Hai người cách một cánh cửa, nắm tay qua khe hở.
Bọt nước trên cánh tay Trần Mặc trượt đến trên ngón tay Dương Sóc, sau đó lăn đến khớp xương, đọng ở đốt ngón tay rồi rơi ‘tạch’ trên mặt đất.
Ngón tay Dương Sóc run lên, qua nửa ngày mới ấp a ấp úng nói ra một câu: “Cái kia… cậu lau khô tay đã… nếu không thì quệt ướt thì không còn gì để mặc đâu.”
Mặt Trần Mặc đỏ lên rút tay về, dùng khăn mặt lau khô, lại duỗi tay ra. Lần này cậu mò trên cửa, tìm thấy quần con treo ở đó.
Khe cửa bị khép lại, Dương Sóc nhìn chằm chằm ván cửa mà miệng khô lưỡi khô. Anh dùng sức nuốt nước miếng, cứng còng xoay người đi trải giường chiếu trong phòng ngủ.
Trần Mặc mặt đỏ tim đập lau khô hết bọt nước trên người, khoác quần con lên mới phát hiện… mình chỉ có một mảnh vải để che thân, những chiếc khác cậu quên cầm rồi!
Len lén kéo cửa hé mắt ngó ra ngoài, Dương Sóc không có ở phòng khách, không biết đã chạy đi đâu rồi. Cậu rón ra rón rén đi ra ngoài, đang muốn chuồn vào phòng mình, cửa phòng ngủ chủ mở ra.
Dương Sóc chắn ở trước mặt Trần Mặc: “Cậu, cậu muốn về ngủ à?”
Trần Mặc nhìn đầu ngón chân Dương Sóc một hồi, sau đó đẩy mạnh anh ra, tiến vào phòng ngủ. Bên trong phòng ngủ, Dương Sóc đã trải chăn đệm gối đầu ra hết rồi, hai cái gối đầu song song mềm mại đặt ở đầu giường, Trần Mặc nhìn mà muốn nổ tung óc. Cậu xốc chăn lên tiến vào, bọc mình hệt như một con tằm.
Dương Sóc muốn vươn tay ra, kết quả đầu ngón tay chỉ xẹt qua da Trần Mặc đã bị cậu né khỏi. Anh rút tay về, nắn vuốt ngón tay, cảm thấy máu trên người đều trở nên sôi sục, cấp tốc chạy về một điểm. È… anh dùng sức lau mặt, cầm hai chiếc quần áo tắm rửa rồi cũng chạy ào vào phòng tắm, chỉ có điều là anh giội nước lạnh tắm thôi.
Trần Mặc chờ tiếng bước chân của Dương Sóc khuất phía sau cửa, mới dám ló đầu ra. Thân thể cậu đang run rẩy, run rẩy vì sự chờ đợi và kích động không biết tên. Trần Mặc cố gắng hít thở, dùng sức đè ép kích động trong lòng, sau đó chống mình ngồi dậy.
Giường Dương Sóc rất lớn, lần đầu Trần Mặc ngủ không phát hiện ra, bây giờ mới phát hiện, chiếc giường này to hơn bình thường không ít, tầm 2m2 có dư, cậu nằm thẳng cẳng trên đó, trên dưới không đụng mép. Một bên giường đặt một tủ sách, máy vi tính ở trong góc. Cậu đứng lên, nhón chân đi tới trước tủ sách, lấy một cuốn tiểu thuyết võ hiệp ra, một lần nữa tiến vào ổ chăn.
Chờ Dương Sóc tắm rửa xong tiến vào đã thấy tên kia chống vai nằm tựa trên giường, không biết đang coi cái gì. Ngọn đèn mờ nhạt rơi trên da thịt cậu, sáng bóng tựa như ngọc… Dương Sóc cảm thấy một chỗ nào đó của anh lại bắt đầu muốn nổ tung rồi.
