Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 457: Lên thuyền giặc.

/750


Trầm Mặc Nùng kinh ngạc đến độ tròn cả mặt.

Mặc dù biết Đường Quả là người thẳng tính, không nghi kỵ gì nghĩ gì nói nấy. Nhưng có thế nào cũng không dám nghĩ là cô ấy sẽ nói câu này.

Chị thích Diệp Thu, em cũng không muốn từ bỏ, đây chẳng phải ý là hai chị em chung một chồng sao?

Trầm Mặc Nùng chỉ thấy bàn tay đang bị Đường Quả nắm chặt đổ mồ hôi không ngớt, có phần ngượng ngập không biết làm thế nào. Trước kia cũng bị Đường Quả và Lâm Bảo Nhi trêu cho dở khóc dở cười nhưng chưa từng căng thẳng như thế này bao giờ.

Có lẽ, vì việc này không ngờ tới, Trầm Mặc Nùng nghĩ.

Thấy Đường Quả nói câu đó mà không biểu lộ gì, chỉ cười tươi, Trầm Mặc Nùng càng mơ màng hơn. Không biết Trầm Mặc Nùng nói câu này có bao phần là giả, hay là chỉ muốn nói đùa thôi?

Nhưng, vừa nãy rõ ràng trong mắt Đường Quả có ý chân thực.

"Chị Mặc Nùng không đồng ý sao?" Đường Quả cười nói.

"Quả Quả, cái này…rốt cuộc em nói là thật hay là giả?" Trầm Mặc Nùng nhìn vào con mắt như nước hồ mùa thu của Đường Quả, thật thà hỏi.

"Đương nhiên là thật rồi. Dù sao đời này em cũng không định lấy chồng nữa rồi. Chỉ làm tình nhân của Diệp Thu là được rồi." Được Quả vui vẻ nói.

Trầm Mặc lo cuống lên, nói: "Quả Quả, sao em lại nghĩ thế? Sao lại không lấy chồng? Cứ cho là em thích Diệp Thu…Cứ cho là như vậy, thì em cũng có thể lấy chồng mà."

Đường Quả cảm động nắm tay Mặc Nùng nói: "Thế chị thì sao?"

"Chị…Chị đứng bên cạnh nhìn hai người là được rồi." Trầm Mặc Nùng thật thà nói. Thực ra, đây cũng là ý nghĩ từ trước đến giờ của cô. Khi Đường Quả vẫn đang bám lấy Diệp Thu, bản thân cô không có quan hệ gì với Diệp Thu, phát hiện ra mình có tình cảm với anh, Trầm Mặc Nùng đã nghĩ như vậy rồi.

Sau khi cô phát sinh quan hệ với Diệp Thu, suy nghĩ này cũng chưa từng thay đổi.

Nếu là người phụ nữ khác, cô có thể sẽ ích kỷ một chút, không để ý đến đau khổ của người ta. Nhưng người phụ nữ ấy lại là Đường Quả, vậy thì, điều duy nhât cô có thể làm là lặng lẽ đứng bên cạnh, nhìn họ hạnh phúc bên nhau. Nhìn thấy hạnh nụ cười hạnh phúc của họ, cô đã hạnh phúc rồi.

Đường Quả lắc đầu, nói: "Em mới không thèm gả cho anh ta đấy chứ. Để anh ta kiếm được món hời thế là được rồi, chẳng lẽ phải đem cả người cho anh ta à? Hơn nữa, em hy vọng nhất là chị Mặc Nùng lấy anh ta. Chẳng lẽ chị quên rồi sao? Em và Bảo Nhi đều nói rồi, chị Mặc Nùng nếu mặc váy cưới, thì nhất định sẽ là người xinh đẹp nhất thế giới. Hai chúng em đều mong được nhìn thấy chị mặc váy cưới mà."

"Nhưng, em cũng không thể không lấy chồng mà." Trầm Mặc Nùng nói.

"Lấy chồng có gì hay chứ? Em thấy cứ thế này là tốt. Chị nghĩ mà xem, người phụ nữ giàu có như em, nếu có người do em nhiều tiền mà lấy em thì sao? Vậy không bằng em cứ ở vậy. Mấy ngày trước có một tên theo đuổi em, bị em mắng cho một trận. Mấy trò đấy của họ chẳng lẽ em lại không biết hay sao? Có mấy người đàn ông cứ cho rằng mình thông minh."

Trầm Mặc Nùng nhẹ nhàng cười nói: "Vậy sao em lại tin tưởng Diệp Thu?"

"Diệp Thu sẽ không lừa em đâu, anh ấy đã biết là em có nhiều tiền lâu rồi, mà vẫn không thích em. Vì thế em mới cứ dính lấy anh ấy."

"Chú Đường sẽ buồn lắm"

"Cha yêu em thế, sẽ không buồn đâu. Thực ra nếu không được, thì bỏ tiền thuê một người kết hôn giả vậy. Giờ đang mốt chuyện này, rất nhiều sinh viên đều đi làm đấy." Đường Quả cười ha ha nói.

