Đường Kính Đình hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo lên ra lệnh giam ba tên bất lương này lại, ngày nào chưa tìm thấy Thích Đại Lang, ngày đó chưa thả ba người này ra.
Ba người kêu to oan uổng, Lý Đại Chủy không thèm để ý, dẫn đám bộ khoái như lang như hổ bắt bọn họ tống giam giống như chim ưng bắt gà con.
- Thì ra là Thích Đại Lang cố ý bắt chẹt làm tiền Cố gia, khi chuyện không thành thẹn quá hóa giận giết chết Cố Khắc Độc.
Hải Thụy thở ra một hơi thật dài, quả thật nhẹ nhõm trong lòng không ít. Nếu như là Thích Đại Lang tố cáo bất thành giận mà trả thù, vậy cách xử án ‘tranh chấp thể diện thay vì xử ép hương hoạn, không bằng xử ép tiểu dân’ của lão trước đó sẽ có trách nhiệm hết sức nặng nề.
Đường Kính Đình cũng nói vun vào:
- Lúc Thích Đại Lang gây án bắt chước vụ án ba chiếc cầu, ý đồ giả dại qua ải. Không ngờ rằng lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, rốt cuộc vẫn bị lão sư tra rõ chân tướng. Hừ hừ, học trò lập tức phát công văn truy nã hai đường thủy bộ, bốn bề Quỳnh Châu toàn là biển, dù y chắp cánh cũng khó bay!
Dứt lời, Đường Kính Đình còn hết sức đắc ý nhìn Tần Lâm một chút, lòng nói không phải là ngươi mắt thần như điện, đoán dương xét âm sao? Nhưng đến vụ án này cũng chỉ có thể tìm được hung khí dưới cầu mà thôi, vẫn nhờ chúng ta mới phá án được. Kế tiếp chỉ cần bắt được Thích Đại Lang, toàn án sẽ được kết thúc.
Tần Lâm cười cười không có ý kiến, cúi đầu lẩm bẩm:
- Vụ án này phá quá dễ dàng…
- Thế nào, ngươi cảm thấy…?
Bạch Sương Hoa dùng công phu truyền âm nhập mật nói chuyện với Tần Lâm.
Tần Lâm xoa xoa mũi, Thích Đại Lang là phường vô lại, lừa gạt bắt chẹt thì còn được, bất quá hành hung giết người… e rằng cho y có mười lá gan cũng không dám.
Đường Kính Đình đã viết xong văn thư truy nã trên cả hai đường thủy bộ, đóng dấu của Tri Phủ Quỳnh Châu, lập tức phái người suốt đêm phát đi các huyện thuộc Quỳnh Châu phủ, bảo bọn họ hết sức hợp tác, phải mau chóng bắt được Thích Đại Lang.
Vốn định phát đạo công văn truy nã hai đường thủy bộ này tới phủ nha, thế nhưng chưa kịp ra khỏi cửa chợt nghe ngoài xa nổi lên tiếng mõ dồn dập, sau đó có tiếng bước chân lao xao hướng về phía phủ nha.
- Không xong, không xong!
Mấy tên địa bảo, Lý Trưởng cầm đèn đuốc mồm năm miệng mười gào thét tràn vào phủ nha.
Đường Kính Đình lại vỗ mạnh kinh đường mộc một cái, gằn giọng quát:
- Có chuyện gì mau bẩm báo, không được gây ồn ào.
Mọi người đẩy một tên địa bảo ra bẩm:
- Đại lão gia, chúng tiểu nhân là địa bảo hương ước Ngũ Lý Câu phía Đông thành, bởi vì phát hiện một thi thể dưới rãnh nước, đang muốn đi Quỳnh Sơn huyện báo. Nhưng có người nhận ra người chết kia là Thích Đại Lang mà Phủ Tôn Đại nhân ngài muốn bắt, cho nên mọi người liền đến phủ nha.
Cái gì, Thích Đại Lang chết rồi ư?!
