Trời ơi... Cứu mạng! Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực nảy sinh kích động muốn nôn mửa. Đã biết Tần trưởng quan giở đủ các thủ đoạn lừa gạt đình trượng, hiện tại nghe hắn nói lời đầy chính nghĩa như vậy, chẳng những huynh đệ chúng ta đau dạ dày, còn có hơi đau trứng…
Bạch Sương Hoa cười thầm không dứt, tên Tần Lâm này…
- Hay, hay lắm!
Hải Thụy cảm động đến mức hồ đồ mê muội, vỗ bàn đứng lên vái chào Tần Lâm thật sâu:
- Tần tiểu hữu trung thành cảnh cảnh, lão phu bội phục tới cực điểm!
Đường Kính Đình trợn mắt há mồm, kế đó phải dốc hết toàn lực mới nhịn được cười, thầm nói Tần Lâm chỉ thuận miệng lừa gạt, Hải lão sư lập tức cam tâm tình nguyện mắc bẫy. Quả thật là người quân tử đôi lúc cũng dễ bị lừa dối, nếu kẻ lừa dối nói nghe hợp lý và hợp với đạo của họ.
Hải Thụy có thể thi đậu khoa cử, lại chìm nổi nhiều năm trong quan trường, tuyệt đối không phải là kẻ ngu ngốc, nhưng chỉ cần nói đến các loại đạo lý lớn trung hiếu nhân nghĩa, vị lão tiên sinh này lập tức rối loạn đầu óc. Nếu không phải là ‘Lan can đứng tuốt, nhìn non sông, ai hiểu ý’, vậy cũng là ‘lớn tiếng thở than che nước mắt’, tuyệt đối không phản bác nửa lời.
Tần Lâm tán gẫu một hỏi một đáp với Hải Thụy, tính hắn từ trước tới nay chính là như vậy, chỉ cần tâm đầu ý hợp với ai đó sẽ coi như tri kỷ, tỷ như Thích Kế Quang, Tằng Tỉnh Ngô. Gặp phải kẻ lời không hợp ý, hắn cũng tuyệt sẽ không vi phạm bản tâm mà a dua theo. Cho dù là đại thanh quan nổi danh đương thế như Hải Thụy, cho dù là Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân, từ trước tới nay hắn chưa từng để cho mình mê đắm dưới ánh hào quang người khác, bất kể nguồn gốc hào quang này có từ danh tiếng hay quyền lực.
Nhưng Tần Lâm cũng không phải kẻ có tính tình cố chấp, ý kiến không hợp lại không tiện trực tiếp mâu thuẫn, vậy tìm một lý do lừa gạt đối phương, khiến cho mọi người cùng vui vẻ, mọi người đều hài lòng, đều nhẹ nhàng, bạn tốt ta tốt mọi người tốt. Người cao tuổi như Hải Thụy, nếu như cãi vã thẳng thừng với lão, vạn nhất lão đổ bệnh tim hay xuất huyết não gì đó, chẳng phải là Tần Lâm sẽ mang tội nghiệt sâu nặng sao?!
Hải Thụy cùng Tần Lâm một già một trẻ trò chuyện vô cùng sôi nổi, nói chính xác là chỉ một mình Hải Thụy nhiệt tình sôi nổi, Tần Lâm phụ họa một cách khéo léo vô cùng. Đường Kính Đình ở bên cạnh thỉnh thoảng chêm lời nịnh nọt lão sư, lại lôi kéo đồng môn tương lai, tình cảnh cũng cực kỳ náo nhiệt.
Chẳng qua là theo thời gian trôi qua, trong lòng Tần Lâm càng ngày càng không kiên nhẫn, dần dần hắn phát hiện khi còn sống Trương Cư Chính đánh giá Hải Thụy vô cùng chính xác. Đó chính là mang chiêu bài ra có lẽ có điều ích lợi đối với thời thế lòng người, nhưng nếu bảo lão thẳng tay làm việc, nhất định sẽ xui xẻo hỏng chuyện.
Bởi vì chính kiến Hải Thụy xuất phát từ một chữ Cương, khắp nơi cường điệu ‘Vô dục tắc cương’ (Không có dục vọng thì sẽ cương trực), nhưng thiên hạ ai mà không có dục vọng?! Loại ý tưởng thánh nhân trị quốc như lão trên thực tế là không thể thực hiện được!
