Nhữngniềm vui đan xen với những đau thương giống như chiếc Tiramisu[1] ngọt ngào,hòa lẫn với hương thơm và vị đắng của cà phê. Cô không thể từ bỏ những gì đãqua, giống như biết rõ là ăn nhiều không tốt cho sức khỏe nhưng vẫn không thểcưỡng lại những món ăn ngon.
[1]Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý, có hương vịrất ngọt ngào nên còn được mệnh danh là bánh “tình yêu”.
Tronglúc mơ màng, Thái Mãn Tâm tìm thấy chiếc váy xanh nhạt ba năm trước. Có lẽ vì bịphơi trong không khí ẩm ướt bên bờ biển nên màu sắc đã không còn tươi sáng nhưlúc mới mua. Sau khi giặt, chất liệu của chiếc váy cotton cũ kỹ cũng không cònmềm mịn, dường như chỉ cần miết tay lên là sẽ để lại nếp nhăn.
NhưngThái Mãn Tâm vẫn rất vui. Cô mơ hồ nhớ rằng trong thời kỳ ở nước ngoài, chiếcváy rẻ tiền này đã bị mẹ cô vứt đi lúc dọn dẹp lại phòng.
Mùinước gội đầu cũng rất quen thuộc. Mái tóc ướt sũng xõa xuống vai. Khi cô đichân đất qua hành lang, những giọt nước nhỏ xuống sàn gỗ phía sau. Một khách trọđi lướt qua cô rồi quay đầu nhìn lại. Thái Mãn Tâm không nhìn rõ khuôn mặt anhta, chỉ là bỗng nhiên trong lòng cô có cảm giác lưu luyến mơ hồ. Cô không kìmđược quay lại nhưng không nhìn thấy hình bóng của người đó. Chỉ có Hà Thiên Vĩvà Đào Đào đứng ở cầu thang vẫy tay với cô.
Dườngnhư chỉ cần ra khỏi cửa là sẽ đi vào nhà hàng của anh Thành . Bà Lục cũng đang ởtrong bếp, mỉm cười hiền từ với cô, hỏi Thái Mãn Tâm muốn ăn gì. Vị khách đầutóc rối bù cũng ở đó, khẽ nói: “Dĩ nhiên vẫn là cua rồi”. Anh ta lấy một concua ở bàn bên cạnh, nhấc lên, ném về phía Thái Mãn Tâm. Quả nhiên khi bóc ra,ngay cả trong càng cua cũng đầy thịt.
Cô tỏra nghi ngờ, ngồi xuống bên cạnh anh ta. Đôi tình nhân ngồi đối diện là cô đồngnghiệp người Australia rất nhiệt tình hồi còn ở Mỹ và anh chồng chiều chuộng vợ.Hai người khoác tay nhau, hạnh phúc dựa vào nhau. Thái Mãn Tâm buông tay xuống,ngón tay chạm vào người đàn ông đầu tóc rối bù kia. Bỗng nhiên ngón tay của anhta chạm vào tay cô, đầu ngón tay như lướt qua lòng bàn tay cô.
TháiMãn Tâm sững người, vẫn chưa biết phải phản ứng thế nào thì đối phương đã cầmcây guitar đứng dậy và nói: “Tôi phải đi rồi, không biết khi nào quay lại”. Côkhông kịp níu giữ, chỉ có thể cô đơn một mình quay về quán trọ.
Cô vứtđôi dép lê ở cửa, đang định lên tầng, bỗng nhiên anh ta thở hổn hển chạy vàonhưng không chào cô, chỉ ngồi trong đại sảnh uống nước.
“Chẳngphải anh sắp đi sao?”. Thái Mãn Tâm khẽ hỏi.
“Em ởđây, anh có thể đi đâu được chứ?”. Anh ta đặt cốc nước xuống, mỉm cười quay ngườilại, ôm cô vào lòng.
Cô hạnhphúc đến rớt nước mắt, mỉm cười với nói: “Để em nhìn anh nào, để em nhìn anhnào”.
Anhvuốt ve mái tóc của cô: “Đừng vội, anh sẽ ở đây mãi mãi, đến khi nào em nhìnchán thì thôi”.
TháiMãn Tâm muốn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh nhưng không nỡ rời xa hơi ấm từ vòngtay anh. Cô cứ mơ hồ không xác định, chỉ hy vọng khoảnh khắc này mãi mãi khôngbao giờ kết thúc. Trong lòng cô dần dần hiểu rằng, đây chẳng qua chỉ là một giấcmơ nhưng không muốn mở mắt.
“Hiếmkhi nào chị Mãn Tâm ngủ nướng như hôm nay”. Đào Đào đứng ở cửa sổ phòng bếp,nhìn về phía căn nhà gỗ: “Hôm qua sau khi em đi, mọi người uống đến mấy giờ?”.
“Cũngkhông muộn lắm”. Tề Dực cho thịt bò thái mỏng vào chảo rồi vặn nhỏ lửa: “Cô đirồi chúng tôi cũng giải tán”.
“Này,mười giờ hơn rồi đấy”. Đào Đào chỉ về phía Hà Thiên Vĩ đang dụi mắt: “Anh nhìnkìa, anh ta cũng dậy rồi”.
“Tôivẫn muốn ngủ, tại anh ta mới sáng ra đã đi đi lại lại bên cạnh khiến tôi thứcgiấc”. Hà Thiên Vĩ díp mắt lại, nằm bò ra chiếc bàn trong phòng khách: “Khókhăn lắm mới ngủ tiếp được, anh ta lại bắt đầu nướng bánh…”
“Sauđó anh liền bò dậy ăn vụng”. Đào Đào bĩu môi: “Tôi sắp quay lại đây rồi”.
“Côkhông ở đây và ở đây có khác gì nhau?”. Hà Thiên Vĩ cười cô: “Chẳng phải tốiqua ở lì đến tận nửa đêm mới chịu đi. Nếu không phải mẹ cô năm lần bảy lượt gọiđiện thoại cho cô thì e rằng cô sẽ không đi”.
“Dĩnhiên là khác rồi, như thế tôi có thể gặp anh Tề bất cứ lúc nào!”. Cô vòng sangbên cạnh Tề Dực: “Em muốn cùng anh học chơi guitar, có được không?”.
