Cần Cù Bù Ngốc Nghếch

Chương 4

/10


“Thật xin lỗi học tỷ, Hiểu Chân không khỏe, tôi đưa cô ấy đi khám bác sĩ, còn chuyện tìm tài liệu, ngày mai tôi cùng chị đi có được không?” Một cú điện thoại, hủy diệt hết tất cả tâm trạng tốt của cô.

“Tùy cậu” Cô miễn cưỡng đáp, tắt di động, không tâm tình tiếp tục làm việc, nằm ghé vào trên bàn, cho đầu óc nghỉ ngơi một chút.

Vốn dĩ, mấy ngày trước đã hẹn tốt với Quan Tử Cần muốn đi sông đạm tra tư liệu, cô còn có kế hoạch đến bến tàu chơi một chút, còn tính dẫn hắn tới một quán không tệ, có trà sữa huân y thảo uống rất ngon……

Bất quá! Quên đi, hắn có hẹn cùng tiểu học muội, chính cô đi vậy.

“Làm sao vậy? Phờ phạc ỉu xìu?” Bạn học ngồi ở kế bên đang chiến đấu hăng hái với bản báo cáo, quăng xuống một tiếng ân cần thăm hỏi.

“Không có gì”. Chẳng qua là đột nhiên rất phiền, cái gì cũng không muốn làm mà thôi.

“Gần đây thấy cậu như ít cùng với tiểu học đệ đi chung?”

“Đại khái là đang bận thân với tiểu học muội đi”.

“Cậu không tức giận sao?” Bạn học cười hỏi.

“Tại sao tức giận? Hắn cũng không phải là gì của tớ”.

“Vậy cậu hiện tại là đang chán chường cái gì?”

Một câu nói phá hỏng cô.

“ Nếu như không phải bạn trai, vậy thì không phải quyền lợi của cậu. Đối với hắn mà nói, học tỷ và học muội đều giống như nhau, cùng cậu xem phim với cùng cô ta xem phim ý nghĩa khác biệt không lớn, cậu cũng không có tư cách nổi bão với hắn, yêu cầu hắn đi với cậu, lấy cậu làm trọng”.

“Tớ biết” Chính là ngay cả tức giận cũng không được, cho nên mới buồn bực a!

“Nhìn hắn cùng nữ sinh khác đi lại thân mật, trong lòng cậu rất không thoải mái, rất muốn độc chiếm quyền lợi kia đúng hay không?” Nếu không mỗi lần biết hắn và tiểu học muội ở chung một chỗ, tâm tình cô ấy liền kém như thế này!

Cô muốn độc chiếm quyền lợi kia sao? Cô muốn trong mắt hắn chỉ có cô, muốn là một cái kia độc nhất vô nhị sao?

“Rõ ràng thích người ta muốn chết, còn đang tại cái gì a?” Bạn học lắc đầu, trở về chỗ tiếp tục làm báo cáo.

Cô thích Quan Tử Cần (KL: chúc mừng chị, chị đã nhận ra)

Những lời này, luôn có một đống người lặp đi lặp lại, muốn quên cũng quên không được.

Nghe những lời này, cô không thừa nhận, cũng không phủ nhận, kỳ thực cô sớm hiểu được, nếu không phải là có cảm tình, ngay từ đầu, sẽ không mượn cớ quen biết hắn, cùng hắn đi lại mật thiết như thế.

Vốn dĩ, chính là cảm thấy tiểu học đệ này rất thú vị. Càng về sau, nghe thấy hắn phát sinh một ít xui xẻo sự tích ly kỳ khôi hài như thế nào, cô cũng cười không nổi nữa. Ý niệm thứ nhất trong đầu là hắn có bị thương không?

Nóng lòng, nhớ mong, toàn tâm toàn ý ủng hộ, tâm tình như vậy, như vậy giao ra, để ý như vậy, cho đến bây giờ chẳng qua là đối với học đệ thôi sao?