Hơn nữa Hải Thụy bàn luận dùng toàn lời lẽ hết sức kinh người, nói từ thời Nhân Tông Tuyên Tông tới nay đã không phải là quy chế cũ của Hồng Vũ gia nữa, hôm nay muốn thực hiện trung hưng Đại Minh, chỉ có thể dựa vào khôi phục quy chế cũ của Thái Tổ Hoàng đế Chu Nguyên Chương: quan viên tham ô sáu mươi lượng bạc trắng trở lên sẽ bị lột da trồng cỏ, nghiêm khắc cấm chỉ kỹ nữ dân gian, đánh bạc nhất luật vót đầu ngón tay, phàm kết bè kết đảng hoành hành ngoài đường ngoài chợ nhất luật xử trảm, quý thích quan thân cưỡng chiếm đất của dân nghiêm lệnh trả lại…
Cấm xướng kỹ, tuyệt hào cường, Tần Lâm nghe những điều này cảm thấy trừ thủ đoạn quá kịch liệt ra, dường như bản thân chính sách cũng cũng không tệ lắm. Chỉ là lời bàn quá thẳng thắn, Nhân Tông Tuyên Tông tới nay đã không phải là quy chế cũ của Hồng Vũ gia, chẳng trách nào các đại lão trong triều không hoan nghênh Hải Thụy.
Kết quả Hải Thụy như gãi trúng chỗ ngứa, càng nói càng trở nên hăng hái vô cùng:
- Giáo Phường ty cũng phải nghiêm khắc khống chế lời ca tiếng hát, chỉ cho phép hát những nhạc khúc có ích cho thời thế lòng người, không cho ca hát những âm luật đồi trụy. Thi hành nghiêm khắc chế độ Lộ Dẫn trong dân gian, không phải là du dân chính là gian thương, bắt hết nghiêm hình trị tội. Phát triển hải mậu sẽ làm tâm tính dân chúng trở nên tinh ranh, vả lại khó tránh khỏi có dân xấu vùng biển chiêu dẫn giặc Oa, phải bế quan tỏa cảng, không cho phép thuyền đơn độc ra biển.
- Giang Nam lãng phí xa hoa đã quen, kỳ kỹ dâm xảo mê loạn lòng người, có phường dệt chiêu mộ tới hàng ngàn lương dân, cả ngày dệt vải sinh lợi, đây chính là nguồn gốc của biến loạn. Đúng rồi, gần đây có quyển sách tên là Kim Bình Mai cực kỳ dâm đãng, loại sách giống như quyển này đều phải nhất luật cấm tuyệt!
Ặc, Vương Thế Trinh lão Đại nhân trúng thương, Kim Bình Mai.
Tần Lâm sờ sờ mũi nở nụ cười khổ, rốt cuộc hắn đã hiểu rõ ý tưởng Hải Thụy.
Đáng tiếc ý nghĩ loại này cũng không thực tế, thậm chí rất hoang đường. Chỉ là vì cấm tuyệt hải tặc, chỉnh đốn lòng người lại phải bế quan tỏa cảng, thử hỏi thực dân phương Tây đưa thuyền cứng pháo mạnh tới, ai sẽ ngăn cản được?! Đại Minh Thủy sư từ lúc Trịnh Hòa hạ Tây Dương hết sức cường thịnh, hiện tại sa sút tới mức này, cũng chính vì luận điệu như vậy.
Cái gì kỳ kỹ dâm xảo mê loạn lòng người, phường dệt chiêu mộ tới hàng ngàn lương dân, cả ngày dệt vải sinh lợi, lại khiến cho Hải Thụy lo lắng. Lão không biết quy mô hóa cơ khí công nghệ tất sẽ thay thế kinh tế tiểu nông nam cày nữ dệt, nếu như không có Mãn Thanh nhập quan, công nghệ phường dệt Giang Nam sẽ phát triển tới mức nào cũng không ai biết được.
Trừng trị tham ô nghiêm khắc chẳng qua chỉ là một phương diện rất nhỏ trong ý tưởng chấp chính của Hải Thụy. Thật ra lão muốn khôi phục cờ hiệu quy chế cũ Thái tổ Hồng Vũ gia, muốn biến toàn bộ quốc gia thành một nhà tù cực lớn bị quan phủ khống chế nghiêm ngặt, tất cả mọi người cũng không thể nói lung tung lộn xộn, vì vậy sẽ thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.
Không trách Trương Cư Chính bị thanh toán đã mấy tháng, triều đình cũng không lập tức trọng dụng Hải Thụy, bởi vì ngay cả những người như Trương Tứ Duy, Nghiêm Thanh cũng không hề coi trọng lão nhân gia.
Khoan nói tới những người khác, Đường Kính Đình đang ngồi nghe luận điệu của lão sư cũng có vẻ không được tự nhiên. Đặc biệt là Hải Thụy nói muốn lột da trồng cỏ, sắc mặt y liền trở nên hết sức khó coi, nhấp nhổm ngồi không yên trên ghế, dường như đang ngồi trên bàn chông.
Suy đoán y tham ô bạc không chỉ sáu mươi lượng, công lực quan sát sắc mặt đoán ý của Tần Lâm không phải là chuyện đùa, trong bụng cười thầm không ngừng.
Hiện tại Tần Lâm không có chút hứng thú nào với chính kiến của Hải Thụy, nói không chút khách sáo, bất kể là Trương Cư Chính hay Trương Tứ Duy nhiếp chính, hoặc đổi là Thân Thời Hành, Dư Hữu Đinh cũng vậy, luận điệu này của Hải Thụy sẽ không có cơ hội thi hành.
