Tần Lâm cười lạnh hai tiếng, đang chuẩn bị phản bác, Hải Thụy lại mở miệng trước, trầm giọng hỏi:
- Thích Đại Lang, Thích Tần thị, các ngươi có chứng cớ gì chứng minh vết thương kia là do Cố Khắc Độc làm ra không? Nàng nói bị lão say rượu cưỡng gian, có nhân chứng vật chứng hay không?
- Chuyện này...
Thích Đại Lang khổ sở gãi gãi đầu:
- Dù sao vết thương đã có lúc lão bà tiểu nhân trở về nhà, bất quá chuyện đó xảy ra ở Cố gia, cho dù có kẻ chứng kiến cũng là tôi tớ nha hoàn Cố gia, làm sao chúng ta tìm được nhân chứng vật chứng?
Thích Tần thị cúi đầu, thương tâm rơi lệ không ngừng, cũng không nói lời nào.
- Như vậy thì vô cùng khó xử…
Hải Thụy cau mày, lẩm bẩm:
- Bắt giặc bắt tại trận, bắt gian bắt tại giường, không bắt gian tại chỗ lại không có nhân chứng vật chứng, sợ rằng vụ án này...
Thích Tần thị đột nhiên dập đầu liên tiếp, trán chảy máu tươi đầm đìa làm cho hai nữ quan sợ hết hồn, vội vàng giữ chặt, e sợ trong lúc nhất thời nàng nghĩ quẩn làm bậy.
Thích Đại Lang cũng hết sức không cam lòng, đảo mắt liên hồi, không biết đang nghĩ gì.
- Bất quá...
Hải Thụy thình lình đổi giọng:
- Bất quá nếu Thích Tần thị giúp việc ở Cố gia, chủ nhà cũng phải đối xử tử tế mới đúng, cho dù là nàng có chút lỗi lầm cũng không thể tùy tiện đánh đập gây ra thương tích như vậy.
Cố Khắc Độc còn đang ngơ ngác không hiểu ý Hải Thụy, Cố Hối Minh đã nhanh tay kéo ca ca một cái, lại liên tiếp thi lễ với Hải Thụy:
- Quả thật nhà tiểu nhân có chút sai lầm, không nên đánh nàng gây thương tích như vậy, chúng ta bằng lòng bồi thường tiền thuốc thang.
Hải Thụy cười:
- Vậy thì bồi thường năm mươi lượng bạc đi!
Hai mắt Thích Đại Lang sáng ngời, ngây người ra tại chỗ. Vốn y tưởng rằng không có hy vọng, không ngờ rằng từ trên trời rơi xuống năm mươi lượng bạc tiền thuốc. Phải biết bạc rất có giá, mười lượng bạc đã đủ cho một nhà ba miệng sống thoải mái trong một năm, vốn y cũng chỉ chuẩn bị tìm Cố gia đòi năm mươi lượng bạc, lần này đã hoàn toàn đạt mục đích.
Đường Kính Đình rèn sắt thừa lúc còn nóng, vội vàng lên tiếng nói:
- Nguyên bị cáo, các ngươi có phục hay không?
- Phục, phục! Hải Thanh Thiên gương sáng treo cao, Hải Thanh Thiên mắt thần như điện, tiểu nhân cảm tạ thanh thiên Đại lão gia!
Thích Đại Lang gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, sợ mình đáp ứng chậm chạp bạc sẽ bay mất.
Thích Tần thị vạn phần buồn bã nhìn trượng phu, trước đây trượng phu ăn chơi cờ bạc nàng đã vô cùng khổ sở, cho nên mới cố gắng tới Cố gia giúp việc để tìm thêm bạc chi tiêu trong nhà. Hiện tại bất hạnh xảy ra chuyện này, trượng phu lại bán danh dự nàng đổi lấy năm mươi lượng bạc, bảo nàng làm sao chịu nổi!?
Thích Đại Lang hiểu sai ý, cũng bất chấp mọi người có mặt tại trường cười hắc hắc nói:
- Lão bà, năm mươi lượng bạc không ít đâu, dù sao nàng cũng không còn là hoàng hoa khuê nữ...
Hừ, hừ, Cố Khắc Độc đắc ý cười lạnh hai tiếng, Cố Hối Minh lấy ngân phiếu từ trong ngực ra ném xuống. Thích Đại Lang như chó đói tranh mồi vội vàng nhặt lên, sau đó vòng tay thi lễ Hải Thụy, lập tức kéo thê tử đi ra ngoài, dường như sợ ngân phiếu sẽ bị cướp đi.
Thích Tần thị thất hồn lạc phách, bị trượng phu kéo xềnh xệch đi giống như thân thể không có linh hồn, khiến cho người ta nhìn thấy trong lòng chua xót.
Chỉ nghe dọc theo đường Thích Đại Lang đi ra ngoài luôn miệng hô to Hải Thanh Thiên, nhưng những lời này lọt vào tai Tần Lâm quả thật là châm biếm hết sức cay độc.
Không nhịn được nữa, Tần Lâm quắc mắt một cái đứng lên, ánh mắt nghiêm trang nhìn thẳng vào Hải Thụy, lớn tiếng nói:
- Hải Thanh Thiên!!!
- Tần lão đệ, chớ nên nóng nảy.
Hải Thụy lấy hai tay đè xuống:
- Nhất định ngươi cho rằng lão phu mê muội hồ đồ, xử án không có đường lối gì cả, có phải không?
Tần Lâm không chút khách sáo gật đầu một cái, quả thật là như vậy. Vụ án thứ nhất, Triệu Tiểu Tứ và Tiền lão Đại tranh chấp đất đai, Hải Thụy đòi một nông phu không biết được mấy chữ đưa ra bằng chứng xác thực, chuyện này có thể dùng mấy chữ ‘Nghiêm khắc chấp pháp’ để giải thích. Trong vụ án thứ hai Lý gia và Trương gia tranh chấp ranh giới đất, lão xử cho tiểu hộ thắng, đại tộc thua, tựa hồ nghiêng về bảo vệ ích lợi dân chúng, thuộc về ‘bênh yếu bỏ mạnh’.
Vậy vụ án thứ ba này Hải Thụy đã nghiêng về phía cự phú Cố gia hết sức trắng trợn, thậm chí không thèm để ý tới sự thật, hoàn toàn ngược lại với vụ án thứ hai, chuyện này khiến cho Tần Lâm nghĩ mãi mà không ra duyên cớ.
Đường Kính Đình cười cười, nháy nhó ra hiệu với Tần Lâm, sau đó hướng về phía Hải Thụy vái chào tới đất:
- Lão sư, pháp tắc ngài xử án thuận lòng trời lý hợp ý người, học trò bội phục vô cùng, nguyện ôn lại lời dạy năm xưa.
Hải Thụy vuốt râu, rất là tự tin nói:
- Được, lão phu sẽ nói tường tận cho các ngươi nghe. Phàm xử án hai bên tranh chấp không nghỉ, vậy ắt phải xử ép một trong hai bên nguyên bị cáo. Thay vì ép huynh, ta nên ép đệ, thay vì ép thúc bá, nên ép cháu. Thay vì ép dân nghèo, nên ép nhà giàu, thay vì ép kẻ ngu trung trực, nên ép kẻ xảo trá điêu ngoa.