Khôngđợi Tề Dực nói, Hà Thiên Vĩ đã cười chế nhạo: “Này, cái tài mọn của anh ta chỉcó thể lừa được cô thôi, ấu trĩ!”.
“Thếanh cũng nói chị Mãn Tâm ấu trĩ sao?”. Đào Đào ngẩng đầu: “Anh có thấy không,chị ấy rất yêu quý cây đàn ấy”.
“Có lẽ,đó là món quà người khác tặng cô ấy”. Hà Thiên Vĩ nhảy lên, gõ đầu cô: “Đừng cóví cô với Mãn Tâm”.
ĐàoĐào hấm hứ một tiếng, quay người chạy đến bên cạnh Tề Dực: “Anh Tề, hay là banngày em sang đây, anh dạy em làm điểm tâm, khi nào về em có thể làm việc ở mộtcửa hàng bakery (cửa hàng bánh)”.
“Cômuốn học gì nào?”
“Đơngiản một chút, ví dụ butter cookies, cheese cake, muffin (tên các loại bánh ngọt),em đều biết”. Đào Đào nghiêng đầu mím môi: “Để em nghĩ…”
“Tiramisuđi!”. Có khách trọ đi ngang qua, phần khích chạy lại.
“Tôigần như đã ăn Tiramisu ở tất cả các cửa hàng trong thành phố nhưng thích nhấtlà món bánh ở cửa hàng tạp hóa tầng dưới. Họ đều nói tôi không biết thưởng thức”.
“Haha, vốn dĩ là vậy mà, cái bánh đó cùng lắm bánh pudding cho thêm bột cacao.Đúng là cô nàng không biết gì”.
Mấy ngườitrẻ tuổi tranh nhau bàn luận.
“Chàomọi người, đang thảo luận gì đấy?”. Thái Mãn Tâm mỉm cười bước lại.
“MãnTâm, bảo đầu bếp làm Tiramisu đi”. Có người đề nghị.
“Đượcthôi, không biết có yêu cầu cao về nguyên liệu không. Điều này thì còn phải hỏiý kiến của anh ấy”.
“Chờtôi một chút”. Tề Dực đổ trứng gà vào cháo, khẽ khuấy vài cái rồi rắc chúthành. Anh múc một bát đặt trước mặt Mãn Tâm, khẽ hỏi: “Sao bây giờ mới dậy, khóchịu à?”.
“Tỉnhtừ lâu rồi, thỉnh thoảng thích ngủ nướng thôi”.
Cô mỉmcười: “Mọi người không cùng ăn sao?”.
“Ăn rồi”.Tề Dực tắt bếp, ngồi xuống cạnh chiếc bàn, lập tức bị khách trọ vây quanh.
“Haylà buổi trưa anh đến dạy chúng tôi. Dù sao thì thời tiết nóng thế này, chẳng muốnđi đâu cả”.
Mọingười thi nhau hò hét.
“A,hình như cần một loại cheese (pho mát) đặc biệt”. Có người nói.
“Mascarponecream cheese”. Tề Dực nói: “Loại này có thể ở Đồng Cảng không có. Sao, bây giờTiramisu rất hot sao?”.
“Cáitên rất lãng mạn!”
“Haha, cậu đúng là khác người, ăn mà cũng phải xem tên”.
“Cònlâu mình mới khác người!”.
“Nóimột cách công bằng, quả thực mùi vị rất ngon”. Mọi người thi nhau nói.
“Chẳngphải Tiramisu là tiếng Ý sao, tiếng Anh của nó là ‘pick me up’, hãy đưa em đi”.Có người nói xen vào: “Nghe nói vào thời chiến tranh thế giới thứ hai, vợ của mộtbinh sĩ người Ý đã trộn tất cả các loại thực phẩm trong nhà lại với nhau, muốnngười chồng của mình nhớ mãi cảm giác gia đình. Nói ra thì cũng là gửi gắm mộtnỗi nhớ nhưng, rất thích hợp để làm ở đây”.
“Hồi ởchâu u tôi đã đọc một vài cuốn sách nấu ăn cổ, trong đó không có Tiramisu”. TềDực mỉm cười: “Nhưng cách giải thích lãng mạn này có lẽ cũng là một trong nhữngnguyên nhân nó được mọi người yêu thích”.
“Tôiđã từng ở trọ trong một thị trấn nhỏ, chủ nhà là một cặp vợ chồng già. Bà chủ rấtthích nấu nướng. Bà ấy cũng là một thành viên tích cực trong Women club (câu lạcbộ phụ nữ) của thị trấn, đã từng xuất hiện trên chương trình ti vi của thị trấnmỗi buổi chiểu thứ ba hàng tuần để dạy mọi người nấu ăn. Bà còn tổ chức để nhữngngười dân trong thị trấn viết cuốn sổ tay nấu ăn homemade”. Trước sự “bao vây”của khách trọ, Tề Dực uyển chuyển nói: “Chúng tôi đã nói đến nguồn gốc củaTiramisu. Từ nhỏ bà chủ nhà đã thích quanh quẩn trong bếp nhưng hồi trẻ bà ấychưa từng nghe nói đến Tiramisu. Có lẽ là sau những năm tám mươi mới nghe nói đếncông thức này từ những người bạn yêu thích nấu nướng. Nếu trực tiếp dịch sangtiếng Anh, Tiramisu có nghĩa là pull me up. Bởi vì trong chiếc bánh này có chothêm một loại cà phê đâm đặc là Espresso[2] có thể khiến người ta phấn khích. Mặcdù một số công thức có ghi chú là phải cho thêm rượu, có điều lúc đầu hầu hầunhư không cần bởi vì nó vốn được chuẩn bị cho người già và trẻ em”.
[2]Cái tên Espresso bắt nguồn từ nước Ý. Trong tiếng Ý, Espresso được gọi là“express”, nghĩa là cà phê có thể được phục vụ cho khách ngay lập tức.
“Ấy,anh nói như vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì cả”. Du khách với chiếc kính chống nắngviền trắng bĩu môi.