Kết cục tốt nhất của Hải Thanh Thiên chính là được triều đình ban cho một chức quan bù nhìn địa vị rất cao thực quyền rất nhỏ, chỉ dùng chiêu bài thanh quan của lão để dát vàng lên mặt mà thôi.
Chuyện duy nhất Tần Lâm cảm thấy hứng thú chính là bản lãnh xử án của Hải Thụy, hắn rất mong đợi điều này. Dù sao Hải Công Án đại danh đỉnh đỉnh, dân gian truyền lưu hết sức thần kỳ, tưởng cũng có chút đạo lý. Chính kiến không hợp thời không có nghĩa là lão xử án kém cỏi.
Tần Lâm bèn chậm rãi chuyển hướng sang đề tài này, hỏi Hải Thụy bí quyết xử án.
- Lão phu xử án có chút chuẩn mực, bao nhiêu năm qua cũng có được chút tên tuổi.
Hải Thụy vuốt chòm râu bạc, vẻ mặt có mấy phần tự đắc.
Đường Kính Đình hiểu sai ý, nghe Tần Lâm nhắc tới xử án mấy lần bèn cho rằng hắn cố ý bái nhập môn hạ Hải Thụy, góp lời nói:
- Vừa đúng ngày mai sẽ là ngày hạ quan tọa đường tra án, chọn ngày không bằng gặp ngày, xin mời Hải lão sư cùng Tần lão đệ ngồi ghế khách bồi tiếp, Hải lão sư chỉ điểm cho hạ quan xử án như thế nào đi!
Rốt cục chủ khách chia tay vui vẻ, Đường Kính Đình đưa Hải Thụy cùng Tần Lâm ra cửa phủ, lúc này ba người mới đường ai nấy đi.
Sau khi Tần Lâm trở về, trong lòng vô cùng kinh ngạc, hôm nay gặp Hải Thụy dường như không giống như Hải Thụy trong trí tưởng tượng của mình.
Hắn lặng lẽ phái người hỏi thăm ở Quỳnh Sơn, dân chúng nhắc tới Hải Thụy đều giơ ngón tay cái lên xưng một tiếng Hải Thanh Thiên, nói lão chỉ có bốn mươi mẫu ruộng cằn, trong nhà phòng ốc cũ rách, thường xuyên áo vải mang giày, thật sự là một vị đại thanh quan. Hàng năm lão lại mở trung môn, dân chúng có chuyện cũng có thể trực tiếp đi tìm lão, vị quan viên nào của triều Đại Minh có thể làm được điểm này?!
Nghe thấy những lời này, Tần Lâm càng cảm thấy không hiểu vì sao, hắn chỉ thấy hình ảnh Hải Thụy mông lung như một làn sương mù, dường như mờ mịt không thấy rõ….
Ngày hôm sau là ngày phủ nha thăng đường tra án, bên nguyên bên bị, dân chúng rảnh rỗi tới xem xử án từ lúc mặt trời vừa lên đã chờ sẵn bên ngoài phủ nha.
Một vầng mặt trời đỏ treo cao, đại môn phủ nha chậm rãi mở ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào chính đường, bốn chữ vàng Minh Kính Cao Huyền (gương sáng treo cao) tỏa sáng ngời ngời. Đường Kính Đình mặc công phục ngồi giữa, vị trí khách nhân bên trái là Hải Thụy mặc bộ áo xanh, vị trí khách nhân bên phải là Tần Lâm mặc Phi Ngư phục đội ô sa không cánh, hai mươi tên sai nha tay cầm Thủy Hỏa côn đứng hai bên thành hình cánh nhạn.
- Hải Thụy Hải Thanh Thiên!
Dân chúng nhìn thấy cảnh tượng này nhất thời vui vẻ ra mặt, ai nấy tràn đầy mong đợi. Mặc dù Hải Thụy ngồi ở vị trí khách nhân, nhưng mọi ánh mắt đều tập trung vào người lão.
Khụ khụ, Đường Kính Đình ho khan hai tiếng, cầm quyển tông trên công án lên:
- Đầu tiên xử vụ án Triệu Tiểu Tứ cáo Tiền lão Đại chiếm đoạt đất đai, người đâu, dẫn nguyên cáo Triệu Tiểu Tứ ra!
Triệu Tiểu Tứ da ngăm đen, vóc người nhỏ thấp, ăn mặc đúng là nông phu bản địa Quỳnh Châu, giữa đôi mày toát ra vẻ khổ sở, bị nha dịch dẫn lên đại đường liền quỳ xuống dập đầu với Đường Kính Đình ba cái.
- Ừm, ngươi là người Văn Xương huyện, không phục Tri Huyện địa phương xử án nên tố lên bản phủ…
Đường Kính Đình cầm quyển án run lên, nghi ngờ hỏi:
- Án này đã xử minh bạch rõ ràng, nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn có chỗ nào không phục?
