Triệu Minh Phúc không cam lòng yếu thế, lập tức lấy ra hai tờ chi phiếu một trăm lượng, nhất thời qua mặt Cổ Phú Quý.
Đám con nhà giàu thi nhau ra giá, bất quá khi Triệu Minh Phúc ra đến năm trăm lượng bạc, cuối cùng không còn ai tranh với y nữa. Chuộc thân cho hồng quan nhân đứng đầu trong các thanh lâu trên Tần Hoài hà cũng chỉ có một ngàn lượng bạc, hiện tại năm trăm lượng chỉ là lễ gặp mặt, có thể coi như giá trên trời.
May là đám con cháu phá của Cố gia phải để tang ở nhà không đến được, bằng không e rằng giá sẽ cao hơn nữa.
Triệu Minh Phúc đắc ý đứng lên chắp tay một cái:
- Song Song tiểu thư, tại hạ...
- Hạ, hạ cái đầu ngươi!
Kèm theo tiếng mắng vô cùng phách lối, Tần Lâm được đám quan giáo huynh đệ tiền hô hậu ủng nghênh ngang đi tới. Vừa nhìn thấy Hoa Song Song, mắt giặc tên này lập tức ngời sáng, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào ngực và eo người ta không chút khách sáo, nước dãi chảy ròng ròng:
- A, tiểu nương tử thật là xinh đẹp!
Triệu Minh Phúc không vui, Hoa Song Song quả thật đẹp như thiên tiên, nhưng chúng ta tới trước lâu như vậy, mọi người đều tỏ ra khách sáo sợ chọc giận nàng, cũng không dám nhìn kỹ, ai lại vô sỉ như ngươi vậy?! Ánh mắt như dán chặt vào ngực người ta, cho dù đây là thanh lâu cũng nên giữ chút phong độ có được chăng?!
Y sửa sang lại áo mũ, vô cùng khách sáo nhìn về phía Hoa Song Song chắp tay một cái:
- Song Song tiểu thư, tại hạ muốn làm một bài thơ tặng tiểu thư…
Làm thơ? Tần Lâm nhìn Triệu Minh Phúc cảm thấy tức tối, bèn bới lông tìm vết:
- Hiện tại làm thơ thì có gì hay ho, đồ nhà quê! Ở những địa phương lớn như kinh sư, Hàng Châu, hiện tại đang rầm rộ kể lại các chuyện vụ án, cưa đầu, mổ bụng, mở ngực khám phổi, moi ruột… vô cùng hấp dẫn. Song Song tiểu thư, ta kể chuyện vụ án cho nàng nghe, chắc chắn hay hơn mấy câu thơ đánh rắm của y nhiều!
Triệu Minh Phúc nghe Tần Lâm nói ra lời nói này, chỉ cảm thấy dạ dày cồn cào muốn nôn mửa ngay tại chỗ. Đám con nhà giàu cũng cười khẩy không dứt, kẻ thô lỗ chính là thô lỗ, Song Song tiểu thư tựa như thiên tiên, há chịu nghe những chuyện vụ án đẫm máu của ngươi?!
- Xin hỏi vị trưởng quan này cao tính đại danh?
Hoa Song Song gảy dây đàn vài tiếng, dung nhan lạnh như băng sương thình lình nhoẻn cười tươi như hoa nở:
- Ngươi nói có vẻ rất thú vị, lát nữa phải mời kể những chuyện ấy nghe thử.
Cái gì?! Các vị con nhà giàu trợn mắt há mồm, không ngờ rằng kết quả lại là như vậy. Song Song tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên lại không coi trọng thi từ, đòi nghe chuyện những vụ án đẫm máu ghê rợn. Ôi, Hải Công Án đến bất cứ quán trà nào cũng nghe người ta kể, lại bị họ Tần mang ra lừa gạt trái tim mỹ nhân.
‘Hừ, so với thi từ ca phú gì đó, ngược lại bản giáo chủ cảm thấy hứng thú đối với giết người phóng hỏa hơn!’ Nụ cười Hoa Song Song không thay đổi, trong bụng lại âm thầm cười cợt.
Đây không phải là Hoa Song Song gì cả, rõ ràng là Bạch Liên giáo chủ Bạch Sương Hoa giả trang. Bất đắc dĩ phải làm chuyện này, nàng cảm thấy ngán đến tận cổ, nhìn những bộ mặt hiếu sắc nhưng giả vờ nho nhã của đám con nhà giàu, quả thật nàng rất muốn cho mỗi tên một chưởng tiễn bọn họ về Tây.
Nếu như Tần Lâm tới chậm một chút, nói không chừng giáo chủ Đại nhân sẽ thật sự nổi giận. Nhưng không hiểu vì sao thấy Tần Lâm chạy tới, trong lòng nàng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, rốt cục đã có thể không cần chịu đựng những ánh mắt đáng ghét như bầy ruồi nhặng bâu quanh nữa.