- Nếu là vụ án tranh sản nghiệp, thay vì ép tiểu dân, nên ép quan viên, nếu là vụ án tranh tiếng tăm thể diện, thay vì ép quan viên, nên ép tiểu dân. Tứ duy là lễ nghĩa liêm sỉ, lúc xử án nên bám lấy nó làm chuẩn. Tứ duy là bốn mép lưới, bốn mép lưới không căng lên thẳng thì nước phải mất, cho nên phải đặc biệt cẩn thận...
Đường Kính Đình rất là bội phục nhìn lão sư, hai huynh đệ Cố gia vốn có tật trong lòng, Hải Thụy nói một hơi tràng giang đại hải xong bèn cười khanh khách nhìn Tần Lâm, cảm thấy nhất định hắn sẽ bị đạo lý của mình thuyết phục.
- Nói tiếng người…
Tần Lâm gãi gãi gãi đầu, nụ cười cực kỳ ngây thơ vô tội:
- Làm phiền ngài hãy nói tiếng người cho!
Hải Thụy đỏ bừng mặt mũi, thân thể run lên lẩy bẩy, cổ họng kêu lên òng ọc, sắp bị giận đến ngất đi. Đường đường thanh thiên Đại lão gia bị chửi không nói tiếng người, quả thật là nỗi nhục từ trước tới nay chưa từng có.
Tần Lâm tỏ ra ngơ ngác ngây thơ cười:
- Hải lão tiên sinh, thật là xấu hổ, học vấn ngài cao thâm như vậy có thể nói tiếng nước ngoài, nhưng ta là cẩm y võ quan không hiểu ngài nói những gì, hay là ngài nói tiếng người… Ta cũng không có ý mắng ngài không biết nói tiếng người, ta chỉ muốn ngài nói lại một lần bằng lời lẽ lão bá tánh bình dân có thể nghe hiểu.
Hải Thụy ngây người hồi lâu mới nhớ ra Tần Lâm là một cẩm y võ quan, mới vừa rồi mình nói những lời chi hồ giả dã kia cũng không khỏi quá mức thâm ảo, nói không chừng hắn thật sự không hiểu.
Đường Kính Đình ngây người ra đó, sắp sửa không nhịn được phải bật cười. Lão sư luôn luôn nghiêm túc đoan trang, chưa từng nếm thiệt thòi như vậy. Thế nhưng Tần Lâm là người thô kệch, quả thật không làm gì được hắn.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực lại đặc biệt vui vẻ, biết rõ lúc Tần trưởng quan và Từ Văn Trường, Trương Tử Huyên đàm luận thơ văn cũng vừa nói vừa cười, làm gì có chuyện không hiểu. Rõ ràng là hắn đang mắng xéo Hải Thụy.
Thật là hả giận! Trong lòng Bạch Sương Hoa từ nãy tới giờ có hơi uất ức, rốt cục hiện tại đã thư thái. Hải Thụy là thanh quan gì chứ, còn tưởng rằng lão tốt vì dân chúng, thì ra cũng chỉ biết được tứ duy lễ nghĩa liêm sỉ gì đó, tô son trát phấn thay Chu Minh Ngụy triều, ta khinh! Tần Lâm mắng giỏi thật!
Hải Thụy nhìn ánh mắt ‘ngây thơ thuần khiết’ của Tần Lâm, không thể làm gì khác hơn là giải thích lại một lần.
Lão cho là lúc xử án nếu không tổn hại ích lợi nguyên cáo, vậy sẽ phải tổn hại ích lợi bị cáo. Dù sao hai bên đối chọi gay gắt không thể nào có chuyện cả hai đều thắng, lúc này vì duy trì tam cương ngũ thường quân thần phụ tử, lễ nghĩa liêm sỉ, vậy thà rằng xử ép đệ đệ chứ không nên xử ép ca ca. Thà rằng xử ép điêu dân xảo trá, không nên xử ép kẻ ngay thẳng trung trực. Nếu là tranh sản nghiệp chỉ xử ép sĩ thân, không nên xử ép tiểu dân, nếu như tranh thể diện thì ngược lại.
Dứt lời Hải Thụy liền nhìn Cố Khắc Độc chòng chọc:
- Chuyện chính lão làm tự mình biết rõ ràng, nếu như truyền dương ra ngoài không khỏi thương tổn danh dự sĩ lâm, cũng thương tổn thời thế lòng người. Cho nên lão phu che giấu thay lão lần này, nhưng chính lão phải tự biết hối lỗi, không nên tái phạm!
Cố Khắc Độc toát mồ hôi hột, vái chào Hải Thụy thật sâu, lúc đứng lên đã mặt đỏ tía tai.
Thần sắc Cố Hối Minh hơi thay đổi, dập đầu xong bèn kéo huynh trưởng đang xấu hổ nói lời từ biệt mọi người.
Tần Lâm cười lạnh một tiếng trong lòng, làm ra vẻ chợt hiểu ra:
- Cho nên vụ án thứ hai là tranh sản nghiệp, Hải lão tiên sinh lựa chọn xử ép đại tộc giữa tiểu hộ và đại tộc. Mà vụ án thứ ba liên quan tới thể diện, ngài lại xử ép tiểu dân mà chu toàn thể diện cho cự phú…
Hải Thụy rất hài lòng về lời của Tần Lâm, hắng giọng nói:
- Đây gọi là quân tử ham nghĩa tiểu nhân ham lợi, phải giữ vững danh dự sĩ đại phu, ngõ hầu dẫn dắt thời thế lòng người, không thể không coi trọng thể diện. Mà dân chúng ngoài đường ngoài chợ chỉ biết có lợi ích, sau khi đạt được lợi ích lập tức thỏa mãn. Mới vừa rồi lão phu xử như vậy vừa bảo toàn danh dự cho sĩ đại phu lại để cho tiểu dân được lợi, lúc này mới vẹn cả đôi đường.
- Lão sư thật sự là làm rạng thiên lý, thấu suốt lòng người, suy tính sâu xa chu đáo.
Đường Kính Đình làm ra vẻ cảm động vô cùng, vuốt mông ngựa Hải Thụy.
Xử án mà có thể bảo toàn danh dự sĩ đại phu lại khiến cho dân chúng có bạc, còn gì công bằng hơn nữa?! Không trách chính kiến Hải Thụy không được hoan nghênh, làm quan bị cách chức, nhưng lão xử án từ quan thân sĩ đại phu đến dân chúng đều tán dương khen ngợi.
Hắc, hắc, hắc, Tần Lâm cười to ba tiếng, thầm nhủ trong lòng: ‘Hải Thanh Thiên, thì ra là thanh thiên như vậy. Nếu là xử án như vậy, Trương Công Ngư còn làm tốt hơn cả lão, chịu bỏ tiền túi mình ra đền bù cho cả bên nguyên lẫn bên bị, chẳng phải là Bồ Tát sống hay sao?!’
Dĩ nhiên danh tiếng Trương Công Ngư vĩnh viễn sẽ không sánh được với Hải Thụy. Người ta thanh liêm biết bao, không lấy một đồng, bốn mươi mẫu ruộng cằn, một ngôi nhà vừa cũ vừa nát, cho dù ai thấy cũng sẽ cảm động vô cùng.
Đây thật là nghe danh không bằng gặp mặt, sớm nghe Hải Thụy danh chấn Cửu Châu, cho dù là nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân lão và thanh thiên Đại lão gia trong truyền thuyết kia lại là hai người hoàn toàn khác nhau. Hải Thụy cũng không hề duy trì ích lợi cho dân chúng, lão xử án bất quá chỉ là máy móc võ đoán, tự cho là đúng để duy trì cương thường liêm sỉ Nho gia mà thôi.
