Thân Thời Hành là lão hảo nhân, thoạt nhìn bề ngoài vô hại, trong quan trường lão hảo nhân thường thường có nghĩa là lão xảo quyệt, thậm chí là cỏ đầu tường, không có nguyên tắc. Chính là vì nhận rõ tính mềm yếu dao động của Thân Thời Hành, cho nên dưới tình huống Trương Tứ Duy thiếu nhân thủ mới giữ lão lại trong nội các nhậm chức Thứ Phụ hiệp trợ mình làm việc, cho là lão sẽ tuyệt không tạo thành uy hiếp đối với mình.
Thế nhưng thân trong quan trường ai mà không muốn leo cao, ngoài mặt ai nấy đều nói ‘leo cao không chịu lạnh được’, thật ra trong lòng lúc nào cũng muốn leo lên thêm một tầng lầu. Trong khi tranh đấu với Trương Tứ Duy, bọn Tằng Tỉnh Ngô, Trương Học Nhan dứt khoát từ chức, Phan Quý Tuần nói thẳng can gián, cũng bị cách chức lưu đày, chỉ có Thân Thời Hành ‘miễn cưỡng’ ở lại.
Từ Văn Trường suy đoán thật ra ham muốn quyền lực của lão già này rất mạnh, hơn nữa trong mắt lão, ham muốn quyền lực còn vượt qua cả nguyên tắc. Điểm này lại bị Trương Tứ Duy vô ý không ngó tới, hiện tại đã trở thành mấu chốt cho Tần Lâm và Trương Tứ Duy tranh đấu với nhau.
-----------
Phía Tây Tử Cấm thành kinh sư, ở hẻm Võ Công mới xây một tòa phủ đệ, tấm biển sơn đen có mấy chữ vàng trên đó: Sắc kiến Thiếu Sư phủ, lấp lánh sáng choang. Bên dưới là đại môn đầy đinh đồng, hai bên có hai con sư tử bằng đá to lớn. Trên bậc thềm cao đám người làm giữ cửa áo xanh nón nhỏ khí thế bừng bừng, cười nịnh đón chào tân khách tới chơi, thỉnh thoảng khom người nhún nhường lấy lòng, thỉnh thoảng lại mắt mọc trên trán nhìn người, đây là căn cứ vào thân phận của khách nhân mà đối xử.
Nơi này chính là phủ đệ mới xây của Trụ Quốc Thiếu Sư Văn Uyên các Đại Học Sĩ đương triều Thủ Phụ, người ta gọi là Bồ Châu tướng công Trương Tứ Duy Trương Phượng Bàn!
Vào giờ phút này, đám người làm giữ chặt đại môn, bất kể ai tới đều nhất mực cản lại. Kẻ có địa vị thấp nhỏ không cần phải nói, nếu như địa vị cao quý bọn họ phải nở một nụ cười bồi giải thích, nói lão gia mình bị cảm phong hàn, bây giờ không thể tiếp khách, khách nhân đụng phải cây đinh mềm này cũng chỉ có thể hậm hực bỏ về.
Đương nhiên Trương Tứ Duy không hề nhiễm phong hàn, ngược lại lão rất khỏe mạnh.
Trong khách sảnh viện thứ hai, là chỗ mà bình thường Trương Tứ Duy hay tiếp khách. Lúc này đầu lão đội Trung Tĩnh quán, thân mặc yến phục màu lam sẫm, vẻ mặt nghiêm nghị ngồi trên chủ vị. Mặt lão trắng trẻo, dưới cằm lún phún mấy sợi râu, lúc này đang ngồi ngay thẳng, nghiễm nhiên cũng có mấy phần khí độ danh thần. Năm xưa ai mà ngờ được lão vẫn nấp sau hào quang vạn trượng của Trương Cư Chính, cũng có được ngày hôm nay đạt tới địa vị dưới một người trên vạn người này.
Chỉ bất quá chư vị khách quý đang ngồi toàn là quan đồng triều cùng Giang Lăng Thái Sư năm xưa, Trương Tứ Duy bày ra dáng vẻ như vậy cũng có người cười thầm trong lòng: nhìn đơn độc cũng không thấy gì, thế nhưng tưởng tượng đến Trương Cư Chính ngày xưa uy nghi xuất chúng, nghi biểu đường đường, nhìn lại vị Trương Tứ Duy kế nhiệm Thủ Phụ này không khỏi có vẻ giống như gian thần mặt trắng trên sân khấu.
Thiếu Sư phủ hiện tại mới xây lại, tình cảnh cũng giống như đúc tướng phủ của Trương Cư Chính ngày xưa, bá quan văn võ trong triều tề tựu đông đủ, tay trái Trương Tứ Duy trở xuống theo thứ tự là Lại bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh, cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu, Hình bộ Thị lang Khâu Tranh. Tay phải trở xuống là Hình bộ Thượng Thư Vương Dụng Cấp, Hộ bộ Thị Lang Dư Mậu Học, Đại Lý tự thừa Triệu Ứng Nguyên, Lại bộ Văn Tuyển Thanh Lại ty Chủ Sự Cố Hiến Thành.
