng phu, bỏ lại hài tử đáng yêu biệt vô âm tín...
- Ôi, hôm đó Hải Thảo còn nói sẽ làm món trứng gà xào đọt hương thung mà tiểu nhân rất thích, không ngờ rằng…
Tạ Lão Thực đau khổ vò đầu bứt tai.
Tam thẩm nghe nửa ngày, rốt cuộc hiểu rõ tình yêu của con trai với vợ, nhìn lại đứa cháu đang khóc đòi mẹ, trong lòng hối hận không ngừng, ngượng ngùng nói:
- Đúng vậy, hôm ấy trong lòng ta không thoải mái cho nên mắng hơi quá lời một chút, đồ điếm, nữ nhân xấu xa… Nhưng sau khi ta trở về phòng ngắm nhìn tôn nhi, dần dần cảm thấy hối hận. Hải Thảo, Hải Thảo nó cũng không thể vì bà bà mắng mấy câu mà bỏ lại trượng phu, bỏ lại con trai đi không trở lại như vậy…
- Rõ ràng là kẻ làm mẹ chồng như bà không biết chuyện!
Lục Viễn Chí tức tối oán trách.
Tần Lâm khoát khoát tay ngăn tên mập, thứ nhất Tam thẩm có bệnh suyễn kéo đàm, khó có thể khống chế tâm tình, thứ hai e rằng những ngày qua bà cũng đã vô cùng hối hận, thật ra không ngừng chỉ trích con dâu chỉ để che giấu nỗi lo thấp thỏm trong lòng.
Tần Lâm lại đưa ánh mắt nhìn về phía Tạ Lão Thực, thở dài:
- Những lời mà hôm nay ngươi nói với bản quan, nếu như nói sớm một chút cho mẹ ngươi, có lẽ…
Tạ Lão Thực nhìn Tam thẩm, Tam thẩm cũng nhìn con trai, trong ánh mắt hai mẹ con đều toát ra vẻ hối hận.
Đáng tiếc, có rất nhiều thứ mất đi rồi sẽ không tìm lại được...
Tần Lâm hỏi Tạ Lão Thực rõ ràng, Hải Thảo từng sinh sản không cần hỏi, quả thật trên bụng để lại vết nhăn mang thai, da hơi đen, vóc người hơi gầy, những đặc điểm này hoàn toàn phù hợp.
Mấu chốt nhất chính là, nàng mất tích trước khi phát hiện những mảnh thi thể kia một ngày, hơn nữa vừa đúng thân cao bốn thước chín tấc.
Thời này ở địa khu Vân Nam, nữ tử thân cao bốn thước chín tấc tuyệt đối không nhiều, vì vậy tổng hợp tất cả đặc điểm khác nhau như chiều cao, da hơi đen, vóc người hơi gầy… đã có thể xác định rõ ràng.
Mà thời gian nàng mất tích lại hoàn toàn ăn khớp với thời gian phát hiện mảnh thi thể, cơ hồ có thể xác định nàng chính là người bị hại.
Lục Viễn Chí, Trầm Hữu Dung, Du Tư Cao lộ vẻ buồn bã, không tự chủ được nhìn đứa trẻ trong lòng Tạ Lão Thực đang khóc oa oa. Số phận đứa trẻ đáng thương từ nhỏ mất đi mẫu thân quả thật khiến cho người ta phải tặc lưỡi thở dài.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Tần Lâm như có lửa địa ngục đang bùng cháy. Hắn rất muốn tra hỏi linh hồn hung thủ gây ra tội ác thử xem tại sao sát hại một con dâu thiện lương, một thê tử đáng kính, một vị mẫu thân dịu dàng như Hải Thảo.
Lục Viễn Chí muốn nói chuyện với Tần Lâm, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của hắn nhất thời rùng mình: ánh mắt của Tần Lâm thật sự là ngọn lửa trong lò thiêu đốt linh hồn, nếu như có tội phạm ở trước mặt của hắn, chỉ riêng nỗi đau khổ đáng sợ này cũng sẽ khiến cho linh hồn của y vĩnh viễn không thể siêu sinh.