“Đúngvậy”. Cô gái uống coca bên cạnh cũng lắc đầu: “Tôi thà tin vào câu chuyện trướccòn hơn. Tôi rất thích cái tên Tiramisu, giai điệu có chút giống Cinderella[3],cô gái trong truyện cổ tích. Tôi nghĩ nhất định cô ấy cũng lặng lẽ chờ ngườiyêu của mình quay trở về, sau đó dang rộng vòng tay và nói: ‘Hãy đưa em đi, hãyđưa em đi’ ”.
[3]Cinderella – Cô gái Lọ Lem – Bộ phim dựa theo câu chuyện của Charles Perraultnày nói về một cô gái tên là Cinderella mồ côi cả cha lẫn mẹ, sống cùng với mụdì ghẻ độc ác và hai cô chị xấu tính.
Côgái đeo kính chống nắng viền trắng cũng phụ họa theo, dang cánh tay phải, cánhtay trái đặt trước ngực, tỏ vẻ mong chờ: “A, Romeo, vì sao anh lại là Romeo?Hãy đưa em đi, hãy đưa em đi…”
Cáccô gái cười ầm lên. Bạn trai của cô gái uống coca ngồi đối diện với Thái MãnTâm. Anh ta chống cằm lắc đầu: “Này bà chủ, đầu bếp để cô thật đáng giá. Vốn dĩcô ấy đòi đi chơi thả dù trên biển, bây giờ không đi nữa. Xem ra tôi có thể tiếtkiệm tiền rồi”.
“Hơnnữa tay nghề cũng rất giỏi”. Thái Mãn Tâm mỉm cười, múc một miệng thịt bò, vừamềm vừa thơm ngon: “Có điều họ nói như vậy, tôi cũng muốn ăn Tiramisu”.
“Đúngvậy, đúng vậy!”. Cô gái uống coca khoanh hai tay trước ngực: “Chiếc bánh hòaquyện mùi hương của rượu và mùi thơm của bơ, đắng đắng nhưng lại có hương thơmnồng nàn của cà phê. Thật là khiến người ta say đắm. Phía trên còn có một lớp bộtcacao, chỉ nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc rồi”. Cô ấy đi đến bên cạnh Thái MãnTâm: “Đi mua nguyên liệu thôi, rất hợp với House of missing U”.
“Đúngvậy!”. Cô gái đeo kính chống nắng viền trắng nói: “Chiếc bánh ‘Hãy đưa em đi’chẳng phải là ý nghĩ xúc động nhất khi nhớ đến một người sao?”
“Thếthì chi bằng đổi loại khác”, Hà Thiên Vĩ nhíu mày: “Có loại bánh ngọt nào tênlà ‘Chờ anh quay về’ không?”
Tề Dựcmỉm cười ôn hòa: “Loại Mascarpone chính hiệu rất mịn, hàm lượng chất béo cũng rấtcao, thực ra thích hợp nhất là ăn vào mùa lạnh, hơn nữa cũng khó bảo quản trongthời tiết nóng bức. Cho dù là nhiệt độ tăng cao trong quá trình vận chuyển cũngsẽ ảnh hưởng đến chất lượng của nó. Thật sự là không mua được ở Đồng Cảng”.
“A,thế thì ai ‘pick me up’?”. Cô gái uống coca thở dài.
“Anhđây?”. Anh bạn trai tỏ vẻ vô tội, giơ cao tay: “Nếu em vẫn nhớ tới sự tồn tại củaanh sau khi nói về bánh ngọt”.
“Tôicó thể thử làm kem vị Tiramisu”. Tề Dực nghĩ một lúc: “Mùi vị cũng tương tự,hơn nữa có thể dùng mùi vị của kem để thay cho Mascarpone, cũng khá thích hợp vớithời tiết ở đây".
Saukhi mọi người đi, Tề Dực lên mạng tra cứu cách làm kem Tiramisu. Đào Đào ngồi cạnhanh một lúc. Ban đầu Tề Dực còn kiên nhẫn trả lời những câu hỏi của cô, về sauanh chuyên tâm tra cứu, trả lời càng lúc càng ngắn gọn. Đào Đào ngáp một cái, lấycây guitar A Tuấn để ở “House of Missing U”, đòi Mãn Tâm dạy cô cách chơi cơ bảnnhất.
“Câyđàn này còn phải điều chỉnh một chút, đợi chị đến Đồng Cảng tìm một cửa hàngđàn”. Thái Mãn Tâm cầm cây đàn: “A Tuấn không chịu bảo dưỡng nữa".
“Đúngvậy, anh ấy không cẩn thận như chị”. Đào Đào lại gần: “Chị Mãn Tâm, có phải câyđàn này là do một người rất quan trọng tặng cho chị không?”.
TháiMãn Tâm sững người, nghĩ một lúc rồi lắc đầu mỉm cười: “Cứ coi là như thế nhưngcũng không hoàn toàn chính xác”.
“Là mộtchàng thiếu niên?”.
“Ừm...À, không, không phải”. Cô mỉm cười: “Lúc chị quen anh ấy, anh ấy không phải làmột chàng thiếu niên”.
“Oa,nghe giọng điệu của chị thì có vẻ rất thú vị”. Đào Đào mỉm cười dịu dàng: “Kểcho em nghe đi, chuyện giữa con gái với nhau, em sẽ không nói cho anh Tề và cáiđuôi kia biết đâu”.
“Đàolông!”. Hà Thiên Vĩ hét lên ở cửa cầu thang: “Biết ngay là cô chỉ biết ăn khôngngồi rồi, không biết giúp người khác sao? Đi ra vườn tưới hoa với tôi”.
“Xinngười, hai đêm nay đều mưa ạ”.
“Thếthì nhổ cỏ, cô cũng biết là vừa nóng vừa ẩm, cỏ dại mọc đầy vườn kia kìa!”. HàThiên Vĩ xông vào, không nói năng gì mà lôi Đào Đào đi.
“Nàynày!”. Cô không ngừng phản kháng, gạt tay Thiên Vĩ: “Tôi đang hỏi đến chỗ quantrọng thì anh đến làm phiền”.
“Chẳngphải tôi đã nói với cô là không được hỏi Mãn Tâm những chuyện này rồi sao?” Anhta sa sầm mặt xuống, nói từng câu từng chữ: “Bất cứ chuyện gì liên quan đếntình cảm”.