Mọi người nhất tề cả kinh thất sắc, Đường Kính Đình vốn ngồi trên Thái Sư ỷ quắc mắt một cái đứng lên:
- Y chết thế nào?
- Xem…xem bộ dáng là sợ tội tự sát.
Địa bảo còn nói ở chỗ phát hiện thi thể có khối đá lớn, trên đó có khắc mấy chữ: đại thù đã báo, lấy cái chết chuộc tội.
Tự sát? Đường Kính Đình ngẩn người, tiếp theo mỉm cười, luôn miệng nói:
- Ha ha, chết hay lắm, chết hay lắm, chết chưa hết tội! Hải Thanh Thiên xử án như thần, lão gia ta thủ đoạn lôi đình, Thích Đại Lang tự biết khó thoát lưới pháp luật, không thể làm gì khác hơn là tự sát, ngược lại tiết kiệm rất nhiều chuyện thay bản phủ.
- Dù sao cũng là một cái mạng!
Hải Thụy thở dài, lại nói:
- Đây gọi là tự mình làm bậy không thể sống được, y cố ý lường gạt làm tiền, sự việc không thành căm phẫn giết người, đi tới bước này cũng là tự mình gây ra.
Thật sự là tự sát sao!? Tần Lâm như cười như không nhìn bọn họ một chút:
- Ta muốn đi hiện trường xem thử, sau đó sẽ có kết luận cũng không muộn, Hải lão tiên sinh ngài thấy sao?
Dĩ nhiên, dĩ nhiên, Hải Thụy gật đầu liên tục, nét mặt già nua có hơi đỏ lên. Vì muốn yên lòng, hiện tại đưa ra kết luận này quả thật có hơi vội vàng sơ suất.
Đường Kính Đình mặt đen lại lẩm bẩm, nhưng cũng không tiện công khai phản đối. Dù sao nhân mạng tày trời, quan địa phương phải tới tận hiện trường điều tra. Bằng không chính địch đạn hặc y xem mạng người như cỏ rác, vậy thì rất khó.
Đoàn người từ phủ nha lên đường, lúc này mặt trời đã sớm xuống núi, sắc trời đen kịt, mọi người bèn đốt đèn đuốc đi ngay trong đêm.
Cũng may Ngũ Lý Câu cách thành không phải là quá xa, tên như ý nghĩa, chỉ năm dặm đường. Tần Lâm, Đường Kính Đình cỡi ngựa, Hải Thụy ngồi kiệu, kiệu phu chạy mồ hôi chảy ướt lưng, ước chừng một khắc đồng hồ đã đến địa phương phát hiện thi thể.
Ngũ Lý Câu được đặt tên là câu, trên thực tế là nhánh sông chảy qua hai ngọn đồi nhỏ, địa hình tương đối quanh co phức tạp, hai bên trên bờ còn có một số hòn đá trơ trọi.
Lòng sông có sâu có cạn chảy xuyên giữa hai ngọn đồi nhỏ tạo thành một đầm nước lớn nhỏ không đồng nhất. Một bên bờ đầm đang tụ tập không ít hương dân, trên mặt đất có một cỗ thi thể đắp chiếu, hai chân thò ra ngoài không còn chút huyết sắc nào, dưới ánh đuốc chiếu rọi càng có vẻ trắng bệch.
Hải Thụy và Đường Kính Đình lệnh cho Ngọ Tác đi lên nghiệm thi, Tần Lâm chú ý thấy bên trên một hòn đá lớn ở cạnh đầm nước, dùng hòn đá bén nhọn khắc nên chữ màu trắng, chính là chín chữ to ‘Đại thù đã báo, lấy cái chết chuộc tội’, là viết một mạch, nhìn qua rất vội vàng tháo thứ.