- Tạ Lão Thực, ngươi nói mỗi ngày Hải Thảo nấu cơm đều đi ra ngoài hái rau, là vườn rau sau nhà ngươi phải không?
Thanh âm của Tần Lâm cực kỳ bình tĩnh, mà dưới sự bình tĩnh này lại ẩn chứa một lực lượng thâm trầm nào đó.
Tạ Lão Thực ngẩn ra, gật đầu một cái:
- Đúng vậy, trong vườn rau chúng ta có trồng vài loại rau.
Lúc này vào mùa Đông đi Xuân tới, khí hậu duyên hải Mân Nam ẩm ướt ấm áp, có mấy loại rau không sợ lạnh đã mọc. Ngày ngày Hải Thảo nấu cơm đều đi hái một chút, chỉ riêng việc này đã có thể nhìn ra nàng là một thê tử hết sức hiền thục, cố gắng hết sức mình cho bữa ăn thêm phần phong phú ngon miệng.
Nghĩ tới đây tâm trạng mọi người càng trở nên nặng nề, đốt ngón tay Du Tư Cao nắm chuôi kiếm bên hông trở nên trắng bệch. Nếu như hung phạm kia đứng ở trước mặt, sợ rằng sẽ bị vị tướng quân trung dũng ngay thẳng này dùng kiếm pháp Du gia tổ truyền chém thành nhiều mảnh.
Tần Lâm dẫn người đi tới vườn rau sau nhà, mấy gốc rau xanh tươi đã bị ngã xiêu vẹo, thoạt nhìn không còn hình dáng, rất rõ ràng cho thấy bởi vì thiếu bàn tay nữ chủ nhân chăm sóc.
- Có từng động tới nơii này chưa?
Tần Lâm hỏi.
Tạ Lão Thực chần chờ lắc đầu một cái:
- Không hề động tới, mấy ngày qua thê tử tiểu nhân ra đi, tiểu nhân ăn không ngon ngủ không yên còn phải chăm sóc cho đứa nhỏ. Mẫu thân cũng phát bệnh, không có lòng dạ nào hái rau nấu cơm, nhờ muội muội Hải Thảo là Hải Tảo nấu cơm ở nhà mang tới cho chúng ta.
- Vậy thì tốt!
Tần Lâm thở phào một cái, ngồi xổm xuống nhìn kỹ dấu chân trong vườn rau.
Có lẽ là ông trời già mở mắt, mấy ngày nay trời không có mưa, dấu chân trước kia vẫn còn được giữ lại hết sức hoàn chỉnh, xuất hiện hoặc sâu hoặc cạn bên trong vườn rau.
Tần Lâm ngồi xổm xuống xem xét tỉ mỉ, không bỏ qua bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào, lại cẩn thận nhìn những dấu chân kia, thỉnh thoảng tự mình đứng lên dựa theo dấu chân đi tới vài bước. Cho đến nửa canh giờ sau, hắn mới trở lại đường nhỏ bên cạnh vườn rau.
- Sao hả, Tần ca?
Lục mập nơm nớp trong lòng, theo hiểu biết của y về Tần Lâm, biểu lộ trên mặt hắn không có vẻ gì là lạc quan.
Tần Lâm lắc đầu một cái:
- Kỳ quái thật, dấu chân mới nhất bên góc này của vườn rau đều thuộc về Hải Thảo. Hơn nữa ta vừa đi theo dấu chân cuối cùng của nàng một lượt, không có dấu hiệu hốt hoảng, hỗn loạn như chạy trốn hoặc là bị bắt giữ, hơn nữa...
Nói tới chỗ này, Tần Lâm liền nhìn chằm chằm dấu chân trên mặt đất, trầm ngâm không quyết.
Mọi người đều có hơi giật mình, dù sao Tần Lâm xử án như thần, từ trước tới nay chưa có vụ án nào mà hắn không phá được. Hiện tại ngay cả hắn cũng cảm thấy khó giải quyết, đó cũng không phải là gặp phải vấn đề khó khăn ư?
- Hơn nữa nàng theo bên này rời khỏi vườn rau, sau đó dường như theo hướng kia rời đi.