- Khụ khụ, Song Song tiểu thư...
Triệu Minh Phúc giơ giơ năm tấm ngân phiếu trong tay tỏ vẻ nhắc nhở, ta đây có tới năm trăm lượng bạc làm lễ gặp mặt đây!
Tần Lâm nhận lấy từ trong tay Lục Viễn Chí một xấp ngân phiếu thật dầy, nện vào đầu Triệu Minh Phúc bốp một tiếng:
- Con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga kia, cút cho lão tử!
Ặc, bản giáo chủ... Thịt thiên nga? Bạch Sương Hoa thân là giáo chủ Ma giáo có hơi dở khóc dở cười, lời này miễn cưỡng coi như là tán dương, nhưng vì sao lọt vào tai lại có vẻ khác thường như vậy?!
Triệu Minh Phúc ngay cả cái rắm cũng không đánh, xanh mặt nhìn Tần Lâm chắp tay một cái, xoay người rời đi ra ngoài, đám con nhà giàu Quỳnh Châu cũng lục tục theo sau chuồn êm lặng lẽ.
So quả đấm, không thể nào là đối thủ của cẩm y quan giáo, bàn về tài lực, mới vừa rồi Tần Lâm ném ra xấp ngân phiếu kia thảy đều là ngân phiếu hiệu Phong Nguyên ở kinh sư, mỗi tờ một ngàn lượng thấy mặt lập tức trả tiền.
- Triệu công tử, Tiền thiếu gia, các vị công tử khoan hãy đi đã...
Một tên quy nô cằm dài nốt ruồi đen lớn tiếng chào hỏi, cũng không có ai dừng bước lại, y gấp đến độ giậm chân, ánh mắt nhìn về phía Tần Lâm có vẻ bất mãn. Nếu không phải đối phương là cẩm y quan giáo, quả thật y rất muốn nhào tới cắn cho đối phương một cái.
Đúng là vị Tần lão gia này xuất thủ hào phóng, bất quá hắn có thể ở Quỳnh Châu được bao lâu!? Hơn nữa Hoa Song Song là quan nhân treo biển tự quản tài sản, không phải là Quần Phương các mua được, mượn danh tiếng nàng chống đỡ cục diện một chút mà thôi. Quần Phương các kiếm không được bao nhiêu tiền, vì nàng mà đắc tội với đám khách quen như Triệu Minh Phúc quả thật là được không bằng mất.
Tần Lâm không thèm so đo với một tên quy nô, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua như không có chuyện gì xảy ra.
Trần mụ mụ bị dọa sợ đến run rẩy trong lòng, vội vàng kéo tên quy nô đang ngơ ngác, thấp giọng nói:
- Cẩu Tam nhi chớ có dây vào chuyện này, hãy phục dịch thật tốt, ngàn vạn lần chớ đắc tội vị đại gia này! Nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!
Thấy sắc mặt Trần mụ mụ trịnh trọng trước đó chưa từng có, trong lòng Cẩu Tam nhi cũng cả kinh, âm thầm kinh ngạc không dứt: Trần đại tỷ cũng là nhân vật từng trải qua sóng gió, chưa từng thấy qua bà ta sợ người nào tới mức như vậy.
Ngươi biết cái gì! Trần mụ mụ hừ lạnh một cái, những chuyện xấu ngươi làm như ép bức con nhà lành thành kỹ nữ, Tần trưởng quan biết rất rõ ràng, ta có thể không đối xử tử tế với hắn sao?! Đây tuyệt đối là nhân vật không thể dây vào!
Dĩ nhiên Trần mụ mụ còn chưa biết thân phận chân thật của Hoa Song Song, nếu như biết được giáo chủ Ma giáo chạy tới đánh đàn bán hát ở Quần Phương các này, e rằng từ tú bà đến quy nô sẽ bị dọa cho ngạt thở.
Tần Lâm cười khanh khách dọc theo thang lầu thập cấp mà lên, ánh mắt hài hước quan sát thân thể mềm mại đường cong lả lướt của Bạch Sương Hoa, khóe miệng nở một nụ cười vô cùng đáng ghét.
Hừ! Bạch Sương Hoa hừ lạnh một tiếng, ôm dao cầm đi vào bên trong phòng. Tên Tần Lâm cũng mặt dày vào theo, hai tên tiểu nha hoàn ngoài cửa cười trộm đóng cửa lại cho bọn họ.
Giữa phòng bày một chiếc bàn bát tiên bằng gỗ hoa lê chạm trổ, giáo chủ Đại nhân đưa lưng về phía Tần Lâm ngồi xuống, mặt phủ một làn sương lạnh, hậm hực nói:
- Thật không biết tại sao bản giáo chủ phải làm chuyện như vậy?!
