Dương Sóc đột nhiên mở môi ra, Trần Mặc thừa dịp cơ hội ấy, trượt đầu lưỡi của cậu vào, thử khẽ liếm thăm dò.
Dương Sóc ngậm đầu lưỡi mềm của Trần Mặc có hơi dại ra, anh không biết chuyện hôn môi này đối với đàn ông và đối với phụ nữ, có cần phải đối xử bình đẳng hay không. Anh lóng ngóng nói: “Ê, tôi quên đánh răng rồi…”
Trần Mặc thiếu chút thì cắn đứt đầu lưỡi mình.
Cậu căm giận trừng Dương Sóc: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Dương Sóc híp mắt nhìn về phía đồng hồ treo trên tường: “Á, đã hơn 6h rồi… tôi còn chưa ngủ đủ mà, phải dậy đi làm rồi.”
Trần Mặc cảm thấy chán nản lắm, cậu đã chủ động hiến thân quyến rũ, tuy rằng đối phương không đẩy cậu ra, nhưng loại biểu hiện này nhìn thế nào cũng không giống có thể tiếp nhận cậu.
Cậu đẩy Dương Sóc ra: “Vậy mau ngủ đi, không lại đi làm muộn giờ! Nói xong thì xoay người đưa lưng về phía Dương Sóc, buồn bực gặm đầu ngón tay.
Dương Sóc ôm Trần Mặc, cái lưng trống trơn của cậu bé ấy dán vào ngực anh, ấm áp lắm. Anh có thể cảm giác được rõ ràng hô hấp và tâm tình chập chờn của cậu. Dương Sóc đối với cảm tình của Trần Mặc thì rất kỳ quái, nói không rõ được. Có thể là anh đã độc lập cứng rắn lâu rồi, đột nhiên phát hiện được người săn sóc, có người ỷ lại vào anh cũng là một chuyện tốt đẹp đến thế. Bây giờ anh cảm thấy rất tốt đẹp, từ trước đến nay quanh người quạnh quẽ bây giờ thêm một người có thể nói chuyện phiếm với anh, hay thỉnh thoảng làm nũng, khiến anh trở tay không kịp nhưng lại có đôi phần chờ mong… .
Tay anh vô thức xoa theo thắt lưng nhỏ nhắn trơn tuột của Trần Mặc, suy nghĩ đã sớm không biết chạy đi đâu mất rồi.
Trần Mặc bị sờ tâm phiền ý loạn, đầu ngón tay thô ráp của Dương Sóc đụng tới đâu, chỗ đó sẽ dấy lên một dòng điện lưu nho nhỏ, điện lưu ấy khiến cả người cậu tê dại, sau đó lan xuống phần xương cùng cụt rồi tràn lên trên một loại cảm giác vui vẻ, khiến cậu nhịn không được mà khẽ rên rỉ.
Ngón tay Dương Sóc dừng lại, dừng ở cạp quần Trần Mặc: “Làm sao vậy? Đau ở đâu?”
Trần Mặc đưa tay dò xuống dưới, cầm lấy ngón tay Dương Sóc, dần dần hướng về phía nguồn nhiệt.
Dương Sóc lập tức biết Trần Mặc đang muốn, anh có chút chần chờ, định rút tay về.
Trần Mặc ồm ồm nói: “Anh khơi lửa, anh phải phụ trách dập…”
Ngón tay Dương Sóc đã chạm đến nhịp đập nóng rực ấy, anh có phần kinh dị, có hơi chần chờ, cuối cùng thử vươn cả năm ngón ra, để chỗ ấy được bọc kín trong lòng bàn tay.
Một tiếng rên rỉ khó nhịn tuôn ra từ miệng Trần Mặc, cậu khẩn trương lại thẹn thùng vùi đầu vào trong chăn, hai chân theo bản năng gắt gao quấn lấy bắp chân Dương Sóc, cọ sát không ngừng.