Hai bên tả hữu phân ra hết sức rõ ràng, Trương Tứ Duy là Thủ Phụ Đại Học Sĩ mới lên nóng bỏng tay, đứng đầu văn thần, tự thành một phái, bọn Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học giao hảo với lão. Mà Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu lại được chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám Trương Kình chống lưng, sau khi Trương Cư Chính qua đời Giang Lăng đảng bị lật đổ, hai bên có vẻ như đồng sàng dị mộng.
Bọn họ có thể ngồi vào cùng nhau, vậy phải quy công cho Cố Hiến Thành.
Bất kể tuổi tác hay thân phận địa vị, Cố Hiến Thành chỉ có thể ngồi ghế chót trước mặt các vị đại lão tiền bối, nhưng thể chế triều đình chú trọng liên kết, nhờ đứng ra giơ cao ngọn cờ hô hào lật đổ Giang Lăng đảng, Cố Hiến Thành cũng có được ích lợi. Được Trương Tứ Duy điều đến trông coi Lại bộ Văn Tuyển Thanh Lại ty chuyên đánh giá thành tích bá quan, trong tay cầm trọng quyền kinh sát ngoại sát, lại thêm Lưu Đình Lan, Mạnh Hóa Lý, Ngụy Doãn Trung… là nòng cốt thanh lưu gia tăng thanh thế, trong lúc nhất thời danh tiếng vô lượng ở đất kinh kỳ.
Danh tiếng Cố Hiến Thành trong thanh lưu lớn như vậy, lại lôi kéo thi hội văn hội, bọn Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học năm xưa bị cách chức. Trương Tứ Duy từng làm việc cho Trương Cư Chính, qua mấy năm không khỏi có hơi xa lạ, Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu, Khâu Tranh cũng không hoàn toàn một lòng với Trương Tứ Duy. Khách khứa tụ tập trong khách sảnh này có quá nửa là nhờ Cố Hiến Thành bôn tẩu lung lạc cho Trương Tứ Duy.
Dĩ nhiên, nguyên nhân trọng yếu hơn là bọn họ có cùng chung một địch nhân: Tần Lâm.
Tân chủ hàn huyên mấy câu trên trời dưới đất, dần dần đi vào chính sự, Trương Tứ Duy thở ra một hơi thật dài:
- Lưu Đô Đốc Lưu Đô Đốc, nếu không phải ngươi công trung với nước, phái người hết sức thu thập tội chứng của họ Tần, Trương mỗ thật không dám tin tưởng tên này là phản tặc bán nước như vậy!
Trương Tứ Duy dứt lời, trong lòng cười lạnh không ngừng, ngày hôm qua mới vừa nhận được thư nhà do phụ thân Trương Doãn Linh từ Bồ Châu gửi tới, nói Tần Lâm cấu kết Bạch Liên giáo chủ và võ sĩ Mông Cổ tới lừa gạt nhà mình, suýt chút nữa đã gây ra chuyện lớn tày trời. Hừ, tên Tần Lâm này đày hắn đi xa như vậy cũng không chịu an phận, giang sơn Bồ Châu được xây dựng vững như tường đồng vách sắt cũng bị hắn khoét thủng một lỗ, thôi được, lần này lão phu sẽ diệt hắn!
Vị Thủ Phụ Đại Học Sĩ này cũng không ý thức được, đáy lòng mình đã sinh ra mấy phần sợ hãi Tần Lâm tường đồng vách sắt, Bồ Châu có thể vây khốn hắn hay không, cũng không còn tự tin như trước nữa.
Vốn Lưu Thủ Hữu có cừu oán với Tần Lâm, lúc này lập tức đổ dầu vào lửa, y tỏ vẻ vô cùng đau đớn, trầm giọng nói:
- Họ Tần là nguyên hung gây họa, hung hiểm ác độc không phải người thường có thể sánh bằng. May mắn thánh thiên tử anh minh quả quyết, cách chức hắn đày ra kinh, Lưu mỗ nhân cơ hội dùng mọi cách bố trí, nhất nhất tra rõ tội trạng của hắn.
Dứt lời Lưu Thủ Hữu dừng một chút, lại giơ cao một xấp tội chứng thu thập được, hắng giọng đọc:
- Tên giặc này bên ngoài câu thông Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Kim thị, Thổ Mặc Đặc bộ Trung Thuận phu nhân Tam Nương Tử, giáo chủ yêu nữ Bạch Liên Ma giáo, bên trong cấu kết quyền yêm Trương Thành, lấy Đề Đốc Thị Bạc thái giám Hoàng Tri Hiếu, Đông Xưởng Lý Hình Bá Hộ Hoắc Trọng Lâu làm tâm phúc, cẩm y chỉ huy Hồng Dương Thiện, Mã Bân, Bá Hộ Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan làm tay sai, lại có Từ Văn Trường Từ Vị ra mưu đồ sách, âm thầm câu thông với dư nghiệt Giang Lăng đảng… Phạm vào hơn hai mươi tội lớn như tự tiện nuôi dưỡng tâm phúc, mưu quốc bất trung, câu thông giặc ngoài, kết giao nội hoạn dòm ngó trong cung, lén tạo quân khí…
Nếu có Tần Lâm ở chỗ này, nghe xong nhất định sẽ tóm cổ Lưu Thủ Hữu phun nước bọt vào mặt y: Kim Anh Cơ là ta tư thông, Bạch Sương Hoa, ặc, cũng coi như phải đi, nhưng ngươi lại trút cả Tam Nương Tử lên đầu ta, Từ Văn Trường Từ lão đầu nhất định sẽ tìm ta liều mạng!