Triệu Tiểu Tứ nói:
- Bẩm Đại lão gia, Tiền lão Đại kia là hào cường bản địa, ỷ mạnh chiếm đoạt nhà tiểu nhân, Văn Xương huyện xử án bất công cho nên tiểu nhân mới tố cáo lên đây.
Tần Lâm nghe đến đó liền chú ý nhìn thần sắc Hải Thụy, quả nhiên nghe thấy cường hào chiếm đoạt đất dân, mí mắt Hải Thụy giật giật, vẻ mặt có điều biến hóa.
‘À, thì ra lão lo cho dân chúng, nghe nói dân chúng chịu oan khuất cũng có vẻ tức giận.’
Tần Lâm nghĩ như vậy.
Đường Kính Đình ra lệnh dẫn bị cáo tới, Tiền lão Đại được đưa ra, y là một tên tráng hán khôi ngô, mặt mày bóng loáng, sau khi tiến ra cũng quỳ dập đầu lạy ba lạy.
- Bẩm Đại lão gia, quả thật Triệu Tiểu Tứ này tìm tiểu nhân mượn năm mươi lượng bạc, sau đó y không có bạc trả, không thể làm gì khác hơn là cầm đất trả nợ. Bằng chứng ở đây, xin Đại lão gia tra xét.
Tiền lão Đại dứt lời bèn trình lên một tờ giấy mượn, trên đó có ký tên lăn tay, tên Triệu Tiểu Tứ bên dưới dấu vân tay đỏ tươi.
Đường Kính Đình bèn vẫy vẫy giấy mượn:
- Triệu Tiểu Tứ, giấy mượn này là ngươi viết cho Tiền lão Đại ư, vân tay là của ngươi sao?
Triệu Tiểu Tứ gấp đến độ sắc mặt đỏ bừng:
- Đại lão gia, giấy mượn này là do tiểu nhân viết thật, nhưng cũng không có mượn tiền của y. Khi đó tiểu nhân muốn mua một chiếc thuyền đánh cá ra biển kiếm sống, bị người trung gian dùng lời ngon lẽ ngọt dụ dỗ cho mượn tiền, cho nên mới viết ra tờ giấy này. Tiền còn chưa tới tay, Tôn Tam ca quen biết với tiểu nhân nói Tiền lão Đại không thể dây vào, Tam ca và mấy hương thân bèn quyên góp năm mươi lượng cho tiểu nhân mượn mua thuyền, cho nên từ đầu chí cuối tiểu nhân không hề mượn của Tiền lão Đại.
- Lời ngươi nói có chứng cứ gì không, lời chứng của người trung gian lại nói ngươi đã lấy tiền mới viết giấy nợ này. Mà quả thật trên giấy nợ lại có vân tay của ngươi…
Đường Kính Đình trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía Hải Thụy.
Tần Lâm rất là mong đợi, chờ Hải Thụy đại hiển thân thủ, không biết là kiểm nghiệm giấy nợ thật giả hay hỏi khẩu cung điều tra, hay còn có diệu pháp gì khác…
Ánh mắt khép hờ của Hải Thụy thình lình mở bừng, nói với giọng không cho phép nghi ngờ:
- Luật Đại Minh rất rõ ràng, gút mắc tiền bạc lấy giấy trắng mực đen làm chuẩn, nếu ngươi nói chưa từng cầm bạc của Tiền lão Đại, vì sao viết giấy mượn cho y, vì sao không tìm nhân chứng?! Hôm nay Tiền lão Đại có đủ nhân chứng vật chứng, ngươi tố cáo ở huyện không được lại đến phủ thành tố cáo, quả thật là điêu dân dây dưa khó chịu!
Tần Lâm há hốc mồm cứng lưỡi, không nghĩ tới Hải Thụy lại nói như vậy.
Triệu Tiểu Tứ bị dọa sợ đến nỗi lui về phía sau co rụt lại, toàn thân run lẩy bẩy, Tiền lão Đại lại tỏ ra dương dương đắc ý, luôn miệng khen Hải Thanh Thiên gương sáng treo cao.
Tần Lâm kinh ngạc trong lòng, cảm thấy nhất định Hải Thụy sẽ có diệu kế khác thay đổi thế cục. Nhưng sau đó Đường Kính Đình đưa ra lời phán quyết bác đơn tố cáo của Triệu Tiểu Tứ, còn truyền công văn xuống Văn Xương huyện, nói Triệu Tiểu Tứ là một điêu dân kiện tụng dây dưa, sau này không cho y tiếp tục tố cáo.
- Hừ, cáo trạng không bằng không cứ, chẳng trách nào Hải Thanh Thiên xử y thua!
Dân chúng đang xem xử án lập tức xôn xao bàn tán.