Trầm Mặc Nùng lắc đầu nói: "Việc này để nói sau đi. Chữa bệnh cho chú Đường đã rồi hẵng hay."

"Ừm. Em hiểu." Đường Quả gật đầu. nói: "Chị Mặc Nùng, chị có về biệt thự xanh nữa không?"

Trầm Mặc nùng trong lòng có chút xáo động, rồi vội vàng nói: "Đương nhiên là đồng ý rồi. Chỉ là… Giờ ở Tô Hàng còn phải làm ăn buôn bán. Nhưng có điều, có thời gian là chị sẽ về ngay."

"Thế thì tốt quá." Đường Quả cười nói. "Chỉ đợi Lâm Bảo Nhi rồi. Đợi Lâm Bảo Nhi về, chúng ta lại chuyển về biệt thự xanh. Lần trước em cùng Diệp Thu…Diệp Thu đã đồng ý với em rồi. Chúng ta lại có thể vui vẻ sống bên nhau rồi. Em lại có thể ăn những món chị Mặc Nùng nấu, thật là hạnh phúc."

Thấy Đường Quả cười hạnh phúc, Trầm Mặc Nùng cũng vui vẻ cười. Nguồn: http://truyenyy.com

Cô em ngốc này.

Bệnh viện điều trị của Bối Gia nằm ở Tây Sơn vùng ngoại ô Tô Hàng, đây là một nơi non nước như hoa. Bên cạnh là một nhánh của Hồ Tây, nước hồ chảy vào trong ngọn núi nhỏ này, liền trở thành hòn ngọc quý sơn thủy hữu tình.

Khi Diệp Thu lái xe đến, thấy đã có không ít người đứng ở cổng bệnh viện.

Diệp Thu dừng xe trước cửa, sau khi chào cha mẹ Trầm Mặc Nùng, bèn đi hỏi những người chữa bệnh được bố trí đã hợp lý hay chưa?

"DiệpThiếu, chúng tôi đợi đã lâu rồi. Chủ tịch tập đoàn Đường Thị đã đến chưa?" Bối Khắc Tùng bước ra từ đám đông cười nói.

"Khắc Tùng?" Diệp Thu kinh ngac, nói: "Sao anh cũng ở đây?"

Hôm qua lúc Diệp Thu gọi điện thoại cho Bối Khắc Tùng, anh ấy còn ở Yến Kinh, sao giờ đã ở đây rồi?"

"
Tôi vẫn thấy tiếc cho chủ tịch, giờ biết chủ tịch có cơ hội khỏi bệnh, tôi phải quay về xem mới yên tâ. Tôi là người bản địa Tô Hàng, Diệp Thiếu có gì căn dặn, tôi còn chạy đi chạy lại giúp đỡ được." Bối Khắc cười, lộ ra hai hàm răng trắng đều như hạt bắp.

"
Cám ơn Khắc Tùng." Diệp Thu gật đầu. "Trước đó tôi còn lo không biết đã chuẩn bị xong hay chưa. Giờ anh về rồi, tôi không cần lo vấn đề này nữa rồi."

"
Ha ha, vừa nãy tôi còn cùng viện trưởng Tô đi xem một lượt khu này. Đây là chỗ rộng nhất cũng như đẹp nhất của viện, bên cạnh có thể nhìn thấy hồ Tây. Người chăm sóc chủ tịch tôi đã bố trí bốn người, viện trưởng khá hiểu rõ về trình độ của họ. Buổi tốt Diệp Thiếu và Đường tiểu thư đến xem lại xem. Nếu có gì không hài lòng, chúng tôi lại thay đổi tiếp"

"
Tôi không có ý kiến gì. Để Đường Quả đến xem vậy. Cô ấy khá là kén chọn" Diệp Thu xua tay nói.

Đang nói chuyện, Đường Quả đã đến, cha mẹ Trầm Mặc Nùng cũng từ trên xe đi xuống. Diệp Thu cùng Bối Khắc Tùng đi chào họ.

Mọi người chẳng lạ lẫm gì nhau, sau một hồi hàn huyên, bèn đẩy xe bệnh của Đường Bố Y vào phòng điều trị. Còn những bác sỹ, y tá đi theo giờ về cùng xe.

Tên của viện điều trị dựa vào tên của Tây Sơn, vì thế gọi là viện điều trị Tây Sơn, là một khu nghệ thuật viên lâm, những con đường hành lang lát đá xanh cổ kính và tòa nhà điều trị chính lát gỗ. Trong viện trồng rất nhiều loại cây tỏa hương thơm ngát.