Không thể không nói, Lưu Thủ Hữu nhờ là con cháu danh thần được chưởng quản Cẩm Y Vệ, cũng có đôi chút bản lãnh. Y phái đám tay sai Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân tỏa ra bốn phía dò xét, cơ hồ tra xét hết sức rõ ràng hành động của Tần Lâm. Bất quá vì phải tranh quyền đoạt lợi với Lạc Tư Cung cho nên tạm thời ẩn nhẫn không phát. Hiện tại biết Trương Tứ Duy muốn ra tay đối phó Tần Lâm, y vội vàng nhảy ra đổ dầu vào lửa.
Nghe những lời tố cáo này, người khác không nói, Dư Mậu Học, Triệu Ứng Nguyên hoảng sợ biến sắc, rối rít nói:
- Thánh triều quang minh chính đại, chúng ta chỉ rời khỏi kinh vài năm không ngờ rằng xuất hiện loại nghịch tặc như thế, phạm vào tội ác hết sức kinh người. Chỉ cách chức lưu đày làm sao có thể có tác dụng răn chúng, phải tấu lên ngự tiền xử hắn theo đúng tội mới được!
Vương Dụng Cấp là người Phúc Kiến Tấn Giang, giao hảo với Hải Thụy, lại lắm mồm hỏi một câu:
- Vì sao Hải Thụy lại muốn bảo cử phục chức cho Tần Lâm?
Lưu Thủ Hữu ngẩn người, Cố Hiến Thành vội vàng lên tiếng cứu viện:
- Quân tử cũng có thể bị lừa gạt, Hải lão tiên sinh là quân tử, đã sống lâu ở Quỳnh Châu, rời kinh vạn dặm xa xôi, làm sao biết được tội lỗi của Tần tặc, chắc chắn là đã bị hắn che mắt.
- Tặc tử này thật là ghê tởm!
Vương Dụng Cấp đùng đùng nổi giận, nắm quyền nện mạnh lên bàn, không ngờ rằng một đời thanh danh Hải Thụy bị một tên ưng khuyển cẩm y làm cho ô uế, quả thật khiến cho người ta phải tặc lưỡi than dài.
Cố Hiến Thành đứng lên, sau khi vái chào tới đất nghiêm nghị nói:
- Chư công chư công, xin hãy nghe một lời: Năm đó gian tà Giang Lăng đảng tràn ngập triều cương, đầu độc thánh quân bế tắc ngôn lộ, vì vậy gian nịnh như Tần tặc mới may mắn thăng quan như vậy. Hôm nay Phượng Bàn tướng công chấp chính, Nghiêm lão Thượng Thư liệt vị thiên quan (cách gọi khác của Lại bộ Thượng Thư), chư quân tử Vương, Dư, Triệu, Khâu cũng đã được khôi phục trọng dụng, có thể nói là hết thảy một lòng. Mọi người phải cùng nhau chung sức trừ đi sâu mọt gian đảng Tần tặc kia!
- Hay!
Mọi người nhất tề vỗ tay, đều nói vì nước trừ gian nghĩa bất dung từ.
Thấy đã đến lúc, Cố Hiến Thành bèn lấy tấu chương đạn hặc đã viết sẵn ra, mời mọi người cùng xem xét góp ý.
- Ủa, vì sao không nhắc tới tội Tần tặc tư thông Thổ Mặc Đặc bộ Tam Nương Tử?
Vương Dụng Cấp có hơi kỳ quái hỏi.
Lưu Thủ Hữu cũng nhướng mày:
- Tần tặc giao kết quyền yêm Trương Thành, dường như chuyện này cũng….
Vương Dụng Cấp là vô ý đặt câu hỏi, Lưu Thủ Hữu lại là cố ý. Trương Kình và Trương Thành đấu đá nhau trong nội đình không đội trời chung, y là bè đảng của Trương Kình, dĩ nhiên hy vọng thừa dịp lật đổ Tần Lâm cũng giáng cho Trương Thành một đòn chí mạng.
Trương Tứ Duy ngồi trên chủ vị mặt không đổi sắc, trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nói Vương Dụng Cấp cổ hủ buồn cười, Lưu Thủ Hữu mới là gian trá giảo hoạt.