“Tôicũng chỉ muốn biết một vài lý do thì mới biết phải giúp chị ấy như thế nào”.Đào Đào có chút ấm ức: “Chị ấy cũng cần người nói chuyện tâm sự, cứ giấu lòngthì sao được?”.
“Thếthì cũng không phải là cô”. Hà Thiên Vĩ gườm gườm: “Nếu cô có thể an ủi cô ấycó lẽ tôi có thể giành giải Nobel hòa bình rồi”.
“Tôithấy có thể để anh Tề nói chuyện với chị ấy”. Đào Đào đề nghị: “Hình như anh ấyđã đi rất nhiều nơi, nhất định là biết rất nhiều chuyện. Tôi nghĩ, anh ấy sẽ biếtphải làm thế nào để chị Mãn Tâm vui”.
“Nóilại một lần nữa, anh ta là người nguy hiểm!” Hà Thiên Vĩ nói như đinh đóng cộtrồi lại bổ sung: “Dựa vào trực giác và khả năng suy đoán của tôi”.
“Anh ấylà người nguy hiểm”. Đào Đào cười đùa: “Anh ấy vừa đến anh đã thấy vị trí củamình rất nguy hiểm đúng không?”. Cô nhảy ra chỗ khác, cười nghiêng ngả: “Có điềukhông cần thiết, vốn dĩ anh chẳng có hy vọng gì”.
HàThiên Vĩ giơ nanh nhe vuốt đuổi theo cô, hai người cũng không nhổ cỏ nữa.
Cỏ dạiở mép vườn đã qua đầu gối nhưng đã không còn giống cảnh tượng ba năm trước đâykhi cô mới đặt chân đến đảo Lệ. Thái Mãn Tâm chống má, nhớ lại con đường nhỏ bịcây cối rậm rạp che phủ, Giang Hải đi trước mặt, dùng dao dẹp đường. Cô khôngnói lời nào chỉ đi sát theo sau, chỉ sợ bị người đi trước xem thường, dùng cảtay lẫn chân, gai nhọn xượt qua cánh tay, để lại những vết máu mờ mờ. Cảnh tượngấy không ngừng hiện lên, chưa từng bị vùi lấp trong những năm tháng hoang tàn.
Lúcnào cô cũng mơ, những giấc mơ khác nhau.
Cólúc thời gian quay ngược trở lại, có lúc ngỡ như được gặp lại, giống như buổisáng ngày hôm nay. Mỗi lần cô đều để mình lưu luyến trong ranh giới giữa mơ vàtỉnh, không muốn mở mắt.
Cô mơmàng không nói gì, lúc giật mình bừng tỉnh thì nhìn thấy Tề Dực nhìn sang, ánhmắt trầm tĩnh ẩn chứa vẻ dò hỏi.
“Anhtìm thấy recipe (công thức nấu ăn) cần tìm chưa?” Cô đánh trống lảng.
“Ừm,hai cái này đều đáng thử”.
TháiMãn Tâm thò đầu nhìn: “Ô, anh còn xem rất nhiều trang web. Ha ha, mặc dù rấtnhiều đầu bếp đều là nam giới nhưng tôi vẫn rất tò mò, sao anh lại thích nhữngthứ này? Bởi vì cảm giác làm việc trong một cửa hàng nhỏ và làm đầu bếp lớnkhông giống nhau.”
Tề Dựccười: “Cô muốn nói là giống con gái?”.
“Có mộtchút”.
“So vớiviệc làm đầu bếp, tôi thích một số món ăn homemade hơn. Tôi tin rằng thức ănngon có thể xoa dịu tâm hồn”.
Tề Dựckiên nhẫn giải thích: “Vì sao có người ăn để giảm áp lực? Bởi vì ngoài cái đói,còn có mind hunger (cái đói trong tâm hồn). Thức ăn có thể mang lại cảm giác thỏamãn. Có điều, thức ăn ngon thực sự, cách chế biến hợp lý không chỉ mang lại cảmgiác thỏa mãn cho dạ dày mà còn có cảm giác hạnh phúc của cuộc sống. Tôi khôngchỉ thích những công thức và cách chế biến này, tôi thích tất cả những điều cóthể mang lại cảm giác vui sướng cho người khác. Chỉ có như thế tôi mới có cảmgiác thấy sự tồn tại của mình có giá trị.”
“Ngherất bác ái”. Thái Mãn Tâm mỉm cười: “Nhưng khi con người ta thật sự sợ hãi, bấtlực, e rằng ăn hay ngủ cũng đều rất buồn”.
“Vậycô có thích cuộc sống hiện tại của mình không?”. Tề Dực hỏi: “Cảm thấy hạnhphúc, vui vẻ?”.
“Nóithế nào nhỉ, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc…” Thái Mãn Tâm nói mấy lần liền:“Nhưng vui vẻ… hình như nhiều người nghĩ rằng vui vẻ chỉ là bề ngoài, hạnh phúclà cái bên trong. Nhưng tôi cho rằng hạnh phúc là một trạng thái sống, vui vẻlà một tâm trạng, thuần túy hơn, trực tiếp hơn, cần phải vô ưu vô lo, có chútnhư không suy tính điều gì. Tôi không được như thế”.
Thếnào là vui vẻ?
Vui vẻlà ngả đầu vào vai anh vờ ngủ trên xe bus, ngồi trong căn phòng gỗ nghe anh nóitrên Lam Bình Sơn có hai loại khỉ, xách dừa chạy mướt mải mồ hôi đến bờ biểncùng anh ngắm hoàng hôn, cảm giác anh ngắm nhìn mình, cùng anh đi qua rừng xoàirợp bóng, nhìn anh ngủ ngon lành trên chiếc võng trong góc nhà hàng, biết rằnghồi nhỏ anh rất nghịch ngợm, cho dù khẽ cười nói mình là người xấu, ngắm nhìnkhuôn mặt của anh lúc ngủ dưới ánh trăng, ngón tay lướt qua lông mày của anh…
Nhữngniềm vui đó.
Niềmvui đan xen với đau thương.