Bằng không, cô sẽ không cho hắn nắm tay cô, ôm vai cô, lo lắng hắn cảm lạnh, cho phép hắn ngủ cùng một cái giường, bị tướng ngủ khiến cho người ta ghét bỏ của hắn đè ép cả đêm làm cho một đêm mất ngủ cũng không tức giận, trong lòng còn dập dờn mềm mại mật ý ngọt ngào. Nếu không phải bởi vì trong lòng có hắn, cô vốn không dễ dàng cho người ta đến gần lại cho phép hắn vừa kéo vừa ôm, đụng chạm như thế thân mật sao!

Tình cảm, không phải ngay từ đầu liền có, mà là tích lũy từng tháng từng ngày, từng chút làm sâu sắc, thật lòng yêu thương hắn là vì hắn tính tình thuần khiết không lừa dối, rồi sau đó khắc sâu tận đáy lòng thương nhớ, luyến lưu…

“Quan Tử Cần, bạn gái ở bên ngoài tìm”.

Tắm rửa xong, đang vùi đầu cố gắng ôn phạm vi kiểm tra ngày mai, bỗng nhiên nghe âm thanh ồn ào bên ngoài, hắn thuận tay mặc thêm áo khoác, mang dép đi xuống lầu.

Đồng Thư Nhã đứng ở dưới ký túc xá nam chờ đợi, nhìn lại thấy hắn, giơ hộp đồ ăn trong tay, vung lên nhợt nhạt nụ cười.

“Học tỷ” Hắn bước nhanh xuống lầu, một đường từ lầu năm xuống dưới, có chút thở gấp.

“ Đi từ từ là được rồi, tôi sẽ chờ cậu, cậu làm chi chạy đến thở gấp như vậy?”

Chính là ngại để cô chờ lâu, thang máy ở ký túc xúc xá chậm như rùa bò, chờ nó thì phải chờ đến dài đằng đẳng.

“Này, mới cùng bạn đi ăn liên hoan, bánh bao hấp ở chỗ đó ăn không tệ”.

“Cám ơn”. Quan Tử Cần nhận lấy hộp đồ ăn, vừa nhìn cô, đưa hộp đồ ăn cho hắn xong, hai tay cô rất tự nhiên giúp hắn sửa lại cổ áo, trông cô……. Thật không giống như không vui.

Hắn do dự nói “Cái kia, học tỷ……… thật xin lỗi, gần đây tương đối bận rộn”.

Trước kia, bọn họ thường cùng nhau ăn bữa trưa, có khi tâm huyết dâng trào còn cùng nhau đi dạo, nhưng dạo gần đây vì bận chuyện của học muội, số lần đi tìm cô ít đi rât nhiều.

Học muội vì tham gia hoạt động đại biểu, bị trặc chân, phải đi khám định kỳ thường xuyên, hắn giúp cô ấy một chút việc cũng không có cái gì, chẳng qua học tỷ và học muội không hợp, cảm thấy nên giải thích một chút, sợ làm cô mất hứng.

“Làm sao phải giải thích với tôi? Cậu ở cùng với ai, là tự do của cậu”.

Là không sai. “Nhưng, chị không thích cô ấy a!”

“Cậu thích là tốt rồi! để ý làm chi tôi thích hay không?”

Cũng …. Không thể nói thích hay không, chỉ là bạn bè thôi, hắn đối với ai mà không như vậy?

“Không tệ thôi, gần đây số đào hoa thật vượng đó! Nghe nói tài nữ hệ tiếng Trung, mấy ngày hôm trước phát biểu bài thơ mới là hướng về phía cậu bày tỏ, nói cậu là kỳ tích tốt đẹp mà cô ấy chờ đợi đã lâu, còn có hệ y tá hội trưởng…… Chậc, chậc, nhà ta có con trai trưởng thành, khó trách bận bịu không rảnh gặp mặt tôi.”

“Học tỷ, chị đừng trêu tôi mà………” Hắn cười khổ liên tục, ngày nào cô không mở miệng đùa hắn, liền ngứa miệng phải không?