Tần Lâm cầm bình trà trên bàn lên, rót hai chén trà cho mình và Bạch Sương Hoa, cười nói:
- Bởi vì mỹ nữ ta có thể mời được chỉ có Kim Anh Cơ, Minh Trí Ngọc Tử và Bạch Đại giáo chủ nàng, nhưng chỉ có giáo chủ Đại nhân thần công cái thế, có thể bảo vệ ta mà thôi. Nàng không ra tay, chẳng lẽ để cho Ngưu Đại Lực giả trang mỹ nữ?
Tên này miệng lưỡi trơn tru, nói cũng không sai. Bạch Sương Hoa rất là tự phụ khẽ mỉm cười, xoay người lại nhìn Tần Lâm:
- Bất quá, bản giáo chủ hỏi là tại sao ta phải làm chuyện như vậy, cũng không phải là tại sao bắt ta làm chuyện như vậy, Tần trưởng quan, ngươi không khỏi đáp lạc đề rồi.
- Nào có nhiều tại sao như vậy, ta cũng không phải là bên nguyên…
Tần Lâm cười khổ sờ sờ mũi, chợt trước mắt sáng lên:
- Chẳng lẽ là giáo chủ lại muốn dùng mỹ nhân kế, giỡn mà thành thật với ta sao?!
Dứt lời, Tần Lâm không hề khách sáo nhìn chằm chằm Bạch Sương Hoa. Khí chất vị giáo chủ Ma giáo này lạnh như băng sương, trời sinh tướng nội mị. Bề ngoài lạnh như băng nội tâm nóng như lửa, quả thật là bậc tuyệt sắc có thể gặp mà không thể cầu. Chỉ tiếc ngoại trừ bên trong hang đá Du Long hơi để lộ ra nội tâm thật, còn lại bất cứ lúc nào nàng cũng giống như một tòa băng sơn cao không thể leo tới...
Bạch Sương Hoa híp mắt, ánh mắt rét lạnh thấu xương đóng đinh trên mặt Tần Lâm, khẽ hé đôi môi đỏ mọng lạnh lùng nói:
- Thật ra thì nói cho ngươi biết cũng không sao, bởi vì lại có thể tự tay tiêu diệt vài tên ưng khuyển triều đình, nên bản giáo chủ mới bằng lòng làm chuyện này!
Dứt lời nàng liền cười lạnh, tay ngọc trắng như mỡ đông nhẹ nhàng vỗ một cái lên bàn gỗ hoa lê. Chỉ nghe một tiếng rắc trong trẻo vang lên, cái bàn không hư hại chút nào, Tần Lâm mới vừa cầm lấy bình trà bằng sứ thình lình trên bình xuất hiện đường nứt như mạng nhện, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh, mỗi một mảnh vụn đều nhỏ hơn móng tay.
Tần Lâm run lập cập, trong đầu hiện ra cảnh tượng đáng sợ Bạch Sương Hoa chân ngọc đạp trường ngoa, trong tay cầm roi da múa may bôm bốp…
Nhìn dáng vẻ câm như hến của Tần Lâm, sắc mặt Bạch Đại giáo chủ vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch lại vội vàng thu liễm nụ cười, nghiêm mặt nói:
- Cho nên, khoảng thời gian này ngươi đừng giở trò gì, nếu không bản giáo chủ sẽ không khách sáo với ngươi!
- Suy nghĩ một chút cũng không được sao?
Tần Lâm vẻ mặt đau khổ.
- Không được!
- Chỉ có một cái giường...
- Ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới sàn nhà!
- Buổi tối lạnh, trên giường ấm.
- Nằm mơ!
Bạch Sương Hoa lại đánh một chưởng lên bàn, lần này thứ bị đập vỡ không phải là bình trà mà là bản thân cái bàn.
Trời ơi… Trần mụ mụ tầng dưới cùng đang vội vàng chuẩn bị nước trà thức ăn, chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy, không nghe được đối thoại trên lầu, nhưng thanh âm vật dụng vỡ loảng xoảng lại truyền vào tai. Nghĩ đến đồ đạc gỗ hoa lê giá trị không rẻ trong phòng, bà hết sức đau lòng.
Đám cô nương Quần Phương các nghe vậy hả giận, một nữ nhân lưỡng quyền nhô cao, trán dán thuốc dán vẫy khăn tay cười phóng đãng:
- Hừ hừ, tiểu nương kia cứ tưởng dễ ăn, gặp phải hán tử thô lỗ này sẽ khiến cho nàng hiểu chén cơm Quỳnh Châu phủ chúng ta cũng không phải là dễ ăn như vậy.
Lòng ghen tị xuất phát từ bản năng, các cô nương đều có vẻ bất mãn với Hoa Song Song. Bất quá nghe thấy thanh âm đồ đạc vỡ trong phòng truyền ra, các nàng lại sinh lòng thương xót: chao ôi, Tần trưởng quan cũng quá mức không thương hương tiếc ngọc, Hoa Song Song liễu yếu đào tơ như vậy, bị hắn hành hạ còn gì là người?!