Xuất phát từ điểm này, lão bất chấp sự thật, sợ sĩ lâm truyền ra chuyện xấu nên lấy phương pháp khoan dung tội phạm để bảo vệ thời thế lòng người!
So với Bao Công nghĩ trăm phương ngàn kế tra rõ vụ án, so với Tống Từ Tống Đề Hình sáng tác quyển pháp y học đầu tiên, Hải Thụy xử án hoàn toàn là một dạng khác, dạng mà Tần Lâm tuyệt đối không thể nào công nhận.
- Hay cho chuyện trong tranh chấp sản nghiệp, thay vì xử ép tiểu dân, nên xử ép sĩ thân. Hay cho chuyện trong tranh chấp thể diện, thay vì xử ép sĩ thân, nên xử ép tiểu dân.
Tần Lâm quắc mắt một cái đứng lên, nhìn về phía Hải Thụy chắp tay một cái:
- Nhưng ta lại không muốn xử ép bên nào cả, chỉ muốn tra rõ vụ án cho người đời một câu trả lời công bằng, trắng là trắng, đen là đen.
Hải Thụy thoáng hiện vẻ giận dữ trên mặt, cố nén không phát tác:
- Tần tiểu hữu, ta làm như vậy cũng là vì duy trì cương thường, vì lo cho thời thế lòng người, ngươi có biết lễ nghĩa liêm sỉ là bốn rường cột của quốc gia hay không...
- Nếu như lễ nghĩa liêm sỉ phải dựa vào làm giả, xử oan người tốt, dung túng tội phạm để duy trì, đó nhất định là giả nhân giả nghĩa.
Tần Lâm cười lạnh ba tiếng, đưa tay vẫy một cái:
- Các huynh đệ, chúng ta đi!
- Đi thôi!
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực dẫn theo các huynh đệ nghênh ngang rời đi. Trước khi vào phủ ai nấy cực kỳ kính ngưỡng Hải Thụy Hải Thanh Thiên, lúc này lại không liếc lão lấy một cái.
Bạch Sương Hoa vô cùng khoái trá, rất là bĩu môi khinh thường: cái gọi là thanh quan bất quá cũng chỉ như vậy, có lẽ lấy thiên hạ triều Đại Minh cũng không khó khăn gì…
Sau khi ra khỏi phủ nha trở về nhà, Tần Lâm nghe trong phòng khách có mấy người đang lớn tiếng cãi nhau:
- Vì sao các ngươi lại bắt ta tới đây, muốn bắt cóc tống tiền ư?!
- Tiền lão Đại, ta van cầu ngươi, đất kia là từ đời gia gia ta truyền xuống, rõ ràng ngươi không có cho ta mượn tiền, tại sao lại vu cáo ta!? Ngươi hãy tự hỏi lương tâm xem có đúng không?!
- Chớ có làm ồn, bây giờ chúng ta có thể sống rời đi hay không cũng chưa chắc, ngươi còn lo nghĩ chút đất đó sao?!
Tần Lâm lệnh cho Lục Viễn Chí đi ra ngoài bố trí, bên nguyên bên bị hai vụ án Triệu Tiểu Tứ, Tiền lão Đại Văn Xương huyện, lão Trương và lão Lý Định An huyện đều bị bắt tới, các thân binh huynh đệ canh chừng.
Bốn vị này bị dọa sợ đến kinh hồn khiếp vía, thấy đám thân binh Hiệu Úy xung quanh ai nấy khôi ngô cường tráng vẻ mặt hung hãn, bên hông đeo đao sắc bén, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Tiền lão Đại có chút gia sản, lão Trương Định An huyện là đại tộc, không nói hai người này. Triệu Tiểu Tứ nghèo rớt mồng tơi, lão Lý cũng là tiểu môn tiểu hộ, thầm nhủ trong lòng muốn bắt cóc tống tiền cũng sẽ không bắt chúng ta.
Đang lúc nói chuyện, Tần Lâm đi thong thả tiến vào.
Bốn người vừa thấy là tên cẩm y quan viên đã từng ngồi chung một chỗ với Hải Thanh Thiên, Đường Tri Phủ, trong lòng liền run lập cập. Phải biết những Đề Kỵ này đều là nhân vật lòng dạ độc ác, rơi vào trong tay bọn họ sẽ không có kết quả tốt lành gì.
Lục Viễn Chí giới thiệu với bọn họ:
- Không phải sợ, vị này là Tần trưởng quan của chúng ta, xử án như thần, ngài muốn xử lại vụ án các ngươi, hãy khai thật hết đi!
Xử lại ư!? Bốn nguyên bị cáo ngơ ngác nhìn nhau, một lát sau Triệu Tiểu Tứ mới do dự hỏi:
- Thật sự muốn xử lại vụ án tiểu nhân ư, không phải là lúc nãy Hải Thanh Thiên đã xử rồi sao?
Tần Lâm khẽ mỉm cười:
- Lão xử là chuyện của lão, ta xử là chuyện của ta.
- Nếu như xử lại không giống thì sao?
Ánh mắt Triệu Tiểu Tứ chợt sáng.
Tần Lâm tràn đầy tự tin:
- Ai xử đúng thì kết luận theo người đó.
- Này, ngươi là ai vậy, Hải Thanh Thiên đã xử xong vụ án của ta, ngươi chớ có nói hươu nói vượn!
Tiền lão Đại không phục, gân cổ kêu la.
Ngưu Đại Lực múa Tấn Thiết Bàn Long côn đánh xuống soạt một cái, kình phong dấy lên khiến cho da đầu Tiền lão Đại suýt chút nữa nứt toát. Y nhìn lại cây gậy đối phương to tướng nặng nề, suýt chút nữa vãi ra quần, lập tức co rút cổ lại không nói nửa lời.
Tần Lâm cười khoát khoát tay:
- Không cho lão Ngưu làm như vậy, lần này thẩm án ta không động một đầu ngón tay bọn họ, phải làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục.
Nói chuẩn xác là phải nói Hải Thụy và Đường Kính Đình tâm phục khẩu phục, đặc biệt là Hải Thụy. Tần Lâm muốn dùng phương pháp của mình chứng minh ba chữ cho lão nhân ấy: lão sai rồi!
- Đưa giấy mượn cho ta.
Tần Lâm nhìn Tiền lão Đại đưa tay ra, lòng bàn tay mở rộng, bốn đầu ngón tay vẫy vẫy.
Tiền lão Đại bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đưa giấy mượn cho Tần Lâm.
Giấy trắng mực đen rõ ràng, trên đó viết Triệu Tiểu Tứ mượn Tiền lão Đại năm mươi lượng bạc trắng, tiền lãi mỗi tháng là một phân hai ly, hạn trong sáu tháng phải trả hết. Nếu như đến kỳ hạn không thể trả, vậy sẽ lấy hết ruộng đất gia truyền đền bù. Bên cho mượn, bên mượn và người trung gian ký tên lăn tay.
Bản thân tờ giấy mượn không có vấn đề gì, ngay cả bản thân Triệu Tiểu Tứ cũng thừa nhận giấy mượn là y viết cho Tiền lão Đại. Vấn đề ở chỗ Tiền lão Đại nói là Triệu Tiểu Tứ đã mượn, Triệu Tiểu Tứ lại nói bởi vì Tôn Tam ca đưa tiền cho y mượn, cho nên y không hề nhận tiền của Tiền lão Đại.