“Thích ai? Học tỷ tôi thay cậu đi cầu hôn dùm cho!”

“ Không có, không có đâu!” Quan Tử Cần thật vô lực, rõ ràng chỉ là bạn bè thôi, những người này thật là nhiều chuyện mà!

“Tôi đây đâu?” Một tay đặt lên trên vai hắn, mở to mắt nhìn hắn chăm chú xem xem có mấy phần thật tình “Nếu như tôi nói, tôi đây cũng thích cậu như vậy, cậu cũng sẽ nói tôi chẳng qua cũng chỉ là bàn bè sao?”

Này…….. lại đùa hắn a!

Vẻ mặt hắn luống cuống, lắp bắp, đối với cô chủ động nhích tới gần, tay chân cũng không biết làm sao cử động “Không, không phải là bạn bè. Bằng không a, tôi, tôi……….cũng không nghĩ tới…”

Bằng không đâu? Đúng vậy, bằng không đâu ? Hắn căn bản không muốn cùng cô có cái gì, trong mắt hắn, cô cùng với đám bạn của hắn và học muội…. đều giống như nhau.

Như vậy cô còn có thể nói cái gì nữa!

Đồng Thư Nhã trầm mặc.

Quan Tử Cần xem kỹ nét mặt của cô, nhìn có vẻ hài hước nhưng lại có mấy phần thật tình, cô luôn luôn như vậy thích trêu cợt hắn, làm cho hắn nhất thời phân không rõ lắm đâu là thiệt giả.

“Cái này……….” Hắn cẩn thận lên tiếng “Cũng là đùa….. tôi sao?”

Cô ngẩn người, chợt buông tay, rồi cất tiếng cười to “Ha, ha…… bị cậu phát hiện, thật là càng lúc càng khó lừa……..!”

“Tôi biết mà.” Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng có chút ít bực mình.

Mọi người hay đem bọn họ ghép thành một đôi để chọc ghẹo, nhưng hắn cũng không có lá gan lớn như vậy, dám đối với cô có ý nghĩ không an phận.

Nếu hắn dám có tư tưởng bất lương, nhất định sẽ bị cô đánh cho đầu đầy cục u đi.

“Học tỷ, đùa này không vui tý nào!” Hắn khó chịu trừng người

“Tôi…….. ha ….. ha” Cô cười đến sắp không thở nổi, phải ngồi xổm xuống đất để tiếp tục cười.

Nhưng có thật là mắc cười như vậy không? Cô cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra!

“Quan Tử Cần, tôi cho cậu biết……..” Cô chùi lau khóe mắt vì cười ra nước mắt “Nếu tôi thích một người, mà người đó nói không thích tôi, tôi đây sẽ chọn đoạn tuyệt sạch sẽ, tuyệt đối không chọn làm bạn bè.” Cô không thích bị định vị ở thân phận hồng phấn tri kỷ, nhìn hắn, lại vĩnh viễn không có kết quả, lúc nào cũng chịu đau lòng tra tấn chính mình, cô sẽ không làm vậy!

“Sao vậy….. đột nhiên nói như thế?”

“Không có gì!” Cô khoát tay “Bánh bao hấp bị nguội rồi, đi lên đi, tôi cũng muốn trở về rồi!”

“ Tôi đưa chị trở về……”

“Không cần” Cô cắt lời hắn “Ký túc xá sắp đóng cửa rồi, bổn cô nương không giữ nam nhân có tướng ngủ xấu qua đêm”.

“….” Hắn biết mà, bị học tỷ ghét bỏ “Học tỷ……..”

Cô xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại nhìn hắn, chỉ bỏ lại mấy câu: “Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, hãy chuẩn bị cho tốt. Chuyên đề tốt nghiệp của tôi đã ở vào giai đoạn cuối rồi, trong khoảng thời gian này sẽ rất bận rộn, không nên đến tìm tôi”.