Chỉ có Lục mập, Ngưu Đại Lực cùng các vị cẩm y huynh đệ e sợ cho thiên hạ bất loạn, vẻ mặt ai nấy trở nên tâm sự nặng nề nhìn nhau, không hẹn mà cùng bắt chước động tác hay làm của người Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha: đưa tay làm dấu thánh giá trước ngực, A Di Đà Phật, Thái Thượng Lão Quân, Quan Âm Bồ Tát, Giê Su thượng đế, phù hộ trưởng quan chúng ta có thể đi vào nguyên vẹn, đi ra cũng nguyên vẹn, chớ bị giáo chủ Ma giáo hủy đi…
Quần Phương các xuất hiện một băng mỹ nhân Hoa Song Song, bị Tần Lâm ném ra ngàn vàng độc chiếm ngao đầu. Loại chuyện như vậy là chuyện mà dân chúng thành thị thích nghe nhất, truyền bá đi nhanh như có cánh, chỉ trong nửa ngày đã đạt tới mức phụ nữ và trẻ con bên trong Quỳnh Châu phủ đều biết.
Trương đại thẩm bán thức ăn nói với Lý đại nương bán đậu hủ:
- Này, có biết không, hôm nay bến cảng cửa Bắc có một cô nương đẹp tợ thiên tiên xuống thuyền, thật ra là người của Quần Phương các. Cẩm Y Vệ họ Tần từ kinh sư tới đuổi Đại công tử Triệu gia phía Nam thành đi, hai bên đánh nhau vỡ đầu chảy máu...
Trong quán trà một vị lão học cứu phe phẩy quạt:
- Tranh phong hoa bướm, còn thể thống gì? Hải Thanh Thiên bảo tấu loại người như vậy, ôi, quả thật là thời thế suy vi, lòng người hèn hạ.
Vừa là băng sơn mỹ nhân, lại là tranh phong hoa bướm, loại tin tức này là hấp dẫn nhất, rất nhanh đã truyền đi cả thành.
-----------
Nha môn Bá Hộ Sở Cẩm Y Vệ giăng đầy nội tuyến, giám thị động tĩnh cả thành, đương nhiên tin tức này không qua được tai mắt bọn họ, Mạc Trí Cao được trình báo tỉ mỉ ngay tức khắc.
- Họ Tần chết đến trước mắt không tự biết, vẫn còn đang phong lưu khoái hoạt!
Trong mắt Bùi Kính bắn ra ngọn lửa âm u, nói đến bốn chữ phong lưu khoái hoạt, y lại nghiến răng một cái.
Khóe miệng Hàn Độc Phong nở một nụ cười cười gằn tàn khốc, tay chém xuống thật mạnh:
- Chờ lấy tính mạng hắn, sau đó sẽ cắt của hắn, làm thuốc dẫn cho công công!
Mạc Trí Cao cười gian hắc hắc, đây mới gọi là trời chiều lòng người, đang buồn vì Tần Lâm nấp mãi không ra, không tìm được cơ hội hạ thủ, bất ngờ có vị giai nhân tuyệt sắc tới Quỳnh Châu, dẫn dụ tên Tần Lâm tham hoa hiếu sắc này ra.
-----------
A, đau trứng quá... Tần Lâm bọc áo ngủ bằng gấm lăn xuống dưới giường, che nửa người dưới, rất vô tội nhìn Bạch Sương Hoa.
- Còn dám lên giường nữa, bản giáo chủ cắt ngươi!
Bạch Sương Hoa mặt phấn đỏ bừng, nhìn Tần Lâm giá giá quả đấm. Đồ vô sỉ, dám thừa dịp bản giáo chủ ngồi tĩnh tọa điều tức bò lên trên giường, mặt dày khôn tả!
Sắc mặt Tần Lâm đau khổ, chỉ chỉ bóng hai người bị ánh nến hắt lên trên cửa sổ:
- Trời tối, hai chúng ta một ngủ trên giường một ngủ dưới đất, người khác nhìn thấy cũng biết có vấn đề.
- Phục ngươi rồi.
Bạch Sương Hoa bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mặc cho Tần Lâm bò lên trên giường, vốn định điểm huyệt đạo hắn, nhưng chuyện tối nay cần làm lại bắt buộc không thể hạn chế hắn hoạt động.
Tần Lâm nằm cười xấu xa hắc hắc không ngừng, hai tay bắt chéo sau ót, chậm rãi nói:
- Bất kể thế nào, ta cũng coi như chung chăn gối với giáo chủ Ma giáo rồi còn gì…
- Ngươi, không cho ngươi làm loạn!
Bạch Sương Hoa đắp áo ngủ bằng gấm lên người thật chặt, rõ ràng một chỉ là có thể đâm cho Tần Lâm gần chết, nhưng không biết tại sao nàng lại cảm thấy tâm hoảng ý loạn, mặt nóng bừng bừng.
