Dứt lời, lão nông bèn giơ tay vẽ một vòng tròn lớn trước mặt, ý chỉ một vùng đất lớn trước mặt là đầu hiến tặng cho Đại Tư Mã phủ.
Binh bộ Thượng Thư còn được xưng là Đại Tư Mã, cái gọi là Đại Tư Mã phủ chính là chỉ phủ Vương Sùng Cổ, Trương Tử Huyên nghe đến đó, sắc mặt càng trở nên khó coi. Nàng biết mình và Tần Lâm có thể đối phó Trương Tứ Duy, nhưng tuyệt không thể nào dẹp hết những hào môn Tam Tấn Quan Trung như Vương Sùng Cổ, Dương Bác, Mã Tự Cường...
Lão nông đang nói hứng chí, dứt khoát tuôn ra hết những uất ức trong lòng, lại nói:
- Trước kia quan phủ thu thuế dùng đủ các thủ đoạn gian dối vơ vét, tỷ như thị trường thật là kỳ quái, đến lúc mất mùa đói kém giá lương thực lên cao tận chín tầng mây. Đến khi chúng ta thu hoạch lương thực phải bán đi để lấy bạc nộp thuế, lúc ấy giá lương thực lại rẻ như bèo, một cao một thấp coi như lột một lớp da, quả thật là không có thiên lý.
Trương Tử Huyên nhất thời mặt nóng bừng như lửa đốt, gò má đỏ tận mang tai, xấu hổ không thể ở lại thêm phút giây nào nữa, nói lời từ biệt với lão nông lập tức kéo Tần Lâm hấp tấp rời đi.
Tần Lâm cũng dở khóc dở cười, thật là trên có chính sách dưới có đối sách.
Trương Cư Chính đổi thu thuế lương thực thành bạc trắng, trên thực tế chính là đổi từ thu vật thật thành thu tiền tệ. Ý tưởng này là chính xác, nếu không sẽ có địa phương nộp hoa tiêu, có địa phương nộp táo, có địa phương nộp rau cải, giá trị không thống nhất, quan lại tùy ý thu nhiều thu ít, dân chúng phải chạy vạy vắt giò lên cổ, triều đình cũng khó mà xử lý.
Kết quả sau khi đổi lại thu bạc trắng đã giảm được rất nhiều tệ nạn gian dối vơ vét của các quan, nhưng sinh ra tệ nạn bị phú thương cự cổ thao túng giá cả, dẫn tới chỗ giá lương thực thu mua bị hạ thê thảm.
Trương Tử Huyên và Tần Lâm đi được một đoạn, hạ thấp giọng tức giận nói:
- Vương Sùng Cổ được xưng trung hậu mà còn như vậy, Trương Doãn Linh lại càng quá đáng. Chiếm đoạt ruộng đất, nuôi dưỡng môn khách, khi nam hiếp nữ, không thể tránh được những tội này.
Dứt lời, quang hoa chợt lóe trong mắt thiên kim tướng phủ, có ý muốn mang Thiếu Sư phủ ra khai đao, từ đó chấn nhiếp đám hào môn Quan Trung. Để cho quan phủ tiện bề đẩy mạnh Nhất Điều Tiên Pháp, đo đạc ruộng đất, ức chế hào cường thâu tóm.
Tần Lâm ngầm hiểu ý nàng, lập tức cười lắc đầu một cái:
- Dựa vào những chuyện này không thể nào lật đổ Trương Tứ Duy được!
Trương Tử Huyên cúi đầu suy nghĩ một chút, khẽ cau mày liễu, dáng vẻ tập trung suy nghĩ của nàng hết sức đáng yêu.