“………..” Hắn cảm thấy, học tỷ tối nay là lạ.

Cô đêm đó, quả nhiên là lạ!

Mãi đến một lúc sau khi, hắn mới hậu trị hậu giác xác định điểm này.

Cô nói không nên đi tìm cô, hắn cũng không dám không nghe, nhưng ngay cả điện thoại cũng không gọi cho hắn. Mà cho dù bận rộn cách mấy, ngay cả thời gian nói chuyện điện thoại cũng không có sao.

Cho đến kỳ thi cuối cùng thi xong, gọi điện thoại cho cô, cô cũng nói là không rảnh.

Nhưng là thi cuối kỳ xong, hắn phải gom hành lý trở về Vân Lam , có nghĩa là nguyên một kỳ nghỉ đông bọn họ sẽ không thấy được mặt. Chẳng lẽ, ngay cả cùng hắn ăn một bữa cơm cũng không có thời gian sao?

Đi tìm cô, gặp được bạn học của cô, nói cho hắn biết Đồng Thư Nhã đã đi rồi, nói là thi xong hẹn với mấy người bạn cùng nhau ca hát ăn mừng giải thoát.

Hắn không thể nói rõ đây là tâm tình gì? Có một loại …… cảm giác bị vứt bỏ, rầu rĩ…..

“Tiểu học đệ, cậu chỗ nào chọc tới cô ấy, khiến cho cô ấy không để ý tới cậu rồi?” Trước kia cô đi đến chỗ nào đều chừa cho hắn một chỗ, cho dù sống phóng túng cũng không thiếu phần hắn, rất là thương hắn a!

“Tôi không biết……..” Hắn thật không nghĩ ra là chỗ nào làm cho cô tức giận, tại sao cô đột nhiên không để ý tới hắn?

Sau lại liên tục gọi hai cuộc điện thoại cho cô, cô luôn luôn nói là có việc bận, nói lần khác sẽ tán gẫu, điện thoại càng nói càng ngắn gọn. Rồi anh hai về Vân Lam, thuận đường ghé đón hắn, cho nên hắn vẫn không gặp được cô.

Cả kỳ nghỉ đông….. cũng bởi vì chuyện này, trong lòng hắn giống như bị cái gì đè ép, chỉ cần nghĩ đến cô, là hắn sẽ không vui vẻ nổi.

Vào tuần lễ thứ hai của kỳ nghỉ đông, có nói chuyện điện thoại với một vị học trưởng khác, biết được bọn họ có kế hoạch nghỉ đông là đi vòng xoay lữ hành, trong cuộc hành trình có cả Vân Lam.

Vì thế, hắn lập tức liên lạc với Đồng Thư Nhã, hỏi cô có muốn đến ở nhà hắn hay không? Hắn có thể đi ngủ ở chỗ anh tư, gian phòng đó để lại cho bọn họ ngủ. Hơn nữa, hắn sống ở chỗ này, có thể đảm đương làm hướng dẫn viên du lịch cho bọn họ.

Cô nhàn nhạt cự tuyệt.

“Vì sao?” Hắn không hiểu, trước kia cũng thường ngủ ở chỗ cô, nay hắn lễ thượng vãn lai(có qua có lại) có gì không đúng?

“Đã lên kế hoạch cả lộ trình, hơn nữa nhiều người lại càng không tiện đến quấy rầy nhà của cậu”. Cô chỉ dùng mấy chữ như thế, liền cho qua có lệ.

Tính tình hắn là có chút thẳng thắn, cũng không phải là không có thần kinh, hắn cảm thấy học tỷ dường như xa lánh hắn.

Trước kia, học tỷ sẽ không khách khí với hắn như vậy, tại sao bỗng nhiên giữa bọn họ lại trở nên rất khách sáo? Hắn không hiểu, suy nghĩ làm sao cũng không thông, hắn chỉ biết, hắn vô cùng không thích cảm giác này.