Không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Triệu Tiểu Tứ chê trách:
- Có lẽ là tên nọ muốn quỵt nợ của người họ Tiền kia… Giết người thì thường mạng thiếu nợ phải trả tiền, đây là chuyện hết sức công bằng, đã viết giấy nợ lại không chịu nhận, ha ha, thật là đê tiện!
Bạch Sương Hoa cười thầm không dứt, tên Tần Lâm này…
- Hay, hay lắm!
Hải Thụy cảm động đến mức hồ đồ mê muội, vỗ bàn đứng lên vái chào Tần Lâm thật sâu:
- Tần tiểu hữu trung thành cảnh cảnh, lão phu bội phục tới cực điểm!
Đường Kính Đình trợn mắt há mồm, kế đó phải dốc hết toàn lực mới nhịn được cười, thầm nói Tần Lâm chỉ thuận miệng lừa gạt, Hải lão sư lập tức cam tâm tình nguyện mắc bẫy. Quả thật là người quân tử đôi lúc cũng dễ bị lừa dối, nếu kẻ lừa dối nói nghe hợp lý và hợp với đạo của họ.
Hải Thụy có thể thi đậu khoa cử, lại chìm nổi nhiều năm trong quan trường, tuyệt đối không phải là kẻ ngu ngốc, nhưng chỉ cần nói đến các loại đạo lý lớn trung hiếu nhân nghĩa, vị lão tiên sinh này lập tức rối loạn đầu óc. Nếu không phải là ‘Lan can đứng tuốt, nhìn non sông, ai hiểu ý’, vậy cũng là ‘lớn tiếng thở than che nước mắt’, tuyệt đối không phản bác nửa lời.
Tần Lâm tán gẫu một hỏi một đáp với Hải Thụy, tính hắn từ trước tới nay chính là như vậy, chỉ cần tâm đầu ý hợp với ai đó sẽ coi như tri kỷ, tỷ như Thích Kế Quang, Tằng Tỉnh Ngô. Gặp phải kẻ lời không hợp ý, hắn cũng tuyệt sẽ không vi phạm bản tâm mà a dua theo. Cho dù là đại thanh quan nổi danh đương thế như Hải Thụy, cho dù là Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân, từ trước tới nay hắn chưa từng để cho mình mê đắm dưới ánh hào quang người khác, bất kể nguồn gốc hào quang này có từ danh tiếng hay quyền lực.
Nhưng Tần Lâm cũng không phải kẻ có tính tình cố chấp, ý kiến không hợp lại không tiện trực tiếp mâu thuẫn, vậy tìm một lý do lừa gạt đối phương, khiến cho mọi người cùng vui vẻ, mọi người đều hài lòng, đều nhẹ nhàng, bạn tốt ta tốt mọi người tốt. Người cao tuổi như Hải Thụy, nếu như cãi vã thẳng thừng với lão, vạn nhất lão đổ bệnh tim hay xuất huyết não gì đó, chẳng phải là Tần Lâm sẽ mang tội nghiệt sâu nặng sao?!
Hải Thụy cùng Tần Lâm một già một trẻ trò chuyện vô cùng sôi nổi, nói chính xác là chỉ một mình Hải Thụy nhiệt tình sôi nổi, Tần Lâm phụ họa một cách khéo léo vô cùng. Đường Kính Đình ở bên cạnh thỉnh thoảng chêm lời nịnh nọt lão sư, lại lôi kéo đồng môn tương lai, tình cảnh cũng cực kỳ náo nhiệt.
Chẳng qua là theo thời gian trôi qua, trong lòng Tần Lâm càng ngày càng không kiên nhẫn, dần dần hắn phát hiện khi còn sống Trương Cư Chính đánh giá Hải Thụy vô cùng chính xác. Đó chính là mang chiêu bài ra có lẽ có điều ích lợi đối với thời thế lòng người, nhưng nếu bảo lão thẳng tay làm việc, nhất định sẽ xui xẻo hỏng chuyện.
Bởi vì chính kiến Hải Thụy xuất phát từ một chữ Cương, khắp nơi cường điệu ‘Vô dục tắc cương’ (Không có dục vọng thì sẽ cương trực), nhưng thiên hạ ai mà không có dục vọng?! Loại ý tưởng thánh nhân trị quốc như lão trên thực tế là không thể thực hiện được!
Hơn nữa Hải Thụy bàn luận dùng toàn lời lẽ hết sức kinh người, nói từ thời Nhân Tông Tuyên Tông tới nay đã không phải là quy chế cũ của Hồng Vũ gia nữa, hôm nay muốn thực hiện trung hưng Đại Minh, chỉ có thể dựa vào khôi phục quy chế cũ của Thái Tổ Hoàng đế Chu Nguyên Chương: quan viên tham ô sáu mươi lượng bạc trắng trở lên sẽ bị lột da trồng cỏ, nghiêm khắc cấm chỉ kỹ nữ dân gian, đánh bạc nhất luật vót đầu ngón tay, phàm kết bè kết đảng hoành hành ngoài đường ngoài chợ nhất luật xử trảm, quý thích quan thân cưỡng chiếm đất của dân nghiêm lệnh trả lại…
Cấm xướng kỹ, tuyệt hào cường, Tần Lâm nghe những điều này cảm thấy trừ thủ đoạn quá kịch liệt ra, dường như bản thân chính sách cũng cũng không tệ lắm. Chỉ là lời bàn quá thẳng thắn, Nhân Tông Tuyên Tông tới nay đã không phải là quy chế cũ của Hồng Vũ gia, chẳng trách nào các đại lão trong triều không hoan nghênh Hải Thụy.