Tần Lâm chỉ chỉ mặt Tây:
- Vốn nàng hái rau ở chỗ này, ở đây còn có đoạn rau bị gãy, thoạt nhìn chính là được hái vào vài ngày trước. Nàng hái rau xong đúng ra phải trở vào nhà, vì sao lại đi về phía kia… Đúng rồi, Tạ Lão Thực, ngươi nói nàng muốn làm món trứng gà xào lá hương thung, nhà này trước sau cũng không có cây hương thung, nàng đi đâu hái lá hương thung?
Sắc mặt Tạ Lão Thực trở nên cực kỳ khó coi, giao hài tử cho mẫu thân, sau đó co giò chạy về phía Tây, dọc theo đường đi loạng choạng lảo đảo.
Tần Lâm đưa mắt ra hiệu, Ngưu Đại Lực co giò đuổi theo sát phía sau Tạ Lão Thực, vòng qua một gò đất nhỏ, trước mắt chợt trở nên rộng rãi sáng sủa. Đây là một vịnh biển nhìn về phía Nam, ánh nắng chói chang, thực vật tươi tốt.
Đoàn người vội vội vàng vàng đi về phía cửa Nam, bọn người Bồ Đào Nha La Bố Ngõa Vi vẫn được giữ bên trong Thủy Sư doanh, tránh cho hiềm nghi sửa dép vườn dưa, tạo điều kiện cho người ta dị nghị.
Đây là một căn nhà ngoại ô rất nhỏ, có thể thấy được dọn dẹp tương đối sạch sẽ, bên trong lồng tre có ba con gà mái, trước nhà là một cái giếng nước, sau nhà là một vườn rau.
Trước cửa đã có hai tên thủy binh hai tên quan giáo canh giữ, trong sân nam chủ nhân hơn hai mươi tuổi ôm một đứa trẻ. Bên cạnh có một nông phụ trên dưới năm mươi, tóc hơi hoa râm, đang không ngừng oán trách con trai:
- Con nhớ con nỡm kia lắm sao, hừ, đi thì đi chứ, có gì đặc biệt hơn người, người khác hỏi tới cứ nói trở về nhà mẹ là được. Con lại nói là bỏ đi, ai mà không biết là nó đi với tên mặt trắng nào, chẳng lẽ như vậy nhà mình có thể diện lắm sao?!
- Mẹ!
Người tuổi trẻ bất mãn oán trách một tiếng, lại cúi đầu xuống, thoạt nhìn chính là loại người thành thật mà nhu nhược yếu đuối.
Không trách không báo quan, thì ra là có chuyện như vậy! Tần Lâm thở dài, mẹ chồng con dâu bất hòa xảy ra vấn đề.
- Chẳng lẽ là lão bà này giết con dâu?!
Đôi mắt nhỏ Lục Viễn Chí sáng lên giảo hoạt, nhao nhao muốn thử định xông tới, nhất cử bắt giữ hung thủ sát hại con dâu.
Không ngờ rằng nông phụ kia vừa dứt lời liền bật ho khan, thân thể khòm xuống lấy tay đấm sau lưng, lẩm bẩm nói:
- Ôi, bộ xương già này không được rồi, nói vài câu đã thở hổn hển, giống như năm xưa mẹ ẵm con…
Con trai liền vội vàng đứng lên, đặt tiểu hài tử vào trong sọt trúc, sau đó xoa nắn lưng cho mẫu thân. Trong lúc đang bận rộn, đứa bé kia lại oa oa khóc lớn lên, gào thét đòi mẹ, nhất thời náo loạn luống cuống tay chân.
Lục mập lập tức nhăn nhó khổ sở:
- Vị bà bà này nhìn qua không giống như có thể giết người phân thây, bằng không, bệnh của bà là giả vờ?!
- Có phải giả vờ hay không, đệ là đệ tử y quán còn không nhìn ra được sao? Lão thần y có ở nơi này chắc chắn sẽ gõ đầu đệ!
Tần Lâm tức giận liếc Lục Viễn Chí một cái.