Anh cũng lăn vào ổ chăn nhưng không được tự nhiên cho lắm, có phần do dự, sau đó đưa tay khoát lên lưng Trần Mặc, vơ người vào lòng mình: “Coi cái gì đấy?”
Trần Mặc mặt đỏ bừng nhìn anh một cái, sau đó trưng cái bìa sách ra.
Dương Sóc đảo mắt qua, thoáng cái da đầu muốn nổ tung! Quyển sách ấy… đó… đó là do con khỉ Diêu Dương mang tới. Sau đó thì bị tự chủ nhân mang về nhà, quyển sách ấy vẫn cứ ở đây. Anh đã từng nhặt lên lật vài trang, phát hiện lại là một câu chuyện bọn đàn ông ‘làm’, vốn đã có tâm tình không tốt, lại càng không tốt thêm, bực mình nhét ngay quyển sách vào góc tủ, ai biết hôm nay thế mà bị Trần Mặc tìm thấy.
Dương Sóc không biết nên nói gì: “… Ề, hay không?”
Trần Mặc trả lời lẩm nhẩm như muỗi kêu: “Cũng, cũng tạm.”
“… Đọc hiểu không?” Dương Sóc giả là người có học.
Trần Mặc liếm liếm môi: “Chắc là hiểu đi…” Chí ít hiểu hơn anh.
“À…” Dương Sóc nhìn chằm chằm vài cái lỗ tai hồng thấu của Trần Mặc, lòng ngứa ngáy, cuối cùng không nhịn nổi, vươn đầu lưỡi liếm tới.
Trần Mặc hoảng thét lên, sách trong tay không cầm chắc, rớt ở trên giường.
Cánh tay sắt của Dương Sóc kiềm lại, cố định Trần Mặc vào ngực, sau đó nhếch môi lên, ngậm cả lỗ tai cậu vào miệng.
Hô hấp Trần Mặc gấp gáp thêm bao vây cánh tay Dương Sóc, phát ra tiếng rên rỉ như mèo nhỏ: “Dương Sóc… đừng…”
Đầu lưỡi Dương Sóc liếm ra liếm vào trong lỗ tai ấm áp, liếm rất tỉ mỉ, từ trong ra ngoài, từ ngoài vành tai đến chóp tai, cuối cùng dùng sức hút một cái, sau đó buông cái lỗ tai ngậm trong miệng ra, không đợi Trần Mặc phản ứng lại, đôi môi đã rớt lên môi cậu.
Trần Mặc cảm thấy xương cốt cả người đều nhũn ra, một phần khí lực cậu cũng không dùng được, mặc lưỡi Dương Sóc tàn sát bừa bãi trong miệng mình, chỉ biết cố bám lấy bờ vai nam nhân trước mặt, không để mình nhũn ra như nước thôi.
Lưỡi Dương Sóc cùng lưỡi Trần Mặc truy đuổi nhau, quấn và cuốn lấy nhau; anh cho đầu lưỡi mềm của Trần Mặc vào miệng mình, dùng sức hút, sau đó vào lúc Trần Mặc không nhịn được thì mới buông môi cậu ra.
Trần Mặc thở hồng hộc hít lấy không khí tươi mới, chiếc lưỡi của cậu đã bắt đầu tê dại, nước bọt trong miệng nuốt không xuống được bắt đầu chảy ra khỏi khóe miệng, vẽ xuống phần quai hàm.
Dương Sóc nhìn Trần Mặc sắc mặt đỏ bừng, càng cảm thấy máu toàn thân sôi trào, cơ hồ muốn hóa thân thành sói rồi… Thế nhưng… anh cúi người xuống, môi dán bên tai cậu: “Mặc Mặc… phải làm thế nào? Anh không biết…”
Trần Mặc cơ hồ muốn phun ra máu, phân nửa là xấu hổ phân nửa là tức giận: anh sẽ không? Anh không biết vì sao cứ dùng chỗ ấy của anh đẩy tôi? Anh không biết thì vừa rồi là ai thiếu chút nữa hôn tôi xém tắc thở? Cậu liếc khinh thường anh một cái, thở hồng hộc: “Chỗ nào không biết?”