- Nếu ngươi nói như vậy, vì sao ấy không tìm Tiền lão Đại lấy giấy mượn lại?
Tần Lâm nhìn Triệu Tiểu Tứ hỏi.
Triệu Tiểu Tứ nhất thời kêu khổ luôn miệng:
- Ôi chao, trưởng quan ngài không biết, khi đó tiểu nhân đi tìm y đòi lại giấy mượn, y nói đã xé bỏ, không thể làm gì khác hơn là thôi. Không ngờ rằng sáu tháng sau y lại lấy ra giấy mượn đòi thu đất đai gia truyền của tiểu nhân! Thật là oan uổng, oan uổng...
Tần Lâm cười búng búng vào giấy mượn, lại hỏi Tiền lão Đại:
- Không cần phải nói, nhất định ngươi sẽ nói là một tay giao tiền một tay giao giấy mượn, lúc ấy đã giao dịch phải không?
- Đúng đúng đúng, có người trung gian làm chứng.
Tiền lão Đại gật đầu không ngừng.
- Người trung gian đã bị ngươi mua chuộc!
Triệu Tiểu Tứ uất ức suýt bật khóc.
Tần Lâm quan sát suy đoán đã đoán được tám chín phần mười vụ án. Dân gian vay mượn với nhau không có chuẩn mực, thường là xảy ra đủ các tình huống khác nhau. Bản thân Triệu Tiểu Tứ làm việc không chu toàn mắc bẫy, mà Tiền lão Đại chỉ cần lấy ra một nửa trong số năm mươi lượng bạc giao dịch kia, chắc chắn sẽ thuyết phục được người trung gian làm chứng dối.
Như vậy làm thế nào chứng minh được lời Triệu Tiểu Tứ nói là thật?
Bạch Sương Hoa tiến lên, thấp giọng nói bên tai Tần Lâm:
- Ta đi tìm người trung gian kia dùng Phân Cân Thác Cốt thủ, không sợ y không khai.
Quả nhiên là giáo chủ Ma giáo!
Không, Tần Lâm lắc đầu một cái, nếu như dùng nhục hình ép cung sẽ không thoát được hiềm nghi bức cung, chuyện này sẽ mất đi ý nghĩa của nó. Hơn nữa nếu muốn đánh cứ việc đánh Tiền lão Đại là được, cần gì đánh người trung gian?!
Tần Lâm lại cầm tờ giấy xem một chút, trầm mặt nói:
- Tiền lão Đại, Triệu Tiểu Tứ, các ngươi kể lại tình huống lúc đó một lần cho ta, viết giấy mượn thế nào, giao bạc thế nào.
Triệu Tiểu Tứ nói trước:
- Tờ giấy mượn này là tiểu nhân nhờ Ngô tiên sinh tư thục trong thôn viết, sau khi viết xong tiểu nhân nghĩ dù sao cũng phải lăn tay bèn lăn trước ở nhà, sau đó mới mang tới nhà Tiền lão Đại. Lúc ấy người trung gian ngẫu nhiên có chuyện rời đi, tiểu nhân bèn đi ra ngoài tìm người trung gian, dọc đường gặp Tôn Tam ca nói không nên dây vào Tiền lão Đại. Y và mấy vị bằng hữu kiếm tiền giúp tiểu nhân, cho nên tiểu nhân không quay lại nhà Tiền lão Đại, qua mấy ngày sau mới đi đòi tờ giấy mượn kia, kết quả, kết quả...
Dứt lời Triệu Tiểu Tứ đỏ mắt, bắt đầu nấc nghẹn.
- Như vậy còn ngươi thì sao?
Ánh mắt Tần Lâm dời về phía Tiền lão Đại.
- Chuyện không phải là như vậy.
Tiền lão Đại gân cổ, lớn tiếng nói:
- Rõ ràng là một tay giao tiền một tay giao giấy mượn, người trung gian làm chứng tại chỗ. Lúc ấy y đã dùng một chiếc túi vải màu lam đựng năm mươi lượng bạc mang đi.
Triệu Tiểu Tứ gấp đến độ ngồi chồm hổm dưới đất, mười đầu ngón tay gãi gãi đầu, áo não nói:
- Tiểu nhân không có túi màu lam…
Tần Lâm lại đưa tờ giấy nợ kia ra ánh sáng, cẩn thận quan sát, sau đó hỏi:
- Như vậy, Tiền lão Đại ngươi có còn nhớ lúc ấy cả ba người đã làm gì tờ giấy nợ này không?
Tiền lão Đại suy nghĩ một chút, không hiểu Tần Lâm tại sao hỏi như thế, bèn thuận miệng nói:
- Là người trung gian bảo chúng ta ký tên, sau đó y sẽ ký làm chứng. Tiểu nhân ký trước, sau đó bảo Triệu Tiểu Tứ ký, y nói không biết viết chữ bèn lăn tay, cuối cùng người trung gian mới ký.
- Ngươi xác định thật vậy sao!?
Tần Lâm bất ngờ bật cười, nụ cười này của hắn trông vô cùng gian xảo.
Tiền lão Đại thình lình giật mình, không hiểu vì sao cảm thấy sợ hãi. Nhưng hiện tại lời đã nói ra khỏi miệng không thể đổi ý được nữa, chỉ có thể nhắm mắt nói tuyệt đối nhớ không lầm.
Tần Lâm lại búng búng giấy mượn:
- Ngươi bảo quản giấy mượn thật tốt, nếu không phải như vậy, ta cũng không phát hiện được sơ hở của ngươi!
Tiền lão Đại lập tức chột dạ, vì mưu đoạt tiền tài Triệu Tiểu Tứ, quả thật y bảo quản giấy mượn vô cùng hoàn mỹ, không hề có chút hư hao gì.
- Nó chứng minh ngươi đang nói dối.
Tần Lâm cau mày lại, run giấy mượn lên:
- Bởi vì dấu vân tay mực đỏ Triệu Tiểu Tứ có một góc nhỏ bị nét cuối cùng của tên ngươi đè lên.
Cái gì? Tiền lão Đại nhận lấy giấy mượn từ trong tay Tần Lâm, đón ánh mặt trời nhìn tới nhìn lui, hồi lâu mới cười khan nói:
- Cái gì, không nhìn ra gì cả...
- Có vật này, hẳn ngươi sẽ thấy rõ ràng.
Lục Viễn Chí ranh mãnh cười to, lấy ra một thấu kính, nói cách khác chính là kính lúp phóng đại.
Tiền lão Đại chưa từng thấy qua vật này, nhưng hơi quan sát một chút cũng biết công dụng của nó. Chỉ thấy Lục Viễn Chí đặt nó cách giấy mượn vài tấc, chữ viết trong giấy mượn lập tức phóng đại gấp mấy lần. Vốn nét chữ trước đó nếu không quan sát thật kỹ sẽ không thấy được, hiện tại trở nên vô cùng to lớn mà rõ ràng.
Nét cuối cùng của chữ Đại trong tên Tiền lão Đại quả thật kéo dài một vệt rất nhỏ, đè lên trên dấu vân tay mực đỏ của Triệu Tiểu Tứ.
Tần Lâm hài hước hỏi:
- Nếu là sau khi ngươi ký, Triệu Tiểu Tứ mới lăn tay, vậy vì sao nét chữ ký của ngươi lại đè lên dấu vân tay mực đỏ?