“Ánh mặt trời nam nhà chúng ta, gần đây thật không có ánh mặt trời” Đúng lúc nghỉ phép cuối tuần trở về, Quan Tử Đàn đột nhiên quăng ra một câu cùng với Quan Tử Tề, Quan Tử Tu, Quan Tử Dung, ngồi ở trong đình ăn hạt dưa nói chuyện phiếm.

“Tử Cần, lại đây tâm sự” Quan Tử Ngôn hướng trong phòng kêu.

Quan Tử Cần cả người giống như u hồn bị hoảng đến, theo bản năng uống trà, theo bản năng ăn hạt dưa.

“Chú út……..” Duyệt Duyệt vẻ mặt như sắp khóc.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Đột nhiên phục hồi lại tinh thần, giật mình nhìn thấy bé chu miệng rưng rưng nước mắt, một bộ dáng giống như chuẩn bị khóc đổ trường thành, bộ trời sắp sụp hay sao?

“Chú ăn hết hạt dưa của người ta …….” Bé lột thật lâu, mới ra được một núi nhỏ hạt dưa, đó là bé định đem cho papa yêu dấu ăn……..

“A, thật xin lỗi, thật xin lỗi, chú lột trả lại cho con” Luống cuống tay chân, kích động bổ cứu.

Đám người ở một bên thiếu chút nữa cười đến té ghế.

“ Oa, a…….. hôm nay là ‘binh’ nơi nào đến?” Đau bụng quá, đau bụng quá, Quan Tử Dung cười đến mau thở không được.

Quan Tử Ngôn một tay ôm con gái qua dỗ dành, một mặt nói: “Không cần vội, Tử Cần, mấy ngày nay, em tâm thần hoảng hốt, có tâm sự gì sao?”

Tâm sự nha……… Coi như có đi!

Vì thế, hắn đem chuyện không hiểu tai sao bị học tỷ vứt bỏ, đầy oán khí, ủy khuất, trách cứ nói ra.

“Đây chính là nguyên nhân tâm tình em không tốt?” Lại xác định hỏi lại một lần nữa.

“Đúng”, đối với vẻ mặt ‘Cứ như vậy’ của mọi người, hắn cảm thấy cực kỳ bất mãn. Hắn cảm thấy cái này là chuyện lớn nha, nghiêm trọng quấy nhiễu đến cảm xúc của hắn.

“Phốc” Quan Tử Dung lại muốn cười. Thật muốn kêu hắn đi soi gương nhìn xem, nét mặt ai oán của hắn, nhìn thật giống như là con chó hoang bị người ta vứt bỏ.

“Ngươi không phải luôn nói có được may mắn của ta, không có được mạng của ta sao?” Quan Tử Đàn hỏi lại. Em trai này của nhà bọn họ, có được ưu điểm lớn nhất chính là dễ dàng thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Chuyện xui chuyện ngốc thực sự phát sinh nhiều lắm, nhưng thật có thể tự mình điều chỉnh tâm tình của mình, cười cười liền cho qua, tính cách cũng rất là AQ(lạc quan), rất khó nhìn thấy hắn thực sự vì chuyện gì mà giải thoát không được.

Mọi người đều cảm thấy giao bằng hữu đều dựa vào duyên phận, hợp thì tụ không hợp thì tan, tự nhiên cũng sẽ không đặc biệt cưỡng cầu gì, như vậy hắn hiện tại là đang câu nệ cái gì a?

“ Học tỷ…… Không giống vậy, em không muốn hai tiếng ‘Ha, ha’ rồi cho qua.”

“Tại sao không muốn hả?” Hắn biết bản thân vì sao kiên trì vậy ư?

“Bởi vì không muốn ha thôi!” Chị út thật phiền, không muốn ‘ ha’ còn có lý do sao.

“…….” Hoàn toàn không cách nào khai thông.

Sau khi triệt để buông tha cho, mọi người cùng nhau dùng vẻ mặt ‘Đây là từ đâu dẫn đến ngu ngốc’ nhìn lẫn nhau.