•••
Dương Sóc buồn cười nhìn cậu bé vừa rồi có vẻ lớn mật giờ thì lại như đà điểu chôn đầu trong chăn, tâm tình khẩn trương của cậu truyền đến theo cánh tay nắm chặt tay anh: “Cậu nhẹ chút, cánh tay tôi sắp bị trầy da rồi…” Anh nhắc nhở.
Người trong chăn giật mình, nhưng càng nắm chặt anh hơn: “Anh… Anh động động…”
“Động động?” Dương Sóc nổi lên ý xấu: “Cậu vậy mà lại để tôi thủ *** cho cậu?”
Cơ thể Trần Mặc tựa về sau, không ức chế được ép buộc anh, đồng thời thắt lưng vặn vẹo, khiến cái chỗ nào đó co rúm trong tay Dương Sóc. Cậu nheo con mắt lại, đầu bởi vì khoái cảm mà ngửa lên, từ miệng phát ra tiếng nức nở vụn vặt: “Dương Sóc, Dương Sóc… anh động động…”
Dương Sóc cho tới giờ cũng không nghĩ tới, hình dạng một người đàn ông động tình lại mê người như vậy, anh không khỏi càng tăng thêm lực ở tay, lần mò điểm mẫn cảm, sau đó liên tục an ủi thứ đang động liên tục trong tay.
Trần Mặc chịu không nổi mà khẽ ngâm, đôi môi hơi hé mở, dường như cá dạt vào bờ, thở từng đợt sâu. Cậu cầm cánh tay Dương Sóc đợ dưới đầu cậu, tìm kiếm ngón tay anh, sau đó cầm lấy mu bàn tay anh, vỗ về chơi đùa trước ngực mình.
Dương Sóc cảm thấy cậu bé này trong thoáng chốc đã trở nên không giống bình thường: mê người, chủ động, nhiệt tình; cậu bé khúm núm ban đầu đột nhiên bị ẩn giấu đi.
Nhưng Trần Mặc như vậy, lại khiến anh ngứa ngáy tâm can.
Dương Sóc hóa bị động thành chủ động, lật người lên thân thể Trần Mặc, bắt đầu tỉ mỉ hôn từ trán cậu xuống.
Khóe mắt có vết sưng tím, gương mặt bên trái sưng đỏ, cái mũi rất thẳng, còn có đôi môi khô ráo mềm mại.
Trần Mặc vươn đầu lưỡi, lựa ý hùa theo chủ động cùng Dương Sóc, để lưỡi cậu ngậm vào trong miệng, mềm nhẹ mút mát.
Khi Dương Sóc hôn ướt các ấn ký ác liệt ấy, lúc trượt đến trước ngực, Trần Mặc rốt cục nhịn không được ưỡn thắt lưng lên, tiếng kêu như nỉ non, hô tên Dương Sóc lên, tiết ra trong tay Dương Sóc.
Dư vị sau khi tiết ra khiến cậu nhịn không được phát ra tiếng hừ nhẹ của mèo con, cái trán lạnh lẽo đầy mồ hôi vô lực đợ trên vai Dương Sóc.
Dương Sóc dở khóc dở cười: “Cậu, cậu đừng ngủ mà, lấy giấy vệ sinh bên cạnh gối đầu cậu qua đây…”
Trần Mặc trợn mắt, rầm rì nói: “Không, không đi… không có khí lực…”
“Mau lên nào mau lên nào… Ôi tổ tông, sắp chảy ra giường rồi…” Một tay Dương Sóc nắm một tay Trần Mặc còn đang vịn ở chỗ nào ấy, nhiệt dịch dính đặc khiến lòng bàn tay anh và cái đó của Trần Mặc đều trở nên bừa bộn.
Trần Mặc che mặt, sau đó phun ra mấy từ vô nghĩa, cẩn thận nghiêng người, lấy một cuộn giấy vệ sinh qua.