Tên mập gãi đầu cười hắc hắc lúng túng, y gia chú trọng vọng văn vấn thiết, mặc dù vào lúc này không chẩn bệnh bắt mạch, nhưng chỉ cần ngắm nhìn khí sắc, nghe giọng nói của lão nông phụ kia cũng biết phổi bà có bệnh kéo đàm, âm hư hỏa vượng, thân thể yếu đuối, bất kể thế nào cũng không làm được chuyện nặng nhọc như phân thây, chuyển xác, ném thi thể…
Tần Lâm phất tay một cái, đoàn người đi vào trong nhà.
Dân chúng bé nhỏ đều sợ gặp quan, nông phụ thấy một đám quan lớn quan nhỏ đi vào sân mình, hoảng đến nỗi luôn miệng oán trách con trai:
- Cũng tại tên tiểu tử ngu ngốc này, thê tử bỏ đi thì thôi, lần này còn kinh động tới quan phủ, chọc cho quan sai tới cửa.
Tiểu dân chúng không phân biệt được quan quân Thủy sư và bộ khoái huyện nha, trong mắt bọn họ cùng là quan lão gia ăn cơm triều đình cả.
Đứa con trai cúi gằm đầu lẩm bẩm:
- Mẹ, Hải Thảo không phải là người như vậy, bình thường nàng không bước ra khỏi đại môn nửa bước, nói với người ngoài một câu đã đỏ mặt lên…
- Đã đến nước này rồi, con còn nói giúp cho nữ nhân dâm đãng xấu xa đó nữa sao?
Lão phụ nhân vừa nói vừa thở hổn hển.
Khụ khụ, Trầm Hữu Dung thấy hai mẹ con tranh luận không ngớt bèn đằng hắng vài tiếng, sau đó nghiêm mặt nói:
- Chớ nói dông dài, vị Tần trưởng quan này là từ kinh sư tới, đặc biệt điều tra khâm mệnh đại án, ngài muốn hỏi gì, các ngươi hãy đáp lại thành thật, không cho phép nói dối nửa lời!
Kinh sư tới! Lão phụ nhân cùng con trai nghe thấy câu này càng thêm nơm nớp lo sợ, tuy Nguyệt Cảng mở ra sớm, nhưng dù sao chẳng qua là một Hải Trừng huyện, thất phẩm Tri Huyện Tiết Tân Nhan chính là quan lớn nhất mà bọn họ từng thấy qua, thử hỏi quan lão gia từ kinh sư tới lớn hơn Tri Huyện biết bao nhiêu?!
Tần Lâm cười khổ xoa xoa mũi, quả thật mình là từ kinh sư tới, chẳng qua là bị đày tới. Hắn trợn mắt nhìn Trầm Hữu Dung đang cười trộm, sau đó dựng mặt lên hỏi hai mẹ con:
- Con dâu nhà các ngươi đi mất, tại sao không báo quan? Biết chuyện không báo cũng là phạm vương pháp!
- Lão gia lão gia, chúng ta không phải là biết chuyện không báo.
Lão phụ nhân xua loạn hai tay, thở hồng hộc nói:
- Đứa con dâu này bỏ trốn cũng không phải là chuyện đáng tự hào, Nguyệt Cảng chúng ta mỗi ngày có mấy trăm chiếc thuyền ra ra vào vào, nó và nhân tình ngồi thuyền bỏ trốn, dù có báo quan cũng không tìm lại được, ngược lại khiến cho người khác chê cười nhà chúng ta.
- Mẹ!
Rốt cục nông phu ôm hài tử không nhịn được hô to một tiếng, lo lắng hỏi Tần Lâm:
- Đại lão gia, rốt cục thê tử tiểu nhân ra sao rồi… Mẹ tiểu nhân có bệnh, tính khí không tốt, Hải Thảo một mực tận tâm tận lực hầu hạ, cho tới bây giờ không có nửa câu oán hận, cho dù là hết sức mệt mỏi cũng chưa từng chê nhà này, cho nên nhất định nàng sẽ không bỏ trốn. Mẹ lại không cho phép báo quan, tiểu nhân sợ, sợ nàng đã xảy ra chuyện...
Nói tới đây thanh âm vị trượng phu này liền thấp xuống, nước mắt đảo quanh. Có lẽ là do cảm giác vi diệu giữa phu thê đã khiến cho y linh cảm được có chuyện chẳng lành.