Dương Sóc ưỡn thắt lưng, để cái nóng rực của mình vùi vào giữa hai chân Trần Mặc: “Ở đây không biết…”
Trần Mặc thầm nói tôi thực xui xẻo, vất vả lắm mới gặp được người mình thích, ấy mà lại là thẳng; vất vả lắm mới bẻ cong được chút, lại còn đòi học nghề… Hôm nay nếu như cậu không nỗ lực, coi chừng ngay cả năm ngoái cậu cũng chẳng lên giường người ta được rồi! Cậu vẻ mặt phức tạp cắn cắn môi, hít sâu một hơi, sau đó hiên ngang lẫm liệt nắm tay Dương Sóc, đặt trên quần con của cậu.
Dương Sóc hiểu ý, ba chân bốn cẳng cởi phăng cái quần con Trần Mặc mới mặc chưa được nửa tiếng đồng hồ, nhét sang một bên. Ngón tay anh bị Trần Mặc dần dắt, đi tới giữa cửa miệng mượt mà, dò vào cái chỗ ấy.
Trần Mặc nắm ngón tay anh ấn vào đó: “Anh, ngại bẩn không?”
Ngón tay Dương Sóc nhẹ nhàng trượt ở chỗ đó: “Không ngại, em mới không bẩn.”
Trần Mặc buông tay ra, mặc người nọ lần mò cậu, còn cậu thì giơ chân lên bám lên thắt lưng Dương Sóc, sau đó ôm cổ anh, vùi đầu cậu vào trước ngực anh.
Ngón tay thô ráp của Dương Sóc lưu luyến đằng sau Trần Mặc: phần miệng hơi vểnh, trơn mềm tựa như trứng gà vừa lột vỏ.
Trần Mặc ngẩng đầu nói mấy chữ bên tai Dương Sóc, Dương Sóc đang quẹt thì nhảy dựng lên chạy vào phòng tắm, thiếu chút thì thắt lưng Trần Mặc bị vẹo. Trần Mặc đỏ mặt tàn bạo mắng một câu: “Nghẹn chết anh!”
Dương Sóc cầm lấy kem dưỡng tay vui rạo rực lại nhảy lên giường: “Cái gì anh, rõ ràng là hai chúng ta!”
Trần Mặc thấy cái đó của anh thẳng tắp, mặt quay vùi vào gối: “Anh… anh…”
Dương Sóc bất chấp tất cả, kéo thắt lưng Trần Mặc qua, ấn cậu nằm sấp trên giường.
Trần Mặc gập chân lên, tận lực chọn một tư thế để mình thoải mái: “Anh đừng quá đáng đó!”
Dương Sóc nghiêm túc nghiêm mặt im lặng, cơ hồ đang làm một chuyện hết sức chân chính.
Trần Mặc bị lớp kem dưỡng tay lạnh lẽo kích thích rên rỉ một tiếng.
Lông mày Dương Sóc giần giật: “Em em em đừng kêu… còn kêu anh nhịn không được mất…”
Trần Mặc buồn cười: “A… Dương Sóc… anh đừng…”
Trần Mặc rên rỉ mang theo âm khóc, lại bị một cái tay khác của Dương Sóc giữ lấy, chỉ có thể bất lực giãy dụa thân thể, nhưng không có cách nào giãy khỏi loại dằn vặt vui vẻ như bùng nổ này.
Ngón tay Dương Sóc tiếp tục thăm dò cái nơi mới mẻ ấy, đồng thời thêm số lượng ngón tay vào. Anh nhìn người thanh niên đang lẩm nhẩm trên giường, thân thể gầy gò cũng không yếu ớt, da thịt mềm nhẵn lại tràn đầy sức lực, bắp chân thẳng đẹp đang khẩn trương run lên, động một cái… rõ ràng là một người con trai đã hai mươi bốn tuổi, nhưng lúc nào cũng lộ ra vẻ thanh thuần như thiếu niên.