- Thích Đại Lang, Thích Tần thị, các ngươi có chứng cớ gì chứng minh vết thương kia là do Cố Khắc Độc làm ra không? Nàng nói bị lão say rượu cưỡng gian, có nhân chứng vật chứng hay không?
- Chuyện này...
Thích Đại Lang khổ sở gãi gãi đầu:
- Dù sao vết thương đã có lúc lão bà tiểu nhân trở về nhà, bất quá chuyện đó xảy ra ở Cố gia, cho dù có kẻ chứng kiến cũng là tôi tớ nha hoàn Cố gia, làm sao chúng ta tìm được nhân chứng vật chứng?
Thích Tần thị cúi đầu, thương tâm rơi lệ không ngừng, cũng không nói lời nào.
- Như vậy thì vô cùng khó xử…
Hải Thụy cau mày, lẩm bẩm:
- Bắt giặc bắt tại trận, bắt gian bắt tại giường, không bắt gian tại chỗ lại không có nhân chứng vật chứng, sợ rằng vụ án này...
Thích Tần thị đột nhiên dập đầu liên tiếp, trán chảy máu tươi đầm đìa làm cho hai nữ quan sợ hết hồn, vội vàng giữ chặt, e sợ trong lúc nhất thời nàng nghĩ quẩn làm bậy.
Thích Đại Lang cũng hết sức không cam lòng, đảo mắt liên hồi, không biết đang nghĩ gì.
- Bất quá...
Hải Thụy thình lình đổi giọng:
- Bất quá nếu Thích Tần thị giúp việc ở Cố gia, chủ nhà cũng phải đối xử tử tế mới đúng, cho dù là nàng có chút lỗi lầm cũng không thể tùy tiện đánh đập gây ra thương tích như vậy.
Cố Khắc Độc còn đang ngơ ngác không hiểu ý Hải Thụy, Cố Hối Minh đã nhanh tay kéo ca ca một cái, lại liên tiếp thi lễ với Hải Thụy:
- Quả thật nhà tiểu nhân có chút sai lầm, không nên đánh nàng gây thương tích như vậy, chúng ta bằng lòng bồi thường tiền thuốc thang.
Hải Thụy cười:
- Vậy thì bồi thường năm mươi lượng bạc đi!
Hai mắt Thích Đại Lang sáng ngời, ngây người ra tại chỗ. Vốn y tưởng rằng không có hy vọng, không ngờ rằng từ trên trời rơi xuống năm mươi lượng bạc tiền thuốc. Phải biết bạc rất có giá, mười lượng bạc đã đủ cho một nhà ba miệng sống thoải mái trong một năm, vốn y cũng chỉ chuẩn bị tìm Cố gia đòi năm mươi lượng bạc, lần này đã hoàn toàn đạt mục đích.
Đường Kính Đình rèn sắt thừa lúc còn nóng, vội vàng lên tiếng nói:
- Nguyên bị cáo, các ngươi có phục hay không?
- Phục, phục! Hải Thanh Thiên gương sáng treo cao, Hải Thanh Thiên mắt thần như điện, tiểu nhân cảm tạ thanh thiên Đại lão gia!
Thích Đại Lang gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, sợ mình đáp ứng chậm chạp bạc sẽ bay mất.
Thích Tần thị vạn phần buồn bã nhìn trượng phu, trước đây trượng phu ăn chơi cờ bạc nàng đã vô cùng khổ sở, cho nên mới cố gắng tới Cố gia giúp việc để tìm thêm bạc chi tiêu trong nhà. Hiện tại bất hạnh xảy ra chuyện này, trượng phu lại bán danh dự nàng đổi lấy năm mươi lượng bạc, bảo nàng làm sao chịu nổi!?
Thích Đại Lang hiểu sai ý, cũng bất chấp mọi người có mặt tại trường cười hắc hắc nói:
- Lão bà, năm mươi lượng bạc không ít đâu, dù sao nàng cũng không còn là hoàng hoa khuê nữ...
Hừ, hừ, Cố Khắc Độc đắc ý cười lạnh hai tiếng, Cố Hối Minh lấy ngân phiếu từ trong ngực ra ném xuống. Thích Đại Lang như chó đói tranh mồi vội vàng nhặt lên, sau đó vòng tay thi lễ Hải Thụy, lập tức kéo thê tử đi ra ngoài, dường như sợ ngân phiếu sẽ bị cướp đi.
Thích Tần thị thất hồn lạc phách, bị trượng phu kéo xềnh xệch đi giống như thân thể không có linh hồn, khiến cho người ta nhìn thấy trong lòng chua xót.
Chỉ nghe dọc theo đường Thích Đại Lang đi ra ngoài luôn miệng hô to Hải Thanh Thiên, nhưng những lời này lọt vào tai Tần Lâm quả thật là châm biếm hết sức cay độc.
Không nhịn được nữa, Tần Lâm quắc mắt một cái đứng lên, ánh mắt nghiêm trang nhìn thẳng vào Hải Thụy, lớn tiếng nói:
- Hải Thanh Thiên!!!
- Tần lão đệ, chớ nên nóng nảy.
Hải Thụy lấy hai tay đè xuống:
- Nhất định ngươi cho rằng lão phu mê muội hồ đồ, xử án không có đường lối gì cả, có phải không?
Tần Lâm không chút khách sáo gật đầu một cái, quả thật là như vậy. Vụ án thứ nhất, Triệu Tiểu Tứ và Tiền lão Đại tranh chấp đất đai, Hải Thụy đòi một nông phu không biết được mấy chữ đưa ra bằng chứng xác thực, chuyện này có thể dùng mấy chữ ‘Nghiêm khắc chấp pháp’ để giải thích. Trong vụ án thứ hai Lý gia và Trương gia tranh chấp ranh giới đất, lão xử cho tiểu hộ thắng, đại tộc thua, tựa hồ nghiêng về bảo vệ ích lợi dân chúng, thuộc về ‘bênh yếu bỏ mạnh’.
Vậy vụ án thứ ba này Hải Thụy đã nghiêng về phía cự phú Cố gia hết sức trắng trợn, thậm chí không thèm để ý tới sự thật, hoàn toàn ngược lại với vụ án thứ hai, chuyện này khiến cho Tần Lâm nghĩ mãi mà không ra duyên cớ.
Đường Kính Đình cười cười, nháy nhó ra hiệu với Tần Lâm, sau đó hướng về phía Hải Thụy vái chào tới đất:
- Lão sư, pháp tắc ngài xử án thuận lòng trời lý hợp ý người, học trò bội phục vô cùng, nguyện ôn lại lời dạy năm xưa.
Hải Thụy vuốt râu, rất là tự tin nói:
- Được, lão phu sẽ nói tường tận cho các ngươi nghe. Phàm xử án hai bên tranh chấp không nghỉ, vậy ắt phải xử ép một trong hai bên nguyên bị cáo. Thay vì ép huynh, ta nên ép đệ, thay vì ép thúc bá, nên ép cháu. Thay vì ép dân nghèo, nên ép nhà giàu, thay vì ép kẻ ngu trung trực, nên ép kẻ xảo trá điêu ngoa.