Đám con nhà giàu thi nhau ra giá, bất quá khi Triệu Minh Phúc ra đến năm trăm lượng bạc, cuối cùng không còn ai tranh với y nữa. Chuộc thân cho hồng quan nhân đứng đầu trong các thanh lâu trên Tần Hoài hà cũng chỉ có một ngàn lượng bạc, hiện tại năm trăm lượng chỉ là lễ gặp mặt, có thể coi như giá trên trời.
May là đám con cháu phá của Cố gia phải để tang ở nhà không đến được, bằng không e rằng giá sẽ cao hơn nữa.
Triệu Minh Phúc đắc ý đứng lên chắp tay một cái:
- Song Song tiểu thư, tại hạ...
- Hạ, hạ cái đầu ngươi!
Kèm theo tiếng mắng vô cùng phách lối, Tần Lâm được đám quan giáo huynh đệ tiền hô hậu ủng nghênh ngang đi tới. Vừa nhìn thấy Hoa Song Song, mắt giặc tên này lập tức ngời sáng, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào ngực và eo người ta không chút khách sáo, nước dãi chảy ròng ròng:
- A, tiểu nương tử thật là xinh đẹp!
Triệu Minh Phúc không vui, Hoa Song Song quả thật đẹp như thiên tiên, nhưng chúng ta tới trước lâu như vậy, mọi người đều tỏ ra khách sáo sợ chọc giận nàng, cũng không dám nhìn kỹ, ai lại vô sỉ như ngươi vậy?! Ánh mắt như dán chặt vào ngực người ta, cho dù đây là thanh lâu cũng nên giữ chút phong độ có được chăng?!
Y sửa sang lại áo mũ, vô cùng khách sáo nhìn về phía Hoa Song Song chắp tay một cái:
- Song Song tiểu thư, tại hạ muốn làm một bài thơ tặng tiểu thư…
Làm thơ? Tần Lâm nhìn Triệu Minh Phúc cảm thấy tức tối, bèn bới lông tìm vết:
- Hiện tại làm thơ thì có gì hay ho, đồ nhà quê! Ở những địa phương lớn như kinh sư, Hàng Châu, hiện tại đang rầm rộ kể lại các chuyện vụ án, cưa đầu, mổ bụng, mở ngực khám phổi, moi ruột… vô cùng hấp dẫn. Song Song tiểu thư, ta kể chuyện vụ án cho nàng nghe, chắc chắn hay hơn mấy câu thơ đánh rắm của y nhiều!
Triệu Minh Phúc nghe Tần Lâm nói ra lời nói này, chỉ cảm thấy dạ dày cồn cào muốn nôn mửa ngay tại chỗ. Đám con nhà giàu cũng cười khẩy không dứt, kẻ thô lỗ chính là thô lỗ, Song Song tiểu thư tựa như thiên tiên, há chịu nghe những chuyện vụ án đẫm máu của ngươi?!
- Xin hỏi vị trưởng quan này cao tính đại danh?
Hoa Song Song gảy dây đàn vài tiếng, dung nhan lạnh như băng sương thình lình nhoẻn cười tươi như hoa nở:
- Ngươi nói có vẻ rất thú vị, lát nữa phải mời kể những chuyện ấy nghe thử.
Cái gì?! Các vị con nhà giàu trợn mắt há mồm, không ngờ rằng kết quả lại là như vậy. Song Song tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên lại không coi trọng thi từ, đòi nghe chuyện những vụ án đẫm máu ghê rợn. Ôi, Hải Công Án đến bất cứ quán trà nào cũng nghe người ta kể, lại bị họ Tần mang ra lừa gạt trái tim mỹ nhân.
‘Hừ, so với thi từ ca phú gì đó, ngược lại bản giáo chủ cảm thấy hứng thú đối với giết người phóng hỏa hơn!’ Nụ cười Hoa Song Song không thay đổi, trong bụng lại âm thầm cười cợt.
Đây không phải là Hoa Song Song gì cả, rõ ràng là Bạch Liên giáo chủ Bạch Sương Hoa giả trang. Bất đắc dĩ phải làm chuyện này, nàng cảm thấy ngán đến tận cổ, nhìn những bộ mặt hiếu sắc nhưng giả vờ nho nhã của đám con nhà giàu, quả thật nàng rất muốn cho mỗi tên một chưởng tiễn bọn họ về Tây.
Nếu như Tần Lâm tới chậm một chút, nói không chừng giáo chủ Đại nhân sẽ thật sự nổi giận. Nhưng không hiểu vì sao thấy Tần Lâm chạy tới, trong lòng nàng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, rốt cục đã có thể không cần chịu đựng những ánh mắt đáng ghét như bầy ruồi nhặng bâu quanh nữa.
- Khụ khụ, Song Song tiểu thư...