Tay trái anh cũng không nhàn rỗi, xoa dọc theo thắt lưng trơn tuột của thanh niên, khi thì cố sức nắm, nhìn ngón tay của mình lưu lại hồng ấn dạng cánh hoa trên da thịt trắng nõn ấy… Ngón tay anh trượt đến trước ngực thanh niên, mò lấy một bên đã cứng, sau đó dùng ngón tay mềm nhẹ vân vê.
Trần Mặc bị kích thích đồng thời trước sau như vậy khiến cho không thể nào thốt lên lời được, chỉ có thể gọi tên Dương Sóc, giống như vậy là có thể khiến cậu giải thoát khỏi loại dằn vặt như nhũn cả người này.
Dương Sóc tham lam gặm bờ vai trơn bóng của Trần Mặc, cố sức lưu lại dấu răng và mút ra hồng ấn, để chúng nó chậm rãi lan rộng trên da thịt Trần Mặc, giống như thông báo vô hình: nơi này là của anh, ở đây, cũng là của anh!
Đúng vậy, của anh, đều là của anh.
Từ khi nhặt em về, tất cả của em đều có dán nhãn của Dương Sóc anh!
Dù là bị bắt nạt, cũng chỉ có thể là Dương Sóc anh bắt nạt em!
Dương Sóc tại giờ khắc này dường như đã hiểu rõ rồi, anh giống như con sói quen thuộc thân thể thuộc về anh, cũng để Trần Mặc quen với mùi của anh. Anh không nhanh không chậm khiêu khích người thanh niên nho nhã bướng bỉnh này, để cậu thăng lên mây rồi sẽ rớt vào lòng anh.
Trần Mặc nắm cánh tay Dương Sóc vô lực khóc hô cầu xin: “Dương Sóc… Không nên như vậy… xin anh… đừng…”
25
Bọt nước trên cánh tay Trần Mặc trượt đến trên ngón tay Dương Sóc, sau đó lăn đến khớp xương, đọng ở đốt ngón tay rồi rơi ‘tạch’ trên mặt đất.
Ngón tay Dương Sóc run lên, qua nửa ngày mới ấp a ấp úng nói ra một câu: “Cái kia… cậu lau khô tay đã… nếu không thì quệt ướt thì không còn gì để mặc đâu.”
Mặt Trần Mặc đỏ lên rút tay về, dùng khăn mặt lau khô, lại duỗi tay ra. Lần này cậu mò trên cửa, tìm thấy quần con treo ở đó.
Khe cửa bị khép lại, Dương Sóc nhìn chằm chằm ván cửa mà miệng khô lưỡi khô. Anh dùng sức nuốt nước miếng, cứng còng xoay người đi trải giường chiếu trong phòng ngủ.
Trần Mặc mặt đỏ tim đập lau khô hết bọt nước trên người, khoác quần con lên mới phát hiện… mình chỉ có một mảnh vải để che thân, những chiếc khác cậu quên cầm rồi!
Len lén kéo cửa hé mắt ngó ra ngoài, Dương Sóc không có ở phòng khách, không biết đã chạy đi đâu rồi. Cậu rón ra rón rén đi ra ngoài, đang muốn chuồn vào phòng mình, cửa phòng ngủ chủ mở ra.
Dương Sóc chắn ở trước mặt Trần Mặc: “Cậu, cậu muốn về ngủ à?”
Trần Mặc nhìn đầu ngón chân Dương Sóc một hồi, sau đó đẩy mạnh anh ra, tiến vào phòng ngủ. Bên trong phòng ngủ, Dương Sóc đã trải chăn đệm gối đầu ra hết rồi, hai cái gối đầu song song mềm mại đặt ở đầu giường, Trần Mặc nhìn mà muốn nổ tung óc. Cậu xốc chăn lên tiến vào, bọc mình hệt như một con tằm.