Ngọ Tác tra nghiệm thi thể rất nhanh, hồi bẩm:
- Người chết là điêu dân Thích Đại Lang Quỳnh Sơn huyện, hai mươi bảy tuổi, thân trung mặt trắng râu thưa, cao năm thước một tấc, toàn thân lạnh như băng, mặt không có chút máu. Năm ngón tay co lại thành trảo, trong miệng mũi có bùn đất, khắp người cũng không có vết thương khả nghi, nguyên nhân cái chết chính là chết đuối.
Ừm, Hải Thụy gật đầu một cái, đúng là chết đuối, không có bất kỳ vết thương nào khác, như vậy kết luận nhảy xuống sông tự vận là rất đáng tin cậy.
Đường Kính Đình cũng thở phào, thậm chí tính toán nếu Thích Đại Lang sợ tội tự sát, có cần đẩy ba vụ án ba chiếc cầu trước đó lên người y hay không. Nhưng nghĩ lại sợ hung thủ thật sự của vụ án ba chiếc cầu lại gây án lần nữa, vậy thì khó ăn khó nói.
Lúc này Thích Tần thị cũng được sai dịch dẫn đến, tóc tai nàng rối bời, vẻ mặt thê lương, thấy Thích Đại Lang nằm dưới đất lập tức chảy nước mắt. Nhưng nàng vẫn cắn chặt hàm răng không khóc ra nửa tiếng, sau đó quỳ sụp xuống trước mặt Tần Lâm, dập đầu ba cái bình bịch.
Tần Lâm ung dung điềm tĩnh đưa tay đỡ hờ, Bạch Sương Hoa tiến lên trước một bước đỡ Thích Tần thị dậy, thấp giọng trấn an bên tai nàng.
- Cầu xin Tần trưởng quan chủ trì công đạo thay chuyết phu!
Mắt Thích Tần thị đỏ ngầu, cực kỳ phức tạp nhìn Thích Đại Lang:
- Mặc dù, mặc dù y đối xử tệ bạc với dân phụ, nhưng dù sao y cũng là trượng phu dân phụ. Dân phụ cũng biết y là một tên khốn kiếp, nhưng, nhưng y không hạ thủ tàn độc như vậy được, bất kể là đối với Cố Đại lão gia hay là đối với chính y!
Ba người kêu to oan uổng, Lý Đại Chủy không thèm để ý, dẫn đám bộ khoái như lang như hổ bắt bọn họ tống giam giống như chim ưng bắt gà con.
- Thì ra là Thích Đại Lang cố ý bắt chẹt làm tiền Cố gia, khi chuyện không thành thẹn quá hóa giận giết chết Cố Khắc Độc.
Hải Thụy thở ra một hơi thật dài, quả thật nhẹ nhõm trong lòng không ít. Nếu như là Thích Đại Lang tố cáo bất thành giận mà trả thù, vậy cách xử án ‘tranh chấp thể diện thay vì xử ép hương hoạn, không bằng xử ép tiểu dân’ của lão trước đó sẽ có trách nhiệm hết sức nặng nề.
Đường Kính Đình cũng nói vun vào:
- Lúc Thích Đại Lang gây án bắt chước vụ án ba chiếc cầu, ý đồ giả dại qua ải. Không ngờ rằng lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, rốt cuộc vẫn bị lão sư tra rõ chân tướng. Hừ hừ, học trò lập tức phát công văn truy nã hai đường thủy bộ, bốn bề Quỳnh Châu toàn là biển, dù y chắp cánh cũng khó bay!
Dứt lời, Đường Kính Đình còn hết sức đắc ý nhìn Tần Lâm một chút, lòng nói không phải là ngươi mắt thần như điện, đoán dương xét âm sao? Nhưng đến vụ án này cũng chỉ có thể tìm được hung khí dưới cầu mà thôi, vẫn nhờ chúng ta mới phá án được. Kế tiếp chỉ cần bắt được Thích Đại Lang, toàn án sẽ được kết thúc.
Tần Lâm cười cười không có ý kiến, cúi đầu lẩm bẩm:
- Vụ án này phá quá dễ dàng…
- Thế nào, ngươi cảm thấy…?