- Nếu là vụ án tranh sản nghiệp, thay vì ép tiểu dân, nên ép quan viên, nếu là vụ án tranh tiếng tăm thể diện, thay vì ép quan viên, nên ép tiểu dân. Tứ duy là lễ nghĩa liêm sỉ, lúc xử án nên bám lấy nó làm chuẩn. Tứ duy là bốn mép lưới, bốn mép lưới không căng lên thẳng thì nước phải mất, cho nên phải đặc biệt cẩn thận...
Đường Kính Đình rất là bội phục nhìn lão sư, hai huynh đệ Cố gia vốn có tật trong lòng, Hải Thụy nói một hơi tràng giang đại hải xong bèn cười khanh khách nhìn Tần Lâm, cảm thấy nhất định hắn sẽ bị đạo lý của mình thuyết phục.
- Nói tiếng người…
Tần Lâm gãi gãi gãi đầu, nụ cười cực kỳ ngây thơ vô tội:
- Làm phiền ngài hãy nói tiếng người cho!
Hải Thụy đỏ bừng mặt mũi, thân thể run lên lẩy bẩy, cổ họng kêu lên òng ọc, sắp bị giận đến ngất đi. Đường đường thanh thiên Đại lão gia bị chửi không nói tiếng người, quả thật là nỗi nhục từ trước tới nay chưa từng có.
Tần Lâm tỏ ra ngơ ngác ngây thơ cười:
- Hải lão tiên sinh, thật là xấu hổ, học vấn ngài cao thâm như vậy có thể nói tiếng nước ngoài, nhưng ta là cẩm y võ quan không hiểu ngài nói những gì, hay là ngài nói tiếng người… Ta cũng không có ý mắng ngài không biết nói tiếng người, ta chỉ muốn ngài nói lại một lần bằng lời lẽ lão bá tánh bình dân có thể nghe hiểu.
Hải Thụy ngây người hồi lâu mới nhớ ra Tần Lâm là một cẩm y võ quan, mới vừa rồi mình nói những lời chi hồ giả dã kia cũng không khỏi quá mức thâm ảo, nói không chừng hắn thật sự không hiểu.
Đường Kính Đình ngây người ra đó, sắp sửa không nhịn được phải bật cười. Lão sư luôn luôn nghiêm túc đoan trang, chưa từng nếm thiệt thòi như vậy. Thế nhưng Tần Lâm là người thô kệch, quả thật không làm gì được hắn.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực lại đặc biệt vui vẻ, biết rõ lúc Tần trưởng quan và Từ Văn Trường, Trương Tử Huyên đàm luận thơ văn cũng vừa nói vừa cười, làm gì có chuyện không hiểu. Rõ ràng là hắn đang mắng xéo Hải Thụy.
Thật là hả giận! Trong lòng Bạch Sương Hoa từ nãy tới giờ có hơi uất ức, rốt cục hiện tại đã thư thái. Hải Thụy là thanh quan gì chứ, còn tưởng rằng lão tốt vì dân chúng, thì ra cũng chỉ biết được tứ duy lễ nghĩa liêm sỉ gì đó, tô son trát phấn thay Chu Minh Ngụy triều, ta khinh! Tần Lâm mắng giỏi thật!
Hải Thụy nhìn ánh mắt ‘ngây thơ thuần khiết’ của Tần Lâm, không thể làm gì khác hơn là giải thích lại một lần.
Lão cho là lúc xử án nếu không tổn hại ích lợi nguyên cáo, vậy sẽ phải tổn hại ích lợi bị cáo. Dù sao hai bên đối chọi gay gắt không thể nào có chuyện cả hai đều thắng, lúc này vì duy trì tam cương ngũ thường quân thần phụ tử, lễ nghĩa liêm sỉ, vậy thà rằng xử ép đệ đệ chứ không nên xử ép ca ca. Thà rằng xử ép điêu dân xảo trá, không nên xử ép kẻ ngay thẳng trung trực. Nếu là tranh sản nghiệp chỉ xử ép sĩ thân, không nên xử ép tiểu dân, nếu như tranh thể diện thì ngược lại.
Dứt lời Hải Thụy liền nhìn Cố Khắc Độc chòng chọc:
- Chuyện chính lão làm tự mình biết rõ ràng, nếu như truyền dương ra ngoài không khỏi thương tổn danh dự sĩ lâm, cũng thương tổn thời thế lòng người. Cho nên lão phu che giấu thay lão lần này, nhưng chính lão phải tự biết hối lỗi, không nên tái phạm!
Cố Khắc Độc toát mồ hôi hột, vái chào Hải Thụy thật sâu, lúc đứng lên đã mặt đỏ tía tai.
Thần sắc Cố Hối Minh hơi thay đổi, dập đầu xong bèn kéo huynh trưởng đang xấu hổ nói lời từ biệt mọi người.
Tần Lâm cười lạnh một tiếng trong lòng, làm ra vẻ chợt hiểu ra:
- Cho nên vụ án thứ hai là tranh sản nghiệp, Hải lão tiên sinh lựa chọn xử ép đại tộc giữa tiểu hộ và đại tộc. Mà vụ án thứ ba liên quan tới thể diện, ngài lại xử ép tiểu dân mà chu toàn thể diện cho cự phú…
Hải Thụy rất hài lòng về lời của Tần Lâm, hắng giọng nói:
- Đây gọi là quân tử ham nghĩa tiểu nhân ham lợi, phải giữ vững danh dự sĩ đại phu, ngõ hầu dẫn dắt thời thế lòng người, không thể không coi trọng thể diện. Mà dân chúng ngoài đường ngoài chợ chỉ biết có lợi ích, sau khi đạt được lợi ích lập tức thỏa mãn. Mới vừa rồi lão phu xử như vậy vừa bảo toàn danh dự cho sĩ đại phu lại để cho tiểu dân được lợi, lúc này mới vẹn cả đôi đường.
- Lão sư thật sự là làm rạng thiên lý, thấu suốt lòng người, suy tính sâu xa chu đáo.
Đường Kính Đình làm ra vẻ cảm động vô cùng, vuốt mông ngựa Hải Thụy.
Xử án mà có thể bảo toàn danh dự sĩ đại phu lại khiến cho dân chúng có bạc, còn gì công bằng hơn nữa?! Không trách chính kiến Hải Thụy không được hoan nghênh, làm quan bị cách chức, nhưng lão xử án từ quan thân sĩ đại phu đến dân chúng đều tán dương khen ngợi.
Hắc, hắc, hắc, Tần Lâm cười to ba tiếng, thầm nhủ trong lòng: ‘Hải Thanh Thiên, thì ra là thanh thiên như vậy. Nếu là xử án như vậy, Trương Công Ngư còn làm tốt hơn cả lão, chịu bỏ tiền túi mình ra đền bù cho cả bên nguyên lẫn bên bị, chẳng phải là Bồ Tát sống hay sao?!’
Dĩ nhiên danh tiếng Trương Công Ngư vĩnh viễn sẽ không sánh được với Hải Thụy. Người ta thanh liêm biết bao, không lấy một đồng, bốn mươi mẫu ruộng cằn, một ngôi nhà vừa cũ vừa nát, cho dù ai thấy cũng sẽ cảm động vô cùng.
Đây thật là nghe danh không bằng gặp mặt, sớm nghe Hải Thụy danh chấn Cửu Châu, cho dù là nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân lão và thanh thiên Đại lão gia trong truyền thuyết kia lại là hai người hoàn toàn khác nhau. Hải Thụy cũng không hề duy trì ích lợi cho dân chúng, lão xử án bất quá chỉ là máy móc võ đoán, tự cho là đúng để duy trì cương thường liêm sỉ Nho gia mà thôi.