“Là con cái nhà anh sao?” Mau dẫn trở về có được không? Mất mặt muốn chết! Quan Tử Đàn nhanh chóng phủi sạch quan hệ.

“Đần độn có thể nhận được tiền trợ cấp sao? Cái dạng này có thể coi là nửa tàn phế hay là toàn tàn phế?” Vấn đề này quấy nhiễu Quan Tử Tề đã lâu, hắn tương đối thận trọng suy xét vấn đề này.

Làm thầy thuốc nên trầm ngâm một lát, lấy góc độ chuyên nghiệp cùng quyền uy tương đối phán định “Theo trình độ của hắn, hẳn là tính là toàn tàn phế đi”.

“Nói cái gì là trưởng khoa thần kinh não ngoại, thật là vô dụng”. Quan Tử Tề trực tiếp nói móc anh ba nhà mình. Em trai của chính mình cũng không chữa trị cho tốt được.

“Muốn anh nói bao nhiêu lần, thần tiên cũng bó tay không cứu được” Danh y khó cứu người ngốc nghếch.

“………” Nhóm người này thật quá đáng, coi hắn không tồn tại a?

Từ nhỏ đến lớn, những lời như vậy hắn nghe hơn, hắn rất tự động tự giác, yên lặng vuốt cái mũi đến góc tường ngồi.

“Các ngươi, đủ rồi, không cần khi dễ em trai” Quan Tử Ngôn buồn cười ngăn lại, đi đến chỗ em út đang ngồi xỗm ai oán, ngồi vẽ vòng tròn chơi.

“Ý của mọi người là, em rất coi trọng cô ấy đi?”

“Đúng rồi” Bằng không hắn đang rầu cái gì?

“ Kia, cô ấy là gì của em?”

“ Học tỷ a” Mới vừa rồi không phải đã nói qua.

“Tại sao học tỷ sẽ làm cho em không muốn ‘Ha ha’ hai tiếng rồi cho qua?”

“ A, cũng lại hỏi vấn đề chủ yếu không muốn ‘Ha’ mà”. Rất khó lý giải sao? Tại sao mọi người luôn hỏi cùng một vấn đề? Rất kỳ quái nha!

“………” Quan Tử Ngôn một trận trầm mặc, sờ sờ cái mũi trở về chỗ ngồi.

Vẫn là tiếp tục uống trà thì tốt hơn!

Nghỉ đông qua đi, khai giảng.

Quan Tử Cần vốn cho rằng, tâm trạng cô chẳng qua là không tốt, qua một kỳ nghỉ đông, hết thảy sẽ trở lại nguyên trạng. Sau khai giảng, ở trường học gặp được cô, cô vội vàng đi lên lớp, vội vàng ân cần thăm hỏi, mỉm cười hắn một cái, hắn thật sự rất vui vẻ, nhưng là………

Hắn rất nhanh liền phát hiện, hết thảy đều không có thay đổi.

Cô sẽ chào hỏi với hắn, sẽ cười với hắn, nhưng là, sẽ không chủ động đi tìm hắn, tựa như bằng hữu giao tình thật bình thường vậy?

Bọn họ là loại giao tình thật bình thường bằng hữu sao? Không phải, tuyệt đối không phải? Ít nhất hắn vô cùng để ý cô.

Để ý thái độ của cô, để ý cảm xúc của cô, để ý cô có hay không để ý đến hắn…….

Hắn cố gắng suy nghĩ thật lâu, thật lâu, có thể nguyên nhân duy nhất là, chính là ở trên người học muội.

Cô không thích học muội, cho nên tại học kỳ kia, hắn bận rộn giúp học muội quá nhiều, cho nên cô mất hứng?

Tuy rằng, lý do này thật gượng ép, học tỷ cũng không giống người ngây thơ như vậy, nhưng thật không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào khác. Nếu thật sự đúng là như vậy, hắn sẽ lựa chọn cách xa học muội.