Đương nhiên nàng thừa biết Tần Lâm nói không sai, các nhà hào môn tiếp nhận ruộng đất đầu hiến, ruộng đất của mình được miễn thuế khiến cho quan địa phương chuyển phần thuế này lên đầu bá tánh bình dân. Hào môn quyền quý trên cả nước đều dùng thủ đoạn này, trên lừa triều đình dưới gạt dân chúng. Trước kia triều chính mới của phụ thân Trương Cư Chính chính là đối phó bọn họ, nhưng bây giờ phụ thân đã chết, triều chính mới không thể tiếp tục kéo dài, huống chi với địa vị của Trương Tứ Duy, chỉ dựa vào tội danh chiếm đoạt ruộng đất, bóc lột bá tánh cũng sẽ rất khó lật đổ lão.
- Tần huynh muốn bắt chước chuyện Từ Các Lão giết Nghiêm Thế Phồn ngày xưa sao?
Trương Tử Huyên ngẩng đầu nhìn Tần Lâm, trong con ngươi thâm thúy lóng lánh ánh sáng.
Tần Lâm cười xấu xa hắc hắc:
- Từ Giai là gài tang vật, lần này ta không cần phải gài tang vật, vốn là Trương Doãn Linh có qua lại mờ ám với Đồ Môn Hãn Đổng Hồ Ly.
- Nhưng chúng ta không có chứng cớ…!
Trương Tử Huyên có vẻ khó khăn, trước đây nàng lập kế dẫn xà xuất động, kết quả bị Trương Doãn Linh may mắn khám phá, hại chết Chỉ Huy Sứ Giáng Châu Vệ Âu Dương Bằng.
Bây giờ cố nhiên có Uy Đức Pháp Vương có thể làm chứng, nhưng Uy Đức là Pháp Vương Bạch giáo được triều đình sách phong, vũ khí bán cho lão và bán cho Đồ Môn Hãn Đổng Hồ Ly đánh nhau với triều đình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nếu như tố cáo ra ngự tiền cố nhiên sẽ làm cho Trương Doãn Linh không thể nào chối cãi, bất quá muốn dính líu đến Trương Tứ Duy, thậm chí đánh cho vị Thủ Phụ này rơi đài, vậy vẫn còn chưa đủ cân lượng.
Muốn tìm chứng cớ chân chính, đương nhiên Đồ Môn Hãn và Đổng Hồ Ly có, bất quá trừ phi Thích Kế Quang bắt được bọn họ, buộc bọn họ làm chứng mới được. Thế nhưng làm như vậy phải đợi tới năm nào tháng nào đây, hai người này còn đang lăm le bên ngoài Kế Trấn.
Tần Lâm khẽ mỉm cười:
- Nếu tiểu muội đã lập kế dẫn dụ Trương Doãn Linh mắc câu, tự nhiên biết Tây Diêu trấn, vì sao không hạ thủ nơi đó, hẳn là Doãn Tân Thương sắp có tin tức truyền về.
Trương Tử Huyên nghe vậy ngẩn ra, tiếp theo liền vung quả đấm nhỏ đập Tần Lâm mấy cái:
- Giỏi thật, Doãn tiên sinh hết lòng làm việc cho huynh, cũng không thông báo cho muội một tiếng, hừ hừ!
Doãn Tân Thương có phong thái của bậc quốc sĩ, Trương Tử Huyên đã tiến cử y cho Tần Lâm, từ nay trong mắt y chỉ có vị chúa công là Tần Lâm mà thôi. Nếu như Tần Lâm không lên tiếng nói, y sẽ không thương nghị với Trương Tử Huyên bất cứ chuyện gì, phải dứt khoát tị hiềm như vậy.
Trong nụ cười hờn trách của Trương Tử Huyên pha lẫn chút đắc ý, rõ ràng trong lòng nghĩ khác ngoài miệng.
Hạng người thân mang loạn thế Đồ Long thuật như Doãn Tân Thương, nếu như không gặp được chủ nhân làm cho y cam tâm hầu hạ, vậy thà rằng sống trọn đời tàn nơi sơn dã chứ tuyệt đối không chịu khuất thân với kẻ tầm thường. Năm xưa cũng chỉ có phụ thân Trương Cư Chính của nàng có thể làm cho y phải khuynh tâm kính phục. Cũng vì lão tự tin có thể dựng nên một thời trung hưng thịnh vượng, Đồ Long thuật không có đất dụng võ, mới làm lãng phí tài năng của Doãn Tân Thương cho đến bây giờ.