Triệu Minh Phúc giơ giơ năm tấm ngân phiếu trong tay tỏ vẻ nhắc nhở, ta đây có tới năm trăm lượng bạc làm lễ gặp mặt đây!
Tần Lâm nhận lấy từ trong tay Lục Viễn Chí một xấp ngân phiếu thật dầy, nện vào đầu Triệu Minh Phúc bốp một tiếng:
- Con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga kia, cút cho lão tử!
Ặc, bản giáo chủ... Thịt thiên nga? Bạch Sương Hoa thân là giáo chủ Ma giáo có hơi dở khóc dở cười, lời này miễn cưỡng coi như là tán dương, nhưng vì sao lọt vào tai lại có vẻ khác thường như vậy?!
Triệu Minh Phúc ngay cả cái rắm cũng không đánh, xanh mặt nhìn Tần Lâm chắp tay một cái, xoay người rời đi ra ngoài, đám con nhà giàu Quỳnh Châu cũng lục tục theo sau chuồn êm lặng lẽ.
So quả đấm, không thể nào là đối thủ của cẩm y quan giáo, bàn về tài lực, mới vừa rồi Tần Lâm ném ra xấp ngân phiếu kia thảy đều là ngân phiếu hiệu Phong Nguyên ở kinh sư, mỗi tờ một ngàn lượng thấy mặt lập tức trả tiền.
- Triệu công tử, Tiền thiếu gia, các vị công tử khoan hãy đi đã...
Một tên quy nô cằm dài nốt ruồi đen lớn tiếng chào hỏi, cũng không có ai dừng bước lại, y gấp đến độ giậm chân, ánh mắt nhìn về phía Tần Lâm có vẻ bất mãn. Nếu không phải đối phương là cẩm y quan giáo, quả thật y rất muốn nhào tới cắn cho đối phương một cái.
Đúng là vị Tần lão gia này xuất thủ hào phóng, bất quá hắn có thể ở Quỳnh Châu được bao lâu!? Hơn nữa Hoa Song Song là quan nhân treo biển tự quản tài sản, không phải là Quần Phương các mua được, mượn danh tiếng nàng chống đỡ cục diện một chút mà thôi. Quần Phương các kiếm không được bao nhiêu tiền, vì nàng mà đắc tội với đám khách quen như Triệu Minh Phúc quả thật là được không bằng mất.
Tần Lâm không thèm so đo với một tên quy nô, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua như không có chuyện gì xảy ra.
Trần mụ mụ bị dọa sợ đến run rẩy trong lòng, vội vàng kéo tên quy nô đang ngơ ngác, thấp giọng nói:
- Cẩu Tam nhi chớ có dây vào chuyện này, hãy phục dịch thật tốt, ngàn vạn lần chớ đắc tội vị đại gia này! Nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!
Thấy sắc mặt Trần mụ mụ trịnh trọng trước đó chưa từng có, trong lòng Cẩu Tam nhi cũng cả kinh, âm thầm kinh ngạc không dứt: Trần đại tỷ cũng là nhân vật từng trải qua sóng gió, chưa từng thấy qua bà ta sợ người nào tới mức như vậy.
Ngươi biết cái gì! Trần mụ mụ hừ lạnh một cái, những chuyện xấu ngươi làm như ép bức con nhà lành thành kỹ nữ, Tần trưởng quan biết rất rõ ràng, ta có thể không đối xử tử tế với hắn sao?! Đây tuyệt đối là nhân vật không thể dây vào!
Dĩ nhiên Trần mụ mụ còn chưa biết thân phận chân thật của Hoa Song Song, nếu như biết được giáo chủ Ma giáo chạy tới đánh đàn bán hát ở Quần Phương các này, e rằng từ tú bà đến quy nô sẽ bị dọa cho ngạt thở.
Tần Lâm cười khanh khách dọc theo thang lầu thập cấp mà lên, ánh mắt hài hước quan sát thân thể mềm mại đường cong lả lướt của Bạch Sương Hoa, khóe miệng nở một nụ cười vô cùng đáng ghét.
Hừ! Bạch Sương Hoa hừ lạnh một tiếng, ôm dao cầm đi vào bên trong phòng. Tên Tần Lâm cũng mặt dày vào theo, hai tên tiểu nha hoàn ngoài cửa cười trộm đóng cửa lại cho bọn họ.
Giữa phòng bày một chiếc bàn bát tiên bằng gỗ hoa lê chạm trổ, giáo chủ Đại nhân đưa lưng về phía Tần Lâm ngồi xuống, mặt phủ một làn sương lạnh, hậm hực nói:
- Thật không biết tại sao bản giáo chủ phải làm chuyện như vậy?!
Tần Lâm cầm bình trà trên bàn lên, rót hai chén trà cho mình và Bạch Sương Hoa, cười nói:
- Bởi vì mỹ nữ ta có thể mời được chỉ có Kim Anh Cơ, Minh Trí Ngọc Tử và Bạch Đại giáo chủ nàng, nhưng chỉ có giáo chủ Đại nhân thần công cái thế, có thể bảo vệ ta mà thôi. Nàng không ra tay, chẳng lẽ để cho Ngưu Đại Lực giả trang mỹ nữ?