Xuất phát từ điểm này, lão bất chấp sự thật, sợ sĩ lâm truyền ra chuyện xấu nên lấy phương pháp khoan dung tội phạm để bảo vệ thời thế lòng người!
So với Bao Công nghĩ trăm phương ngàn kế tra rõ vụ án, so với Tống Từ Tống Đề Hình sáng tác quyển pháp y học đầu tiên, Hải Thụy xử án hoàn toàn là một dạng khác, dạng mà Tần Lâm tuyệt đối không thể nào công nhận.
- Hay cho chuyện trong tranh chấp sản nghiệp, thay vì xử ép tiểu dân, nên xử ép sĩ thân. Hay cho chuyện trong tranh chấp thể diện, thay vì xử ép sĩ thân, nên xử ép tiểu dân.
Tần Lâm quắc mắt một cái đứng lên, nhìn về phía Hải Thụy chắp tay một cái:
- Nhưng ta lại không muốn xử ép bên nào cả, chỉ muốn tra rõ vụ án cho người đời một câu trả lời công bằng, trắng là trắng, đen là đen.
Hải Thụy thoáng hiện vẻ giận dữ trên mặt, cố nén không phát tác:
- Tần tiểu hữu, ta làm như vậy cũng là vì duy trì cương thường, vì lo cho thời thế lòng người, ngươi có biết lễ nghĩa liêm sỉ là bốn rường cột của quốc gia hay không...
- Nếu như lễ nghĩa liêm sỉ phải dựa vào làm giả, xử oan người tốt, dung túng tội phạm để duy trì, đó nhất định là giả nhân giả nghĩa.
Tần Lâm cười lạnh ba tiếng, đưa tay vẫy một cái:
- Các huynh đệ, chúng ta đi!
- Đi thôi!
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực dẫn theo các huynh đệ nghênh ngang rời đi. Trước khi vào phủ ai nấy cực kỳ kính ngưỡng Hải Thụy Hải Thanh Thiên, lúc này lại không liếc lão lấy một cái.
Bạch Sương Hoa vô cùng khoái trá, rất là bĩu môi khinh thường: cái gọi là thanh quan bất quá cũng chỉ như vậy, có lẽ lấy thiên hạ triều Đại Minh cũng không khó khăn gì…
Sau khi ra khỏi phủ nha trở về nhà, Tần Lâm nghe trong phòng khách có mấy người đang lớn tiếng cãi nhau:
- Vì sao các ngươi lại bắt ta tới đây, muốn bắt cóc tống tiền ư?!
- Tiền lão Đại, ta van cầu ngươi, đất kia là từ đời gia gia ta truyền xuống, rõ ràng ngươi không có cho ta mượn tiền, tại sao lại vu cáo ta!? Ngươi hãy tự hỏi lương tâm xem có đúng không?!
- Chớ có làm ồn, bây giờ chúng ta có thể sống rời đi hay không cũng chưa chắc, ngươi còn lo nghĩ chút đất đó sao?!
Tần Lâm lệnh cho Lục Viễn Chí đi ra ngoài bố trí, bên nguyên bên bị hai vụ án Triệu Tiểu Tứ, Tiền lão Đại Văn Xương huyện, lão Trương và lão Lý Định An huyện đều bị bắt tới, các thân binh huynh đệ canh chừng.
Bốn vị này bị dọa sợ đến kinh hồn khiếp vía, thấy đám thân binh Hiệu Úy xung quanh ai nấy khôi ngô cường tráng vẻ mặt hung hãn, bên hông đeo đao sắc bén, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Tiền lão Đại có chút gia sản, lão Trương Định An huyện là đại tộc, không nói hai người này. Triệu Tiểu Tứ nghèo rớt mồng tơi, lão Lý cũng là tiểu môn tiểu hộ, thầm nhủ trong lòng muốn bắt cóc tống tiền cũng sẽ không bắt chúng ta.
Đang lúc nói chuyện, Tần Lâm đi thong thả tiến vào.
Bốn người vừa thấy là tên cẩm y quan viên đã từng ngồi chung một chỗ với Hải Thanh Thiên, Đường Tri Phủ, trong lòng liền run lập cập. Phải biết những Đề Kỵ này đều là nhân vật lòng dạ độc ác, rơi vào trong tay bọn họ sẽ không có kết quả tốt lành gì.
Lục Viễn Chí giới thiệu với bọn họ:
- Không phải sợ, vị này là Tần trưởng quan của chúng ta, xử án như thần, ngài muốn xử lại vụ án các ngươi, hãy khai thật hết đi!
Xử lại ư!? Bốn nguyên bị cáo ngơ ngác nhìn nhau, một lát sau Triệu Tiểu Tứ mới do dự hỏi:
- Thật sự muốn xử lại vụ án tiểu nhân ư, không phải là lúc nãy Hải Thanh Thiên đã xử rồi sao?
Tần Lâm khẽ mỉm cười:
- Lão xử là chuyện của lão, ta xử là chuyện của ta.
- Nếu như xử lại không giống thì sao?
Ánh mắt Triệu Tiểu Tứ chợt sáng.
Tần Lâm tràn đầy tự tin:
- Ai xử đúng thì kết luận theo người đó.
- Này, ngươi là ai vậy, Hải Thanh Thiên đã xử xong vụ án của ta, ngươi chớ có nói hươu nói vượn!
Tiền lão Đại không phục, gân cổ kêu la.
Ngưu Đại Lực múa Tấn Thiết Bàn Long côn đánh xuống soạt một cái, kình phong dấy lên khiến cho da đầu Tiền lão Đại suýt chút nữa nứt toát. Y nhìn lại cây gậy đối phương to tướng nặng nề, suýt chút nữa vãi ra quần, lập tức co rút cổ lại không nói nửa lời.
Tần Lâm cười khoát khoát tay:
- Không cho lão Ngưu làm như vậy, lần này thẩm án ta không động một đầu ngón tay bọn họ, phải làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục.
Nói chuẩn xác là phải nói Hải Thụy và Đường Kính Đình tâm phục khẩu phục, đặc biệt là Hải Thụy. Tần Lâm muốn dùng phương pháp của mình chứng minh ba chữ cho lão nhân ấy: lão sai rồi!
- Đưa giấy mượn cho ta.
Tần Lâm nhìn Tiền lão Đại đưa tay ra, lòng bàn tay mở rộng, bốn đầu ngón tay vẫy vẫy.
Tiền lão Đại bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đưa giấy mượn cho Tần Lâm.
Giấy trắng mực đen rõ ràng, trên đó viết Triệu Tiểu Tứ mượn Tiền lão Đại năm mươi lượng bạc trắng, tiền lãi mỗi tháng là một phân hai ly, hạn trong sáu tháng phải trả hết. Nếu như đến kỳ hạn không thể trả, vậy sẽ lấy hết ruộng đất gia truyền đền bù. Bên cho mượn, bên mượn và người trung gian ký tên lăn tay.
Bản thân tờ giấy mượn không có vấn đề gì, ngay cả bản thân Triệu Tiểu Tứ cũng thừa nhận giấy mượn là y viết cho Tiền lão Đại. Vấn đề ở chỗ Tiền lão Đại nói là Triệu Tiểu Tứ đã mượn, Triệu Tiểu Tứ lại nói bởi vì Tôn Tam ca đưa tiền cho y mượn, cho nên y không hề nhận tiền của Tiền lão Đại.