Dương Sóc muốn vươn tay ra, kết quả đầu ngón tay chỉ xẹt qua da Trần Mặc đã bị cậu né khỏi. Anh rút tay về, nắn vuốt ngón tay, cảm thấy máu trên người đều trở nên sôi sục, cấp tốc chạy về một điểm. È… anh dùng sức lau mặt, cầm hai chiếc quần áo tắm rửa rồi cũng chạy ào vào phòng tắm, chỉ có điều là anh giội nước lạnh tắm thôi.
Trần Mặc chờ tiếng bước chân của Dương Sóc khuất phía sau cửa, mới dám ló đầu ra. Thân thể cậu đang run rẩy, run rẩy vì sự chờ đợi và kích động không biết tên. Trần Mặc cố gắng hít thở, dùng sức đè ép kích động trong lòng, sau đó chống mình ngồi dậy.
Giường Dương Sóc rất lớn, lần đầu Trần Mặc ngủ không phát hiện ra, bây giờ mới phát hiện, chiếc giường này to hơn bình thường không ít, tầm 2m2 có dư, cậu nằm thẳng cẳng trên đó, trên dưới không đụng mép. Một bên giường đặt một tủ sách, máy vi tính ở trong góc. Cậu đứng lên, nhón chân đi tới trước tủ sách, lấy một cuốn tiểu thuyết võ hiệp ra, một lần nữa tiến vào ổ chăn.
Chờ Dương Sóc tắm rửa xong tiến vào đã thấy tên kia chống vai nằm tựa trên giường, không biết đang coi cái gì. Ngọn đèn mờ nhạt rơi trên da thịt cậu, sáng bóng tựa như ngọc… Dương Sóc cảm thấy một chỗ nào đó của anh lại bắt đầu muốn nổ tung rồi.
Anh cũng lăn vào ổ chăn nhưng không được tự nhiên cho lắm, có phần do dự, sau đó đưa tay khoát lên lưng Trần Mặc, vơ người vào lòng mình: “Coi cái gì đấy?”
Trần Mặc mặt đỏ bừng nhìn anh một cái, sau đó trưng cái bìa sách ra.
Dương Sóc đảo mắt qua, thoáng cái da đầu muốn nổ tung! Quyển sách ấy… đó… đó là do con khỉ Diêu Dương mang tới. Sau đó thì bị tự chủ nhân mang về nhà, quyển sách ấy vẫn cứ ở đây. Anh đã từng nhặt lên lật vài trang, phát hiện lại là một câu chuyện bọn đàn ông ‘làm’, vốn đã có tâm tình không tốt, lại càng không tốt thêm, bực mình nhét ngay quyển sách vào góc tủ, ai biết hôm nay thế mà bị Trần Mặc tìm thấy.
Dương Sóc không biết nên nói gì: “… Ề, hay không?”
Trần Mặc trả lời lẩm nhẩm như muỗi kêu: “Cũng, cũng tạm.”
“… Đọc hiểu không?” Dương Sóc giả là người có học.
Trần Mặc liếm liếm môi: “Chắc là hiểu đi…” Chí ít hiểu hơn anh.
“À…” Dương Sóc nhìn chằm chằm vài cái lỗ tai hồng thấu của Trần Mặc, lòng ngứa ngáy, cuối cùng không nhịn nổi, vươn đầu lưỡi liếm tới.
Trần Mặc hoảng thét lên, sách trong tay không cầm chắc, rớt ở trên giường.
Cánh tay sắt của Dương Sóc kiềm lại, cố định Trần Mặc vào ngực, sau đó nhếch môi lên, ngậm cả lỗ tai cậu vào miệng.