“Xé một mảnh, xé dài chút.” Dương Sóc nói nhỏ nhẹ như mật ngữ ra lệnh cho động tác của Trần Mặc: “Đúng, sau đó… sau đó không cần tôi dạy cậu cũng biết rồi chứ? Đặt ở đó là được rồi, cậu đừng có mà một lát nữa là cọ chăn đấy…” Anh nhét giấy vệ sinh vào nắm tay cậu, trước tiên giữ một khoảng chăn sạch sẽ, lại rút giấy ra bắt đầu lau tay.
Trần Mặc tựa trong lòng Dương Sóc vẫn không nhúc nhích, cũng không có mặt mũi để động… .
Cậu thực sự không nghĩ tới mình sẽ điên cuồng như vậy, lôi kéo tay Dương Sóc thủ *** cho mình, nếu như hai ngày trước đó có người nói cho cậu rằng tương lai cậu sẽ làm ra chuyện như vậy, phỏng chừng cậu sẽ vì xấu hổ mà chết khiếp; thế nhưng bây giờ với sự thật là… cậu đã làm rồi, hơn nữa làm rất trôi chảy, không chỉ để anh sờ soạng bên dưới, còn sờ soạng bên trên, cuối cùng lại còn tiết ra nữa!
Tiết ra rồi… Thượng đế ơi!
Giờ thì lòng muốn chết Trần Mặc cũng đã có rồi.
Dương Sóc lau tay anh xong, nhìn lướt qua Trần Mặc đang nằm trên giường giả chết, đột nhiên cười không thể ức chế được: “Ha ha… tôi bảo, cậu sướng rồi chứ? Cừ thật, tôi đã thấy người nhiệt tình rồi nhưng thực là chưa thấy ai nhiệt tình như cậu… Vội vã quá ha, điển hình của việc để nhân dân phục vụ cho cậu ha? Hì, đừng có nhắm mắt giả chết, ta đang nói chuyện với cậu mà… Tốt xấu gì cậu cũng phải có qua có lại chứ? Tôi đã hầu hạ cậu từ đầu tới chân, cậu ngay cả lời cảm ơn cũng không có?”
“Cảm ơn…” Âm cuối Trần Mặc khẩn trương run lên.
Cái nơi từ đầu tới cuối vẫn nửa mềm không cứng hẳn lên của Dương Sóc, bởi nghe thấy câu cảm ơn như tiếng mèo kêu, thoáng cái vươn thẳng lên.
Khốn thật… Dương Sóc bất đắc dĩ kẹp chân lại: “Tôi nói cậu định báo đáp tôi thế nào?”
Trần Mặc không lên tiếng, duỗi tay lần mò chăn, trùm mình như tổ kiến.
Dương Sóc giơ cánh tay lên, nắm cái chăn đang ra sức run.
Trần Mặc bị kéo ra, oán giận trừng Dương Sóc: “Anh không đi làm ư mà còn không ngủ mau đi!”
“Chưa thấy ai qua sông chặt cầu như cậu,” Khóe miệng Dương Sóc hơi cười, nhìn con chim cút xù lông bởi xấu hổ và giận dữ quá độ: “Cậu ít nhất cũng phải thoải mái tôi chút chứ? Hửm?”
Ngoài cửa sổ, trời đã sáng, cái quần cộc mà Trần Mặc mặc không biết đã bị đá vào cái xó nào, bây giờ cậu nửa ghé trên giường, chăn bị Dương Sóc ác ý ném sang một bên. Ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ lạnh lùng chiếu lên người cậu, tựa như gốm trắng có bôi một lớp dầu trơn sạch sẽ sáng bóng.
Dương Sóc nhìn mà cổ họng căng lên, phía dưới càng trở nên nóng bỏng.