Ý nghĩ như vậy còn chưa kịp thành hình, ở khai giảng tuần thứ hai, một sự kiện ngẫu nhiên xảy ra, làm cho quan hệ của bọn họ loạn xà ngầu lên, toàn bộ down thẳng xuống đáy cốc.

Quan hệ của các học muội năm nhất cùng với các học tỷ năm cuối. Đã diễn biến đến trạng thái giống như nước với lửa căng thẳng, tùy thời có thể bùng nổ, cái thời điểm bùng nổ đó, nghe nói là ở một ngày nào đó bên ngoài trường học ăn thịt dê nướng, hai phe đều không nhượng bộ, sau đó không hiểu là ai nói gì đó, hai phe nổi lên xung đột.

Chuyện này, bị huyên ra rất lớn ở toàn hệ, tựa hồ mọi người đều biết, ngay cả các lão sư cũng ra mặt giảng hòa, nghe nói Đồng Thư Nhã còn tặng cho học muội một cái tát.

Hắn nghe được, tương đối bất khả tư nghị, học tỷ sẽ đánh người?

Học muội đã tìm đến hắn khóc lóc kể lể, xem ra là không giả được. Mà ‘nghe nói’ sự kiện lần này bắt đầu là bởi vì tranh giành tình nhân, mà nam nhân vật chính là hắn, cho nên không quan tâm hỏi một chút thì cũng không hay lắm.

Hắn thật sự muốn biết Đồng Thư Nhã đang nghĩ cái gì, cho nên thuận tay gọi điện thoại, mời cô đến đây một chuyến.

Đồng Thư Nhã nghe phải chuyện này, một phen vô danh hỏa nhất thời nổi lên. Làm sao? Là muốn khởi binh vấn tội sao? Hay cho một tên Quan Tử Cần, có can đảm liên chất vấn cô một câu thử xem?

Từ đầu đến đuôi cô không nói một câu, lạnh lùng xem học muội đóng vai kẻ yếu, ủy khuất khóc lóc kể lể với hắn.

“Học tỷ, chị thật sự đánh cô ấy?”

Hắn chất vấn cô? Hắn thật sự dám chất vấn cô?

“Đúng, là tôi đánh cô ta, vậy thì sao? Cậu muốn giúp cô ta ra tay sao?” Cô lạnh lùng đáp lại.

“Không phải…..” Hắn chỉ là muốn biết, cô đang nghĩ cái gì mà thôi. “Hiểu Chân nói, là vì tôi và cô ấy đi gần quá, cho nên chị mới tức giận sao?”

“Đừng dát vàng lên mặt mình, Quan Tử Cần”. Cô nghe xong càng giận bốc lửa.

Vốn dĩ là, muốn tạo ra khoảng cách, làm phai nhạt tình cảm, học muội không biết trời cao đất rộng này chạy đến gây hấn cái gì? Lấy tư thái của người thắng đến cười cợt cô bị đày vào lãnh cung? Rõ ràng là muốn bị đánh? Đồng Thư Nhã cô cũng không phải là kẻ để cho ai cũng có thể châm chọc?

“Cậu thích cùng với ai cùng nhau, tôi không xen vào. Lần sau, cô ta dám nói một câu bà lão hoặc bị vứt bỏ linh tinh chữ, tôi cũng sẽ như cũ đánh không tha!” Nói xong, cô lạnh lùng đứng dậy rời đi.

Tốt, chân tướng rõ ràng, khó trách học tỷ tức giận.

“Hiểu Chân, em thật sự là đuối lý không còn gì để nói”

“Chị ấy đánh em nha!”

“Cá tính của học tỷ tôi hiểu. Em không chọc cô ấy, cô ấy cũng sẽ không gây sự với em” Là cô tự tìm, muốn trách ai.

Học tỷ tuy rằng đánh người là không quá đúng, nhưng cô ấy ở trước mặt người khác nhục nhã người ta, lại tốt ở chỗ nào?