Cố Hiến Thành đã sớm ngờ tới sẽ có chuyện này, cười nói:
- Nếu viết trong tấu chương đạn hặc liên quan quá rộng, e rằng triều đình ném chuột sợ vỡ đồ, không bằng xoáy vào một điểm. Chỉ cần tiêu diệt được Tần tặc, làm thương tổn tận gốc rễ của gian đảng, tương lai sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ngoài mặt nói có vẻ dễ dàng, thật ra thì trong lòng Cố Hiến Thành cũng âm thầm kêu khổ, Tần Lâm ôi Tần Lâm, thật ra ta cũng biết không dễ gì lật đổ ngươi… Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty, Thổ Mặc Đặc bộ, hai đại cường viện một Nam một Bắc đều phục vụ cho hắn, nếu như trong tấu chương đạn hặc viết đúng sự thật, e rằng triều đình ném chuột sợ vỡ đồ, sẽ không dám làm gì ngươi.
Nếu như vạch trần chuyện Kim Anh Cơ và Tam Nương Tử đều nghe theo Tần Lâm, không ai dám làm gì hắn, ai muốn động tới hắn trước hết phải cân nhắc một chút. Đương nhiên Tần Lâm sẽ không làm như vậy, bằng không trở mặt hoàn toàn, hắn sẽ không thể nào được khôi phục chức quan, cầm đại quyền trong triều được nữa.
Vương Dụng Cấp bất bình vì nghĩa, là kẻ đầu tiên phê vào trong tấu chương đạn hặc:
- Cố tiên sinh trừ gian vì nước, Vương mỗ nguyện theo tấu chương đạn hặc gian nịnh này!
- Có Phượng Bàn tướng công đứng ra chủ trì, sĩ lâm quân tử một lòng nghe theo, lo gì gian nịnh không ngã, triều cương không chấn!
Nghiêm Thanh, Triệu Ứng Nguyên, Dư Mậu Học, Khâu Tranh rối rít phê theo.
Nhìn bản tấu chương đầy nét chữ còn tươi màu mực, Cố Hiến Thành đắc chí vô cùng. Lần này thật tốt, tru lục gian tặc Tần Lâm, bắt hết gian đảng của hắn đảng nhất nhất hỏi tội. Lật đổ được một con sâu mọt quốc gia khổng lồ như vậy, nhất định thanh danh Cố mỗ sẽ trở nên vang dậy, trở thành tấm gương sáng nhất thời của thanh lưu.
Trương Tứ Duy nhận lấy tấu chương đạn hặc xem qua một chút liền vuốt râu mà cười, mỗi một cái tên trong này đều có một đoàn môn sinh cố lại ở phía dưới phất cờ hô hào. Cơn cuồng phong sắp tới sẽ cuồng mãnh tới mức nào, Tần Lâm ơi Tần Lâm, ngươi dám đối nghịch với Trương mỗ, động tới quê nhà Bồ Châu của ta, hãy chờ xem thủ đoạn của lão phu!
Tấu chương dâng lên, Trương Tứ Duy cầm giữ phiếu nghĩ nội các phê chuẩn đình nghị, chúng quân tử ra sức công kích giữa triều đình, muốn lật đổ Tần Lâm có gì là khó?!
Nhưng vào lúc này, ở cửa Trương phủ có mấy kỵ sĩ từ ngoài đường chạy như bay đến, kỵ sĩ mệt mỏi kiệt sức, gần như rơi xuống ngựa trước đại môn.
Chỉ chốc lát sau, lão quản gia vẻ mặt hốt hoảng bỏ qua lệnh chủ nhân không cho quấy rầy lúc nghị sự, sải bước chạy vào trong khách sảnh, ghé tai Trương Tứ Duy đang lộ vẻ không hài lòng nói nhỏ mấy câu.
Buông rơi tấu chương đạn hặc Tần Lâm trên mặt đất, thần sắc Trương Tứ Duy đại biến: cha già qua đời ở Bồ Châu, dựa theo thể chế, lão phải lập tức đinh ưu hồi hương.
Cố gắng trấn định, Trương Tứ Duy lấy cớ trong nhà có chuyện đưa tiễn chư vị khách quý, chỉ giữ lại một mình Cố Hiến Thành.
Hồi lâu sau, Cố Hiến Thành hiểu xảy ra chuyện gì, nghĩ ngợi chốc lát, hạ thấp giọng nói:
- Khải bẩm Phượng Bàn tướng công, chuyện này quá lớn, hãy cấp tốc mời Thân Các Lão tới thương nghị!
-----------
Trên chiếc Thái Sư ỷ bằng gỗ hoa lê lên nước bóng loáng, Trương Tứ Duy đã thay tang phục vải thô trắng chờ đợi Thân Thời Hành.
Dù sao cũng là Thủ Phụ Đại Học Sĩ, nếu gào khóc lớn giống như dân chúng người ta không khỏi quá mất thân phận, khóe miệng lão khẽ mếu, mặt mày buồn rười rượi, ánh mắt lo buồn, bày ra dáng vẻ vô cùng hợp tình hợp lý. Vừa có vẻ thương tiếc tình thâm của một hiếu tử với phụ thân vừa mất, lại lộ ra lòng lo cho nước cho dân của đương triều Thủ Phụ.