Nếu đơn thuần chỉ vì báo ân tướng phủ, Doãn Tân Thương tuyệt sẽ không tị hiềm giống như bây giờ. Hành động này của y rõ ràng là muốn chứng tỏ mình thật lòng thật ý ra sức cho Tần Lâm. Phải biết y tị hiềm dĩ nhiên không phải hiềm nam nữ, mà là hiềm chuyện một thân hai chủ.
Nếu là như vậy, trong lòng thiên kim tướng phủ càng thêm đắc ý, người tận tâm như Doãn Tân Thương là không hề tiếc sức lực mình. Tần Lâm khiến cho y tâm phục nhanh như vậy, quả thật là lương phối của Trương Tử Huyên ta!
Tần Lâm áo xanh áo vải, Trương Tử Huyên trâm gỗ quần bố dắt tay nhau trở về giữa sóng lùa vàng rực chập chùng. Đại đội nhân mã kể cả đám tiểu thư trong phủ Vương Sùng Cổ thấy vậy thảy đều trợn mắt há mồm, nhân vật phong lưu phóng khoáng như vậy hoặc giả thỉnh thoảng có thể thấy được ở Giang Nam, nhưng ở Tam Tấn Quan Trung dân tình chất phác này quả thật là chưa từng thấy qua. Cả đám tiểu thư chưa xuất giá này bắt đầu mơ ước vị hôn phu tương lai của mình cũng sẽ phóng khoáng không câu chấp như vậy…
Hai ngày sau, Doãn Tân Thương từ Tây Diêu trấn chạy về thân đầy bụi bặm. Y và bốn vệ sĩ tên tướng phủ giả trang như thương nhân, bụi bám từ đầu đến chân, thế nhưng sắc mặt không che giấu được nỗi vui mừng.
Binh bộ Thượng Thư còn được xưng là Đại Tư Mã, cái gọi là Đại Tư Mã phủ chính là chỉ phủ Vương Sùng Cổ, Trương Tử Huyên nghe đến đó, sắc mặt càng trở nên khó coi. Nàng biết mình và Tần Lâm có thể đối phó Trương Tứ Duy, nhưng tuyệt không thể nào dẹp hết những hào môn Tam Tấn Quan Trung như Vương Sùng Cổ, Dương Bác, Mã Tự Cường...
Lão nông đang nói hứng chí, dứt khoát tuôn ra hết những uất ức trong lòng, lại nói:
- Trước kia quan phủ thu thuế dùng đủ các thủ đoạn gian dối vơ vét, tỷ như thị trường thật là kỳ quái, đến lúc mất mùa đói kém giá lương thực lên cao tận chín tầng mây. Đến khi chúng ta thu hoạch lương thực phải bán đi để lấy bạc nộp thuế, lúc ấy giá lương thực lại rẻ như bèo, một cao một thấp coi như lột một lớp da, quả thật là không có thiên lý.
Trương Tử Huyên nhất thời mặt nóng bừng như lửa đốt, gò má đỏ tận mang tai, xấu hổ không thể ở lại thêm phút giây nào nữa, nói lời từ biệt với lão nông lập tức kéo Tần Lâm hấp tấp rời đi.
Tần Lâm cũng dở khóc dở cười, thật là trên có chính sách dưới có đối sách.
Trương Cư Chính đổi thu thuế lương thực thành bạc trắng, trên thực tế chính là đổi từ thu vật thật thành thu tiền tệ. Ý tưởng này là chính xác, nếu không sẽ có địa phương nộp hoa tiêu, có địa phương nộp táo, có địa phương nộp rau cải, giá trị không thống nhất, quan lại tùy ý thu nhiều thu ít, dân chúng phải chạy vạy vắt giò lên cổ, triều đình cũng khó mà xử lý.