“Ngày hôm nay tôi không đi làm, cùng cậu ngủ… thế nào?” Anh cúi người xuống, để con chim cút bị che dưới bóng người anh, sau đó học dáng vẻ của cậu, cầm lấy ngón tay thon gầy của Trần Mặc, chậm rãi đưa xuống, chạm vào cái nơi vẫn đang dựng đứng: “Xúc cảm thế nào? Có lớn hơn của cậu hay không?”
Thói hư tật xấu của nam nhân.
Lòng Trần Mặc ngũ vị tạp trần, cậu vừa mới nghĩ ra rất nhiều kết cục, thậm chí nghĩ đến Dương Sóc có thể sẽ tống tiễn cậu khi trời vừa sáng, ai biết nam nhân ấy lại để mình sờ vào chỗ đó, hơn nữa… .
Trần Mặc ngẩng đầu lên, đón lấy cái hôn có chứa ý độc chiếm của Dương Sóc.
Như vậy, có phải đã chứng minh rằng… kỳ thực, anh cũng thích mình không?
Sáng sớm tốt đẹp, ngay khi hai người tham lam thân cận da thịt nhau. Dương Sóc dùng sức để lại một hôn ngân đỏ sẫm trên vai Trần Mặc, ngẩng đầu với di động trên tủ đầu giường: “A lô? Bạch đội… em muốn xin nghỉ… đúng… hả? Tần đội đã xin nghỉ hộ rồi? … È, cảm ơn anh ấy hộ em… đúng, chỗ em xảy ra chút chuyện… a, giờ thì khá rồi, ha ha… cảm ơn anh quan tâm, ngày mai em nhất định đi làm… nhất định nhất định, úi, thật mà!! Em cúp máy! Em vẫn chưa được ngủ mấy đây… được, cứ thế nhé…”
Di động bị tắt xong thì ném lên tủ đầu giường, Dương Sóc liền lùi lại trong chăn, vơ lấy thắt lưng Trần Mặc: “Mau ngủ nào mau ngủ nào, ngày mai còn phải đi làm đây…”
Trần Mặc liếc khinh thường tên đàn ông này một cái, âm thầm xoa cái tay phải đau nhức, nhích lấy một thứ thế thoải mái rồi ngủ…
Dương Sóc ngậm đầu lưỡi mềm của Trần Mặc có hơi dại ra, anh không biết chuyện hôn môi này đối với đàn ông và đối với phụ nữ, có cần phải đối xử bình đẳng hay không. Anh lóng ngóng nói: “Ê, tôi quên đánh răng rồi…”
Trần Mặc thiếu chút thì cắn đứt đầu lưỡi mình.
Cậu căm giận trừng Dương Sóc: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Dương Sóc híp mắt nhìn về phía đồng hồ treo trên tường: “Á, đã hơn 6h rồi… tôi còn chưa ngủ đủ mà, phải dậy đi làm rồi.”
Trần Mặc cảm thấy chán nản lắm, cậu đã chủ động hiến thân quyến rũ, tuy rằng đối phương không đẩy cậu ra, nhưng loại biểu hiện này nhìn thế nào cũng không giống có thể tiếp nhận cậu.
Cậu đẩy Dương Sóc ra: “Vậy mau ngủ đi, không lại đi làm muộn giờ! Nói xong thì xoay người đưa lưng về phía Dương Sóc, buồn bực gặm đầu ngón tay.
Dương Sóc ôm Trần Mặc, cái lưng trống trơn của cậu bé ấy dán vào ngực anh, ấm áp lắm. Anh có thể cảm giác được rõ ràng hô hấp và tâm tình chập chờn của cậu. Dương Sóc đối với cảm tình của Trần Mặc thì rất kỳ quái, nói không rõ được. Có thể là anh đã độc lập cứng rắn lâu rồi, đột nhiên phát hiện được người săn sóc, có người ỷ lại vào anh cũng là một chuyện tốt đẹp đến thế. Bây giờ anh cảm thấy rất tốt đẹp, từ trước đến nay quanh người quạnh quẽ bây giờ thêm một người có thể nói chuyện phiếm với anh, hay thỉnh thoảng làm nũng, khiến anh trở tay không kịp nhưng lại có đôi phần chờ mong… .