“Em còn muốn khóc tiếp sao?” Suy nghĩ một chút, rất có lương tâm mà để lại nguyên một bao khăn giấy cho cô, mặt khác bổ sung thêm mấy câu: “Thẳng thắn mà nói, Hiểu Chân, tôi cũng không tán thành cách làm của em, tôi nghĩ, sau này chúng ta vẫn ít lui tới có vẻ tốt, như vậy xung đột sẽ giảm đi rất nhiều.”

Đồng Thư Nhã hoàn toàn không để ý tới hắn.

Mỗi lần gọi điện thoại cho cô, đều bị cô cúp máy, đi đến lớp học tìm cô, cô chỉ lạnh lùng nói với hắn một câu : “Đi tìm tiểu học muội của cậu đi, theo tôi này bà lão chỉ biết dùng bạo lực, không có tiền đồ”.

Cùng với lúc trước như có như không bảo trì khoảng cách không giống với, lần này là thật sự tức giận.

Có một lần thậm chí còn cảnh cáo: “Quan Tử Cần, cậu tốt nhất đừng đến chọc tôi, nếu không ngay cả cậu tôi cũng cùng nhau xử đẹp.”

Hắn hoàn toàn không dám nghi ngờ, cô nói được thì sẽ làm được.

Nhưng mà hắn thực sự không có chọc qua cô cái gì a, cá tính của cô tuy rằng mạnh mẽ, nhưng đây cũng là một loại kiên cường bảo hộ chính mình, kỳ thực cô rất mềm lòng. Hắn vẫn nhớ, lúc mới quen, bộ dáng cô dịu dàng giữ chặt tay hắn, giúp hắn bôi thuốc.

Khi nói chuyện với hắn, khẩu khí thường thường hung dữ, nhưng lòng so với ai đều tinh tế. Ở trong mắt của người khác xem ra, là cô ức hiếp hắn, xem phim, ăn cơm đều bắt hắn mời khách, còn muốn hắn làm tài xế miễn phí đón đưa, thật sự giống như hắn thật chịu thiệt, bất quá trên thực tế…….

Cô biết hắn có khi rất lơ đãng, cho nên nhớ thời khóa biểu của hắn, mỗi ngày gọi điện thoại kêu hắn rời giường. Sách giáo khoa của các học tỷ khác thường giảm bảy, năm mươi phần trăm bán lại, còn cô thì chưa từng lấy của hắn một xu, làm cho hắn giảm được không ít tiền mua sách giáo khoa. Thi giữa kỳ, cuối kỳ đều cùng hắn học bài, giúp hắn sửa lại trọng điểm, đưa thức ăn tối ngon cho hắn ăn đến nỗi bạn cùng phòng cũng khen không dứt miệng; Có khi đi shopping, thấy quần áo nào hợp với hắn, liền không do dự chút nào mua cho hắn…..

Cô chính là người như vậy, biết chính mình muốn cái gì, làm cái gì, chưa bao giờ giải thích với người bên ngoài, đối với chuyện của hắn là như vậy, đối với chuyện học muội cũng thế!

Ngay từ đầu, hắn cũng không cảm thấy cô cố ý khi dễ học muội, hắn chỉ muốn xác nhận, nguyên nhân cô và học muội xung đột có phải cũng là nguyên nhân cô xa cách hắn hay không?

Bất quá bây giờ xem ra………. Giống như khéo quá hóa vụng, cô bây giờ chẳng những không để ý tới hắn, còn thực hỏa đại!

Cô hoàn toàn không cho hắn cơ hội giải thích, hắn quả thực không có cách nào.

Nhưng mà, vô luận cô tức giận hắn bao nhiêu, vẫn sẽ nhờ học tỷ khác, chuyển giao sách giáo khoa cùng đề cương của cô cho hắn, tất cả đều là khóa của hắn trong học kỳ này.

Cho đến bao giờ…….. cơn tức của cô mới có thể tiêu a?


/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status