Kết quả Hải Thụy như gãi trúng chỗ ngứa, càng nói càng trở nên hăng hái vô cùng:
- Giáo Phường ty cũng phải nghiêm khắc khống chế lời ca tiếng hát, chỉ cho phép hát những nhạc khúc có ích cho thời thế lòng người, không cho ca hát những âm luật đồi trụy. Thi hành nghiêm khắc chế độ Lộ Dẫn trong dân gian, không phải là du dân chính là gian thương, bắt hết nghiêm hình trị tội. Phát triển hải mậu sẽ làm tâm tính dân chúng trở nên tinh ranh, vả lại khó tránh khỏi có dân xấu vùng biển chiêu dẫn giặc Oa, phải bế quan tỏa cảng, không cho phép thuyền đơn độc ra biển.
- Giang Nam lãng phí xa hoa đã quen, kỳ kỹ dâm xảo mê loạn lòng người, có phường dệt chiêu mộ tới hàng ngàn lương dân, cả ngày dệt vải sinh lợi, đây chính là nguồn gốc của biến loạn. Đúng rồi, gần đây có quyển sách tên là Kim Bình Mai cực kỳ dâm đãng, loại sách giống như quyển này đều phải nhất luật cấm tuyệt!
Ặc, Vương Thế Trinh lão Đại nhân trúng thương, Kim Bình Mai.
Tần Lâm sờ sờ mũi nở nụ cười khổ, rốt cuộc hắn đã hiểu rõ ý tưởng Hải Thụy.
Đáng tiếc ý nghĩ loại này cũng không thực tế, thậm chí rất hoang đường. Chỉ là vì cấm tuyệt hải tặc, chỉnh đốn lòng người lại phải bế quan tỏa cảng, thử hỏi thực dân phương Tây đưa thuyền cứng pháo mạnh tới, ai sẽ ngăn cản được?! Đại Minh Thủy sư từ lúc Trịnh Hòa hạ Tây Dương hết sức cường thịnh, hiện tại sa sút tới mức này, cũng chính vì luận điệu như vậy.
Cái gì kỳ kỹ dâm xảo mê loạn lòng người, phường dệt chiêu mộ tới hàng ngàn lương dân, cả ngày dệt vải sinh lợi, lại khiến cho Hải Thụy lo lắng. Lão không biết quy mô hóa cơ khí công nghệ tất sẽ thay thế kinh tế tiểu nông nam cày nữ dệt, nếu như không có Mãn Thanh nhập quan, công nghệ phường dệt Giang Nam sẽ phát triển tới mức nào cũng không ai biết được.
Trừng trị tham ô nghiêm khắc chẳng qua chỉ là một phương diện rất nhỏ trong ý tưởng chấp chính của Hải Thụy. Thật ra lão muốn khôi phục cờ hiệu quy chế cũ Thái tổ Hồng Vũ gia, muốn biến toàn bộ quốc gia thành một nhà tù cực lớn bị quan phủ khống chế nghiêm ngặt, tất cả mọi người cũng không thể nói lung tung lộn xộn, vì vậy sẽ thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.
Không trách Trương Cư Chính bị thanh toán đã mấy tháng, triều đình cũng không lập tức trọng dụng Hải Thụy, bởi vì ngay cả những người như Trương Tứ Duy, Nghiêm Thanh cũng không hề coi trọng lão nhân gia.
Khoan nói tới những người khác, Đường Kính Đình đang ngồi nghe luận điệu của lão sư cũng có vẻ không được tự nhiên. Đặc biệt là Hải Thụy nói muốn lột da trồng cỏ, sắc mặt y liền trở nên hết sức khó coi, nhấp nhổm ngồi không yên trên ghế, dường như đang ngồi trên bàn chông.
Suy đoán y tham ô bạc không chỉ sáu mươi lượng, công lực quan sát sắc mặt đoán ý của Tần Lâm không phải là chuyện đùa, trong bụng cười thầm không ngừng.
Hiện tại Tần Lâm không có chút hứng thú nào với chính kiến của Hải Thụy, nói không chút khách sáo, bất kể là Trương Cư Chính hay Trương Tứ Duy nhiếp chính, hoặc đổi là Thân Thời Hành, Dư Hữu Đinh cũng vậy, luận điệu này của Hải Thụy sẽ không có cơ hội thi hành.