Tên này miệng lưỡi trơn tru, nói cũng không sai. Bạch Sương Hoa rất là tự phụ khẽ mỉm cười, xoay người lại nhìn Tần Lâm:
- Bất quá, bản giáo chủ hỏi là tại sao ta phải làm chuyện như vậy, cũng không phải là tại sao bắt ta làm chuyện như vậy, Tần trưởng quan, ngươi không khỏi đáp lạc đề rồi.
- Nào có nhiều tại sao như vậy, ta cũng không phải là bên nguyên…
Tần Lâm cười khổ sờ sờ mũi, chợt trước mắt sáng lên:
- Chẳng lẽ là giáo chủ lại muốn dùng mỹ nhân kế, giỡn mà thành thật với ta sao?!
Dứt lời, Tần Lâm không hề khách sáo nhìn chằm chằm Bạch Sương Hoa. Khí chất vị giáo chủ Ma giáo này lạnh như băng sương, trời sinh tướng nội mị. Bề ngoài lạnh như băng nội tâm nóng như lửa, quả thật là bậc tuyệt sắc có thể gặp mà không thể cầu. Chỉ tiếc ngoại trừ bên trong hang đá Du Long hơi để lộ ra nội tâm thật, còn lại bất cứ lúc nào nàng cũng giống như một tòa băng sơn cao không thể leo tới...
Bạch Sương Hoa híp mắt, ánh mắt rét lạnh thấu xương đóng đinh trên mặt Tần Lâm, khẽ hé đôi môi đỏ mọng lạnh lùng nói:
- Thật ra thì nói cho ngươi biết cũng không sao, bởi vì lại có thể tự tay tiêu diệt vài tên ưng khuyển triều đình, nên bản giáo chủ mới bằng lòng làm chuyện này!
Dứt lời nàng liền cười lạnh, tay ngọc trắng như mỡ đông nhẹ nhàng vỗ một cái lên bàn gỗ hoa lê. Chỉ nghe một tiếng rắc trong trẻo vang lên, cái bàn không hư hại chút nào, Tần Lâm mới vừa cầm lấy bình trà bằng sứ thình lình trên bình xuất hiện đường nứt như mạng nhện, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh, mỗi một mảnh vụn đều nhỏ hơn móng tay.
Tần Lâm run lập cập, trong đầu hiện ra cảnh tượng đáng sợ Bạch Sương Hoa chân ngọc đạp trường ngoa, trong tay cầm roi da múa may bôm bốp…
Nhìn dáng vẻ câm như hến của Tần Lâm, sắc mặt Bạch Đại giáo chủ vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, khóe miệng khẽ nhếch lại vội vàng thu liễm nụ cười, nghiêm mặt nói:
- Cho nên, khoảng thời gian này ngươi đừng giở trò gì, nếu không bản giáo chủ sẽ không khách sáo với ngươi!
- Suy nghĩ một chút cũng không được sao?
Tần Lâm vẻ mặt đau khổ.
- Không được!
- Chỉ có một cái giường...
- Ta ngủ trên giường, ngươi ngủ dưới sàn nhà!
- Buổi tối lạnh, trên giường ấm.
- Nằm mơ!
Bạch Sương Hoa lại đánh một chưởng lên bàn, lần này thứ bị đập vỡ không phải là bình trà mà là bản thân cái bàn.
Trời ơi… Trần mụ mụ tầng dưới cùng đang vội vàng chuẩn bị nước trà thức ăn, chỉ cảm thấy trong lòng run rẩy, không nghe được đối thoại trên lầu, nhưng thanh âm vật dụng vỡ loảng xoảng lại truyền vào tai. Nghĩ đến đồ đạc gỗ hoa lê giá trị không rẻ trong phòng, bà hết sức đau lòng.
Đám cô nương Quần Phương các nghe vậy hả giận, một nữ nhân lưỡng quyền nhô cao, trán dán thuốc dán vẫy khăn tay cười phóng đãng:
- Hừ hừ, tiểu nương kia cứ tưởng dễ ăn, gặp phải hán tử thô lỗ này sẽ khiến cho nàng hiểu chén cơm Quỳnh Châu phủ chúng ta cũng không phải là dễ ăn như vậy.
Lòng ghen tị xuất phát từ bản năng, các cô nương đều có vẻ bất mãn với Hoa Song Song. Bất quá nghe thấy thanh âm đồ đạc vỡ trong phòng truyền ra, các nàng lại sinh lòng thương xót: chao ôi, Tần trưởng quan cũng quá mức không thương hương tiếc ngọc, Hoa Song Song liễu yếu đào tơ như vậy, bị hắn hành hạ còn gì là người?!