Kết quả sau khi đổi lại thu bạc trắng đã giảm được rất nhiều tệ nạn gian dối vơ vét của các quan, nhưng sinh ra tệ nạn bị phú thương cự cổ thao túng giá cả, dẫn tới chỗ giá lương thực thu mua bị hạ thê thảm.
Trương Tử Huyên và Tần Lâm đi được một đoạn, hạ thấp giọng tức giận nói:
- Vương Sùng Cổ được xưng trung hậu mà còn như vậy, Trương Doãn Linh lại càng quá đáng. Chiếm đoạt ruộng đất, nuôi dưỡng môn khách, khi nam hiếp nữ, không thể tránh được những tội này.
Dứt lời, quang hoa chợt lóe trong mắt thiên kim tướng phủ, có ý muốn mang Thiếu Sư phủ ra khai đao, từ đó chấn nhiếp đám hào môn Quan Trung. Để cho quan phủ tiện bề đẩy mạnh Nhất Điều Tiên Pháp, đo đạc ruộng đất, ức chế hào cường thâu tóm.
Tần Lâm ngầm hiểu ý nàng, lập tức cười lắc đầu một cái:
- Dựa vào những chuyện này không thể nào lật đổ Trương Tứ Duy được!
Trương Tử Huyên cúi đầu suy nghĩ một chút, khẽ cau mày liễu, dáng vẻ tập trung suy nghĩ của nàng hết sức đáng yêu.
Đương nhiên nàng thừa biết Tần Lâm nói không sai, các nhà hào môn tiếp nhận ruộng đất đầu hiến, ruộng đất của mình được miễn thuế khiến cho quan địa phương chuyển phần thuế này lên đầu bá tánh bình dân. Hào môn quyền quý trên cả nước đều dùng thủ đoạn này, trên lừa triều đình dưới gạt dân chúng. Trước kia triều chính mới của phụ thân Trương Cư Chính chính là đối phó bọn họ, nhưng bây giờ phụ thân đã chết, triều chính mới không thể tiếp tục kéo dài, huống chi với địa vị của Trương Tứ Duy, chỉ dựa vào tội danh chiếm đoạt ruộng đất, bóc lột bá tánh cũng sẽ rất khó lật đổ lão.
- Tần huynh muốn bắt chước chuyện Từ Các Lão giết Nghiêm Thế Phồn ngày xưa sao?
Trương Tử Huyên ngẩng đầu nhìn Tần Lâm, trong con ngươi thâm thúy lóng lánh ánh sáng.
Tần Lâm cười xấu xa hắc hắc:
- Từ Giai là gài tang vật, lần này ta không cần phải gài tang vật, vốn là Trương Doãn Linh có qua lại mờ ám với Đồ Môn Hãn Đổng Hồ Ly.
- Nhưng chúng ta không có chứng cớ…!
Trương Tử Huyên có vẻ khó khăn, trước đây nàng lập kế dẫn xà xuất động, kết quả bị Trương Doãn Linh may mắn khám phá, hại chết Chỉ Huy Sứ Giáng Châu Vệ Âu Dương Bằng.
Bây giờ cố nhiên có Uy Đức Pháp Vương có thể làm chứng, nhưng Uy Đức là Pháp Vương Bạch giáo được triều đình sách phong, vũ khí bán cho lão và bán cho Đồ Môn Hãn Đổng Hồ Ly đánh nhau với triều đình là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nếu như tố cáo ra ngự tiền cố nhiên sẽ làm cho Trương Doãn Linh không thể nào chối cãi, bất quá muốn dính líu đến Trương Tứ Duy, thậm chí đánh cho vị Thủ Phụ này rơi đài, vậy vẫn còn chưa đủ cân lượng.