Giốngnhư chiếc Tiramisu ngọt ngào, hòa lẫn với hương thơm và vị đắng của cà phê. Côkhông thể từ bỏ những gì đã qua, giống như biết rõ là ăn nhiều không tốt cho sứckhỏe nhưng vẫn không thể cưỡng lại những món ăn ngon.
[1]Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý, có hương vịrất ngọt ngào nên còn được mệnh danh là bánh “tình yêu”.
Tronglúc mơ màng, Thái Mãn Tâm tìm thấy chiếc váy xanh nhạt ba năm trước. Có lẽ vì bịphơi trong không khí ẩm ướt bên bờ biển nên màu sắc đã không còn tươi sáng nhưlúc mới mua. Sau khi giặt, chất liệu của chiếc váy cotton cũ kỹ cũng không cònmềm mịn, dường như chỉ cần miết tay lên là sẽ để lại nếp nhăn.
NhưngThái Mãn Tâm vẫn rất vui. Cô mơ hồ nhớ rằng trong thời kỳ ở nước ngoài, chiếcváy rẻ tiền này đã bị mẹ cô vứt đi lúc dọn dẹp lại phòng.
Mùinước gội đầu cũng rất quen thuộc. Mái tóc ướt sũng xõa xuống vai. Khi cô đichân đất qua hành lang, những giọt nước nhỏ xuống sàn gỗ phía sau. Một khách trọđi lướt qua cô rồi quay đầu nhìn lại. Thái Mãn Tâm không nhìn rõ khuôn mặt anhta, chỉ là bỗng nhiên trong lòng cô có cảm giác lưu luyến mơ hồ. Cô không kìmđược quay lại nhưng không nhìn thấy hình bóng của người đó. Chỉ có Hà Thiên Vĩvà Đào Đào đứng ở cầu thang vẫy tay với cô.
Dườngnhư chỉ cần ra khỏi cửa là sẽ đi vào nhà hàng của anh Thành . Bà Lục cũng đang ởtrong bếp, mỉm cười hiền từ với cô, hỏi Thái Mãn Tâm muốn ăn gì. Vị khách đầutóc rối bù cũng ở đó, khẽ nói: “Dĩ nhiên vẫn là cua rồi”. Anh ta lấy một concua ở bàn bên cạnh, nhấc lên, ném về phía Thái Mãn Tâm. Quả nhiên khi bóc ra,ngay cả trong càng cua cũng đầy thịt.
Cô tỏra nghi ngờ, ngồi xuống bên cạnh anh ta. Đôi tình nhân ngồi đối diện là cô đồngnghiệp người Australia rất nhiệt tình hồi còn ở Mỹ và anh chồng chiều chuộng vợ.Hai người khoác tay nhau, hạnh phúc dựa vào nhau. Thái Mãn Tâm buông tay xuống,ngón tay chạm vào người đàn ông đầu tóc rối bù kia. Bỗng nhiên ngón tay của anhta chạm vào tay cô, đầu ngón tay như lướt qua lòng bàn tay cô.
TháiMãn Tâm sững người, vẫn chưa biết phải phản ứng thế nào thì đối phương đã cầmcây guitar đứng dậy và nói: “Tôi phải đi rồi, không biết khi nào quay lại”. Côkhông kịp níu giữ, chỉ có thể cô đơn một mình quay về quán trọ.
Cô vứtđôi dép lê ở cửa, đang định lên tầng, bỗng nhiên anh ta thở hổn hển chạy vàonhưng không chào cô, chỉ ngồi trong đại sảnh uống nước.
“Chẳngphải anh sắp đi sao?”. Thái Mãn Tâm khẽ hỏi.
“Em ởđây, anh có thể đi đâu được chứ?”. Anh ta đặt cốc nước xuống, mỉm cười quay ngườilại, ôm cô vào lòng.
Cô hạnhphúc đến rớt nước mắt, mỉm cười với nói: “Để em nhìn anh nào, để em nhìn anhnào”.
Anhvuốt ve mái tóc của cô: “Đừng vội, anh sẽ ở đây mãi mãi, đến khi nào em nhìnchán thì thôi”.
TháiMãn Tâm muốn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh nhưng không nỡ rời xa hơi ấm từ vòngtay anh. Cô cứ mơ hồ không xác định, chỉ hy vọng khoảnh khắc này mãi mãi khôngbao giờ kết thúc. Trong lòng cô dần dần hiểu rằng, đây chẳng qua chỉ là một giấcmơ nhưng không muốn mở mắt.
“Hiếmkhi nào chị Mãn Tâm ngủ nướng như hôm nay”. Đào Đào đứng ở cửa sổ phòng bếp,nhìn về phía căn nhà gỗ: “Hôm qua sau khi em đi, mọi người uống đến mấy giờ?”.
“Cũngkhông muộn lắm”. Tề Dực cho thịt bò thái mỏng vào chảo rồi vặn nhỏ lửa: “Cô đirồi chúng tôi cũng giải tán”.
“Này,mười giờ hơn rồi đấy”. Đào Đào chỉ về phía Hà Thiên Vĩ đang dụi mắt: “Anh nhìnkìa, anh ta cũng dậy rồi”.
“Tôivẫn muốn ngủ, tại anh ta mới sáng ra đã đi đi lại lại bên cạnh khiến tôi thứcgiấc”. Hà Thiên Vĩ díp mắt lại, nằm bò ra chiếc bàn trong phòng khách: “Khókhăn lắm mới ngủ tiếp được, anh ta lại bắt đầu nướng bánh…”
“Sauđó anh liền bò dậy ăn vụng”. Đào Đào bĩu môi: “Tôi sắp quay lại đây rồi”.
“Côkhông ở đây và ở đây có khác gì nhau?”. Hà Thiên Vĩ cười cô: “Chẳng phải tốiqua ở lì đến tận nửa đêm mới chịu đi. Nếu không phải mẹ cô năm lần bảy lượt gọiđiện thoại cho cô thì e rằng cô sẽ không đi”.
“Dĩnhiên là khác rồi, như thế tôi có thể gặp anh Tề bất cứ lúc nào!”. Cô vòng sangbên cạnh Tề Dực: “Em muốn cùng anh học chơi guitar, có được không?”.
Khôngđợi Tề Dực nói, Hà Thiên Vĩ đã cười chế nhạo: “Này, cái tài mọn của anh ta chỉcó thể lừa được cô thôi, ấu trĩ!”.