Chỉ tiếc đột ngột gặp phải đả kích nặng nề như sét đánh ngang mày, cho dù là Trương Tứ Duy lòng dạ thâm sâu cũng khó lòng khống chế được tâm trạng của mình.
Thế nhưng thân trong quan trường ai mà không muốn leo cao, ngoài mặt ai nấy đều nói ‘leo cao không chịu lạnh được’, thật ra trong lòng lúc nào cũng muốn leo lên thêm một tầng lầu. Trong khi tranh đấu với Trương Tứ Duy, bọn Tằng Tỉnh Ngô, Trương Học Nhan dứt khoát từ chức, Phan Quý Tuần nói thẳng can gián, cũng bị cách chức lưu đày, chỉ có Thân Thời Hành ‘miễn cưỡng’ ở lại.
Từ Văn Trường suy đoán thật ra ham muốn quyền lực của lão già này rất mạnh, hơn nữa trong mắt lão, ham muốn quyền lực còn vượt qua cả nguyên tắc. Điểm này lại bị Trương Tứ Duy vô ý không ngó tới, hiện tại đã trở thành mấu chốt cho Tần Lâm và Trương Tứ Duy tranh đấu với nhau.
-----------
Phía Tây Tử Cấm thành kinh sư, ở hẻm Võ Công mới xây một tòa phủ đệ, tấm biển sơn đen có mấy chữ vàng trên đó: Sắc kiến Thiếu Sư phủ, lấp lánh sáng choang. Bên dưới là đại môn đầy đinh đồng, hai bên có hai con sư tử bằng đá to lớn. Trên bậc thềm cao đám người làm giữ cửa áo xanh nón nhỏ khí thế bừng bừng, cười nịnh đón chào tân khách tới chơi, thỉnh thoảng khom người nhún nhường lấy lòng, thỉnh thoảng lại mắt mọc trên trán nhìn người, đây là căn cứ vào thân phận của khách nhân mà đối xử.
Nơi này chính là phủ đệ mới xây của Trụ Quốc Thiếu Sư Văn Uyên các Đại Học Sĩ đương triều Thủ Phụ, người ta gọi là Bồ Châu tướng công Trương Tứ Duy Trương Phượng Bàn!
Vào giờ phút này, đám người làm giữ chặt đại môn, bất kể ai tới đều nhất mực cản lại. Kẻ có địa vị thấp nhỏ không cần phải nói, nếu như địa vị cao quý bọn họ phải nở một nụ cười bồi giải thích, nói lão gia mình bị cảm phong hàn, bây giờ không thể tiếp khách, khách nhân đụng phải cây đinh mềm này cũng chỉ có thể hậm hực bỏ về.
Đương nhiên Trương Tứ Duy không hề nhiễm phong hàn, ngược lại lão rất khỏe mạnh.
Trong khách sảnh viện thứ hai, là chỗ mà bình thường Trương Tứ Duy hay tiếp khách. Lúc này đầu lão đội Trung Tĩnh quán, thân mặc yến phục màu lam sẫm, vẻ mặt nghiêm nghị ngồi trên chủ vị. Mặt lão trắng trẻo, dưới cằm lún phún mấy sợi râu, lúc này đang ngồi ngay thẳng, nghiễm nhiên cũng có mấy phần khí độ danh thần. Năm xưa ai mà ngờ được lão vẫn nấp sau hào quang vạn trượng của Trương Cư Chính, cũng có được ngày hôm nay đạt tới địa vị dưới một người trên vạn người này.
Chỉ bất quá chư vị khách quý đang ngồi toàn là quan đồng triều cùng Giang Lăng Thái Sư năm xưa, Trương Tứ Duy bày ra dáng vẻ như vậy cũng có người cười thầm trong lòng: nhìn đơn độc cũng không thấy gì, thế nhưng tưởng tượng đến Trương Cư Chính ngày xưa uy nghi xuất chúng, nghi biểu đường đường, nhìn lại vị Trương Tứ Duy kế nhiệm Thủ Phụ này không khỏi có vẻ giống như gian thần mặt trắng trên sân khấu.
Thiếu Sư phủ hiện tại mới xây lại, tình cảnh cũng giống như đúc tướng phủ của Trương Cư Chính ngày xưa, bá quan văn võ trong triều tề tựu đông đủ, tay trái Trương Tứ Duy trở xuống theo thứ tự là Lại bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh, cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu, Hình bộ Thị lang Khâu Tranh. Tay phải trở xuống là Hình bộ Thượng Thư Vương Dụng Cấp, Hộ bộ Thị Lang Dư Mậu Học, Đại Lý tự thừa Triệu Ứng Nguyên, Lại bộ Văn Tuyển Thanh Lại ty Chủ Sự Cố Hiến Thành.
Hai bên tả hữu phân ra hết sức rõ ràng, Trương Tứ Duy là Thủ Phụ Đại Học Sĩ mới lên nóng bỏng tay, đứng đầu văn thần, tự thành một phái, bọn Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học giao hảo với lão. Mà Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu lại được chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám Trương Kình chống lưng, sau khi Trương Cư Chính qua đời Giang Lăng đảng bị lật đổ, hai bên có vẻ như đồng sàng dị mộng.