Tay anh vô thức xoa theo thắt lưng nhỏ nhắn trơn tuột của Trần Mặc, suy nghĩ đã sớm không biết chạy đi đâu mất rồi.
Trần Mặc bị sờ tâm phiền ý loạn, đầu ngón tay thô ráp của Dương Sóc đụng tới đâu, chỗ đó sẽ dấy lên một dòng điện lưu nho nhỏ, điện lưu ấy khiến cả người cậu tê dại, sau đó lan xuống phần xương cùng cụt rồi tràn lên trên một loại cảm giác vui vẻ, khiến cậu nhịn không được mà khẽ rên rỉ.
Ngón tay Dương Sóc dừng lại, dừng ở cạp quần Trần Mặc: “Làm sao vậy? Đau ở đâu?”
Trần Mặc đưa tay dò xuống dưới, cầm lấy ngón tay Dương Sóc, dần dần hướng về phía nguồn nhiệt.
Dương Sóc lập tức biết Trần Mặc đang muốn, anh có chút chần chờ, định rút tay về.
Trần Mặc ồm ồm nói: “Anh khơi lửa, anh phải phụ trách dập…”
Ngón tay Dương Sóc đã chạm đến nhịp đập nóng rực ấy, anh có phần kinh dị, có hơi chần chờ, cuối cùng thử vươn cả năm ngón ra, để chỗ ấy được bọc kín trong lòng bàn tay.
Một tiếng rên rỉ khó nhịn tuôn ra từ miệng Trần Mặc, cậu khẩn trương lại thẹn thùng vùi đầu vào trong chăn, hai chân theo bản năng gắt gao quấn lấy bắp chân Dương Sóc, cọ sát không ngừng.
•••
Dương Sóc buồn cười nhìn cậu bé vừa rồi có vẻ lớn mật giờ thì lại như đà điểu chôn đầu trong chăn, tâm tình khẩn trương của cậu truyền đến theo cánh tay nắm chặt tay anh: “Cậu nhẹ chút, cánh tay tôi sắp bị trầy da rồi…” Anh nhắc nhở.
Người trong chăn giật mình, nhưng càng nắm chặt anh hơn: “Anh… Anh động động…”
“Động động?” Dương Sóc nổi lên ý xấu: “Cậu vậy mà lại để tôi thủ *** cho cậu?”
Cơ thể Trần Mặc tựa về sau, không ức chế được ép buộc anh, đồng thời thắt lưng vặn vẹo, khiến cái chỗ nào đó co rúm trong tay Dương Sóc. Cậu nheo con mắt lại, đầu bởi vì khoái cảm mà ngửa lên, từ miệng phát ra tiếng nức nở vụn vặt: “Dương Sóc, Dương Sóc… anh động động…”
Dương Sóc cho tới giờ cũng không nghĩ tới, hình dạng một người đàn ông động tình lại mê người như vậy, anh không khỏi càng tăng thêm lực ở tay, lần mò điểm mẫn cảm, sau đó liên tục an ủi thứ đang động liên tục trong tay.
Trần Mặc chịu không nổi mà khẽ ngâm, đôi môi hơi hé mở, dường như cá dạt vào bờ, thở từng đợt sâu. Cậu cầm cánh tay Dương Sóc đợ dưới đầu cậu, tìm kiếm ngón tay anh, sau đó cầm lấy mu bàn tay anh, vỗ về chơi đùa trước ngực mình.
Dương Sóc cảm thấy cậu bé này trong thoáng chốc đã trở nên không giống bình thường: mê người, chủ động, nhiệt tình; cậu bé khúm núm ban đầu đột nhiên bị ẩn giấu đi.
Nhưng Trần Mặc như vậy, lại khiến anh ngứa ngáy tâm can.