“Thếanh cũng nói chị Mãn Tâm ấu trĩ sao?”. Đào Đào ngẩng đầu: “Anh có thấy không,chị ấy rất yêu quý cây đàn ấy”.
“Có lẽ,đó là món quà người khác tặng cô ấy”. Hà Thiên Vĩ nhảy lên, gõ đầu cô: “Đừng cóví cô với Mãn Tâm”.
ĐàoĐào hấm hứ một tiếng, quay người chạy đến bên cạnh Tề Dực: “Anh Tề, hay là banngày em sang đây, anh dạy em làm điểm tâm, khi nào về em có thể làm việc ở mộtcửa hàng bakery (cửa hàng bánh)”.
“Cômuốn học gì nào?”
“Đơngiản một chút, ví dụ butter cookies, cheese cake, muffin (tên các loại bánh ngọt),em đều biết”. Đào Đào nghiêng đầu mím môi: “Để em nghĩ…”
“Tiramisuđi!”. Có khách trọ đi ngang qua, phần khích chạy lại.
“Tôigần như đã ăn Tiramisu ở tất cả các cửa hàng trong thành phố nhưng thích nhấtlà món bánh ở cửa hàng tạp hóa tầng dưới. Họ đều nói tôi không biết thưởng thức”.
“Haha, vốn dĩ là vậy mà, cái bánh đó cùng lắm bánh pudding cho thêm bột cacao.Đúng là cô nàng không biết gì”.
Mấy ngườitrẻ tuổi tranh nhau bàn luận.
“Chàomọi người, đang thảo luận gì đấy?”. Thái Mãn Tâm mỉm cười bước lại.
“MãnTâm, bảo đầu bếp làm Tiramisu đi”. Có người đề nghị.
“Đượcthôi, không biết có yêu cầu cao về nguyên liệu không. Điều này thì còn phải hỏiý kiến của anh ấy”.
“Chờtôi một chút”. Tề Dực đổ trứng gà vào cháo, khẽ khuấy vài cái rồi rắc chúthành. Anh múc một bát đặt trước mặt Mãn Tâm, khẽ hỏi: “Sao bây giờ mới dậy, khóchịu à?”.
“Tỉnhtừ lâu rồi, thỉnh thoảng thích ngủ nướng thôi”.
Cô mỉmcười: “Mọi người không cùng ăn sao?”.
“Ăn rồi”.Tề Dực tắt bếp, ngồi xuống cạnh chiếc bàn, lập tức bị khách trọ vây quanh.
“Haylà buổi trưa anh đến dạy chúng tôi. Dù sao thì thời tiết nóng thế này, chẳng muốnđi đâu cả”.
Mọingười thi nhau hò hét.
“A,hình như cần một loại cheese (pho mát) đặc biệt”. Có người nói.
“Mascarponecream cheese”. Tề Dực nói: “Loại này có thể ở Đồng Cảng không có. Sao, bây giờTiramisu rất hot sao?”.
“Cáitên rất lãng mạn!”
“Haha, cậu đúng là khác người, ăn mà cũng phải xem tên”.
“Cònlâu mình mới khác người!”.
“Nóimột cách công bằng, quả thực mùi vị rất ngon”. Mọi người thi nhau nói.
“Chẳngphải Tiramisu là tiếng Ý sao, tiếng Anh của nó là ‘pick me up’, hãy đưa em đi”.Có người nói xen vào: “Nghe nói vào thời chiến tranh thế giới thứ hai, vợ của mộtbinh sĩ người Ý đã trộn tất cả các loại thực phẩm trong nhà lại với nhau, muốnngười chồng của mình nhớ mãi cảm giác gia đình. Nói ra thì cũng là gửi gắm mộtnỗi nhớ nhưng, rất thích hợp để làm ở đây”.
“Hồi ởchâu u tôi đã đọc một vài cuốn sách nấu ăn cổ, trong đó không có Tiramisu”. TềDực mỉm cười: “Nhưng cách giải thích lãng mạn này có lẽ cũng là một trong nhữngnguyên nhân nó được mọi người yêu thích”.
“Tôiđã từng ở trọ trong một thị trấn nhỏ, chủ nhà là một cặp vợ chồng già. Bà chủ rấtthích nấu nướng. Bà ấy cũng là một thành viên tích cực trong Women club (câu lạcbộ phụ nữ) của thị trấn, đã từng xuất hiện trên chương trình ti vi của thị trấnmỗi buổi chiểu thứ ba hàng tuần để dạy mọi người nấu ăn. Bà còn tổ chức để nhữngngười dân trong thị trấn viết cuốn sổ tay nấu ăn homemade”. Trước sự “bao vây”của khách trọ, Tề Dực uyển chuyển nói: “Chúng tôi đã nói đến nguồn gốc củaTiramisu. Từ nhỏ bà chủ nhà đã thích quanh quẩn trong bếp nhưng hồi trẻ bà ấychưa từng nghe nói đến Tiramisu. Có lẽ là sau những năm tám mươi mới nghe nói đếncông thức này từ những người bạn yêu thích nấu nướng. Nếu trực tiếp dịch sangtiếng Anh, Tiramisu có nghĩa là pull me up. Bởi vì trong chiếc bánh này có chothêm một loại cà phê đâm đặc là Espresso[2] có thể khiến người ta phấn khích. Mặcdù một số công thức có ghi chú là phải cho thêm rượu, có điều lúc đầu hầu hầunhư không cần bởi vì nó vốn được chuẩn bị cho người già và trẻ em”.
[2]Cái tên Espresso bắt nguồn từ nước Ý. Trong tiếng Ý, Espresso được gọi là“express”, nghĩa là cà phê có thể được phục vụ cho khách ngay lập tức.
“Ấy,anh nói như vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì cả”. Du khách với chiếc kính chống nắngviền trắng bĩu môi.
“Đúngvậy”. Cô gái uống coca bên cạnh cũng lắc đầu: “Tôi thà tin vào câu chuyện trướccòn hơn. Tôi rất thích cái tên Tiramisu, giai điệu có chút giống Cinderella[3],cô gái trong truyện cổ tích. Tôi nghĩ nhất định cô ấy cũng lặng lẽ chờ ngườiyêu của mình quay trở về, sau đó dang rộng vòng tay và nói: ‘Hãy đưa em đi, hãyđưa em đi’ ”.