Muốn tìm chứng cớ chân chính, đương nhiên Đồ Môn Hãn và Đổng Hồ Ly có, bất quá trừ phi Thích Kế Quang bắt được bọn họ, buộc bọn họ làm chứng mới được. Thế nhưng làm như vậy phải đợi tới năm nào tháng nào đây, hai người này còn đang lăm le bên ngoài Kế Trấn.
Tần Lâm khẽ mỉm cười:
- Nếu tiểu muội đã lập kế dẫn dụ Trương Doãn Linh mắc câu, tự nhiên biết Tây Diêu trấn, vì sao không hạ thủ nơi đó, hẳn là Doãn Tân Thương sắp có tin tức truyền về.
Trương Tử Huyên nghe vậy ngẩn ra, tiếp theo liền vung quả đấm nhỏ đập Tần Lâm mấy cái:
- Giỏi thật, Doãn tiên sinh hết lòng làm việc cho huynh, cũng không thông báo cho muội một tiếng, hừ hừ!
Doãn Tân Thương có phong thái của bậc quốc sĩ, Trương Tử Huyên đã tiến cử y cho Tần Lâm, từ nay trong mắt y chỉ có vị chúa công là Tần Lâm mà thôi. Nếu như Tần Lâm không lên tiếng nói, y sẽ không thương nghị với Trương Tử Huyên bất cứ chuyện gì, phải dứt khoát tị hiềm như vậy.
Trong nụ cười hờn trách của Trương Tử Huyên pha lẫn chút đắc ý, rõ ràng trong lòng nghĩ khác ngoài miệng.
Hạng người thân mang loạn thế Đồ Long thuật như Doãn Tân Thương, nếu như không gặp được chủ nhân làm cho y cam tâm hầu hạ, vậy thà rằng sống trọn đời tàn nơi sơn dã chứ tuyệt đối không chịu khuất thân với kẻ tầm thường. Năm xưa cũng chỉ có phụ thân Trương Cư Chính của nàng có thể làm cho y phải khuynh tâm kính phục. Cũng vì lão tự tin có thể dựng nên một thời trung hưng thịnh vượng, Đồ Long thuật không có đất dụng võ, mới làm lãng phí tài năng của Doãn Tân Thương cho đến bây giờ.
Nếu đơn thuần chỉ vì báo ân tướng phủ, Doãn Tân Thương tuyệt sẽ không tị hiềm giống như bây giờ. Hành động này của y rõ ràng là muốn chứng tỏ mình thật lòng thật ý ra sức cho Tần Lâm. Phải biết y tị hiềm dĩ nhiên không phải hiềm nam nữ, mà là hiềm chuyện một thân hai chủ.
Nếu là như vậy, trong lòng thiên kim tướng phủ càng thêm đắc ý, người tận tâm như Doãn Tân Thương là không hề tiếc sức lực mình. Tần Lâm khiến cho y tâm phục nhanh như vậy, quả thật là lương phối của Trương Tử Huyên ta!
Tần Lâm áo xanh áo vải, Trương Tử Huyên trâm gỗ quần bố dắt tay nhau trở về giữa sóng lùa vàng rực chập chùng. Đại đội nhân mã kể cả đám tiểu thư trong phủ Vương Sùng Cổ thấy vậy thảy đều trợn mắt há mồm, nhân vật phong lưu phóng khoáng như vậy hoặc giả thỉnh thoảng có thể thấy được ở Giang Nam, nhưng ở Tam Tấn Quan Trung dân tình chất phác này quả thật là chưa từng thấy qua. Cả đám tiểu thư chưa xuất giá này bắt đầu mơ ước vị hôn phu tương lai của mình cũng sẽ phóng khoáng không câu chấp như vậy…
Hai ngày sau, Doãn Tân Thương từ Tây Diêu trấn chạy về thân đầy bụi bặm. Y và bốn vệ sĩ tên tướng phủ giả trang như thương nhân, bụi bám từ đầu đến chân, thế nhưng sắc mặt không che giấu được nỗi vui mừng.
/1145
|