Bọn họ có thể ngồi vào cùng nhau, vậy phải quy công cho Cố Hiến Thành.
Bất kể tuổi tác hay thân phận địa vị, Cố Hiến Thành chỉ có thể ngồi ghế chót trước mặt các vị đại lão tiền bối, nhưng thể chế triều đình chú trọng liên kết, nhờ đứng ra giơ cao ngọn cờ hô hào lật đổ Giang Lăng đảng, Cố Hiến Thành cũng có được ích lợi. Được Trương Tứ Duy điều đến trông coi Lại bộ Văn Tuyển Thanh Lại ty chuyên đánh giá thành tích bá quan, trong tay cầm trọng quyền kinh sát ngoại sát, lại thêm Lưu Đình Lan, Mạnh Hóa Lý, Ngụy Doãn Trung… là nòng cốt thanh lưu gia tăng thanh thế, trong lúc nhất thời danh tiếng vô lượng ở đất kinh kỳ.
Danh tiếng Cố Hiến Thành trong thanh lưu lớn như vậy, lại lôi kéo thi hội văn hội, bọn Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học năm xưa bị cách chức. Trương Tứ Duy từng làm việc cho Trương Cư Chính, qua mấy năm không khỏi có hơi xa lạ, Nghiêm Thanh, Lưu Thủ Hữu, Khâu Tranh cũng không hoàn toàn một lòng với Trương Tứ Duy. Khách khứa tụ tập trong khách sảnh này có quá nửa là nhờ Cố Hiến Thành bôn tẩu lung lạc cho Trương Tứ Duy.
Dĩ nhiên, nguyên nhân trọng yếu hơn là bọn họ có cùng chung một địch nhân: Tần Lâm.
Tân chủ hàn huyên mấy câu trên trời dưới đất, dần dần đi vào chính sự, Trương Tứ Duy thở ra một hơi thật dài:
- Lưu Đô Đốc Lưu Đô Đốc, nếu không phải ngươi công trung với nước, phái người hết sức thu thập tội chứng của họ Tần, Trương mỗ thật không dám tin tưởng tên này là phản tặc bán nước như vậy!
Trương Tứ Duy dứt lời, trong lòng cười lạnh không ngừng, ngày hôm qua mới vừa nhận được thư nhà do phụ thân Trương Doãn Linh từ Bồ Châu gửi tới, nói Tần Lâm cấu kết Bạch Liên giáo chủ và võ sĩ Mông Cổ tới lừa gạt nhà mình, suýt chút nữa đã gây ra chuyện lớn tày trời. Hừ, tên Tần Lâm này đày hắn đi xa như vậy cũng không chịu an phận, giang sơn Bồ Châu được xây dựng vững như tường đồng vách sắt cũng bị hắn khoét thủng một lỗ, thôi được, lần này lão phu sẽ diệt hắn!
Vị Thủ Phụ Đại Học Sĩ này cũng không ý thức được, đáy lòng mình đã sinh ra mấy phần sợ hãi Tần Lâm tường đồng vách sắt, Bồ Châu có thể vây khốn hắn hay không, cũng không còn tự tin như trước nữa.
Vốn Lưu Thủ Hữu có cừu oán với Tần Lâm, lúc này lập tức đổ dầu vào lửa, y tỏ vẻ vô cùng đau đớn, trầm giọng nói:
- Họ Tần là nguyên hung gây họa, hung hiểm ác độc không phải người thường có thể sánh bằng. May mắn thánh thiên tử anh minh quả quyết, cách chức hắn đày ra kinh, Lưu mỗ nhân cơ hội dùng mọi cách bố trí, nhất nhất tra rõ tội trạng của hắn.
Dứt lời Lưu Thủ Hữu dừng một chút, lại giơ cao một xấp tội chứng thu thập được, hắng giọng đọc:
- Tên giặc này bên ngoài câu thông Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Kim thị, Thổ Mặc Đặc bộ Trung Thuận phu nhân Tam Nương Tử, giáo chủ yêu nữ Bạch Liên Ma giáo, bên trong cấu kết quyền yêm Trương Thành, lấy Đề Đốc Thị Bạc thái giám Hoàng Tri Hiếu, Đông Xưởng Lý Hình Bá Hộ Hoắc Trọng Lâu làm tâm phúc, cẩm y chỉ huy Hồng Dương Thiện, Mã Bân, Bá Hộ Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan làm tay sai, lại có Từ Văn Trường Từ Vị ra mưu đồ sách, âm thầm câu thông với dư nghiệt Giang Lăng đảng… Phạm vào hơn hai mươi tội lớn như tự tiện nuôi dưỡng tâm phúc, mưu quốc bất trung, câu thông giặc ngoài, kết giao nội hoạn dòm ngó trong cung, lén tạo quân khí…
Nếu có Tần Lâm ở chỗ này, nghe xong nhất định sẽ tóm cổ Lưu Thủ Hữu phun nước bọt vào mặt y: Kim Anh Cơ là ta tư thông, Bạch Sương Hoa, ặc, cũng coi như phải đi, nhưng ngươi lại trút cả Tam Nương Tử lên đầu ta, Từ Văn Trường Từ lão đầu nhất định sẽ tìm ta liều mạng!