Nông phụ kinh ngạc nhìn con trai, không nghĩ tới đứa con trai yếu đuối này lại có thể nói ra nhiều lời như vậy trước mặt quan lão gia, thậm chí còn dám phản bác mình, đây là chuyện cho tới bây giờ chưa từng có.
Môi bà mấp máy vài cái định quát mắng con trai, nhưng trong giây lát phát giác thật ra thì những lời con trai mới vừa nói đó đều là sự thật, cũng không biết phản bác từ đâu...
Tần Lâm ôn hòa vỗ vỗ vai nông phu, dùng đầu ngón tay sờ sờ đứa trẻ trong lòng y, sau đó nhìn y với vẻ khích lệ:
- Nói ta nghe vào ngày thê tử ngươi mất tích đã xảy ra chuyện gì. Hãy tin ta, nếu đã tới nơi này ta sẽ hết sức giúp ngươi.
Nông phu gật đầu một cái, y hiểu thành ý Tần Lâm, bèn kể lại tất cả tình huống mà mình biết.
Nhà này họ Tạ, nam chủ nhân đã sớm mất đi, quả phụ Tam thẩm chịu đựng vất vả nuôi lớn con trai Tạ Lão Thực, còn cưới cho y một người vợ như ý. Hải Thảo thân hình cao ráo mông nở, ba cô sáu bà đều nói là mắn đẻ, quả nhiên không bao lâu sau đã sinh ra một đứa con trai trắng trẻo mập mạp.
Vốn gia đình bọn họ vô cùng hạnh phúc, nhưng lúc còn trẻ Tam thẩm quá cực khổ, già đi lại mắc chứng bệnh suyễn kéo đàm, âm hư hỏa vượng khiến cho tính khí cũng biến thành khó chịu, dần dần nhìn con dâu mình cảm thấy chướng mắt.
Hải Thảo là một nữ nhân hiền lành ôn hòa, vẫn hết sức nhường nhịn mẹ chồng, từ trước tới nay vẫn không hề xảy ra tranh chấp với Tam thẩm. Tạ Lão Thực là một phu khuân vác ở bến thuyền, mỗi ngày chạng vạng tối về đến nhà, Hải Thảo đã làm sẵn thức ăn tuy không phong phú nhưng rất ngon miệng, chờ y và bà bà cùng nhau ăn cơm.
Một ngày trước khi phát hiện mảnh thi thể trên bến cảng, vào xế chiều bệnh kéo đàm của Tam thẩm phát tác, thở hào hển một hồi, không áp chế được hỏa khí trong lòng bèn mượn cớ la mắng Hải Thảo một trận. Thấy con dâu cũng không lên tiếng, bà bèn giật lấy cháu trai giận dỗi trở về phòng của mình.
Không ngờ rằng hôm ấy đã xảy ra chuyện, mỗi ngày Hải Thảo đều ra vườn rau sau nhà hái rau, hôm ấy đi không trở lại, bỏ lại trượng phu, bỏ lại hài tử đáng yêu biệt vô âm tín...
- Ôi, hôm đó Hải Thảo còn nói sẽ làm món trứng gà xào đọt hương thung mà tiểu nhân rất thích, không ngờ rằng…
Tạ Lão Thực đau khổ vò đầu bứt tai.
Tam thẩm nghe nửa ngày, rốt cuộc hiểu rõ tình yêu của con trai với vợ, nhìn lại đứa cháu đang khóc đòi mẹ, trong lòng hối hận không ngừng, ngượng ngùng nói:
- Đúng vậy, hôm ấy trong lòng ta không thoải mái cho nên mắng hơi quá lời một chút, đồ điếm, nữ nhân xấu xa… Nhưng sau khi ta trở về phòng ngắm nhìn tôn nhi, dần dần cảm thấy hối hận. Hải Thảo, Hải Thảo nó cũng không thể vì bà bà mắng mấy câu mà bỏ lại trượng phu, bỏ lại con trai đi không trở lại như vậy…
- Rõ ràng là kẻ làm mẹ chồng như bà không biết chuyện!