Bạch Sương Hoa dùng công phu truyền âm nhập mật nói chuyện với Tần Lâm.
Tần Lâm xoa xoa mũi, Thích Đại Lang là phường vô lại, lừa gạt bắt chẹt thì còn được, bất quá hành hung giết người… e rằng cho y có mười lá gan cũng không dám.
Đường Kính Đình đã viết xong văn thư truy nã trên cả hai đường thủy bộ, đóng dấu của Tri Phủ Quỳnh Châu, lập tức phái người suốt đêm phát đi các huyện thuộc Quỳnh Châu phủ, bảo bọn họ hết sức hợp tác, phải mau chóng bắt được Thích Đại Lang.
Vốn định phát đạo công văn truy nã hai đường thủy bộ này tới phủ nha, thế nhưng chưa kịp ra khỏi cửa chợt nghe ngoài xa nổi lên tiếng mõ dồn dập, sau đó có tiếng bước chân lao xao hướng về phía phủ nha.
- Không xong, không xong!
Mấy tên địa bảo, Lý Trưởng cầm đèn đuốc mồm năm miệng mười gào thét tràn vào phủ nha.
Đường Kính Đình lại vỗ mạnh kinh đường mộc một cái, gằn giọng quát:
- Có chuyện gì mau bẩm báo, không được gây ồn ào.
Mọi người đẩy một tên địa bảo ra bẩm:
- Đại lão gia, chúng tiểu nhân là địa bảo hương ước Ngũ Lý Câu phía Đông thành, bởi vì phát hiện một thi thể dưới rãnh nước, đang muốn đi Quỳnh Sơn huyện báo. Nhưng có người nhận ra người chết kia là Thích Đại Lang mà Phủ Tôn Đại nhân ngài muốn bắt, cho nên mọi người liền đến phủ nha.
Cái gì, Thích Đại Lang chết rồi ư?!
Mọi người nhất tề cả kinh thất sắc, Đường Kính Đình vốn ngồi trên Thái Sư ỷ quắc mắt một cái đứng lên:
- Y chết thế nào?
- Xem…xem bộ dáng là sợ tội tự sát.
Địa bảo còn nói ở chỗ phát hiện thi thể có khối đá lớn, trên đó có khắc mấy chữ: đại thù đã báo, lấy cái chết chuộc tội.
Tự sát? Đường Kính Đình ngẩn người, tiếp theo mỉm cười, luôn miệng nói:
- Ha ha, chết hay lắm, chết hay lắm, chết chưa hết tội! Hải Thanh Thiên xử án như thần, lão gia ta thủ đoạn lôi đình, Thích Đại Lang tự biết khó thoát lưới pháp luật, không thể làm gì khác hơn là tự sát, ngược lại tiết kiệm rất nhiều chuyện thay bản phủ.
- Dù sao cũng là một cái mạng!
Hải Thụy thở dài, lại nói:
- Đây gọi là tự mình làm bậy không thể sống được, y cố ý lường gạt làm tiền, sự việc không thành căm phẫn giết người, đi tới bước này cũng là tự mình gây ra.
Thật sự là tự sát sao!? Tần Lâm như cười như không nhìn bọn họ một chút:
- Ta muốn đi hiện trường xem thử, sau đó sẽ có kết luận cũng không muộn, Hải lão tiên sinh ngài thấy sao?
Dĩ nhiên, dĩ nhiên, Hải Thụy gật đầu liên tục, nét mặt già nua có hơi đỏ lên. Vì muốn yên lòng, hiện tại đưa ra kết luận này quả thật có hơi vội vàng sơ suất.
Đường Kính Đình mặt đen lại lẩm bẩm, nhưng cũng không tiện công khai phản đối. Dù sao nhân mạng tày trời, quan địa phương phải tới tận hiện trường điều tra. Bằng không chính địch đạn hặc y xem mạng người như cỏ rác, vậy thì rất khó.