Chỉ có Lục mập, Ngưu Đại Lực cùng các vị cẩm y huynh đệ e sợ cho thiên hạ bất loạn, vẻ mặt ai nấy trở nên tâm sự nặng nề nhìn nhau, không hẹn mà cùng bắt chước động tác hay làm của người Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha: đưa tay làm dấu thánh giá trước ngực, A Di Đà Phật, Thái Thượng Lão Quân, Quan Âm Bồ Tát, Giê Su thượng đế, phù hộ trưởng quan chúng ta có thể đi vào nguyên vẹn, đi ra cũng nguyên vẹn, chớ bị giáo chủ Ma giáo hủy đi…
Quần Phương các xuất hiện một băng mỹ nhân Hoa Song Song, bị Tần Lâm ném ra ngàn vàng độc chiếm ngao đầu. Loại chuyện như vậy là chuyện mà dân chúng thành thị thích nghe nhất, truyền bá đi nhanh như có cánh, chỉ trong nửa ngày đã đạt tới mức phụ nữ và trẻ con bên trong Quỳnh Châu phủ đều biết.
Trương đại thẩm bán thức ăn nói với Lý đại nương bán đậu hủ:
- Này, có biết không, hôm nay bến cảng cửa Bắc có một cô nương đẹp tợ thiên tiên xuống thuyền, thật ra là người của Quần Phương các. Cẩm Y Vệ họ Tần từ kinh sư tới đuổi Đại công tử Triệu gia phía Nam thành đi, hai bên đánh nhau vỡ đầu chảy máu...
Trong quán trà một vị lão học cứu phe phẩy quạt:
- Tranh phong hoa bướm, còn thể thống gì? Hải Thanh Thiên bảo tấu loại người như vậy, ôi, quả thật là thời thế suy vi, lòng người hèn hạ.
Vừa là băng sơn mỹ nhân, lại là tranh phong hoa bướm, loại tin tức này là hấp dẫn nhất, rất nhanh đã truyền đi cả thành.
-----------
Nha môn Bá Hộ Sở Cẩm Y Vệ giăng đầy nội tuyến, giám thị động tĩnh cả thành, đương nhiên tin tức này không qua được tai mắt bọn họ, Mạc Trí Cao được trình báo tỉ mỉ ngay tức khắc.
- Họ Tần chết đến trước mắt không tự biết, vẫn còn đang phong lưu khoái hoạt!
Trong mắt Bùi Kính bắn ra ngọn lửa âm u, nói đến bốn chữ phong lưu khoái hoạt, y lại nghiến răng một cái.
Khóe miệng Hàn Độc Phong nở một nụ cười cười gằn tàn khốc, tay chém xuống thật mạnh:
- Chờ lấy tính mạng hắn, sau đó sẽ cắt của hắn, làm thuốc dẫn cho công công!
Mạc Trí Cao cười gian hắc hắc, đây mới gọi là trời chiều lòng người, đang buồn vì Tần Lâm nấp mãi không ra, không tìm được cơ hội hạ thủ, bất ngờ có vị giai nhân tuyệt sắc tới Quỳnh Châu, dẫn dụ tên Tần Lâm tham hoa hiếu sắc này ra.
-----------
A, đau trứng quá... Tần Lâm bọc áo ngủ bằng gấm lăn xuống dưới giường, che nửa người dưới, rất vô tội nhìn Bạch Sương Hoa.
- Còn dám lên giường nữa, bản giáo chủ cắt ngươi!
Bạch Sương Hoa mặt phấn đỏ bừng, nhìn Tần Lâm giá giá quả đấm. Đồ vô sỉ, dám thừa dịp bản giáo chủ ngồi tĩnh tọa điều tức bò lên trên giường, mặt dày khôn tả!
Sắc mặt Tần Lâm đau khổ, chỉ chỉ bóng hai người bị ánh nến hắt lên trên cửa sổ:
- Trời tối, hai chúng ta một ngủ trên giường một ngủ dưới đất, người khác nhìn thấy cũng biết có vấn đề.
- Phục ngươi rồi.
Bạch Sương Hoa bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mặc cho Tần Lâm bò lên trên giường, vốn định điểm huyệt đạo hắn, nhưng chuyện tối nay cần làm lại bắt buộc không thể hạn chế hắn hoạt động.
Tần Lâm nằm cười xấu xa hắc hắc không ngừng, hai tay bắt chéo sau ót, chậm rãi nói:
- Bất kể thế nào, ta cũng coi như chung chăn gối với giáo chủ Ma giáo rồi còn gì…
- Ngươi, không cho ngươi làm loạn!
Bạch Sương Hoa đắp áo ngủ bằng gấm lên người thật chặt, rõ ràng một chỉ là có thể đâm cho Tần Lâm gần chết, nhưng không biết tại sao nàng lại cảm thấy tâm hoảng ý loạn, mặt nóng bừng bừng.
/1145
|