Hô hấp Trần Mặc gấp gáp thêm bao vây cánh tay Dương Sóc, phát ra tiếng rên rỉ như mèo nhỏ: “Dương Sóc… đừng…”
Đầu lưỡi Dương Sóc liếm ra liếm vào trong lỗ tai ấm áp, liếm rất tỉ mỉ, từ trong ra ngoài, từ ngoài vành tai đến chóp tai, cuối cùng dùng sức hút một cái, sau đó buông cái lỗ tai ngậm trong miệng ra, không đợi Trần Mặc phản ứng lại, đôi môi đã rớt lên môi cậu.
Trần Mặc cảm thấy xương cốt cả người đều nhũn ra, một phần khí lực cậu cũng không dùng được, mặc lưỡi Dương Sóc tàn sát bừa bãi trong miệng mình, chỉ biết cố bám lấy bờ vai nam nhân trước mặt, không để mình nhũn ra như nước thôi.
Lưỡi Dương Sóc cùng lưỡi Trần Mặc truy đuổi nhau, quấn và cuốn lấy nhau; anh cho đầu lưỡi mềm của Trần Mặc vào miệng mình, dùng sức hút, sau đó vào lúc Trần Mặc không nhịn được thì mới buông môi cậu ra.
Trần Mặc thở hồng hộc hít lấy không khí tươi mới, chiếc lưỡi của cậu đã bắt đầu tê dại, nước bọt trong miệng nuốt không xuống được bắt đầu chảy ra khỏi khóe miệng, vẽ xuống phần quai hàm.
Dương Sóc nhìn Trần Mặc sắc mặt đỏ bừng, càng cảm thấy máu toàn thân sôi trào, cơ hồ muốn hóa thân thành sói rồi… Thế nhưng… anh cúi người xuống, môi dán bên tai cậu: “Mặc Mặc… phải làm thế nào? Anh không biết…”
Trần Mặc cơ hồ muốn phun ra máu, phân nửa là xấu hổ phân nửa là tức giận: anh sẽ không? Anh không biết vì sao cứ dùng chỗ ấy của anh đẩy tôi? Anh không biết thì vừa rồi là ai thiếu chút nữa hôn tôi xém tắc thở? Cậu liếc khinh thường anh một cái, thở hồng hộc: “Chỗ nào không biết?”
Dương Sóc ưỡn thắt lưng, để cái nóng rực của mình vùi vào giữa hai chân Trần Mặc: “Ở đây không biết…”
Trần Mặc thầm nói tôi thực xui xẻo, vất vả lắm mới gặp được người mình thích, ấy mà lại là thẳng; vất vả lắm mới bẻ cong được chút, lại còn đòi học nghề… Hôm nay nếu như cậu không nỗ lực, coi chừng ngay cả năm ngoái cậu cũng chẳng lên giường người ta được rồi! Cậu vẻ mặt phức tạp cắn cắn môi, hít sâu một hơi, sau đó hiên ngang lẫm liệt nắm tay Dương Sóc, đặt trên quần con của cậu.
Dương Sóc hiểu ý, ba chân bốn cẳng cởi phăng cái quần con Trần Mặc mới mặc chưa được nửa tiếng đồng hồ, nhét sang một bên. Ngón tay anh bị Trần Mặc dần dắt, đi tới giữa cửa miệng mượt mà, dò vào cái chỗ ấy.
Trần Mặc nắm ngón tay anh ấn vào đó: “Anh, ngại bẩn không?”
Ngón tay Dương Sóc nhẹ nhàng trượt ở chỗ đó: “Không ngại, em mới không bẩn.”
Trần Mặc buông tay ra, mặc người nọ lần mò cậu, còn cậu thì giơ chân lên bám lên thắt lưng Dương Sóc, sau đó ôm cổ anh, vùi đầu cậu vào trước ngực anh.
Ngón tay thô ráp của Dương Sóc lưu luyến đằng sau Trần Mặc: phần miệng hơi vểnh, trơn mềm tựa như trứng gà vừa lột vỏ.