Kết cục tốt nhất của Hải Thanh Thiên chính là được triều đình ban cho một chức quan bù nhìn địa vị rất cao thực quyền rất nhỏ, chỉ dùng chiêu bài thanh quan của lão để dát vàng lên mặt mà thôi.
Chuyện duy nhất Tần Lâm cảm thấy hứng thú chính là bản lãnh xử án của Hải Thụy, hắn rất mong đợi điều này. Dù sao Hải Công Án đại danh đỉnh đỉnh, dân gian truyền lưu hết sức thần kỳ, tưởng cũng có chút đạo lý. Chính kiến không hợp thời không có nghĩa là lão xử án kém cỏi.
Tần Lâm bèn chậm rãi chuyển hướng sang đề tài này, hỏi Hải Thụy bí quyết xử án.
- Lão phu xử án có chút chuẩn mực, bao nhiêu năm qua cũng có được chút tên tuổi.
Hải Thụy vuốt chòm râu bạc, vẻ mặt có mấy phần tự đắc.
Đường Kính Đình hiểu sai ý, nghe Tần Lâm nhắc tới xử án mấy lần bèn cho rằng hắn cố ý bái nhập môn hạ Hải Thụy, góp lời nói:
- Vừa đúng ngày mai sẽ là ngày hạ quan tọa đường tra án, chọn ngày không bằng gặp ngày, xin mời Hải lão sư cùng Tần lão đệ ngồi ghế khách bồi tiếp, Hải lão sư chỉ điểm cho hạ quan xử án như thế nào đi!
Rốt cục chủ khách chia tay vui vẻ, Đường Kính Đình đưa Hải Thụy cùng Tần Lâm ra cửa phủ, lúc này ba người mới đường ai nấy đi.
Sau khi Tần Lâm trở về, trong lòng vô cùng kinh ngạc, hôm nay gặp Hải Thụy dường như không giống như Hải Thụy trong trí tưởng tượng của mình.
Hắn lặng lẽ phái người hỏi thăm ở Quỳnh Sơn, dân chúng nhắc tới Hải Thụy đều giơ ngón tay cái lên xưng một tiếng Hải Thanh Thiên, nói lão chỉ có bốn mươi mẫu ruộng cằn, trong nhà phòng ốc cũ rách, thường xuyên áo vải mang giày, thật sự là một vị đại thanh quan. Hàng năm lão lại mở trung môn, dân chúng có chuyện cũng có thể trực tiếp đi tìm lão, vị quan viên nào của triều Đại Minh có thể làm được điểm này?!
Nghe thấy những lời này, Tần Lâm càng cảm thấy không hiểu vì sao, hắn chỉ thấy hình ảnh Hải Thụy mông lung như một làn sương mù, dường như mờ mịt không thấy rõ….
Ngày hôm sau là ngày phủ nha thăng đường tra án, bên nguyên bên bị, dân chúng rảnh rỗi tới xem xử án từ lúc mặt trời vừa lên đã chờ sẵn bên ngoài phủ nha.
Một vầng mặt trời đỏ treo cao, đại môn phủ nha chậm rãi mở ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào chính đường, bốn chữ vàng Minh Kính Cao Huyền (gương sáng treo cao) tỏa sáng ngời ngời. Đường Kính Đình mặc công phục ngồi giữa, vị trí khách nhân bên trái là Hải Thụy mặc bộ áo xanh, vị trí khách nhân bên phải là Tần Lâm mặc Phi Ngư phục đội ô sa không cánh, hai mươi tên sai nha tay cầm Thủy Hỏa côn đứng hai bên thành hình cánh nhạn.
- Hải Thụy Hải Thanh Thiên!
Dân chúng nhìn thấy cảnh tượng này nhất thời vui vẻ ra mặt, ai nấy tràn đầy mong đợi. Mặc dù Hải Thụy ngồi ở vị trí khách nhân, nhưng mọi ánh mắt đều tập trung vào người lão.
Khụ khụ, Đường Kính Đình ho khan hai tiếng, cầm quyển tông trên công án lên:
- Đầu tiên xử vụ án Triệu Tiểu Tứ cáo Tiền lão Đại chiếm đoạt đất đai, người đâu, dẫn nguyên cáo Triệu Tiểu Tứ ra!
Triệu Tiểu Tứ da ngăm đen, vóc người nhỏ thấp, ăn mặc đúng là nông phu bản địa Quỳnh Châu, giữa đôi mày toát ra vẻ khổ sở, bị nha dịch dẫn lên đại đường liền quỳ xuống dập đầu với Đường Kính Đình ba cái.
- Ừm, ngươi là người Văn Xương huyện, không phục Tri Huyện địa phương xử án nên tố lên bản phủ…
Đường Kính Đình cầm quyển án run lên, nghi ngờ hỏi:
- Án này đã xử minh bạch rõ ràng, nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn có chỗ nào không phục?