Lục Viễn Chí tức tối oán trách.
Tần Lâm khoát khoát tay ngăn tên mập, thứ nhất Tam thẩm có bệnh suyễn kéo đàm, khó có thể khống chế tâm tình, thứ hai e rằng những ngày qua bà cũng đã vô cùng hối hận, thật ra không ngừng chỉ trích con dâu chỉ để che giấu nỗi lo thấp thỏm trong lòng.
Tần Lâm lại đưa ánh mắt nhìn về phía Tạ Lão Thực, thở dài:
- Những lời mà hôm nay ngươi nói với bản quan, nếu như nói sớm một chút cho mẹ ngươi, có lẽ…
Tạ Lão Thực nhìn Tam thẩm, Tam thẩm cũng nhìn con trai, trong ánh mắt hai mẹ con đều toát ra vẻ hối hận.
Đáng tiếc, có rất nhiều thứ mất đi rồi sẽ không tìm lại được...
Tần Lâm hỏi Tạ Lão Thực rõ ràng, Hải Thảo từng sinh sản không cần hỏi, quả thật trên bụng để lại vết nhăn mang thai, da hơi đen, vóc người hơi gầy, những đặc điểm này hoàn toàn phù hợp.
Mấu chốt nhất chính là, nàng mất tích trước khi phát hiện những mảnh thi thể kia một ngày, hơn nữa vừa đúng thân cao bốn thước chín tấc.
Thời này ở địa khu Vân Nam, nữ tử thân cao bốn thước chín tấc tuyệt đối không nhiều, vì vậy tổng hợp tất cả đặc điểm khác nhau như chiều cao, da hơi đen, vóc người hơi gầy… đã có thể xác định rõ ràng.
Mà thời gian nàng mất tích lại hoàn toàn ăn khớp với thời gian phát hiện mảnh thi thể, cơ hồ có thể xác định nàng chính là người bị hại.
Lục Viễn Chí, Trầm Hữu Dung, Du Tư Cao lộ vẻ buồn bã, không tự chủ được nhìn đứa trẻ trong lòng Tạ Lão Thực đang khóc oa oa. Số phận đứa trẻ đáng thương từ nhỏ mất đi mẫu thân quả thật khiến cho người ta phải tặc lưỡi thở dài.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Tần Lâm như có lửa địa ngục đang bùng cháy. Hắn rất muốn tra hỏi linh hồn hung thủ gây ra tội ác thử xem tại sao sát hại một con dâu thiện lương, một thê tử đáng kính, một vị mẫu thân dịu dàng như Hải Thảo.
Lục Viễn Chí muốn nói chuyện với Tần Lâm, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của hắn nhất thời rùng mình: ánh mắt của Tần Lâm thật sự là ngọn lửa trong lò thiêu đốt linh hồn, nếu như có tội phạm ở trước mặt của hắn, chỉ riêng nỗi đau khổ đáng sợ này cũng sẽ khiến cho linh hồn của y vĩnh viễn không thể siêu sinh.
- Tạ Lão Thực, ngươi nói mỗi ngày Hải Thảo nấu cơm đều đi ra ngoài hái rau, là vườn rau sau nhà ngươi phải không?
Thanh âm của Tần Lâm cực kỳ bình tĩnh, mà dưới sự bình tĩnh này lại ẩn chứa một lực lượng thâm trầm nào đó.
Tạ Lão Thực ngẩn ra, gật đầu một cái:
- Đúng vậy, trong vườn rau chúng ta có trồng vài loại rau.
Lúc này vào mùa Đông đi Xuân tới, khí hậu duyên hải Mân Nam ẩm ướt ấm áp, có mấy loại rau không sợ lạnh đã mọc. Ngày ngày Hải Thảo nấu cơm đều đi hái một chút, chỉ riêng việc này đã có thể nhìn ra nàng là một thê tử hết sức hiền thục, cố gắng hết sức mình cho bữa ăn thêm phần phong phú ngon miệng.