- Nếu ngươi nói như vậy, vì sao ấy không tìm Tiền lão Đại lấy giấy mượn lại?
Tần Lâm nhìn Triệu Tiểu Tứ hỏi.
Triệu Tiểu Tứ nhất thời kêu khổ luôn miệng:
- Ôi chao, trưởng quan ngài không biết, khi đó tiểu nhân đi tìm y đòi lại giấy mượn, y nói đã xé bỏ, không thể làm gì khác hơn là thôi. Không ngờ rằng sáu tháng sau y lại lấy ra giấy mượn đòi thu đất đai gia truyền của tiểu nhân! Thật là oan uổng, oan uổng...
Tần Lâm cười búng búng vào giấy mượn, lại hỏi Tiền lão Đại:
- Không cần phải nói, nhất định ngươi sẽ nói là một tay giao tiền một tay giao giấy mượn, lúc ấy đã giao dịch phải không?
- Đúng đúng đúng, có người trung gian làm chứng.
Tiền lão Đại gật đầu không ngừng.
- Người trung gian đã bị ngươi mua chuộc!
Triệu Tiểu Tứ uất ức suýt bật khóc.
Tần Lâm quan sát suy đoán đã đoán được tám chín phần mười vụ án. Dân gian vay mượn với nhau không có chuẩn mực, thường là xảy ra đủ các tình huống khác nhau. Bản thân Triệu Tiểu Tứ làm việc không chu toàn mắc bẫy, mà Tiền lão Đại chỉ cần lấy ra một nửa trong số năm mươi lượng bạc giao dịch kia, chắc chắn sẽ thuyết phục được người trung gian làm chứng dối.
Như vậy làm thế nào chứng minh được lời Triệu Tiểu Tứ nói là thật?
Bạch Sương Hoa tiến lên, thấp giọng nói bên tai Tần Lâm:
- Ta đi tìm người trung gian kia dùng Phân Cân Thác Cốt thủ, không sợ y không khai.
Quả nhiên là giáo chủ Ma giáo!
Không, Tần Lâm lắc đầu một cái, nếu như dùng nhục hình ép cung sẽ không thoát được hiềm nghi bức cung, chuyện này sẽ mất đi ý nghĩa của nó. Hơn nữa nếu muốn đánh cứ việc đánh Tiền lão Đại là được, cần gì đánh người trung gian?!
Tần Lâm lại cầm tờ giấy xem một chút, trầm mặt nói:
- Tiền lão Đại, Triệu Tiểu Tứ, các ngươi kể lại tình huống lúc đó một lần cho ta, viết giấy mượn thế nào, giao bạc thế nào.
Triệu Tiểu Tứ nói trước:
- Tờ giấy mượn này là tiểu nhân nhờ Ngô tiên sinh tư thục trong thôn viết, sau khi viết xong tiểu nhân nghĩ dù sao cũng phải lăn tay bèn lăn trước ở nhà, sau đó mới mang tới nhà Tiền lão Đại. Lúc ấy người trung gian ngẫu nhiên có chuyện rời đi, tiểu nhân bèn đi ra ngoài tìm người trung gian, dọc đường gặp Tôn Tam ca nói không nên dây vào Tiền lão Đại. Y và mấy vị bằng hữu kiếm tiền giúp tiểu nhân, cho nên tiểu nhân không quay lại nhà Tiền lão Đại, qua mấy ngày sau mới đi đòi tờ giấy mượn kia, kết quả, kết quả...
Dứt lời Triệu Tiểu Tứ đỏ mắt, bắt đầu nấc nghẹn.
- Như vậy còn ngươi thì sao?
Ánh mắt Tần Lâm dời về phía Tiền lão Đại.
- Chuyện không phải là như vậy.
Tiền lão Đại gân cổ, lớn tiếng nói:
- Rõ ràng là một tay giao tiền một tay giao giấy mượn, người trung gian làm chứng tại chỗ. Lúc ấy y đã dùng một chiếc túi vải màu lam đựng năm mươi lượng bạc mang đi.
Triệu Tiểu Tứ gấp đến độ ngồi chồm hổm dưới đất, mười đầu ngón tay gãi gãi đầu, áo não nói:
- Tiểu nhân không có túi màu lam…
Tần Lâm lại đưa tờ giấy nợ kia ra ánh sáng, cẩn thận quan sát, sau đó hỏi:
- Như vậy, Tiền lão Đại ngươi có còn nhớ lúc ấy cả ba người đã làm gì tờ giấy nợ này không?
Tiền lão Đại suy nghĩ một chút, không hiểu Tần Lâm tại sao hỏi như thế, bèn thuận miệng nói:
- Là người trung gian bảo chúng ta ký tên, sau đó y sẽ ký làm chứng. Tiểu nhân ký trước, sau đó bảo Triệu Tiểu Tứ ký, y nói không biết viết chữ bèn lăn tay, cuối cùng người trung gian mới ký.
- Ngươi xác định thật vậy sao!?
Tần Lâm bất ngờ bật cười, nụ cười này của hắn trông vô cùng gian xảo.
Tiền lão Đại thình lình giật mình, không hiểu vì sao cảm thấy sợ hãi. Nhưng hiện tại lời đã nói ra khỏi miệng không thể đổi ý được nữa, chỉ có thể nhắm mắt nói tuyệt đối nhớ không lầm.
Tần Lâm lại búng búng giấy mượn:
- Ngươi bảo quản giấy mượn thật tốt, nếu không phải như vậy, ta cũng không phát hiện được sơ hở của ngươi!
Tiền lão Đại lập tức chột dạ, vì mưu đoạt tiền tài Triệu Tiểu Tứ, quả thật y bảo quản giấy mượn vô cùng hoàn mỹ, không hề có chút hư hao gì.
- Nó chứng minh ngươi đang nói dối.
Tần Lâm cau mày lại, run giấy mượn lên:
- Bởi vì dấu vân tay mực đỏ Triệu Tiểu Tứ có một góc nhỏ bị nét cuối cùng của tên ngươi đè lên.
Cái gì? Tiền lão Đại nhận lấy giấy mượn từ trong tay Tần Lâm, đón ánh mặt trời nhìn tới nhìn lui, hồi lâu mới cười khan nói:
- Cái gì, không nhìn ra gì cả...
- Có vật này, hẳn ngươi sẽ thấy rõ ràng.
Lục Viễn Chí ranh mãnh cười to, lấy ra một thấu kính, nói cách khác chính là kính lúp phóng đại.
Tiền lão Đại chưa từng thấy qua vật này, nhưng hơi quan sát một chút cũng biết công dụng của nó. Chỉ thấy Lục Viễn Chí đặt nó cách giấy mượn vài tấc, chữ viết trong giấy mượn lập tức phóng đại gấp mấy lần. Vốn nét chữ trước đó nếu không quan sát thật kỹ sẽ không thấy được, hiện tại trở nên vô cùng to lớn mà rõ ràng.
Nét cuối cùng của chữ Đại trong tên Tiền lão Đại quả thật kéo dài một vệt rất nhỏ, đè lên trên dấu vân tay mực đỏ của Triệu Tiểu Tứ.
Tần Lâm hài hước hỏi:
- Nếu là sau khi ngươi ký, Triệu Tiểu Tứ mới lăn tay, vậy vì sao nét chữ ký của ngươi lại đè lên dấu vân tay mực đỏ?
/1145
|