Triệu Tiểu Tứ nói:
- Bẩm Đại lão gia, Tiền lão Đại kia là hào cường bản địa, ỷ mạnh chiếm đoạt nhà tiểu nhân, Văn Xương huyện xử án bất công cho nên tiểu nhân mới tố cáo lên đây.
Tần Lâm nghe đến đó liền chú ý nhìn thần sắc Hải Thụy, quả nhiên nghe thấy cường hào chiếm đoạt đất dân, mí mắt Hải Thụy giật giật, vẻ mặt có điều biến hóa.
‘À, thì ra lão lo cho dân chúng, nghe nói dân chúng chịu oan khuất cũng có vẻ tức giận.’
Tần Lâm nghĩ như vậy.
Đường Kính Đình ra lệnh dẫn bị cáo tới, Tiền lão Đại được đưa ra, y là một tên tráng hán khôi ngô, mặt mày bóng loáng, sau khi tiến ra cũng quỳ dập đầu lạy ba lạy.
- Bẩm Đại lão gia, quả thật Triệu Tiểu Tứ này tìm tiểu nhân mượn năm mươi lượng bạc, sau đó y không có bạc trả, không thể làm gì khác hơn là cầm đất trả nợ. Bằng chứng ở đây, xin Đại lão gia tra xét.
Tiền lão Đại dứt lời bèn trình lên một tờ giấy mượn, trên đó có ký tên lăn tay, tên Triệu Tiểu Tứ bên dưới dấu vân tay đỏ tươi.
Đường Kính Đình bèn vẫy vẫy giấy mượn:
- Triệu Tiểu Tứ, giấy mượn này là ngươi viết cho Tiền lão Đại ư, vân tay là của ngươi sao?
Triệu Tiểu Tứ gấp đến độ sắc mặt đỏ bừng:
- Đại lão gia, giấy mượn này là do tiểu nhân viết thật, nhưng cũng không có mượn tiền của y. Khi đó tiểu nhân muốn mua một chiếc thuyền đánh cá ra biển kiếm sống, bị người trung gian dùng lời ngon lẽ ngọt dụ dỗ cho mượn tiền, cho nên mới viết ra tờ giấy này. Tiền còn chưa tới tay, Tôn Tam ca quen biết với tiểu nhân nói Tiền lão Đại không thể dây vào, Tam ca và mấy hương thân bèn quyên góp năm mươi lượng cho tiểu nhân mượn mua thuyền, cho nên từ đầu chí cuối tiểu nhân không hề mượn của Tiền lão Đại.
- Lời ngươi nói có chứng cứ gì không, lời chứng của người trung gian lại nói ngươi đã lấy tiền mới viết giấy nợ này. Mà quả thật trên giấy nợ lại có vân tay của ngươi…
Đường Kính Đình trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía Hải Thụy.
Tần Lâm rất là mong đợi, chờ Hải Thụy đại hiển thân thủ, không biết là kiểm nghiệm giấy nợ thật giả hay hỏi khẩu cung điều tra, hay còn có diệu pháp gì khác…
Ánh mắt khép hờ của Hải Thụy thình lình mở bừng, nói với giọng không cho phép nghi ngờ:
- Luật Đại Minh rất rõ ràng, gút mắc tiền bạc lấy giấy trắng mực đen làm chuẩn, nếu ngươi nói chưa từng cầm bạc của Tiền lão Đại, vì sao viết giấy mượn cho y, vì sao không tìm nhân chứng?! Hôm nay Tiền lão Đại có đủ nhân chứng vật chứng, ngươi tố cáo ở huyện không được lại đến phủ thành tố cáo, quả thật là điêu dân dây dưa khó chịu!
Tần Lâm há hốc mồm cứng lưỡi, không nghĩ tới Hải Thụy lại nói như vậy.
Triệu Tiểu Tứ bị dọa sợ đến nỗi lui về phía sau co rụt lại, toàn thân run lẩy bẩy, Tiền lão Đại lại tỏ ra dương dương đắc ý, luôn miệng khen Hải Thanh Thiên gương sáng treo cao.
Tần Lâm kinh ngạc trong lòng, cảm thấy nhất định Hải Thụy sẽ có diệu kế khác thay đổi thế cục. Nhưng sau đó Đường Kính Đình đưa ra lời phán quyết bác đơn tố cáo của Triệu Tiểu Tứ, còn truyền công văn xuống Văn Xương huyện, nói Triệu Tiểu Tứ là một điêu dân kiện tụng dây dưa, sau này không cho y tiếp tục tố cáo.
- Hừ, cáo trạng không bằng không cứ, chẳng trách nào Hải Thanh Thiên xử y thua!
Dân chúng đang xem xử án lập tức xôn xao bàn tán.
Không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Triệu Tiểu Tứ chê trách:
- Có lẽ là tên nọ muốn quỵt nợ của người họ Tiền kia… Giết người thì thường mạng thiếu nợ phải trả tiền, đây là chuyện hết sức công bằng, đã viết giấy nợ lại không chịu nhận, ha ha, thật là đê tiện!
/1145
|