Đoàn người từ phủ nha lên đường, lúc này mặt trời đã sớm xuống núi, sắc trời đen kịt, mọi người bèn đốt đèn đuốc đi ngay trong đêm.
Cũng may Ngũ Lý Câu cách thành không phải là quá xa, tên như ý nghĩa, chỉ năm dặm đường. Tần Lâm, Đường Kính Đình cỡi ngựa, Hải Thụy ngồi kiệu, kiệu phu chạy mồ hôi chảy ướt lưng, ước chừng một khắc đồng hồ đã đến địa phương phát hiện thi thể.
Ngũ Lý Câu được đặt tên là câu, trên thực tế là nhánh sông chảy qua hai ngọn đồi nhỏ, địa hình tương đối quanh co phức tạp, hai bên trên bờ còn có một số hòn đá trơ trọi.
Lòng sông có sâu có cạn chảy xuyên giữa hai ngọn đồi nhỏ tạo thành một đầm nước lớn nhỏ không đồng nhất. Một bên bờ đầm đang tụ tập không ít hương dân, trên mặt đất có một cỗ thi thể đắp chiếu, hai chân thò ra ngoài không còn chút huyết sắc nào, dưới ánh đuốc chiếu rọi càng có vẻ trắng bệch.
Hải Thụy và Đường Kính Đình lệnh cho Ngọ Tác đi lên nghiệm thi, Tần Lâm chú ý thấy bên trên một hòn đá lớn ở cạnh đầm nước, dùng hòn đá bén nhọn khắc nên chữ màu trắng, chính là chín chữ to ‘Đại thù đã báo, lấy cái chết chuộc tội’, là viết một mạch, nhìn qua rất vội vàng tháo thứ.
Ngọ Tác tra nghiệm thi thể rất nhanh, hồi bẩm:
- Người chết là điêu dân Thích Đại Lang Quỳnh Sơn huyện, hai mươi bảy tuổi, thân trung mặt trắng râu thưa, cao năm thước một tấc, toàn thân lạnh như băng, mặt không có chút máu. Năm ngón tay co lại thành trảo, trong miệng mũi có bùn đất, khắp người cũng không có vết thương khả nghi, nguyên nhân cái chết chính là chết đuối.
Ừm, Hải Thụy gật đầu một cái, đúng là chết đuối, không có bất kỳ vết thương nào khác, như vậy kết luận nhảy xuống sông tự vận là rất đáng tin cậy.
Đường Kính Đình cũng thở phào, thậm chí tính toán nếu Thích Đại Lang sợ tội tự sát, có cần đẩy ba vụ án ba chiếc cầu trước đó lên người y hay không. Nhưng nghĩ lại sợ hung thủ thật sự của vụ án ba chiếc cầu lại gây án lần nữa, vậy thì khó ăn khó nói.
Lúc này Thích Tần thị cũng được sai dịch dẫn đến, tóc tai nàng rối bời, vẻ mặt thê lương, thấy Thích Đại Lang nằm dưới đất lập tức chảy nước mắt. Nhưng nàng vẫn cắn chặt hàm răng không khóc ra nửa tiếng, sau đó quỳ sụp xuống trước mặt Tần Lâm, dập đầu ba cái bình bịch.
Tần Lâm ung dung điềm tĩnh đưa tay đỡ hờ, Bạch Sương Hoa tiến lên trước một bước đỡ Thích Tần thị dậy, thấp giọng trấn an bên tai nàng.
- Cầu xin Tần trưởng quan chủ trì công đạo thay chuyết phu!
Mắt Thích Tần thị đỏ ngầu, cực kỳ phức tạp nhìn Thích Đại Lang:
- Mặc dù, mặc dù y đối xử tệ bạc với dân phụ, nhưng dù sao y cũng là trượng phu dân phụ. Dân phụ cũng biết y là một tên khốn kiếp, nhưng, nhưng y không hạ thủ tàn độc như vậy được, bất kể là đối với Cố Đại lão gia hay là đối với chính y!
/1145
|