Không thể không nói, Lưu Thủ Hữu nhờ là con cháu danh thần được chưởng quản Cẩm Y Vệ, cũng có đôi chút bản lãnh. Y phái đám tay sai Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân tỏa ra bốn phía dò xét, cơ hồ tra xét hết sức rõ ràng hành động của Tần Lâm. Bất quá vì phải tranh quyền đoạt lợi với Lạc Tư Cung cho nên tạm thời ẩn nhẫn không phát. Hiện tại biết Trương Tứ Duy muốn ra tay đối phó Tần Lâm, y vội vàng nhảy ra đổ dầu vào lửa.
Nghe những lời tố cáo này, người khác không nói, Dư Mậu Học, Triệu Ứng Nguyên hoảng sợ biến sắc, rối rít nói:
- Thánh triều quang minh chính đại, chúng ta chỉ rời khỏi kinh vài năm không ngờ rằng xuất hiện loại nghịch tặc như thế, phạm vào tội ác hết sức kinh người. Chỉ cách chức lưu đày làm sao có thể có tác dụng răn chúng, phải tấu lên ngự tiền xử hắn theo đúng tội mới được!
Vương Dụng Cấp là người Phúc Kiến Tấn Giang, giao hảo với Hải Thụy, lại lắm mồm hỏi một câu:
- Vì sao Hải Thụy lại muốn bảo cử phục chức cho Tần Lâm?
Lưu Thủ Hữu ngẩn người, Cố Hiến Thành vội vàng lên tiếng cứu viện:
- Quân tử cũng có thể bị lừa gạt, Hải lão tiên sinh là quân tử, đã sống lâu ở Quỳnh Châu, rời kinh vạn dặm xa xôi, làm sao biết được tội lỗi của Tần tặc, chắc chắn là đã bị hắn che mắt.
- Tặc tử này thật là ghê tởm!
Vương Dụng Cấp đùng đùng nổi giận, nắm quyền nện mạnh lên bàn, không ngờ rằng một đời thanh danh Hải Thụy bị một tên ưng khuyển cẩm y làm cho ô uế, quả thật khiến cho người ta phải tặc lưỡi than dài.
Cố Hiến Thành đứng lên, sau khi vái chào tới đất nghiêm nghị nói:
- Chư công chư công, xin hãy nghe một lời: Năm đó gian tà Giang Lăng đảng tràn ngập triều cương, đầu độc thánh quân bế tắc ngôn lộ, vì vậy gian nịnh như Tần tặc mới may mắn thăng quan như vậy. Hôm nay Phượng Bàn tướng công chấp chính, Nghiêm lão Thượng Thư liệt vị thiên quan (cách gọi khác của Lại bộ Thượng Thư), chư quân tử Vương, Dư, Triệu, Khâu cũng đã được khôi phục trọng dụng, có thể nói là hết thảy một lòng. Mọi người phải cùng nhau chung sức trừ đi sâu mọt gian đảng Tần tặc kia!
- Hay!
Mọi người nhất tề vỗ tay, đều nói vì nước trừ gian nghĩa bất dung từ.
Thấy đã đến lúc, Cố Hiến Thành bèn lấy tấu chương đạn hặc đã viết sẵn ra, mời mọi người cùng xem xét góp ý.
- Ủa, vì sao không nhắc tới tội Tần tặc tư thông Thổ Mặc Đặc bộ Tam Nương Tử?
Vương Dụng Cấp có hơi kỳ quái hỏi.
Lưu Thủ Hữu cũng nhướng mày:
- Tần tặc giao kết quyền yêm Trương Thành, dường như chuyện này cũng….
Vương Dụng Cấp là vô ý đặt câu hỏi, Lưu Thủ Hữu lại là cố ý. Trương Kình và Trương Thành đấu đá nhau trong nội đình không đội trời chung, y là bè đảng của Trương Kình, dĩ nhiên hy vọng thừa dịp lật đổ Tần Lâm cũng giáng cho Trương Thành một đòn chí mạng.
Trương Tứ Duy ngồi trên chủ vị mặt không đổi sắc, trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nói Vương Dụng Cấp cổ hủ buồn cười, Lưu Thủ Hữu mới là gian trá giảo hoạt.