[3]Cinderella – Cô gái Lọ Lem – Bộ phim dựa theo câu chuyện của Charles Perraultnày nói về một cô gái tên là Cinderella mồ côi cả cha lẫn mẹ, sống cùng với mụdì ghẻ độc ác và hai cô chị xấu tính.
Côgái đeo kính chống nắng viền trắng cũng phụ họa theo, dang cánh tay phải, cánhtay trái đặt trước ngực, tỏ vẻ mong chờ: “A, Romeo, vì sao anh lại là Romeo?Hãy đưa em đi, hãy đưa em đi…”
Cáccô gái cười ầm lên. Bạn trai của cô gái uống coca ngồi đối diện với Thái MãnTâm. Anh ta chống cằm lắc đầu: “Này bà chủ, đầu bếp để cô thật đáng giá. Vốn dĩcô ấy đòi đi chơi thả dù trên biển, bây giờ không đi nữa. Xem ra tôi có thể tiếtkiệm tiền rồi”.
“Hơnnữa tay nghề cũng rất giỏi”. Thái Mãn Tâm mỉm cười, múc một miệng thịt bò, vừamềm vừa thơm ngon: “Có điều họ nói như vậy, tôi cũng muốn ăn Tiramisu”.
“Đúngvậy, đúng vậy!”. Cô gái uống coca khoanh hai tay trước ngực: “Chiếc bánh hòaquyện mùi hương của rượu và mùi thơm của bơ, đắng đắng nhưng lại có hương thơmnồng nàn của cà phê. Thật là khiến người ta say đắm. Phía trên còn có một lớp bộtcacao, chỉ nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc rồi”. Cô ấy đi đến bên cạnh Thái MãnTâm: “Đi mua nguyên liệu thôi, rất hợp với House of missing U”.
“Đúngvậy!”. Cô gái đeo kính chống nắng viền trắng nói: “Chiếc bánh ‘Hãy đưa em đi’chẳng phải là ý nghĩ xúc động nhất khi nhớ đến một người sao?”
“Thếthì chi bằng đổi loại khác”, Hà Thiên Vĩ nhíu mày: “Có loại bánh ngọt nào tênlà ‘Chờ anh quay về’ không?”
Tề Dựcmỉm cười ôn hòa: “Loại Mascarpone chính hiệu rất mịn, hàm lượng chất béo cũng rấtcao, thực ra thích hợp nhất là ăn vào mùa lạnh, hơn nữa cũng khó bảo quản trongthời tiết nóng bức. Cho dù là nhiệt độ tăng cao trong quá trình vận chuyển cũngsẽ ảnh hưởng đến chất lượng của nó. Thật sự là không mua được ở Đồng Cảng”.
“A,thế thì ai ‘pick me up’?”. Cô gái uống coca thở dài.
“Anhđây?”. Anh bạn trai tỏ vẻ vô tội, giơ cao tay: “Nếu em vẫn nhớ tới sự tồn tại củaanh sau khi nói về bánh ngọt”.
“Tôicó thể thử làm kem vị Tiramisu”. Tề Dực nghĩ một lúc: “Mùi vị cũng tương tự,hơn nữa có thể dùng mùi vị của kem để thay cho Mascarpone, cũng khá thích hợp vớithời tiết ở đây".
Saukhi mọi người đi, Tề Dực lên mạng tra cứu cách làm kem Tiramisu. Đào Đào ngồi cạnhanh một lúc. Ban đầu Tề Dực còn kiên nhẫn trả lời những câu hỏi của cô, về sauanh chuyên tâm tra cứu, trả lời càng lúc càng ngắn gọn. Đào Đào ngáp một cái, lấycây guitar A Tuấn để ở “House of Missing U”, đòi Mãn Tâm dạy cô cách chơi cơ bảnnhất.
“Câyđàn này còn phải điều chỉnh một chút, đợi chị đến Đồng Cảng tìm một cửa hàngđàn”. Thái Mãn Tâm cầm cây đàn: “A Tuấn không chịu bảo dưỡng nữa".
“Đúngvậy, anh ấy không cẩn thận như chị”. Đào Đào lại gần: “Chị Mãn Tâm, có phải câyđàn này là do một người rất quan trọng tặng cho chị không?”.
TháiMãn Tâm sững người, nghĩ một lúc rồi lắc đầu mỉm cười: “Cứ coi là như thế nhưngcũng không hoàn toàn chính xác”.
“Là mộtchàng thiếu niên?”.
“Ừm...À, không, không phải”. Cô mỉm cười: “Lúc chị quen anh ấy, anh ấy không phải làmột chàng thiếu niên”.
“Oa,nghe giọng điệu của chị thì có vẻ rất thú vị”. Đào Đào mỉm cười dịu dàng: “Kểcho em nghe đi, chuyện giữa con gái với nhau, em sẽ không nói cho anh Tề và cáiđuôi kia biết đâu”.
“Đàolông!”. Hà Thiên Vĩ hét lên ở cửa cầu thang: “Biết ngay là cô chỉ biết ăn khôngngồi rồi, không biết giúp người khác sao? Đi ra vườn tưới hoa với tôi”.
“Xinngười, hai đêm nay đều mưa ạ”.
“Thếthì nhổ cỏ, cô cũng biết là vừa nóng vừa ẩm, cỏ dại mọc đầy vườn kia kìa!”. HàThiên Vĩ xông vào, không nói năng gì mà lôi Đào Đào đi.
“Nàynày!”. Cô không ngừng phản kháng, gạt tay Thiên Vĩ: “Tôi đang hỏi đến chỗ quantrọng thì anh đến làm phiền”.
“Chẳngphải tôi đã nói với cô là không được hỏi Mãn Tâm những chuyện này rồi sao?” Anhta sa sầm mặt xuống, nói từng câu từng chữ: “Bất cứ chuyện gì liên quan đếntình cảm”.
“Tôicũng chỉ muốn biết một vài lý do thì mới biết phải giúp chị ấy như thế nào”.Đào Đào có chút ấm ức: “Chị ấy cũng cần người nói chuyện tâm sự, cứ giấu lòngthì sao được?”.