Dương Sóc hóa bị động thành chủ động, lật người lên thân thể Trần Mặc, bắt đầu tỉ mỉ hôn từ trán cậu xuống.
Khóe mắt có vết sưng tím, gương mặt bên trái sưng đỏ, cái mũi rất thẳng, còn có đôi môi khô ráo mềm mại.
Trần Mặc vươn đầu lưỡi, lựa ý hùa theo chủ động cùng Dương Sóc, để lưỡi cậu ngậm vào trong miệng, mềm nhẹ mút mát.
Khi Dương Sóc hôn ướt các ấn ký ác liệt ấy, lúc trượt đến trước ngực, Trần Mặc rốt cục nhịn không được ưỡn thắt lưng lên, tiếng kêu như nỉ non, hô tên Dương Sóc lên, tiết ra trong tay Dương Sóc.
Dư vị sau khi tiết ra khiến cậu nhịn không được phát ra tiếng hừ nhẹ của mèo con, cái trán lạnh lẽo đầy mồ hôi vô lực đợ trên vai Dương Sóc.
Dương Sóc dở khóc dở cười: “Cậu, cậu đừng ngủ mà, lấy giấy vệ sinh bên cạnh gối đầu cậu qua đây…”
Trần Mặc trợn mắt, rầm rì nói: “Không, không đi… không có khí lực…”
“Mau lên nào mau lên nào… Ôi tổ tông, sắp chảy ra giường rồi…” Một tay Dương Sóc nắm một tay Trần Mặc còn đang vịn ở chỗ nào ấy, nhiệt dịch dính đặc khiến lòng bàn tay anh và cái đó của Trần Mặc đều trở nên bừa bộn.
Trần Mặc che mặt, sau đó phun ra mấy từ vô nghĩa, cẩn thận nghiêng người, lấy một cuộn giấy vệ sinh qua.
“Xé một mảnh, xé dài chút.” Dương Sóc nói nhỏ nhẹ như mật ngữ ra lệnh cho động tác của Trần Mặc: “Đúng, sau đó… sau đó không cần tôi dạy cậu cũng biết rồi chứ? Đặt ở đó là được rồi, cậu đừng có mà một lát nữa là cọ chăn đấy…” Anh nhét giấy vệ sinh vào nắm tay cậu, trước tiên giữ một khoảng chăn sạch sẽ, lại rút giấy ra bắt đầu lau tay.
Trần Mặc tựa trong lòng Dương Sóc vẫn không nhúc nhích, cũng không có mặt mũi để động… .
Cậu thực sự không nghĩ tới mình sẽ điên cuồng như vậy, lôi kéo tay Dương Sóc thủ *** cho mình, nếu như hai ngày trước đó có người nói cho cậu rằng tương lai cậu sẽ làm ra chuyện như vậy, phỏng chừng cậu sẽ vì xấu hổ mà chết khiếp; thế nhưng bây giờ với sự thật là… cậu đã làm rồi, hơn nữa làm rất trôi chảy, không chỉ để anh sờ soạng bên dưới, còn sờ soạng bên trên, cuối cùng lại còn tiết ra nữa!
Tiết ra rồi… Thượng đế ơi!
Giờ thì lòng muốn chết Trần Mặc cũng đã có rồi.
Dương Sóc lau tay anh xong, nhìn lướt qua Trần Mặc đang nằm trên giường giả chết, đột nhiên cười không thể ức chế được: “Ha ha… tôi bảo, cậu sướng rồi chứ? Cừ thật, tôi đã thấy người nhiệt tình rồi nhưng thực là chưa thấy ai nhiệt tình như cậu… Vội vã quá ha, điển hình của việc để nhân dân phục vụ cho cậu ha? Hì, đừng có nhắm mắt giả chết, ta đang nói chuyện với cậu mà… Tốt xấu gì cậu cũng phải có qua có lại chứ? Tôi đã hầu hạ cậu từ đầu tới chân, cậu ngay cả lời cảm ơn cũng không có?”