Cố Hiến Thành đã sớm ngờ tới sẽ có chuyện này, cười nói:
- Nếu viết trong tấu chương đạn hặc liên quan quá rộng, e rằng triều đình ném chuột sợ vỡ đồ, không bằng xoáy vào một điểm. Chỉ cần tiêu diệt được Tần tặc, làm thương tổn tận gốc rễ của gian đảng, tương lai sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ngoài mặt nói có vẻ dễ dàng, thật ra thì trong lòng Cố Hiến Thành cũng âm thầm kêu khổ, Tần Lâm ôi Tần Lâm, thật ra ta cũng biết không dễ gì lật đổ ngươi… Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty, Thổ Mặc Đặc bộ, hai đại cường viện một Nam một Bắc đều phục vụ cho hắn, nếu như trong tấu chương đạn hặc viết đúng sự thật, e rằng triều đình ném chuột sợ vỡ đồ, sẽ không dám làm gì ngươi.
Nếu như vạch trần chuyện Kim Anh Cơ và Tam Nương Tử đều nghe theo Tần Lâm, không ai dám làm gì hắn, ai muốn động tới hắn trước hết phải cân nhắc một chút. Đương nhiên Tần Lâm sẽ không làm như vậy, bằng không trở mặt hoàn toàn, hắn sẽ không thể nào được khôi phục chức quan, cầm đại quyền trong triều được nữa.
Vương Dụng Cấp bất bình vì nghĩa, là kẻ đầu tiên phê vào trong tấu chương đạn hặc:
- Cố tiên sinh trừ gian vì nước, Vương mỗ nguyện theo tấu chương đạn hặc gian nịnh này!
- Có Phượng Bàn tướng công đứng ra chủ trì, sĩ lâm quân tử một lòng nghe theo, lo gì gian nịnh không ngã, triều cương không chấn!
Nghiêm Thanh, Triệu Ứng Nguyên, Dư Mậu Học, Khâu Tranh rối rít phê theo.
Nhìn bản tấu chương đầy nét chữ còn tươi màu mực, Cố Hiến Thành đắc chí vô cùng. Lần này thật tốt, tru lục gian tặc Tần Lâm, bắt hết gian đảng của hắn đảng nhất nhất hỏi tội. Lật đổ được một con sâu mọt quốc gia khổng lồ như vậy, nhất định thanh danh Cố mỗ sẽ trở nên vang dậy, trở thành tấm gương sáng nhất thời của thanh lưu.
Trương Tứ Duy nhận lấy tấu chương đạn hặc xem qua một chút liền vuốt râu mà cười, mỗi một cái tên trong này đều có một đoàn môn sinh cố lại ở phía dưới phất cờ hô hào. Cơn cuồng phong sắp tới sẽ cuồng mãnh tới mức nào, Tần Lâm ơi Tần Lâm, ngươi dám đối nghịch với Trương mỗ, động tới quê nhà Bồ Châu của ta, hãy chờ xem thủ đoạn của lão phu!
Tấu chương dâng lên, Trương Tứ Duy cầm giữ phiếu nghĩ nội các phê chuẩn đình nghị, chúng quân tử ra sức công kích giữa triều đình, muốn lật đổ Tần Lâm có gì là khó?!
Nhưng vào lúc này, ở cửa Trương phủ có mấy kỵ sĩ từ ngoài đường chạy như bay đến, kỵ sĩ mệt mỏi kiệt sức, gần như rơi xuống ngựa trước đại môn.
Chỉ chốc lát sau, lão quản gia vẻ mặt hốt hoảng bỏ qua lệnh chủ nhân không cho quấy rầy lúc nghị sự, sải bước chạy vào trong khách sảnh, ghé tai Trương Tứ Duy đang lộ vẻ không hài lòng nói nhỏ mấy câu.
Buông rơi tấu chương đạn hặc Tần Lâm trên mặt đất, thần sắc Trương Tứ Duy đại biến: cha già qua đời ở Bồ Châu, dựa theo thể chế, lão phải lập tức đinh ưu hồi hương.
Cố gắng trấn định, Trương Tứ Duy lấy cớ trong nhà có chuyện đưa tiễn chư vị khách quý, chỉ giữ lại một mình Cố Hiến Thành.
Hồi lâu sau, Cố Hiến Thành hiểu xảy ra chuyện gì, nghĩ ngợi chốc lát, hạ thấp giọng nói:
- Khải bẩm Phượng Bàn tướng công, chuyện này quá lớn, hãy cấp tốc mời Thân Các Lão tới thương nghị!
-----------
Trên chiếc Thái Sư ỷ bằng gỗ hoa lê lên nước bóng loáng, Trương Tứ Duy đã thay tang phục vải thô trắng chờ đợi Thân Thời Hành.
Dù sao cũng là Thủ Phụ Đại Học Sĩ, nếu gào khóc lớn giống như dân chúng người ta không khỏi quá mất thân phận, khóe miệng lão khẽ mếu, mặt mày buồn rười rượi, ánh mắt lo buồn, bày ra dáng vẻ vô cùng hợp tình hợp lý. Vừa có vẻ thương tiếc tình thâm của một hiếu tử với phụ thân vừa mất, lại lộ ra lòng lo cho nước cho dân của đương triều Thủ Phụ.
Chỉ tiếc đột ngột gặp phải đả kích nặng nề như sét đánh ngang mày, cho dù là Trương Tứ Duy lòng dạ thâm sâu cũng khó lòng khống chế được tâm trạng của mình.
/1145
|