Nơi điều trị của Đường Bố Y là nhà hương chương, cũng là nơi đẹp nhất của cả viện này. Khu nhà này có nét gì đó giống với cấu trúc Tứ Hợp Viên của Yến Kinh, chỉ là đẹp đẽ hơn một chút, có thêm phần đặc điểm của nghệ thuật viên lâm Tô Hàng.

Đường Quả rất hài lòng về khu điều trị này, cảm ơn Bối Khắc Tùng không ngớt. Bối Khắc Tùng lại đấy hết công lao lên Diệp Thu, nói rằng làm theo sự yêu cầu của Diệp Thiếu. Đường Quả cảm thấy thật ngọt ngào. Tranh thủ lúc người khác không nhìn thấy, liền liếc mắt sang Diệp Thu.

Diệp Thu xáo động,cảm thấy hứng thú lại đến rồi.

Đương Bố Y đã được chuyển về Tô Hàng, tất cả mọi việc đều chuẩn bị rất kỹ. Đường Quả đã tìm được mấy người chuyên về khoa não của Yến Kinh và Thượng Hải đến đây, chỉ cần người mà Diệp Thu mời đến, là có thể bắt tay vào trị liệu.

"Diệp Thu…" Đường Quả sau khi đã sắp xếp xong cho cha, chạy đến trước mặt Diệp Thu gọi.

"
Yên tâm đi. Anh đã xác nhận tin rồi. Ngày mai ông ấy xuất phát." Diệp Thu cười nói.

Đường Quả tròn mắt, nói: "
Sao anh biết em hỏi điều này?"

"
Ngoài cái đó em còn biết hỏi cái gì khác nữa?"

"
Em muốn hỏi…Tại sao anh đột nhiên chạy đến Tô Hàng." Đường Quả quay mặt đi, cười ranh mãnh.

Trầm Mặc Nùng đứng bên cạnh bỗng đỏ mặt. Bác gái không biết quan hệ phức tạp giữa họ, cười nói: "
Diệp Thu lâu lắm không về rồi, lần này đến để thăm các bác. Cha Mặc Nùng cũng suốt ngày bảo Diệp Thu về tiếp rượu ông ấy…. Đường Quả, cháu cũng về nhà bác ở đi. Cứ coi như nhà của cháu vậy, có được không?"

"
Được ạ, cảm ơn bác gái." Đường Quả ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lợi dụng lúc mọi người không chú ý, vấu vào eo Diệp Thu một cái.

Diệp Thu đau điếng người nhưng không dám lên tiếng.

Vừa nãy còn liếc mắt với mình, giờ đã động thủ rồi, thật là lên voi xuống chó.

Diệp Thu và Bối Khắc Tùng ra khỏi viện, đứng bên cạnh bến sông kiến trúc bằng gỗ, nhìn cảnh hồ Tây ngát tầm mắt, trong tim có cảm giác thật sảng khoái.

"Diệp Thiếu, hút thuốc đi." Bối Khắc Tùng rút ra một điếu thuốc, đưa cho Diệp Thu.

Diệp Thu nhận điếu thuốc, cười nói: "
Anh chẳng phải không biết hút thuốc sao?"

"
Thình thoảng thôi." Bối Khắc Tùng nói, rút ra chiếc bật lửa châm thuốc cho Diệp Thu, sau đó châm thuốc cho mình.

Diệp Thu nhìn Bối Khắc Tùng, nói: "
Bao giờ thì anh kết hôn với tiểu thu Đằng Gia?"

"
Tháng sau. Là ông Đằng chọn ngày, nói là ngày đó tốt, thích hợp để kết hôn. Diệp Thiếu đến lúc đó đi uống rượu mừng của tôi nhé." Bối Khắc Tùng cười mời Diệp Thu.

"
Đương nhiên, nhất định sẽ đi." Diệp Thu gật đầu.

Hút thuốc, trầm ngâm một lúc, rồi nói: "
Sao? Có phải là có áp lực khi trong nhà Đàng không?"

"
Có chút chút." Bối Khắc Tùng gật đầu. "Không biết tại sao, quan hệ với Đằng Ngọc ngày càng xấu đi, có lẽ họ vẫn cảnh giác tôi."

Diệp Thu vỗ vai anh ta, nói: "
Đợi chút nữa đi. Đằng gia, sẽ có ngày thuộc về anh. Đáng tiếc, anh chỉ muốn kinh doanh."

Bối Khắc Tùng cười, nhưng trong lòng lại do dự.

Thế này, đã lên con thuyền của Diệp Thu, thì không thể quay đầu lại được nữa rồi.

Nhưng nghĩ lại, điều đó mang lại cho mình lợi ích lớn đến vậy, không bỏ được.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô.

Mỗi người thành công đều bước trên con đường ấy, mình cũng không thể lùi bước được.

Sau khi có chút mơ màng, nhìn sang Diệp Thu, bèn quyết tâm hơn.

Đi theo anh ấy, anh ấy cũng sẽ đưa Bối gia đi đến huy hoàng.

/750

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status