“Cảm ơn…” Âm cuối Trần Mặc khẩn trương run lên.
Cái nơi từ đầu tới cuối vẫn nửa mềm không cứng hẳn lên của Dương Sóc, bởi nghe thấy câu cảm ơn như tiếng mèo kêu, thoáng cái vươn thẳng lên.
Khốn thật… Dương Sóc bất đắc dĩ kẹp chân lại: “Tôi nói cậu định báo đáp tôi thế nào?”
Trần Mặc không lên tiếng, duỗi tay lần mò chăn, trùm mình như tổ kiến.
Dương Sóc giơ cánh tay lên, nắm cái chăn đang ra sức run.
Trần Mặc bị kéo ra, oán giận trừng Dương Sóc: “Anh không đi làm ư mà còn không ngủ mau đi!”
“Chưa thấy ai qua sông chặt cầu như cậu,” Khóe miệng Dương Sóc hơi cười, nhìn con chim cút xù lông bởi xấu hổ và giận dữ quá độ: “Cậu ít nhất cũng phải thoải mái tôi chút chứ? Hửm?”
Ngoài cửa sổ, trời đã sáng, cái quần cộc mà Trần Mặc mặc không biết đã bị đá vào cái xó nào, bây giờ cậu nửa ghé trên giường, chăn bị Dương Sóc ác ý ném sang một bên. Ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ lạnh lùng chiếu lên người cậu, tựa như gốm trắng có bôi một lớp dầu trơn sạch sẽ sáng bóng.
Dương Sóc nhìn mà cổ họng căng lên, phía dưới càng trở nên nóng bỏng.
“Ngày hôm nay tôi không đi làm, cùng cậu ngủ… thế nào?” Anh cúi người xuống, để con chim cút bị che dưới bóng người anh, sau đó học dáng vẻ của cậu, cầm lấy ngón tay thon gầy của Trần Mặc, chậm rãi đưa xuống, chạm vào cái nơi vẫn đang dựng đứng: “Xúc cảm thế nào? Có lớn hơn của cậu hay không?”
Thói hư tật xấu của nam nhân.
Lòng Trần Mặc ngũ vị tạp trần, cậu vừa mới nghĩ ra rất nhiều kết cục, thậm chí nghĩ đến Dương Sóc có thể sẽ tống tiễn cậu khi trời vừa sáng, ai biết nam nhân ấy lại để mình sờ vào chỗ đó, hơn nữa… .
Trần Mặc ngẩng đầu lên, đón lấy cái hôn có chứa ý độc chiếm của Dương Sóc.
Như vậy, có phải đã chứng minh rằng… kỳ thực, anh cũng thích mình không?
Sáng sớm tốt đẹp, ngay khi hai người tham lam thân cận da thịt nhau. Dương Sóc dùng sức để lại một hôn ngân đỏ sẫm trên vai Trần Mặc, ngẩng đầu với di động trên tủ đầu giường: “A lô? Bạch đội… em muốn xin nghỉ… đúng… hả? Tần đội đã xin nghỉ hộ rồi? … È, cảm ơn anh ấy hộ em… đúng, chỗ em xảy ra chút chuyện… a, giờ thì khá rồi, ha ha… cảm ơn anh quan tâm, ngày mai em nhất định đi làm… nhất định nhất định, úi, thật mà!! Em cúp máy! Em vẫn chưa được ngủ mấy đây… được, cứ thế nhé…”
Di động bị tắt xong thì ném lên tủ đầu giường, Dương Sóc liền lùi lại trong chăn, vơ lấy thắt lưng Trần Mặc: “Mau ngủ nào mau ngủ nào, ngày mai còn phải đi làm đây…”
Trần Mặc liếc khinh thường tên đàn ông này một cái, âm thầm xoa cái tay phải đau nhức, nhích lấy một thứ thế thoải mái rồi ngủ…
/77
|