Trần Mặc ngẩng đầu nói mấy chữ bên tai Dương Sóc, Dương Sóc đang quẹt thì nhảy dựng lên chạy vào phòng tắm, thiếu chút thì thắt lưng Trần Mặc bị vẹo. Trần Mặc đỏ mặt tàn bạo mắng một câu: “Nghẹn chết anh!”
Dương Sóc cầm lấy kem dưỡng tay vui rạo rực lại nhảy lên giường: “Cái gì anh, rõ ràng là hai chúng ta!”
Trần Mặc thấy cái đó của anh thẳng tắp, mặt quay vùi vào gối: “Anh… anh…”
Dương Sóc bất chấp tất cả, kéo thắt lưng Trần Mặc qua, ấn cậu nằm sấp trên giường.
Trần Mặc gập chân lên, tận lực chọn một tư thế để mình thoải mái: “Anh đừng quá đáng đó!”
Dương Sóc nghiêm túc nghiêm mặt im lặng, cơ hồ đang làm một chuyện hết sức chân chính.
Trần Mặc bị lớp kem dưỡng tay lạnh lẽo kích thích rên rỉ một tiếng.
Lông mày Dương Sóc giần giật: “Em em em đừng kêu… còn kêu anh nhịn không được mất…”
Trần Mặc buồn cười: “A… Dương Sóc… anh đừng…”
Trần Mặc rên rỉ mang theo âm khóc, lại bị một cái tay khác của Dương Sóc giữ lấy, chỉ có thể bất lực giãy dụa thân thể, nhưng không có cách nào giãy khỏi loại dằn vặt vui vẻ như bùng nổ này.
Ngón tay Dương Sóc tiếp tục thăm dò cái nơi mới mẻ ấy, đồng thời thêm số lượng ngón tay vào. Anh nhìn người thanh niên đang lẩm nhẩm trên giường, thân thể gầy gò cũng không yếu ớt, da thịt mềm nhẵn lại tràn đầy sức lực, bắp chân thẳng đẹp đang khẩn trương run lên, động một cái… rõ ràng là một người con trai đã hai mươi bốn tuổi, nhưng lúc nào cũng lộ ra vẻ thanh thuần như thiếu niên.
Tay trái anh cũng không nhàn rỗi, xoa dọc theo thắt lưng trơn tuột của thanh niên, khi thì cố sức nắm, nhìn ngón tay của mình lưu lại hồng ấn dạng cánh hoa trên da thịt trắng nõn ấy… Ngón tay anh trượt đến trước ngực thanh niên, mò lấy một bên đã cứng, sau đó dùng ngón tay mềm nhẹ vân vê.
Trần Mặc bị kích thích đồng thời trước sau như vậy khiến cho không thể nào thốt lên lời được, chỉ có thể gọi tên Dương Sóc, giống như vậy là có thể khiến cậu giải thoát khỏi loại dằn vặt như nhũn cả người này.
Dương Sóc tham lam gặm bờ vai trơn bóng của Trần Mặc, cố sức lưu lại dấu răng và mút ra hồng ấn, để chúng nó chậm rãi lan rộng trên da thịt Trần Mặc, giống như thông báo vô hình: nơi này là của anh, ở đây, cũng là của anh!
Đúng vậy, của anh, đều là của anh.
Từ khi nhặt em về, tất cả của em đều có dán nhãn của Dương Sóc anh!
Dù là bị bắt nạt, cũng chỉ có thể là Dương Sóc anh bắt nạt em!
Dương Sóc tại giờ khắc này dường như đã hiểu rõ rồi, anh giống như con sói quen thuộc thân thể thuộc về anh, cũng để Trần Mặc quen với mùi của anh. Anh không nhanh không chậm khiêu khích người thanh niên nho nhã bướng bỉnh này, để cậu thăng lên mây rồi sẽ rớt vào lòng anh.
Trần Mặc nắm cánh tay Dương Sóc vô lực khóc hô cầu xin: “Dương Sóc… Không nên như vậy… xin anh… đừng…”
25
/77
|