“Thếthì cũng không phải là cô”. Hà Thiên Vĩ gườm gườm: “Nếu cô có thể an ủi cô ấycó lẽ tôi có thể giành giải Nobel hòa bình rồi”.
“Tôithấy có thể để anh Tề nói chuyện với chị ấy”. Đào Đào đề nghị: “Hình như anh ấyđã đi rất nhiều nơi, nhất định là biết rất nhiều chuyện. Tôi nghĩ, anh ấy sẽ biếtphải làm thế nào để chị Mãn Tâm vui”.
“Nóilại một lần nữa, anh ta là người nguy hiểm!” Hà Thiên Vĩ nói như đinh đóng cộtrồi lại bổ sung: “Dựa vào trực giác và khả năng suy đoán của tôi”.
“Anh ấylà người nguy hiểm”. Đào Đào cười đùa: “Anh ấy vừa đến anh đã thấy vị trí củamình rất nguy hiểm đúng không?”. Cô nhảy ra chỗ khác, cười nghiêng ngả: “Có điềukhông cần thiết, vốn dĩ anh chẳng có hy vọng gì”.
HàThiên Vĩ giơ nanh nhe vuốt đuổi theo cô, hai người cũng không nhổ cỏ nữa.
Cỏ dạiở mép vườn đã qua đầu gối nhưng đã không còn giống cảnh tượng ba năm trước đâykhi cô mới đặt chân đến đảo Lệ. Thái Mãn Tâm chống má, nhớ lại con đường nhỏ bịcây cối rậm rạp che phủ, Giang Hải đi trước mặt, dùng dao dẹp đường. Cô khôngnói lời nào chỉ đi sát theo sau, chỉ sợ bị người đi trước xem thường, dùng cảtay lẫn chân, gai nhọn xượt qua cánh tay, để lại những vết máu mờ mờ. Cảnh tượngấy không ngừng hiện lên, chưa từng bị vùi lấp trong những năm tháng hoang tàn.
Lúcnào cô cũng mơ, những giấc mơ khác nhau.
Cólúc thời gian quay ngược trở lại, có lúc ngỡ như được gặp lại, giống như buổisáng ngày hôm nay. Mỗi lần cô đều để mình lưu luyến trong ranh giới giữa mơ vàtỉnh, không muốn mở mắt.
Cô mơmàng không nói gì, lúc giật mình bừng tỉnh thì nhìn thấy Tề Dực nhìn sang, ánhmắt trầm tĩnh ẩn chứa vẻ dò hỏi.
“Anhtìm thấy recipe (công thức nấu ăn) cần tìm chưa?” Cô đánh trống lảng.
“Ừm,hai cái này đều đáng thử”.
TháiMãn Tâm thò đầu nhìn: “Ô, anh còn xem rất nhiều trang web. Ha ha, mặc dù rấtnhiều đầu bếp đều là nam giới nhưng tôi vẫn rất tò mò, sao anh lại thích nhữngthứ này? Bởi vì cảm giác làm việc trong một cửa hàng nhỏ và làm đầu bếp lớnkhông giống nhau.”
Tề Dựccười: “Cô muốn nói là giống con gái?”.
“Có mộtchút”.
“So vớiviệc làm đầu bếp, tôi thích một số món ăn homemade hơn. Tôi tin rằng thức ănngon có thể xoa dịu tâm hồn”.
Tề Dựckiên nhẫn giải thích: “Vì sao có người ăn để giảm áp lực? Bởi vì ngoài cái đói,còn có mind hunger (cái đói trong tâm hồn). Thức ăn có thể mang lại cảm giác thỏamãn. Có điều, thức ăn ngon thực sự, cách chế biến hợp lý không chỉ mang lại cảmgiác thỏa mãn cho dạ dày mà còn có cảm giác hạnh phúc của cuộc sống. Tôi khôngchỉ thích những công thức và cách chế biến này, tôi thích tất cả những điều cóthể mang lại cảm giác vui sướng cho người khác. Chỉ có như thế tôi mới có cảmgiác thấy sự tồn tại của mình có giá trị.”
“Ngherất bác ái”. Thái Mãn Tâm mỉm cười: “Nhưng khi con người ta thật sự sợ hãi, bấtlực, e rằng ăn hay ngủ cũng đều rất buồn”.
“Vậycô có thích cuộc sống hiện tại của mình không?”. Tề Dực hỏi: “Cảm thấy hạnhphúc, vui vẻ?”.
“Nóithế nào nhỉ, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc…” Thái Mãn Tâm nói mấy lần liền:“Nhưng vui vẻ… hình như nhiều người nghĩ rằng vui vẻ chỉ là bề ngoài, hạnh phúclà cái bên trong. Nhưng tôi cho rằng hạnh phúc là một trạng thái sống, vui vẻlà một tâm trạng, thuần túy hơn, trực tiếp hơn, cần phải vô ưu vô lo, có chútnhư không suy tính điều gì. Tôi không được như thế”.
Thếnào là vui vẻ?
Vui vẻlà ngả đầu vào vai anh vờ ngủ trên xe bus, ngồi trong căn phòng gỗ nghe anh nóitrên Lam Bình Sơn có hai loại khỉ, xách dừa chạy mướt mải mồ hôi đến bờ biểncùng anh ngắm hoàng hôn, cảm giác anh ngắm nhìn mình, cùng anh đi qua rừng xoàirợp bóng, nhìn anh ngủ ngon lành trên chiếc võng trong góc nhà hàng, biết rằnghồi nhỏ anh rất nghịch ngợm, cho dù khẽ cười nói mình là người xấu, ngắm nhìnkhuôn mặt của anh lúc ngủ dưới ánh trăng, ngón tay lướt qua lông mày của anh…
Nhữngniềm vui đó.
Niềmvui đan xen với đau thương.
Giốngnhư chiếc Tiramisu ngọt ngào, hòa lẫn với hương thơm và vị đắng của cà phê. Côkhông thể từ bỏ những gì đã qua, giống như biết rõ là ăn nhiều không tốt cho sứckhỏe nhưng vẫn không thể cưỡng lại những món ăn ngon.
/34
|