Nghĩ tới đây tâm trạng mọi người càng trở nên nặng nề, đốt ngón tay Du Tư Cao nắm chuôi kiếm bên hông trở nên trắng bệch. Nếu như hung phạm kia đứng ở trước mặt, sợ rằng sẽ bị vị tướng quân trung dũng ngay thẳng này dùng kiếm pháp Du gia tổ truyền chém thành nhiều mảnh.
Tần Lâm dẫn người đi tới vườn rau sau nhà, mấy gốc rau xanh tươi đã bị ngã xiêu vẹo, thoạt nhìn không còn hình dáng, rất rõ ràng cho thấy bởi vì thiếu bàn tay nữ chủ nhân chăm sóc.
- Có từng động tới nơii này chưa?
Tần Lâm hỏi.
Tạ Lão Thực chần chờ lắc đầu một cái:
- Không hề động tới, mấy ngày qua thê tử tiểu nhân ra đi, tiểu nhân ăn không ngon ngủ không yên còn phải chăm sóc cho đứa nhỏ. Mẫu thân cũng phát bệnh, không có lòng dạ nào hái rau nấu cơm, nhờ muội muội Hải Thảo là Hải Tảo nấu cơm ở nhà mang tới cho chúng ta.
- Vậy thì tốt!
Tần Lâm thở phào một cái, ngồi xổm xuống nhìn kỹ dấu chân trong vườn rau.
Có lẽ là ông trời già mở mắt, mấy ngày nay trời không có mưa, dấu chân trước kia vẫn còn được giữ lại hết sức hoàn chỉnh, xuất hiện hoặc sâu hoặc cạn bên trong vườn rau.
Tần Lâm ngồi xổm xuống xem xét tỉ mỉ, không bỏ qua bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào, lại cẩn thận nhìn những dấu chân kia, thỉnh thoảng tự mình đứng lên dựa theo dấu chân đi tới vài bước. Cho đến nửa canh giờ sau, hắn mới trở lại đường nhỏ bên cạnh vườn rau.
- Sao hả, Tần ca?
Lục mập nơm nớp trong lòng, theo hiểu biết của y về Tần Lâm, biểu lộ trên mặt hắn không có vẻ gì là lạc quan.
Tần Lâm lắc đầu một cái:
- Kỳ quái thật, dấu chân mới nhất bên góc này của vườn rau đều thuộc về Hải Thảo. Hơn nữa ta vừa đi theo dấu chân cuối cùng của nàng một lượt, không có dấu hiệu hốt hoảng, hỗn loạn như chạy trốn hoặc là bị bắt giữ, hơn nữa...
Nói tới chỗ này, Tần Lâm liền nhìn chằm chằm dấu chân trên mặt đất, trầm ngâm không quyết.
Mọi người đều có hơi giật mình, dù sao Tần Lâm xử án như thần, từ trước tới nay chưa có vụ án nào mà hắn không phá được. Hiện tại ngay cả hắn cũng cảm thấy khó giải quyết, đó cũng không phải là gặp phải vấn đề khó khăn ư?
- Hơn nữa nàng theo bên này rời khỏi vườn rau, sau đó dường như theo hướng kia rời đi.
Tần Lâm chỉ chỉ mặt Tây:
- Vốn nàng hái rau ở chỗ này, ở đây còn có đoạn rau bị gãy, thoạt nhìn chính là được hái vào vài ngày trước. Nàng hái rau xong đúng ra phải trở vào nhà, vì sao lại đi về phía kia… Đúng rồi, Tạ Lão Thực, ngươi nói nàng muốn làm món trứng gà xào lá hương thung, nhà này trước sau cũng không có cây hương thung, nàng đi đâu hái lá hương thung?
Sắc mặt Tạ Lão Thực trở nên cực kỳ khó coi, giao hài tử cho mẫu thân, sau đó co giò chạy về phía Tây, dọc theo đường đi loạng choạng lảo đảo.
Tần Lâm đưa mắt ra hiệu, Ngưu Đại Lực co giò đuổi theo sát phía sau Tạ Lão Thực, vòng qua một gò đất nhỏ, trước mắt chợt trở nên rộng rãi sáng sủa. Đây là một vịnh biển nhìn về phía Nam, ánh nắng chói chang, thực vật tươi tốt.
/1145
|